Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 126

“Ngăn kéo dưới cùng.”

Bóng tối nói,

“Mở ngăn kéo

dưới cùng ra.”

Tháng mười ở thành phố C, trời trở lạnh.

Tay chân Ngải Bảo mũm mĩm, Nghiêm Đường ôm vào lòng cảm thấy em mềm mại, đầy đặn thịt thà.

Nhưng Ngải Bảo lại không chịu được lạnh.

“Ngải Bảo muốn đeo khăn quàng xanh xanh đen đen này ạ.” Ngải Bảo chỉ vào chiếc khăn quàng đang vắt trên cánh tay trái Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ừm một tiếng, quàng chiếc khăn màu xanh rêu sọc chéo cho Ngải Bảo, thuận tiện chỉnh lại một chút.

Anh vừa quàng cho Ngải Bảo, vừa hỏi em sao lần này lại muốn đeo khăn màu xanh?

Rõ ràng năm ngoái em thích khăn quàng lông cừu hình vịt con màu vàng kia hơn.

“Bởi vì Nghiêm Nghiêm cũng có một cái khăn quàng đen đen xanh xanh nha.” Ngải Bảo cúi đầu, vùi cằm vào chiếc khăn len màu xanh rêu, “Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo cùng đeo được không ạ?”

Em nắm tay Nghiêm Đường thương lượng với anh.

Ngải Bảo đeo chiếc khăn quàng màu đậm này, làn da càng thêm trắng nõn.

Mái tóc xoăn của em xõa xuống, phối hợp với chiếc khăn quàng che nửa khuôn mặt, khiến khuôn mặt em trông nhỏ nhắn lạ thường.

Ngải Bảo mở to mắt, Nghiêm Đường vốn không lạnh, không muốn đeo khăn quàng, nhưng dưới ánh mắt trông mong của Ngải Bảo, đành đổi giọng: “Được rồi, Bảo Bảo.”

Ngải Bảo vui vẻ hẳn lên.

Em giơ bàn tay mũm mĩn của mình ra, nói em muốn quàng khăn cho Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường lấy khăn quàng, cúi người xuống, mặc cho bàn tay trắng nõn của Ngải Bảo quấn khăn.

Chiếc khăn quàng màu xanh rêu của Nghiêm Đường đậm hơn của Ngải Bảo một chút.

Anh cúi đầu, nhìn bàn tay béo như cục bột trắng của Ngải Bảo luồn lách trong chiếc khăn quàng màu xanh đậm.

Ngón tay Ngải Bảo xòe ra rồi lại gấp lại, giống như một đóa hoa.

“Xong rồi ạ! Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo hài lòng nhìn chiếc nơ bướm trên cổ Nghiêm Đường.

“Ngải Bảo thắt xong rồi ạ!” Em đắc ý nói với Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường tự nhiên biết Ngải Bảo thắt thành cái gì, anh bất đắc dĩ sờ chiếc nơ bướm to sụ ngang cằm.

Nghiêm Đường cảm thấy mình chẳng khác nào một hộp quà Giáng Sinh.

Dù thế nào đi nữa, Nghiêm Đường vẫn rất thích chiếc khăn quàng đầu tiên Ngải Bảo thắt cho anh.

“Rất đẹp, cảm ơn em, Bảo Bảo.” Anh xoa đầu Ngải Bảo, chân thành khen ngợi.

Ngải Bảo chớp mắt: “Không cần cảm ơn đâu ạ!”

Sau đó em và Nghiêm Đường tay trong tay đi ra khỏi phòng.

Ba hôm trước, Nghiêm Đường đã dẫn La Tiên và Lưu Đường Hưng đến bái phỏng nhà họ Tạ.

Người đứng đầu nhà họ Tạ là con lai, chiều cao tương đương Nghiêm Đường, đều hơn một mét chín, anh ta mặc vest đi giày da, mặt không biểu cảm, trông rất lạnh lùng.

Người trao đổi với họ là một người đàn ông họ Tôn khác luôn cười tủm tỉm.

Ngài Tôn không phải dạng vừa, dăm ba câu đã nắm rõ ngọn ngành của Lưu Đường Hưng và La Tiên.

Nghiêm Đường đi cùng Lưu Đường Hưng và La Tiên, bàn bạc với ngài Tôn gần nửa buổi chiều, cuối cùng, sau một hồi thương lượng, Lưu Đường Hưng và La Tiên nhận được sự che chở của nhà họ Tạ.

Như vậy cũng tốt hơn việc họ và Nghiêm Đường đơn thương độc mã hành động.

Lúc tạm biệt Lưu Đường Hưng và La Tiên, anh nhìn thấy nụ cười thoải mái nhất trong những ngày qua trên khuôn mặt họ.

