Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 97

Dì nói,

“Thôi vậy, tôi đã đi nhiều nơi như thế,

Có lẽ tôi nên làm việc thứ hai, tìm một căn nhà bên bờ biển để ở lại.”

Đợi Nghiêm Đường lái xe về, đón Ngải Bảo đến nhà hàng đã gần bảy giờ tối.

Nghiêm Đường còn lo mình về muộn, Ngải Bảo sẽ đói bụng, nên mua cho em ít bánh ngọt và bánh quy để em ăn lót dạ trên đường.

Ai ngờ lúc Nghiêm Đường về đến nhà, tinh thần em rất tốt.

Ngải Bảo đeo sẵn chiếc ba lô khủng long của mình, ngoan ngoãn ngồi trên sofa đợi anh.

“Bảo Bảo, nhớ lời anh vừa nói với em chưa?” Trước khi khởi động xe, Nghiêm Đường lại cúi đầu hỏi Ngải Bảo đang dựa vào vai mình.

Ngải Bảo hút sột soạt hộp sữa chocolate.

Em nghe vậy ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường: “Em nhớ rồi ạ!”

“Ngải Bảo phải ngoan ngoãn ăn cơm, không nói chuyện với người lạ, không chạy lung tung, không quậy phá, đợi Nghiêm Nghiêm đến tìm em!” Em lớn tiếng lặp lại một lần.

“Đúng, không sai.” Nghiêm Đường hài lòng xoa đầu Ngải Bảo, “Bảo Bảo ngoan nhé, lát nữa em ăn cơm với chị San San, anh ăn xong sẽ đến tìm Bảo Bảo ngay.”

Ngải Bảo gật đầu.

Ngải Bảo uống xong hộp sữa chocolate trong tay, chép miệng, em phát hiện cả miệng mình đều là vị ngọt ngào.

Chỉ cần em cùng làm việc gì đó với Nghiêm Đường, tâm trạng sẽ cực kỳ tốt.

Ngải Bảo ngồi trên ghế phụ lái, ôm ba lô khủng long của mình, nhấm nháp dư vị ngọt ngào trong miệng.

Ngải Bảo cảm thấy thứ còn lại trong miệng mình không chỉ là vị ngọt của sữa chocolate. Mỗi khi em lặng lẽ quay đầu nhìn Nghiêm Đường, vị ngọt này lại đậm đà thêm mấy phần.

Hơi giống miếng kẹo mè đầu tiên em ăn, cũng hơi giống ngụm trà sữa trân châu đen đầu tiên em uống, cả trà sữa bánh trôi nữa.

Vị ngọt như dòng sông nho nhỏ róc rách chảy trong miệng Ngải Bảo.

Ngải Bảo càng chép miệng, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.

Em mỉm cười ấm áp, như viên kẹo tan chảy dưới ánh mặt trời.

Nghiêm Đường đã nhận ra ánh mắt Ngải Bảo thường xuyên nhìn về phía mình.

Đợi trên đường không còn nhiều xe nữa, anh mới quay đầu, nhướng mày nhìn Ngải Bảo đang cười ngây ngô, hỏi: “Bảo Bảo, em đang nghĩ gì thế? Sao lại cười vui vẻ vậy?”

Ngải Bảo đã quên mất quy tắc “lái xe xe không được nói chuyện” mà mình từng đặt ra.

Em nghiêng đầu, nhìn Nghiêm Đường giải thích: “Tại vì trong miệng Ngải Bảo ngọt ngào đó ạ!”

Lúc Ngải Bảo nói câu này, đôi mắt cong cong, cười rất vui vẻ.

Nghiêm Đường cho rằng ý Ngải Bảo là thích uống sữa chocolate, anh nhớ lại đống đồ ăn vặt mình mua: “Bảo Bảo, trong hộp đồ ăn vặt trước mặt em, hình như còn một hộp sữa chocolate nữa, em lấy ra, anh cắm ống hút cho.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, em mở hộp đồ ăn vặt tìm ra hộp sữa đó.

Nghiêm Đường tạt vào làn dừng khẩn cấp rồi dừng xe, giúp Ngải Bảo cắm ống hút.

Ngải Bảo lại hút sột soạt.

Lần này em vừa uống sữa, vừa lén nhìn Nghiêm Đường.

Lúc lái xe, Nghiêm Đường rất nghiêm túc, Ngải Bảo có thể thấy đôi mắt hơi lạnh lùng của anh, sống mũi cao thẳng, cùng với chiếc cằm góc cạnh rõ ràng.

Ngoại hình của Nghiêm Đường, nói thật, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng là kiểu đẹp trai mang sát khí, không dễ gây thiện cảm.

Nhưng Ngải Bảo lại thấy Nghiêm Nghiêm cực kỳ cực kỳ đẹp!

Ngải Bảo nuốt ngụm sữa cuối cùng trong miệng, lại liếc Nghiêm Đường một cái.

Nghiêm Nghiêm thật sự rất đẹp nha!

Ngải Bảo cảm thấy vị ngọt trong miệng càng ngọt hơn.

Ngọt đến mức Ngải Bảo cảm thấy mình sắp sủi bong bóng.

Nghiêm Đường hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của Ngải Bảo.

Anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm nay Ngải Bảo cứ nhìn về phía mình mãi.

Nghiêm Đường đỗ xe, dắt Ngải Bảo xuống.

Anh kéo Ngải Bảo vào nhà hàng, đi thẳng đến phòng riêng.

Trên đường đi, Nghiêm Đường bước không ngừng nghỉ, miệng cũng không rảnh rỗi.

Anh lặp lại cho Ngải Bảo nghe mấy lần là phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được nói chuyện với người lạ, phải ở yên một chỗ…

Lặp lại nhiều đến mức Ngải Bảo phải lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy Nghiêm Nghiêm cứ lải nhải mãi thế này không còn đẹp trai như lúc nãy nữa.

“Được rồi, Bảo Bảo, anh không lắm lời nữa.” Nghiêm Đường nhìn vẻ mặt không biết đang thả hồn đi đâu của Ngải Bảo, bất đắc dĩ véo mũi em, “Bắt đầu thấy anh lắm lời rồi phải không?”

Nghiêm Đường véo má Ngải Bảo xem như trừng phạt.

Ngải Bảo hoàn hồn, em gạt bàn tay to của Nghiêm Đường ra: “Không có đâu nha, Ngải Bảo không chê Nghiêm Nghiêm lắm lời đâu ạ.”

Em nói, đôi mắt tròn xoe đảo quanh, nghĩ ra một cái cớ hay cho mình: “Vừa nãy Ngải Bảo đang suy nghĩ!”

“Nghiêm Nghiêm nghĩ oan cho Ngải Bảo!” Em phản công, còn hung dữ mách tội với Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường bật cười, mấy động tác nhỏ của Ngải Bảo dĩ nhiên không qua được mắt Nghiêm Đường.

Tuy nhiên, đối mặt với lời cáo trạng hùng hổ của Ngải Bảo, Nghiêm Đường vẫn giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, là lỗi của anh, anh nghĩ oan cho Bảo Bảo.”

Anh nói xong, xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.

Ngải Bảo hừ một tiếng, mái tóc xoăn tít đắc ý vểnh cao, Nghiêm Đường dùng tay ấn vẫn không xẹp xuống.

May mà bây giờ chưa đến giờ ăn theo kế hoạch, các quản lý cấp cao trong công ty và những vị khách được mời bao gồm cả Hứa Tranh Thâm, đều đang tham quan trong công ty, không có đồng nghiệp nào ở gần đây.

Nếu không, họ chắc chắn sẽ bị nụ cười rạng rỡ trên mặt Nghiêm Đường dọa sợ.

Phải biết rằng, bao nhiêu năm nay, thứ mà Nghiêm Đường thể hiện ra ngoài chỉ có một gương mặt lạnh lùng như thể sắp đóng băng.

Ngay cả năm kia, khi công ty đạt được thành tựu mang tính bước ngoặt, vẻ mặt Nghiêm Đường cũng chẳng có mấy thay đổi.

Gương mặt lạnh của Nghiêm Đường không chỉ nổi tiếng ở công ty YT, mà ở khu công nghệ cũng vang danh gần xa, không ít người có thâm niên khi nhận xét về anh đều nói: “Nghiêm Đường à? Năng lực cậu ta rất mạnh, chỉ là quá lạnh lùng, không đủ nhiệt tình!”

Mà bây giờ, tuy anh chỉ mỉm cười, nhưng sự sảng khoái và vui vẻ trong đó không thể che giấu được.

“Được rồi, em ăn cơm với chị San San nhé, anh sẽ đến đón Bảo Bảo sau.” Nghiêm Đường mở cửa phòng riêng, để Ngải Bảo đi vào.

Trần San ngồi trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa thì đứng dậy.

Cô cười đi về phía Ngải Bảo và Nghiêm Đường.

“Ngải Bảo, chị là chị San San, em còn nhớ chị không?” Trần San chủ động vẫy tay với Ngải Bảo.

Ngải Bảo nhất thời không trả lời.

Em nhìn Nghiêm Đường bên cạnh, không nỡ rời xa anh, bàn tay mũm mĩm nắm chặt bàn tay to không muốn buông ra.

Nhưng em hiểu chuyện, hơn nữa Nghiêm Đường đã nói rõ với Ngải Bảo từ trước.

Ngải Bảo đành nhỏ giọng trả lời Trần San: “Ngải Bảo nhớ chị San San ạ.”

Nghiêm Đường cảm nhận rất rõ bàn tay mập mạp của Ngải Bảo siết chặt tay mình một lúc, rồi mới thả lỏng.

Anh vỗ nhẹ lưng Ngải Bảo, như để an ủi em.

“Bảo Bảo ngoan, lát nữa anh đến ngay.” Nghiêm Đường nhẹ nhàng đẩy Ngải Bảo về phía Trần San.

“Nghiêm Nghiêm phải đến nhanh nhanh nha!” Ngải Bảo vẫy bàn tay mập ú của mình với Nghiêm Đường, dặn dò anh, “Phải đến nhanh nhanh đó ạ!”

Nghiêm Đường gật đầu: “Anh xong việc là đến ngay lập tức.”

“Được rồi, được rồi, anh mau đi lo việc đi, khoảng mười mấy phút nữa là họ tới rồi.” Trần San xua tay với Nghiêm Đường, đuổi anh ra ngoài.

“Ngải Bảo, đi, chúng ta ra bàn nào, cùng chị xem chúng ta muốn ăn gì nhé, được không?” Trần San quay đầu, cười rạng rỡ nhìn Ngải Bảo.

Nụ cười tươi rói của cô với Ngải Bảo và dáng vẻ thiếu kiên nhẫn lúc nãy khi đối mặt với Nghiêm Đường quả thực không giống cùng một người.

Ngải Bảo ngẩn người nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần San, theo thói quen quay đầu nhìn về phía Nghiêm Đường, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nhưng cửa phòng đã đóng lại.

Ngải Bảo đành quay đầu, chớp mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn Trần San.

Nghiêm Đường không vội đi ngay.

Anh đứng ở cửa một lúc.

Anh suy nghĩ về thái độ hòa ái đến khó tin của Trần San đối với Ngải Bảo vừa rồi, cảm thấy rất kỳ lạ.

Từ khi nào Trần San lại có thái độ tốt với người khác như vậy?

Trước mặt anh, người có thể nói là bạn cũ và đối tác lâu năm, phần lớn đều là liếc mắt xem thường.

Còn trước mặt những người khác, trừ khi cần xã giao, Trần San hoặc là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, hoặc là gương mặt cười như không cười đầy chế nhạo.

Từ khi nào Trần San lại hòa ái dễ gần như thế?

Nhưng Trần San vẫn đáng tin cậy, Nghiêm Đường yên tâm giao Ngải Bảo cho cô chăm sóc một lát.

Trần San – người bị Nghiêm Đường nghi ngờ có ý đồ xấu – quả thật có ý đồ xấu thật.

Cô thèm muốn mái tóc xoăn mềm mại của Ngải Bảo lâu lắm rồi!!!

Hai lần trước, cô chỉ có thể đứng nhìn Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.

Hôm nay, cơ hội này cuối cùng cũng đến! Lần này, Trần San quyết định phải làm thân với Ngải Bảo.

Trần San hớn hở dẫn Ngải Bảo đến chỗ ngồi.

Phòng riêng của họ là một phòng nhỏ, bàn không lớn, chỉ đủ cho hai, ba người ngồi.

Đây là Nghiêm Đường dặn dò từ trước để đặt riêng cho Ngải Bảo.

Ngải Bảo hơi gò bó tay chân, dù đã chuẩn bị tâm lý, Nghiêm Đường cũng hứa lát nữa sẽ đi uống trà sữa với em. Nhưng khi Ngải Bảo thực sự ở cùng với người không phải Nghiêm Đường, em vẫn không biết phải làm sao.

Ngay cả với giáo sư Tăng và dì Trương, thực ra Ngải Bảo không ở riêng với họ quá lâu.

May mà Trần San là người có EQ cao.

Cô biết tình hình đặc biệt của Ngải Bảo, vừa nhìn đã nhận ra sự không tự nhiên của em.

“Ngải Bảo, khủng long trong lòng em là ba lô à?” Trần San cười hỏi.

Cô chọn một chủ đề khiến Ngải Bảo cảm thấy quen thuộc, để tăng cường cảm giác an toàn cho em.

Ngải Bảo nghe vậy, cúi đầu nhìn ba lô khủng long mình đang ôm, “Vâng ạ, đây là một cái ba lô ạ.”

Trần San lại hỏi: “Vậy nó là bạn thân của Ngải Bảo đúng không?”

Ngải Bảo gật đầu: “Đúng ạ! Đây là bạn thân của Ngải Bảo!”

Ngải Bảo hơi vui vì có người chú ý đến bạn của mình: “Nó là Rồng Xanh Lá!”

Em giơ một cánh tay ngắn cũn của chú khủng long lên, vẫy tay với Trần San.

Trần San cũng vẫy tay với chú khủng long, cô làm ra vẻ rất ngạc nhiên: “Cái tên này hợp với nó ghê! Là Ngải Bảo đặt à?”

“Vâng ạ.” Ngải Bảo đáp.

“Xem ra em rất biết đặt tên nha!” Trần San khen ngợi.

“Đúng ạ!” Ngải Bảo nghe thấy lời khen của Trần San thì hơi đắc ý.

“Nghiêm Nghiêm cũng nói Ngải Bảo biết đặt tên!” Em rất vui vẻ bổ sung.

Trần San phối hợp gật đầu: “Xem ra Ngải Bảo thật sự rất có năng khiếu về mặt này.”

Ngải Bảo bị Trần San khen đến hơi xấu hổ.

Sự căng thẳng và gò bó ban đầu trong lòng em đã dịu đi.

Ngải Bảo nhớ lại điều giáo sư Tăng dạy mình, khen ngợi người khác sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Ngải Bảo quyết định phải khen Trần San một câu.

Em ngẩng đầu nhìn Trần San.

Trên cổ Trần San có một sợi dây chuyền vàng mảnh mai, nó nổi bật trên làn da gần như màu đồng của cô, giống như dòng sông vàng băng qua đêm đen.

Thế là Ngải Bảo nói với Trần San: “Dây chuyền trên cổ chị San San đẹp lắm ạ.”

Em chỉ vào sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ Trần San.

Trần San nghe lời Ngải Bảo nói thì ngẩn người.

“À, vậy sao?” Cô chạm vào sợi dây chuyền vàng lặng im trên cổ mình.

Kiểu dáng của sợi dây chuyền này đã lỗi thời, chỉ là một sợi dây chuyền mắt xích hình chữ O đơn giản, ngay cả mặt dây chuyền cũng không có. Trần San chạm vào, cảm thấy hơi cấn tay.

“Cảm ơn Ngải Bảo, chị cũng thấy nó đẹp.” Trần San cười nói với Ngải Bảo.

Bình Luận (0)
Comment