Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 138

“Đương nhiên nha.”

Mây Béo Ú ôm lấy Cây Cao và nói,

“Tớ cũng sẽ nhớ cậu.”

Khi Ngải Bảo tỉnh lại, Nghiêm Đường đang ăn cơm trong nhà ăn công ty.

Mấy ngày nay anh không có khẩu vị, gọi món cải thìa xào tỏi mà Ngải Bảo thích nhất mới miễn cưỡng ăn được một bát.

Khi nhận được điện thoại của bệnh viện, Nghiêm Đường còn ngẩn người một lát.

Anh hơi lấy làm lạ không biết bệnh viện gọi cho anh làm gì. Là Ngải Bảo cần đổi phòng bệnh à? Hay là có vấn đề gì khác?

Nghiêm Đường nhíu mày, chậm rãi đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên.

“Alô, chào anh, có phải là anh Nghiêm – người nhà bệnh nhân phòng 102 không ạ?” Y tá đầu dây bên kia hỏi.

“Ừ, là tôi.” Nghiêm Đường trả lời.

Vẻ mặt anh trầm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Người nhà của anh hiện đã tỉnh lại, bác sĩ đang kiểm tra cho bệnh nhân, anh có tiện qua đây một lát không?” Y tá hỏi.

Vẻ căng thẳng ban đầu trên mặt Nghiêm Đường chợt chững lại.

Câu nói “đã tỉnh lại” của y tá như một quả bom hạt nhân ầm một tiếng nổ tung bên tai Nghiêm Đường.

Ngải Bảo tỉnh rồi?!

Tay Nghiêm Đường run lên, suýt nữa không cầm nổi điện thoại.

Anh thoáng chốc cảm thấy chiếc điện thoại trên tay mình nóng ran.

Nghiêm Đường nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là điện thoại nóng lên, hay là lòng bàn tay mình bỏng rẫy.

“Alô? Chào anh, anh Nghiêm, anh có đang nghe không?” Y tá thấy Nghiêm Đường mãi không trả lời, hơi nghi hoặc hỏi lại một lần.

“Có, có, có…” Nghiêm Đường vội vàng trả lời.

Anh cuống cuồng gãi tóc: “Tôi qua ngay, đến ngay đây!”

Nghiêm Đường nói xong lập tức cúp máy, vơ lấy áo khoác, khoác vội lên người, rồi lao ra khỏi nhà ăn, chạy thẳng đến bãi đỗ xe.

Hôm nay ngoài trời mưa lất phất, những hạt mưa li ti rơi từ trên trời xuống.

Nghiêm Đường chẳng hề để tâm, ngay cả ô cũng không cầm, cứ thế lao đi trong mưa.

Anh hoàn toàn không cảm nhận được gió mưa mùa đông nữa, hiện tại anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy dữ dội.

Ngải Bảo tỉnh rồi!

Tin tức này như một luồng khí vui mừng từ đáy lòng Nghiêm Đường bừng lên, khiến Nghiêm Đường dù đi chân trần giữa trời tuyết giá rét vẫn không cảm thấy lạnh lẽo.

Đến khi xe sắp tới bệnh viện, Nghiêm Đường mới nhớ ra, anh vẫn chưa nói với Trần San chuyện mình nghỉ làm buổi chiều.

Nghiêm Đường đỗ xe xong, lập tức lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Suốt quãng đường anh lái xe với tốc độ tối đa cho phép, bình thường từ công ty đến bệnh viện mất 30 phút, hôm nay bị anh rút ngắn xuống chỉ còn hơn mười phút.

Tốc độ xe cũng nhanh như nhịp tim của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường không vội xuống xe, anh ngồi trên ghế lái, ngẩng đầu, hít thở sâu mấy lần, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng kích động của mình.

Anh sắp được gặp Ngải Bảo, anh phải từ tốn và bình tĩnh.

Nghiêm Đường dùng tay bịt mũi, lại hít thở sâu mấy lần.

Lồng ng.ực anh phập phồng dữ dội.

Khoảng ba phút sau, Nghiêm Đường cảm thấy tâm trạng mình đã bình ổn kha khá, anh lau mặt một lượt, rồi xuống xe.

