Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 64

Thỏ lớn có đôi tay dài hơn nhiều.

“Anh yêu em nhiều thế này này.”

Thỏ lớn nói.

Ừm, thế thì nhiều thật,

Thỏ con nghĩ.

Ngải Bảo chưa từng đến công ty của Nghiêm Đường.

Em biết Nghiêm Đường ra ngoài làm việc mỗi ngày, nhưng khái niệm công việc đối với em mà nói không rõ ràng lắm.

“Ngải Bảo có thể ở trong công ty của Nghiêm Nghiêm xem Cậu Bé Bọt Biển không ạ?” Ngải Bảo ngồi trên xe hỏi Nghiêm Đường.

Em ôm ba lô khủng long của mình, cùng nó thắt dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ lái.

“Có thể.” Nghiêm Đường trả lời, “Nhưng Ngải Bảo không được chạy lung tung, phải đi theo anh, công ty có mấy tầng lầu, rất rộng.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, ra hiệu mình biết rồi.

Để Ngải Bảo ở công ty được thoải mái, Nghiêm Đường còn mang theo chăn, đệm, dép lê thỏ bông mềm mại của Ngải Bảo, thậm chí cả cốc sứ vịt vàng mà Ngải Bảo thích, tất cả được đóng gói đặt ở ghế sau.

Đương nhiên không thể thiếu kẹo mè và cơm cháy.

Hôm nay giáo sư Tăng và dì Trương đều không ở nhà, Ngải Bảo cò kè mặc cả với Nghiêm Đường hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc Nghiêm Đường bó tay thỏa hiệp.

“Chỉ được ăn một túi nhỏ.” Nghiêm Đường giãy giụa lần cuối.

Ngải Bảo chớp mắt, em suy nghĩ xem một túi nhỏ là bao nhiêu.

Ngải Bảo giơ bàn tay mập của mình ra, một túi nhỏ hình như còn to hơn tay mình?

Vậy là nhiều lắm rồi!

Thế là Ngải Bảo vui vẻ trả lời anh: “Vâng ạ!”

“Bảo Bảo, còn nhớ tối qua đã hứa với anh điều gì không?” Nghiêm Đường đánh lái, đưa xe vào gara.

Ngải Bảo gật đầu: “Em nhớ ạ.”

“Phải giữ yên lặng, ngoan ngoãn ăn cơm, đi theo Nghiêm Nghiêm, không chạy lung tung!” Em lặp lại to rõ ràng lời hứa với Nghiêm Đường tối qua trước khi đi ngủ.

Nghiêm Đường hài lòng gật đầu.

“Lát nữa, em sẽ gặp một chị gái, chị ấy tên Trần San, chị ấy sẽ đưa cho em một cái thẻ.” Nghiêm Đường đỗ xe xong, dắt Ngải Bảo xuống.

“Thẻ gì vậy ạ?” Ngải Bảo đợi Nghiêm Đường ôm thùng đựng đồ từ hàng ghế sau xuống.

Em nắm bàn tay còn lại không xách thùng của Nghiêm Đường, vừa đi vừa hỏi.

“Là thẻ có thể tham quan công ty của anh, buổi chiều Bảo Bảo nghỉ ngơi xong, anh sẽ dẫn em đi xem thử.” Nghiêm Đường trả lời.

Ngải Bảo à một tiếng.

Em nhảy chân sáo đi theo Nghiêm Đường vào thang máy.

Thang máy của công ty Nghiêm Đường cần quẹt thẻ để đi, thẻ nhân viên là cố định số tầng, chỉ cho phép đến mấy tầng dưới, và chỉ có thể dùng thang máy nhân viên, không thể đi thang máy cán bộ, như vậy đã đủ đáp ứng nhu cầu công việc của họ.

Mà thẻ cán bộ có thể đến bất kì tầng nào, và có thể đi thang máy chuyên dụng.

Thẻ Nghiêm Đường thuộc loại thẻ cán bộ, nhưng quyền hạn của anh cao nhất, còn có thể mở tất cả các văn phòng trong công ty.

Ngải Bảo dựa vào tường đứng trong thang máy, cùng Nghiêm Đường từ tầng hầm đen kịt từ từ đi lên.

Thang máy của công ty Nghiêm Đường được xây bên trong, không phải thang máy quan sát, không nhìn thấy bên ngoài.

Nhưng Ngải Bảo vẫn tò mò nhìn đông nhìn tây.

“Đây là một thang máy mới.” Ngải Bảo xem xét một lúc.

Em chớp mắt với camera trong thang máy hình hộp bằng sắt, lại sờ tay vịn trong thang máy.

“Nó là một thang máy hình hộp bằng sắt mới tinh!” Ngải Bảo kết luận.

Nghiêm Đường xách thùng đựng đồ cỡ trung, anh nhớ lại một chút.

Thang máy này nói mới thực ra cũng được, chẳng qua là mới được tân trang lại năm ngoái.

“Đúng, nó mới được lắp đặt lại vào năm ngoái.” Nghiêm Đường khẳng định.

Ngải Bảo lại nhìn ngó xung quanh.

Thang máy này to nhưng bí, nó không cởi mở hướng ngoại giống thang máy quan sát bằng kính mà Ngải Bảo từng đi.

Nó yên tĩnh, ù ù, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của thang máy khi leo lên trên.

“Đi thôi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo ra ngoài.

Ngải Bảo quay đầu lại nhìn thang máy đã đóng miệng.

Thang máy hình hộp bằng sắt rất bận rộn, Ngải Bảo còn chưa kịp chào nó một tiếng, nó đã ù ù đi xuống.

Còn có rất nhiều người cần nó tận tụy làm việc.

Lúc Trần San đến, Nghiêm Đường đã dẫn Ngải Bảo đi một vòng quanh văn phòng của mình.

Trí nhớ Ngải Bảo không tốt lắm, xem qua là quên mất.

Hiện tại em đang ngồi trên ghế sofa Nghiêm Đường trải đệm mềm cho, thoải mái ôm kẹo mè ăn.

Ba lô khủng long được em đặt sang đầu kia của ghế sofa.

Nghiêm Đường ngồi bên cạnh Ngải Bảo, cúi người xuống thay dép lê thỏ bông cho Ngải Bảo.

Hôm nay Ngải Bảo đi một đôi giày thể thao buộc dây, em vốn không biết tự buộc hay tự cởi, đều là Nghiêm Đường làm giúp.

Lúc Trần San tiến vào, đập vào mắt là cảnh Nghiêm Đường cúi người, nắm lấy bàn chân mập ú đi tất bông xù của Ngải Bảo.

Ngải Bảo chớp mắt, Trần San và Ngải Bảo bốn mắt nhìn nhau.

Một tay em cầm kẹo mè, còn đang đưa vào miệng.

Trần San nở nụ cười với Ngải Bảo.

Sau đó cô thản nhiên nhìn Nghiêm Đường đang thay chiếc dép còn lại cho Ngải Bảo.

Cô giả vờ không mấy để tâm cúi đầu ngắm nghía bộ móng tay mình mới làm hôm qua.

Trần San: Mẹ kiếp, không phải bà đây nhìn thấy cái gì không nên thấy rồi chứ????

“Nghiêm Nghiêm, có người đến kìa!” Ngải Bảo nhét nửa miếng kẹo mè vào miệng, vỗ Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ừ một tiếng, anh không vội. Anh đặt đôi giày thể thao Ngải Bảo cởi ra dưới gầm ghế sofa, rồi mới đứng thẳng dậy.

Đương nhiên là anh nghe thấy tiếng Trần San tiến vào.

Người chủ động vào văn phòng anh ngoài mấy nhân viên cấp cao khác, thì chỉ còn Trần San.

“San San.” Nghiêm Đường gật đầu với Trần San.

“Đây là Ngải Bảo.” Anh giới thiệu, “Ngải Bảo, đây là Trần San, em có thể gọi cô ấy là chị San San.”

Trần San nở nụ cười.

Cô chủ động chào hỏi Ngải Bảo:”Chào em, Ngải Bảo.”

Ngải Bảo cũng nhìn Trần San: “Em chào chị San San ạ.”

Em gọi bằng giọng thật to.

Trần San thầm chửi thề trong lòng.

Cô giống như Ngụy Tiểu Liên, sống bao nhiêu năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói có hàm lượng đường cao như vậy. Ngọt mà không ngấy, điệu mà không dính, quả thực vừa đúng mực, khiến trái tim gái thẳng của Trần San mềm nhũn.

“Ừ, được được được…” Nụ cười trên mặt Trần San trở nên rõ ràng hơn.

Cô lại liếc Nghiêm Đường, chút kinh ngạc khi nhìn thấy Nghiêm Đường thay giày cho Ngải Bảo vừa nãy đã sớm tan thành mây khói.

Nếu cô có bạn trai biết nói chuyện như vậy, có giọng nói thế này, anh ta có quẹt thẻ của Trần San đến cháy tài khoản, Trần San có lẽ vẫn không từ chối.

