Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 78

“Lên trên một chút, không không không, lại xuống một chút… được rồi, cứ như vậy”.

Ôn Thư Du đứng một bên nhìn người giúp việc treo đồ trang trí lên tường theo ý mình.

“Tiểu thư”, quản gia tiến lên nhắc nhở cô, “Có lẽ khoảng nửa tiếng nữa tiên sinh sẽ về đến nhà”.

“Nhanh vậy à!” Cô vội vàng xoay người chạy về phòng, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Từ bây giờ đến sáng mai cho mọi người nghỉ cả đấy”.

Quản gia và người giúp việc nhìn nhau mỉm cười: “Vâng, cảm ơn tiểu thư”.



Xe hơi dừng trước cửa biệt thự.

Tài xế vòng ra phía sau mở cửa xe, Lương Yến Tân xuống xe, vắt chiếc áo khoác trên cánh tay rồi đi thẳng vào nhà.

Anh đi qua sân, đưa tay nới lỏng cà vạt.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại, mắt nhướng mày chau.

Người giúp việc đáng lẽ phải ra mở cửa mà lúc này lại không thấy đâu, cánh cửa vẫn đóng chặt.

Nhưng khi anh vừa bước đến trước thềm cửa, tay nắm cửa bỗng nhiên chuyển động, cánh cửa từ từ mở vào trong.

Lương Yến Tân sững người, ánh mắt chăm chú.

“Tiên sinh, chào mừng anh về nhà”.

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào xen lẫn hương thơm thoang thoảng của trái cây cùng nhau tỏa ra từ khe cửa đang mở rộng.

Mái tóc dài của cô gái trẻ tuổi được vén sau tai, cô đang ăn mặc như một cô hầu gái, chiếc váy hầu gái màu trắng trên người được điểm xuyết bởi màu xanh lam nhạt. Phần gấu váy xòe nhẹ ra như những nụ hoa đầu tiên chớm nở, bên dưới là bắp chân thon gọn thẳng tắp.

Anh nhìn cô chằm chằm, bàn tay đang nới cà vạt chợt dừng lại.

Người đối diện hơi đỏ mặt, ánh mắt né tránh, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, “Tiên sinh, cởi cà vạt ra đưa cho em đi”.

Xung quanh im lặng một lát.

Người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng, vẻ khó hiểu trong đáy mắt lóe lên chớp nhoáng. Ánh mắt anh quét qua toàn thân cô khiến cô đỏ mặt, tim đập dồn dập.

Ôn Thư Du bất an nhúc nhích ngón chân: “Tiên sinh…”.

Giọng nói vừa dứt, ngón tay người kia đột nhiên chuyển động kéo cà vạt. Cà vạt được nới lỏng một nửa hoàn toàn bị anh kéo ra khỏi cổ áo sơ mi.

Tiếng ma sát của vải vóc khẽ vang lên.

Cô vội vàng đưa tay định lấy chiếc cà vạt rồi nhanh chóng lùi lại khi nhận ra người đàn ông đang chuẩn bị đưa tay đỡ lấy mình.

“Tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài có muốn ăn không?”.

Bàn tay anh dừng giữ không trung một lát rồi buông xuống bên người: “Do ai làm?”.

“Em chuẩn bị”. Ôn Thư Du ngoan ngoãn chắp tay trước người.

“Những người khác đâu?”.

Cô đưa mắt nhìn anh, ngón tay hơi động đậy: “Em sẽ phụ trách tất cả mọi việc hôm nay của tiên sinh. Ngài có thể bảo em nếu cần bất cứ điều gì”.

Yên lặng một lát, anh chậm rãi lặp lại: “Tất cả? Bất cứ điều gì?”.

“Đúng vậy”.

Nói xong, Ôn Thư Du ngẩng đầu tha thiết nhìn anh, “Tiên sinh muốn ăn tối bây giờ không?”.

(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)

Hai ngày trước, Lương Yến Tân lại đến Anh để gặp cô. Cô vẫn theo anh trở về nơi ở của anh như trước, nhưng cô đã rất ngạc nhiên bởi những thay đổi trong cách bài trí.

Ngoại trừ kết cấu và cách sắp xếp vẫn giống như trước thì những thứ khác đều thay đổi so với phong cách đơn giản và lạnh lùng trước đây. Mọi thứ đều phù hợp với sở thích và thẩm mỹ của cô, thoạt nhìn giống như kiểu trang trí trong một bộ phim cổ điển mà cô thích, nhưng có rất nhiều chi tiết rõ ràng đã được thay đổi theo sở thích rất cá nhân của cô.

Cô kinh ngạc không nói nên lời, nhưng người đàn ông rõ ràng đã tốn rất nhiều tâm tư lại ung dung ôm cô từ phía sau và hỏi: “Em thích không?”.

Thích chứ! Làm sao mà không thích được! Cô ngạc nhiên không chỉ bởi cách trang trí của toàn bộ ngôi nhà mà còn vì sự để ý của anh đến sở thích của mình, bởi vì cô nhớ rằng mình chưa từng nói cụ thể.

Nghĩ đến việc anh luôn đối xử tốt với mình trong nửa năm yêu nhau, Ôn Thư Du cảm thấy mình vẫn chưa làm gì được cho anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra “quà đáp lễ” nào mới đủ thành ý.

Trong lúc vô tình trông thấy chiếc váy hầu gái, kế hoạch và ý tưởng này mới nảy lên trong đầu cô. Sự yêu thích của cô với chiếc váy cũng là một trong những lý do cho kế hoạch.

Có điều, cô vốn chỉ muốn đền đáp anh theo cách đơn giản, nhưng dường như bây giờ nó đã biến thành chơi nhập vai thì phải…?

Cũng không sao, ngoài việc xấu hổ một chút thì dường như cũng khá thú vị.

Ôn Thư Du cầm cà vạt trong tay, ngẩng đầu đợi anh trả lời.

Không biết có phải do ảo giác không nhưng cô luôn cảm thấy anh đã cười, nụ cười mơ hồ đó dường như còn có gì đó khác lạ.

Cô không thể nói chính xác cảm giác mà chỉ lờ mờ cảm thấy lo lắng, sống lưng căng cứng.

“Vậy thì bây giờ ăn”.

“Vâng”. Cô đang muốn xoay người đi cất cà vạt, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiên sinh, anh… ngài có cởi áo khoác không?”.

Người đàn ông hơi nhướng mày, im lặng giơ tay cởi cúc áo vest. Anh nhìn cô chăm chú nhưng vẫn cởi áo vest ra theo ý cô.

Miệng Ôn Thư Du có chút khô khốc. Chỉ cởi áo khoác thôi nhưng dáng vẻ này của anh lại giống như muốn…

Cô ôm áo vest vẫn còn ấm nóng vội quay người đi, đồng thời cũng chấm dứt những liên tưởng không thích hợp trong đầu.

Sau khi cô cất áo rồi trở lại phòng khách, Lương Yến Tân đã ngồi xuống bàn ăn. Cô vội vàng bước vào phòng bếp mang bữa tối đã chuẩn bị ra ngoài.

Thực ra tài nấu nướng của cô cũng không tệ, thường ngày đều tự tay nấu ăn, nhưng so với trình độ của anh thì lại kém hơn rất nhiều.

… Ai ngờ tài nấu nướng của Lương Yến Tân lại đỉnh như vậy chứ.

Ôn Thư Du đặt một mâm thành quả lên bàn ăn, sau đó lùi lại hai bước đứng bên cạnh anh, lo lắng chờ anh ăn thử.

“Đứng đấy làm gì?” Anh nhìn cô: “Sao không ngồi xuống?”.

Cô đang định nhấc chân đi đến thì chợt nghĩ đến thân phận của mình, ma xui quỷ khiến mà dừng lại rồi cố ý nói: “Tiên sinh, theo quy tắc thì em không thể ăn tối với ngài”.

Cô muốn xem Lương Yến Tân sẽ phản ứng như thế nào.

Nhưng người đàn ông không nói gì, chỉ hơi nhướng mày rồi thu lại ánh mắt.

Ôn Thư Du sửng sốt một chút, đứng đó nhìn anh liếc mắt nhìn bát đĩa trước mặt rồi bắt đầu cầm dao nĩa lên nếm thử.

Giây tiếp theo, anh cau mày không hề che giấu.

“Rất khó ăn ạ?” Cô lập tức căng thẳng.

Lương Yến Tân đặt dao nĩa xuống: “Em không nêm muối à?”.

“Hả? Em nêm rồi mà”.

Anh lười biếng ngả người ra sau, hất cằm về phía bàn ăn, “Tự nếm thử xem”.

Người đàn ông chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, lúc này hai hàng cúc trên của áo sơ mi đã được cởi ra, dáng vẻ mập mờ xúi giục này giống như một công tử nhà giàu không dễ trêu chọc.

Nhanh vậy mà đã nhập vai rồi, xem ra anh đang rất hưởng thụ đấy. Ôn Thư Du vừa oán thầm vừa bước tới cạnh bàn nếm thử.

“Mùi vị rất bình thường mà?” Cô khó hiểu.

Khi quay đầu lại, cô bắt gặp đôi mắt cười như có như không của Lương Yến Tân bèn vô thức nhoẻn miệng gượng cười, “Xin lỗi, thưa ngài, em đi lấy gia vị ngay”.

Ôn Thư Du đặt đũa xuống, đang định xoay người đi vào phòng bếp nhưng cổ tay đột nhiên bị siết chặt. Cô mất cân bằng lùi lại hai bước rồi ngã nhào trên đùi của Lương Yến Tân.

“Anh làm gì thế!”.

Lương Yến Tân đưa tay ôm chặt eo cô, không cho cô đứng dậy bỏ chạy.

“Không thể ngồi cùng ăn nhưng lại dùng đũa của anh?” Anh ghé sát vào tai cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, ​​“Em can đảm thật đấy”.

“… Em nhất thời quên thôi”, cô khẽ ho một tiếng lúng túng, biện bạch: “Xin lỗi ngài, em sai rồi”.

Lương Yến Tân cụp mắt nhìn chiếc váy như cánh hoa của cô phủ xuống trên quần anh. Bắp chân của cô nổi bật bởi lớp vải màu đen, vòng eo thon thả vốn có càng được tôn lên nhờ đường may tinh tế của chiếc váy.

“Sai rồi?”. Anh bóp chặt eo cô khiến cô run lên, “Sai chỗ nào?”.

Không đợi cô trả lời, anh lại nói: “Cô hầu gái nhỏ nhà ai mà cả gan dụ dỗ ông chủ thế này?”.

“Em không có!”. Khuôn mặt Ôn Thư Du nóng bừng, xấu hổ đến mức lập tức phản bác lại.

Quả nhiên ban nãy anh giả vờ diễn kịch cũng chả có ý tốt gì, màn “đền đáp” giờ đã trở nên mập mờ và có xu hướng phát triển thành một màn trình diễn người lớn không thể diễn tả được.

(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)

Nửa năm qua, đã không thể đếm được bao nhiêu lần anh lau súng cướp cò. Mỗi lần “hành vi” của Lương Yến Tân đều trở nên táo bạo và liều lĩnh hơn, nhưng lần nào anh cũng kiềm chế dừng lại ở phút cuối cùng.

Nhưng… ngoại trừ bước cuối cùng thì những gì có thể anh đều làm hết rồi.

Đột nhiên, khóe môi cô nóng lên, ngón tay anh giữ lấy cằm cô, ép cô quay đầu tiếp nhận nụ hôn hung hãn.

Ôn Thư Du mở miệng, bàn tay phải chống trên đầu gối anh bất lực rụt mấy ngón tay khiến lớp vải hơi nhăn lại.

Trong lúc ý loạn tình mê, cô chợt nhận ra điều kỳ lạ, nhiều lần trải nghiệm khiến cô phản ứng ngay lập tức, hai má liền nóng bừng lên.

“Dừng lại!” Cô dùng sức ấn tay vào ngực anh, nói: “Không, không chơi nữa!”.

Người đàn ông không còn cách nào khác đành hơi lùi lại phía sau, bàn tay đang giữ chặt chân cô siết chặt, giọng điệu khàn khàn đe dọa, “Đừng nhúc nhích”.

Ôn Thư Du biết rõ hậu quả nên ngoan ngoãn đỏ mặt không dám nhúc nhích, “… Anh để em đứng dậy.”

“Em nên gọi anh là gì?” Hơi thở anh hơi loạn, khẽ cười: “Quên thân phận của mình rồi à?”.

Anh thực sự chơi đến nghiện rồi. Cô nhất thời hồ đồ liền nói: “Tiên sinh, ngài không thể đối xử với em như vậy! Em đang làm việc!”.

“Làm việc?”. Lương Yến Tân cúi đầu cắn một bên cổ cô, ngước mắt lên nhìn thấy hai chân cô đang đung đưa bên cạnh anh, cổ họng run rẩy siết chặt, “Ban nãy là ai nói “có thể bảo em nếu cần bất cứ điều gì” hử?”.

“Nhưng…”.

“Bây giờ, anh đói rồi,” Anh nâng chân lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Nhưng anh muốn ăn thứ khác trước”.
Bình Luận (0)
Comment