Trong ánh mắt Lưu Đường Hưng nhìn La Tiên không còn là thứ tình yêu bị kìm nén không dám nói ra nữa.

Cuối cùng họ có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm Đường cũng mừng cho họ.

Có nhiều lúc, cho dù một người đứng ở vị trí chính nghĩa nắm giữ bao nhiêu bằng chứng, đúng đắn đến đâu, nhưng muốn lật đổ một thế lực lớn, không thể chỉ dựa vào nhiệt huyết nhất thời là làm được.

Nhà họ Tạ bằng lòng giúp đỡ, bảo vệ Lưu Đường Hưng và La Tiên, điều này tốt hơn nhiều so với sự giúp đỡ Nghiêm Đường có thể cung cấp.

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo ra khỏi cửa, hôm nay họ không định đi xa.

Nghiêm Đường chỉ muốn dẫn Ngải Bảo đi dạo trong khu dân cư.

Cửa vừa mở, khí lạnh bên ngoài ập vào mặt.

Ngải Bảo như con chim cút rụt cổ lại, giấu mình trong chiếc khăn quàng dày cộm.

“Muốn Nghiêm Nghiêm nắm tay ạ!” Ngải Bảo giơ bàn tay mập ú của mình ra, vẫy trước mặt Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nghe vậy thì xòe bàn tay to của mình, nắm trọn cả bàn tay Ngải Bảo.

“Ấm hơn chưa, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường đứng trước mặt Ngải Bảo, kéo chiếc khăn quàng len mềm mại của Ngải Bảo lên cao hơn một chút, che đi gò má em.

“Ấm rồi ạ!” Ngải Bảo nói giọng ồm ồm qua lớp khăn quàng.

Em hài lòng gật đầu.

Bàn tay to của Nghiêm Đường luôn ấm áp, mặc dù có hơi thô ráp, nhưng Ngải Bảo vẫn rất thích Nghiêm Đường nắm tay mình.

Gió tháng mười mang theo hơi lạnh, Nghiêm Đường có tầm nhìn xa, đã giúp Ngải Bảo mặc quần giữ nhiệt.

Ngải Bảo ở bên ngoài không cảm thấy lạnh.

Nhưng vì rất lâu rất lâu rồi em không mặc quần giữ nhiệt, mấy lần đầu mặc này, em hơi không quen, đi đường cứ lắc qua lắc lại, giống một chú chim cánh cụt vụng về.

Ngải Bảo híp mắt.

Gió lạnh thổi vào mặt Ngải Bảo, Ngải Bảo cảm thấy chúng muốn nói gì đó với mình, nhưng chúng đi quá nhanh, Ngải Bảo nghe không rõ.

Các cậu muốn nói gì với Ngải Bảo vậy? Ngải Bảo hỏi gió.

Gió thở hổn hển, chạy chậm bên tai Ngải Bảo.

Ngải Bảo ơi, Ngải Bảo ơi, cô ấy sắp về rồi! Gió vui vẻ nói với Ngải Bảo.

Chúng tôi nghe thấy tiếng của cô ấy, cô ấy sắp về rồi! Nó nói.

Ngải Bảo rất kinh ngạc, mắt em mở to, thật sao?

Gió gật đầu, đương nhiên rồi, trên thế giới này không ai biết rõ hơn chúng tớ đâu!

Tai Ngải Bảo bị chúng làm cho lạnh đến đỏ bừng.

Nhưng em vẫn rất vui vẻ.

Cảm ơn các cậu đã nói cho Ngải Bảo biết! Em nói lời cảm ơn với gió.

Gió hào sảng đáp, không cần khách sáo!

Sau đó chúng lại vù vù tiếp tục cuộc chạy của mình.

Cuộc đời chúng là không ngừng chạy, nếu dừng lại, có lẽ chúng sẽ chết.

Nghiêm Đường đi được một đoạn, đột nhiên thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Ngải Bảo, anh vu.ốt ve khuôn mặt Ngải Bảo, tưởng Ngải Bảo lại nhớ ra chuyện gì thú vị, một mình ngốc nghếch vui sướng.

Anh véo má em: “Bảo Bảo, em đang vui vì chuyện gì thế?”

Ngải Bảo quay đầu nhìn Nghiêm Đường, mắt em sáng long lanh: “Nghiêm Nghiêm! Gió nói với Ngải Bảo chị Hạ Hạ sắp về rồi ạ!”

Nụ cười vốn treo trên mặt Nghiêm Đường đột nhiên cứng lại trong giây lát.

Nhưng anh cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình.

Nghiêm Đường không vội nói chuyện, anh nắm tay Ngải Bảo, họ đi đến đài phun nước của khu dân cư.

