Mỗi nơi dì đi qua,
Dì đều làm quen được vài người bạn tốt khó quên.
…
Đúng như Trần San dự liệu, các công ty trong khu công nghệ, bao gồm cả công ty Thụy Sinh, đều chấp nhận lời mời của công ty YT.
Theo email trả lời, người phụ trách công ty Thụy Sinh – Hứa Tranh Thâm – sẽ cùng ban quản lý cấp cao đến đúng giờ vào chiều nay để cùng thảo luận học hỏi.
Trần San đã chuẩn bị chủ đề, tiêu đề là Công nghệ thông tin điện tử và Tương lai hay gì đó, dù sao thì Trần San chỉ viết đại một cái tên, mọi người đều hiểu, đó chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
“Tôi thấy mình không hợp phát biểu trên sân khấu.” Nghiêm Đường đau đầu ôm trán, “San San, hay là cô làm đi.”
Anh nói rồi trả lại bản thảo diễn văn.
“Không hợp?” Trần San khoanh tay trước ngực, chẳng thèm liếc bản thảo diễn văn Nghiêm Đường đưa tới trước mặt, “Anh Nghiêm thì có gì mà không hợp? Anh vừa đứng lên là đảm bảo không một tiếng động, mọi người chắc chắn sẽ nghiêm túc lắng nghe anh nói.”
“Với lại chỉ là lời mở đầu thôi, anh cứ đọc theo là xong chứ gì?” Trần San nhướng mày.
Nghiêm Đường thấy thật sự không ổn: “Cái vụ phát biểu này thật sự không hợp với tôi.”
Anh bưng tách trà hoa cúc lên nói tiếp: “Tôi mà lên sân khấu là mặt mày không cảm xúc, trông dữ quá, dọa người ta sợ thì không hay. Như vậy có vẻ chúng ta không thân thiện cho lắm.”
Nghiêm Đường vừa nói vừa xoa cằm.
Anh vẫn luôn biết mình là người khó gần. Thường ngày lúc suy nghĩ chuyện công việc, anh lơ là việc quản lý biểu cảm, mấy vị quản lý cấp cao thân quen với anh hễ thấy anh đều phải đi đường vòng.
Nghe họ nói họ tránh anh như tránh tà ngoài việc cảm thấy sắc mặt sếp Nghiêm âm trầm đến đáng sợ, còn có cảm giác “Trông sếp Nghiêm là biết tâm trạng không tốt, chắc đang tính lột da ai đó làm áo khoác!!”.
Về chuyện này, Nghiêm Đường: ?
Anh chỉ đang nghĩ không biết Ngải Bảo ở nhà có ngoan ngoãn ăn cơm không thôi…
Trần San cũng nghĩ đến điều này.
Cô im lặng quan sát Nghiêm Đường một lúc.
Nghiêm Đường cầm tách trà, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Phải công nhận dáng vẻ không cảm xúc, lạnh như băng của Nghiêm Đường quả thật có mấy phần hung thần ác sát, cứ như đang nói: “Này, muốn cỏ trên mộ cao mấy tấc?”
Tóm lại, dù thế nào cũng không phù hợp với hình tượng thân thiện mà Trần San muốn xây dựng cho công ty YT.
Tay kia của Nghiêm Đường vẫn giữ tư thế đưa bản thảo.
“Thôi được rồi.” Một lúc lâu sau, Trần San đảo mắt, cầm lấy bản thảo Nghiêm Đường đưa tới, “666, phí thuê “tay đấm chuyên nghiệp”, nhận thanh toán qua WeChat, Alipay.”
Nghiêm Đường thấy Trần San chịu nhận công việc này, không chút do dự lấy điện thoại từ túi quần, mở WeChat, chuyển khoản cho Trần San 666 tệ.
Cảm ơn “tay đấm” Trần San xinh đẹp đã ra tay tương trợ.
“Vậy tôi đi trước đây, anh Nghiêm.” Trần San vẫy tay với Nghiêm Đường, “Tôi đi dặm lại lớp trang điểm, lát nữa phải lên sân khấu, tôi cần điều chỉnh trạng thái.”
Nghiêm Đường gật đầu, bảo Trần San đi nghỉ ngơi.
Đợi Trần San đóng cửa, Nghiêm Đường đặt tách trà thủy tinh xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Anh là người ghét việc phải lên sân khấu phát biểu, vì thế mà công ty chẳng bao giờ có mấy vụ tổng kết cuối năm.
Nghiêm Đường day thái dương.
Hôm nay tuy nói là ngày mở cửa đón các công ty khác đến tham quan, nhưng không có nghĩa là lịch trình của Nghiêm Đường sẽ nhẹ nhàng hơn.
Lát nữa đến tối, ban thư ký đã đặt xong nhà hàng, Nghiêm Đường còn phải đến dự tiệc.
Mấy dịp xã giao uống rượu ở nhà hàng thế này, dù Trần San mạnh mẽ đến đâu, Nghiêm Đường vẫn không thể để cô đứng ra thay mình được.
Hơn nữa công ty YT của họ là chủ nhà, nên anh đành tự đi.
Nhưng còn một vấn đề nữa…
Tối nay dì Trương có việc, không thể ở lại lâu, Nghiêm Đường ngại ép bà.
Anh lại không yên tâm để Ngải Bảo ở nhà một mình.
“Alô? Bảo Bảo? Em đang ăn cơm trưa à?” Nghiêm Đường gọi điện thoại cho Ngải Bảo.
Điện thoại truyền ra tiếng nhai nhóp nhép của Ngải Bảo.
“Đúng rồi ạ, Ngải Bảo đang ăn cơm cơm nha!” Ngải Bảo nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi hỏi, “Nghiêm Nghiêm đang làm gì đó?”
Nghiêm Đường vừa nghe thấy tiếng Ngải Bảo, nét mặt vô thức trở nên dịu dàng.
Khí lạnh quanh người – thứ mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra – bỗng chốc tan biến sạch sẽ như bị gió thổi bay.
“Anh đang làm việc, lát nữa mới ăn cơm.” Nghiêm Đường đáp.
“Bảo Bảo, chiều nay anh về đón em, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, dì Trương nói với em chưa?” Nghiêm Đường hỏi.
“Dì nói rồi ạ!” Ngải Bảo vui vẻ đáp, “Chỉ có Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo ăn cơm thôi đúng không ạ?”
Có thể nghe ra giọng nói của Ngải Bảo tràn đầy sự háo hức.
“… E là không phải, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường tiếc nuối xin lỗi em, “Tối nay anh có việc không đi được, bữa tối không chỉ có hai chúng ta, còn có người khác nữa.”
Ngải Bảo hơi căng thẳng: “Người khác là người nào ạ?”
Em không thích ăn cơm cùng người lạ.
Nghiêm Đường biết điều này, anh dịu giọng dỗ dành: “Là một vài người có thể sẽ hợp tác trong công việc với anh, không sao đâu Bảo Bảo, họ không quan trọng. Đến lúc đó, anh bảo Trần San đưa em sang phòng riêng bên cạnh ăn cơm, ăn xong anh sẽ qua tìm em ngay.”
Ngải Bảo vẫn hơi lo lắng: “Ngải Bảo không thể ăn cơm với Nghiêm Nghiêm ạ?”
Giọng em hơi buồn bã.
Nghiêm Đường cũng hết cách.
Anh chỉ có thể dùng vài biện pháp tích cực để bù đắp, an ủi Ngải Bảo: “Bảo Bảo, chúng ta chỉ tách ra một lát lúc ăn cơm thôi, đợi anh ăn xong, anh sẽ dẫn Bảo Bảo đi quán trà sữa, chúng ta uống trà sữa và ăn bánh ngọt, được không?”
Ngải Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, hình như không phải là không được!
Lâu lắm rồi em không được uống trà sữa trân châu đen và trà sữa bánh trôi.
“Vậy chỉ có Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo cùng uống thôi ạ?” Ngải Bảo hỏi.
Nghiêm Đường trả lời đúng vậy.
“Ngải Bảo có thể uống một cốc trà sữa trân châu đen, rồi uống thêm một cốc trà sữa bánh trôi không ạ?” Ngải Bảo lại hỏi.
Nghiêm Đường ngẫm nghĩ: “Được, nhưng hai ly Ngải Bảo đều chỉ được uống một nửa thôi, không được uống hết.”
Ngải Bảo ậm ừm hai tiếng.
Trong lòng Ngải Bảo đã có tính toán, em cứ nhận lời trước, đến lúc uống trà sữa, em lại giở trò ăn vạ là được!
Nghiêm Đường nghe Ngải Bảo đồng ý không chút do dự, dĩ nhiên biết em đang nghĩ gì: “Anh sẽ nói với nhân viên pha trà sữa chỉ làm một nửa thôi.”
Anh bổ sung thêm một câu.
Ngải Bảo hừ một tiếng.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo hậm hực mấy tiếng rồi mới miễn cưỡng nói.
Nghiêm Đường có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bĩu môi của Ngải Bảo ở đầu dây bên kia.
Anh không nhịn được bật cười: “Bảo Bảo, chúng ta không chỉ uống trà sữa, còn phải ăn bánh ngọt, chúng ta phải để dành bụng ăn bánh ngọt, đúng không nào?”
Ngải Bảo thấy Nghiêm Đường nói có lý.
“Vâng ạ!” Lần này em vui vẻ nói trả lời.
“Vậy tối gặp nhé, Ngải Bảo.” Nghiêm Đường tạm biệt Ngải Bảo.
Ngải Bảo: “Hẹn gặp lại tối nay, Nghiêm Nghiêm!”
Nói xong em còn tự nhiên “moah” một tiếng.
Ngải Bảo không còn như mấy hôm trước, cứ “moah” là xấu hổ đỏ mặt, bây giờ em có thể chu môi, “moah” Nghiêm Đường mấy cái mà mặt không đỏ chút nào.
Nghiêm Đường thường phải ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn.
Ngải Bảo khóc, anh luống cuống tay chân.
Ngải Bảo hôn, anh lại bó tay hết cách.
Nghiêm Đường cầm điện thoại, lại một lần nữa đơ người tại chỗ.
Sắc đỏ hồng như cơn lũ vỡ đê, lan đến tận vành tai Nghiêm Đường.
“Nghiêm Nghiêm, sao anh không thơm Ngải Bảo?” Ngải Bảo hơi nghi hoặc hỏi.
Em thơm xong, đợi mãi mà không thấy Nghiêm Đường thơm lại.
Bấy giờ Nghiêm Đường mới hoàn hồn.
“… Bảo Bảo, em giơ đồng hồ lên trán đi.” Nghiêm Đường nói. Giọng anh có phần bất đắc dĩ.
Ngải Bảo ồ một tiếng.
“Đưa lên trán chưa?” Nghiêm Đường hỏi.
“Đưa lên rồi ạ.” Ngải Bảo đáp.
Giọng em nghe nhỏ hơn lúc nãy một chút, Nghiêm Đường nghĩ, Ngải Bảo ngoan như vậy, chắc chắn là đã làm theo.
Sau đó, Nghiêm Đường giơ điện thoại ra trước miệng.
Giống như mỗi tối về nhà hôn lên trán Ngải Bảo đang ngủ say, anh hôn nhẹ với chiếc điện thoại của mình.
Tiếng hôn của Nghiêm Đường không hề khoa trương, không tròn trịa, không vang dội như tiếng “moah” của Ngải Bảo.
Anh hôn rất nhẹ, rất khẽ, như một làn gió thoáng qua lướt trên mặt hồ rồi biến mất không dấu vết.
“Được rồi, Ngải Bảo, ở nhà ngoan nhé, chiều anh về đón.” Nghiêm Đường hôn xong, đưa điện thoại về bên tai, dặn dò, “Phải ăn ngoan ngoãn ăn cơm, nghe chưa?”
“Ngải Bảo nghe rồi ạ!” Ngải Bảo ngoan ngoãn đáp, “Nghiêm Nghiêm cũng ngoan ngoãn ăn cơm nha.” Giọng em lại to hơn.
Nghiêm Đường “Ừm” một tiếng, sau đó Ngải Bảo cúp máy.
Kết thúc cuộc gọi với Ngải Bảo, Nghiêm Đường hơi đau đầu kéo cà vạt, xua đi hơi nóng trên người.
Không biết Ngải Bảo học ở đâu, dạo này em rất thích “moah” người khác.
Cũng không thể nói là người khác, chỉ có Nghiêm Đường mà thôi.
Nghiêm Đường lần này đã không còn như lần trước – não bộ chết máy ngay tức khắc, anh chỉ không kịp phản ứng một chút.
Nghiêm Đường ngả người lên ghế dựa, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tinh, trong lòng thầm niệm một trăm lần, Nghiêm Đường bình tĩnh Nghiêm Đường bình tĩnh Nghiêm Đường bình tĩnh Nghiêm Đường bình tĩnh Nghiêm Đường bình tĩnh Nghiêm Đường bình tĩnh…
Qua khoảng một hai phút, Nghiêm Đường cảm thấy mình đã thành công thôi miên bản thân, tin rằng mình đã bình tĩnh lại.
Anh vuốt mặt, đứng dậy chuẩn bị đi nhà ăn dùng bữa trưa.
“Anh Nghiêm…” Nghiêm Đường vừa xuống thang máy, đi đến đại sảnh, đột nhiên bị nhân viên lễ tân gọi lại.
Nghiêm Đường quay đầu, nhìn về phía quầy lễ tân.
Anh phát hiện có một người đàn ông đứng bên cạnh quầy lễ tân, anh ta mặc vest phẳng phiu, ra dáng đường hoàng.
Không phải Hứa Tranh Thâm thì còn ai vào đây?
Hứa Tranh Thâm cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Đường, vẫy tay với anh.
“Anh Nghiêm, anh Hứa của công ty Thụy Sinh đến sớm, anh ấy muốn tìm anh bàn công việc.” Lễ tân vội vàng trình bày rõ sự việc.
Lễ tân là người có mắt nhìn, cô biết công ty Thụy Sinh không phải dạng tép riu, chưa nói đến danh tiếng quốc tế vang dội vốn có của công ty Thụy Sinh, lần này công ty mình còn mời họ đến tham dự hội thảo, chắc chắn không thể xem nhẹ.
Nhưng Hứa Tranh Thâm không có hẹn trước, theo quy định, lễ tân không dám tự tiện cho anh ta lên tầng.
Ngay lúc lễ tân định liên lạc với Trần San thì vừa hay Nghiêm Đường xuống ăn cơm đi ngang qua, bị lễ tân tinh mắt phát hiện.
Nghiêm Đường nhìn Hứa Tranh Thâm, vẻ mặt lạnh nhạt đi nhiều.
Anh gật đầu với lễ tân, tỏ ý mình đã biết.
Sau đó, anh đi thẳng về phía Hứa Tranh Thâm vẫn đang cười tươi.
Nghiêm Đường chưa từng có trao đổi gì với Hứa Tranh Thâm trước đám đông, tuy anh và Hứa Tranh Thâm có thù cũ, nhưng Nghiêm Đường không ngốc, anh sẽ không thể hiện quá rõ sự bài xích của mình giữa thanh thiên bạch nhật.
Dù bây giờ là giờ cơm trưa, đại sảnh công ty không có nhiều người, Nghiêm Đường vẫn phải kiềm chế một chút.
“Tổng giám đốc Từ có chuyện gì?” Nghiêm Đường hỏi.
Anh dừng lại ở một khoảng cách không xa không gần với Hứa Tranh Thâm, ánh mắt nhìn Hứa Tranh Thâm lạnh lùng, trong đó ngầm chứa ý cảnh cáo.
Hứa Tranh Thâm đẩy gọng kính mỉm cười: “Khách sáo quá, anh Nghiêm, bạn học cũ bao nhiêu năm, tôi chỉ muốn đến công ty anh sớm một chút xem anh thế nào, tán gẫu với anh thôi.”
Hứa Tranh Thâm đoán được Nghiêm Đường sẽ không làm to chuyện trước đám đông, anh ta cười vô tư.
Nghiêm Đường không muốn đáp lời.
“Chúng ta không có gì để nói chuyện cả.” Anh lạnh lùng nói, “Mời Tổng giám đốc Từ về cho, lát nữa ba giờ chiều, hội thảo Công nghệ thông tin và Tương lai sẽ bắt đầu, đến lúc đó mời Tổng giám đốc Từ ghé thăm.”
Nghiêm Đường vừa nói, vừa giơ tay, bàn tay hướng về phía cửa, làm động tác tiễn khách.
Hứa Tranh Thâm không tức giận.
Anh ta vẫn cười, tự mình hòa giải: “Vậy xem ra anh Nghiêm có việc bận, thế thì tôi không làm phiền nữa… Lát nữa, ba giờ gặp lại.”
Hứa Tranh Thâm nói xong, còn lắc cổ tay trái với Nghiêm Đường.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta hiển thị thời gian.
Nghiêm Đường không nói gì thêm, anh làm như không nghe ra sự nhiệt tình của Hứa Tranh Thâm, chỉ nói một câu lạnh lùng mà khách sáo, “Ba giờ gặp.”
Sau đó, anh đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tranh Thâm rời đi.
Mãi đến khi thấy Hứa Tranh Thâm ra khỏi cửa lớn công ty, Nghiêm Đường mới quay người, đi mấy bước đến quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân run rẩy nhìn Nghiêm Đường.
Tuy nhân viên đều rất quý ông chủ Nghiêm Đường, thế nhưng họ sợ Nghiêm Đường cũng là thật – Nghiêm Đường giống như sông băng vĩnh cửu, quá lạnh lẽo, quá cứng rắn, khiến người ta cảm thấy quá hung dữ, quá khó gần.
“Cho Hứa Tranh Thâm – tức là quý ngài vừa rồi, vào danh sách đen khách ghé thăm.” Nghiêm Đường gấp ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn, dửng dưng ra lệnh.
Lễ tân ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng gật đầu đáp vâng ạ.
Vẻ mặt Nghiêm Đường lạnh lùng và thờ ơ, trông có vẻ hoàn toàn không để tâm đến Hứa Tranh Thâm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy dường như anh vô cùng chán ghét người này.