Buổi tối Nghiêm Đường về nhà, dì Trương còn chưa rời đi, đang vui vẻ xem Cậu Bé Bọt Biển cùng Ngải Bảo.
Dì rửa táo rồi cắt miếng để lên bàn, Ngải Bảo cầm một miếng nhấm nháp, đôi mắt tập trung vào màn hình TV.
“Hôm nay Ngải Bảo ho khan.” Dì Trương thấy Nghiêm Đường thì đứng dậy.
Trong bữa tiệc, Nghiêm Đường mời rượu một vòng, mùi rượu trên người hơi nồng. Anh gật đầu: “Dì vất vả rồi, vẫn chờ đến tận tám giờ, dì về nghỉ ngơi đi.”
Dì Trương xua tay: “Dì nhàn rỗi không có việc gì, không sao cả.” Sau đó bổ sung, “Ngải Bảo tắm xong, chơi một lát rồi đi ngủ là được.”
Nói xong, dì thấy Ngải Bảo mở to mắt nhìn về phía mình và Nghiêm Đường, không khác con chuột nghe lén chuyện nhà chủ nhân là bao, không nhịn được bật cười.
“Ngải Bảo, dì về đây!” Dì Trương đeo túi rồi vẫy tay với Ngải Bảo.
Nghiêm Đường đi về phía sofa: “Ngải Bảo, tạm biệt dì đi.”
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, rồi quay sang dì Trương, tròng mắt chuyển động như thể phân biệt hai người một lần nữa.
Hiện giờ em đã quen với dì Trương, không câu nệ như hồi mới gặp nữa, tay nhỏ giơ miếng táo quơ qua quơ lại.
“Con chào dì Trương…” Giọng nhỏ nhẹ yếu mềm.
Dì Trương đáp lại hai tiếng, rời đi với nét mặt tươi cười.
Nghiêm Đường ngồi xuống cạnh Ngải Bảo: “Ngải Bảo, em thích dì Trương không?”
Từ camera, dì Trương đúng như Nghiêm Đường suy đoán, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, Nghiêm Đường tương đối hài lòng.
Hôm nay Ngải Bảo mặc một chiếc áo lông vũ màu vàng với họa tiết vịt con mũm mĩm, em dịch từng chút một về phía Nghiêm Đường.
“Thích nha.” Ngải Bảo dán sát Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn em, anh phát hiện Ngải Bảo rất thích dán sát vào người khác, lúc ăn cơm phải kéo ghế sát lại, lúc tắm rửa thì chen trong bồn tắm, ngồi trên sofa cũng thế.
Nghiêm Đường hỏi tiếp: “Vậy sau này dì Trương ở bên em được không?”
Ngải Bảo đá chân trong chiếc quần ca rô màu đỏ. Em xem Cậu Bé Bọt Biển và bạn thân Patrick Star đang cùng bắt sứa, không trả lời.
Nghiêm Đường trông viên phô mai màu vàng bên cạnh mình như thể đang tan chảy, Ngải Bảo ủ rũ.
Từ góc nhìn của Nghiêm Đường, có thể thấy sườn mặt chăm chú xem TV của Ngải Bảo, lông mi và mái tóc xoăn của em liên tục lay động giống cánh bướm.
Có lẽ do uống nhiều rượu, cũng có thể là niềm yêu thích cái đẹp che giấu nhiều năm phát tác, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo mềm mại dựa sát vào mình, trái tim lạnh lẽo suốt bao năm bỗng trở nên mềm mại.
“Sao thế, Ngải Bảo?” Nghiêm Đường nhẹ nhàng hỏi, “Em không vui à?”
“Hơi hơi ạ.” Ngải Bảo quay sang Nghiêm Đường và trả lời. Em giơ tay, ngón cái áp vào ngón trỏ ước lượng hơi hơi là bao nhiêu.
Nghiêm Đường hỏi vì sao.
Ngải Bảo: “Tại sao Nghiêm Nghiêm không ở bên em ạ?”
Nghiêm Đường đang định trả lời bởi vì mình còn phải làm việc thì Ngải Bảo đã thở dài, giọng nói như ông cụ non: “Thôi bỏ đi, có lẽ đây là cuộc sống.”
