Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 127

Laszlo nói;

“Cảm ơn.”

Ngải Bảo ngồi trên giường, ôm iPad, đợi Nghiêm Đường tắm xong.

Mùa thu sang, Ngải Bảo lại thay bộ đồ ngủ liền thân Cậu Bé Bọt Biển quen thuộc của mình.

Trước kia Ngải Bảo rất thích bộ đồ ngủ này, nó khiến em cảm thấy mình biến thành Cậu Bé Bọt Biển có thể sống trong nhà dứa, còn có thể nuôi ốc sên.

Nhưng bây giờ Ngải Bảo không thích nó một chút nào.

Em phát hiện sau khi mặc bộ quần áo này, em phồng lên béo ú, ôm Nghiêm Đường không được chặt nữa.

Ngải Bảo còn dỗi hờn vì chuyện này.

Em tức giận cáo trạng với Nghiêm Đường, nói quần áo Cậu Bé Bọt Biển không ngoan chút nào, nó không cho Ngải Bảo ôm Nghiêm Nghiêm ngủ!

Ban đầu Nghiêm Đường còn chưa hiểu ý Ngải Bảo, không phải ngày nào anh cũng ôm Ngải Bảo ngủ hay sao?

Ngải Bảo đau lòng lắc đầu, sửa lại lời Nghiêm Đường, không phải ôm Ngải Bảo ngủ! Là ôm chiếc áo mập mạp này!

Em vừa nói vừa túm lấy bộ đồ ngủ Cậu Bé Bọt Biển lông cừu dày cộm trên người mình, cực kỳ không vui nói với Nghiêm Đường, Nghiêm Nghiêm nên ôm Ngải Bảo ngủ, chứ không phải nên ôm chiếc áo mập mạp này!

Nghiêm Đường mới hiểu ra, hóa ra Ngải Bảo cảm thấy quần áo quá dày, em không cảm nhận được Nghiêm Đường ôm em nữa.

Nghiêm Đường dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ tức giận phồng má của Ngải Bảo.

Anh ho khan một tiếng, rất nghiêm túc bày tỏ lập trường với Ngải Bảo, anh đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngày mai sẽ giải quyết vấn đề này cho Ngải Bảo.

Thế là ngày hôm sau, anh mua cho Ngải Bảo bộ đồ ngủ liền thân Cậu Bé Bọt Biển không có lớp lông, bộ đồ ngủ này không còn khiến Ngải Bảo cho rằng Nghiêm Đường ôm đồ ngủ, chứ không phải ôm em nữa.

Ngải Bảo níu lấy cánh tay Nghiêm Đường, lúc này mới hài lòng không dỗi hờn nữa.

Trên màn hình lớn của iPad là đủ loại bánh sinh nhật.

Ngón tay Ngải Bảo lướt qua lướt lại không mục đích.

Lúc thì em kéo menu bánh lên trên, lúc lại kéo xuống dưới, chơi không biết chán.

Tuy mới sang tháng mười, cách sinh nhật Ngải Bảo còn hơn một tháng, nhưng Nghiêm Đường đã bắt đầu chuẩn bị quà cho sinh nhật Ngải Bảo.

Dù thế nào đi chăng nữa, sinh nhật mười tám tuổi của Ngải Bảo, Nghiêm Đường muốn cho em những gì tốt nhất.

Ngải Bảo không cần tiệc sinh nhật, quá nhiều người không quen biết chỉ khiến Ngải Bảo căng thẳng bối rối.

Nghiêm Đường đã hỏi ý Ngải Bảo, em nói rất rõ ràng, em chỉ cần Nghiêm Nghiêm cùng em đón sinh nhật.

Lúc Ngải Bảo nói câu này nghiêm túc vô cùng, em giơ ngón trỏ tay trái của mình ra, rồi giơ ngón trỏ tay phải của mình ra, dùng cách này để nhấn mạnh chỉ cần Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Nghiêm Đường nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dồn công sức vào chiếc bánh sinh nhật mà Ngải Bảo thích ăn nhất.

Mấy ngày nay anh hỏi những người xung quanh mới tìm được tiệm bánh này, nghe nói là tiệm bánh đặt làm riêng tốt nhất trong nước.

