Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 92

“Rất tốt.” Ông cười nói, “Nhưng con nhất định phải nhớ làm việc thứ ba.”

“Việc gì ạ?” Alice hỏi.

“Làm một việc khiến thế giới trở nên đẹp đẽ hơn.”

Sau khi Ngải Bảo không còn nấc nghẹn nữa, Nghiêm Đường vẫn ôm em, cùng Ngải Bảo ngồi yên thêm một lát.

Đầu Ngải Bảo gối lên ngực Nghiêm Đường, em có thể ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng trên người anh.

Nghiêm Đường tắm đều dùng xà phòng lưu huỳnh, đúng là không thơm, nhưng Ngải Bảo ngửi sẽ cho em cảm giác an tâm.

Em cọ Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường thấy cảm xúc Ngải Bảo dần ổn định, anh lau nước mắt còn sót lại trên mặt rồi em ôm về phòng mình.

Ngải Bảo đã lấy lại tinh thần.

Trên hành lang, em nhìn xuống phòng khách dưới tầng, thấy giáo sư Tăng và dì Trương đang quan tâm ngóng trông mình, em ngại ngùng giấu khuôn mặt nhỏ vào lòng Nghiêm Đường, chỉ lén nhìn một cái rồi không nhìn nữa.

Em khóc nhè bị dì Trương và giáo sư Tăng thấy rồi.

Nghiêm Đường cảm nhận được sự xấu hổ của Ngải Bảo, tay anh vuốt mái tóc xoăn của em coi như an ủi.

Sau khi đặt Ngải Bảo lên giường, Nghiêm Đường giúp em vén chăn.

“Bảo Bảo, em nghỉ ngơi một lát, anh lấy khăn ấm cho em.” Anh véo má Ngải Bảo.

Khuôn mặt mềm mại của Ngải Bảo áp xuống gối, em nhìn Nghiêm Đường gật đầu.

Vừa rồi còn không thấy rõ, bây giờ sắc hồng trên mặt em rút đi, đôi mắt sưng húp vì khóc hiện rõ mồn một.

Nghiêm Đường đi đến cửa, nhìn Ngải Bảo trên giường dùng đôi mắt sưng ươn ướt nhìn mình không rời, không nhịn được cười khẽ.

Mắt Ngải Bảo giống như hai quả đào be bé, không biết tại sao Nghiêm Đường lại cảm thấy đáng yêu.

“Bảo Bảo ngoan, anh lên ngay.” Nghiêm Đường dỗ dành, “Anh báo với dì Trương và giáo sư Tăng chuyện chúng ta muốn đi cửa hàng đồ ngọt. Tối nay chúng ta ăn cơm ở ngoài.”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

“Nhắm mắt ngủ một lát đi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo bắt đầu đau họng, em nói không ra lời, chỉ có thể chớp mắt với Nghiêm Đường, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Khóc là một việc rất hao tổn tinh thần.

Lúc khóc, đủ loại cảm xúc có thể từ trong lòng, trong miệng và trong mắt chảy ra.

Sau khi khóc xong, sự mệt mỏi sâu sắc sẽ ập đến.

Nghiêm Đường xuống lầu dặn dò dì Trương và giáo sư Tăng, lúc cầm khăn nóng lên, Ngải Bảo ngáy khò khò trên giường.

Dì Trương và giáo sư Tăng nghe Nghiêm Đường nói lý do Ngải Bảo khóc nhè là mơ thấy anh biến mất, đều dở khóc dở cười lắc đầu.

Dì Trương cảm thấy Ngải Bảo mang tâm tính trẻ con nên mới như vậy.

Giáo sư Tăng biết nhiều hơn một chút, bà nhìn Nghiêm Đường đầy ẩn ý, nói một câu: “Vậy xem ra Ngải Bảo thật sự rất nhớ cậu Nghiêm.”

Nghiêm Đường không phủ nhận điều này: “Gần đây tôi bận quá, không ở bên Ngải Bảo mấy, là vấn đề của tôi.”

Sau đó, anh tiễn dì Trương và giáo sư Tăng về.

Hôm nay anh ở bên Ngải Bảo, không cần họ bận rộn nữa.

Đến khi anh giải quyết xong việc ở tầng dưới, chiếc khăn ngâm trong nước nóng đã ấm lên rất nhiều.

Nghiêm Đường vắt khăn thành trạng thái ẩm, cầm lên tầng.

Anh ngồi bên giường, nhìn Ngải Bảo đang ngủ say sưa.

Ngải Bảo nghiêng người, co mình thành một cục, giống dáng vẻ mỗi tối em chui vào lòng Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nhẹ nhàng đắp khăn nóng lên cho Ngải Bảo.

Làm xong việc, Nghiêm Đường nhìn lại mình, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã bị Ngải Bảo vò đến nhăn nhúm, anh cần đi tắm rửa dọn dẹp một phen.

Ngải Bảo tỉnh lại, họ chuẩn bị đi cửa hàng đồ ngọt, lúc đó đã gần năm giờ.

Nghiêm Đường định cùng Ngải Bảo ăn một ít bánh kem, sau đó mới ăn bữa chính.

Hiện tại ngoài vành mắt còn hơi ửng hồng, Ngải Bảo không nhìn ra được bất thường gì nữa.

Lúc Nghiêm Đường lái xe, vô tình thấy Ngải Bảo cúi đầu hút sột soạt thạch rau câu mấy lần, không hiểu sao cảm thấy vành mắt ửng hồng của Ngải Bảo lại thêm phần mong manh đáng thương, khiến người ta muốn véo má phúng phính của em an ủi.

Nhưng Ngải Bảo không cần an ủi, nỗi buồn đối với em vốn dĩ không phải cảm xúc quá khó tiêu hóa.

Dù sao thì em là Bảo Bảo heo có thể vui vẻ nói lời tạm biệt với nỗi buồn.

Hiện tại em đã hào hứng như ban đầu.

Ngải Bảo cảm nhận được ánh mắt của Nghiêm Đường, ngẩng đầu nhìn anh, còn cong môi, mỉm cười.

Em vừa nghĩ đến việc mình sắp được ăn bánh kem chocolate là lại vô cùng phấn chấn.

“Bảo Bảo, em ăn chậm một chút.” Nghiêm Đường cầm khăn giấy, lau khóe miệng đen thui vì ăn chocolate của Ngải Bảo, “Đừng ăn nhanh quá, lát nữa bụng không thoải mái.”

Ngải Bảo chớp mắt.

Em nghe vậy, bàn tay mũm mĩm đeo găng tay dùng một lần cầm một miếng bánh đưa cho Nghiêm Đường.

“Nghiêm Nghiêm, anh cũng ăn đi!” Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường nhìn miếng bánh kem bên miệng.

Thực ra anh không hứng thú với đồ ngọt lắm.

Nhưng Ngải Bảo cho, em còn hào phóng lấy miếng ở giữa có nhiều nhân đào vàng nhất, Nghiêm Đường sao có thể từ chối.

Anh há miệng, ăn miếng bánh kem trong tay Ngải Bảo.

Vị ngọt đậm đà của chocolate kết hợp với vị ngọt thanh đặc trưng của trái cây tràn ngập khoang miệng, sự mềm mại tinh tế của bánh kem cộng thêm cảm giác giòn đặc trưng của đào vàng, miếng bánh này rất ngon.

“Cảm ơn Bảo Bảo, bánh kem rất ngọt.” Nghiêm Đường nuốt miếng bánh kem chocolate trái cây.

Ngải Bảo hài lòng nhìn Nghiêm Đường ăn hết miếng bánh kem.

Em quay đầu, tiếp tục chiến đấu với đồ ngọt trong đĩa.

Họ không chỉ gọi một chiếc bánh kem chocolate trái cây mà còn có một số loại bánh ngọt khác, ví dụ như bánh su kem, bánh quy nướng hình gấu. Nghiêm Đường sợ Ngải Bảo ăn đồ ngọt bị ngán, còn gọi cho em một ly nước chanh có ga.

Nước có ga có thể làm loãng vị ngọt ngấy trong miệng.

Nhưng Ngải Bảo không thích.

Em mới uống một ngụm đã cảm thấy không thể chấp nhận được: “Nước này nổ tung trong miệng Ngải Bảo!”

Ngải Bảo cáo trạng với Nghiêm Đường, vạch trần hành vi xấu xa của nước có ga vì nổ bùm bùm trong miệng mình.

“Ngải Bảo không muốn uống cái này!” Em bĩu môi, lén lút liếc cốc sữa nóng tách béo không đường bên tay Nghiêm Đường.

Mắt Ngải Bảo vừa to vừa tròn, huống hồ bây giờ vành mắt hơi đỏ, trông càng nổi bật trên làn da trắng nõn, em làm động tác nhỏ nào thì Nghiêm Đường đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Vậy được rồi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường nói rồi đẩy cốc sữa nóng về phía Ngải Bảo, “Em uống sữa đi, anh uống cái này.”

Ngải Bảo tươi vui hẳn lên.

Em đạp bàn chân béo của mình dưới khăn trải bàn.

Nhưng Ngải Bảo vẫn cẩn thận che giấu niềm vui của mình, em dè dặt xác nhận với Nghiêm Đường: “Thật không ạ?”

Nếu ánh mắt em không dán chặt vào cốc sữa nóng của Nghiêm Đường, Nghiêm Đường tin, anh sẽ bị Ngải Bảo lừa.

Mới là lạ.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang mừng thầm, không nhịn được chạm nhẹ vào chóp mũi em.

“Thật, em mau uống đi, lát nữa nguội mất.” Anh nói rồi đặt cốc sữa trước mặt Ngải Bảo.

Ngải Bảo không khách khí uống ừng ực một ngụm lớn.

Giống hệt cách em uống bia của Nghiêm Đường lần trước.

Nghiêm Đường phát hiện dạo này Ngải Bảo toàn như thế, Ngải Bảo sẽ tò mò về những thứ anh ăn, uống, dùng, nhất định phải tự mình thử mới được.

Lần trước ở biển uống bia là vậy, mấy hôm trước Ngải Bảo thử đi dép lê size to của Nghiêm Đường, suýt nữa trượt ngã trong phòng tắm cũng thế, hôm nay em còn muốn uống sữa trong cốc của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường chiều theo em, mặc kệ em hiếu kỳ.

Anh nghĩ kỹ rồi, sau này uống canh rau, anh sẽ dùng cách này.

Trước tiên múc một bát đặt bên cạnh tay mình, giả vờ mình chuẩn bị uống, đợi Ngải Bảo ló đầu qua, hỏi đây là gì ạ? Ngải Bảo có thể uống không?

Nghiêm Đường lại thuận thế đưa bát canh rau cho Ngải Bảo uống hết.

Nghiêm Đường rất hài lòng với kế hoạch của mình, anh cảm thấy mình sắp giải quyết được một vấn đề tầm cỡ thế giới – làm thế nào để Ngải Bảo vui vẻ ăn rau.

Mà cốc đồ uống còn lại, đương nhiên là Nghiêm Đường uống.

Cũng may cửa hàng đồ ngọt này về giá cả hay tay nghề đều khá cao, đồ uống được pha chế phân tầng, trên trắng dưới vàng, thỉnh thoảng có bọt khí nổi lên.

Trông rất đẹp mắt.

Nghiêm Đường gọi loại ít đường, không khó uống, có thể chấp nhận được.

“Bảo Bảo, lát nữa em muốn đi đâu dạo chơi?” Nghiêm Đường cúi đầu hỏi.

Anh thuận tiện vén lọn tóc xoăn rủ xuống của Ngải Bảo ra sau tai.

“Em không biết đâu!” Ngải Bảo cắn thìa, câu chữ không rõ ràng, “Đi đâu cũng được ạ!”

Em gật đầu, lặp lại một lần nữa:”Đi đâu cũng được ạ!”

“Vậy được.” Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, cửa hàng đồ ngọt này nằm ngay khu trung tâm thương mại của thành phố C, xung quanh toàn là trung tâm thương mại lớn, “Vậy chúng ta mua ít quần áo mùa hè nhé, bây giờ là giữa tháng bảy, ngày càng nóng hơn. Quần áo ngắn tay của Bảo Bảo có lẽ còn chưa đủ.”

Ngải Bảo nhai miếng bánh kem trong miệng, em ừm một tiếng, xem như đồng ý.

Mái tóc xoăn với tinh thần phấn chấn vểnh lên cao.

Được Nghiêm Đường ở bên, ăn rất nhiều bánh kem, còn được uống sữa, bây giờ tâm trạng của Ngải Bảo vô cùng tốt.

Em đã quên sạch sẽ chuyện mình khóc hu hu mấy tiếng trước rồi.

Em ăn bánh kem, thỉnh thoảng còn ngân nga bài hát của mình.

Em dùng giọng mũi ngân nga, không thành điệu, nhưng Nghiêm Đường cảm thấy hay.

Giống như anh và Ngải Bảo đều nằm trên thảo nguyên rộng lớn, họ ngắm từng đám mây trắng trên trời lững lờ trôi.

Gió thổi qua, mang theo tiếng đồng ca của cỏ cây.

Ngải Bảo bên cạnh anh, cũng theo đó ngân nga bài hát.

“Bảo Bảo, trong khoảng thời gian này, anh vẫn sẽ rất bận, thời gian ở bên em sẽ ít đi rất nhiều.” Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo ăn gần xong mới kéo em qua, xoa cái bụng căng tròn của em.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, em ăn no căng, không còn buồn nhiều nữa.

“Anh cũng rất nhớ em, Bảo Bảo. Bình thường lúc làm việc, anh sẽ thường xuyên nghĩ, “Bảo Bảo ở nhà làm gì nhỉ?”, “Có ăn cơm ngoan không?”.” Nghiêm Đường cúi đầu nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo cũng nhớ anh, đúng không?”

Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, giọng nghèn nghẹn ừ một tiếng, “Ngải Bảo nhớ Nghiêm Nghiêm.”

Bàn tay to của Nghiêm Đường vẫn đặt trên bụng bụng của Ngải Bảo, xoa theo chiều kim đồng hồ.

Ngải Bảo cảm nhận được bàn tay ấm áp trên bụng béo của mình, lại cảm thấy mình hơi buồn một chút.

“Nhưng Nghiêm Nghiêm phải làm việc, phải thực hiện ước mơ và sứ mệnh của mình, Ngải Bảo chỉ lén lút nhớ Nghiêm Nghiêm thôi.” Em cúi đầu, lí nhí thỏ thẻ.

“Em không cần lén lút nhớ anh.” Nghiêm Đường nâng mặt Ngải Bảo lên, “Bảo Bảo, trước đây chẳng phải chúng ta đã giao hẹn rồi sao? Nếu chúng ta không vui, phải nói cho đối phương biết ngay lập tức. Em nhớ anh thì dùng đồng hồ thông minh gọi cho anh, nếu anh nhớ Bảo Bảo, anh cũng gọi cho em.”

Ngải Bảo mới nhớ ra còn có chuyện này.

Em đúng là có thể dùng đồng hồ thông minh liên lạc với Nghiêm Đường.

“Vâng ạ!” Mặt em cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Nghiêm Đường.

Tâm trạng em tươi sáng rạng rỡ hơn bao nhiêu.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ vui tươi của Ngải Bảo, tâm trạng cũng theo đó thả lỏng.

Khoảng thời gian này, sợi dây vẫn luôn căng chặt trong đầu Nghiêm Đường thầm thở phào một hơi.

Nỗi nhớ ấy mà, Nghiêm Đường nghĩ mình có, chỉ là bình thường anh luôn ngắm Ngải Bảo qua camera, cho nên nỗi nhớ này không tích tụ trong lòng Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường không cảm thấy khó chịu như như Ngải Bảo.

Nghiêm Đường không thể lắp đặt camera trong văn phòng.

Bởi vì trên thực tế, văn phòng không được tính là không gian riêng tư, mà là không gian làm việc, cho dù Nghiêm Đường là ông chủ của công ty, thì đây vẫn không phải là nơi Nghiêm Đường có thể tùy ý sửa đổi.

Nghiêm Đường cũng muốn lắp một cái camera để Ngải Bảo có thể nhìn thấy mình, tuy nhiên chuyện này mà bị quản lý cấp cao trong công ty biết được thì không ổn.

Dù sao thì vẫn có rất nhiều cuộc đàm phán hợp tác có tính bảo mật sẽ được tổ chức trong văn phòng của Nghiêm Đường, hành động như vậy thật sự không ổn.

“Đi thôi, Bảo Bảo, chúng ta đi dạo.” Nghiêm Đường vỗ Ngải Bảo đang dựa vào lòng mình.

Ngải Bảo à một tiếng, em cúi đầu vỗ cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy mình phải đi dạo thôi.

Hiện giờ bụng vui quá, đi dạo thôi nào.

Bình Luận (0)
Comment