Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 52

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Trêи lễ phục của Dụ Dao có bảy, tám sợi dây nhỏ, lúc cô mặc vào còn cảm thấy chúng rất vững chắc, nhưng rơi vào trong tay Dung Dã thì hoàn toàn không chịu nổi một kϊƈɦ.

Đốt ngón tay lạnh thấu của anh dán vào lưng cô rồi lướt qua, mặt sau của váy liền bị hỏng hoàn toàn.

Tiếng rẹt rẹt của vải lụa bị xé rách, tiếng châu ngọc rơi xuống đất vang lên giòn giã, tiếng hai người dây dưa ma sát vào nhau, tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề, toàn bộ quấn quýt lấy nhau, cùng với tiếng đàn organ thánh thót trong đại sảnh ở nơi xa trực tiếp kéo sự tỉnh táo của Dụ Dao đến cực hạn nhất.

Dụ Dao không chịu khống chế mà bị ép vào góc tường, không gian nhỏ hẹp chật chội, hơi thở vừa lạnh vừa nặng của người đàn ông trút xuống, bao phủ lấy cô.

Không có sợi dây nhỏ trang trí, lưng của cô hoàn toàn trần trụi, dây váy mảnh trêи vai bị kéo phải, cũng có một bên trượt xuống, một mảng lớn màu trắng men lộ ra, lại được âu phục ngăn trở.

Bàn tay của Dung Dã không dời đi mà đang nghiền ép trêи da cô, bóp eo cô, không có chừng mực mà nặng nề hãm sâu vào.

Dụ Dao không nhịn được mà hơi ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài kéo ra độ cong căng cứng.

Cô mở miệng hít sâu hai cái, nhìn thấy bức tượng lớn che chắn hai người.

Là một bức tượng thiên sứ thuần trắng, sạch sẽ lại dịu dàng ngoan ngoãn.

Giống như Nặc Nặc của cô.

Mà bây giờ người thôn tính cô lại giống như con thú dữ nguy hiểm ẩn nấp, cũng giống như vị thần u tối cướp bóc… bị ghim trêи giá chữ thập, phong ấn trong lâu đài cổ, khiến cho người ta e ngại và phục tùng.

Đây là lần đầu tiên Dụ Dao cùng Dung Dã đúng nghĩa đơn độc ở chung, mặc dù đã có chút chuẩn bị tâm lý nhưng tình thế vẫn thoát khỏi dự đoán của cô.

… Tên điên!

Dung Dã siết chặt ép cô vào trong ngực, mỗi một hành động đều muốn đè cô vào trong cơ thể, trêи môi anh mang theo khí lạnh giống như băng tuyết, lúc hôn cô lại nóng đến mức có thể thiếu đốt người ta.

Tình yêu theo bản năng thân thể, thương nhớ, đau lòng, ẩn nhẫn bất an đều đang thúc giục Dụ Dao tiếp nhận nụ hôn này.

Nhưng cô cắn răng, móng tay bấm vào trong phần thịt mềm nơi lòng bàn tay, trong giây phút đôi môi sắp dán vào, cô dứt khoát ngoảnh mặt đi.

Dung Dã chỉ chạm vào tai và mái tóc của cô.

Đã lâu rồi không thân mật, khoảnh khắc đụng vào lập tức kϊƈɦ thích ánh lửa.

Hơi thở từ trong cổ của Dung Dã càng trầm khàn hơn, anh nửa ép buộc mà nâng cô lên, đưa cô đi về phía nhà vệ sinh không có ai ở phía trước, Dụ Dao thật sự dùng sức, hung hăng đẩy sự giam cầm của anh ra.

Bây giờ nếu như đi vào một căn phòng riêng thì tiêu rồi! Cho dù cô có xích sắt thô to hơn nữa thì cũng không trói được anh! Chẳng những không nói được lời nào mà còn phải giao bản thân cô ra!

Trong lúc giãy giụa, Dụ Dao ngã về phía bên tường, suýt nữa đụng đầu, bàn tay của Dung Dã phủ trêи gáy của cô, chuyển cô về phía mình, hung ác mà ép nhìn.

Trong nơi mờ mịt, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh là màu máu đỏ sẫm cuồn cuộn, cô vẫn duy trì sự lãnh đạm, hai bên thiêu đốt lẫn nhau.

“Dung Dã.” Dụ Dao tranh mở miệng trước anh, không mang theo chút tình cảm nào: “Cần tôi lặp lại lời đã nói vào tối hôm đó sao?! Lúc ấy Dung nhị thiếu quả quyết cỡ nào, vứt tôi đi không lưu luyến, bây giờ lại muốn làm gì! Cho tôi là thức ăn nhanh, là đồ chơi sao?!

Biết rõ không phải là như vậy, Dụ Dao chính là muốn đâm anh, ép anh chủ động nói thật.

Nặc Nặc mất rồi, cô và Dung Dã lại không thân, dựa vào cái gì mà dịu dàng với anh.

Hôm nay anh vừa đến là đã mạnh bạo với cô!

Chẳng lẽ cô không thể cáu kỉnh, phải chấp nhận vô điều kiện sao?

Anh không đủ tín nhiệm cô, hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổ, đáng bị trừng phạt vì sự lừa dối của anh!

“Tôi đã chia tay anh rồi, cắt đứt sạch sẽ, triệt để.” Giọng nói cô trầm thấp mà nghiêm túc: “Tôi thích làm gì thì làm, muốn ở cùng với anh thì ở, dù sao cũng không phải là anh.”

“Không phải Dung nhị thiếu chỉ mong vứt bỏ tôi sao? Tôi làm như vậy mà anh vẫn còn bất mãn à?” Dụ Dao lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: “Bây giờ có ý gì, kéo hỏng váy của tôi, tôi làm sao ra ngoài được?!”

“Thư.” Trong cổ họng Dung Dã có gai đếm không hết, lồng ngực anh đau đến mức giống như bị cô bẻ gãy từng cái xương một: “Anh đã để lại thư cho em!”

Dụ Dao nghĩ đến nội dung bức thư, ánh mắt lóe lên một vệt nước mắt nhàn nhạt, cô chống đỡ mà cười lạnh hỏi: “Anh đều nói với tôi như vậy rồi, Nặc Nặc của tôi cũng mất rồi, vì sao tôi còn phải xem?!”

Cô có chút tàn nhẫn mà nhìn anh: “Thư đã bị đốt trụi từ lâu rồi.”

Màu đỏ trong mắt Dung Dã ngưng đọng đến khϊế͙p͙ người, gần như nhỏ xuống mặt cô, có mấy chữ đang muốn nói ra thì trong hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, là vì trong hai nhà vệ sinh phía trước đông người, có khách ngại phiền phức nên bắt đầu đi về phía chỗ xa bên này.

Cho dù có bức tượng cản trở nhưng dù sao ở trêи đầu cô cũng là một chiếc đèn tường, nếu thật sự có người đi qua thì khó đảm bảo được sẽ không bị trông thấy, huống chi còn có những hạt ngọc nát ở dưới đất.

Dụ Dao không khỏi trở nên căng thẳng, vừa lộ ra một chút bối rối, Dung Dã bỗng nhiên im lặng kéo cô qua, một cái tay khác kéo âu phục trêи người cô xuống, hất lên trêи ngọn đèn kia, bàn tay theo đó mà vung qua, bóng đèn hình quả lê bên trong đó vang lên tiếng vỡ vụn trầm thấp, đèn trong chớp mắt tắt đi.

Tia sáng bên này đột nhiên tối đi, khách muốn đi qua đều giật nảy mình, trang trí bên trong trang viên này vốn tương đối theo tôn giáo, thoáng cái có biến cố như vậy, thực sự là có chút kinh dị.

Dung Dã ôm lấy Dụ Dao đi vào trong nhà vệ sinh, đến trước cửa, Dụ Dao im lặng tránh khỏi anh, trốn vào trong phòng riêng, lúc sắp đóng cửa lại, anh không cho từ chối mà chui vào.

Dụ Dao không khỏi run sợ, cô không dám lên tiếng, cảnh cáo mà nhìn anh chằm chằm, Dung Dã lại chỉ nhặt lên chiếc túi giấy đã sớm được chuẩn bị trêи kệ đồ bên tường, lấy ra chiếc áo choàng lông cừu được gấp lại đặt trong đó rồi quấn lên người Dụ Dao.

Một khắc sau, ngón tay anh đẩy khóa cửa ra, anh lách người đi ra ngoài, để Dụ Dao lại ở trong đó, trong một hai giây ngắn ngủi khi cửa đóng lại, Dụ Dao từ khe hở nhìn thấy ánh mắt anh, yên lặng nhìn qua cô. [Gc: DUNGXL14]

Sự chua xót và đau lòng theo bản năng tăng vọt, lấn át tất cả các cảm xúc khác của cô.

Sao có thể có người…

Hung tàn dữ dằn, lại trầm lắng buồn bã đến mức… sắp vùi vào cát bụi.

Bờ môi Dụ Dao nhúc nhích, muốn gọi tên anh một tiếng nhưng không còn kịp nữa, cửa đóng lại, tiếng bước chân của Dung Dã xa dần, Dụ Dao biết, anh đi giải quyết hậu quả.

Còn chưa tới lúc có thể muốn làm gì thì làm.

Trái tim bị Dụ Dao đè nén cuối cùng cũng buông thả mà nhảy lên, chấn động đến mức miệng đắng lưỡi khô, cô xoa xoa lỗ tai được anh hôn, sửa sang lại dây nhỏ bị đứt trêи váy, kéo dây váy trêи vai, bọc áo choàng lông cừu tự nhiên hơn một chút, che chắn sự bừa bộn phía sau.