Tiệm bánh này rốt cuộc có ngon không, Nghiêm Đường không rõ, nhưng rất có giá, đặt hàng ít nhất trước một tháng.

Vốn dĩ Nghiêm Đường còn bán tín bán nghi, anh chưa nếm thử sản phẩm của tiệm bánh này, trong lòng không chắc chắn.

Sau đó Trần San biết chuyện, người khó tính như cô cũng hết lời khen ngợi tiệm bánh, mới xua tan được sự nghi ngờ của Nghiêm Đường.

Ngải Bảo không hiểu những thứ này, vừa rồi trước khi Nghiêm Đường vào phòng tắm đã dặn Ngải Bảo chọn chiếc bánh mình thích, đợi anh ra rồi cùng thảo luận.

Ngải Bảo lướt xem hình ảnh trên màn hình, bàn tay mập ú của em lướt trên màn hình iPad, những chiếc bánh này đều rất đẹp, Ngải Bảo không biết nên chọn cái nào.

Chọn bánh mệt quá. Nhiều bánh như vậy, cái này nối tiếp cái kia, Ngải Bảo cảm thấy hai mắt mình xem không xuể nữa.

Em đặt iPad sang một bên, ngã xuống giường.

Em lăn sang nửa giường Nghiêm Đường thường ngủ, nửa giường đó đối với Ngải Bảo ấm áp hơn một chút, hơi thở thuộc về Nghiêm Đường cũng đậm hơn một chút.

Ngải Bảo vùi mặt vào gối của Nghiêm Đường, hít một hơi thật sâu.

Đối với Ngải Bảo, Nghiêm Đường mang mùi thơm nhất trên thế giới này, anh thơm hơn cả hoa bạch ngọc lan, hoa dành dành, hoa hồng mà Ngải Bảo từng gặp, thơm hơn cả kẹo mè, bánh kem chocolate, trà sữa trân châu, trà sữa bánh trôi!

Mỗi khi Ngải Bảo nép trong lòng Nghiêm Đường, em luôn có thể cảm nhận được hương thơm ấm áp trên người Nghiêm Đường.

Điều này khiến Ngải Bảo cảm thấy như đang lăn lộn trên một bãi cỏ rộng lớn.

Bãi cỏ vừa mênh mông vừa mềm mại, Ngải Bảo ôm nó, nó cũng ôm Ngải Bảo.

“Nghiêm Nghiêm! Còn bao lâu nữa anh mới tắm xong ạ?” Ngải Bảo nằm sấp trên giường, lớn tiếng gọi ra ngoài cửa.

Em muốn cùng Nghiêm Đường chơi trên giường.

Hôm nay họ còn phải chơi nối thơ nữa.

Nghiêm Đường trong phòng tắm vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng ngủ, lập tức đáp lại: “Sắp xong rồi, Bảo Bảo, anh gội đầu nữa là xong!”

Ngải Bảo ồ một tiếng, em lật người, lăn qua lăn lại trên giường như một con cá.

Ngải Bảo quấn chăn, cuộn mình thành sâu lông Bảo Bảo heo siêu cấp vô địch.

Em chuẩn bị lát nữa giấu mình trong chăn, giả vờ mình bị chăn ăn thịt, dọa Nghiêm Đường một phen.

Ngải Bảo khịt mũi di chuyển trên giường, vừa rồi em lăn vui quá, sắp lăn đến cuối giường rồi.

Ngay lúc Ngải Bảo sắp thành công ngược lại về đầu giường, em phát hiện điện thoại bên cạnh gối Nghiêm Đường sáng lên.

Ngải Bảo lật người, tò mò nhìn chữ trên màn hình điện thoại.

Em đếm, trên đó tổng cộng có ba chữ lớn, nhưng em không nhận ra hai chữ phía sau, chỉ đọc hiểu được chữ đầu tiên, là “Hứa”!

Màn hình điện thoại Nghiêm Đường sáng trưng, Ngải Bảo nhìn, thấy một biểu tượng hình tròn màu đỏ và xanh lá.

Ngải Bảo thò đầu ra khỏi chiếc chăn, em quan sát điện thoại một lát.

