Chú muốn nói với những chú mèo mắt vàng khác:
Cách nhìn của các cậu sai hoàn toàn.
…
Đến bãi cỏ, Lâm Lâm – cậu bé nãy giờ vẫn nấp sau lưng mẹ, bỗng nhiên chạy như bay trên bãi cỏ, khiến Nghiêm Đường giật mình.
Lâm Lâm như được tiêm thuốc kí.ch th.ích, lao đi như viên đạn, vừa chạy vừa hét lớn “A!!”, chạy từ chỗ mẹ Lâm Lâm đến tận mép bãi cỏ rồi chạy ngược lại.
Cậu bé cứ chạy mãi, chạy đến thở hổn hển vẫn không chịu dừng lại.
Những ông bà đi ngang qua bãi cỏ đều nhìn đứa trẻ này mấy lần. Còn ba bà mẹ bên cạnh vẫn bình tĩnh, dường như đã quen với cảnh này.
Mẹ Lâm Lâm còn gọi Lâm Lâm chạy mệt thì lại đây uống nước chanh. Vừa nói, cô vừa kéo bình giữ nhiệt to tướng mà mình vẫn đeo sau lưng ra phía trước.
Lạc Lạc nép sát vào mẹ, không nói tiếng nào. Mẹ Lạc Lạc xoa đầu con gái, dường như đang khuyên cô bé đi dạo trên bãi cỏ, cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ vài lần, hình như không hiểu, không đáp một lời.
Mẹ Lạc Lạc thở dài, không ép buộc, nắm tay con gái để cô bé dựa vào mình.
Đậu Đậu tự chơi một mình, miệng lẩm bẩm những từ vô nghĩa, cúi đầu vân vê ngón tay. Mẹ Đậu Đậu để mặc con, chỉ kéo áo khoác phao trên người cậu con trai mũm mĩm để đảm bảo cậu bé không bị lạnh.
Nghiêm Đường biết các bậc phụ huynh trong nhóm của mẹ Đậu Đậu đều gặp khó khăn trong việc giao tiếp với con cái, nhưng không ngờ những khó khăn trong giao tiếp này lại khó vượt qua đến vậy.
“Bảo Bảo, em có muốn đi dạo trên bãi cỏ không?” Nghiêm Đường cúi đầu hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo lắc đầu, hít mũi. Đầu mũi em đỏ ửng vì hít phải không khí lạnh và ẩm.
“Em muốn nghỉ một lát.” Ngải Bảo đáp, “Chân em mỏi rồi.”
Nghiêm Đường nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Ngải Bảo, em mặc một chiếc quần giữ nhiệt cộng thêm một chiếc quần bông, tuy nhiên hai chân trông vẫn thon dài.
Bình thường Ngải Bảo ít vận động, hôm nay đi bộ gần nửa tiếng, mỏi chân là chuyện bình thường.
“Em ngồi xuống đi.” Nghiêm Đường lấy áo khoác thể thao của mình ra khỏi ba lô.
Anh đeo loại ba lô thường dùng khi tập thể hình, bên trong có sẵn một chiếc áo khoác và một chiếc khăn tắm để lau mồ hôi và thay đồ sau khi luyện tập.
Nghiêm Đường cao lớn, quần áo của anh rất rộng, dù anh đã gấp ba chiếc áo khoác rồi trải xuống đất, Ngải Bảo ngồi xuống vẫn còn một khoảng trống khá lớn.
“Nghiêm Nghiêm cũng ngồi đi!” Ngải Bảo vỗ chỗ trống bên cạnh.
Nghiêm Đường nhìn, chỗ đó nhỏ như vậy, một Ngải Bảo còn vừa đủ, thêm anh nữa thì thôi. Hơn nữa, Nghiêm Đường không mệt, quãng đường này đối với anh chưa là gì cả.
Nghiêm Đường ngồi xổm, xoa đầu Ngải Bảo, nói anh không mệt.
