Nghiêm Đường thức giấc vào tám giờ sáng, Ngải Bảo còn chưa dậy.
Nghiêm Đường nhẹ nhàng tiến vào phòng Ngải Bảo rồi dừng lại bên cạnh giường.
Ngải Bảo đang ngủ ngon lành, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, sau đó tiếp tục lặng yên. Em ôm nửa cái chăn, từ góc độ của Nghiêm Đường vừa vặn thấy áo ngủ liền thân hình Cậu Bé Bọt Biển của em.
Hôm qua tầm một, hai giờ sáng, Ngải Bảo bỗng nhiên tỉnh dậy rồi tìm Nghiêm Đường khắp nơi đòi tắm, tắm xong thì thay bộ đồ ngủ đó.
Ngải Bảo quay lưng về phía Nghiêm Đường, mái tóc xoăn xòe tứ phía như hoa mới nở, ngọn tóc xoăn nhẹ xõa tung trên gối.
Đồng hành cùng Ngải Bảo nằm ngoan trên gối còn có mũ của áo ngủ, họa tiết phía trên đúng là đôi mắt màu lam siêu to của Cậu Bé Bọt Biển. Nó đang nhìn Nghiêm Đường chăm chú, như thể quan sát Nghiêm Đường lẻn vào phòng Ngải Bảo để làm gì.
Đương nhiên Nghiêm Đường chẳng làm gì cả, anh kéo chăn lên cho Ngải Bảo, che khuất cái mông của Cậu Bé Bọt Biển, tránh cho nó chịu đựng giá rét.
Trẻ ngon ngủ nướng là chuyện tốt.
Nghiêm Đường rời khỏi phòng Ngải Bảo, nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra phòng khách, bảo mẫu đã nấu xong bữa sáng.
Bảo mẫu họ Trương, hơn năm mươi tuổi, gương mặt luôn tươi cười, tóc búi cao, trông rất hiền lành.
Ngày hôm qua, Ngải Bảo gặp dì Trương thì vui vẻ chào hỏi, không có ý bài xích, đôi mắt to chớp chớp nhìn dì.
Dì Trương cũng thích Ngải Bảo. Nhà dì có một trai một gái đều ra nước ngoài, một đứa học nghiên cứu sinh, một đứa dốc lòng làm việc. Dì ở nước ngoài không quen, về nước lại không chịu ngồi yên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn tìm công việc gì đó để làm. Đúng lúc Nghiêm Đường tuyển bảo mẫu, nhà lại gần nhà dì, tiền lương thì cao, công việc nhẹ nhàng.
Dì Trương lớn tuổi, trước đó chỉ biết mình cần chăm sóc một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ, nhưng không ngờ Ngải Bảo đáng yêu như vậy, không chảy nước miếng hay nói chuyện không rõ ràng, giao lưu bình thường không thành vấn đề.
Dì Trương bắt đầu làm việc lúc tám giờ sáng, buổi tối bảy giờ tan làm, lúc đó anh mới xong việc về nhà để trông Ngải Bảo thay dì.
Dì Trương dễ nói chuyện, dù sao nhà dì ở chung cư bên cạnh, chín giờ tối dì về cũng không sao.
Dì Trương thấy Nghiêm Đường xuống thì bưng bữa sáng ra cho anh. Dì nấu một nồi cháo gạo kê, nướng mấy cái bánh hành và rán hai quả trứng. Cháo vẫn bốc khói nghi ngút, đặc sệt thơm mùi gạo, bánh rán và trứng hơi cháy nhưng vẫn hấp dẫn, không nhiều dầu không ngấy, thơm mùi hành lá.
Nghiêm Đường gật đầu với dì Trương.
Dì Trương mỉm cười, hỏi Nghiêm Đường: “Bữa sáng thế này được không?”
Nghiêm Đường ăn miếng cháo: “Được rồi.”
Dì Trương đắc ý nở nụ cười, không nói gì gì nữa, sau đó quay về phòng bếp tiếp tục xử lý nguyên liệu mới mua từ chợ.
Nghiêm Đường nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi đứng dậy, vừa lấy giấy lau miệng vừa nói với dì Trương: “Nếu chín rưỡi Ngải Bảo còn chưa dậy thì dì lên gọi em ấy, trẻ con không nên ăn sáng quá muộn.”
