Từng ngày trôi qua, đàn chim di trú xây tổ ở nơi đây, thám thính khắp nơi.
…
Trong số tám gia đình tham gia buổi dã ngoại lần này, ngoài mẹ Đậu Đậu ra, Nghiêm Đường không quen ai.
Anh chỉ gật đầu chào hỏi lịch sự với mấy bà mẹ đến bắt chuyện, hỏi thăm vài câu, chỉ có thế.
Mẹ Lạc Lạc và mẹ Lâm Lâm cùng đi công viên khu Sa lần trước đều không có mặt.
Đương nhiên, dù họ đến, Nghiêm Đường đoán chừng cũng chẳng có chủ đề chung với họ.
Còn mẹ Đậu Đậu thì đang bận nói chuyện với mấy bà mẹ khác, không có thời gian để ý đến Nghiêm Đường.
Vị bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô mà cô vừa nhắc đến đã thu hút sự quan tâm của không ít bà mẹ.
Có thể chữa khỏi bệnh cho con mình dù không có nhiều tiền, cũng có thể tìm hiểu trước một chút, biết đâu sau này có cơ hội thì sao?
Mấy bà mẹ dắt con mình, đang nhao nhao hỏi mẹ Đậu Đậu một số chi tiết. Có người hỏi về giá cả, có người hỏi về lai lịch của vị bác sĩ này, còn có người hỏi về rủi ro phẫu thuật có lớn không.
Mẹ Đậu Đậu là người nhiệt tình. Cộng thêm sau khi Đậu Đậu tiếp nhận điều trị, rõ ràng có chuyển biến tốt, trong lòng cô đắc ý, vừa trìu mến xoa đầu Đậu Đậu, vừa cười vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm của mình với mọi người.
Đậu Đậu im lặng để mẹ xoa đầu mình, cậu bé lơ đãng nhìn từng người xung quanh một lượt, rồi cụp mắt, khuôn mặt mũm mĩm chỉ có vẻ lạnh lùng.
Không biết đang nghĩ gì.
Thế là Nghiêm Đường và Ngải Bảo bị lẻ loi.
Khác với đám đông phía trước tụ thành một cụm ríu rít không ngừng, Nghiêm Đường và Ngải Bảo tay nắm tay, chậm rãi đi phía sau.
Ngải Bảo ngân nga một bài hát không thành điệu, Nghiêm Đường lắng nghe bài hát của Ngải Bảo.
Họ đi trên nền đất bùn mềm mại, trên nền đất màu đen có những đám cỏ xanh lơ thơ mới nhú.
Hai người họ không hề cô đơn.
Gió xuân thỉnh thoảng thổi qua bầu bạn cùng họ.
Nó mang theo hương thơm của những bông hoa không tên phía xa cùng với hơi thở lành lạnh của dòng suối trong vắt mẹ Đậu Đậu đã nói.
Đi thêm một lúc nữa, Ngải Bảo than chân em mỏi rồi.
Em ăn vạ bám lấy người Nghiêm Đường, đòi nghỉ một lát.
Nghiêm Đường hiểu thể lực của Ngải Bảo không tốt, trước giờ em luôn là một đứa trẻ yếu ớt.
Vì thế, Nghiêm Đường chỉ xoa đầu nhỏ đang dụi vào ngực mình, nói vậy thì chúng ta nghỉ một lát nhé.
Nghiêm Đường nhìn đám đông phía trước.
Nhóm mẹ Đậu Đậu đang đi về phía dòng suối, có lẽ họ định dừng chân bên bờ sông.
Mà dòng suối cách Nghiêm Đường và Ngải Bảo không xa, từ vị trí hiện tại của Nghiêm Đường nhìn qua, lộ trình rõ ràng, không tồn tại tình huống nhất định phải có người dẫn đường, anh và Ngải Bảo từ từ đi qua đó không thành vấn đề.
Thế là Nghiêm Đường lấy tấm thảm kẻ ca rô màu đỏ từ trong ba lô ra.
Anh trải tấm thảm lên thảm cỏ, bảo Ngải Bảo ngồi xuống.
“Đây là thảm bay của chúng ta ạ?” Ngải Bảo dựa vào Nghiêm Đường và hỏi.
Gần đây em nghe truyện Aladin và cây đèn thần, tưởng rằng tất cả tấm vải vuông vức giống như thảm đều sẽ bay được.
Mấy hôm trước, Nghiêm Đường còn thấy Ngải Bảo tắm xong, ngồi trên chăn, đợi chăn bay lên.
Nghiêm Đường sờ tấm thảm hơi thô ráp, trả lời: “Chắc là vậy, nhưng có lẽ nó không muốn bay cho lắm.”
Ngải Bảo ồ một tiếng.
Em cũng sờ tấm thảm kẻ ca rô màu đỏ.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo nhìn tấm thảm, lại ngẩng đầu tựa vào vai Nghiêm Đường, “Thảm bay cũng muốn nghỉ ngơi mà.”
Nghiêm Đường “Ừm” một tiếng, tiện thể kéo khóa áo khoác của Ngải Bảo.
Lúc này gió nổi lên, anh sợ Ngải Bảo bị lạnh.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo yên lặng ngồi đó, họ nhìn đám đông đang từ từ di chuyển cách đó không xa.
Đám đông giống như đàn cừu trên thảo nguyên bao la, tản ra rồi tụ lại ở một góc cỏ xanh mênh mông.
Có điều đàn cừu này mặc quần áo đủ màu sắc. Trong đó, giữa xung quanh toàn là lá xanh cỏ trắng, bốn bề là dãy núi màu xanh đen lúc ẩn lúc hiện, bộ đồ màu hồng Barbie của mẹ Đậu Đậu trở nên nổi bật.
Nghiêm Đường liếc mắt đã thấy cô.
Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói chuyện với Ngải Bảo về Đậu Đậu.
Dù thế nào đi nữa, Đậu Đậu được xem là người bạn đầu tiên của Ngải Bảo sau khi sống chung với Nghiêm Đường.
Bất ngờ bị bạn bè đối xử lạnh nhạt như vậy, không khác gì bị dội một gáo nước lạnh lên người.
Nghiêm Đường nhẹ nhàng hỏi Ngải Bảo: “Bảo Bảo, hôm nay Đậu Đậu không để ý đến em, em có buồn không?”
Anh nghiêng đầu nhìn Ngải Bảo.
Ngải Bảo chớp mắt: “Hơi hơi ạ.”
Nghiêm Đường gật đầu, anh vỗ vai Ngải Bảo, an ủi em: “Đậu Đậu trải qua một cuộc tiểu phẫu, tính tình thay đổi một chút, cậu ấy không phải không thích Bảo Bảo, chỉ là bây giờ không thích giao tiếp với người khác, chúng ta không thể trách cậu ấy, được không?”
Ngải Bảo không trả lời Nghiêm Đường.
Em ngây ngốc nhìn về phía mấy dãy núi mờ ảo phía xa, không biết đang phiêu du nơi nào.
Nghiêm Đường cúi đầu phát hiện Ngải Bảo lơ đãng, cũng không làm phiền em.
Nghiêm Đường đã quen với việc Ngải Bảo hay ngẩn người.
Có lúc tắm cho Ngải Bảo, Ngải Bảo còn có thể nhìn chằm chằm vào gạch ốp tường mà ngẩn người.
Không biết viên gạch ốp tường với viền màu trắng đó ẩn chứa bí mật gì.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo dựa vào nhau, yên lặng ngồi trên tấm thảm kẻ ô một lúc.
Gió hơi lớn, cỏ bên cạnh tấm thảm bị thổi kêu xào xạc.
Nghiêm Đường tiện tay vuốt lại mái tóc đen ngắn ngủn của mình, cảm nhận cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tai.
Khoảng năm sáu phút sau, Ngải Bảo mới hoàn hồn.
Em vẫn không trả lời câu hỏi của Nghiêm Đường.
Ngải Bảo chỉ nói: “Ào Ào đi du lịch rồi ạ.”
Em nói: “Đợi Ào Ào du lịch xong, cậu ấy quay về thì hay rồi, chúng ta có thể gặp gỡ. Tại sao phải buồn chứ?”
Nghiêm Đường hỏi: ” Đậu Đậu đi du lịch ở đâu?”
Ngải Bảo lắc đầu đáp không biết.
“Có lẽ cậu ấy đi đến một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.” Em nói, “Lúc chúng ta ngủ say, cậu ấy ở trên ngôi sao chào hỏi chúng ta.”
Nghiêm Đường gật đầu, không phủ nhận suy nghĩ của Ngải Bảo: “Anh cũng nghĩ vậy.”
“Nhưng nếu Ào Ào mãi mãi không trở về, Bảo Bảo có buồn không?” Anh lại hỏi.
Ngải Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn Nghiêm Đường chăm chú.
Ngọn núi tĩnh lặng, cây cối bao quanh, những nụ hoa e ấp và cả những cánh bướm đậu trên nhành hoa đều in rõ trong đôi mắt long lanh của em.
Một lúc lâu sau, Ngải Bảo thở dài.
“Cái này không có cách nào đâu ạ.” Em nói, “Nói “Chào cậu nha”, nói “Tạm biệt nhé”, đều là chuyện bình thường. Không phải vị khách nào gặp mặt lần đầu là có thể gặp lại lần sau. Lần này nói tạm biệt có khi là lần cuối cùng. Chúng ta không nên buồn. Mọi người đều đang đi trên con đường của riêng mình, gặp được nhau đã rất tốt rồi, tại sao phải yêu cầu gặp mặt mãi chứ?”
“Hoa biết mình không thể gặp lại cánh bướm nhìn thấy lúc nở hoa lần đầu, cá biết mình không thể gặp lại con chim bay lượn lúc ngoi lên mặt nước lần đầu tiên, vậy tại sao con người nhất định phải gặp lại người mà chúng ta đã từng gặp mặt?” Ngải Bảo hỏi.
Nghiêm Đường im lặng một lát.
“Em nói rất đúng, Bảo Bảo,” Nghiêm Đường nói.
Anh véo bàn tay nhiều thịt của Ngải Bảo: “Mỗi người chúng ta đều là khách qua đường của người khác.”
Như vậy, việc luôn hy vọng lần gặp mặt tiếp theo hay hy vọng lần gặp mặt sau đối phương vẫn như xưa dường như cũng trở nên vô lý.
Ngải Bảo lại không đồng tình với lời của Nghiêm Đường.
“Không phải mỗi một người đâu nha.” Em sửa lại, “Nghiêm Nghiêm là Nghiêm Nghiêm của Ngải Bảo, Ngải Bảo là Bảo Bảo của Nghiêm Nghiêm, chúng ta không phải là khách qua đường của nhau nha.”
Ngải Bảo nói rất nghiêm túc, em khua tay, đôi mắt to tròn ngập tràn sự nghiêm túc.
Nghiêm Đường nhìn thấy, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
“Vậy anh và Bảo Bảo có mối quan hệ gì?” Anh hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo hất cằm: “Là trên một sa mạc to ơi là to, mọc ra một chiếc lá màu xanh.”
Nghiêm Đường không hiểu rõ ý của Ngải Bảo.
Nhưng anh đại khái cảm nhận được là mối quan hệ giữa anh và Ngải Bảo rất thân mật.
Nghiêm Đường mỉm cười véo tay Ngải Bảo: “Anh rất vui.”
Ngải Bảo cũng vui.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của em treo nụ cười mềm mại, giống như tơ liễu rơi trên mặt sông, giống như lông vũ bay lơ lửng trên con đường vắng người.
Hai người họ ngồi trên thảm một lúc.
Khoảng hơn mười phút sau, Nghiêm Đường thấy nhóm các bà mẹ dừng lại bên bờ suối.
Mấy gia đình dắt theo con cái, tản ra từng nhóm khoảng hai ba nhà trải khăn mình mang theo, anh lại xoa bàn tay múp rụp của Ngải Bảo, báo với em họ chuẩn bị qua đó.
Ngải Bảo ngoan ngoãn đáp một tiếng, em cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ rồi.
Chân em không còn mỏi như lúc đầu nữa.
Nghiêm Đường gấp tấm thảm mấy lần, một tay cầm thảm đã được gấp thành khối vuông dày, một tay dắt Ngải Bảo, hai người tiếp tục bước trên nền đất mềm mại, đi về phía dòng suối.
Ngải Bảo nói nền đất là đám mây màu đen, họ đang đi bộ trên những đám mây màu đen.
Nghiêm Đường hỏi vậy những đám mây màu trắng ở đâu?
Ngải Bảo đáp: “Ở trên trời nha!”
Em ngẩng đầu, chỉ vào mấy đám mây lững lờ trôi trên bầu trời.
Nghiêm Đường cũng ngẩng đầu, nhìn mây trên trời.
Những đám mây trắng chậm chạp dường như nhận ra có hai người ở dưới đang bàn luận về mình, chúng lặng lẽ lật mình, nhìn Nghiêm Đường cao cao, và Ngải Bảo be bé.
Ngải Bảo vui vẻ vẫy tay với đám mây trắng.
Đám mây trắng cũng vẫy tay với Ngải Bảo.
Sau đó chúng cưỡi gió lặng lẽ trôi đi.
Bầu trời lớn như vậy, chúng còn có con đường mênh mông chưa đi hết.
Dòng suối quả nhiên như mẹ Đậu Đậu nói, đúng là trong vắt hiếm thấy. Nghiêm Đường và Ngải Bảo đứng bên bờ suối, thậm chí có thể thấy những viên đá cuội nằm im dưới đáy nước.
Chúng đang phơi nắng dưới dòng nước róc rách.
Từng viên đá cuội trắng trải dài dưới đáy sông, giống như một dải lụa màu trắng sữa đứt đoạn, ánh nắng chiếu vào, phản xạ ánh sáng long lanh.
Dù cho tất cả mọi người đều tụ tập bên bờ suối, Nghiêm Đường vẫn không định dừng chân quá gần nhóm người của mẹ Đậu Đậu.
Anh và họ không có chủ đề chung, Ngải Bảo cũng không thích chủ động giao tiếp với ai, cả hai người đều thích yên tĩnh, Nghiêm Đường dứt khoát cùng Ngải Bảo tách riêng.
Anh và Ngải Bảo ở bên bờ suối cách đám người đang trò chuyện rôm rả không quá xa cũng không quá gần, trải tấm thảm kẻ caro.
Ngải Bảo ngồi bên dòng suối, hơi tò mò duỗi tay thử chạm vào nước suối.
Ngải Bảo vốc nước suối, nhấc lòng bàn tay lên khỏi mặt nước, một dòng nước chảy qua lòng bàn tay Ngải Bảo, dưới ánh nắng, dòng nước từ từ trôi tuột giống như cát vàng lấp lánh.
Nghiêm Đường trải thảm xong, đặt ba lô xuống, lấy mấy cái bánh mì nhỏ đặt lên trên.
“Em đang làm gì thế, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường đi tới hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo rụt bàn tay ướt sũng về: “Em vừa bắt tay với dòng suối nha.”
Nghiêm Đường ồ một tiếng: “Dòng suối có nói gì không?”
Ngải Bảo lắc đầu: “Không nha.” Em phản bác, “Dòng suối không biết nói chuyện đâu, nó lúc nào cũng giữ im lặng.”
Nghiêm Đường nhướng mày, hỏi tại sao lại thế.
Anh lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau sạch bàn tay ướt sũng của Ngải Bảo.
“Dòng suối đi dọc theo một con đường, nó cô đơn lắm.” Ngải Bảo nói, “Phải đến được ngọn núi cao, chúng biến thành thác nước, rồi ào một tiếng bay lên, bay đến nơi chúng muốn đến, chúng mới có thể hát vang trời!”
Ngải Bảo nói xong, còn dùng bàn tay không bị Nghiêm Đường nắm lấy mô tả từ chỗ cao đột nhiên rơi xuống, ra hiệu thác nước chảy ào ào xuống như thế nào.
Nghiêm Đường nghe hiểu, gật đầu khẳng định suy nghĩ của Ngải Bảo.
“Thác nước đúng là một bản hợp xướng.” Anh nói.
Ngải Bảo gật đầu tán thành.
Em lại nhìn dòng suối, những viên đá cuội bên trong dường như bị nước bào mòn vô số lần, chúng trở nên trong suốt, không còn lớp vỏ ngoài tối màu ban đầu của đá.
Ngải Bảo muốn chào hỏi những viên đá cuội xinh đẹp này một tiếng.
Em quay đầu nhìn Nghiêm Đường đang chuyên tâm lau từng ngón tay cho mình, Ngải Bảo suy nghĩ một lát, vẫn là thôi vậy.
Lần sau lại đến chào hỏi bạn nhé.
Ngải Bảo nghĩ thầm.
Kết bạn không cần quá vội vàng.
Nghiêm Đường lau tay cho Ngải Bảo thật sự rất tỉ mỉ, ngay cả kẽ tay cũng không bỏ qua.
Đợi đến khi cảm thấy mình đã lau tay cho Ngải Bảo sạch sẽ, anh mới vứt tờ khăn ướt vào túi rác, Ngải Bảo đang nhìn chằm chằm vào dòng suối, không biết đã ngẩn người bao lâu.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo.
Hàng mi của Ngải Bảo cong cong, phía trên dường như có một dòng suối tĩnh lặng.
Nghiêm Đường đứng dậy, anh không muốn làm phiền Ngải Bảo, chuẩn bị đi lấy đồ ăn trong ba lô ra sắp xếp lại.
Sắp đến giờ cơm, hẳn là Ngải Bảo đói rồi.
Lúc quay người lại, anh mới phát hiện có một đứa trẻ đen gầy đang đứng sừng sững bên cạnh tấm thảm kẻ caro của họ.
Đứa trẻ này vừa đen vừa gầy, vóc dáng hơi thấp, mặc chiếc áo phông màu đỏ hơi cũ phối với một chiếc quần jean bạc màu.
Nhưng đôi mắt của cậu bé cực kỳ to và sáng, giống như hai cái bóng đèn.
Cậu bé lặng lẽ đứng bên cạnh, không biết đã đứng bao lâu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nghiêm Đường, khiến Nghiêm Đường vừa quay đầu lại giật mình.