Trời vào thu, đài phun nước trong khu dân cư đã ngừng hoạt động, bộ thiết bị phun nước yên lặng ngủ đông.

“Bảo Bảo, bao lâu nữa chị Hạ Hạ về?” Nghiêm Đường cúi đầu, nhìn Ngải Bảo nhẹ nhàng hỏi.

Ngải Bảo suy nghĩ.

Em lắc đầu: “Ngải Bảo cũng không biết ạ!”

“Chỉ là chị Hạ Hạ là sắp về rồi!” Ngải Bảo hào hứng nhắc lại.

Em kéo tay Nghiêm Đường, vui vẻ lắc qua lắc lại.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo vui vẻ trước mặt, nhất thời không biết nên nói với em sự thật như thế nào – Lưu Hạ Lương đã chết từ ba năm trước.

Cô ấy nhảy từ tầng tám của tòa nhà dạy học.

Không có ý muốn cầu sinh, không có sự quyến luyến với sự sống.

Theo lời Lưu Đường Hưng nói, rõ ràng là kịp thời đưa vào phòng phẫu thuật, nhưng cuối cùng vẫn chết.

Rõ ràng là Ngải Bảo không hiểu được khía cạnh này.

Ngải Bảo hiểu rõ về cái chết, nhưng lại không hiểu tại sao Lưu Hạ Lương lại chết.

Nghiêm Đường nhận ra trong mắt Ngải Bảo, việc chị Hạ Hạ nhảy lầu chưa bao giờ là hành vi tự sát.

Ngải Bảo chỉ cảm thấy là gió mời chị Hạ Hạ cùng đi chơi.

Họ nô đùa trong một thế giới xa xôi, xa lạ.

“Bảo Bảo, em có biết bao năm qua chị Hạ Hạ đã đi đâu không?” Nghiêm Đường tiếp tục hỏi Ngải Bảo.

Hai người họ ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Trong khu dân cư chủ yếu là biệt thự đơn lập, diện tích đất lớn, người ở lại ít, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi dạo một vòng, không gặp ai khác.

Vậy nên Ngải Bảo vừa ngồi xuống đã tự động rúc vào lòng Nghiêm Đường, Nghiêm Đường cũng tự nhiên ôm lấy em, không mấy để ý đến nguyên tắc gọi là không được quá thân mật nơi công cộng.

Ngải Bảo không hiểu tại sao Nghiêm Đường lại hỏi mình câu này: “Chị Hạ Hạ cùng gió đi chơi rồi nha!”

Em nói như thể đó là điều hiển nhiên: “Gió mời chị Hạ Hạ đi chơi, chị Hạ Hạ đi cùng gió rồi ạ.”

“Vậy cô ấy biến thành một cơn gió à?” Nghiêm Đường khẽ hỏi.

Giọng Nghiêm Đường nhẹ nhàng vô cùng, giống như anh đang đối mặt với bong bóng xà phòng rơi xuống mặt đất, chỉ cần tác động quá mức là có thể chọc vỡ nó.

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ, chị Hạ Hạ biến thành gió rồi ạ!”

Em giơ hai tay mình ra, làm tư thế máy bay bay lượn giữa không trung, nghiêm túc ra hiệu cho Nghiêm Đường xem : “Là biến thành gió rồi nha! Gió có thể bay khắp nơi!”

Nghiêm Đường không phủ nhận cách nói này.

“Bảo Bảo, nếu chị Hạ Hạ biến thành gió, cô ấy làm sao về được?” Nghiêm Đường lại hỏi.

Ngải Bảo hơi mờ mịt, em còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này.

“Ngải Bảo không biết ạ.” Em ngoan ngoãn lắc đầu: “Nghiêm Nghiêm biết không ạ?”

Em ngẩng đầu hỏi.

Nghiêm Đường không nói gì.

Anh nâng bàn tay mập của Ngải Bảo lên, để lòng bàn tay hồng hào của Ngải Bảo hướng lên trên.

Nghiêm Đường hơi cúi người, thổi hơi vào lòng bàn tay Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em có cảm nhận được hơi anh thổi ra không?”

Ngải Bảo cử động năm ngón tay của mình, trả lời: “Em cảm nhận được ạ!”

“Móng heo” của em ấm áp hẳn lên.

“Bảo Bảo, em có nắm được hơi anh thổi ra không?” Nghiêm Đường ngồi thẳng dậy, tiếp tục hỏi.

Ngải Bảo nắm bàn tay đang xòe ra của mình thành nắm đấm.

Em cảm thấy mình đã nắm được hơi thở nóng hổi của Nghiêm Đường, nhưng khi em xòe bàn tay ra, Ngải Bảo phát hiện lòng bàn tay mình vẫn lạnh lẽo.