Ngải Bảo ồ một tiếng, hỏi: “Vậy Nghiêm Nghiêm muốn đứng một mình ngẩn người ạ?”
Nghiêm Đường không hiểu tại sao Ngải Bảo lại nói là ngẩn người. Nhưng anh vẫn gật đầu, đáp: “Anh đứng ngắm cảnh một lát.”
Ngải Bảo: “Vâng ạ, lát nữa gặp lại anh nha.”
Sau đó Ngải Bảo bắt đầu ngẩn người.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang ngồi thẳng lưng bỗng thả lỏng, đôi mắt to không còn tiêu cự, hướng về phía bãi cỏ phía trước, không biết tâm trí đang bay bổng nơi nào.
Nghiêm Đường nghĩ ngợi một hồi vẫn thấy không ổn.
Giáo sư Tăng đã nói với anh, đôi khi Ngải Bảo rất thích chìm đắm vào thế giới riêng của mình, điều này không tốt cho sự phát triển ngôn ngữ của em. Vì vậy, Nghiêm Đường quyết định can thiệp vào việc Ngải Bảo ngẩn người.
“Bảo Bảo, em đang nhìn gì vậy?” Nghiêm Đường ngồi bên cạnh Ngải Bảo và hỏi.
Cảm nhận được nguồn nhiệt, Ngải Bảo tự động rúc vào người Nghiêm Đường, sát lại gần anh.
Chiếc áo khoác bông mà Ngải Bảo mặc hôm nay vừa dày vừa mềm, Nghiêm Đường cảm thấy như có một cục kẹo bông màu đỏ đang cọ vào mình.
“Em không nhìn gì cả.” Ngải Bảo quay sang nhìn Nghiêm Đường, “Cỏ đang hát.” Em nói.
Khuôn mặt Ngải Bảo rất gần với mặt Nghiêm Đường, anh có thể thấy rõ hàng mi đang rung rinh của em.
“Cỏ đang hát đó.” Ngải Bảo nói lại.
Em quay lại nhìn bãi cỏ.
“Vậy tại sao anh không nghe thấy?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo lại nhìn Nghiêm Đường, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
“Có lẽ Nghiêm Nghiêm không thể biến thành cỏ nha.” Ngải Bảo trả lời.
“Thế Bảo Bảo biến thành cỏ chưa?” Nghiêm Đường hỏi.
“Rồi ạ.” Ngải Bảo gật đầu, “Em biến thành cỏ thì mới hiểu được chúng đang nói gì nha!”
Nghiêm Đường kiên nhẫn, tiếp lời Ngải Bảo: “Vậy chúng đang nói gì thế?”
“Chúng đang hát mà.” Ngải Bảo quay về chủ đề cũ, “Chúng đang hát về sương sớm, gió và những thứ khác nữa.”
“Nghiêm Nghiêm muốn nghe không ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu hỏi Nghiêm Đường.
Đôi mắt của em khẽ chớp, trong veo như thể nhìn thấy tận đáy.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, gật đầu: “Ừ, anh muốn nghe thử.”
Ngải Bảo à một tiếng: “Để em thương lượng với cỏ, bảo chúng hát to lên nhé!”
“Nghiêm Nghiêm phải nghe kỹ đấy, giọng của cỏ không thể nào to lắm đâu.” Ngải Bảo kéo tay áo Nghiêm Đường, nói nghiêm túc.
Nghiêm Đường đáp ừ.
Một lúc sau, Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo lại ngẩn người.
Em nhẹ nhàng, lơ đãng, ngay cả hơi thở cũng trở nên khe khẽ.
Lần này Nghiêm Đường không làm phiền Ngải Bảo, anh lặng lẽ ngồi bên cạnh, đợi Ngải Bảo giao tiếp với cỏ xong.
“Chúng hát to lên rồi.” Ngải Bảo đột nhiên nói.
