Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 6

Từ khi công ty công bố cổ phiếu, Nghiêm Đường không quá bận rộn nữa. Mỗi ngày chỉ cần hoàn thành từng bước một là được.

Sau khi đón Ngải Bảo về, anh chỉ đi lại giữa nhà – công ty – nhà, hai địa điểm cứ luân phiên như thế.

Dạo này Nghiêm Đường đều làm ngơ lời mời hoạt động đêm khuya của La Tiên.

La Tiên trêu ghẹo Nghiêm Đường chưa lập gia đình đã làm cha, chưa già đã làm cha.

Nghiêm Đường chẳng thèm để ý. Trước kia thi thoảng anh cũng muốn thả lỏng một chút, đêm khuya đến quán bar ngồi, uống ít rượu, tìm bạn tình hoặc hẹn bạn tình cố định ra chơi.

Hiện tại anh cảm thấy ở nhà nuôi trẻ vẫn ổn, từ khi Ngải Bảo xuất hiện, anh bắt đầu tu tâm dưỡng tính.

Dạo này Ngải Bảo phát hiện thế giới mới, thấy mấy hộp xếp Lego Nghiêm Đường mua cho là lao vào nghiên cứu tác phẩm xếp gỗ.

Mỗi lần Nghiêm Đường về nhà hỏi Ngải Bảo ở đâu?

Dì Trương toàn chỉ phòng đồ chơi Nghiêm Đường bố trí cho Ngải Bảo, mở miệng trả lời, ở đó đó!

Nghiêm Đường nghe vậy thì gật đầu, treo áo và để cặp công văn đúng chỗ rồi nhẹ nhàng tiến về phía phòng đồ chơi.

Một khi tập trung vào thế giới của mình, Ngải Bảo sẽ hết sức chăm chú, mọi âm thanh quấy nhiễu xung quanh đều khiến em cảm thấy bực bội.

Lần đầu tiên Nghiêm Đường không hiểu, đi thẳng vào phòng, ngồi xuống bên cạnh, hỏi Ngải Bảo đang làm gì khiến em hoảng sợ.

Ngải Bảo sợ tới nỗi cả người run rẩy, thành phẩm xếp gỗ hoàn thành được một nửa cứ thế rời khỏi đôi tay mũm mĩm và rơi xuống sàn.

Ngải Bảo nhìn từng mảnh linh kiện vương vãi, sửng sốt một lát, sau đó mím môi, hai mắt ửng đỏ.

Dáng vẻ sắp khóc ấy dọa Nghiêm Đường, Ngải Bảo đến đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên lộ ra biểu cảm đau lòng.

Nghiêm Đường vội vàng ôm em vào lòng.

“Ngải Bảo, đừng nóng, đừng giận.” Nghiêm Đường vừa ôm vừa vỗ lưng Ngải Bảo, vừa không cần thầy dạy cũng biết an ủi, “Là anh sai, anh không nên quấy rầy Ngải Bảo làm việc…”

Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường thở hổn hển, Nghiêm Đường còn tưởng Ngải Bảo sẽ bật khóc, đến cuối cùng em nhịn xuống.

“Lần sau anh không được như thế.” Ngải Bảo ngẩng đầu, nghẹn ngào trách móc.

Nghiêm Đường vẫn vỗ lưng em, đưa ra lời bảo đảm: “Sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Ngải Bảo ừ một tiếng, cảm thấy hơi ngượng ngùng, ăn vạ trong lòng Nghiêm Đường không muốn rời đi.

Nghiêm Đường đang quỳ trên sàn, mông Ngải Bảo ở gi.ữa hai chân anh, em giống như bé con chui vào lòng Nghiêm Đường, mặt gác lên vai anh, dáng vẻ hơi uể oải.

Từ đó về sau, Nghiêm Đường nhớ rõ, biết khi Ngải Bảo đang tập trung thì không thể quấy rầy.

Nghiêm Đường nhẹ nhàng đến gần Ngải Bảo.

Tâm trí Ngải Bảo đang chìm đắm vào mấy linh kiện nhỏ bé trên tay, phòng đồ chơi mở hệ thống sưởi sàn nhà, em mặc quần dài hơi mỏng, dì Trương còn mang cho em một đôi tất bông xù, hở giữa quần và tất là cẳng chân trắng nõn.

Nghiêm Đường nhìn lướt qua tờ hướng dẫn trước mặt Ngải Bảo, sản phẩm em đang hoàn thiện là một chiếc tàu vũ trụ, em đã xếp nó suốt một tuần. Đó cũng là hộp Lego cuối cùng mà Nghiêm Đường mua, anh chờ Ngải Bảo bận rộn xong sẽ nói chuyện với em.

Nghiêm Đường rảnh rỗi không có việc gì, đứng lên đi dạo quanh phòng đồ chơi một lượt. Mô hình ô tô, biệt thự, khủng long, còn có một số loại mô hình khác đều được Ngải Bảo xếp theo thứ tự hoàn thiện.

Nghiêm Đường xem kỹ mô hình đầu tiên Ngải Bảo xếp, đó là một chú vịt to bằng bàn tay với kết cấu đơn giản. Chỉ là lần đó do Nghiêm Đường quấy rầy, vịt rớt xuống sàn bay đâu mất mấy linh kiện, nên đầu chỉ còn một nửa, thoạt nhìn trông như trọc đầu.

Vịt trọc đầu mặt không cảm xúc nhìn đầu sỏ gây tội đứng trước mặt, Nghiêm Đường cũng mặt không cảm xúc đối diện với nó.

Ngay khi hai đối tượng đang giằng do, Ngải Bảo bỗng “A” một tiếng.

Nghiêm Đường biết khi Ngải Bảo phát ra âm thanh có nghĩa là nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc.

Quả nhiên tàu vũ trụ Ngải Bảo làm gần xong được đặt lên tấm lót sàn.

“Em muốn tắm ạ!” Ngải Bảo tự nhiên giang tay về phía Nghiêm Đường, muốn Nghiêm Đường bế mình lên.

Nghiêm Đường tập mãi thành quen ôm lấy eo Ngải Bảo, bế em khỏi sàn nhà. Anh bế như bế trẻ con, một tay đỡ mông mềm, một tay ôm lấy eo để tránh em ngã ra phía sau.

Ngải Bảo phối hợp ôm lấy vai Nghiêm Đường, dựa đầu vào cổ anh, mắt to tròn đen nhánh quét khắp nơi. Mái tóc xoăn cọ vào cổ khiến Nghiêm Đường cảm thấy nhột.

Dì Trương không quấy rầy Ngải Bảo, dì và Nghiêm Đường đã thống nhất, anh về nhà, gật đầu với dì và tiếp nhận Ngải Bảo, sau đó dì Trương quay về nhà mình.

Sau hơn một tháng sống chung, ngoài mấy lần xã giao hơn tám giờ tối mới về đến nhà thì gần như Nghiêm Đường toàn về nhà lúc sáu rưỡi, trong mắt dì Trương, Nghiêm Đường là chủ nhà đáng tin cậy.

Sang tháng một, thành phố C lại hạ nhiệt độ. Lúc giúp Ngải Bảo mặc quần áo, dì Trương luôn chọn những bộ giữ nhiệt tốt.

Chỉ là Ngải Bảo vẫn kiên trì muốn tắm.

Điểm này không cần bàn mà hợp với Nghiêm Đường đến lạ, Nghiêm Đường cũng là người không tắm rửa sẽ không lên giường nghỉ ngơi. 

Mà Ngải Bảo, Nghiêm Đường đoán có lẽ em cảm thấy tắm rửa là một trình tự tất yếu, giống như một ngày phải ăn ba bữa. Tắm rửa mỗi ngày được Ngải Bảo quy thành hoạt động hàng ngày, nếu hủy bỏ hoạt động này mà không báo trước, em sẽ bất an, sẽ mờ mịt, không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Điều này là Nghiêm Đường phát hiện ra.

Lúc đầu Nghiêm Đường sợ Ngải Bảo cảm lạnh nên có một hôm chỉ lau người cho em rồi dỗ lên giường ngủ.

Ai ngờ Ngải Bảo vừa ngơ ngác vừa hoang mang nằm im trên giường, đến khuya vẫn chưa ngủ.

Nghiêm Đường thức dậy vào nửa đêm, nhân lúc đi uống nước thì vào kéo chăn cho Ngải Bảo, lại bị đôi mắt to tròn dọa sợ. Hỏi ra mới biết Ngải Bảo đang đợi đi tắm.

Ngải Bảo không có khái niệm về thời gian, trong đầu em có một danh sách, trên đó viết đầy đủ những việc cần làm.

Nghiêm Đường bật đèn sưởi, mở nước, sờ vào thử nhiệt độ. Đèn sưởi trong phòng tắm như bốn ông mặt trời, Ngải Bảo ngồi bên cạnh ngắm nhìn, nhìn đến nỗi hoa hết cả mắt.

Nghiêm Đường thuần thục l.ột s.ạch Ngải Bảo.

Anh vừa cởi vừa xếp quần áo sang một bên, “Được rồi, Ngải Bảo, xuống nước thôi.” Nghiêm Đường thả “quả trứng gà trắng bóc” vào bồn.

Ngải Bảo nghe lời ngồi im.

“Em có nóng không?” Nghiêm Đường hỏi, tiện tay bỏ vịt vàng vào chung.

Hồi còn là khách mới của Taobao, anh bị mấy quảng cáo “Những thứ cần chuẩn bị khi tắm cho trẻ em” hay “Có vịt, con của bạn sẽ không cảm thấy cô đơn và sợ hãi khi tắm” lừa gạt mà đặt mua.

Vịt vàng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, cái mỏ lúc ẩn lúc hiện. Ngải Bảo lắc đầu, chọc cái mông vểnh cao của nó.

Nghiêm Đường kéo ghế sang, ngồi xuống rồi bóp sữa tắm ra tay. Người đàn ông cao gần mét chín ngồi trên ghế, dù gấp chân thì vẫn trông vô cùng co quắp.

“Em hoàn thành công việc hôm nay rồi sao?” Nghiêm Đường bôi bọt lên người Ngải Bảo.

Ngải Bảo thích gọi xếp mô hình là “công việc” của mình. Bởi vì Cậu Bé Bọt Biển có công việc, do vậy em cũng nên có công việc của chính mình.

Ngải Bảo gật đầu: “Em sắp xong rồi ạ!”, sau đó hân hoan nhìn Nghiêm Đường, “Ngày mai là em hoàn thành đó!”

Nghiêm Đường bảo Ngải Bảo giơ tay.

“Vậy sau đó Ngải Bảo định làm gì?” Nghiêm Đường xoa cánh tay Ngải Bảo.

Ngải Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

“Em không biết ạ!” Ngải Bảo vui vẻ trả lời.

“Hửm?” Nghiêm Đường tưởng Ngải Bảo vui vẻ do có ý tưởng gì đó, không ngờ em lại trả lời không biết.

Nghiêm Đường dùng giọng điệu thương lượng nói với em: “Vậy Ngải Bảo có muốn đi học vào buổi chiều không?”

Nghiêm Đường biết sau khi trải qua giáo dục bắt buộc, Ngải Bảo không đi học nữa, vốn là đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ, có thể thi đậu cấp ba mới kỳ quái.

Nghiêm Đường vẫn muốn Ngải Bảo học một vài thứ, không cần giỏi, ít nhất có thể đọc viết chữ Hán, hoặc số học đơn giản cũng được.

Dường như Ngải Bảo không hiểu ý Nghiêm Đường: “Em cần đến trường học ạ?”

Lần đầu tiên Ngải Bảo lộ ra biểu cảm không vui, hàng lông mày cau lại.

“Nhưng em là người lớn rồi mà!”, Ngải Bảo cất cao giọng, “Người lớn hẳn là có công việc, chứ không phải đến trường học nha!”

Nghiêm Đường hơi kinh ngạc vì Ngải Bảo bài xích trường học, tuy nhiên ý anh không phải đưa em đến trường.

“Đương nhiên rồi, Ngải Bảo là người lớn.” Nghiêm Đường trấn an, “Vì vậy chúng ta sẽ không đến trường học tập.”

“Sẽ có thầy cô đến nhà giảng giải tri thức với Ngải Bảo.” Nghiêm Đường nói tiếp.

Ngải Bảo vỗ nước, hai mắt nhìn vịt vàng bơi ngang qua, không trả lời.

Nghiêm Đường biết em đang suy xét việc này nên chờ em đồng ý. Công việc trên tay không hề dừng lại, hai tay xoa bọt, khiến Ngải Bảo trừ khuôn mặt và mái tóc thì đâu đâu cũng là bọt.

Ngay khi Nghiêm Đường cọ rửa Ngải Bảo sạch sẽ, chuẩn bị bảo em tráng nước thì em mở miệng.

“Vì sao em nhất định phải học tập ạ?” Ngải Bảo hỏi, giọng điệu ỉu xìu.

Nghiêm Đường nhướng mày, đỡ Ngải Bảo đứng dậy, dặn em đứng vững.

“Ngải Bảo, em xem, hình hộp màu vàng… Cậu Bé Bọt Biển làm việc ở nhà hàng Krusty Krab đúng không?” Nghiêm Đường quyết định nhắm mắt nói liên thiên, “Sở dĩ nó có thể ở làm việc ở nhà hàng là do trước đó nó học hành nghiêm túc. Vì vậy nếu em muốn có công việc ổn định như Cậu Bé Bọt Biển thì có đúng là phải học tập không?”

Ngải Bảo có vẻ bị lý do của Nghiêm Đường thuyết phục. Em ngoan ngoãn đứng trong bồn tắm, để Nghiêm Đường cầm vòi hoa sen xối nước lên người.

Ngải Bảo thấy Nghiêm Đường nói có lý, lúc thì nhớ lại thầy dạy Cậu Bé Bọt Biển làm bánh su kem, lúc thì nghĩ đến Cậu Bé Bọt Biển dạy chữ cho Patrick Star.

Tuy em không biết đến cùng thì Cậu Bé Bọt Biển có đi học không nhưng hình như đúng là nó từng học tập.

Vì thế Ngải Bảo đồng ý: “Vâng ạ.”

Nghiêm Đường giũ khăn tắm màu vàng rồi bọc Ngải Bảo lại, sau đó ôm Ngải Bảo đã được đóng gói kĩ càng lên giường.

“Hôm nay em muốn mặc áo ngủ nào?” Nghiêm Đường giơ tay hỏi Ngải Bảo, tay trái có họa tiết hình hộp màu vàng, tay phải là thứ có nhiều chân màu xanh lục, “Cậu Bé Bọt Biển và anh Bạch Tuộc đều đã được phơi khô.”

Ngải Bảo lắc chân, chỉ vào Cậu Bé Bọt Biển.

Sau đó em được tròng lên một thân màu vàng.

Nghiêm Đường kéo chăn cho Ngải Bảo như bao lần.

“Ngủ ngon, Ngải Bảo.” Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo.

“Ngủ ngon, Nghiêm Nghiêm.” Ngải Bảo chớp đôi mắt to tròn.

Sau đó “tách”, phòng ngủ tối om.

Bình Luận (0)
Comment