“Ngải Bảo không nắm được ạ.” Ngải Bảo lắc đầu, nói với Nghiêm Đường: “Hơi chạy nhanh quá, Ngải Bảo không bắt được chúng.”

Nghiêm Đường nắm lấy tay Ngải Bảo, sưởi ấm cho em.

“Bảo Bảo, hơi và gió giống nhau.” Nghiêm Đường nói, “Chúng ta đều có thể cảm nhận được chúng nhưng lại không nắm bắt được chúng, đúng không?”

Ngải Bảo dựa lại vào lòng Nghiêm Đường.

Vòng tay Nghiêm Đường luôn ấm áp, điều này khiến Ngải Bảo nhớ đến chiếc chăn có mùi nắng và bồn tắm bốc hơi nghi ngút.

Em cọ vào vai Nghiêm Đường như làm nũng, đồng ý với cách nói của Nghiêm Đường: “Đúng vậy ạ!”

Nghiêm Đường cảm nhận được Ngải Bảo muốn rúc vào lòng mình, anh vén áo khoác rộng của mình lên một chút, ôm Ngải Bảo mềm mại vào trong áo mình.

“Một khi đã như vậy, Bảo Bảo, chị Hạ Hạ biến thành gió, có phải cũng là sự tồn tại mà chúng ta chỉ có thể cảm nhận được, nhưng lại không nắm bắt được không?” Nghiêm Đường đặt cằm mình lên đỉnh đầu đầy tóc của Ngải Bảo.

Ngải Bảo giơ tay kia của mình lên không trung thử bắt gió mấy lần.

Nhưng vẫn không được.

Cuộc đời của gió cần phải chạy.

Chúng có thể bên tai, trong tay Ngải Bảo, chúng có thể thả chậm tốc độc trên vách đá núi hoang, giữa rừng cây rậm rạp, nhưng chúng vẫn phải chạy mãi không ngừng.

Cuối cùng, Ngải Bảo nhận ra sự thật: “Đúng vậy, Ngải Bảo không nắm được gió, gió phải chạy mãi chạy mãi, chúng rất bận rộn.”

Nghiêm Đường lo lắng cằm mình đè Ngải Bảo không thoải mái, anh ngẩng mặt lên, thuận tay vuốt lại mái tóc xoăn của Ngải Bảo.

“Bảo Bảo, chị Hạ Hạ là một cơn gió, đúng không?” Nghiêm Đường nâng khuôn mặt của Ngải Bảo lên hỏi em.

Ngải Bảo chớp mắt: “Vâng ạ, chị Hạ Hạ biến thành gió rồi ạ.”

“Vậy thì Bảo Bảo, anh nghĩ chị Hạ Hạ về cũng giống như gió.” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo trong lòng, nghiêm túc nói với em: “Lúc chị Hạ Hạ về, cũng giống như gió vậy.”

“Bảo Bảo, em có thể cảm nhận được cô ấy lướt qua bên tai mình, hoặc là bay qua kẽ ngón tay em. Chỉ là anh nghĩ chúng ta không nắm bắt được cô ấy, cũng không có cách nào nói chuyện với cô ấy.”

“Nghĩa là Ngải Bảo không thể tìm chị Hạ Hạ chơi ạ?” Ngải Bảo nhíu mày, “Ngải Bảo còn muốn chơi xích đu cao thật cao với chị Hạ Hạ.”

Em hơi ấm ức: “Chị Hạ Hạ đã hứa với Ngải Bảo, chơi xích đu cùng Ngải Bảo.”

Nghiêm Đường vu.ốt ve khuôn mặt Ngải Bảo.

Lòng bàn tay anh ấm áp, áp lên mặt Ngải Bảo khiến em cảm thấy rất thoải mái.

“Bảo Bảo, đương nhiên chị Hạ Hạ sẽ chơi xích đu cùng em.” Nghiêm Đường nói, “Mỗi lần em chơi xích đu, ngọn gió thổi qua bên tai, chẳng phải chính là cô ấy hay sao?”

“Cô ấy biến thành gió, chúng ta không bắt được, cũng không sờ được mà thôi.” Anh nói.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường chăm chú.

Đôi mắt em vừa mông lung vừa rõ ràng, khiến người ta không cân nhắc được rốt cuộc em có đoán được ý nghĩa đằng sau những lời này của Nghiêm Đường hay không.

Qua một lúc lâu, gió mùa thu lại khiến đôi tai của Ngải Bảo lạnh đến đỏ bừng, Ngải Bảo nép vào lòng Nghiêm Đường hơn một chút.

“Vâng ạ.” Ngải Bảo nói.

Bình Luận (0)
Comment