Đồng hồ thông minh của Ngải Bảo có cuộc gọi đến, Ngải Bảo chỉ cần nhấn một nút là được, tuy nhiên điện thoại của Nghiêm Đường hình như không phải như vậy.

Em suy nghĩ, thăm dò giơ tay ra sờ vào hình tròn màu xanh lá.

Sau đó, Ngải Bảo kinh ngạc phát hiện chiếc điện thoại phẳng lì này truyền đến tiếng người nói chuyện!

“… Anh Nghiêm, anh bắt máy của tôi rồi sao?”

Người trong điện thoại không dám tin.

Ngải Bảo trùm chăn, cẩn thận lắng nghe, không dám nói gì.

Người đầu dây bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp: “Có phải anh thấy tôi đáng thương mới bắt máy của tôi không?”

Ngải Bảo chép miệng, không hiểu đây là ý gì.

Không phải Nghiêm Nghiêm bắt máy đâu, rõ ràng là Ngải Bảo mà!

“… Anh Nghiêm, anh nói xem tại sao người gặp phải những chuyện này lại là tôi chứ.” Hứa Tranh Thâm say khướt dựa vào lan can trên sân thượng tầng cao nhất công ty.

“Anh Nghiêm, tôi lạnh quá.”

“Bao nhiêu năm nay, tôi đã không bình thường rồi, anh Nghiêm, anh nói xem tại sao lại cứ là tôi? Tại sao sau khi ba chết, mẹ lại xem tôi là ba, ngủ cùng tôi? Ghê tởm quá, thật sự ghê tởm quá, anh Nghiêm… Mẹ trói tôi trên giường, còn nói muốn sinh con cho tôi, thật ghê tởm, anh Nghiêm, thật ghê tởm. Đây là cái thứ gì…”

“Trước kia anh đánh tôi, hỏi tôi tại sao lại biến thành dáng vẻ này…” Hứa Tranh Thâm trượt người ngồi bệt xuống đất, bên chân anh ta bày đầy chai lọ, “Anh Nghiêm, tôi cũng không muốn biến thành như vậy… Nhưng không biến thành như vậy, tôi còn cách nào chứ… tôi sẽ phát điên mất, sẽ chết mất…”

Ngải Bảo lắc chân mình, mắt em tròn xoe, sáng long lanh, nghiêng đầu lắng nghe những lời Hứa Tranh Thâm nói đứt quãng ở đầu dây bên kia.

Em nghiêng đầu, dường như là nghe hiểu, lại dường như chẳng hiểu gì cả.

“Đôi khi tôi cảm thấy hình như ba đang sống trong cơ thể tôi. Nếu không tại sao mẹ lại điên như vậy…” Hứa Tranh Thâm dốc chai rượu vào miệng mình, anh ta muốn uống rượu, nhưng tay không vững, rượu đổ thẳng lên mặt.

Rượu chảy dọc theo khuôn mặt Hứa Tranh Thâm.

“A… khó chịu quá…” Hứa Tranh Thâm lau rượu trên mặt đi một cái.

Gió ban đêm thổi vào mặt anh ta, Hứa Tranh Thâm cảm thấy mặt mình vừa đau rát bỏng cháy như bị cồn đốt, lại vừa có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Hứa Tranh Thâm nhìn bầu trời đêm đen kịt cùng những tòa nhà cao tầng phía xa với đủ loại đèn màu.

Chúng nhấp nháy, mông lung, gọng kính của Hứa Tranh Thâm không biết rơi ở góc nào, bây giờ anh ta say lờ đờ, không nhìn rõ đồ vật.

Hứa Tranh Thâm cảm thấy mặt mình méo mó, biến dạng, mặt anh ta dường như mọc ra khuôn mặt của một người khác – khuôn mặt đó tương tự với anh ta.

Đó là ba của anh ta.

“Đều là tôi không tốt, tôi và ba cá cược cái gì chứ, hại ông ấy bị đâm chết… đều là lỗi của tôi…” Hứa Tranh Thâm khẽ lẩm bẩm.

