Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 93

Dì rời quê hương mình, sống ở một thành phố cách xa biển cả.

Lúc này, mọi người đều gọi dì là dì Lufis.

Thời gian Nghiêm Đường và Ngải Bảo đi dạo phố vừa hay lệch với giờ cao điểm.

Lúc người khác đang dùng bữa, anh và Ngải Bảo đi dạo, người khác dùng bữa xong, ra ngoài đi dạo, họ có thể đến nhà hàng dùng bữa.

Mua quần áo cho Ngải Bảo là một việc rất đơn giản.

Đối với vấn đề ăn mặc, Ngải Bảo hoàn toàn không để tâm, Nghiêm Đường mua cho em cái gì, em mặc cái đó.

Còn Nghiêm Đường cảm thấy Ngải Bảo mặc bộ quần áo nào cũng đẹp, gần như là Ngải thử bộ quần áo nào, trông vừa vặn, em cảm thấy thoải mái, Nghiêm Đường quyết định mua luôn, không cần đắn đo suy nghĩ.

Nhờ có “bộ lọc Ngải Bảo đáng yêu vô địch vũ trụ” dày gần chục mét trên mặt Nghiêm Đường, không ít nhân viên bán hàng đều cười toe toét.

Ngải Bảo rất thích màu vàng, em nhìn trúng một chiếc áo phông ngắn tay trẻ em hình Cậu Bé Bọt Biển, đứng nhìn rất lâu ở cửa kính trưng bày.

Em lắc tay Nghiêm Đường, gọi Nghiêm Đường xem chiếc áo phông Cậu Bé Bọt Biển đó.

Mắt Ngải Bảo sáng long lanh, rõ ràng là cực kỳ thích chiếc áo này.

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo vào, hỏi nhân viên cửa hàng chiếc áo này size lớn nhất là bao nhiêu?

Nhân viên sững người một thoáng, cô nhìn đi nhìn lại Nghiêm Đường và Ngải Bảo mấy lần, không biết hai người đàn ông cao lớn hơn cả cô mua đồ trẻ em làm gì.

Cuối cùng nhân viên cửa hàng lấy một chiếc áo phông dài chỉ khoảng hơn ba mươi centimet.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo đành tay trong tay tiếc nuối rời đi.

Nhưng sau đó, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đến một cửa hàng bán đồ đôi, lại nhìn thấy chiếc áo màu vàng tương tự.

Cửa hàng này bán đồ người lớn, hiển nhiên có size phù hợp.

“Xin lỗi anh, cửa hàng chúng tôi bán đồ đôi, chỉ có thể bán hai chiếc, không thể bán lẻ ạ.” Cô nhân viên xin lỗi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ngẩn ngơ.

Anh cúi đầu nhìn Ngải Bảo, Ngải Bảo cũng ngẩng đầu nhìn anh.

Bàn tay mũm mĩm của em vẫn đặt trên chiếc áo màu vàng này, sờ tới sờ lui, rõ ràng là thích vô cùng.

Bên kia, nhân viên bán hàng lớn tuổi hơn ra hiệu bằng mắt với cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi bên cạnh Nghiêm Đường.

Kho hàng của họ bị lỗi, set áo này vốn nhập dư một áo nam – chẳng phải cơ hội đến rồi sao?

Nhân viên bán hàng trẻ tuổi cũng nghĩ đến chuyện này, cô nhìn Nghiêm Đường, lại liếc sang Ngải Bảo đang dựa vào người Nghiêm Đường.

Đột nhiên nhân viên bán hàng lóe lên một ý tưởng: “Thưa anh, mẫu này của chúng tôi vừa hay có thể bán cho cặp đôi đồng tính ạ.”

Nghiêm Đường: ?

Anh bất ngờ, không dám tin: “Cái gì?”

Nội địa đã cởi mở đến vậy rồi sao?

Nghiêm Đường vô thức nhìn về phía Ngải Bảo.

Ngải Bảo hoang mang nhìn lại Nghiêm Đường, không biết tại sao anh lại nhìn mình chằm chằm như vậy.

“Sao thế ạ, Nghiêm Nghiêm?” Ngải Bảo nghiêng đầu hỏi.

Vừa rồi em thả hồn đi đâu đó, hoàn toàn không nghe cuộc đối thoại của nhân viên bán hàng và Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường nhận ra điều này, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao, chúng ta mua chiếc áo này.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo ừm à gật đầu.

“Vậy thì hai chiếc, giúp tôi gói lại.” Nghiêm Đường nói với nhân viên bán hàng.

Vì xử lý được món hàng tồn kho dư thừa đó mà nhân viên cười tươi như hoa: “Vâng thưa anh, mời anh đến quầy thu ngân thanh toán ạ.”

May mà sau đó nhân viên không nhắc lại chuyện cặp đôi đồng tính nữa, Nghiêm Đường xách túi mua sắm, như vừa thoát khỏi hiểm nguy kéo Ngải Bảo sang cửa hàng tiếp theo.

Ngải Bảo ló đầu ra, em thấy vừa rồi nhân viên bỏ hai chiếc áo vào: “Nghiêm Nghiêm, tại sao chúng ta lại mua hai chiếc ạ?”

Em thò tay vào túi mò mẫm một hồi, đúng là hai chiếc!

Nghiêm Đường đang định bảo hai chiếc này đều là mua cho em.

Ngải Bảo lại như hiểu ra, trước khi anh kịp mở miệng đã giành trước: “Nghiêm Nghiêm cũng thích chiếc áo này ạ? Chúng ta có thể cùng mặc nha!”

Em nghĩ đến Nghiêm Đường và mình mặc chiếc áo màu vàng giống hệt nhau là cảm thấy rất vui vẻ.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo hớn hở, không nỡ dội gáo nước lạnh.

Huống hồ chiếc còn lại nhân viên lấy cho anh size lớn nhất, anh vừa hay có thể mặc vừa.

Thế là Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, nói: “Đúng, sau này chúng ta đi chơi, có thể cùng mặc chiếc áo này.”

Ngải Bảo phấn khởi, nụ cười mềm mại trên mặt không che giấu được.

Ngải Bảo dắt Nghiêm Đường, không nhịn được, má cọ vào cánh tay anh.

Em cảm thấy mặt mình đỏ bừng, còn hơi nóng.

Em lặng lẽ sờ mặt, nó còn nóng hơn một chút so với lúc mùa xuân, em đắp chiếc chăn mỏng, ngủ dưới ánh mặt trời.

Ngải Bảo chưa từng trải qua cảm xúc này, nó rất xa lạ, là một người bạn mới.

Trong hơn mười bảy năm cuộc đời của Ngải Bảo, đây là lần đầu tiên nó ghé thăm Ngải Bảo.

Tớ tên là Ngại Ngùng! Nó tự giới thiệu.

Ngải Bảo không hiểu lắm, hỏi nó, Ngại Ngùng là gì vậy?

Ngại Ngùng nghĩ một lát rồi giải thích, Ngại Ngùng là băng tan thành nước dưới ánh mặt trời, dung nham đông thành núi khi gặp biển cả.

Ngải Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu, ồ, chào cậu nha, Ngại Ngùng.

Ngại Ngùng cũng nói với Ngải Bảo, chào cậu nha, Ngải Bảo.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo không biết tại sao lại cười ngây ngô, khuôn mặt ửng hồng đáng yêu, khiến người ta muốn véo một cái.

“Bảo Bảo, chúng ta đang đi đường, hoàn hồn nào, cẩn thận kẻo ngã.” Anh nghe theo tiếng lòng của mình, giơ tay véo má Ngải Bảo.

Bấy giờ Ngải Bảo mới lấy lại tinh thần.

Em à một tiếng, nghe lời đi đường cẩn thận, không giao lưu với người bạn mới nữa.

Nhưng quen biết được một người bạn mới, Ngải Bảo không che giấu được sự phấn khích.

Lúc đi thang máy, em không nhịn được kể cho Nghiêm Đường biết.

“Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo gặp được một người bạn mới!” Ngải Bảo nói nhỏ với Nghiêm Đường.

Giọng nói của em nhỏ nhẹ, em hơi ưỡn cằm, mang theo niềm đắc ý nho nhỏ.

Nghiêm Đường rất phối hợp hỏi: “Ai thế? Có thể giới thiệu cho anh làm quen được không?”

Anh thầm đoán, chắc là em mới quen trong lúc ngẩn người hồi nãy.

Ngải Bảo lắc đầu: “Em không nói cho Nghiêm Nghiêm biết đâu.”

Em lắc đầu, mái tóc xoăn lắc lư theo.

Nghiêm Đường bật cười: “Được rồi, anh không hỏi nữa.”

Anh vừa nói vừa cào nhẹ lên khuôn mặt Ngải Bảo.

Má phúng phính của Ngải Bảo giống như thạch rau câu, mềm mại đàn hồi.

“Vậy lúc nào Ngải Bảo muốn, em lại giới thiệu người bạn đó cho anh, được không?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo ngẫm nghĩ: “Vâng ạ!”

Trên thực tế, em còn chưa thân với người bạn mới này của mình nữa.

Nghiêm Đường nắm lấy bàn tay mập ú của Ngải Bảo, cùng em đi xuống thang cuốn.

Một tay anh xách túi lớn túi nhỏ, một tay dắt Bảo Bảo heo của mình.

Lần này Ngải Bảo xách một cái túi, đây là em chủ động yêu cầu – bên trong đựng hai chiếc áo màu vàng của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Em vô cùng thích chiếc áo này, cũng không biết tại sao, lại vô cùng thích Nghiêm Đường và mình cùng mặc quần áo giống nhau.

Hai cái “vô cùng thích” chồng lên nhau, nghĩa là Ngải Bảo vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng thích hai chiếc áo này.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo tay trong tay, vừa nói vừa cười đi đến nhà hàng.

Bây giờ gần tám giờ rưỡi tối, cách thời điểm ăn đồ ngọt của Ngải Bảo đã mấy tiếng đồng hồ.

Huống hồ họ đi bộ dạo phố suốt quãng đường, Nghiêm Đường tin Ngải Bảo hẳn đã tiêu hóa gần hết rồi.

Vừa nãy cách lớp quần áo, Nghiêm Đường sờ bụng Ngải Bảo, mềm mại, điểm này đã chứng minh điều đó.

Buổi tối mùa hè của thành phố C cực kỳ náo nhiệt.

Bởi vì ban ngày quá nóng, đa số mọi người đều ở trong nhà. Đến tối, nhiệt độ hạ xuống, không còn ánh nắng gay gắt, đồng thời giảm bớt cảm giác ngột ngạt oi bức, mọi người mới ra ngoài đi dạo.

Đội múa của các bác và đội thiếu niên trượt ván mỗi bên chiếm lĩnh một khoảng đất trống bắt đầu biểu diễn, còn có người dạy trượt patin ngang ngược chiếm một góc quảng trường, dạy các bé nhỏ trượt băng…

Vừa hay đây lại là trung tâm thành phố, khách du lịch và người dân đan xen đi lại, luồn lách trong các ngõ ngách quanh co.

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo, anh không muốn chen chúc vào những lối đi nhỏ đông đúc đó, họ đi dọc theo lề đường vừa đi vừa nói chuyện.

Ngải Bảo tò mò về trò chơi Nghiêm Đường đang bận rộn gần đây.

Em bảo Nghiêm Đường kể cho mình nghe là trò gì.

Nghiêm Đường suy nghĩ, dùng cách tương đối trực quan nói với Ngải Bảo, trò chơi này là game online thực tế ảo, tức là rất chân thực, giống như đưa người vào một thế giới khác.

Ngải Bảo không hiểu.

Em nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường đang định đưa ra một ví dụ cho Ngải Bảo, đột nhiên một chiếc Bentley màu đen đi sát ven đường rồi dừng lại gần họ.

Nghiêm Đường dừng nói chuyện, anh hơi nhíu mày, liếc chiếc xe có vẻ không có ý tốt này.

Chắc chủ xe này không hiểu lễ nghĩa lắm.

“Đi thôi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường kéo tay Ngải Bảo, định nhanh chóng đi qua, vượt qua chiếc xe này.

Anh không định làm gì.

Ai ngờ chưa đi được mấy bước, người từ trên xe xuống đã gọi Nghiêm Đường và Ngải Bảo lại.

“Anh Nghiêm, đi gấp thế làm gì?” Hứa Tranh Thâm cười tủm tỉm đóng cửa xe l.

“Đi dạo phố với bạn trai à?” Anh ta cười đi về phía Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Hứa Tranh Thâm mặc bộ vest tương tự lần trước, nhìn qua là biết vừa tham dự tiệc rượu nào đó về.

Nghiêm Đường quay người lại, mặt không cảm xúc nhìn Hứa Tranh Thâm đang đến gần: “Liên quan gì đến cậu?”

Anh hỏi lại một câu, thuận tiện kéo Ngải Bảo ra sau lưng mình một chút, che khuất tầm mắt Hứa Tranh Thâm đang nhìn về phía Ngải Bảo.

Hứa Tranh Thâm đương nhiên là nhìn ra được ý định bảo vệ thiếu niên sau lưng của Nghiêm Đường.

Anh ta mỉm cười, hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh lùng của Nghiêm Đường: “Nhiều năm không gặp, tôi quan tâm anh thôi mà.”

Anh ta nói: “Nhưng nếu anh và bạn trai đang đi dạo phố thì tôi không làm phiền nữa.”

Ngải Bảo từ sau lưng Nghiêm Đường ló đầu ra.

Em chớp mắt nhìn Hứa Tranh Thâm trước mặt Nghiêm Đường.

Ngải Bảo còn nhớ anh ta!

Là người Nghiêm Nghiêm ghét!

“Chỉ là lần này tôi khó khăn lắm mới về nước, sắp tới còn là sinh nhật của anh Nghiêm, vừa hay là hai mươi tám tuổi…” Hứa Tranh Thâm như nghĩ đến chuyện gì thú vị, anh ta đẩy gọng kính, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.

“Sinh nhật hai mươi tám tuổi này anh muốn đón cùng ai đây?” Hứa Tranh Thâm hỏi.

Anh ta cười nhìn Nghiêm Đường.

Mười năm qua, anh ta không thay đổi gì.

Vẫn là Hứa Tranh Thâm luôn dùng đôi mắt cười nhìn Nghiêm Đường.

Cho dù năm đó bị Nghiêm Đường đánh sưng mặt, vỡ kính, anh ta vẫn cười tủm tỉm nhìn anh như vậy.

Nghiêm Đường nhìn Hứa Tranh Thâm không nói gì.

Yết hầu lăn mấy lượt, anh có thể cảm nhận rõ ràng ngọn lửa trong lòng mình đùng một cái bốc lên.

Nghiêm Đường không hiểu nổi, tại sao nhiều năm trôi qua, Hứa Tranh Thâm vẫn mang dáng vẻ khiến người ta buồn nôn như vậy.

Nghiêm Đường cố nén sự ghê tởm trong lòng.

Anh không muốn nói gì với Hứa Tranh Thâm, anh muốn dắt Ngải Bảo quay đầu bỏ đi.

Dù sao đối với loại thần kinh này, có lẽ không để ý đến là tốt nhất.

Ngải Bảo ở sau lưng Nghiêm Đường, đột nhiên kéo nhẹ tay Nghiêm Đường một cái.

Nghiêm Đường quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Ngải Bảo.

Ngải Bảo chớp mắt với Nghiêm Đường.

Ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng hai nhảy múa trên hàng mi dài của em.

Lúc Nghiêm Đường còn chưa hiểu rõ tình hình, Ngải Bảo đã từ sau lưng Nghiêm Đường bước ra, đứng bên cạnh Nghiêm Đường.

Ngải Bảo ngẩng mặt, nhìn Hứa Tranh Thâm: “Đương nhiên là đón cùng Ngải Bảo nha!”

Ngải Bảo vui vẻ nói với Hứa Tranh Thâm.

Em dùng đôi mắt tròn xoe của mình nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Hứa Tranh Thâm, trong đó không mang chút u ám nào.

Bình Luận (0)
Comment