Nghiêm Đường kinh ngạc, không ngờ Ngải Bảo sẽ nói ra lời có ý nghĩa sâu xa như vậy, sau đó anh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng xem biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt nhỏ thì đành nhịn.
“Ừ, đúng rồi.” Nghiêm Đường phụ họa, “Cuộc sống là như vậy.”
Ngải Bảo hài lòng gật đầu, cảm thấy tính giác ngộ của Nghiêm Đường rất cao.
Vì thế một thanh niên lớn tuổi mang theo mùi rượu cùng một thiếu niên tròn vo màu vàng cùng nhau làm tổ trên sofa xem Cậu Bé Bọt Biển.
Mãi đến chín rưỡi, Ngải Bảo dụi mắt buồn ngủ, Cậu Bé Bọt Biển màu vàng mới biến mất, màn hình TV chuyển sang một màu đen kịt.
Nghiêm Đường đưa Ngải Bảo về giường, chúc ngủ ngon theo lệ thường, kéo chăn, tắt đèn rồi đóng cửa.
Sau đó anh mới ra ban công hút thuốc.
Trong lúc hút thuốc, Nghiêm Đường khóa chặt cửa để tránh khói thuốc lọt vào nhà.
Trước kia anh sống một mình không sao cả, hiện tại có thêm một đứa trẻ, tóm lại là phải chú ý một chút.
Tách, Nghiêm Đường bật lửa, ngọn lửa chiếu sáng đôi mắt khiến chúng vốn lạnh lùng trở nên sinh động hơn nhiều.
Anh châm thuốc. Tư thế hút thuốc không tính là ưu nhã, thậm chí có thể nói hơi thô thiển.
Người khác đều dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hút từng hơi nhỏ mà hưởng thụ rồi chậm rãi nhả khói trắng.
Nghiêm Đường thì khác, ngón trỏ và ngón cái cũng kẹp điếu thuốc, nhưng hít một hơi là non nửa điếu, chẳng được mấy hơi đã hết.
Thật ra Nghiêm Đường có thể xem như nghiện thuốc, hồi cấp ba anh học không giỏi, lại nổi loạn, hút thuốc uống rượu đánh nhau, không thiếu trò lưu manh nào cả.
Chỉ là sau khi vào đại học gây dựng sự nghiệp, khoác lên vỏ bọc lịch sự, song bản chất cặn bã không lột bỏ được. Giống như vết xăm trên eo từ hồi niên thiếu không hiểu chuyện, dù anh đã dùng dao cắt đi mấy lần vẫn vặn vẹo nằm yên nơi đó, như thể đã khắc sâu vào xương máu.
Theo thói quen, Nghiêm Đường định rút ra điếu thứ hai.
Điếu thuốc ra khỏi hộp được một nửa, anh lại nhớ ra trong nhà có trẻ em, hút thuốc có hại cho sức khỏe, nghĩ đi nghĩ lại đành từ bỏ, đẩy lại điếu thuốc vào hộp.
Tửu lượng của Nghiêm Đường không tệ lắm, lúc mới về còn say khướt, sau đó ở bên Ngải Bảo một lúc, giờ lại hứng gió lạnh hút thuốc ở ban công, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Nghiêm Đường đứng trên ban công, mùa đông ở thành phố C năm nay lạnh thật sự, nhiệt độ vừa thấp, độ ẩm không khí lại cao, không những thế thi thoảng còn có cơn gió lạnh buốt thấu tim gan.
Ban công này so với từng tòa nhà xây dựng bằng bê tông cốt thép khác của thành phố C không đáng kể, cũng không nhìn được bao xa, chỉ là địa thế vừa đúng ở Nam Sơn, trông ra là một không gian náo nhiệt đầy đủ sắc màu.
Nghiêm Đường nhớ năm đầu tiên mua căn nhà này, bên ngoài còn chưa phồn hoa như vậy, đèn đêm không tranh nhau khoe sắc như thế.
Khi ấy thành phố C nhiều nhà lầu nhưng nhà trệt cũng không thiếu.
Lần đầu tiên đứng trên ban công này, anh thấy rất nhiều ngôi nhà cổ xưa bong tróc sơn, ban công những ngôi nhà ấy treo đầy quần áo đỏ lục cam vàng và nhiều chậu cây hoa hồng xinh đẹp khác.
Hiện giờ khung cảnh ấy biến mất hoàn toàn.
Nghiêm Đường từ những ngôi nhà trệt đó đi ra, từ ngõ nhỏ ẩm ướt mốc meo chạy ra, từ những năm tháng vô tri lỗ m.ãng bần cùng tiến tới.
Hiện tại anh nhìn những ngôi nhà thấp bé bị phá hủy, thay vào đó là những tòa nhà cái sau cao hơn cái trước, nhìn sự thong thả của thành phố chậm rãi biến mất, nhìn đám đông trên đường ngày càng chen chúc, người đến người đi, kề vai sát cánh.
Nội tâm bỗng thấy hoang vắng kì lạ.
Rõ ràng anh đang đứng trên ban công nhà mình, sau lưng là nhà mình, trước mắt là thành phố nơi anh sinh ra và lớn lên, nhưng anh lại có cảm giác mình đang đứng giữa sa mạc, bốn phía lặng ngắt như tờ, xung quanh là biển cát mênh mông.
Dường như giây tiếp theo sẽ có gió cuốn chúng đi, cát vàng đầy trời sẽ che giấu bóng hình anh.
Ngay khi anh có cảm giác kỳ lạ đó, bỗng có tiếng động khe khẽ truyền tới từ phía sau, hình như có vật nặng rớt xuống.
Nó kéo anh về hiện thực.
“Ngải Bảo?” Nghiêm Đường đẩy cửa, dập tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi bước nhanh vào phòng Ngải Bảo.
Anh đẩy cửa, bật đèn, Ngải Bảo nằm sõng soài trên sàn, bốn mắt nhìn nhau.
“Sao thế Ngải Bảo?” Anh lại gần đỡ Ngải Bảo dậy, “Sao lại ngã thế này?”
Ngải Bảo ngơ ngác trong lòng Nghiêm Đường. Ánh mắt mơ màng khó hiểu, tựa như bản thân cũng không hiểu vì sao mình rớt xuống sàn được.
Đến khi Nghiêm Đường giúp Ngải Bảo nằm lên giường xong, Ngải Bảo mới hồi phục tinh thần.
Ngải Bảo bừng tỉnh cảm thán: “Có lẽ đôi cánh của em khiến em ngã xuống đấy.”
Nghiêm Đường nhướng mày, xem như Ngải Bảo nói mơ.
“Ừ, muộn rồi, em ngủ đi.” Nghiêm Đường kéo chăn cho Ngải Bảo lần thứ hai.
Ngải Bảo được chăn bọc kín, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.
“Vâng.” Giọng em ồm ồm, “Nghiêm Nghiêm ngủ ngon nha.”
Nghiêm Đường ừ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi lấy một cái gối đầu trong tủ quần áo ra lót dưới giường, thảm tuy mềm nhưng cả người nện xuống vẫn đau.
Ngải Bảo tròn mắt, lẳng lặng nhìn Nghiêm Đường lao động.
Nghiêm Đường bố trí xong xuôi, ngẩng đầu thấy Ngải Bảo nhìn mình không chớp mắt. Em im lặng, làn da vừa mềm vừa mướt, mái tóc mềm mại áp sát làn da, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Nghiêm Đường đứng lên xoa đầu Ngải Bảo.
“Ngủ ngon, Ngải Bảo.” Giọng Nghiêm Đường vô thức chậm lại.
Anh sống hai mươi bảy năm, không đến nỗi cả người gai góc nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp một người như vậy, một người khiến anh dịu dàng trong vô thức.
Trước giờ Nghiêm Đường chưa từng cảm thấy mình thích trẻ con, không ngờ Ngải Bảo lại thú vị như vậy.
“Ngủ ngon, Nghiêm Nghiêm.” Ngải Bảo chớp mắt, giọng khe khẽ.
Nghiêm Đường xem em nghe lời nhắm mắt lại, đứng dậy tắt đèn, rồi đóng cửa phòng.
Bây giờ anh không còn tâm trạng sầu lo vô cớ gì nữa, tắm rửa rồi đi ngủ sớm mới là lựa chọn đúng đắn.
Giường Nghiêm Đường rất to, gần như gấp đôi giường Ngải Bảo.
Anh thích ga cứng một chút, nên chọn loại ít đàn hồi.
Nghiêm Đường mặc áo khoác tắm ngồi lên giường, khác với tông màu ấm áp của Ngải Bảo, phòng Nghiêm Đường sơn màu xám đậm, chăn ga gối và rèm cửa đều là màu xanh nước biển. Nếu bức rèm được kéo kín, căn phòng sẽ không có một tia sáng, người bên trong không phân định được ban ngày hay đêm tối.
Nghiêm Đường vừa lau tóc vừa mở Wechat.
Anh mở nhóm có tên “Trung tâm nuôi dạy trẻ của anh Nghiêm”.
Không biết tên súc sinh nào dám đổi tên.
Tin nhắn đầu tiên là của La Tiên: “Anh Nghiêm, nào, mấy anh em đi uống rượu đi!”
Sau đó là Phương Bàn Tử: “Uống rượu cái gì? Anh Nghiêm không nói chuyện với kẻ sinh hoạt theo giờ Mỹ như cậu đâu!”
La Tiên biến sắc: “Wao! Không thể tin được! Anh Nghiêm đã cùng đứa bé kia rồi hả? Mới mười tám đúng không?” Sau đó cảm thán, “Anh Nghiêm quả nhiên là bảo đao chưa cùn!”
Tiếp đó là Lưu Đường Hưng: “Anh Nghiêm thế là không được, quá thoải mái, em đây bội phục.”
Phương Bàn Tử cạn lời với hai tên thiểu năng trí tuệ: “Trong đầu mấy người toàn cái gì vậy?”
Phương Bàn Tử giải thích thay Nghiêm Đường: “Dạo này anh Nghiêm nhận nuôi bạn nhỏ, hai cậu không phải không hiểu, mỗi ngày anh ấy đều ở nhà chuẩn bị hết cái này đến cái kia, làm gì có thời gian?”
Lúc này La Tiên mới hiểu ra: “Thì ra là thế.” Rồi cười khúc khích, “Thì ra anh Nghiêm đang nuôi trẻ.”
Sau đó tên nhóm bị sửa lại.
Nghiêm Đường xem đến đây thì hừ một tiếng.
Phương Bàn Tử, La Tiên và Lưu Đường Hưng đều là bạn cùng phòng kí túc xá của Nghiêm Đường, mấy người tuy không kéo bè kéo phái nhưng đều tương trợ nhau khi cần.
Phương Bàn Tử là người cẩn thận, kí túc xá bọn họ không xuất hiện thảm án đói đến đột tử đều là nhờ công của Phương Bàn Tử.
La Tiên là lãng tử, thích lang thang khắp nơi, kêu bè gọi bạn đi chơi.
Còn Lưu Đường Hưng thành thật hiếm có, bình thường im hơi lặng tiếng, thích chơi game hưởng thụ bầu không khí giang hồ, chỉ là thi thoảng sẽ phát ngôn vài câu kinh hãi thế tục.
Nghiêm Đường gửi một sticker mỉm cười thân thiện rồi tắt máy ném sang cạnh gối đầu, chuẩn bị ngủ.
Nghiêm Đường nhắm mắt, không hiểu vì sao lại nhớ đến Ngải Bảo vừa thở dài vừa nói “Đây là cuộc sống.”
Nghiêm Đường vô thức nở nụ cười.
Đại khái là Ngải Bảo nói đúng, cuộc sống có nghĩa là cái cũ chỉ có thể bỏ đi, cái mới lại không ngừng phát triển, con người không ngừng bồi hồi giữa cái cũ và cái mới, không ngừng tiến bước, cũng không ngừng nhớ lại.
Đại khái đó là cuộc sống.