Đợi thêm ba bốn phút, xác định không sao, cô mới đi ra khỏi gian phòng, rửa tay rồi không làm như không có việc gì mà quay lại đại sảnh, lúc đi ngang qua bức tượng kia, tất cả vết tích đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, giống như chưa từng có ai ở nơi đó ôm nhau.

Đạo diễn thấy cô trở lại thì gật đầu khen ngợi: “Lạnh đúng không? Đừng nói, chiếc áo choàng được chuẩn bị này còn rất hợp với váy của cô.”

Ngược lại không có ai cảm thấy một cô gái đi vệ sinh lâu một chút thì có vấn đề gì.

Ông ấy lại đè thấp giọng nói: “Thoải mái tinh thần đi, tôi nhìn thay cô rồi, Dung Dã tới một lúc liền đi, sẽ không làm khó cô.”

Dụ Dao đảo mắt một vòng, đã sớm không thấy bóng dáng Dung Dã đâu nữa, lúc này cô mới nhận ra, ở giữa cũng có một phu nhân khác dùng áo choàng cùng kiểu với cô, Dung Dã cẩn thận đến mức ngay cả chuyện này cũng suy tính.

Trong lòng cô bất ổn mà điên cuồng chấn động, trêи mặt thì không nhìn ra được chút khác thường nào, cô bình tĩnh mỉm cười: “Đúng vậy, lạnh, nhưng bây giờ thì bắt đầu nóng rồi.”

Đêm đó về đến nhà, Dụ Dao lấy can đảm đi vào phòng ngủ.

Cô đã ngủ mười ngày trêи chiếc giường đơn ở cửa ra vào rồi.

Qua đi lâu như vậy, hơi thở thuộc về người kia chắc chắn đã tan đi, nhưng Dụ Dao vẫn trằn trọc, ở trong chăn thỉnh thoảng sờ phía sau lưng và vai của mình, tai cũng nóng đến bốc cháy.

Trong chăn không có nhưng trêи người cô có.

Loại cảm giác xâm nhập vừa quen thuộc lại xa lạ kia không tan đi mà chui vào trong thân thể xao động của cô.

Dụ Dao vùi vào gối ép mình đi ngủ, kết quả một đêm cô không thể yên ổn, trong mơ đều là hình ảnh hạn chế không thể nói được.

Trêи giường và trong phòng tắm ở nhà, Nặc Nặc với khuôn mặt đơn thuần đẹp đẽ mà đòi hỏi cô, phía sau bức tượng thiên sứ ở trang viên, thậm chí là ở phòng riêng trong nhà vệ sinh, cô lại bị Dung Dã chống lên tường, xé rách váy xâm chiếm.

Lúc Dụ Dao tỉnh lại, đầu đều choáng váng, không khỏi có ảo giác bắt cá hai tay.

Vẫn là sự tương phản cực lớn.

Một thiên sứ, một vị thần sa đọa.

Thật là con mẹ nó đòi mạng.

Dụ Dao không biết lần gặp mặt tiếp theo là vào lúc nào, cũng không biết phải chờ tới ngày nào mới có thể nghe thấy anh nói cho cô biết tất cả mọi việc từ đầu đến cuối, dù sao thì trước khi anh thành thật khai báo, cô tuyệt đối không tha thứ cho anh.

Phía trước cô không còn hải đăng, cô chỉ có thể lần mò tiếp tục đi về phía trước, bởi vì cô tin rằng nhất định là Dung Dã sống trong bóng tối ngột ngạt hơn, chật vật hơn cô.

Sợ rằng con đường sau này sẽ càng ngày càng hẹp, mãi đến khi anh chân chính chọc thủng trời mới có thể tự do được.

Dụ Dao hoàn toàn hiến thân vào đoàn làm phim của phim chiến tranh tình báo, vừa kiêu căng gầy dựng sự nghiệp, vừa sôi nổi cùng những người đàn ông khác nhau ăn cơm, tụ họp, ca hát, đánh bài, chó săn chụp được cô không chỉ một lần, đều sắp chết lặng cả rồi, khuôn mặt tươi cười tinh xảo trong ống kính kia quả thật là càng ngày càng lên hương.

Quá đáng chính là người hâm mộ CP Bạch Ngọc bên kia còn đang đau lòng đến mức không muốn sống, một bên khác đã bắt đầu có tài khoản marketing chỉ sợ thiên hạ không loạn mà lôi kéo bỏ phiếu, cược xem cô gái lăng nhăng mới thăng cấp cuối cùng sẽ chọn người như thế nào làm người kế nhiệm thứ hai.

Tất cả những người có lùm xùm liên quan đến cô đều bị kéo ra xem lại, liệt kê ra danh sách mới phát hiện không chỉ có chất lượng cao mà số lượng còn đáng kinh ngạc.

Nhà đầu tư Thẩm Dịch trẻ tuổi, người duy nhất bị chụp được cảnh nắm cổ tay kia đứng đầu.

