Nhưng chú mèo mắt vàng thấy chú thật nhàm chán.
Họ nói:
“Nhìn đôi mắt xanh của cậu kìa,
Trông thật kỳ lạ và tẻ nhạt!
Cậu có phải là mèo thật không?”
…
Công viên quận Sa cách Nam Sơn – nơi Nghiêm Đường đang ở – một khoảng khá xa, dù sao hai nơi nằm ở hai quận khác nhau của thành phố C.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo sống ở quận Bắc, khu này vắng vẻ, nhiều biệt thự, còn quận Sa thì hoàn toàn ngược lại, nhà cao tầng san sát, dân cư đông đúc, nhiều khu thương mại nối tiếp nhau, đến tận một, hai giờ sáng, đường phố còn rất nhộn nhịp.
Lần đầu tiên đưa Ngải Bảo đến nơi đông người như vậy, Nghiêm Đường hơi lo lắng.
Tối hôm trước, anh đã dặn dò Ngải Bảo rất kỹ, nhất định phải nhớ không được rời xa anh, đồng thời học thuộc số điện thoại của anh.
Ngải Bảo dụi mắt, ậm ừ gật đầu đồng ý.
Bây giờ đã là đầu tháng hai, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Ngải Bảo và Nghiêm Đường đi đến nơi ngày càng đông người, càng thấy nhiều đèn lồng đỏ treo cao trên cây và trên các tòa nhà. Trên vài cành cây còn treo cả ruy băng với màu sắc rực rỡ, chúng bay phấp phới trong gió giống như những dòng mực uốn lượn.
Ngải Bảo áp mặt vào cửa sổ xe, chăm chú nhìn khung cảnh đường phố lướt qua, hiển nhiên là rất tò mò về thế giới đầy màu sắc bên ngoài.
“Nghiêm Nghiêm, kia là cái gì vậy?” Ngải Bảo chỉ vào cửa một trung tâm thương mại, hỏi Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường liếc qua, là một con rối hơi chào khách cao gần hai mét, đáng lẽ rất hoành tráng, nhưng hình như hơi không đủ nên nó lắc lư qua lại như sợi rong biển, trông hơi đáng sợ, người đi đường đều né tránh.
“Nó đang nhảy múa ạ?” Ngải Bảo nhìn con rối hơi ngày càng xa dần, lại hỏi.
Nghiêm Đường không biết trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu, tán thành ý kiến của Ngải Bảo.
“Đúng vậy, nó đang nhảy múa.” Nghiêm Đường nói.
Một điệu nhảy ma quái.
Ngải Bảo à một tiếng, vẫn nhìn con rối hơi uốn éo như đang múa ở cửa trung tâm thương mại.
Xe của Nghiêm Đường đã chạy lên phía trước, nhưng cái đầu nhỏ vẫn ngoái lại phía sau.
Nghiêm Đường lo em bị vẹo cổ nên giơ tay xoay đầu Ngải Bảo lại.
“Bảo Bảo, nhìn phía trước, ngồi ngay ngắn.” Nghiêm Đường giữ gáy Ngải Bảo, để em nhìn thẳng phía trước.
Ngải Bảo đáp một tiếng, nghe lời ngồi ngay ngắn.
Từ sau lần Ngải Bảo muốn Nghiêm Đường gọi em là Bảo Bảo, Nghiêm Đường gọi rồi thì cứ tiếp tục gọi như vậy. Cách gọi này hơi sến, nếu như vài năm trước có người nói với Nghiêm Đường rằng anh sẽ gọi một cậu nhóc vị thành niên là Bảo Bảo, chắc chắn Nghiêm Đường sẽ khịt mũi coi thường, nhưng giờ gọi nhiều, gọi quen miệng, Nghiêm Đường có thể gọi một cách tự nhiên, mặt không đổi sắc.
Công viên quận Sa rất rộng, Nghiêm Đường đi lòng vòng một hồi mới tìm được chỗ đỗ xe. Mẹ Đậu Đậu và mấy gia đình khác đã hẹn gặp nhau ở cổng chính công viên, Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi về phía cổng chính.
Hôm nay, Ngải Bảo mặc áo khoác bông màu đỏ tươi, Nghiêm Đường sợ lạc em giữa dòng người đông đúc nên cố tình chọn màu đỏ chói.
Da Ngải Bảo trắng, mặc áo khoác bông màu đỏ trông rất đẹp, càng làm nổi bật nước da hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn trông ửng hồng hơn.