Dì Trương nghe vậy thì buông cọng hành đang rửa, ngẩng đầu trả lời Nghiêm Đường: “Cậu Nghiêm yên tâm, dì sẽ chăm sóc Ngải Bảo chu đáo, cậu bận thì cứ đi đi!”
Nghiêm Đường không nhiều lời nữa, lấy công văn rồi nhanh chóng xuất phát.
Công ty của Nghiêm Đường nằm trong khu Công nghệ và thông tin thành phố C, chuyên về lĩnh vực sáng tạo trò chơi, tên được đặt khá tùy ý – công ty YT (1).
(1)
Nghiêm Đường khởi nghiệp từ hồi đại học, qua nhiều năm, công ty không chỉ giới hạn ở sáng tạo trò chơi mà còn phát triển mảng lập trình phần mềm, từ vỏn vẹn vài người giờ đã lên đến mấy trăm người, lần đầu tiên phát hành cổ phiếu vào năm ngoái rất thuận lợi.
Chỉ là tính khống chế của Nghiêm Đường mạnh, trong tay nắm sáu mươi phần trăm cổ phần, gần như khống chế cổ phần tuyệt đối. Mấy tháng nay anh bận việc của Ngải Bảo, hiện giờ xem như hoàn tất nên muốn quét sạch một phen.
Tuy mấy năm nay công ty vững bước tiến tới nhưng dù sao cũng mới phát triển, có tiềm lực mà bất cẩn đi nhầm một bước, trong thị trường phức tạp như này đều có khả năng mang đến tai họa ngập đầu.
“Trần San, hôm nay có việc gì quan trọng không?” Nghiêm Đường vừa đánh lái vừa trao đổi với trợ lý của mình.
“Anh Nghiêm, chiều nay anh có hội nghị về an toàn internet, buổi tối có bữa tiệc, thành viên tham gia chủ yếu là…” Trần San bình tĩnh trả lời tròn vành rõ chữ.
Nghiêm Đường nhíu mày: “Tiệc tối? Tôi có cần thiết phải tham dự không?”
Trần San sửng sốt, đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường hỏi như vậy, trước đó anh đều hỏi để xác nhận lại rồi đồng ý.
Tác phong ưu tiên công việc lên hàng đầu của Nghiêm Đường đã ăn sâu vào tâm trí người khác, đột nhiên nghe anh hỏi như vậy, Trần San cảm thấy không quen.
Cô vội lật lại danh sách tham gia bữa tiệc, sau đó trả lời: “Có ngài Quách, ngài Đổng, hẳn là họ sẽ đích thân tham dự.”
Nghiêm Đường không đáp lại. Những bữa tiệc tương tự anh đều để trợ lý đi thay, nhưng lần này địa vị người tham dự hơi lớn, anh hơi băn khoăn.
“Được rồi.” Nghiêm Đường nói.
Có vẻ Trần San nhận ra gì đó: “Nhà anh có việc không tiện à?”
Là trợ lý kiêm cố vấn pháp luật, Trần San biết Nghiêm Đường nhận nuôi một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống, tài sản của đứa bé đó đều do cô hỗ trợ xử lý.
Nghiêm Đường rẽ vào bãi đỗ xe của công ty, người trông xe vẫy tay với anh. Anh gật đầu xem như chào hỏi.
“Hơi hơi.” Nghiêm Đường thuần thục tìm được vị trí đỗ xe của mình, “Em ấy mới đến, để em ấy ở nhà một mình không ổn lắm.”
Trần San nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết: “Anh Nghiêm, nếu không thì thế này, tôi liên hệ với bên ngài Quách và ngài Đống, nếu họ chỉ lộ diện thì anh cũng chỉ cần lộ diện một lát, sau đó để Tiểu Mã thay anh.”
Tiểu Mã là một trợ lý khác phụ trách hoạt động xã giao của công ty.
Nghiêm Đường đồng ý: “Tôi đến công ty rồi, còn việc gì lát nữa bàn tiếp.”
Trần San đáp một tiếng.
Nghiêm Đường cúp máy, khóa xe rồi đi về phía thang máy ở bãi đỗ xe.
Tình hình như hiện tại đã xem như ổn định, việc quan trọng cùng lắm là ăn một bữa cơm.
Trước kia công ty mới tiến vào thị trường, Nghiêm Đường không những bận tối mắt tối mũi ở công ty mà còn phải chạy năm, sáu nơi, mỗi ngày được ngủ không quá bốn tiếng.
