Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 139

Ngải Bảo ở bệnh viện không chịu nổi, tối ngủ cứ mè nheo đòi Nghiêm Đường ở bên, nếu không lại hờn dỗi.

Nghiêm Đường không lay chuyển được Ngải Bảo giở thói trẻ con, đành phải kê thêm một chiếc giường bên cạnh mỗi ngày tan làm lại đến ở cùng.

Như vậy cũng tốt, ngủ bên cạnh Ngải Bảo, chất lượng giấc ngủ của Nghiêm Đường được cải thiện rất nhiều.

Anh không cần phải uống thuốc ngủ nữa.

“Ngải Bảo muốn về nhà cơ.” Mỗi sáng, Ngải Bảo đều nói với Nghiêm Đường như vậy.

Em buồn thiu: “Ngải Bảo muốn về nhà ngủ trên chiếc giường mềm mại to ơi là to, ngủ cùng Nghiêm Nghiêm cơ!”

Khi em nói những lời này, hai tay dang rộng ra thật dài.

Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, “Bảo Bảo, lúc em bay không chú ý an toàn nên xảy ra chút vấn đề, chúng ta ở bệnh viện giải quyết hết những vấn đề này mới có thể về nhà được.”

“Là những vấn đề nào ạ?” Ngải Bảo hỏi.

Nghiêm Đường chỉ vào cổ chân trái của Ngải Bảo: “Chỗ này… Bảo Bảo, em bị gãy xương ở đây.”

Ngải Bảo nhìn cái chân đang bó bột của mình, em không cử động được chân trái, hình như là bị thương rất nặng!

“Nội tạng của em cũng bị tổn thương, còn phải theo dõi thêm.” Nghiêm Đường sờ cái bụng lép kẹp của Ngải Bảo.

Ngải Bảo sờ cái bụng gầy đi của mình: “Nghĩa là bên trong bụng bị thương ạ?”

Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng vậy, Bảo Bảo, lách của em bị tổn thương, còn phải theo dõi thêm. Gần đây không được vận động nhiều, phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngải Bảo nghe vậy cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ bụng mình: “Vậy bụng phải nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng khỏe lại nha!”

Em nói xong thì gạt bàn tay ấm áp của Nghiêm Đường trên bụng mình ra.

“Nghiêm Nghiêm đi ra đi, bụng phải nghỉ ngơi rồi!” Ngải Bảo kéo áo bệnh nhân xuống, che đi cái bụng bị thương của mình.

Sau khi che áo bệnh nhân cẩn thận, Ngải Bảo lại hì hục kéo chiếc chăn bông dày cộp đắp lên người.

Nghiêm Đường bị đuổi đi cũng không tức giận, anh véo má Ngải Bảo, tiện tay kéo lại chăn cho em.

Hôm nay cuối tuần, Nghiêm Đường không phải đi làm.

Anh rửa mặt xong là đến phòng bệnh ở cùng Ngải Bảo.

Tinh thần của Ngải Bảo rất tốt, mắt sáng long lanh, nói chuyện đầy khí lực, bác sĩ nói tốc độ hồi phục này của em rất hiếm thấy, chắc là còn trẻ, nền tảng sức khỏe tốt.

Ngải Bảo vẫn chưa thể ăn thức ăn cứng, chỉ có thể ăn đồ lỏng.

Nghiêm Đường nhờ dì Trương hầm canh xương, lát nữa mang đến cho Ngải Bảo uống.

Sau khi lách bị tổn thương, rất dễ bị vỡ và xuất huyết, Nghiêm Đường nghe thấy lời này thì thấy kinh hồn bạt vía, nhưng bác sĩ bảo hai tuần nay Ngải Bảo điều trị trên giường bệnh đã hồi phục gần hoàn toàn, theo dõi thêm ba ngày nữa là có thể xuất viện.

Nghiêm Đường không định nói điều này cho Ngải Bảo biết.

Anh lo ba ngày quá ngắn, nên để Ngải Bảo ở lại phòng bệnh thêm một tuần nữa cho chắc chắn.

Giáo sư Tăng dặn dò Nghiêm Đường phải hướng dẫn, giáo dục Ngải Bảo, khi ở chỗ cao phải cẩn thận, tuyệt đối không được chạy lung tung, để tránh bị trượt chân ngã.

Nghiêm Đường gật đầu đồng ý, không nói thêm gì.

Nói thật lòng, Nghiêm Đường hiểu hành động của Ngải Bảo.

Từ đầu đến cuối anh không coi lời Ngải Bảo nói muốn bay là tự sát. Theo Nghiêm Đường thấy, điều này giống như Ngải Bảo nói với anh, nó là một ước mơ.

Chỉ có điều ước mơ này trong mắt người thường có vẻ vô lý hoang đường, cũng sẽ khiến Nghiêm Đường lo lắng sợ hãi.

“Bảo Bảo, sau này em còn bay nữa không?” Nghiêm Đường vừa lấy khăn nóng lau mặt cho Ngải Bảo, vừa hỏi em.

Ngải Bảo suy nghĩ một lát.

Khăn nóng ấm áp, lông tơ trên đó mềm mại, Nghiêm Đường không dùng nhiều sức, nhẹ nhàng cẩn thận lau mặt cho em.

“Ngải Bảo vẫn muốn bay ạ!” Em nói, “Nhưng là bay cùng Nghiêm Nghiêm!”

Ngải Bảo nói xong, lại nhìn Nghiêm Đường.

“Nhưng hình như Nghiêm Nghiêm không bay được nha.” Em hơi nghi hoặc nói.

Nghiêm Đường khẽ mỉm cười.

Anh đặt chiếc khăn vào chậu nước nóng bên cạnh, lấy loại kem dưỡng ẩm cho em bé mà Ngải Bảo hay dùng thoa lên mặt cho em.

“Không sao, Bảo Bảo, anh có cách.” Nghiêm Đường nói, “Đến lúc đó chúng ta cùng bay.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, đáp: “Vâng ạ!”

Trước nay em vẫn tin tưởng tuyệt đối lời Nghiêm Đường nói, Ngải Bảo ngẩng mặt để Nghiêm Đường thoa đều kem dưỡng ẩm.

Khi Nghiêm Đường bôi lên mặt mình, thường là tiện tay quẹt một cách qua loa, còn khi thoa kem dưỡng cho Ngải Bảo, anh đều rất cẩn thận tỉ mỉ.

Da Ngải Bảo trắng trẻo mềm mại, lúc em mũm mĩm, Nghiêm Đường chọc một cái cứ như chọc vào đậu hũ. Hiện giờ em gầy đi, không còn núng nính nữa, nhưng độ đàn hồi vẫn rất tốt.

“Anh dẫn Ngải Bảo cùng bay, Ngải Bảo phải đồng ý với anh một chuyện.” Nghiêm Đường nói.

“Chuyện gì ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu hỏi.

Nghiêm Đường vặn chặt nắp hộp kem dưỡng, đặt sang một bên: “Sau này Bảo Bảo không được bay một mình nữa, phải bay cùng anh.”

Ngải Bảo hỏi tại sao ạ?

Nghiêm Đường đáp: “Bởi vì anh không nỡ xa em.”

Anh ngồi bên cạnh Ngải Bảo, nhìn em nói: “Bảo Bảo, em bay đi, anh không tìm thấy em nữa. Anh sẽ rất nhớ em.”

Ngải Bảo nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.

Em bay đi, không gặp được Nghiêm Nghiêm, em cũng rất nhớ Nghiêm Nghiêm của mình.

“Vâng ạ.” Thế là Ngải Bảo đồng ý.

“Em muốn bay cùng Nghiêm Nghiêm.” Em nói.

Cứ ở mãi trong phòng bệnh không phải là cách, Nghiêm Đường mượn y tá một chiếc xe lăn, khoác cho Ngải Bảo chiếc áo phao dày cộm, đắp thêm chiếc chăn lông dày lên chân, rồi đẩy em ra công viên nhỏ của bệnh viện đi dạo.

Mấy ngày trước mưa phùn lất phất, cuối cùng hôm nay tạnh ráo, thời tiết đẹp, hiếm khi không có gió, Ngải Bảo không chịu đội chiếc mũ.

Em nói thấy nóng.

Nghiêm Đường đành cầm theo cho em.

“Tại sao ước mơ của Bảo Bảo lại là bay?” Nghiêm Đường đẩy Ngải Bảo, hai người họ một trước một sau đi dạo.

Ngải Bảo phát hiện chiếc xe lăn này có chân, còn biết đi nữa, rất là mới lạ.

Em vừa sờ chiếc xe lăn, vừa nghe câu hỏi của Nghiêm Đường.

Ngải Bảo suy nghĩ một lát: “Lúc Ngải Bảo còn bé, ngủ một mình, xung quanh tối om, mẹ không ở bên, Ngải Bảo chạy ra chỗ cửa sổ.”

“Chỗ cửa sổ sáng lắm, sao trên trời với mây đều sáng lấp lánh, Ngải Bảo muốn bay đi, bay thật xa. Không muốn quay lại đây nữa, Ngải Bảo không thích nơi đây, nơi đây không có chỗ cho Ngải Bảo, Ngải Bảo nên rời đi.”

Ngải Bảo ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Đường: “Ngải Bảo chỉ muốn bay đến nơi sáng sủa, muốn bay khỏi chiếc giường tối om.”

Nghiêm Đường ngắm Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn anh trên chiếc xe lăn.

Từ góc nhìn của Nghiêm Đường, anh có thể thấy chiếc cằm nhọn của Ngải Bảo và từng lọn tóc xoăn rủ xuống.

“Rất hay.” Nghiêm Đường nói.

“Hiện giờ Bảo Bảo bay ra ngoài rồi.” Anh nói.

Ngải Bảo gật đầu, ra vẻ nghiêm túc tán thành với Nghiêm Đường: “Đúng vậy ạ, Ngải Bảo bay ra ngoài rồi.”

“Lúc Ngải Bảo còn bé, em từng thử bay một lần nha.” Ngải Bảo nói, “Ngải Bảo đứng ở bên cửa sổ, nhưng gió to quá, lạnh quá, nó không muốn Ngải Bảo làm vậy, nó đẩy Ngải Bảo lại.”

Nghiêm Đường yên lặng lắng nghe Ngải Bảo kể về đoạn quá khứ mà anh không hay biết.

“Thế giới nói với Ngải Bảo, Ngải Bảo, bây giờ cậu chưa thể bay được.

Ngải Bảo hỏi, tại sao?

Thế giới đáp bởi vì chỉ có chim, mây và cá voi mới bay được, Ngải Bảo không phải là chúng, Ngải Bảo là người. Ngải Bảo cần một phép màu, mà phép màu do Tình Yêu quản lý, thế giới không thân với nó nên Ngải Bảo phải tìm thấy Tình Yêu, mới có thể bay được.

Ngải Bảo nói được nha.

Vậy nên Ngải Bảo chưa bay.”

Ngải Bảo chớp mắt nói.

Nghiêm Đường cẩn thận đặt tay lên đỉnh đầu Ngải Bảo, như một nhà giám định đá quý thành kính đặt tay lên viên kim cương lớn nhất thế giới.

“Bảo Bảo, bay có cảm giác gì?” Nghiêm Đường khẽ hỏi.

Ngải Bảo chớp mắt mấy cái.

“Bay là biến thành gió, thành mây, thành mưa, biến thành hoa và cây.” Ngải Bảo trả lời, trong mắt em là sự bình yên trong trẻo, “Lúc Ngải Bảo bay, cảm thấy mình nhẹ tênh, không có thứ gì cả, vù vù lơ lửng trên không, không cần nghĩ gì hết.”

“Nhưng bay một lúc lâu, Ngải Bảo cảm thấy mệt ơi là mệt, Ngải Bảo muốn đáp xuống, Ngải Bảo nhớ Nghiêm Nghiêm.” Ngải Bảo nói.

Em nói rồi đột nhiên dang hai tay: “Muốn Nghiêm Nghiêm ôm ạ!”

Ngải Bảo như đang làm nũng, ngả người ra sau, muốn Nghiêm Đường ôm lấy mình.

Nghiêm Đường chiều theo em, đứng nguyên tại chỗ, ôm lấy Ngải Bảo đang ngả người ra sau.

“Bảo Bảo, anh cũng rất nhớ em.” Anh nói, “Giống như lúc anh đi làm, em ở nhà nhớ anh vậy.”

“Nghiêm Nghiêm có khóc nhè không ạ?” Ngải Bảo hỏi.

Đôi mắt to tròn của em phản chiếu khuôn mặt Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận: “Có, anh có khóc nhè.”

“Nghiêm Nghiêm cũng là vì nhớ Ngải Bảo nên mới khóc ạ?” Ngải Bảo lại hỏi.

Nghiêm Đường gật đầu: “Đúng vậy, là vì nhớ Bảo Bảo nên mới khóc.”

Anh từ phía sau xe lăn đi vòng ra phía trước, ngồi xuống trước mặt Ngải Bảo.

Nghiêm Đường nhìn thẳng vào Ngải Bảo, chậm rãi nói với em: “Bảo Bảo, em bay đi, anh rất lo em không quay lại nữa, nên rất buồn, rất đau lòng.”

“Anh cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, em sẽ không cười với anh, không nói với anh, “Nghiêm Nghiêm, chào anh ạ”, không nũng nịu đòi ăn thêm một miếng kẹo mè, uống thêm một ngụm trà sữa, anh rất buồn, rất đau lòng.”

“Anh cứ ngỡ trong hai mươi tám năm cuộc đời, hoàng tử bé đáng yêu nhất thế giới mà anh gặp được đã quay về hành tinh của mình, không bao giờ trở lại nữa. Ngôi sao Bảo Bảo heo đáng yêu nhất đã quay về bầu trời, không còn xuống trần gian chơi nữa, anh rất buồn, rất đau lòng.”

Nghiêm Đường nắm lấy tay Ngải Bảo, anh dùng giọng điệu rất dịu dàng nói với em: “Bảo Bảo, anh cũng nhớ em đến mức khóc nhè.”

Ngải Bảo yên lặng lắng nghe.

Em nghe xong, áp mặt mình vào mặt Nghiêm Đường.

Khuôn mặt nhỏ của Ngải Bảo quyến luyến dụi vào mặt của Nghiêm Đường: “Ngải Bảo không bao giờ rời xa Nghiêm Nghiêm nữa, Ngải Bảo cũng nhớ Nghiêm Nghiêm lắm.”

Bình Luận (0)
Comment