Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 65

“Tay em

giơ cao được bao nhiêu.

Em yêu anh

nhiều bấy nhiêu.”

Thỏ con nói.

Ngải Bảo thật sự giống như lời dì Trương nói, lúc làm việc của mình thì luôn giữ yên lặng, không ồn ào quấy nhiễu.

Tối qua em đã hứa với Nghiêm Đường là sẽ ngoan ngoãn, hôm nay quả nhiên là ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa xem Cậu Bé Bọt Biển siêu lớn.

Ngoài việc thỉnh thoảng Ngải Bảo khát nước, muốn uống nước, đạp trên dép lê thỏ bông mềm mại lạch bạch đi lại mấy lượt lấy nước, Nghiêm Đường phát hiện Ngải Bảo ngồi trên đệm mềm gần như không hề nhích mông.

Ngải Bảo như vậy không ảnh hưởng đến công việc của Nghiêm Đường đương nhiên là rất tốt.

Nhưng Nghiêm Đường lo Ngải Bảo ngồi quá lâu, không tốt cho sức khỏe.

Vì thế, cứ cách một khoảng thời gian, anh lại gọi Ngải Bảo đứng dậy, đi lại vận động.

Ban đầu Ngải Bảo không hiểu tại sao Nghiêm Đường lại gọi em.

Em vui vẻ chạy đến trước mặt Nghiêm Đường, tưởng anh có chuyện gì muốn nói với mình, bụp một tiếng ngồi lên đùi Nghiêm Đường, còn chưa kịp hỏi Nghiêm Đường, Nghiêm Nghiêm làm gì nha?

Nghiêm Đường lại kéo em dậy, dắt em đi vòng quanh văn phòng.

“Tại sao em phải đi với Nghiêm Nghiêm ạ?” Ngải Bảo không hiểu.

Nghiêm Đường vừa đi, vừa bảo Ngải Bảo đá chân, vung tay.

“Bởi vì ngồi lâu không tốt cho sức khỏe, cho nên chúng ta phải đi lại nhiều.” Anh trả lời.

Ngải Bảo à một tiếng.

Em nghĩ lại cảm thấy không đúng, “Nhưng mông của Ngải Bảo mềm, đệm cũng mềm, Ngải Bảo ngồi thấy rất thoải mái.”

“Không tốt cho sức khỏe không phải là ngồi thấy thoải mái hay không,” Nghiêm Đường giải thích cho, “Đôi khi chúng ta không thoải mái nhưng chúng ta không cảm nhận được, giống như trước khi Bảo Bảo bị cảm, cơ thể hơi không thoải mái, em cũng không có cảm giác, chỉ đến khi em bị cảm, hắt hơi, chảy nước mũi, em mới cảm thấy được, đúng không?”

“Sự không thoải mái này là một quá trình tích lũy.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo lại à một tiếng, em chấp nhận cách nói của Nghiêm Đường.

“Vâng ạ.” Em nói.

Thế là em nắm tay Nghiêm Đường vui vẻ tiếp tục đi vòng quanh.

Văn phòng của Nghiêm Đường ở tầng cao nhất của công ty YT, cũng là mấy tầng lầu cao nhất trong khu công nghệ này.

Ngải Bảo thích loanh quanh ở khu vực cửa sổ sát đất của văn phòng, hễ đi đến đó là em không nhấc chân đi được nữa.

Hai tay Ngải Bảo bám vào cửa kính, khuôn mặt cũng áp chặt vào mặt kính.

Em không hề sợ độ cao, chớp đôi mắt to, ngắm nhìn thế giới trên cao.

Nghiêm Đường đứng sau lưng Ngải Bảo nhìn em.

“Cao quá cao quá.” Ngải Bảo quay đầu lại cảm thán với Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm, chúng ta cao ơi là cao!” Em lại lặp lại lời vừa nói.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào, làm mờ đi nửa khuôn mặt còn lại của Ngải Bảo, khiến đôi mắt vốn đã có màu hổ phách nhạt của em càng thêm trong veo.

Nghiêm Đường bước lên phía trước, đứng sát vào Ngải Bảo cùng ngắm thế giới bên ngoài cửa sổ.

“Kia là một chiếc xe phải không ạ?” Ngải Bảo tò mò chỉ vào một chấm đen đang di chuyển trên mặt đất.

“Chắc là vậy.” Nghiêm Đường nhìn xem, trả lời.

Nghiêm Đường nhìn kỹ, chắc là có bốn bánh xe.

Ngải Bảo gật đầu, em dán người vào tường kính, đến nỗi má phúng phính bị ép đến biến dạng.

Em rất thích nhìn thế giới này từ trên cao.

Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo tại sao.

Ngải Bảo đáp: “Bởi vì như vậy, chỉ với một xíu thời gian, em có thể gặp gỡ rất nhiều rất nhiều người, xe, mèo và chó ạ.”

“Họ có thể đang bận việc của mình, đi trên con đường dài của mình. Họ có thể đang vui vẻ, có thể đang buồn bã, cũng có thể đang tức giận. Mà trên những con đường khác nhau của họ, ngay cả khi họ không biết, Ngải Bảo đã gặp được họ rồi nha!” Ngải Bảo lắc đầu, trông em có vẻ đắc ý.

“Như vậy Ngải Bảo đã gặp được rất nhiều rất nhiều người, Ngải Bảo cũng nhìn thấy rất nhiều rất nhiều con đường khác nhau nữa.” Em nói.

Nghiêm Đường không hiểu tại sao Ngải Bảo lại để tâm đến việc gặp gỡ nhiều người.

“Điều đó có gì đáng vui mừng?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.

Chỉ cần ở trong đám đông, mỗi ngày người lướt qua vai anh cũng có hàng ngàn hàng vạn, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Ngải Bảo nghe câu hỏi của Nghiêm Đường, lại càng không hiểu ý Nghiêm Đường.

Em mờ mịt nhìn Nghiêm Đường, đối mặt với anh trong giây lát.

Một lúc lâu sau, sau một hồi suy nghĩ, Ngải Bảo mới hiểu đại khái ý của Nghiêm Đường.

“Gặp gỡ một sinh mệnh vốn đã là một chuyện rất vui vẻ rồi ạ.” Ngải Bảo nói.

Em nghiêng đầu: “Mọi người đang sống, đang tồn tại, đang đi lại, đang suy nghĩ, chẳng phải đã là một kỳ tích rồi hay sao? Gặp gỡ từng kỳ tích, tại sao lại không đáng vui mừng ạ?”

Nghiêm Đường sững người.

Hôm nay vì sự xuất hiện của Ngải Bảo, Nghiêm Đường đã kéo tấm rèm cửa sổ văn phòng vốn luôn đóng kín ra.

Lúc ánh nắng chiếu vào cũng là lần đầu tiên Nghiêm Đường biết thì ra văn phòng của mình có thể sáng sủa như vậy.

Cũng có thể may mắn như vậy, gặp gỡ nhiều kỳ tích đi ngang qua dưới tầng lầu này.

Những kỳ tích này có thể đang mệt mỏi bôn ba vì kế sinh nhai, có thể đang đầy mong đợi gửi đi bản lý lịch liên quan đến tương lai, cũng có thể đang ở đáy vực cuộc đời, không có việc gì làm, lang thang khắp nơi.

Có lẽ ngay cả chính họ cũng không biết, trong một đoạn đời nào đó của mình có lẽ trông như không hề thay đổi, không đáng nhắc tới, lại có người dùng ánh mắt thuần túy thưởng thức sự tồn tại của họ cùng với tâm trạng vui mừng thật lòng vì cuộc gặp gỡ với họ.

Nghiêm Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh thả lỏng đầu óc phóng tầm nhìn ra xa.

Lúc này, anh phát hiện thế giới ngoài cửa sổ đúng là rất náo nhiệt. Người và xe đan xen, mèo và côn trùng ẩn mình trong bóng cây, những số phận khác nhau, những con đường khác nhau, vào khoảnh khắc này, dưới văn phòng của Nghiêm Đường, xảy ra cuộc gặp gỡ vừa như trùng hợp vừa như tất yếu.

“Em nói đúng, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói với Ngải Bảo.

Ngải Bảo cười rộ lên.

“Đương nhiên rồi ạ.” Mái tóc xoăn trên đỉnh đầu Ngải Bảo vểnh lên.

Gương mặt trắng trẻo hiện lên một vẻ đắc ý khó tả.

Nghiêm Đường không nhịn được, giơ tay véo má phúng phính mềm mại của Ngải Bảo.

Thế là hễ Nghiêm Đường làm việc được một lúc lại gọi Ngải Bảo cùng thư giãn nghỉ ngơi một lát, anh và Ngải Bảo sẽ đứng bên cửa sổ.

Họ cùng nhau nhìn đủ loại người hoặc sự vật đi qua dưới cửa sổ.

Bữa trưa Nghiêm Đường định dẫn Ngải Bảo xuống nhà ăn nhân viên.

Nhà ăn nhân viên của họ bài trí không tệ. Đặc biệt là nhà ăn cán bộ, về cơ bản cái gì cũng có, ngoài các món xào nấu còn có đồ ngọt, nếu đầu bếp không bận, nói với đầu bếp muốn ăn món gì thì đầu bếp đều có thể làm được.

“Hôm nay em muốn ăn món gì?”

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đang nhảy chân sáo.

Ngải Bảo hào hứng đáp: “Em không biết ạ!”

Em phát hiện nền nhà dẫn đến nhà ăn được lát gạch màu nâu sẫm và màu vàng ấm xen kẽ, bây giờ đang tự chơi nhảy lò cò.

Để tránh dòng người, Nghiêm Đường cố ý chọn đến nhà ăn sớm hơn mười mấy phút.

Dù sao anh là ông chủ, ngoài Trần San ra, chẳng có ai dám bắt bẻ anh.

Trần San hiện tại chắc đang bận rộn, không thể nào biết anh đưa Ngải Bảo đến ăn cơm sớm được.

Nghiêm Đường bàn bạc với Ngải Bảo: “Vậy trưa nay chúng ta ăn ít rau xào được không?”

Ngải Bảo dừng nhảy lò cò, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ căng thẳng nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường vội vàng nói tiếp: “Không phải cà rốt xào, là rau khác, ví dụ như cải trắng hay súp lơ xanh này.”

Thế giới này có nhiều loại rau như vậy, cà rốt xào thất bại, Ngải Bảo không thích thì thôi, không sao cả.

Còn cả đống rau khác có thể từ từ chọn để nếm thử, thử chấp nhận mà!

Vẻ mặt nặng nề trên khuôn mặt Ngải Bảo bấy giờ mới dịu đi.

Em không biết tên các loại rau, trong mắt em tất cả các loại rau xanh xào lên đều là một dạng, èo uột, không có tinh thần như thịt xào.

Vậy nên Ngải Bảo mới không thích chúng.

Đúng lúc Nghiêm Đường và Ngải Bảo đang trên đường đến nhà ăn, thảo luận xem trưa nay rốt cuộc ăn món nào, đột nhiên có người ở cách đó không xa gọi tên Nghiêm Đường.

“Anh Nghiêm…” Quách Gia Ngật từ dưới gốc cây cách đó không xa chạy tới.

Y thấy Nghiêm Đường, khuôn mặt vốn tái nhợt không chút máu ánh lên niềm vui rạng rỡ.

Nghiêm Đường ngẩng đầu, thấy là Quách Gia Ngật, lông mày nhíu lại.

“Quách Gia Ngật?” Vẻ mặt vốn thản nhiên đối với Ngải Bảo của anh lập tức lạnh xuống, anh nhìn Quách Gia Ngật, mày nhíu chặt.

“Cậu đến đây làm gì?” Nghiêm Đường kéo Ngải Bảo ra sau lưng theo bản năng.

Đây là lần đầu tiên anh giấu Ngải Bảo ra sau lưng khi gặp người khác.

Quách Gia Ngật mím đôi môi trắng bệch, vốn dĩ y định nói, mình chỉ muốn gặp Nghiêm Đường một chút, mời anh mấy hôm nữa đến xem triển lãm tranh của mình.

Ai ngờ vừa liếc mắt, Quách Gia Ngật đã thấy một thiếu niên phía sau Nghiêm Đường đang tò mò thò đầu ra, chớp mắt nhìn y.

Quách Gia Ngật cúi đầu, thấy thiếu niên với gương mặt tròn đang không hề né tránh mà nắm tay Nghiêm Đường.

Ngàn lời vạn chữ trong nháy mắt biến thành xương cá vừa khó nuốt xuống, vừa khó nhổ ra, mắc kẹt trong cổ họng Quách Gia Ngật.

Quách Gia Ngật dừng lại rất lâu, mới nở một nụ cười có phần khó coi.

Quách Gia Ngật không dám đường đột hỏi Nghiêm Đường anh và thiếu niên này có quan hệ gì?

Y không có tư cách đó, vô duyên vô cớ làm người ta khó chịu, có lẽ đến cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa.

“Không… không có gì…” Quách Gia Ngật đổi lời, “Em chỉ muốn hỏi anh buổi chiều có thời gian không? Em muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”

Quách Gia Ngật nhấn mạnh chữ “riêng”.

Nghiêm Đường nghe vậy, ban đầu cảm thấy khó hiểu, Quách Gia Ngật nhấn mạnh sự riêng tư làm gì? Anh và y còn có gì cần nói sao?

Sau đó, anh đột nhiên cảm nhận được Ngải Bảo sau lưng đang nghịch ngợm chọc vào lưng anh, Nghiêm Đường mới nhận ra ý của Quách Gia Ngật là gì.

Hóa ra là hiểu lầm quan hệ của mình và Ngải Bảo?

Nghiêm Đường nhướng mày.

Nhưng anh không có ý định giải thích với Quách Gia Ngật, Quách Gia Ngật đối với Nghiêm Đường không phải người quan trọng.

“Tôi không thấy giữa chúng ta có gì đáng nói.” Nghiêm Đường thẳng thắn từ chối, “Phiền cậu tránh đường, chúng tôi phải đi ăn cơm.”

Quách Gia Ngật lộ vẻ u sầu.

Hàng lông mày hơi nhíu lại, môi mím chặt.

Quách Gia Ngật quả thực rất đẹp, vẻ mặt này của y mang nét u buồn của núi trời soi bóng dưới dòng nước.

Nghiêm Đường không để ý đến Quách Gia Ngật, anh dắt Ngải Bảo đi vòng qua Quách Gia Ngật.

Bất kỳ dáng vẻ nào của Quách Gia Ngật có thể làm lay động những người đàn ông khác nhưng trước mặt Nghiêm Đường đều như giấy vụn, hoàn toàn vô dụng.

Anh đi chưa được mấy bước, Quách Gia Ngật lại đuổi theo.

“Anh Nghiêm, tại sao anh không muốn gặp em? Một chút thời gian cũng không muốn cho em?” Quách Gia Ngật hỏi, “Hay là anh sợ gặp em, sợ ở riêng với em?”

“Có phải anh sợ ở cùng em lâu, anh sẽ thích em lần nữa đúng không?” Quách Gia Ngật dừng một chút rồi hỏi tiếp, đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng.

Nghiêm Đường từ từ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Quách Gia Ngật.

Anh không tức giận vì sự suy đoán tự cho là đúng của Quách Gia Ngật, cũng không ngạc nhiên trước sự dịu dàng tình tứ như nước mùa xuân dưới đáy mắt y.

“Không phải.” Anh chỉ hờ hững trả lời.

“Vậy tại sao anh không muốn gặp em?” Quách Gia Ngật tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng hỏi, “Chỉ một chút thôi, hai chúng ta nói chuyện một lát.”

Y nhìn Nghiêm Đường, nhìn chăm chú vào đôi mắt không chút tình cảm của Nghiêm Đường.

Quách Gia Ngật hạ mình, y hơi cúi người, đầu lại ngẩng lên, giống như một con cừu non cầu xin số phận thương xót.

Nghiêm Đường nhìn y, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Không gặp Quách Gia Ngật dường như đúng là một biểu hiện của sự cố tình né tránh, khiến anh có vẻ như vẫn còn để tâm đến người này.

Nhưng Nghiêm Đường lại không muốn lãng phí thời gian của mình vào Quách Gia Ngật.

Hai người họ đã kết thúc từ lâu.

Ngay lúc hai người đang giằng co, Ngải Bảo vẫn luôn mở to mắt nấp sau lưng Nghiêm Đường đột nhiên lên tiếng.

“Anh phiền quá.” Ngải Bảo nói.

Giọng em trong trẻo.

Nghiêm Đường và Quách Gia Ngật cùng nhìn qua.

“Em đói rồi! Em muốn ăn cơm ạ!” Ngải Bảo lắc bàn tay đang nắm tay Nghiêm Đường, nói to với Quách Gia Ngật, “Anh phiền quá ạ!”

Nghiêm Đường kinh ngạc nhìn về phía Ngải Bảo.

Dường như Ngải Bảo đang rất không vui, đôi lông mày nhạt màu nhíu chặt.

Đây là lần đầu tiên Ngải Bảo thể hiện sự công kích mạnh mẽ như vậy với người khác.

Dù là Ngụy Tiểu Liên ăn kẹo mè của em, Ngải Bảo cũng không thể hiện sự bài xích mạnh mẽ đến thế.

Bình Luận (0)
Comment