Áo khoác bông của Ngải Bảo rất mềm, em thích những thứ mềm mại.
Trên đường đi, một tay em nắm tay Nghiêm Đường, tay còn lại cứ mân mê áo khoác của mình.
Ngải Bảo cúi đầu nhìn áo khoác bông bị mình bóp xẹp lép, một lúc sau lại xoa cho nó phồng lên, rồi lại bóp xẹp lép…
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo chơi vui vẻ nên không làm phiền, bước đi chậm rãi.
Khi hai người đến cổng chính thì mẹ Đậu Đậu và các gia đình khác đã đến đông đủ.
Mẹ Đậu Đậu mắt tinh, từ xa đã vẫy tay chào Nghiêm Đường, bàn tay trắng trẻo mũm mĩm đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy trông rất vui mắt.
Nghiêm Đường không thể dắt Ngải Bảo đi chậm nữa, anh vẫy tay chào lại, rồi dắt Ngải Bảo bước nhanh về phía trước.
“Ào Ào!” Ngải Bảo nhìn thấy Đậu Đậu, vui vẻ gọi.
Dù Nghiêm Đường đã nhắc nhở em vài lần phải gọi là “Đậu Đậu”, nhưng Ngải Bảo vẫn thích gọi là “Ào Ào” hơn.
Đậu Đậu nhìn thấy Ngải Bảo, “Oa oa!” Cậu bé không biết đang nói gì, hào hứng vỗ tay, vùng ra khỏi mẹ chạy về phía Ngải Bảo.
Mẹ Đậu Đậu ở phía sau dặn Đậu Đậu chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.
Nhìn cục bông mập mạp như thiên thạch lao thẳng về phía Ngải Bảo mềm mại đỏ rực bên cạnh, Nghiêm Đường giơ tay ra chắn theo bản năng.
May mà mẹ Đậu Đậu chạy đến kịp, kéo Đậu Đậu lại: “Đậu Đậu, từ từ thôi, từ từ thôi, Ngải Bảo đến rồi đây này.” Hiển nhiên cô cũng biết thân hình đồ sộ của con trai mình mà tông vào thì không ổn, Ngải Bảo nhỏ nhắn gầy yếu bị va chạm như vậy, không ngã mới là lạ.
“Anh Nghiêm, đây là mẹ Lạc Lạc, còn đây là mẹ Lâm Lâm.” Mẹ Đậu Đậu vừa giữ Đậu Đậu, vừa không quên chào Nghiêm Đường và giới thiệu với anh.
Mẹ Lạc Lạc trông còn trẻ, có lẽ mới ngoài ba mươi, cô dắt một bé gái, mỉm cười với Nghiêm Đường; mẹ Lâm Lâm khoảng bốn mươi tuổi, trông chín chắn hơn, tóc cắt ngắn ngang vai, dắt một bé trai, gật đầu với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường khẽ gật đầu đáp lại.
Cả nhóm cùng nhau tiến vào công viên.
Đậu Đậu lại gần muốn nắm tay Ngải Bảo, Ngải Bảo cười khúc khích, cố tình giấu tay đi, chạy chỗ này chỗ kia, không cho Đậu Đậu nắm.
Hai đứa trẻ còn lại hơi trầm lặng, Lạc Lạc là một bé gái khoảng mười tuổi, mặc váy bông màu hồng, tóc buộc dây chun hình mèo Hello Kitty, mẹ cô bé ăn vận cho con rất chỉn chu.
Cô bé nấp sau lưng mẹ, thỉnh thoảng lại liếc Ngải Bảo và Đậu Đậu, rồi lại nhìn sang chỗ khác.
Còn Lâm Lâm thì ngẩn ngơ suốt cả quãng đường, mặc mẹ kéo mình đi, Nghiêm Đường thấy ánh mắt đứa trẻ này lơ đãng, dường như vẫn chưa tìm được điểm nhìn cố định. Ánh mắt ấy trông có vẻ trống rỗng.
“Trong công viên có một bãi cỏ, chúng ta có thể cho các con chơi ở đó.” Mẹ Đậu Đậu đề nghị, “Chúng ta vẫn có thể trông các con, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Hai bà mẹ khác đều gật đầu đồng ý.
Nghiêm Đường cũng gật đầu, anh thấy thế nào cũng được.
Lúc này khoảng mười rưỡi sáng, những người tập thể dục buổi sáng trong công viên đã về từ lâu, số người còn lại đều là các ông bà ở khu dân cư cũ gần đó đến đây đi dạo.
Nghiêm Đường nhớ bãi cỏ đó nhìn một cái là thấy hết, gần đó không có ao hồ gì, đủ an toàn.
Trên đường đi, mẹ Đậu Đậu và hai bà mẹ kia cứ ríu rít trò chuyện, họ nói về nhà cửa, con cái, gia đình, và cả chồng mình. Ai nấy đều hào hứng, không ai chịu nhường ai, nói hết người này đến người kia, tán gẫu rôm rả.
Nghiêm Đường không chen vào được, cũng không thấy mình có thể chen vào, anh quay sang nhìn Ngải Bảo bên cạnh.
Ngải Bảo đã nắm tay Đậu Đậu, em đang líu lo gì đó với Đậu Đậu.
Nghiêm Đường đoán họ đang nói chuyện gì đó vui vẻ, Ngải Bảo cười suốt dọc đường. Đậu Đậu cũng vậy, khuôn mặt mũm mĩm cười đến nỗi nếp nhăn chồng lên nhau, ngay cả mắt còn híp lại thành một đường kẻ.
Nghiêm Đường hơi tò mò hôm nay hai đứa nhỏ nói chuyện gì, anh lặng lẽ lắng nghe một lúc.
Thoạt nghe thì không khác gì những câu nói kỳ lạ mà Ngải Bảo và Đậu Đậu đã tán gẫu lần trước, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy lần này Đậu Đậu và Ngải Bảo nói ít hơn hẳn, chủ yếu dùng ngôn ngữ cơ thể.
Ngải Bảo lắc đầu, mái tóc xoăn lắc lư, dường như đang phủ nhận điều gì đó. Còn Đậu Đậu thì nhảy hai cái, rồi lại nhảy lên vài bước. Sau đó, Ngải Bảo đá chân, giơ đôi giày màu nâu của mình lên cho Đậu Đậu xem. Đậu Đậu cúi đầu nhìn, rồi lại cười.
Nghiêm Đường từ bỏ việc giải mã cuộc trò chuyện của Ngải Bảo và Đậu Đậu.
Có lẽ đúng như Ngải Bảo đã nói, họ đang sử dụng một ngôn ngữ khác.
Nghiêm Đường nghĩ tối nay về nhà sẽ nhờ Ngải Bảo giải thích cho mình.
“Đàn ông có trách nhiệm như anh Nghiêm thật sự rất hiếm!” Mẹ Đậu Đậu quay lại nhìn Nghiêm Đường đang trông hai đứa trẻ, dường như nhận ra mình lơ là anh, vội vàng chuyển chủ đề.
“Dù chỉ là anh em họ nhưng rất có trách nhiệm! Có những người làm cha còn không tận tâm như anh Nghiêm đâu.” Mẹ Đậu Đậu cảm thán.
Mẹ Lâm Lâm phụ họa: “Đúng vậy, bây giờ nhiều đàn ông chỉ lo sinh con chứ không nuôi dạy, cuối cùng con cái vẫn là chuyện của phụ nữ.”
Nghiêm Đường lịch sự mỉm cười, không biết nên đáp lại thế nào.
Dường như Ngải Bảo cảm nhận được các bà mẹ đang bàn luận về Nghiêm Đường.
Em ngừng chơi đùa với Đậu Đậu, lầm bầm vài câu với cậu bé, rồi quay đầu lại.
Ngải Bảo len lén nhìn ba bà mẹ phía trước, rồi liếc Nghiêm Đường, vểnh tai lắng nghe.
“Chồng tôi cũng vậy…” Mẹ Lạc Lạc chen vào, giọng nói vẫn dịu dàng.
Cô thở dài: “Haiz, không biết nên nói gì… Anh ấy ra ngoài kiếm tiền đã vất vả, tôi ở nhà chăm con, làm việc nhà hình như không có gì không ổn…”
Mẹ Lâm Lâm lại không đồng ý: “Đó là vì thời gian chưa đủ dài, mâu thuẫn chưa xuất hiện thôi! Cái gì mà đàn ông lo việc lớn, đàn bà lo việc nhà, nói cho cùng là muốn cưới một bảo mẫu cao cấp vừa chăm chồng vừa dạy con, để mình tiếp tục rong chơi bên ngoài!”