Dụ Dao cũng nhìn thấy bát quái trêи mạng, cô cười cười không xem là chuyện gì to tát, chuyện cô nghĩ đến đều là ông lớn không thể nói nào đó hiện tại đang có tâm tình gì.

Cô ở đoàn làm phim thay phục trang xong, chuẩn bị đi vào phim trường, trợ lý mà Dung Dã sắp xếp bưng nước nóng, mang vẻ mặt hốt hoảng chạy tới: “Chị Dao Dao! Thẩm… Thẩm tổng kia tới rồi, ở phía trước.”

Dụ Dao ngẩn ra.

Từ lần trước nắm cổ tay bị chụp lại, cô đã cố ý giảm bớt liên lạc với Thẩm Diệc, trực tiếp cắt đứt chắc chắn là không được, bên cạnh có nhiều người như vậy, bao gồm cả bản thân Thẩm Diệc cũng đang xem, một ngày trước cô còn cười vui vẻ, không nhăn nhó không bài xích, cũng bởi vì chạm cổ tay mà quay đầu liền hầm hầm giận dữ cắt đứt sao?

Là người thì đều sẽ phát hiện ra có vấn đề.

Hiện tại cô chính là mang hình tượng “Tung lưới rộng, quên mất chàng ngốc, rất muốn có mối quan hệ mới”, một khi lộ ra ý từ chối thì rất khó để không bị Dung Thiệu Lương chú ý tới, sợ rằng sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Dụ Dao gật đầu: “Đi qua xem một chút.”

Thẩm Diệc được xem như là ngoài ý muốn, loại người dính dáng đến giới tư bản như vậy, thật ra không thích hợp để cô lựa chọn, khó đảm bảo được sẽ không có việc làm ăn qua lại gì với nhà họ Dung, nhưng làm một nữ diễn viên muốn yêu đương, bên cạnh có một nhà đầu tư trẻ tuổi chất lượng tốt theo đuổi, nếu như không cân nhắc một chút nào thì sẽ khiến người ta sinh nghi.

Chỉ là cô không nghĩ tới, hình như Thẩm Diệc có chút nghiêm túc.

Dụ Dao đi về phía phim trường, trêи đường đi có không ít nhân viên đều đang cười nhìn cô, trêи mặt tràn đầy sự hóng hớt, cô bình tĩnh, điều chỉnh biểu cảm không chê vào đâu được, cách hơn mười mét đã nhìn thấy Thẩm Diệc tự mình đẩy xe trà sữa, đang tặng sự ấm áp cho cả đoàn phim.

Thấy cô tới, Thẩm Diệc rút ra một bó hoa hồng to nặng trĩu từ trong xe, trông chính là loại hiếm có được trồng trong trang viên tư nhân.

Dụ Dao hoảng hốt nhớ tới buổi tối hôm đó, cô được Lục Ngạn Thời hẹn đi, đêm khuya quay về bệnh viện, Nặc Nặc đứng trong gió rét, dùng nhiệt độ trong ngực sưởi ấm một đóa hoa nhỏ cho cô.

Là Nặc Nặc, cũng là Dung Dã.

Dáng dấp Thẩm Diệc thanh tú, anh tuấn, anh ta cầm bó hoa đi đến trước mặt cô, thản nhiên nói: “Lần này tôi không phải tùy tiện chơi đùa, tôi thật sự muốn theo đuổi em.”

Phản ứng theo bản năng của Dụ Dao là kháng cự, cô khống chế rất khá, đang lo tìm lý do nào đó để từ chối, dù sao thì cô nàng lăng nhăng có thể lăng nhăng nhưng không cần xác định.

Thẩm Diệc nhìn cô chăm chú nói: “Dụ Dao, tôi không cưỡng cầu em đồng ý với tôi ngay, nhưng ít ra nên cho tôi một cơ hội, nếu như em mở miệng liền từ chối thì có phải là đại biểu cho việc thật ra em vẫn chưa bước ra khỏi tình cảm trước đó hay không?”

Lời đến khóe miệng của Dụ Dao đột nhiên dừng lại.

Anh ta ngược lại là biết nói chuyện, nhưng đối với cô mà nói thì giống như là con dao sáng lên.

Ở phim trường có nhiều người như vậy, họ đều nghe thấy hết rồi, nếu hôm nay từ chối thì trêи mạng lập tức sẽ nói cô khó quên tình cũ, còn lưu luyến chàng ngốc, đến lúc đó Dung Thiệu Lương nhìn thấy thì tất cả đều uổng công rồi.

Dụ Dao mang khuôn mặt bạc tình bạc nghĩa, quả quyết nói: “Dĩ nhiên là không phải.”

Thẩm Diệc cong mắt, mang vẻ mặt trịnh trọng nói: “Vậy thì để tôi theo đuổi em, cho tôi một cơ hội đến gần, cùng tôi thử một lần, được chứ? Không phải bảo em hiện tại làm bạn gái của tôi, chỉ hy vọng em đừng trốn tôi, xem tôi là lốp dự phòng.”

Hạ thấp tư thái đến mức này, nếu Dụ Dao không đồng ý thì rõ ràng đã chứng minh trong lòng có quỷ.

Dụ Dao nắm tay đến mức thấy đau, âm thầm mắng Dung Dã, anh cứ ghen đi, anh ghen chết là được rồi! Em lại không thích kiểu này, em con mẹ nó đều là vì ai chứ!

Cô để lộ ra một chút ý cười ấm áp nhàn nhạt, nhận lấy bó hoa kia, cắn răng nói lời thoại: “Thời gian chuẩn bị của tôi rất dài, không vui vẻ thì sẽ kêu ngừng, anh cần phải có sự chuẩn bị.”

Tiếng chụp hình bên cạnh vang lên không ngừng, sợ bỏ sót góc độ nào đó, nhìn ra được Thẩm Diệc rất vui vẻ, anh ta có chút vượt ranh giới mà khẽ ôm vai Dụ Dao rồi lập tức buông ra nhưng cũng bị chụp được.

Buổi chiều hôm đó, Dụ Dao lại lấy tin tức màu hồng leo lên đầu trang.

Lần này không phải là chuyện xấu, là có bạn trai chính quy được xác nhận tại chỗ, mặc dù ngoài miệng nói là lốp dự phòng nhưng có ai không biết là chuyện sớm hay muộn, Thẩm Diệc với điều kiện như vậy mà theo đuổi người ta thì nào có chuyện không thành.

Người đu idol của cả internet lại bị ảnh chụp của Dụ Dao chiếm màn hình, trong siêu thoại của CP Bạch Ngọc thì đã khóc ra tận Thái Bình Dương.

“Ôi trời ơi là trời, có phải chàng ngốc sẽ chết không?”

“Sao có thể đối xử với anh ấy như vậy, bảo anh ấy làm sao bây giờ, Dụ Dao này đang giết ngàn đao, tôi khóc điên mất thôi.”

“Lúc trước yêu anh ấy như vậy, lại vứt bỏ anh ấy, bây giờ gióng trống khua chiêng có bạn trai mới, trái tim tôi đều nát bét rồi, chàng ngốc còn có thể sống sao.”

Người hâm mộ của nữ minh tinh khác vừa hận vừa ghen, người hâm mộ của nam minh tinh từng bị đồn chuyện xấu cũng tức giận không nhẹ, mắng Dụ Dao không chung thủy, quần chúng ăn dưa thích nghe ngóng mà đặt câu hỏi: “Bạn trai dự phòng này của Dụ Dao được xem như là tuyệt đỉnh rồi nhỉ, còn ai có thể tranh được?”

Một đáp án lập tức được đẩy lên đầu nhưng toàn bộ bình luận đều đang cười anh ta gan to bằng trời.

--- “Dung Dã đó, ai có thể hạ được Dung Dã thì người đó chính là bạn trai cực phẩm của giới giải trí, Thẩm Diệc không đáng để chú ý.”

Cũng bởi vì biết không ai hạ được nên mới dám lấy ra nói như thế.

Có vài người có thể nhìn có thể chạm vào.

Có vài người, không thể nhìn càng không thể chạm.

Dụ Dao bực bội lướt tin tức trêи mạng, nắm điện thoại đến mức nó sắp nứt ra, còn phải trưng ra vẻ mặt thích thú, cô chờ đến chạng vạng tối, đêm khuya, một ngày hai ngày cũng không nhận được cuộc điện thoại như lần trước.

Tốt, được lắm, cô đây có người xum xoe, quanh minh chính đại hưởng thụ thôi, không có gì cả, chỉ cần Dung nhị thiếu chịu được là được.

Buổi chiều ngày hôm sau, vào lúc rảnh rỗi khi quay phim, Dụ Dao nhận được cuộc gọi từ Thẩm Diệc, giọng điệu anh ta luôn bình thản dịu dàng: “Dao Dao, buổi tối có bữa tiệc, nửa công nửa tư, đều xem như là bạn bè và trưởng bối mấy đời thân nhau của tôi, có thể đi cùng tôi không? Tôi cam đoan sẽ không quá lâu.”

Dụ Dao do dự một chút, Thẩm Diệc lập tức bảo đảm: “Chỉ lấy thân phận bạn bè, dù sao… người khác đều biết tôi đang theo đuổi em, em không cần thấy nặng nề, tham gia trường hợp như vậy cũng có chỗ tốt đối với sự nghiệp của em.”

Nói đến mức này rồi, Dụ Dao xoa mi tâm, che ống nghe thở dài, lúc một lần nữa cầm điện thoại lên, cô mỉm cười nói: “Được.”

Dụ Dao và Thẩm Diệc cùng đi, chỉ là một bữa tiệc mà thôi, đương nhiên sẽ không mặc quá long trọng gợi cảm, cô mặc chiếc sườn xám thêu dài cách tân, dùng trâm bạch ngọc tùy ý vấn tóc đen lên, thoa son đỏ đã đủ để Thẩm Diệc nhìn đến mất hồn.

Trêи đường đi cô không tập trung, sau khi báo cáo hướng đi với Tống Lam, bảo cô ấy đúng giờ tới đón, cô hoàn toàn không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh mình, chờ đi vào phòng bao, ngồi xuống bên bàn tròn rồi cô mới nhìn thấy có sáu bảy người đã đến.

Đều là những gương mặt nổi tiếng có thể nhìn thấy được trêи bản tin của ngành nghề tương ứng, chỉ có một người trong số đó mang theo vợ, mà cô rõ ràng chính là bị Thẩm Diệc xem như bạn gái chính quy rồi.

Dụ Dao nhíu mày lại, có chút không được tự nhiên, Thẩm Diệc quan tâm mà rót trà nóng cho cô, có một sợi tóc mai của cô trượt xuống, Thẩm Diệc trực tiếp duỗi tay, muốn giúp cô vén ra sau tai.

Anh ta vừa mới đụng vào cô, cửa phòng bao liền khẽ động, những nhân vật có máu mặt bên bàn ào ào đứng lên, lễ độ cung kính mà nhìn về phía cửa.

Toàn thân Dụ Dao không tự chủ được mà cứng đờ, dường như trong khoảnh khắc cửa mở ra, có nước biển vô tận sôi sục trào về phía cô, nhấn chìm cô từ đầu đến chân.

Sao lại có thể…

Cô dùng sức bắt lấy viền ghế, trêи da đều hiện lên một tầng run rẩy không trút đi được, trong sự thấp giọng nhắc nhở của Thẩm Diệc, cô chậm chạp đứng dậy, trong miệng vừa chua chát vừa nóng hổi, cô mang theo nhịp tim như sấm mà quay đầu, nhìn thấy người kia.

Dung Thiệu Lương đứng phía trước, mặc chiếc áo lập lĩnh thời Đường*, so với lần trước nhìn thấy thì trông ông ta khỏe mạnh hơn rất nhiều, Dung Dã ở bên phải ông ta, vị trí hơi kém nửa bước, ở trong trường hợp tư nhân như vậy hoàn toàn không đáng để anh mặc trang phục chính thức.

*Áo lập lĩnh『Hoàn』『Edit』Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Xuyên Lan - Chương 52

Một chiếc quần đen dài đơn giản, áo sơ mi trắng để mở cổ áo một chút, vạt áo hững hờ buông thõng, ống tay áo của anh được xắn lên, để lộ ra cổ tay gọn gàng lồi lõm xương, anh cụp mắt nghe điện thoại, giữa đôi môi mỏng là mấy chữ rõ ràng nhàn nhạt trầm thấp, làm cho cả phòng bao rơi vào trong sự kính cẩn tĩnh lặng.

Cách ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ kiểu sinh viên này ở trêи người Dung Dã lại sắc bén và âm trầm giống như ngưng tụ thành lưỡi đao.

Anh tùy tiện nâng mắt lên, Thẩm Diệc liền run tay, anh ta không khỏi trốn tránh một chút, thấp giọng trấn an Dụ Dao: “Đừng sợ, xin lỗi, tôi không nói trước với em, thật ra hôm nay để em đến, về lòng riêng là muốn đánh tan sự hiểu lầm của em và Dung nhị thiếu trong quá khứ, tránh cho em luôn không yên tâm, tôi sẽ chính thức giới thiệu em.”

“... Giới thiệu?” Hồi lâu Dụ Dao mới tìm về được giọng nói, cô khô khốc hỏi: “Lấy thân phận gì, bạn gái dự bị của anh?”

Thẩm Diệc “Ừ” một tiếng: “Được không?”

Dụ Dao nhìn Dung Dã ngồi vào chỗ đối diện cô, lại nhìn Thẩm Diệc gần trong gang tấc, cô đột nhiên cười lên, nụ cười lay động trêи trêи mặt diễm lệ: “Được.”

Dung Thiệu Lương ngồi xuống, ánh mắt đảo qua Dụ Dao rồi nhẹ nhàng lướt qua trêи mặt Dung Dã ở bên cạnh.

Dụ Dao sờ sờ cái ly trong tay, đạo diễn tự mình trình diện giám sát, sao cô có thể khiến người ta thất vọng được.

Cô ưỡn thẳng lưng, bàn tay tự nhiên là gạt bên tai, sợi tóc mai rũ xuống kia chẳng những không được vén lên mà ngược lại còn rơi xuống, lướt qua gò má cô.

Thẩm Diệc nhìn thấy thì nghiêng người sang gần sát vào cô, đưa tay vén lên cho cô, anh ta cười với cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến cho người ta nghe thấy: “Xinh đẹp như vậy.”

Dụ Dao nghiêng đầu cong môi, đối mặt với anh ta.

Trong bữa tiệc có nhiều trưởng bối, có người cười nói: “Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, Thẩm Diệc theo đuổi con gái thật là có dáng vẻ.”

Thẩm Diệc thuận thế kéo lấy Dụ Dao rồi đứng lên nói: “Không dễ gì mới dẫn người ra ngoài được, đừng hù dọa cháu nữa, chủ tịch Dung, mang đến cho ông nhìn xem, đây chính là người cháu đang theo đuổi.”

Anh ta nói chủ tịch Dung nhưng ánh mắt lại thăm dò nhìn về phía Dung Dã, bàn tay cũng trượt đến khuỷu tay của Dụ Dao.

Cô mặc sườn xám tay ngắn, cánh tay để lộ một nửa ra bên ngoài, bàn tay người đàn ông bắt lấy một cách thân mật, ấn ra dấu tay nhàn nhạt, mà cô chẳng những không hất ra, còn đang cười một cách bao dung, thậm chí là toát ra một chút ngượng ngùng và ngọt ngào.

Dung Thiệu Lương ra vẻ trưởng bối hiền lành: “Ánh mắt của cô Dụ rất không tệ.”

Dụ Dao không kiêu ngạo không tự ti, từ đầu đến cuối đều không nhìn Dung Dã, cô gật đầu với Dung Thiệu Lương: “Thẩm Diệc ưu tú như vậy, đổi lại là ai thì cũng sẽ động lòng ạ.”

Có một luồng khí thế phá hủy như gió lớn mưa rào giống như đang cố gắng thu liễm, khốn khổ ở bên trong một cái lồng giam, gắt gao ấn chặt, chỉ có trong con ngươi hơi nâng lên tràn ra một chút góc cạnh khó mà nắm bắt phóng về phía Dụ Dao.

Dung Thiệu Lương quay đầu hỏi: “Dung Dã, cháu thấy thế nào?”

Dung Dã dựa vào thành ghế, gân mạch trêи cổ duỗi ra, đường nét hàm dưới như lưỡi dao, đặt trêи một khuôn mặt không thể bắt bẻ, cảm giác đẹp đẽ cực kỳ nhạt, chỉ cảm thấy lạnh lẽo âm u.

Bên môi anh vểnh lên, ánh mắt thẳng tắp đặt trêи người Dụ Dao, anh chỉ nói một chữ: “Tốt.”

Sự run rẩy kia của Dụ Dao đang chồng chất, rậm rạp tê dại, thuận theo phương hướng di chuyển của ánh mắt Dung Dã mà trải rộng ra toàn thân, cô ngồi xuống, không nhìn anh nữa, chuyên tâm nói chuyện với Thẩm Diệc.

Thẩm Diệc châm trà, cô uống.

Thẩm Diệc gắp thức ăn, cô đều nếm thử mỗi món.

Thẩm Diệc thấp giọng trêu đùa, cô sẽ cong mắt lên nghe một cách kiên nhẫn.

Thậm chí là trong bữa tiệc, tay Thẩm Diệc chạm vào ngón tay cô, cô cũng không tránh đi.

Thần kinh của cô lại bị tra tấn đến giới hạn, Dung Dã ngồi ở đối diện cô, đầu ngón tay trắng lạnh vuốt ve một cái nĩa bạc, giống như vũ khí sắc bén thấy máu.

Dung Dã cũng có vẻ mặt như thường, hờ hững mà thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của người khác, mãi cho đến khi Dung Thiệu Lương rung chuông gọi người, anh mới lười biếng ngẩng đầu: “Ông nội, uống trà ạ?”

Dung Thiệu Lương gật đầu.

Ông ta ăn cơm được một nửa thì có thói quen uống trà, thứ ông ta uống cũng là loại trà quý giá tự mang theo, xanh biếc hơi đắng.

Dung Dã đẩy ghế ra đứng dậy: “Không cần gọi người, cháu qua đó.”

Dung Thiệu Lương suy nghĩ một chút rồi không phản đối, trà kia phải được chú ý, người không hiểu quả thật ngâm không tốt.

Dung Dã ở bên ngoài phòng bao bưng ấm trà, rũ mi mắt đen như mực, bỏ thêm đồ vào trong nước trà, không màu, vị đắng nhàn nhạt lẫn vào trong nước trà, hoàn toàn không nếm ra được.

Vẫn chưa đến lúc đưa Dung Thiệu Lương vào chỗ chết, chỉ là khai vị một chút trước thôi.

Dung Dã bưng trà về, rót một ly cho Dung Thiệu Lương, lão hồ ly lại vuốt ve mà không uống ngay, Dung Dã cười cười, cũng rót một ly cho mình rồi thong dong uống hết ngay trước mặt ông ta.

Thuốc này không có chút phức tạp nào, người khác uống vào đều không sao, nhưng người đã từng tiêm loại thuốc kia thì trong thân thể còn để lại dược tính, sau khi dùng sẽ bị đau đầu.

Nghiêm trọng thì có thể đau đến hôn mê.

Nửa tiếng sau, Dung Thiệu Lương đột nhiên đau đầu, được khẩn cấp đưa đi bệnh viện, nước trà sớm đã được đổi hai ấm, mà Dung Dã cũng uống lại không có bất kỳ sự khác thường gì, Dung Thiệu Lương không thể không xua tan lo nghĩ, dặn dò Dung Dã ở lại thay ông ta, hoàn thành bữa cơm này.

Dụ Dao tận mắt nhìn thấy những biến cố này, trái tim đã sớm xoắn lại thành một khối, vẻ mặt hợp lý mà tỏ vẻ lo lắng thích hợp, sau khi Dung Dã đưa Dung Thiệu Lương đi ra ngoài, cô cũng thuận thế đứng lên, không cẩn thận làm đổ chén dĩa, nước canh hắt lên trêи sườn xám tạo thành một mảng lớn vết bẩn ướt dầm dề.

Mạch đập của cô nhảy dồn dập, giống như kim đâm vào trong máu thịt.

“Váy của tôi bị bẩn rồi…” Cô biểu hiện vẻ xấu hổ mà bất lực: “Có thể đi xử lý một chút không?”

Thẩm Diệc lập tức đỡ cô: “Tôi đã chuẩn bị quần áo dự bị cho em ở trong xe, đi thay đồ đi, trong tòa nhà có phòng thay đồ.”

Dụ Dao gật đầu đồng ý rồi đi theo Thẩm Diệc, đi về phía phòng thay quần áo cách phòng bao gần nhất thì cửa lại bị khóa.

Thẩm Diệc không xem là chuyện gì to tát: “Chắc là có người, bên kia còn có một phòng, chỉ là hơi chếch một chút.”

Gót giày của Dụ Dao giẫm trêи thảm, không có chút âm thanh nào, cô đi bên cạnh Thẩm Diệc đến bên kia hành lang, cửa của phòng này có thể thuận lợi vặn ra.

Thẩm Diệc đưa túi quần áo cho cô: “Em đi vào thay, tôi sẽ chờ ở cửa, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Dụ Dao gật đầu cười một tiếng rồi nghiêng người đi vào phòng thay quần áo, cánh cửa trước mặt cô chậm rãi khép lại, “Cạch” một tiếng đóng kín.

Bên trong không bật đèn, hơi thở của Dụ Dao đang nhanh chóng trở nên gấp gáp, nhịp tim cuồng loạn.

Cô mất phương hướng, không rõ mình nên đi đâu, việc cô làm rốt cuộc là đúng hay sau, chỉ dựa vào một chút cảm ứng và ăn ý, cô ngơ ngác đi vào nơi này.

Là bắt hụt rồi sao?

Phán đoán của cô sai rồi sao?

Dụ Dao khó khăn nuốt nước bọt một cái, đặt ngón tay lên trêи khóa cửa, đang muốn vặn.

Trong nơi mờ tối dày đặc sau lưng cô có một tiếng hít thở cuối cùng không còn kiềm chế nữa, tùy ý lan tràn đến bên tai cô, bức bối nặng nề, cuốn theo sự áp bách và xâm lược điên cuồng.

Thân thể Dụ Dao cứng đờ, có một loại nhiệt độ tràn lan nhanh chóng dâng lên, khiến cổ chân cô như nhũn ra.

Thẩm Diệc ở ngay ngoài cửa, chỉ cách một tấm ván gỗ dày mấy centimet, thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân anh ta đi tới đi lui.

Dụ Dao bỗng nhiên mím môi thật chặt, thân thể không tự chủ được mà dán vào trêи ván cửa, Dung Dã từ phía sau đè lấy eo của cô, lạnh lẽo nắm chặt ngón tay của cô, vặn chặt khóa cửa.

Vào thời khắc cửa khóa lại, cô bị xoay người lại, phía sau lưng dán lên cửa.

Trêи người cô giống như có con thú dữ bị thương sắp chết đang chèn ép, lại giống như người nào đó đang thoi thóp, liều lĩnh muốn phá hủy cướp đoạt.

Dung Dã bóp má cô, đôi mắt với tơ máu loang lổ ở trong bóng tối trừng trừng nhìn cô.

“Lặp lại lần nữa, em động lòng vì ai?”

Không đợi Dụ Dao trả lời, đầu ngón tay Dung Dã bỗng nhiên dùng lực, ép cô mở môi.

Trong tiếng trái tim rung động mạnh mẽ, anh hủy đi sườn xám bị bẩn của cô, cúi đầu xuống cắn môi cô, hấp thu tất cả sự mềm mại.

Bình Luận (0)
Comment