Bấy giờ, Luca đã ở trong rừng rất lâu.
Nó nhìn đàn chim di trú đậu trên cây.
“Chào mừng các bạn.” Nó nói.
…
Gần đây La Tiên rõ ràng sắp bị chuyện xem mắt ép đến phát điên, làm ra một loạt hành động kỳ quặc, khiến Phương Bàn Tử biết được, ngày nào cũng lo lắng.
Phương Bàn Tử vì chuyện này mà gọi cho Nghiêm Đường mấy cuộc điện thoại, câu nào câu nấy đều lo lắng cho tên ngốc La Tiên, đầu óc không lanh lợi, chẳng may làm ra chuyện gì dại dột.
“Anh Nghiêm… Anh nói xem có lẽ nào Tiểu La định đi liều mạng với lão Hưng không…” Phương Bàn Tử nhỏ giọng hỏi.
Nghiêm Đường không hiểu tại sao: “Cậu ta liều mạng với Lưu Đường Hưng làm gì?”
Phương Bàn Tử thở dài một tiếng: “Em sợ tên này tìm được lão Hưng, thù mới hận cũ hay yêu hận tình thù gì đó trộn lẫn vào nhau, nhất thời quá kích động, đầu óc co giật, làm ra chuyện gì ngốc nghếch gì hay không?”
Nghiêm Đường hoàn toàn không để tâm đến nỗi lo của Phương Bàn Tử, anh thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng như được hồi sinh của La Tiên hôm trước rõ ràng là vượt ngàn dặm đuổi theo chồng, chứ không phải truy sát.
Nghiêm Đường vừa chuẩn bị bữa sáng cho Ngải Bảo, vừa thuận miệng an ủi Phương Bàn Tử: “Đừng quan tâm đến hai người họ nữa, đứa nào đứa nấy lớn từng này rồi, ngay cả chút chuyện này cũng không xử lý được?”
Phương Bàn Tử thở dài, đừng nói nữa, Phương Bàn Tử thật sự cảm thấy có khả năng không xử lý được.
Nghiêm Đường thông cảm cho cái tính hay lo chuyện bao đồng của Phương Bàn Tử: “Được rồi được rồi, lão Phương, cậu nghĩ xem, La Tiên có thể không biết chừng mực, không kiểm soát tốt bản thân. Nhưng Lưu Đường Hưng thì ổn, trấn áp được cậu ta. Hai người này chính là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một cặp, không cần người khác lo lắng chuyện hão huyền.”
Phương Bàn Tử hiển nhiên hiểu lý lẽ này.
“Anh nói xem lão Hưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Bàn Tử lẩm bẩm, “Tốt nghiệp xong là biến mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng không bàn bạc với anh em chúng ta, lâu như vậy rồi, nếu không phải thỉnh thoảng trồi lên trong nhóm chat, em còn tưởng không có người này.”
Nghiêm Đường gắp bánh hoa quế hấp xong vào đĩa sứ.
Gần đây bánh bao nhân đậu đỏ bị thất sủng, Ngải Bảo thích bánh hoa quế hơn. Một miếng ăn luôn nửa cái, ăn rất vui vẻ.
“Lưu Đường Hưng là người có chính kiến.” Nghiêm Đường nói, “Lúc cậu ta muốn nói cho chúng ta biết, tự nhiên sẽ nói, chuyện này gấp cũng không có tác dụng.”
Phương Bàn Tử nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ nặng nề thở dài một tiếng nữa.
Cậu ta hiểu rõ điểm này.
Nhưng quan tâm quá hóa loạn.
Nghiêm Đường chuẩn bị bữa sáng gần xong, một tay cầm điện thoại, một tay vững vàng bưng một đĩa bánh hoa quế ra khỏi phòng bếp, đặt lên bàn.
“Được rồi, không nói nữa. Lát nữa tôi phải đưa Ngải Bảo ra ngoài chơi, sau này nói chuyện tiếp.” Nghiêm Đường nhìn lên lầu, anh vừa nghe thấy trong phòng mình có mấy tiếng Ngải Bảo gọi “Nghiêm Nghiêm”, đoán chừng Ngải Bảo đã dậy.
Phương Bàn Tử không làm chậm trễ Nghiêm Đường, “Vâng vâng” hai tiếng, nói hẹn gặp lại rồi cúp máy.
Nghiêm Đường tiện tay cất điện thoại, xoay người đi về phía cầu thang.
Trong nồi ở phòng bếp còn đang nấu cháo đậu xanh, Nghiêm Đường định lát nữa đợi Ngải Bảo rửa mặt xong sẽ múc cho em một bát.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nghiêm Đường, Ngải Bảo đã thức dậy.
Sau khi gọi mấy tiếng Nghiêm Nghiêm không có kết quả, Ngải Bảo tự mình bò dậy, đang nghiêm túc trải chăn.
Ngải Bảo không biết gấp chăn, bảo em làm, chỉ vài phút là tạo ra một đống chăn bùng nhùng. Cho nên từ sau khi ngủ chung với Nghiêm Đường, Nghiêm Đường đã dạy em trải chăn.
Giũ chăn, sửa cho phẳng phiu, trải phẳng trên giường là được.
Lúc Nghiêm Đường lên mở cửa, Ngải Bảo đang dùng bàn tay mập mạp vuốt phẳng nếp nhăn ở góc dưới bên trái của chăn.
“Bảo Bảo trải chăn giỏi quá.” Nghiêm Đường nhìn chiếc chăn phẳng phiu trên giường, chân thành khen ngợi.
Ngải Bảo xử lý xong chỗ mấp mô cuối cùng.
“Đúng nha!” Ngải Bảo ngắm chiếc chăn mình đã sửa sang xong, hơi đắc ý.
Bây giờ cả một chiếc giường đại dương yên tĩnh trở lại, bên trong không còn Nghiêm Đường to lớn, cũng không còn Ngải Bảo nhỏ bé, cuối cùng gió yên biển lặng, nó có thể ngủ ngon giấc.
“Đi thôi, chúng ta thay quần áo rửa mặt.” Nghiêm Đường nắm lấy bàn tay mập ú của Ngải Bảo, “Lát nữa chúng ta chuẩn bị một chút thức ăn để đi dã ngoại.”
Ngải Bảo ồ một tiếng.
Em quay đầu lại vẫy tay tạm biệt với chiếc chăn thoải mái duỗi bốn góc.
Chiếc chăn cũng vẫy một góc với Ngải Bảo.
Lần dã ngoại này, Ngải Bảo lại đeo chiếc ba lô khủng long của mình.
Tuy rằng chiếc ba lô này không đựng được quá nhiều đồ, nhưng nhét vài viên kẹo mè được gói riêng và một túi cơm cháy thì vẫn dư sức.
Đương nhiên, những thứ Ngải Bảo và Nghiêm Đường thực sự cần ăn trong chuyến đi đều nằm trong ba lô của Nghiêm Đường.
Đồng hồ thông minh của Ngải Bảo đã sạc đầy pin từ lâu.
Dù em vẫn chưa có cơ hội dùng đến như gọi điện thoại cho Nghiêm Đường, nhưng Nghiêm Đường vẫn kiên trì đeo cho Ngải Bảo.
Sợ nhất chuyện chẳng may, đến nơi lạ nước lạ cái, nếu Ngải Bảo đột nhiên đi lạc thì đáng sợ biết bao?
Nhưng phần trăm xảy ra giả thiết này cực kỳ thấp.
Ngải Bảo lúc nào cũng thích bám lấy Nghiêm Đường.
Mặc dù hoạt động mẹ Đậu Đậu tổ chức là hoạt động dã ngoại, tuy nhiên dã ngoại có trẻ con đi cùng hiển nhiên không phải là kiểu dã ngoại thực sự yêu cầu mọi người nhóm lửa nấu ăn ngoài trời hay làm đồ nướng.
Thứ nhất là không tiện, tính khả thi không cao, thứ hai là tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn quá lớn, một đám trẻ đặc biệt ở bên cạnh, chỉ cần bất cẩn không chú ý là có thể gây ra sai lầm lớn, lợi bất cập hại.
Vậy nên buổi dã ngoại này có thể nói là picnic, một nhóm trẻ con và phụ huynh mang theo hoa quả, đồ ăn nhẹ, cơm hộp đến một nơi phong cảnh đẹp đi dạo, ngồi xuống trải thảm, cùng nhau ăn uống mà thôi.
Có phần giống với chuyến du xuân thời tiểu học của Nghiêm Đường.
“Bảo Bảo, hôm nay em có vui không?” Nghiêm Đường đỗ xe, đeo ba lô rồi hỏi Ngải Bảo.
“Vui ạ!” Ngải Bảo đáp.
Em đeo chiếc ba lô khủng long của mình nhảy chân sáo.
Thỉnh thoảng chú khủng long lại gật đầu theo động tác của Ngải Bảo, dường như đang khẳng định lời của em.
Nó cũng rất vui.
Địa điểm mẹ Đậu Đậu chọn không tệ, khu vực này được coi là nơi giao giữa thành thị và ngoại ô của thành phố C, chưa bị khai phá nhiều, Nghiêm Đường phải dò đường bằng định vị hồi lâu mới tìm thấy.
Ở đây những thảm cỏ tự nhiên và hoa vẫn còn sót lại, sườn núi nhô lên hoặc lõm xuống tự nhiên, chưa bị san phẳng hay lấp đầy, nơi họ vui chơi còn có một con suối nhỏ chưa bị ô nhiễm.
Mẹ Đậu Đậu rõ ràng rất quen thuộc với khu vực này, cô nói nước trong con suối nhỏ đó chảy từ ngọn núi gần đó xuống, lấy một bát về đun sôi pha trà uống là thơm nhất.
Các bà mẹ trong nhóm dường như rất hứng thú với dòng suối này, không ít bà mẹ nói muốn mang chai rỗng đến đựng nước.
Nghiêm Đường lại không tỏ thái độ gì với cách nói này.
Anh thấy trong nhóm có mấy bà mẹ rất thân với mẹ Đậu Đậu, nhắc đến nơi họ vui chơi lần này mấy lần là gần một khu phát triển bất động sản mà chồng mẹ Đậu Đậu thầu.
Họ trêu chọc mẹ Đậu Đậu có phải muốn nhân cơ hội khoe khoang ba Đậu Đậu không?
Nhưng đều bị mẹ Đậu Đậu cười đánh trống lảng, lái sang chủ đề khác.
Số gia đình tham gia hoạt động lần này khá đông, Nghiêm Đường liếc mắt đánh giá, tính cả mẹ Đậu Đậu, tổng cộng có đến tám gia đình.
“Ây da! Anh Nghiêm à! Đây đây!” Mẹ Đậu Đậu vẫn tinh mắt như mọi khi, từ xa đã nhìn thấy Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo.
Nghiêm Đường vẫy tay ra hiệu.
Ngải Bảo nghe thấy giọng mẹ Đậu Đậu thì lập tức im lặng.
Em không còn nhảy chân sáo nữa, mà nắm lấy tay Nghiêm Đường, ngoan ngoãn bước đi, không những thế còn vô thức nép sát vào Nghiêm Đường hơn.
Cách lâu như vậy, Ngải Bảo đã quên mẹ Đậu Đậu, đối với em, đây là một người xa lạ.
Mà đối mặt với người lạ, Ngải Bảo luôn trốn sau lưng Nghiêm Đường.
“Bảo Bảo, em quên rồi sao?” Nghiêm Đường nhận ra sự căng thẳng của Ngải Bảo, nhẹ nhàng vỗ vai em, “Đây là mẹ của Đậu Đậu… chính là mẹ của Ào Ào.”
Nghiêm Đường nhớ Ngải Bảo thích gọi Đậu Đậu là Ào Ào, nên cố ý bổ sung.
Ngải Bảo có chút ấn tượng.
Em nghiêng đầu hồi tưởng một lúc.
Đến khi Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo gặp Đậu Đậu và mẹ cậu bé, Ngải Bảo mới nhớ ra.
“Ào Ào!” Ngải Bảo ló đầu ra từ sau lưng Nghiêm Đường, vui vẻ chào hỏi Đậu Đậu đang đứng cạnh mẹ Đậu Đậu.
Em vẫy bàn tay mũm mĩm của mình.
Lần này Đậu Đậu và mẹ mặc một đồ thể thao đôi, cậu bé màu xanh nõn chuối, còn mẹ màu hồng Barbie.
Hai mẹ con đứng cạnh nhau trông cũng hài hòa.
Nhưng Đậu Đậu không nhiệt tình với Ngải Bảo như trước, lần này, Đậu Đậu tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
Đậu Đậu đảo mắt, liếc Ngải Bảo một cái, dường như nhận ra Ngải Bảo, sau đó lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào một cái cây trơ trụi bên cạnh, không biết suy nghĩ gì.
Ngải Bảo buông tay xuống, bối rối nhìn Nghiêm Đường.
Em lại trốn sau lưng Nghiêm Đường.
Không biết tại sao, Ào Ào mập mạp trước mặt vẫn là Ào Ào mập mạp đó, nhưng Ngải Bảo cảm thấy cậu bé không phải là Ào Ào mập mạp trước kia.
Ào Ào mập mạp có thể giống như cơn gió mập mạp, lướt trong rừng cây có thể khiến cây cối kêu xào xạc.
Nhưng Ào Ào này dường như không thể.
Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo.
Anh cảm nhận được sự hụt hẫng của Ngải Bảo, nhưng anh không có cách nào.
Mẹ Đậu Đậu nhìn thấy, vội vàng ra mặt giảng hòa: “Anh Nghiêm à, chẳng phải hồi Tết tôi đưa Đậu Đậu nhà tôi đến thủ đô khám bác sĩ sao?”
Cô bất đắc dĩ xua tay: “Đậu Đậu nhà tôi trải qua một cuộc tiểu phẫu, không biết tại sao vừa về đã thành thế này.”
“Nhưng cũng may, hiện tại Đậu Đậu vẫn không thích nói chuyện, nhưng có thể hiểu lời người khác nói, thỉnh thoảng còn trả lời một hai câu!” Trên khuôn mặt tròn như đĩa ngọc của mẹ Đậu Đậu hiện lên một nụ cười có thể gọi là vui mừng.
Nghiêm Đường liếc Đậu Đậu mặt mày lạnh lùng, trong mắt không có tiêu cự, rõ ràng đang lơ đãng với thế giới bên ngoài.
“Xin chúc mừng.” Anh vừa xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo an ủi em, vừa chúc mừng mẹ Đậu Đậu.
Mặc dù anh không rõ chuyện này rốt cuộc có đáng chúc mừng hay không.
Mẹ Đậu Đậu vui mừng hớn hở “vâng vâng” nhận lời chúc.
Cuối cùng, cô còn hỏi Nghiêm Đường có muốn đưa Ngải Bảo đi khám thử không.
Cô hết lời ca ngợi vị bác sĩ ở thủ đô kia, mặc dù chi phí gần trăm vạn, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện.
Cô còn bảo đến tháng sáu lại đưa Đậu Đậu đến chỗ vị bác sĩ này một lần nữa, cố gắng để Đậu Đậu trở về bình thường hoàn toàn.
Mẹ Đậu Đậu nói như vậy, những bà mẹ xung quanh tự nhiên cũng nghe thấy.
Một số bà mẹ dắt con mình, nhìn mẹ Đậu Đậu cùng Đậu Đậu mặt mày thờ ơ “sắp trở lại bình thường” bên cạnh cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng tốn cả trăm vạn, hơn nữa còn tồn tại rủi ro.
Dù là gia đình có thu nhập khá giả, đây cũng không phải là khoản có thể dễ dàng gánh vác.
Nghiêm Đường lại tỏ ra lạnh nhạt, không tham gia vào chủ đề của các bà mẹ này.
Anh lại nhìn Đậu Đậu vẫn im lặng không lên tiếng bên cạnh mẹ Đậu Đậu.
Nghiêm Đường thấy rõ trong mắt đứa trẻ này đã không còn tình cảm, không còn vui buồn giận hờn, cậu bé im lặng, giống như một tảng đá.
Nghiêm Đường không nhịn được mà nghĩ nụ cười của Đậu Đậu trên những tấm ảnh chụp chung mà mẹ Đậu Đậu đăng trên vòng bạn bè mấy hôm trước có phải là photoshop ra không.
Ngải Bảo phía sau dưới sự xoa đầu liên tục của Nghiêm Đường, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.
Ngải Bảo thuộc kiểu tính cách không để bụng chuyện đã qua, bây giờ đang vui vẻ chơi với ba lô khủng long của mình.
“À uôm, khủng long ăn mất tay Nghiêm Nghiêm rồi!” Ngải Bảo nói, banh cái miệng lớn của khủng long ra, kẹp lấy bàn tay to của Nghiêm Đường.
Nhưng tay Nghiêm Đường quá lớn, dù cố gắng thế nào, khủng long vẫn chỉ ngậm được nửa lòng bàn tay.
Nghiêm Đường quay đầu cứu bàn tay mình ra khỏi miệng khủng long.
“Bây giờ tay Nghiêm Đường ăn mất mặt nhỏ của Bảo Bảo rồi.” Nghiêm Đường xòe tay ra, dùng chút sức véo lấy khuôn mặt mềm mại của Ngải Bảo.
Ngải Bảo không lo lắng khuôn mặt tròn của mình bị ăn mất.
Em dụi vào lòng bàn tay Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm không nỡ ăn em đâu!”
Sợi tóc xoăn của em vểnh lên, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Sự việc vừa rồi của Đậu Đậu dường như không hề ảnh hưởng đến em chút nào.
Nghiêm Đường khẽ cười một tiếng.
Sự vui vẻ không bình thường hay sự không vui bình thường, cái nào quan trọng hơn vốn dĩ không có lời giải.
Nghiêm Đường không cảm thấy Ngải Bảo cần phải tiếp nhận cái gọi là điều trị, cũng không cảm thấy từ “bình thường” này thật sự đáng để người ta chấp nhất như vậy.
Cả đời Ngải Bảo cứ vui vẻ không bình thường như vậy, Nghiêm Đường vẫn cảm thấy rất tốt, cũng cảm thấy mình có năng lực làm được điều đó.