Giọng mẹ Lâm Lâm hơi gắt, rõ ràng là người thẳng tính.
Mẹ Lạc Lạc không bình luận thêm, trong lòng hiểu rõ: “Haiz, biết làm sao bây giờ…”
“Theo tôi, là phụ nữ thì vẫn phải nắm chắc kinh tế của mình, kẻo đến lúc mấy con hồ ly tinh kia tìm đến cửa, chỉ vì vài đồng tiền mà không thể ly hôn, dắt con cao chạy xa bay!” Mẹ Lâm Lâm bổ sung.
Mẹ Lạc Lạc mím môi, thở dài, không nói gì.
Mẹ Lâm Lâm nói tiếp: “Đặc biệt là những gia đình như chúng ta, con cái hơi đặc biệt thì càng phải độc lập về kinh tế – đàn ông đối xử không tốt với mình và con mình thì đổi người khác là được chứ gì!”
Mẹ Đậu Đậu nghe mẹ Lâm Lâm nói thì gật đầu, cô là người lớn tuổi nhất trong ba bà mẹ.
“Phụ nữ đúng là phải có nền tảng kinh tế vững chắc.” Mẹ Đậu Đậu chỉ lặp lại câu nói mà mình đồng tình, không bình luận thêm về phát biểu khác của mẹ Lâm Lâm.
Nghiêm Đường im lặng lắng nghe.
Anh nghe ba bà mẹ từ khen anh có trách nhiệm, đến chỉ trích đàn ông nói chung, cuối cùng là bàn về việc làm phụ nữ độc lập thời đại mới, chủ đề liên tục thay đổi, chỉ cảm thấy may mắn vì mình không xen vào câu chuyện của họ.
Mấy bà mẹ vẫn đang trò chuyện rôm rả, mẹ Lâm Lâm rõ ràng là người có tư tưởng tiến bộ, còn mẹ Lạc Lạc thì truyền thống và bảo thủ hơn. Chỉ riêng việc cô nói năng nhỏ nhẹ đã đối lập hoàn toàn với giọng nói rõ ràng mạch lạc của mẹ Lâm Lâm.
Còn mẹ Đậu Đậu ít khi phát biểu ý kiến hay phản bác ý kiến của ai, hầu như chỉ gật đầu đồng ý.
Nghiêm Đường đánh mắt sang hướng khác, quan sát cảnh vật xung quanh, xem sau bao nhiêu năm không đến, công viên quận Sa đã thay đổi như thế nào.
Bỗng nhiên, Nghiêm Đường cảm thấy tay phải mình bị giật mạnh. Anh cúi đầu nhìn Ngải Bảo đang kéo tay mình.
“Sao vậy Bảo Bảo?” Nghiêm Đường hỏi. “Mệt rồi à?”
Ngải Bảo lắc đầu, chớp mắt trả lời: “Không ạ.”
“Vậy thì sao thế?” Nghiêm Đường hỏi, tiện thể cúi xuống, dùng tay kia chỉnh lại khăn quàng cổ cho Ngải Bảo.
Vừa nãy em nói chuyện với Đậu Đậu, động tác quá mạnh làm khăn quàng cổ bị lệch.
Đến khi khăn quàng cổ được chỉnh lại, che kín môi dưới hồng hào của Ngải Bảo, Nghiêm Đường mới đứng thẳng dậy.
“Em không chơi với Đậu Đậu nữa!” Ngải Bảo ngoan ngoãn để Nghiêm Đường chỉnh khăn cho mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường đáp.
Nghiêm Đường ngạc nhiên, hai đứa giận nhau rồi à?
“Sao thế?” Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi.
“Em trả Đậu Đậu lại cho mẹ cậu ấy rồi.” Ngải Bảo trả lời, tiện thể giơ bàn tay còn lại chỉ cho Nghiêm Đường xem.
Lúc này, Đậu Đậu đang chạy lon ton về phía mẹ mình.
“Em muốn nói chuyện với Nghiêm Nghiêm!” Hai tay Ngải Bảo nắm lấy cổ tay phải của Nghiêm Đường, vui vẻ cọ vào người anh.
“Chúng ta có thể bí mật tán gẫu, không cho người khác xen vào.” Em ngẩng đầu nói nhỏ với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang dán lấy mình, không nhịn được bật cười.
Ngải Bảo cho rằng không ai nói chuyện với anh nên lo anh cảm thấy cô đơn sao?
“Được rồi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo và nói.