“Anh Nghiêm, tôi không muốn chết, tôi sắp chết rồi. Anh Nghiêm, mẹ tôi mang thai, anh biết không? Hahahahahahahahahaha… Mẹ tôi mang thai…” Anh ta cười điên cuồng, cười đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

Ngải Bảo cuộn tròn trong chăn.

Em lặng lẽ nghe những lời nói vừa điên cuồng vừa không có logic của Hứa Tranh Thâm.

“Sao bà ấy lại mang thai được chứ?… Anh Nghiêm, anh nói xem có phải ba sắp sống lại trong cơ thể tôi không? Bởi vì tôi hại chết ông ấy, cho nên ông ấy muốn sống lại trong cơ thể tôi?” Hứa Tranh Thâm nghi hoặc hỏi: “Nhưng tôi không muốn chết, tôi không muốn để ông ấy sống lại, tôi muốn sống…”

Hứa Tranh Thâm nói, rồi đột nhiên bật khóc.

Anh ta khóc không phải đau lòng xé ruột xé gan, chỉ là khóc kìm nén, giống như khóc trong đám ma.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ho và tiếng nôn ọe.

Ngải Bảo chớp mắt mấy cái.

Em không hiểu tại sao người đàn ông trong điện thoại lại khóc, do gặp phải chuyện gì rất đau lòng sao?

Chẳng qua Ngải Bảo không quen biết người này, nên không hỏi anh ta.

Hứa Tranh Thâm nức nở, anh ta cắn vào tay mình, cắn mu bàn tay đến chảy máu.

Mùi máu khiến anh ta bình tĩnh.

“Anh Nghiêm, tôi rất nhớ anh, rất nhớ anh… Anh đừng không để ý đến tôi được không? Anh nói chuyện với tôi đi, chỉ một câu thôi cũng được…” Hứa Tranh Thâm khàn giọng cầu xin.

Đây là sự hạ mình mà lúc tỉnh táo anh ta chưa bao giờ thể hiện ra.

“Anh Nghiêm, anh yêu tôi cũng được, hận tôi cũng được, anh đừng quên tôi, anh nói chuyện với tôi đi, cầu xin anh, anh Nghiêm…” Hứa Tranh Thâm trông mong, anh ta co rúm ở góc sân thượng.

Bên tai anh ta là tiếng gió gào thét, chúng giống như dao găm cứa vào mặt Hứa Tranh Thâm đau rát.

“Anh Nghiêm, anh để ý đến tôi đi, anh đánh tôi đi, hận tôi đi, ghét tôi đi, ghê tởm tôi đi… Anh đừng không quan tâm đến tôi…” Hứa Tranh Thâm nói, “Anh không quan tâm đến tôi, trên thế giới này sẽ không còn ai nhớ tôi nữa, tôi sẽ chết, ba sẽ sống lại, tôi sẽ chết mất…”

“Nói với tôi một câu đi, cầu xin anh, anh Nghiêm…” Anh ta nói.

Ngải Bảo thò đầu ra.

Em cố gắng xoay sâu lông bằng chăn về phía điện thoại.

“Không được ạ.” Ngải Bảo chợt mở miệng.

Giọng trong trẻo hướng vào điện thoại: “Nghiêm Nghiêm không thể yêu anh, cũng không thể hận anh, Nghiêm Nghiêm là Nghiêm Nghiêm của Ngải Bảo, không phải Nghiêm Nghiêm của anh!”

Hứa Tranh Thâm dừng lại.

Có lẽ anh ta không ngờ người nghe cuộc điện thoại này lại là bạn trai của Nghiêm Đường.

Anh ta sững sờ, vẻ mặt đông cứng như bị đóng băng.

Ngải Bảo nói tiếp: “Anh tránh ra, Ngải Bảo không muốn anh lại gần Nghiêm Nghiêm!”

Lúc Ngải Bảo nói chuyện, trên khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của em không có bất kỳ biểu cảm nào.

Em vừa không tức giận, vừa không ấm ức khi thấy người khác muốn cướp Nghiêm Nghiêm của mình, em hoàn toàn không bộc lộ biểu cảm, trong đôi mắt tròn xoe chỉ có nét thờ ơ, điều này khiến em toát ra một vẻ lạnh lùng đáng kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment