Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 77

Dịch: Phi Phi

Lần này Dư Âm Dung mời rất nhiều bạn bè trong ngoài giới đến dự tiệc sinh nhật, đồng thời cũng đưa danh sách khách mời cho Triệu Đường Như xem qua. Bà cũng hiểu, nếu Triệu Đường Như đã biết thì tất cả mọi người trong nhà họ Ôn cũng biết.

Kết quả rõ ràng, nhà họ Ôn rất vừa lòng với tâm ý này của bà.

Dư Âm Dung biết bọn họ muốn thấy con gái mình được coi trọng thế nào, đồng thời cũng hy vọng hai nhà có một phương thức công khai trang trọng, mà bản thân bà cũng đồng ý với quan điểm này vì hy vọng cho Lương Yến Tân một sự yên tâm.

Công bố cho mọi người biết bông hoa nhà họ Ôn đã có chủ là cách thức chống lại tình địch hữu dụng nhất.

Khách mời lục tục đến tham dự, đại sảnh với trần cao chót vót được trang hoàng bởi chùm đèn pha lê tinh xảo và tranh sơn dầu.

Dư Âm Dung cầm ly sâm panh, đang nhỏ giọng tán gẫu với Triệu Đường Như. Những người có mặt liên tục quan sát, tò mò nghị luận vì sao không thấy Lương Yến Tân tham gia bữa tiệc.

Tần Hủ cầm ly rượu đứng một góc, anh ta cũng đang quan sát xung quanh, nhưng người anh ta đang tìm lại là Ôn Thư Du.

Nhà họ Ôn và cả hai anh trai của cô đã có mặt mà cô vẫn chưa xuất hiện, chuyện này thật sự rất lạ thường.

Chẳng lẽ hôm trước cô từ chối lời mời của anh ta là vì cô cũng không đến tham gia?

Nghĩ vậy, Tần Hủ nhẹ lòng hơn một chút, nhưng vừa muốn quay người lại nghe thấy đằng sau có tiếng xôn xao.

Cửa đại sảnh được người phục vụ đẩy ra từ phía ngoài.

Bình thường khi có người tiến vào sẽ chỉ có một số người quay ra nhìn vì tò mò hoặc theo phản xạ tự nhiên. Nhưng lúc này gần như khách mời đã đến đông đủ nên rất nhiều người cùng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, những người nhìn ra cửa lập tức ngây ngẩn. Toàn bộ đại sảnh bữa tiệc nhanh chóng yên lặng, chỉ còn lại khúc dương cầm du dương réo rắt mọi ngóc ngách.

Cô gái mặc chiếc váy dài đính kim cương đừng bên cạnh người đàn ông cao lớn, một tay cô khoác tay anh. Bộ âu phục màu đen càng làm nổi bật làn làn da tuyết trắng và năm ngón tay nhỏ thon dài mảnh khảnh.

Người đàn ông anh tuấn bên cạnh ung dung bình thản, tựa như nơi anh vừa tới không phải là một bữa tiệc thượng lưu đông đúc mà là nơi không một bóng người.

Hai người sánh vai nhau bước vào trong, vô cùng xứng đôi vừa lứa, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của khách mời trong bữa tiệc.

Những người có mặt đều không thể rời mắt, một lúc sau đã lờ mờ vang lên tiếng thì thầm to nhỏ.

Có người hỏi: “Sao bọn họ lại đến cùng nhau?”. 

Một người khác chần chừ trả lời: “… Vốn quan hệ giữa hai nhà Ôn, Lương cũng tốt lắm mà, hai người cùng nhau tham dự buổi tiệc cũng không quá kỳ lạ phải không?”.

“Nhiều năm như vậy rồi anh có thấy Lương thiếu đưa phụ nữ đi cùng trong mấy dịp thế này không?”.

Người khác đang bàn tán, bỗng nhiên cách đó không xa có một người đàn ông cúi đầu rủ mắt nhìn sang người bên cạnh cô gái.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô cong mi cười, nét hờ hững trên khuôn mặt chẳng mấy chốc đã tiêu tan, chỉ còn lại sự quan tâm nuông chiều và cả sự đắc ý lẫn kiêu ngạo xưa nay chưa từng thấy.

Ít nhất là dáng vẻ này của anh khác một trời một vực so với sự hiểu biết của họ đối với anh.

Cô gái bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh, chiếc cổ thon gọn tinh tế. Khi ngẩng đầu lên, cần cổ với cằm tạo thành đường cong duyên dáng tinh xảo.

Cô gái nhỏ vội vàng đỏ mặt rời mắt, đang muốn cúi đầu nâng váy nhưng người đàn ông bên cạnh đã vô cùng tự nhiên cúi người làm giúp cô.

Chỉnh lại váy xong, anh đứng dậy, động tác tự nhiên như thói quen nắm tay bàn tay cô đang đặt trên khuỷu tay mình.

“Tôi không hoa mắt đấy chứ…”.

“Lương thiếu nâng váy cho phụ nữ ấy hả?!”.

“Trời ạ, mấy người có nhìn thấy hành động và biểu cảm của anh ấy vừa rồi không? Tôi không ngờ người đàn ông như anh ấy cũng có mặt này đấy”.

“Trông bọn họ như vậy liệu có phải đang yêu nhau không?”.

“Mấy người còn nhớ mấy ngày trước cậu hai nhà họ Ôn mập mờ đối phó với Lương thiếu không? Nếu hai người thật sự đang yêu nhau thì dựa vào bản tính yêu em gái như mạng của cậu hai nhà họ Ôn, không ưa đối phương cũng là chuyện bình thường”.

Mọi người che miệng thì thầm đánh giá.

“Nhưng tôi nhớ là họ chênh lệch nhau khá nhiều tuổi? Lương thiếu lại thích một cô bé kiểu này ấy hả?”.

“Nhỏ tuổi thì sao, không thấy người ta đứng với nhau xứng đôi vừa lứa thế nào hả? Gia thế cũng ngang nhau”.

Tần Hủ nghe tiếng bàn tán xì xầm xung quanh, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Thì ra không phải cô không đến, cũng không phải làm bạn đồng hành của hai anh trai mà là muốn đến cùng Lương Yến Tân.

Đang yêu nhau? Sao có thể chứ? Anh ta cảm thấy cô và Lương Yến Tân vốn dĩ là hai người thuộc hai thế giới khác nhau.

Nhưng đôi nam nữ cách đó vài mét đứng bên nhau lại vô cùng hài hòa diễm lệ, cảnh đẹp ý vui, ngay cả ánh đèn trên đỉnh đầu cũng không sánh nổi quầng sáng phát ra từ họ.

“Anh buông em ra nào”. Ôn Thư Du khẽ giật tay, nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Đâu ra kiểu nắm như vậy”.

Rõ ràng tay cô phải đặt trên khuỷu tay anh mới đúng mà.

“Anh muốn nắm thế đấy, ai quản được”. Anh cố ý khiến cô giãn năm đầu ngón tay, sau đó lại cọ lên đầu ngón tay cô.

Ôn Thư Du cũng cạn lời, hơn nửa lực chú ý của cô đều bị cảm xúc trên bàn tay chiếm lĩnh, phần còn lại dùng để quan sát ánh mắt cực nóng của những người tham dự bữa tiệc tối nay.

Lâu nay cô đã tập làm quen với việc trở thành trung tâm đánh giá, nhưng lúc này lại chẳng thể nào xem nhẹ cảm xúc hồi hộp lẫn ngượng ngùng lo âu.

Lương Yến Tân bỗng nhiên dùng sức nắm chặt bàn tay cô.

“Anh làm gì thế?”. Đầu ngón tay Ôn Thư Du cố gắng chống lại sự xâm chiếm của anh.

“Anh không nên tặng em chiếc váy này”. Anh kín đáo chế trụ động tác nhỏ nhặt của cô, giọng điệu không vui, “Tất cả đàn ông đều đang nhìn em”.

Vừa nói, anh vừa quay đầu đảo mắt nhìn xung quanh.

Cách đó không xa, mấy người đàn ông không biết tốt xấu mà tiếp tục nhìn chằm chằm người bên cạnh anh như thể nhìn chưa đã. Thấy anh nhìn lại đây, sắc mặt mấy người lập cứng đờ, vội vàng quay mặt lấp liếm.

“Gì mà “tất cả” chứ”. Khuôn mặt Ôn Thư Du nóng bừng lên, “Em còn thấy rất nhiều phụ nữ đang nhìn anh đắm đuối kìa”.

“Thế sao, anh không để ý”. Anh đáp lại cô bằng giọng điệu nhàn nhã, sau đó đột nhiên đã thay đổi, cười khẽ, “Hay là trở về anh sẽ cho em cởi quần áo để bồi thường nhé?”.

Lại nữa! Cô ngại đám đông đang căng mắt nhìn mình nên không dám trừng mắt lườm anh, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

“Yến Tân”. Chếch phía sau lưng có người huýt sáo, điệu bộ trêu ngươi. Ôn Thư Du quay đầu lại thấy một công tử nhà giàu quen mắt nào đó đang cầm ly rượu nhìn bọn họ, sự kinh diễm thoáng qua trong mắt người đó rồi nhanh chóng biến mất.

Bị bọn họ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đang xem kịch vui khiến Ôn Thư Du hơi ngượng ngùng, vì thế bèn lặng lẽ rút tay khỏi tay người đàn ông.

“Hình như họ có chuyện muốn nói với anh? Em đi trước tới chỗ bố mẹ và Gia Ninh nhé”.

Lương Yến Tân nhướng mày nhìn bóng dáng uyển chuyển rời đi của cô gái nhỏ, sau đó mới chậm rãi quay đầu đi về phía mấy người kia.

“Có chuyện gì?”. Ngữ điệu của anh lạnh băng, chẳng thèm che giấu biểu cảm “không kiên nhẫn” với đám bạn.

“Hiếm thấy nhé”, một người trong số đó lên tiếng, “cậu có phụ nữ bên cạnh từ khi nào thế hả?”.

Anh hờ hững đáp lại: “Không thấy à”.

“Thật sự?”.

Lương Yến Tân quắc mắt nhìn người nọ, sắc mặt không đổi nhưng đáp án không cần nói cũng tự hiểu.

Mấy người cùng lúc nhìn nhau, ai nấy đều nhận thấy vẻ khó tin trong mắt của đối phương. Khi Lương Yến Tân và Ôn Thư Du cùng bước vào, bọn họ đã giật mình một phen cho nên bây giờ cũng nhanh chóng tiêu hóa được chuyện này.

Đám người ăn ý không tiếp tục chủ đề này, trái lại đã bắt đầu đá qua đá lại vài câu hài hước.

“Vẫn là cậu giỏi nhất, im ỉm mà bắt được con gái cưng nhà người ta, còn ra chiêu công khai lớn thế này; gì mà tiệc sinh nhật, có mà muốn giúp cậu công khai thì có”.

“Còn phải nói, Lương thiếu không thích thì thôi, đã thích là phải thích người tốt nhất, gia thế hay ngoại hình đều phải đỉnh”.

“Nhưng mà không được nhé, cậu chẳng nghĩa khí chút nào, đã nói là độc thân cả đời với anh em cơ mà?”.

Lương Yến Tân bề ngoài tươi cười nhưng bên trong trái ngược: “Ai nói với cậu thế”.

Người nọ xua tay làm động tác đầu hàng: “Thấy sắc quên bạn, kiến thức này tôi xin tiếp nhận”.

“Mà cậu cũng đủ lưu manh đấy, cậu bao nhiêu tuổi, con gái cưng nhà người ta mới bao nhiêu, tôi nhớ không nhầm thì vẫn còn đi học đúng không? Vậy mà cậu cũng ra tay được”.

“Trâu già gặm cỏ non à”.

Anh cười lạnh một tiếng, hờ hững nhìn mấy người trước mặt hứng thú nói móc mình.

Bỗng nhiên, anh cảm nhận được gì đó, hơi nghiêng đầu sang đã đối diện với một ánh mắt. Sắc mặt đối phương trắng bệch, thần thái đờ đẫn nhìn anh chằm chằm, đáy mặt lộ ra ý thù địch rất rõ ràng.

Lương Yến Tân nhếch môi không thèm để ý, sau đó quay người trở về vờ như không thấy gì.

Tần Hủ sắp không thể giữ được biểu cảm bình thường, nhưng ánh mắt lạnh nhạt lẫn ý cười trào phúng trên khóe môi của người đàn ông vừa rồi quá mức công kích khiến anh ta vừa phẫn nộ vừa khó chịu.

Chẳng lẽ Lương Yến Tân biết anh ta thích Ôn Thư Du sao? Vì thế nên mới không chờ được muốn diễu võ dương oai?

Anh ta bất chợt nhớ đến chuyện xảy ra năm năm trước ở Vô Giới. Khi đó Lương Yến Tân đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn lời tỏ tình của anh ta.

Lẽ nào khi đó Lương Yến Tân đã cố ý?

Năm năm, vì không muốn Ôn Thư Du trở nên xa lạ với mình nên anh ta đã lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cô năm năm. Trong thời gian đó, anh ta chỉ có thể cẩn thận che giấu tâm ý của mình, không để đối phương phát hiện.

Nhưng năm năm sau, mọi chuyện lại bị Lương Yến Tân phá hỏng hoàn toàn.

Tần Hủ vừa khổ sở vừa chua xót, không nhịn được quay đầu nhìn sang bên kia, sau đó hít sâu chậm rãi bước qua đó.

Ôn Thư Du đang nói chuyện với bạn của bố mẹ, bên cạnh còn có mẹ của Lương Yến Tân – chủ nhân của bữa tiệc. Từ thái độ của hai bên phụ huynh có thể thấy đáp án đã quá rõ ràng.

Quan sát sắc mặt của khách khứa tới tham dự, hiển nhiên mọi người cũng nghĩ vậy. Có thể nói chuyện này sẽ “bùng nổ” thế nào trong giới, sẽ trở thành đề tài tán gẫu say sưa của biết bao người.

Dù sao thì nhân vật chính của bữa tiệc quá mức thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa trước đây không ai dám liên tưởng hai người sẽ ở bên nhau.

Bao gồm cả Tần Hủ, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Tần Hủ tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười gọi cô: “Thư Du”.

Cô gái trẻ quay đầu lại, thoáng chút bất ngờ mới cười đáp: “Tần Hủ, chuyện gì thế?”.

Cô vừa nói vừa bước đến phía Tần Hủ, không muốn tiếp tục đứng cạnh người nhà để nói chuyện với anh ta. Tần Hủ giảm chút căng thẳng, chào hỏi với người nhà của cô trước sau đó mới bước sang bên cạnh.

Ôn Thư Du hơi thấp thỏm, lơ đãng theo anh ta chọn một góc nói chuyện.

“Có chuyện gì muốn nói hả?”. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, đi thẳng vào vấn đề.

“Chỉ là đã lâu không gặp, muốn nói chuyện với cậu một chút”.

“Được thôi”. Cô mỉm cười nói: “Cậu muốn nói gì?”.

Tần Hủ lại trầm mặc, một lúc sau mới tươi cười mở miệng hỏi: “Mình cứ cảm thấy gần đây cậu trở nên xa lạ với mình?’.

“… Có hả?”.

Anh ta nhướng mắt lên nói: “Mình tưởng hôm nay cậu sẽ đến cùng anh cả hoặc anh hai cậu. Lúc nãy thấy người nhà cậu đến rồi mà cậu vẫn chưa tới, mình còn cho rằng cậu không đến dự tiệc nên mới từ chối tham gia với mình”.

Đối phương đột nhiên chuyển đề tài khiến tầng giấy chắn mỏng manh dường như đã bị đâm thủng.

Bầu không khí quá mức kỳ lạ, Ôn Thư Du cuối cùng cũng xác định được suy đoán của Lương Yến Tân, nội tâm nhất thời vùng vẫy trong đủ loại cảm xúc hỗn tạp.

Nhưng bây giờ cô đã biết, nhất định phải để Tần Hủ hiểu rõ suy nghĩ của cô, tránh về sau xảy ra những chuyện không đáng có.

“Hai anh ấy cũng muốn mình đi cùng, nhưng… cậu cũng thấy rồi đấy, mình và Lương Yến Tân đi cùng nhau càng thích hợp hơn”. Cô còn tiện thể rào thêm một câu, “Xin lỗi nhé”.

Lời “xin lỗi” này không chỉ vì chuyện từ chối đồng hành tham dự bữa tiệc mà trong đó còn nhiều hàm ý không thể nói ra.

“Hai người ở bên nhau sao?”.

“Ừ”.

Tần Hủ chỉ cảm thấy sức lực trong cơ thể bị rút cạn trong chớp mắt, cả trái tim bị băng tuyết bao phủ, lạnh lẽo đau nhói.

Quả nhiên, không gì có thể đả kích mạnh mẽ bằng một đáp án trực tiếp.

“Mấy chuyện thế này không cần nói xin lỗi”. Anh ta miễn cưỡng tươi cười, ngước mắt trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, muốn mở miệng nói thêm gì đó nhưng đột nhiên lại mắc ở cổ họng.

Liếc mắt thấy bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần.

Bờ eo chợt run lên, Ôn Thư Du kinh ngạc quay đầu nhìn sang người bên cạnh, dù không làm gì sai nhưng vẫn chột dạ cứng họng.

“Đi gặp mấy người bạn với anh nhé?”. Lương Yến Tân cúi đầu hôn một bên thái dương cô, giọng điệu vô cùng tự nhiên thân mật tựa như nơi này trừ hai người họ thì không còn người thứ ba.

Vẻ tươi cười gượng gạo trên mặt Tần Hủ lung lay sắp đổ, phải dùng hết sức mới khống chế được cảm xúc, nụ cười cuối cùng trưng ra khóe môi đã cứng đờ: “Mình còn có việc, xin lỗi không nói chuyện thêm được”.

Nói xong, ánh mắt chua chát thất bại của anh ta lướt qua Ôn Thư Du rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Những người đứng đằng xa theo dõi một màn này không sót chút nào. Sau khi tin tức Lương thiếu của Đình Thành “giữ vợ” kè kè truyền ra bèn bị người này người kia trong giới chuyển tai nhau như sóng triều dồn dập.

Những người ở đây đã không nhịn được muốn trở về thuật lại toàn bộ sự việc sinh động này cho những người không được chứng kiến.

“Không giữ cậu ta lại à?”.

Ôn Thư Du thở dài, tâm trạng phức tạp: “Đừng nói móc em”.

“Ai dám nói móc em?”. Anh mỉm cười cưng chiều, giọng điệu vẫn khắc chế nhưng vẻ mặt lại chẳng giấu được vẻ sung sướng.

Cô cũng chẳng thèm nhịn, đầu ngón tay chọc lên eo anh trút oán giận.

Lương Yến Tân bắt lấy tay cô, hít sâu một hơi ra vẻ buồn bực: “Muốn bị phạt đúng không?”.

“Dù sao anh cũng không thể làm gì em”.

“Vậy sao”. Anh nhẹ nhàng nhướng mày, hỏi lại: “Em chắc không?”.

Vốn dĩ Ôn Thư Du rất chắc chắn chuyện này, nhưng vừa bị hỏi như vậy lại khiến cô thấp thỏm, không dám nói gì quá khẳng định, vì vậy cô đành kiếm đại một đề tài để chuyển sự chú ý của anh: “Không phải anh bảo em đi gặp bạn của anh à?”.

Lương Yến Tân không nói, chỉ nhìn cô cười, ý vị thâm sâu.

Nửa tiếng sau Ôn Thư Du đã hiểu hàm ý trong nụ cười của anh.

Vì cô đã uống chút sâm panh nên giữa chừng muốn đến phòng trang điểm chỉnh trang một chút. Nhưng khi cô vừa đến hành lang, từ xa đã nhìn thấy người đàn ông đúng lúc đang dựa vào cửa. Cà vạt trên cổ đã bị anh tháo xuống nắm trong tay vần vò.

Dáng vẻ trông rất kiềm chế.

Đôi mắt màu nâu nhạt dường như đang nhìn cô, dường như lại chập chờn vô định, nhưng ý tứ của anh thì rất rõ ràng…

… đợi cô chui đầu vào lưới.

Ôn Thư Du xoay người muốn quay về đường cũ nhưng tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, cho đến khi khoảng cách với cô chỉ còn trong gang tấc.

Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, cô cúi đầu nhìn thấy anh dùng cà vạt của mình quấn quanh tay cô, sau đó lại kéo chặt nút thắt của cà vạt.

“Còn muốn chạy đi đâu?”. Anh cúi người kề môi bên tai cô, khẽ cười một tiếng rõ ràng chẳng hề có ý tốt.



“Miên Miên đâu mẹ?”.

“Đến phòng trang điểm”. Triệu Đường Như hiểu rõ thói quen của con gái bèn thuận miệng trả lời.

Ôn Lãng Dật gật đầu, vừa nâng ly rượu lên lại sực nhớ ra ngước mắt nhìn một vòng.

Quả nhiên, Lương Yến Tân cũng không thấy đâu.

Khéo thật đấy. Anh hừ nhẹ một tiếng, ngửa đầu uống nốt ngụm rượu trong ly rồi tùy ý đưa cho phục vụ bên cạnh. Đến khi xoay người rời đi, bước chân anh đột nhiên khựng lại.

Cô gái trẻ tuổi cách đó mấy mét cùng lúc đối diện với anh bèn hoảng hốt lảng tránh ánh mắt anh.

“Lãng Dật”. Ôn Dược ở phía sau gọi anh.

Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn người nọ, khi quay người lại, thần sắc của anh đã khôi phục như thường: “Bố”.

“Chú Nhạc muốn nói chuyện với con”.

“Vâng”.

Ôn Lãng Dật cất bước đến một bên đại sảnh, mới đi được mấy bước, khóe môi anh khẽ nhếch lên rất khó phát hiện.

Trốn ư?

Không vội, anh còn có rất nhiều thời gian.



Về ý nghĩa nào đó thì bữa tiệc sinh nhật này chẳng khác gì một bữa tiệc đính hôn.

Nhưng chuyện này cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến Ôn Thư Du. Thứ duy nhất cô cần thích ứng là ánh mắt hâm mộ của người khác.

Mọi người đều nói cô tốt số, đã sinh ra trong gia đình giàu có, lại có một anh bạn trai xưa nay vẫn hờ hững với mọi người, là một tư bản chính hiệu như Lương Yến Tân.

Cánh nam giới vừa hâm mộ vừa sợ hãi tài lực và địa vị của anh, còn nữ giới dù có ái mộ anh bao nhiêu thì xưa nay vẫn chẳng thể thực hiện được mục tiêu của mình.

Trong bữa tiệc tối hôm đó, mọi người đều nói cô nổi bật chói lóa, so với trước đây càng thêm tỏa sáng lấp lánh.

Nhưng Ôn Thư Du lại chẳng có cảm giác gì với những lời bình luận đó, hay nói đúng hơn là cô không có cơ hội để “cảm nhận” nó.

Bởi vì một tuần sau cô đã đi theo Lương Yến Tân sang Đức công tác.

Nếu đơn thuần chỉ vì công việc thì đương nhiên cô không cần đi theo, nhưng cô không muốn lãng phí kỳ nghỉ quý giá này, không muốn bớt đi cơ hội ở bên anh.

Hai người ở Đức hai ngày, xong việc rồi di chuyển đến Đan Mạch, cuối cùng là Na Uy.

Thể chất Ôn Thư Du sợ lạnh, nhưng bàn tay của người đàn ông cạnh mình lúc nào cũng ấm áp, vì thế cả chặng đường dài cô luôn thích thú anh nắm tay mình rồi nhét trong túi áo.

Ngoài chuyện đó, quả thực Lương Yến Tân đã chăm sóc cô như trẻ con, săn sóc vô cùng chu đáo; còn cô cũng chẳng hề e dè mà tùy ý làm con cá mặn không chút ý chí ỷ lại vào anh.

Sau khi đến Na Uy, hai người ở Oslo một ngày, sau đó Lương Yến Tân đã đưa cô đến một địa điểm khác.

Vì muốn chuyến du lịch của mình có “cảm giác bí mật” nên Ôn Thư Du không hỏi bọn họ đang đi đâu, cho đến khi ra sân bay chuẩn bị lên máy cô mới biết điểm đến là Tromso.

Cô chưa từng đến thành phố này, nhưng cô biết nó nổi tiếng vì điều gì.

… Cực quang.

Ngay cả khi đã ngồi trên máy bay nhưng cô vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh: “Vì sao lại đi Tromso?”.

“Chẳng phải em đã đoán được rồi à?”. Anh rủ mắt nhìn cô cười.

Thật sự muốn đi ngắm cực quang sao?

Tâm trạng Ôn Thư Du vô cùng phức tạp, bất chợt nhớ đến cái đêm ở Vô Giới vào năm năm trước. Khi ấy cô đã nhìn thấy cực quang giả ở trần nhà nhân tạo.

Tuy rằng hiệu ứng thị giác rất chân thực nhưng suy cho cùng vẫn là giả.

Cô vốn đang suy nghĩ liệu Lương Yến Tân sắp xếp chuyến đi này có liên quan đến chuyện đêm đó hay không, nhưng cẩn thận suy ngẫm một lúc cô vẫn cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

Năm năm trước anh vẫn chưa động lòng với cô. Màn cực quang đó chỉ có ý nghĩa đối với cô mà thôi, chưa biết chừng anh chẳng còn nhớ đến nó nữa.

Đan Mạch cách Na Uy không xa, hiện giờ cũng đúng lúc thích hợp để ngắm cực quang nên anh sắp xếp như vậy cũng rất bình thường, cô cứ coi đây là một chuyến du lịch bình thường là được.

Cô quyết tâm rời sự chú ý của mình sang chuyện khác, tránh cho bản thân suy nghĩ nhiều.

Khoảng hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Tromso, tài xế cùng hướng dẫn viên tư nhân đã đợi bọn họ trước khách sạn.

Ôn Thư Du ngồi máy bay nên hơi buồn ngủ, ăn chút đồ ăn trong khách sạn rồi nghỉ ngơi một lúc mới khôi phục tinh thần. Khi cô đi theo Lương Yến Tân xuống lầu, một bàn tay của cô lại chui vào túi áo khoác ngoài của anh.

“Sao chỉ em phải mặc dày thế này?”. Cô ôm cánh tay anh thắc mắc.

Người đàn ông cúi đầu hôn cô: “Vì em là quỷ nhỏ yếu ớt”.

Chịu ảnh hưởng của dòng hải lưu ấm nên nhiệt độ không khí ở Tromso cũng không quá thấp. Mặc dù thời tiết tháng một chỉ âm mấy độ, nhưng Ôn Thư Du vẫn ngoan ngoãn mặc áo bông và khăn quàng cổ, những sợi lông trắng muốt phất phơ hai bên sườn má cô.

Trái ngược với cô, Lương Yến Tân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thân người vẫn thẳng tắp hiên ngang như cũ.

Cô không phản bác, ngẩng đầu túm ống tay áo của anh, hai mắt nhắm hờ đáp lại nụ hôn của người đàn ông.

Giờ đây cô đã học được đáp lại anh, nhưng phần lớn thời gian cô đều không dám tùy ý vì sợ Lương Yến Tân sẽ lại mất khống chế.

Lên xe, hướng dẫn viên bắt đầu liên hệ nhân viên ở điểm quan sát, sau khi xác định được địa điểm quan sát cực quang mạnh nhất lúc này mới khởi hành.

Ôn Thư Du cảm thấy nếu nhất quyết phải dùng mấy chữ đơn giản để hình dung cảm nhận đêm nay của cô thì chỉ vỏn vẹn trong mấy chữ “giống như nằm mơ”.

Bọn họ thuận lợi thấy được cực quang. Khoảnh khắc nhìn ngắm nó cô mới hiểu rằng mọi hình ảnh sắc nét mình nhìn thấy trên mạng đều không thể sánh bằng một phần vạn so với tận mắt chứng kiến.

Ánh sáng màu xanh lục lộng lẫy không còn bị giới hạn trong bàn tay mà đang xuất hiện ngay trước mắt cô.

Bầu trời đầy sao, dải ánh sáng pha trộn từ xanh nhạt sang đậm rẽ ngang trời đêm.

Ánh sáng chuyển động, bên tai là tiếng gió du dương.

Bỗng nhiên, người đàn ông cao lớn ôm cô từ phía sau, làn môi ấm áp dán lên gò má lạnh lẽo của cô.

“Miên Miên”.

Giọng nói của anh vừa trầm nhẹ lôi cuốn giữa gió đêm trên mảnh đất trống trải, ẩn chứa nét thâm tình thấu vào tim tựa như nốt hương cuối trong mùi hương gỗ nhẹ nhàng của anh.

Ôn Thư Du cất tiếng “Dạ” nhẹ nhàng, nhịp tim dồn dập thôi thúc.

“Em biết vì sao anh lại đưa em đến đây không?”.

Suy đoán dần bị khuất lấp trong lòng cô nhen nhóm trở lại: “… Vì sao?”.

Câu trả lời của anh rất đơn giản: “Trước kia vì muốn dỗ em, muốn đuổi em đi nên mới đưa em đi xem cực quang giả ở Vô Giới, bây giờ bù cho em cảnh thật, chịu không?”.

Ôn Thư Du không dự đoán được câu trả lời của anh, khóc mắt đột nhiên nóng lên. Cô ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, dòng cảm xúc đột nhiên không thể kìm nén mà đồng cảm với mình của năm năm trước.

Một lúc lâu sau, cô nói: “Anh đã bù cho em thật rồi”.

Yên lặng thoáng qua, anh khẽ nâng khuôn mặt cô: “Sao lại khóc?”.

Dưới màn đêm, cô thấy anh chau mày vô cùng lo lắng.

Cảnh tượng mỹ mãn như trong mơ này lại là sự thật, đây là sự tồn tại còn đẹp hơn trong mộng gấp nghìn lần.

Ý thức được điều này, vô số tình cảm phức tạp không nói nên lời bỗng dấy lên nghẹn ngào trong lòng Ôn Thư Du. Trong hũ mật ngọt ngào, chút chua xót trong quá khứ cũng chỉ là hạt bụi thoáng qua.

Cô không buồn bã, chỉ là…

“Anh biết không”, cô vừa lên tiếng, có giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống dưới mi mắt, “Trước kia em nghe nói có thể ước nguyện trước cực quang, cho nên năm năm trước em đã xin cho mình một điều ước trước “cực quang” ở Vô Giới”.

Lương Yến Tân ngẩn người, ánh mắt dần trầm xuống như đêm đen trên đỉnh đầu.

Anh trầm mặc giơ tay lau nước mắt trên mặt cô nhưng cũng không hỏi cô đã ước nguyện điều gì.

Mặc dù biết rằng cho dù có quay lại khi đó một lần nữa thì anh cũng sẽ không thể đáp lại tâm ý của cô; nhưng nhìn thấy cô buồn bã, trong lòng anh cũng chẳng khá hơn là bao.

“Khi đó em hy vọng có thể lặng lẽ tiếp tục thích anh, chờ tương lai sẽ có một ngày em đủ dũng cảm thổ lộ với anh”. Ôn Thư Du vội chớp mắt ngăn dòng lệ chực trào, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… giả vẫn là giả, dù giống đến mấy cũng không phải là thật”.

Ngón tay anh chợt cứng lại.

“Cho nên lúc đó em đã nghĩ, có phải vì cực quang là giả nên cuối cùng em đã bị anh biết được hay không”.

Rồi nguyện vọng cũng vì vậy mà tan biến.

“Còn may, anh đã bù cho em cái “thật” rồi”.

Dứt lời, Ôn Thư Du duỗi tay ôm lấy anh, khuôn mặt vùi chặt trên ngực anh, nước mắt còn vương trên lông mi thấm trên vạt áo anh.

Bàn tay đặt sau lưng cô của Lương Yến Tân nắm chặt, anh nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên mái tóc cô.

“Vẫn may, anh đã bù cho em cái “thật” rồi”.

Anh vô cùng may mắn.

Anh đỡ hai má cô, cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ, tiếp theo dần dịch xuống hôn bờ môi run rẩy.

Nụ hôn giữa gió lạnh như muốn bốc hơi mọi dư âm buồn tủi trong lòng cô, mọi tiếc nuối và khổ sở trong quá khứ đã bị anh gạt bay không còn tung tích.

Lương Yến Tân dồn sức cường thế vào nụ hôn, mọi sự mềm mại và cử chỉ đáp lại nho nhỏ của cô đều tan rã trước nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt của người đàn ông.

Ôn Thư Du bất lực nắm cổ áo anh.

“Miên Miên”. Một lúc lâu sau, người đàn ông miễn cưỡng dừng lại, bàn tay anh đỡ sau đầu cô, bờ môi dán sát bên tai cô còn truyền đến hơi thở dồn dập hỗn độn: “Bây giờ lại ước một điều được không?”.

Ôn Thư Du nhìn anh, nhiệt độ nóng rẫy lan tỏa khắp bờ môi lẫn gương mặt: “Nguyện vọng của em đã thực hiện được rồi”.

Đôi mắt hạnh của người trước mặt như chứa cả bầu trời sao, ánh sáng long lanh ánh trên trong đáy mắt như muốn nói cô rất vui sướng và mãn nguyện.

Anh nhìn cô, nỗi lòng mềm mại khôn tả: “Vậy bây giờ em có muốn nghe ước nguyện của anh không?”.

Cô mím môi, bồi hồi đáp một tiếng “Vâng”.

Lương Yến Tân hơi cúi đầu, chóp mũi hơi lạnh khẽ lướt qua má cô, dây dưa thân mật.

Ôn Thư Du không nhắm mắt, trên đỉnh đầu là sao trời và cực quang, trước mặt là đôi mắt màu nâu nhạt gợn sóng tình dào dạt của người đàn ông.

Giọng nói của anh hơi khàn, âm điệu có phần mông lung.

“Điều anh muốn là em sẽ mãi mãi ở bên anh, như lời hứa hẹn của em lần trước”.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh, tâm trạng dao động thất thường như đang cưỡi trên cơn sóng vỗ vào bờ.

“Em đồng ý”.

Lương Yến Tân lại quay đầu hôn cô. Nụ hôn lúc này không hề mất chống chế mà rất nhẹ nhàng khắc chế quấn quýt bên môi cô như một lời hồi đáp.

Dưới bầu trời rộng lớn, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.

Năm đầu ngón tay anh vuốt ve cổ và sau gáy của cô, bờ môi cận kề môi cô thì thầm ba chữ như trút cả nỗi lòng vô tận.

“Anh yêu em”.



Anh yêu cô, đồng thời cũng hy vọng cô vẫn luôn yêu mình, cho tới khi hai người đồng hành đến cuối đời.

Hiện giờ nguyện vọng của anh mới chỉ thực hiện được một nửa. Một nửa còn lại phải chờ đến khi anh bước tới điểm cuối của sinh mệnh này mới coi như ứng nghiệm.

– HOÀN CHÍNH VĂN –
Bình Luận (0)
Comment