Ký ức về khoảng thời gian đó của Nghiêm Đường chỉ có màn hình chói mắt của laptop và mây trắng bên ngoài máy bay. May là Nghiêm Đường đã san sẻ công việc cho cấp dưới, hiện giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nghiêm Đường đến công ty làm việc nên ăn mặc nghiêm chỉnh hơn nhiều, không đến mức âu phục giày da nhưng vẫn phải quần tây áo sơ mi.
Nghiêm Đường không có yêu cầu quá cao đối với nhân viên, đặc biệt là những cô cậu độc thân nhiều năm thuộc lĩnh vực sáng tạo phần mềm, có cái để che thân cũng như râu ria không cần như vượn là được.
Do vậy khu khoa học và công nghệ thường truyền tai nhau mùa hè mà gặp một đám mặc áo sát nách, quần xà lỏn, đi dép lào, nếu không phải loại biến thái thích khoe hàng thì là lập trình viên nhà YT.
Nghiêm Đường ra khỏi thang máy chuyên dụng, tiến về phía văn phòng của mình.
Trần San đã đứng đó đợi từ lâu.
Trần San thoạt nhìn là một phụ nữ không dễ chọc, cô cao khoảng một mét sáu mươi sáu, lại mang đôi giày cao gót gần mười hai centimet, cộng lại lên đến gần mét tám.
Cô mặc áo sơ mi trắng, phác họa bờ vai góc cạnh cũng như ôm sát bộ ngực tôn lên đường cong xinh đẹp, phối với chiếc váy công sở màu xám bó sát.
Trần San dùng son đỏ Queen Scepter màu 001 kết hợp với đường kẻ mắt sắc nét khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong công ty có không ít người sợ cô. Tiếng giày cao gót của Trần San vang lên ở tầng nào là tầng đấy im lặng như tờ.
Nghiêm Đường đi làm từ chín đến mười tám giờ, còn Trần San là tám đến mười bảy giờ, cô có nhiều công việc cần thẩm tra đối chiếu trước.
“Anh Nghiêm, đây là danh sách công việc của anh ngày hôm nay.” Trần San đứng bên cạnh đưa hai tờ giấy A4 cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhận lấy và nói cảm ơn. Ngay khi anh mở cửa văn phòng định đi vào thì Trần San lại mở miệng.
“Anh Nghiêm, người tên Phòng Tử Minh là sao?”
Thái dương Nghiêm Đường khẽ giật.
“Cậu ta lại làm gì à?” Nghiêm Đường hỏi.
Trần San không trả lời, nhún vai cộng thêm ánh mắt xem thường, ý tứ rất rõ ràng.
“Cậu ta là bà con xa bên nhà ba tôi.” Nghiêm Đường nói, “Bảo là sau khi tốt nghiệp đại học không tìm được việc nên cho đến đây rèn luyện.”
Anh nhìn Trần San nhướng mày.
Nghiêm Đường quá hiểu Trần San, cô ghét nhất đồng đội như heo cản trở hiệu suất làm việc của mình.
Nghiêm Đường day huyệt thái dương: “Quy tắc cũ, sau ba lần cảnh cáo thì khai trừ.”
Bấy giờ Trần San mới nở nụ cười.
“Vâng thưa sếp.” Cô trả lời rồi ôm một chồng tài liệu, hài lòng bước từng bước trên đôi giày cao gót rời đi.
Nghiêm Đường hơi đau đầu tiến vào văn phòng của mình.
Anh vốn chẳng để ý đến ba mình, bọn họ trừ quan hệ huyết thống thì gần như đã cắt đứt hoàn toàn. Mà Phòng Tử Minh – nói là bà con xa, chứ thật ra là con cái của bà con còn xa hơn bà con xa.
Vị này cũng thông minh, trước kia Nghiêm Đường gây dựng sự nghiệp có cho anh vay tiền, hiện tại nhờ anh cho con của mình đến “rèn luyện”. Vốn dĩ Phòng Tử Minh không có vấn đề gì, thành thật làm việc không phải không được. Vấn đề ở chỗ Phòng Tử Minh là gay, hơn nữa còn rung động với Nghiêm Đường, thi thoảng lại chạy đến quét sự tồn tại.
Nghiêm Đường nhìn mà phiền.
Anh có nguyên tắc của mình, khi làm việc không hẹn chịch, hẹn chịch thì không làm việc, trước giờ anh luôn phân rõ công việc và cuộc sống cá nhân.
Nghiêm Đường tin Trần San sẽ xử lý ổn thỏa việc này. Anh vẫn luôn hài lòng tác phong dứt khoát của Trần San, mà Trần San hài lòng thái độ công tư phân minh của ông chủ.
Bọn họ hợp tác rất ăn ý.
Nghiêm Đường ngồi vào bàn làm việc, mở cả máy tính và laptop, di chuyển tài liệu từ laptop sang máy tính rồi bắt đầu thao tác trên máy tính. Còn laptop, Nghiêm Đường nhấp vào một phần mềm, đúng là toàn bộ camera trong nhà.
Anh thấy phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ của anh và Ngải Bảo ở tầng hai.
Tuy Nghiêm Đường tin tưởng Phương Bàn Tử nhưng bảo mẫu chỉ là người ngoài, không thể không đề phòng.
Nghiêm Đường làm việc liên tục một tiếng đồng hồ rồi quay sang nhìn camera.
Ngải Bảo thức giấc vào khoảng hơn chín giờ, ngồi ngơ ngác trên giường một lúc. Em mặc bộ đồ ngủ hình Cậu Bé Bọt Biển liền thân, tự mình nghịch ống tay áo, đôi môi lẩm bẩm gì đó.
Một lát sau, em quay người nằm sấp, mông đối diện với camera, tiếp tục nghịch tay áo.
Mãi đến chín rưỡi, dì Trương lên xem Ngải Bảo dậy chưa thì em mới xuống giường.
Lúc bước xuống, có lẽ ống quần quá dài nên em bị vướng và vấp ngã. Chiếc mũ Cậu Bé Bọt Biển sau đầu vẽ một đường cong chớp nhoáng giữa không trung. May là sàn nhà được lót thảm mềm, dì Trương cũng phản ứng nhanh, lập tức đỡ em dậy, vẻ mặt đau lòng giúp Ngải Bảo vỗ bụi nơi đầu gối.
Ngải Bảo được sắp xếp ngồi xuống ghế, em vẫn ngơ ngác, mái tóc rối tung, tựa như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nghiêm Đường xác định Ngải Bảo không có vấn đề gì mới rời mắt khỏi laptop, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
…
Sau khi giao danh sách công việc cho Nghiêm Đường, Trần San kiểm tra văn phòng trợ lý một vòng theo lệ thường.
Trợ lý không giống những nhân viên khác, thường xuyên được kiểm tra năng lực ứng biến cũng như các loại nhiệm vụ yêu cầu thực lực khác.
Ví như Trần San vừa là cố vấn pháp luật tư nhân vừa là trợ lý sắp xếp lịch trình cho Nghiêm Đường, thi thoảng còn hỗ trợ mảng quản lý nhân sự.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Nghiêm Đường, tâm trạng của Trần San vốn không tệ, nhưng khi vừa bước đến văn phòng trợ lý, tâm trạng tốt đẹp ấy tức khắc bị thổi bay.
“Cậu Phòng Tử Minh, xin hỏi cậu đang làm gì vậy?” Trần San nhíu mày hỏi.
Trần San dùng đến kính ngữ, ai hiểu cô đều biết cô đang tức giận, tuyệt đối không dễ chọc.
Phòng Tử Minh bị Trần San dọa sợ, tay run lên, túi muối rơi hẳn vào bát.
Những trợ lý khác trong văn phòng vốn đang vùi đầu làm việc thì đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Phòng Tử Minh.
Ai ngờ tên này đang bóc mì đổ gia vị, định nấu mì gói.
Văn phòng trợ lý là một phòng lớn, ngoài Trần San có phòng riêng thì tất cả trợ lý còn lại đều làm việc chung ở đây. Nơi này ăn bất cứ thứ gì, ví như bánh bao đều để lại mùi, huống chi là mì gói.
Không ít trợ lý nhìn Phòng Tử Minh bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, không biết trong đầu cậu nhóc này chứa thứ gì.
Nhưng Phòng Tử Minh không thèm để ý: “Tôi đang nấu mì gói.” Cậu ta nói như lẽ đương nhiên, “Tôi chưa ăn sáng nên muốn pha mì, sao thế ạ?”
Trần San nhìn dáng vẻ ta đây của Phòng Tử Minh, sắc mặt trầm xuống: “Thứ nhất.” Cô giơ một ngón tay, “Hiện tại là giờ làm việc, không phải giờ nghỉ, cậu không nên dùng bữa.”
Trần San giơ thêm ngón giữa: “Thứ hai, văn phòng có quy định rõ ràng, muốn ăn gì thì ra phòng ăn, phòng làm việc cấm tất cả đồ ăn có mùi.”
“Phòng Tử Minh, trước khi vào công ty, người hướng dẫn không cho cậu xem nội dung trong sổ tay nhân viên à?” Trần San nhướng mày hỏi.
Phòng Tử Minh bĩu môi, ai cũng biết cậu ta vào nhờ quan hệ, sổ tay gì chứ, cậu ta còn chưa trải qua huấn luyện kia kìa.
Phòng Tử Minh liếc vẻ mặt kiêu ngạo của Trần San, nội tâm thầm nhủ không nên đắc tội người phụ nữ gần Nghiêm Đường trên phương diện công việc này nhất, vì vậy đành xuống nước: “Xin lỗi chị San San, em quên mất, sẽ không có lần sau ạ.”
Trần San liếc cậu ta, cười như không cười trả lời: “Cũng không biết cậu còn có cơ hội gọi là lần sau không.”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “lần sau”, hàm răng trắng cắn môi dưới tô son đỏ, thoạt nhìn bất mãn vô cùng.
Phòng Tử Minh chỉ có thể cười không hé răng.
Trần San trừng cậu ta: “Còn không cất mì gói đi?”
Phòng Tử Minh vội vàng đóng nắp hộp mì, gói gia vị chưa bóc cũng bỏ hết vào.
Trần San liếc một vòng văn phòng, khiến những kẻ hóng hớt thành thật cúi đầu tiếp tục làm việc. Cô chờ Phòng Tử Minh dọn dẹp xong, ngồi về vị trí bắt đầu làm việc mới hừ lạnh một tiếng, đôi giày cao gót dẫm mạnh từng bước lên sàn nhà. Cái bóng của cô kéo dài trên nền gạch men sứ.
Phòng Tử Minh nghe tiếng bước chân đi xa thì tự hiểu chuyện này xem như giải quyết xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi tức giận.
Cậu ta vờ hờn dỗi than thở với trợ lý nữ bên cạnh: “Chị San San nghiêm khắc ghê, đôi khi thấy chị ấy thật khó gần.” Phòng Tử Minh cười, “Chị Thiên Thiên, chị có thấy thế không?”
Phòng Tử Minh đã chọn người để nói lời này, trợ lý nữ này là nhân viên có thâm niên trợ lý lâu nhất, gần như là trợ lý đầu tiên của Nghiêm Đường, trước kia cũng là một nhân vật độc tài. Dù hiện tại xuống đài thì mọi người vẫn lễ phép gọi một tiếng chị Thiên Thiên.
Chị Thiên Thiên liếc cậu ta, cười ha hả trả lời: “Thế à? Tôi thấy như thế tốt mà, công ty YT yêu cầu nhân tài như vậy mới đảm bảo hiệu suất.”
Chị Thiên Thiên là một phụ nữ trung niên phúc hậu, nét mặt thường xuyên duy trì nụ cười, nhìn qua vừa hiền lành vừa dễ gần.
Nhưng hôm nay Phòng Tử Minh bị vị này đâm thọt một nhát. Lời này chẳng phải khen công ty cần người như Trần San đồng thời châm chọc cậu ta mới là kẻ không cần thiết?
Phòng Tử Minh mất hứng, không nói nữa mà mở máy tính tập trung chơi trò tìm bom, nội tâm lại cảm thấy ai ai trong YT đều không tôn trọng mình, không đối xử bình đẳng với mình.
Trần San như thế, chị Thiên Thiên không khác là bao, cả mấy trợ lý trong văn phòng cũng thế, luôn nhằm vào cậu ta, cố ý cô lập – rõ ràng là xem thường thân phận của cậu ta.
Phòng Tử Minh tức giận thầm nghĩ sau này cậu ta leo được lên giường Nghiêm Đường, chắc chắn khiến cho mấy kẻ coi thường cậu ta biết tay.