“Đây là thẻ của em.” Trần San vừa nói vừa lấy một tấm thẻ trong suốt từ túi tài liệu.

Cô đưa cho Ngải Bảo.

Ngải Bảo không giơ tay ra nhận, một tay em ôm kẹo mè, một tay cầm miếng kẹo mè cắn dở, không nhận được.

Nghiêm Đường nhận lấy tấm thẻ thay em.

“Anh bỏ vào túi bên trái ạ!” Ngải Bảo vặn vẹo người, hướng túi áo bên trái về phía Nghiêm Đường.

Em chỉ huy Nghiêm Đường bỏ thẻ vào.

Nghiêm Đường thuận theo ý em, nhét thẻ vào túi màu cam trên áo khoác của Ngải Bảo.

Ngải Bảo cảm thấy thẻ nằm im trong túi, tự thấy yên tâm, hài lòng dựa vào người Nghiêm Đường tiếp, gối đầu lên vai anh.

Trần San khẽ nhướng mày, cô nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo tự nhiên dựa vào nhau, cảm thấy mình hình như ý thức được điều gì đó.

Nhưng cụ thể là gì cô lại không thể nói rõ.

“Được rồi, làm phiền cô.” Nghiêm Đường đỡ Ngải Bảo một chút, tránh em trượt xuống, “San San, cô đặt những thứ tôi cần xử lý hôm nay lên bàn, lát nữa tôi sẽ xem.”

Trần San gật đầu, đôi giày cao gót phát ra tiếng cộp cộp, cô đi đến bàn làm việc của Nghiêm Đường, đặt tài liệu cùng lịch trình ngay ngắn lên bàn.

“Vậy tôi đi trước.” Trần San sắp xếp xong, chào Nghiêm Đường và Ngải Bảo, “Có chuyện gì cứ gọi tôi.”

Lúc đi, cô còn cười với Ngải Bảo.

Ngải Bảo suy nghĩ, cũng nở một nụ cười mềm mại với Trần San.

Em thích chị gái hơi gầy này, Ngải Bảo cứ nhìn chằm chằm chiếc vòng vàng trên cổ tay Trần San, em cảm thấy lấp lánh, rất đẹp.

Trần San bình tĩnh đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi vào thang máy, không còn ai nữa, cô mới thu hồi nụ cười công nghiệp, môi đỏ khẽ mở, thốt ra một chữ.

“Đệt.”

Sao trước đây cô chưa bao giờ thấy trẻ con đáng yêu nhỉ?

Mẹ nó chứ, vừa nãy Ngải Bảo cười lên má phính ra, khóe mắt đầu mày chỉ thể hiện một nụ cười thuần khiết, khiến người ta nhìn thấy là không nhịn được cười theo, Trần San rất muốn véo một cái.

Đương nhiên, cô không dám.

Mà cô không dám, Nghiêm Đường lại dám.

Nghiêm Đường đang véo má Ngải Bảo, nhắc em ăn kẹo mè chậm lại.

“Hôm nay anh không mang thêm kẹo mè cho Bảo Bảo đâu, em ăn hết là hết.” Nghiêm Đường nói, “Bảo Bảo, buổi sáng em đừng ăn hết sạch, lát nữa lại không ăn được cơm.”

Ngải Bảo không tin.

“Nghiêm Nghiêm không mang thêm kẹo mè cho em thật ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu hỏi.

Nghiêm Đường gật đầu: “Đương nhiên.”

Là có mang theo.

Ở dưới cùng thùng đựng đồ, nhưng bây giờ anh không định nói cho Ngải Bảo biết.

Ngải Bảo à một tiếng, em không thất vọng.

Ngải Bảo lấy một miếng kẹo mè ra, chép miệng nhằm trấn tĩnh: “Vâng ạ.”

Em nói, rồi đặt kẹo mè sang một bên.

“Tại sao kẹo mè lại không thể sinh em bé nhỉ?” Ngải Bảo nhìn túi kẹo mè vẫn còn khá đầy bên cạnh mình, tiếc nuối thở dài.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là vì Bảo Bảo ăn nhanh quá, chúng chưa kịp sinh em bé.”

Ngải Bảo kêu “oa”, miệng há thành hình chữ O tròn xoe.

Em cảm thấy Nghiêm Đường nói rất có lý.

Hình như sinh em bé đúng là cần rất rất nhiều thời gian.

“Vậy em phải ăn từ từ thôi ạ!” Ngải Bảo niêm phong miệng túi kẹo mè thật chặt, để bản thân tránh xa cám dỗ, em còn giao túi kẹo mè này cho khủng long bảo quản.

Con rồng béo ú trong mơ sẽ ăn kẹo mè của em, nhưng người bạn thân ba lô khủng long sẽ không.

Ngải Bảo ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sofa, em phải đợi kẹo mè của mình tự sinh em bé.

Nghiêm Đường bật máy chiếu cho Ngải Bảo, thuận tiện kết nối mạng không dây, tìm Cậu Bé Bọt Biển cho Ngải Bảo.

Đây là lần đầu tiên Ngải Bảo nhìn thấy màn hình lớn như vậy.

“Oa…” Ngải Bảo ngẩng đầu, nhìn màn chiếu trên đầu, nó lớn hơn cả cái chăn của em, đang từ từ duỗi tay duỗi chân.

“Nó to ơi là to ạ!” Ngải Bảo cảm thấy mới lạ.

Mắt em sáng long lanh.

Nghiêm Đường bật một tập Cậu Bé Bọt Biển.

“Đúng vậy.” Anh tán thành cách nói của Ngải Bảo, “Hôm nay em sẽ gặp một khối hình hộp màu vàng… Cậu Bé Bọt Biển rất rất to.”

Ngải Bảo vẫy tay, vui vẻ ngả trên sofa chuẩn bị gặp gỡ Cậu Bé Bọt Biển to lớn.

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo vui vẻ chơi cùng Cậu Bé Bọt Biển trên màn hình lớn thì yên tâm quay lại bàn làm việc, bắt đầu làm việc.

Trong lúc đó, Trần San từ thang máy đi ra, tiến về phía văn phòng của mình.

Đột nhiên có người gọi từ phía sau.

“Chị San San, chị San San!” Phòng Tử Minh chạy đến trước mặt Trần San.

Dường như cậu ta chạy gấp quá, còn thở hổn hển.

“Có chuyện gì?” Vẻ mặt Trần San khôi phục lạnh nhạt.

Cô liếc Phòng Tử Minh.

Gần đây Phòng Tử Minh làm việc chăm chỉ hơn, bớt lười biếng gian xảo, trông có vẻ an phận hơn, nhưng Trần San vẫn không có ấn tượng tốt về cậu ta.

Nguyên nhân rất đơn giản, Phòng Tử Minh tuy hoàn thành công việc được giao, nhưng mức độ hoàn thành luôn khiến Trần San cảm thấy không hài lòng.

Vẫn chưa đủ hoàn hảo.

Trần San vẫn thích người có năng lực làm việc mạnh mẽ, lại chịu khó làm việc hơn.

“Dưới tầng có người đến, nói là người quen của anh Nghiêm, đòi lên gặp anh ấy bằng được.” Phòng Tử Minh vội vàng giải thích, “Lễ tân không biết phải làm sao, chỉ đành đến hỏi ý kiến của chị.”

Phòng Tử Minh giúp lễ tân đến tìm Trần San hiển nhiên không phải vì cậu ta tốt bụng.

Chẳng qua là cậu ta tình cờ đi ngang qua, thấy một người lạ mảnh khảnh, chỉ đích danh nói muốn gặp anh Nghiêm, trong lòng ít nhiều có cảm giác nguy cơ.

Nhìn lại người đàn ông gầy gò kia một cái, Phòng Tử Minh có thể ngửi thấy hơi thở của đồng loại.

Điều này khiến cảm giác nguy cơ của cậu ta càng thêm mãnh liệt.

Phòng Tử Minh không thể không thừa nhận chỉ bằng một cái nhìn, diện mạo của người đàn ông kia quả thực là thanh tú hơn cậu ta nhiều.

Gương mặt cho người ta cảm giác u sầu hờ hững, giống một bức tranh thủy mặc mênh mông.

Người đàn ông như vậy sẽ là gì của anh Nghiêm?

Nội tâm Phòng Tử Minh hơi khó chịu.

Quả nhiên, Trần San nghe vậy thì nhướng mày:”Gặp anh Nghiêm? Anh ta có hẹn trước không?”

Phòng Tử Minh mừng thầm trong lòng, cậu ta biết ngay Trần San sẽ hỏi như vậy, “Không có ạ, lễ tân thấy anh ta không hẹn trước mới không chịu cho qua.”

Trần San không mấy để tâm xua tay: “Vậy thì bảo anh ta hẹn trước rồi hãy đến.”

Mỗi ngày người muốn gặp Nghiêm Đường mà không hẹn trước nhiều không kể xiết, chẳng lẽ hạng người nào cũng có thể đến công ty YT hay sao?

Bình Luận (0)
Comment