Sau đó, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi thơm của đất, mùi cỏ lẫn sương sớm phả vào mặt.
Nghiêm Đường ngồi bên cạnh Ngải Bảo, Ngải Bảo dựa vào anh, hai người im lặng trên bãi cỏ rộng lớn, dưới gốc cây không xa là mẹ Đậu Đậu và hai bà mẹ nữa, cùng Lâm Lâm đang chạy nhảy khắp nơi.
Bỗng nhiên Nghiêm Đường nghe thấy tiếng xào xạc, âm thanh rất nhỏ, rất tinh tế, nhỏ hơn và dịu dàng hơn cả tiếng gió thổi qua lá cây, nó chỉ thoảng qua tai một chốc. Nghiêm Đường nhìn bãi cỏ xanh mướt trước mặt, những ngọn cỏ đung đưa theo gió, như thể đang tổ chức một buổi hòa nhạc.
“Xong rồi, chúng hát xong rồi.” Ngải Bảo mở miệng.
Nghiêm Đường hoàn hồn. Anh kinh ngạc nhìn Ngải Bảo.
Không biết là trùng hợp hay là gì khác, nhưng làn gió vừa rồi thật sự đã mang theo âm thanh của cỏ.
“Chúng hát mỗi ngày à?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo lắc đầu, mái tóc xoăn lắc lư theo.
“Không đâu.” Ngải Bảo nói, “Chúng chỉ hát sau cơn mưa thôi, bình thường chúng đều ngủ. Cỏ rất lười.”
Đêm và rạng sáng hôm nay đúng là có một cơn mưa.
Nhưng Nghiêm Đường chắc chắn rằng lúc đó Ngải Bảo đã ngủ say, không thể nghe thấy tiếng mưa hay biết có một trận mưa phùn.
Có lẽ trong thế giới của Ngải Bảo, thật sự tồn tại rất nhiều ngôn ngữ khác nhau.
“Bây giờ chúng ngủ rồi à?” Nghiêm Đường lại hỏi.
Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ, chúng hát xong thì đi ngủ.”
“Bảo Bảo thích nghe chúng ca hát không?” Nghiêm Đường vuốt tóc Ngải Bảo, vừa rồi gió thổi làm mái tóc xoăn của Ngải Bảo hơi rối.
“Cũng tạm ạ.” Ngải Bảo nhận xét, “Đôi khi chúng hát lệch tông.”
“Hát không hay bằng em.” Em kết luận.
Nghiêm Đường nhớ lại mấy lần tắm cho Ngải Bảo, em vui vẻ ngân nga trong bồn tắm, không nhịn được mỉm cười.
Ngải Bảo ngân nga rất nghiêm túc, đôi khi còn lắc lư theo giai điệu bài hát. Mái tóc xoăn đung đưa theo, rất sinh động.
Ngải Bảo nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Nghiêm Đường đang cười.
Nghiêm Đường ho khan một tiếng, kìm nén nụ cười.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Nghiêm Đường khẳng định.
Ngải Bảo vui vẻ: “Đúng không ạ!” Em nói xong thì mái tóc xoăn tung bay.
Nghiêm Đường quyết định chuyển chủ đề, kẻo lát nữa anh lại không nhịn được mà bật cười.
“Bảo Bảo không chơi với Đậu Đậu nữa sao?” Nghiêm Đường hỏi.
Nghe vậy, Ngải Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Đậu Đậu.
“Không ạ.” Ngải Bảo lắc đầu, “Đậu Đậu đang bận việc riêng.”
Nghiêm Đường nhìn sang, Đậu Đậu đang ngồi ngẩn người bên cạnh mẹ.
Mẹ Đậu Đậu đưa cho cậu bé một gói khoai tây chiên, thỉnh thoảng cậu bé mới lấy một hai miếng bỏ vào miệng.
Mẹ Đậu Đậu còn phải thường xuyên lau nước miếng cho cậu bé.
“Bạn ấy đang bận gì vậy?” Nghiêm Đường hỏi.
“Đang ngẩn người ạ.” Ngải Bảo trả lời như một lẽ đương nhiên.
Nghiêm Đường không hiểu từ “ngẩn người” này đối với Ngải Bảo có ý nghĩa gì.
“Vậy Bảo Bảo không chơi với Lạc Lạc sao?” Nghiêm Đường lại chỉ vào cô bé đang ngồi yên lặng bên cạnh mẹ Lạc Lạc.
“Cô bé không giống như đang ngẩn người.” Nghiêm Đường nói tiếp.
Dù Lạc Lạc lặng lẽ ngồi bên cạnh mẹ, ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng thỉnh thoảng cô bé vẫn nhìn mẹ, mẹ Lâm Lâm và mẹ Đậu Đậu nói chuyện với nhau.
“Không ạ.” Ngải Bảo lắc đầu.
“Cậu ấy không biết nói.” Ngải Bảo trả lời, “Cậu ấy là một vòng tròn.” Vừa nói, em vừa dùng bàn tay mũm mĩm mô tả một hình tròn khép kín cho Nghiêm Đường xem.
Nghiêm Đường không hiểu ý Ngải Bảo: “Vòng tròn nghĩa là gì?”
“Vòng tròn là…” Ngải Bảo chống cằm, suy nghĩ một lúc, “Cậu ấy ở bên trong, còn chúng ta ở bên ngoài.”
Nghiêm Đường đã hiểu đại khái ý của Ngải Bảo: “Ý Bảo Bảo là cô bé không muốn giao tiếp với chúng ta?”
Ngải Bảo lắc đầu: “Không phải ạ” Em giải thích, “Là không ai nghe thấy cậu ấy nói gì hết.”
“Cả vũ trụ chỉ có mình cậu ấy nói thứ tiếng đó nên không ai có thể giao tiếp với cậu ấy.” Ngải Bảo nói, “Cậu ấy muốn nói chuyện với mẹ, nhìn mẹ rất nhiều lần, cậu ấy nói rất nhiều, nhưng mẹ cậu ấy không nghe thấy.”
“Bởi vì cậu ấy là một vòng tròn.” Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, “Bên trong vòng tròn chỉ có mình cậu ấy, chỉ có cậu ấy nghe thấy giọng nói của mình, mọi người đều ở bên ngoài vòng tròn, chúng ta đều không nghe thấy cậu ấy.”
Đôi mắt Ngải Bảo vẫn trong veo, không có cảm xúc nào khác.
Ánh nắng mùa đông chiếu vào đôi mắt nâu nhạt của em, như chiếu vào một miếng hổ phách trong suốt.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường nghe Ngải Bảo miêu tả như vậy, thành thật mà nói, anh hơi kinh ngạc trước suy nghĩ của Ngải Bảo. Không chỉ là suy nghĩ, mà còn là thái độ khó diễn tả thành lời của em.
Trong mắt Ngải Bảo, Lạc Lạc là một chú cá cô độc giữa biển sâu vũ trụ, dù phát ra âm thanh gì vẫn không nhận được hồi đáp.
Ngay cả Nghiêm Đường nghe xong còn thấy thương cảm. Nhưng Ngải Bảo thì không, em biết tất cả những điều này, dùng đôi mắt trong veo nhìn thấu nỗi đau của Lạc Lạc, nhưng không mảy may động lòng.
Nếu để Nghiêm Đường hình dung, có lẽ có thể gọi đây là sự thờ ơ của Ngải Bảo.
Tuy nhiên Nghiêm Đường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, mũm mĩm của Ngải Bảo, cùng mái tóc xoăn màu caramel, lại cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình có phần kỳ lạ.
Ngải Bảo nào có thờ ơ hay không thờ ơ gì.
Em chỉ là một đứa trẻ còn chưa đếm được số đến 20 mà thôi.
Nghiêm Đường ngẫm nghĩ, lại xoa đầu Ngải Bảo.
Ngải Bảo mềm mại như một cục bông dựa vào lòng Nghiêm Đường. Em còn thoải mái đặt tay lên đầu gối Nghiêm Đường.
Ngải Bảo không muốn chơi với những đứa trẻ khác, Nghiêm Đường không ép buộc, thỉnh thoảng anh lại trò chuyện với Ngải Bảo.
Gần đây Ngải Bảo xem tập Patrick Star và Cậu Bé Bọt Biển đi bắt sứa, em nói với Nghiêm Đường rằng em cũng muốn đi bắt sứa.
Nghiêm Đường nghĩ ngợi một lát, anh hơi ấn tượng về tập phim đó, một hình sao năm cánh màu hồng và một hình hộp màu vàng cùng nhau cầm vợt, chạy khắp nơi để bắt những thứ bay lượn như túi ni lông.
Nhưng ở đây không có sứa.
Vì vậy, Nghiêm Đường nói có thể đưa Ngải Bảo đi thả diều.
Ngải Bảo à một tiếng, tò mò hỏi Nghiêm Đường diều là gì.
Nghiêm Đường kiên nhẫn giải thích cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt câu hỏi.
Hai người đang mải mê trò chuyện, không để ý mẹ Đậu Đậu đang dắt Đậu Đậu đi về phía họ.
“Nếu có một ngày Đậu Đậu có thể giao tiếp với tôi như Ngải Bảo và anh Nghiêm thì tôi chết không còn gì nuối tiếc.” Mẹ Đậu Đậu nói.
Cô dắt Đậu Đậu vẫn còn đang ngẩn ngơ, nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cô đứng phía sau Nghiêm Đường và Ngải Bảo, không biết đã nghe hai người trò chuyện từ bao giờ.
“Sẽ đến lúc.” Nghiêm Đường không biết nên nói gì, anh quay sang nhìn mẹ Đậu Đậu, chỉ có thể an ủi một câu khô khan.
“Đậu Đậu nhà tôi không giống Lâm Lâm nhìn thấy chỗ trống là hào hứng.” Mẹ Đậu Đậu nhìn Lâm Lâm vẫn đang chạy ở đằng xa.
Nghiêm Đường nhìn theo ánh mắt của mẹ Đậu Đậu.
Mẹ Lâm Lâm và mẹ Lạc Lạc đang dắt Lạc Lạc đi dạo trên bãi cỏ.
“Cũng không ngoan ngoãn như Lạc Lạc.” Mẹ Đậu Đậu thở dài nói tiếp, “Đôi khi Đậu Đậu la hét ầm ĩ, không ai cản được, đôi khi lại ngẩn ngơ, gọi thế nào vẫn không phản ứng.”
Ngải Bảo liếc Nghiêm Đường, mẹ Đậu Đậu, rồi sang Đậu Đậu. Em nhận thấy Nghiêm Đường đang nói chuyện với mẹ Đậu Đậu, nên lặng lẽ lắng nghe.
Nghiêm Đường cảm nhận được ánh mắt của Ngải Bảo, lại xoa đầu em.
Anh không nói gì vì bản thân anh không biết nên tiếp lời thế nào.
Nghiêm Đường cảm thấy dường như mẹ Đậu Đậu không cần ai tiếp lời, cô chỉ muốn nói ra mà thôi.
“Anh Nghiêm, tôi mạo muội hỏi một câu.” Mẹ Đậu Đậu ngập ngừng, “Trước đây Ngải Bảo có gặp khó khăn trong giao tiếp không?”
Khi hỏi câu này, khuôn mặt tròn trịa như chiếc đĩa ngọc của cô ánh lên tia hy vọng.
Nghiêm Đường im lặng.
Anh thật sự không rõ tình trạng trước đây của Ngải Bảo.
Mẹ Đậu Đậu nhìn Nghiêm Đường im lặng thì thất vọng.
Cũng đúng, một đứa trẻ giao tiếp không gặp trở ngại nào như Ngải Bảo, trước đây chắc cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Mẹ Đậu Đậu cười gượng, đang định nói gì đó thì Ngải Bảo lên tiếng.
“Dạ, trước đây con nói chuyện không trôi chảy lắm đâu ạ.” Ngải Bảo trả lời.
Nghiêm Đường nhìn sang Ngải Bảo, đây là lần đầu tiên em chủ động nói chuyện với ai đó. Phần lớn trường hợp Ngải Bảo đều im lặng.
Mẹ Đậu Đậu nghe lời Ngải Bảo nói, vẻ mặt buồn bã bỗng tan biến, khuôn mặt lộ rõ vui mừng: “Tôi biết kiểu này nhất định chữa được mà!”
Vừa nói, cô vừa cúi người, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng hỏi Ngải Bảo: “Ngải Bảo mất bao lâu mới nói chuyện rõ ràng như bây giờ thế?”
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, Nghiêm Đường đang nhìn em bằng ánh mắt cổ vũ.
Em nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Dĩ nhiên là rất rất rất rất rất lâu rồi ạ!”
Vẻ mặt mẹ Đậu Đậu càng thêm phấn khích.
“Đúng, vậy…” Cô nói, “Rối loạn ngôn ngữ cần rất nhiều rất nhiều thời gian…”
Nói xong, cô lấy khăn tay lau nước miếng cho Đậu Đậu đang ngẩn ngơ, chỉ ngậm khoai tây chiên trong miệng mà không nhai.
“Qua Tết này, tôi định đưa Đậu Đậu đến thủ đô khám.” Mẹ Đậu Đậu nói, “Nghe nói bệnh viện bên đó có một bác sĩ rất giỏi – tôi muốn đến thăm khám… Biết đâu, Đậu Đậu nhà tôi sẽ khỏi.”
Nghiêm Đường: “Chúc thượng lộ bình an.”
Mẹ Đậu Đậu đáp mấy tiếng, cô nhìn Ngải Bảo, lại khen Ngải Bảo vài câu, khen em đáng yêu, ngoan ngoãn.
Ngải Bảo nghiêng đầu nghe, không phản ứng gì.
Mẹ Đậu Đậu không để tâm, cười híp mắt dắt Đậu Đậu đi về phía mẹ Lạc Lạc và mẹ Lâm Lâm.
Trước khi đi, bà còn mời Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đi dạo cùng.
Nghiêm Đường cảm thấy Ngải Bảo lén kéo tay áo mình, nên anh từ chối một cách tự nhiên, nói họ muốn ngồi nghỉ một lát.
Mẹ Đậu Đậu gật đầu rồi dắt Đậu Đậu đi.
Đợi mẹ Đậu Đậu đi xa, Nghiêm Đường mới cúi đầu hỏi Ngải Bảo: “Vừa rồi Bảo Bảo đang an ủi mẹ Đậu Đậu à?”
Ngải Bảo không gật đầu cũng không lắc đầu: “Không phải ạ.” Em đáp, “Rất lâu rất lâu về trước, em thật sự không biết nói nha.”
“Cô ấy buồn quá.” Ngải Bảo nói tiếp, “Vừa rồi em hít thở thôi mà đã ngửi thấy mùi buồn bã.”
“Em không thích mùi buồn bã đó, nó chát lắm.” Em nói.
Nghiêm Đường không nói gì, anh ngẩng đầu nhìn ba bà mẹ đang đi song song phía xa.
Họ có chiều cao khác nhau nhưng đều dắt tay con mình, vừa đi vừa trò chuyện.
Có lẽ những gia đình có con đặc biệt đều như vậy, phải thường xuyên tụ tập, sưởi ấm cho nhau mới có động lực để tiếp tục bước đi.