Anh ép mình bình tĩnh, đi với tốc độ bình thường đến phòng bệnh của Ngải Bảo.

Thế nhưng khi đến cầu thang bệnh viện, Nghiêm Đường đột nhiên cảm thấy mình không thể chậm như vậy được.

Anh không nhịn được, vẫn ba bước gộp làm một, chạy thẳng lên.

Đến hành lang bệnh viện, không thể chạy được nữa, Nghiêm Đường mới đổi sang đi bộ nhanh, sải bước thoăn thoắt, mang đến cho những người xung quanh một luồng gió vụt qua.

Người qua đường: ? Hình như có thứ gì đó kỳ lạ vừa lướt qua?

Đến cửa phòng bệnh của Ngải Bảo, Nghiêm Đường lại hít thở sâu mấy hơi.

Đầu tiên anh sửa lại áo khoác, sau đó lại vuốt phẳng chiếc áo sơ mi từ trên xuống dưới, cuối cùng là chỉnh cổ áo sơ mi.

Nghiêm Đường cúi đầu, nhìn đôi giày da dưới chân, không bụi bặm cũng không có thứ gì bẩn thỉu.

Rất tốt, rất sáng, rất sạch sẽ!

Ngải Bảo chắc chắn sẽ không cảm thấy anh không giữ vệ sinh.

Cảm thấy mọi thứ đã hoàn hảo, Nghiêm Đường đặt tay lên nắm cửa phòng bệnh.

Nghiêm Đường cảm nhận rất rõ bàn tay mình khẽ run.

Đây là ngày thứ mười ba anh không nói chuyện với Ngải Bảo.

Lát nữa vào phòng, Ngải Bảo sẽ nói gì với anh?

Ngải Bảo có hỏi anh có nhớ em không? Có hỏi anh có mong ngóng em không?

Trong lòng Nghiêm Đường chợt dấy lên chút bồn chồn.

Còn chưa đợi suy nghĩ của anh tiếp tục lan man, cửa phòng bệnh đã được bác sĩ điều trị ở bên trong mở ra trước một bước.

“Ôi trời ơi!” Bác sĩ điều trị vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mét chín đứng sừng sững ở cửa, mặt không cảm xúc, vừa nhìn là biết không phải người hiền lành, đúng là hung thần ác sát!

Bác sĩ điều trị lại nhìn những múi cơ trên người Nghiêm Đường, đúng, không sai, cơ bắp này có thể đánh mười người như ông!

Mẹ ơi! Bác sĩ điều trị bị dọa sợ không nhẹ.

“Anh… anh… anh này, xin hỏi anh tìm ai??” Bác sĩ hơi run sợ nhìn Nghiêm Đường.

Ông thầm nhớ lại một lượt những ca phẫu thuật gần đây của mình, đều rất thành công, không có lý do gì để gây rối cả!

Nghĩ vậy, bác sĩ lau mồ hôi trên trán.

Ngải Bảo trên giường nghe thấy động tĩnh thì tò mò quay đầu ra nhìn.

“Nghiêm Nghiêm! Nghiêm Nghiêm!” Đợi Ngải Bảo nhìn rõ người cao lớn vạm vỡ ở cửa là ai, em vui vẻ vẫy đôi tay nhỏ nhắn gầy gò của mình với Nghiêm Đường.

Ngải Bảo teo tóp đi nhiều, từ một Bảo Bảo heo mũm mĩm biến thành Bảo Bảo heo mảnh mai.

Nghiêm Đường ngẩng đầu, lướt qua bác sĩ điều trị chính trước mặt, nhìn thẳng vào Ngải Bảo đang cười trong phòng bệnh.

Sau khi ánh mắt giao nhau, Nghiêm Đường cuối cùng vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười.

“Tôi là người nhà của em ấy.” Nghiêm Đường chỉ vào Ngải Bảo trên giường, cúi đầu giải thích với bác sĩ.

“Cảm ơn bác sĩ đã cứu chữa.” Anh giơ tay ra bắt tay bác sĩ.

Bấy giờ bác sĩ mới hoàn hồn.

Ông thở phào một hơi: “Thì ra là người nhà à…”

Bác sĩ thả lỏng: “Cậu thanh niên nhà các vị ấy à, thể trạng rất tốt, tiến độ hồi phục cũng ổn! Về việc xuất viện, theo tôi sau ba ngày theo dõi là được.”

Nghiêm Đường gật đầu, nói lời cảm ơn.

Nghiêm Đường vốn tưởng mình thấy Ngải Bảo tỉnh lại còn kích động hơn gấp trăm lần so với lúc trên đường.

Nhưng không phải vậy.

Khi Ngải Bảo nhìn anh, khi em dịu dàng mỉm cười, cất tiếng gọi “Nghiêm Nghiêm”, thì mọi kích động, niềm vui sướng vỡ òa cùng bao phấn khích đang dâng trào trong lòng Nghiêm Đường đều lập tức lắng lại.

Bao nhiêu ngày nay, trái tim luôn bất ổn, luôn đau đớn của Nghiêm Đường như được tiếng “Nghiêm Nghiêm” kia của Ngải Bảo xoa dịu tất cả gai góc, thoáng chốc trở nên bình yên.

Nghiêm Đường vừa nghe lời khuyên của bác sĩ điều trị, vừa ngẩng đầu nhìn Ngải Bảo trên giường.

Ngải Bảo mới tỉnh chưa lâu, tinh thần vẫn rất tốt.

Em chớp mắt, chỉ đợi Nghiêm Đường qua.

“Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo vui vẻ vẫy tay với Nghiêm Đường vừa tiễn bác sĩ điều trị đi, “Nghiêm Nghiêm ngồi đây, ngồi đây ạ!”

Em chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình.

Đó là chiếc ghế mà bao nhiêu ngày qua, Nghiêm Đường đã ngồi bên Ngải Bảo.

“Bảo Bảo, em có vui không?” Nghiêm Đường thành thạo kéo chiếc ghế đến bên Ngải Bảo.

“Mấy ngày nay em đi đâu thế? Chia sẻ với anh được không.” Nghiêm Đường nắm lấy tay Ngải Bảo.

Tay Ngải Bảo thon dài trắng nõn, đầu ngón tay và khớp xương thấp thoáng màu hồng nhạt.

Em gầy di, Nghiêm Đường vừa chạm vào đã sờ thấy xương.

“Em xem này, mấy ngày nay em đi chơi đến gầy cả người, về nhà chúng ta phải bồi bổ lại mới được.” Nghiêm Đường xót xa nói.

Ngải Bảo chép miệng.

Em cũng nhìn bàn tay gầy gò của mình.

Hình như là gầy đi một chút. Ngải Bảo không chắc lắm.

Bởi vì em chưa bao giờ cảm thấy mình béo.

“Ngải Bảo lên trời chơi ạ!” Em phấn khích kể với Nghiêm Đường, “Ngải Bảo đi tìm mây chơi ạ!”

Nghiêm Đường xoa tay Ngải Bảo, “Em đã chơi những gì?”

“Mây dẫn Ngải Bảo bay lơ lửng trên trời mãi, Ngải Bảo vừa bay, vừa gặp được mẹ, ba, với cả chị Hạ Hạ nữa!” Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường hơi ngạc nhiên.

“Nghe có vẻ thú vị đấy.” Anh nhướng mày, “Họ có chơi cùng Bảo Bảo không?”

Ngải Bảo lắc đầu.

“Không ạ.” Em đáp, “Họ có việc riêng phải làm mà! Ngải Bảo nói với họ “Xin chào”, “Tạm biệt”, rồi đi ạ.”

Lòng bàn tay Nghiêm Đường ấm áp, Ngải Bảo vùi nốt bàn tay còn lại vào lòng bàn tay Nghiêm Đường.

“Ba hỏi Ngải Bảo có muốn đi cùng họ không? Ba nói, chị Hạ Hạ cũng ở đó, chị ấy còn có thể chơi xích đu cùng Ngải Bảo nữa!” Ngải Bảo nói, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, “Nhưng Ngải Bảo từ chối rồi ạ!”

Khi Nghiêm Đường nghe Ngải Bảo thuật lại lời ông Ngải hỏi em, tim anh hẫng một nhịp.

Nghe Ngải Bảo từ chối, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm Đường mở bàn tay to nắm lấy hai bàn tay nhỏ của Ngải Bảo: “Tại sao Bảo Bảo lại từ chối?”

Ngải Bảo chép miệng, liếc Nghiêm Đường trước mặt, rồi cười hì hì.

Con ngươi em đảo quanh, rất đắc ý: “Nghiêm Nghiêm phải thơm cơ, Ngải Bảo mới nói cho anh biết nha!”

Nghiêm Đường khẽ cười, nhìn Ngải Bảo hoạt bát lanh lợi trước mặt, sự dịu dàng trong mắt không sao che giấu được: “Vậy Bảo Bảo nhắm mắt lại, anh sẽ thơm.”

Ngải Bảo nghe vậy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

“Ngải Bảo nhắm mắt rồi ạ!” Em nói.

Hàng mi dài của Ngải Bảo khẽ rung động.

Em chờ Nghiêm Nghiêm của mình thơm lên mỗi bên má một cái thơm ấm áp.

Bất ngờ thay, lần này nụ hôn ấm áp không rơi xuống má Ngải Bảo.

Mà được đặt lên đôi môi.

Ngải Bảo mở mắt ra, em nhìn Nghiêm Đường đang ở rất gần rất gần mình.

Lông mày Nghiêm Đường rất rậm, đôi khi anh không có biểu cảm gì trông rất hung dữ và khó gần.

Mỗi khi anh mặt không cảm xúc xem xét phương án cấp dưới trình lên, nhân viên đứng một bên chờ kết quả đều không dám thở mạnh. Có người thậm chí cúi đầu từ đầu đến cuối, không dám nhìn anh.

Tuy nhiên, Ngải Bảo không hề sợ Nghiêm Đường không có biểu cảm.

Bởi vì hễ nghĩ đến Nghiêm Đường, trong lòng Ngải Bảo lại ấm áp, như thể hơi nóng ngọt ngào của trà sữa trân châu đen hay trà sữa bánh trôi bốc lên.

“Thơm xong rồi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường mang nét mặt tự nhiên đứng dậy, ngồi về chiếc ghế của mình.

Ngải Bảo sờ môi mình.

Em ngạc nhiên phát hiện ra hôn môi và thơm má hoàn toàn khác nhau!

Khi thơm má, Ngải Bảo cảm thấy rất ấm áp, như được Nghiêm Đường ôm vào lòng.

Nhưng hôn môi, đó là ấm áp siêu cấp vô địch, như thể Nghiêm Đường siêu cấp vô địch ôm chặt lấy em vậy.

Ngải Bảo sờ đôi môi vẫn còn nóng hổi của mình, không nhịn được cười ngây ngô.

“Được rồi, Bảo Bảo, em vẫn chưa nói cho anh biết tại sao lại từ chối.” Nghiêm Đường véo nhẹ má Ngải Bảo, lên tiếng nhắc nhở.

Mặt Ngải Bảo không còn thịt nữa, chiếc cằm vốn tròn trịa quay về V-line như mỹ nhân.

“Bởi vì Ngải Bảo nhớ Nghiêm Nghiêm nha!” Ngải Bảo vui vẻ trả lời.

Em quyến luyến dụi mặt vào tay Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm có nhớ Ngải Bảo không ạ?” Em nhìn Nghiêm Đường, chớp mắt hỏi.

Nghiêm Đường nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Nhớ chứ, dĩ nhiên là nhớ rồi.”

“Bảo Bảo, anh cũng rất nhớ em.” Anh nói.

Ngải Bảo nở một nụ cười thật tươi.

Ngải Bảo cười khanh khách, nằm trên giường bệnh nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường cũng nhìn em dịu dàng.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tí tách rơi, chúng nhảy nhót từ trên mây xuống lá cây, cuối cùng đáp xuống mặt đất.

Trong đôi mắt sâu không thấy đáy, hay trong trẻo rạng ngời, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều nhìn thấy rõ bóng hình của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment