Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 95

Baraga bổ quả dừa xanh, mời dì uống nước dừa.

Lúc dì rời đi, còn tặng dì một chiếc vỏ sò xinh đẹp.

Nghiêm Đường thật sự rất bận.

Anh xin nghỉ một ngày, lúc quay lại công ty, anh chỉ hận không thể phân thân thành bốn, năm người để làm việc cùng lúc.

Chỉ là anh không hối hận vì đã dành hơn nửa ngày để ở bên Ngải Bảo.

Nếu không phải công ty thật sự không thể rời đi, Nghiêm Đường đoán mình có thể xin nghỉ mấy ngày, ở bên Ngải Bảo cho thỏa thích.

Dù sao thì anh thật sự sợ Ngải Bảo khóc.

Nước mắt từ đôi mắt tròn xoe của em vừa rớt xuống lập tức có thể đánh tan Nghiêm Đường vốn tự cho là bình tĩnh thành trăm mảnh.

Nước mắt của em như thiên thạch, “ầm” một tiếng là có thể tạo ra một cái hố lớn trong lòng Nghiêm Đường.

“Bảo Bảo ngoan, phải ngoan ngoãn ăn cơm.” Nghiêm Đường kẹp điện thoại lên vai, tay không ngừng sửa tài liệu.

Ngải Bảo ở đầu dây bên kia đáp một tiếng.

Em biết Nghiêm Đường rất bận, em không thể làm phiền Nghiêm Nghiêm quá lâu.

“Nghiêm Nghiêm cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm nha.” Ngải Bảo nói, “Tối gặp lại nha, Nghiêm Nghiêm.”

Nghiêm Đường cũng nói tối gặp lại, Bảo Bảo.

Nói xong, anh giữ nguyên tư thế kẹp điện thoại, đợi Ngải Bảo cúp máy.

Trước nay Nghiêm Đường chưa bao giờ chủ động cúp điện thoại của Ngải Bảo.

Nghiêm Đường đợi một lúc lâu, trong điện thoại không còn tiếng nói líu ríu của Ngải Bảo nữa, cũng không có tiếng tút tút lúc điện thoại bị cúp.

Anh khó hiểu gọi một tiếng: “Bảo Bảo, em còn đó không?”

Có khả năng là Ngải Bảo quên cúp điện thoại, em thường gọi điện thoại xong là tiện tay ném chiếc đồng hồ thông minh của mình đi, rồi vui vẻ ra ngoài.

Dì Trương từng kể với anh có một ngày, Ngải Bảo muốn gọi điện thoại cho anh, một mình ở trong phòng tìm đồng hồ thông minh rất lâu.

Nhưng lần này Ngải Bảo không hề ném bừa đồng hồ thông minh của mình.

Em hơi ngượng ngùng gọi một tiếng: “Nghiêm Nghiêm!”

Tiếng Nghiêm Nghiêm này của em mềm mại, còn khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn cả ngày thường em gọi.

Nghiêm Đường nghe Ngải Bảo gọi mình, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng: “Sao thế, Bảo Bảo?”

Ngải Bảo chần chừ một chút, dường như em muốn nói gì đó nhưng hơi xấu hổ.

Nghiêm Đường không giục, anh cúi đầu lật từng trang tài liệu, yên lặng đợi Ngải Bảo.

Cuối cùng, “Moah”.

Nghiêm Đường nghe thấy tiếng hôn gió truyền ra từ điện thoại.

Tiếng hôn của Ngải Bảo rất lớn, có lẽ em dí sát vào đồng hồ thông minh của mình, Nghiêm Đường cảm thấy tiếng hôn của Ngải Bảo nổ tung ngay bên tai.

Nó nổ tung trong đầu Nghiêm Đường, nổ thành pháo hoa.

Nghiêm Đường nhất thời sững sờ, cây bút trong tay vẽ ra một đường màu đen dài ngoằng trên giấy, nhưng anh không nhận ra.

Nghiêm Đường thoáng chốc không nói nên lời, anh mím môi, phát hiện miệng khô khốc đến đáng sợ.

“Hây da, tạm biệt Nghiêm Nghiêm nha!” Ngải Bảo chào rồi cúp máy.

Giọng em ngọt ngào mềm mại, mang chút ngượng ngùng ngây thơ.

Nghiêm Đường còn chưa kịp nói gì, điện thoại bên tai đã phát ra tiếng tút tút.

Nghiêm Đường đặt điện thoại xuống, tiện tay đặt sang một bên.

Bây giờ trong đầu anh là một mớ hỗn độn, hoặc cũng không phải hỗn độn, là một cảm giác trống rỗng mờ mịt.

Tuy bình thường anh cũng hôn lên trán Ngải Bảo.

Nhưng đây là lần đầu tiên Ngải Bảo chủ động hôn anh.

Mặc dù cách chiếc điện thoại, anh và Ngải Bảo cách nhau rất xa, nhưng nụ hôn của Ngải Bảo lại chân thực đến mức Nghiêm Đường muốn bỏ qua cũng không được.

Anh nên nói với Ngải Bảo lần sau đừng như vậy nữa? Họ không thích hợp với hành vi quá thân mật này?

Như vậy Ngải Bảo có cảm thấy anh đang kéo giãn khoảng cách với em, đang xa lánh em không? Ngải Bảo có cảm thấy buồn không?

Mấy hôm trước anh mới vì chuyện “người bình thường” mà khiến Ngải Bảo không vui.

Lần này Nghiêm Đường rút kinh nghiệm, anh không muốn như vậy.

Nghiêm Đường tùy tiện vò đầu mình, làm kiểu tóc của mình rối tung lên mới thôi.

Tóc anh toàn là những sợi cứng, bàn tay chai sần của anh bị cứa đến hơi đau.

Hồi lâu sau, Nghiêm Đường vẫn cảm thấy bên tai mình là tiếng “moah” của Ngải Bảo.

Dáng vẻ em hôn đồng hồ thông minh của mình sẽ trông như thế nào nhỉ?

Nghiêm Đường không kiềm chế được mà tưởng tượng, Ngải Bảo chắc chắn sẽ chu môi, giống như khi uống phải một ngụm canh hơi nóng, em chu môi thổi khí làm nguội canh trong miệng.

Em dán vào đồng hồ thông minh, phát ra một tiếng “moah”.

Nghiêm Đường dùng tay đỡ trán.

Anh lau mặt mấy cái, cố gắng khiến mình ngừng nghĩ về chuyện này.

Bình tĩnh đi, Nghiêm Đường!!

Nghiêm Đường gào thét trong lòng.

Sau đó bên tai anh lại một lần nữa vang lên tiếng hôn của Ngải Bảo.

Tiếng “moah” đó của Ngải Bảo thật sự rõ ràng, có thể nói là tuyệt phẩm trong các tiếng hôn môi.

Giống như em đang gối lên vai Nghiêm Đường, lúc Nghiêm Đường không chú ý, đột nhiên chống người dậy hôn anh một cái.

Nghiêm Đường dựa vào ghế ngồi một lúc lâu, khuỷu tay chống lên tay vịn, lòng bàn tay đỡ đầu, cố gắng dặn lòng tỉnh táo, bình tĩnh lại.

Anh hòa hoãn rất lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh.

Nghiêm Đường với vẻ mặt không khác thường ngồi thẳng dậy, cầm tách trà hoa cúc bên cạnh lên uống một ngụm, sự mát lạnh đặc trưng của trà hoa cúc từ cổ họng từ từ xuống thẳng dạ dày, xua đi không ít sự nóng bức bốc lên từ đáy lòng.

Nghiêm Đường kéo cà vạt trên cổ – như vậy mát mẻ hơn một chút.

Anh ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cầm bút lên, chuẩn bị tiếp tục phê duyệt tài liệu.

Nếu tai anh không đỏ như vậy thì hay rồi.

Trạng thái như vậy của Nghiêm Đường không kéo dài bao lâu, anh sửa mấy tập tài liệu, lại đọc mấy email, dần dần tập trung vào công việc, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Lúc Trần San mang một chồng tài liệu đi vào, Nghiêm Đường đã khôi phục trạng thái bình thường.

“Anh Nghiêm, công ty Thụy Sinh gửi lời mời, muốn mời chúng ta giao lưu học hỏi.” Trần San đưa cho Nghiêm Đường một phong thư, “Tôi chưa trả lời.”

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân bó sát đính kim tuyến màu vàng kim, được làn da ngăm đen của cô làm nền, trông vàng son lộng lẫy, như thể khoác cả một tòa cung điện lên người.

Nghiêm Đường hơi nhíu mày, anh nhận lấy phong thư được đóng dấu Trần San đưa.

Công ty Thụy Sinh là công ty Hứa Tranh Thâm mang đến thành phố C.

“… Tôi không thấy chúng ta có gì hay để giao lưu học hỏi với họ.” Nghiêm Đường lướt qua một lượt bức thư mời trông có vẻ chuẩn chỉ này.

“Về phương diện nào đấy, công ty Thụy Sinh của họ vẫn là công ty đi đầu về công nghệ, đằng sau có sự hỗ trợ của công ty lâu đời đặt trụ sở ở Mỹ… Cần gì giao lưu với công ty mới nổi mấy năm như chúng ta?”

Anh nói dựa trên sự thật.

Đây đúng là hiện trạng của công ty YT, khoảng cách giữa công ty YT và công ty Thụy Sinh – công ty toàn cầu đi đầu về công nghệ – đúng là như vậy.

Trần San cũng biết điều này, nhưng cô nghe không vào tai.

Đây chẳng phải là tự hạ thấp mình, tăng uy thế cho người khác sao?

Lông mày lá liễu của Trần San dựng ngược, sửa lại tư tưởng cho Nghiêm Đường: “Anh Nghiêm, sao anh lại nghĩ như vậy? Công ty YT của chúng ta là công ty cổ phần tiềm năng, khác với loại công ty dựa hơi công ty lớn, trong tương lai, khả năng của chúng ta là vô hạn!”

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ nhướng mày của Trần San là biết mình không thể nói tiếp được nữa.

Anh giả vờ ngứa họng, quay đầu sang ho khan một tiếng.

“San San, cô xem chúng ta nên đi hay không?” Nghiêm Đường hỏi dò ý kiến.

Về việc giao tiếp với các công ty khác, Nghiêm Đường thật sự một chữ cũng không biết.

EQ của anh vốn đã thấp, Nghiêm Đường trước nay chưa từng hiểu rõ quan hệ xã giao hay mạng lưới lợi ích trong ngành của công ty.

Phương diện này vẫn luôn được Trần San xử lý.

Trần San nghe vậy, gật đầu như lẽ đương nhiên: “Tôi nghĩ là chúng ta không trả lời email mời này, mà ngược lại gửi cho họ một lá thư mời.”

Cô cười với Nghiêm Đường, giọng nói mang theo chút tinh ranh: “Mấy công ty khác trong giới công nghệ đều muốn gặp mặt công ty Thụy Sinh, tại sao chúng ta không cùng nhau tụ tập?”

Tuy Nghiêm Đường không giỏi giao tiếp, nhưng anh vẫn hiểu được dụng ý của Trần San.

Đây là đảo khách thành chủ, tiện thể lôi kéo các doanh nghiệp bản địa khác kết thành nhóm nội địa, bào là cùng nhau bài ngoại thì không phải, hành động này của Trần San chẳng qua chỉ là khiến nhiều công ty trong giới công nghệ không còn đứng ngoài nhìn nữa.

Kéo họ cùng nhảy vào mà thôi.

Nghiêm Đường hiểu Trần San, Trần San giống anh, trong xương cốt đều ẩn chứa một chút điên cuồng.

Dù công ty YT của họ và công ty Thụy Sinh tất yếu sẽ diễn ra một trận quyết đấu, Trần San vẫn không cho phép công ty ngoài cuộc được yên bình.

Muốn khuấy đục nước thì mọi người cùng nhau khuấy, làm gì có chuyện tôi khuấy, anh chịu trách nhiệm câu cá câu tôm vớt lợi ích chứ?

“Vậy được, cô giỏi phương diện này nhất, cô trả lời là được.” Nghiêm Đường xua tay, bảo Trần San cứ làm theo ý mình.

Trần San cười rộ lên, hiếm khi nở một nụ cười ngọt ngào với Nghiêm Đường: “Cảm ơn, anh Nghiêm.”

Đôi môi tô son màu vàng đồng khẽ nhếch, cố ý kéo dài giọng, nói giọng nũng nịu.

Nếu là ngày thường mấy tên trai thẳng theo đuổi cô nghe thấy giọng này của Trần San, chắc chắn là xương cốt nhũn hết ra.

Nhưng Nghiêm Đường không phải.

Anh chỉ là một chàng trai cong an tĩnh, là anh em tốt của Trần San, anh tỏ vẻ không chấp nhận được.

“… San San… cô có thể nói chuyện bình thường được không?” Nghiêm Đường hỏi.

Tay anh cầm cốc thủy tinh run một cái.

Anh nghe Trần San nói giọng nũng nịu giống như là nghe một anh chàng đô con làm nũng hét lên “Có 1 không? Mau đến cho ông!” vậy.

Trần San trợn mắt với Nghiêm Đường: “Ồ, được thôi, anh Nghiêm.”

Cô khôi phục lại giọng nói bình thường của mình, quả nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều: “Tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi làm việc đây.”

Không đợi Nghiêm Đường trả lời, cô hất tóc, đuôi ngựa dài ngoằng vẽ ra một đường cong đẹp mắt giữa không trung.

Nghiêm Đường nhìn Trần San đạp lên giày cao gót nghênh ngang rời đi.

Bóng lưng Trần San thanh mảnh, khung xương không lớn, cộng thêm việc thường xuyên tập gym dưỡng da, do vậy trên thực tế, cô trông rất nhỏ nhắn.

Chỉ là lần nào cô cũng đi một đôi giày cao gót mười mấy centimet phóng nhanh như gió, khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận.

Mỗi lần cô đi lại, ngồi xuống, đều ưỡn thẳng lưng, giống như một cây tre mãi mãi không cúi đầu.

Nghiêm Đường còn nhớ dáng vẻ Trần San trong lần đầu tiên gặp gỡ.

Khi đó, còn chưa có công ty YT, chỉ có một văn phòng YT, cho dù anh và Trần San cùng học một trường đại học, nhưng lúc đó chuyên ngành của họ khác nhau, cũng chưa từng quen nhau.

Một ngày nào đó, Trần San ôm sơ yếu lý lịch của mình đột nhiên hùng hổ xông vào văn phòng của anh.

“Anh là Nghiêm Đường đúng không? Tôi thấy anh rất giỏi, tôi muốn theo anh làm!” Cô nói, rồi bụp một tiếng đặt tập tài liệu của mình lên bàn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường bị cô dọa đến ngẩn người.

Trần San lúc đó còn hơi non nớt, cô chưa biết kiềm chế bản thân.

Vì tính cách cực kỳ công kích và đầy tham vọng, ở trong trường cô có vẻ hơi lạc lõng, thậm chí bị xa lánh.

Tuy nhiên, giống như việc Trần San đột nhiên tự tiến cử mình một cách khó hiểu, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Nghiêm Đường cũng chấp nhận sự gia nhập của Trần San một cách khó hiểu.

Mãi cho đến khi bóng dáng Trần San biến mất hoàn toàn sau cánh cửa văn phòng, Nghiêm Đường mới thu hồi dòng suy nghĩ lan man của mình.

Từ lúc cô chủ động đến hợp tác với Nghiêm Đường phát triển công ty YT, cứ thế đã trôi qua bao nhiêu năm.

Nghiêm Đường hồi tưởng rồi cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment