Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 53

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Bắt đầu từ buổi tối Dụ Dao cắt đứt quan hệ với anh ở ngay trước mặt, nói Nặc Nặc đã mất rồi, mà anh chẳng phải là cái gì cả, rất nhiều lúc Dung Dã không phân biệt rõ được rốt cuộc mình có còn sống hay không.

Có lẽ là còn sống, nhưng đã không giống như một con người nữa.

Tựa như phù du kéo dài hơi tàn, con quỷ trốn trong khe hở tối tăm, không thể lộ ra ánh sáng, bị xay nghiền thành từng miếng, miễn cưỡng chắp vá hơi thở gian nan, cũng không nhìn thấy mặt trời nữa.

Nhiều năm trước kia như vậy, thời gian có khổ cực hơn nữa anh cũng có thể sống qua được, anh cho rằng mình đã rất quen thuộc, đã sớm có thể thích ứng được nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng, được yêu thương, anh mới biết được hóa ra anh hoàn toàn không chịu được những sự lạnh lẽo và hầm hầm giận dữ khi mặt đối mặt kia.

Trái tim bị giẫm thành bùn, trong mỗi lần cô mập mờ với người khác, nó bị khuấy đến máu thịt be bét, có người đặc biệt nghĩ cách để anh nhìn thấy những tin tức và hình ảnh kia, trêи mặt anh cười nhạo đến mức hững hờ biết bao nhiêu thì trong cổ họng liền có bấy nhiêu mùi tanh ngọt nuốt không hết.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy, cô ở ngay đối diện anh, cách nhau một cái bàn, những sự thân mật dịu dàng chỉ thuộc về anh, cô đều mang cho một người khác.

Lúc vô tình hơi rũ mắt, trong tai anh đều là hơi thở trong trẻo nhàn nhạt và tiếng cười dịu dàng của Dụ Dao, từng tiếng “Thẩm Diệc” và bản thân anh bị cô vô hình xé rách nứt toạc.

Anh ɭϊếʍ qua hàm răng dính máu của mình, dùng sự đau đớn để khống chế bàn tay đã mất đi nhiệt độ, sợ một giây sau sẽ bộc phát, anh sẽ lật tung bàn, giết chết tất cả mọi người trong phòng rồi túm lấy Dụ Dao đẩy lên tường, phá hủy cô nuốt vào bụng.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể, anh cuối cùng cũng bắt được cô rồi.

Vấn đề mà anh hỏi cô, anh lại hoàn toàn không dám nghe cô mở miệng trả lời.

Dung Dã uống trà không ít hơn Dung Thiệu Lương, đầu đau đến mức sắc mặt trắng bệnh, toàn bộ bị giấu kín trong bóng tối, thần trí của anh đã không đủ tỉnh táo, anh nổi điên ʍút̼ lấy Dụ Dao, trong khoảnh khắc cô lộ ra bất kỳ sự kháng cự gì, anh lại làm trầm trọng thêm mà cướp đoạt.

Sườn xám rách rồi, rời rạc treo trêи khuỷu tay của Dụ Dao, áօ ɭót ren bên trong cũng bị cởi sạch, màu tuyết trắng trơn bóng mơ hồ phát sáng trong căn phòng không có đèn, anh mang lòng tham không đáy mà cắn xé từ phần môi cô rồi trượt xuống, vùi sâu vào nơi này.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ có mười giây đồng hồ, Dụ Dao không thể phản kháng, sống lưng tuôn ra sự tê dại và mềm mại quen thuộc, lan tràn ra toàn thân.

Thẩm Diệc ở bên ngoài, thậm chí lúc nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, anh ta còn lo lắng gõ cửa một cái: “Dao Dao, không sao chứ?”

Xưng hô “Dao Dao” thân mật này vừa vang lên, một chút trận tuyến cuối cùng của Dung Dã cũng bị phá đi.

Khí huyết của Dụ Dao xông lên đầu, sức lực nơi chân bị rút sạch, eo sắp bị anh ghìm đứt, ngực cô đau đớn rất nhỏ, các giác quan chấn động lẫn lộn, tra tấn lực ý chí của cô gấp bội.

… Lại như vậy! Bắt đầu chính là hung hăng như vậy! Cũng không chịu nói hai câu đàng hoàng!

Dụ Dao nâng cánh tay lên, nắm lấy mái tóc ngắn hơi ướt của Dung Dã, ép anh ngẩng đầu, hai mắt ứ máu của người đàn ông ở trong đêm giống như thanh đao với ánh lửa lẫm liệt.

Ngực cô co rút chập trùng, cô cố gắng bình tĩnh mà hướng về bên ngoài cửa nói một câu: “Tôi không sao, chờ một lát.”

Nhịp tim Dụ Dao nổ vang, quả thật có loại cảm giác cấm kỵ khi vụng trộm yêu đương sau lưng người ta, cô lập tức nắm chặt vạt áo Dung Dã, bị anh kϊƈɦ thích đến mức cũng nổi cáu.

Thủ đoạn đối với cô cứng rắn như vậy, vẫn chưa bị phạt đủ đúng không?!

Cô đè ép giọng nói tới mức gần như không nghe thấy, nhịn không được mà thốt ra: “Nghe thấy không, người anh đang xâm phạm chính là bạn gái dự bị của người khác.”

Trong phòng thay quần áo đột nhiên trở nên yên tĩnh, Dụ Dao nói xong thì cũng có chút hối hận, khí oxi duy trì hơi thở cũng bị tiêu hao sạch sẽ.

Đau một lát, sườn xám còn treo một nửa lên người cô hoàn toàn rơi xuống, không kịp cảm thấy lạnh, làn da lập tức bị nhiệt độ thiêu đốt che kín.

Chân dài căng cứng cơ thịt của Dung Dã chống vào đầu gối cô, cả người cô bị nâng lên cách mặt đất, cô trắng đến mức chói mắt, ở trong bóng tối giống như thần nữ thuần khiết trong giáo đường, sắp bị vị thần sa đọa chui ra từ mặt đất xâm chiếm.

“Dao Dao, cái này cũng chưa tính.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh trở nên hơi vặn vẹo, thời gian qua đi lâu như vậy, anh lại một nữa nỉ non gọi tên cô: “Có phải là cần anh dạy em xem rốt cuộc xâm phạm là ý gì không.?

Giọng nói Dụ Dao khô khàn, muốn kêu thành tiếng, cô cắn chặt mu bàn tay, hốc mắt nổi lên màu ửng hồng.

Không gian của phòng thay quần áo không được tính là lớn, trong nháy mắt liền biến thành biển lửa.

Cô theo bản năng mang theo chút nghẹn ngào: “Dung Dã, anh điên rồi… anh thật sự muốn ở nơi này?!”

Tiếng đập cửa một lần nữa vang lên, Thẩm Diệc không yên tâm mà thúc giục.

Phía trước Dụ Dao là sự cướp đoạt, phía sau là cánh cửa khẽ run cùng với nhiều người trong toàn bộ nhà hàng như vậy, tiếng khóc khe khẽ của cô đâm Dung Dã bị thương, anh nỗ lực rút ra một chút tỉnh táo từ bên trong cơn đau đầu kịch liệt.

Sao anh có thể làm cô khóc.

Hiệu quả của thuốc còn phải tiếp tục mấy tiếng đồng hồ, cơn đau càng ngày càng khó chống cự sẽ khiến anh càng thất thố hơn.

Còn tiếp tục nữa thì anh sẽ thật sự không dừng lại được.

Thẩm Diệc ở bên ngoài cảm nhận rõ ràng sự không bình thường, giọng điệu càng sốt ruột, có tư thế muốn phá cửa.

Dung Dã chậm rãi thả lỏng tay, buông Dụ Dao ra, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng có chút phí sức, anh lùi lại hai bước, ngồi trêи ghế, không muốn bị cô nhìn ra tình trạng của mình: “Ra ngoài đi.”

Anh không có thời gian, cũng không rảnh nói chuyện khác, môi anh giật giật, muốn mổ tim ra cho cô xem một cách ngắn gọn nhất, nhưng lời đến khóe miệng thì huyệt thái dương lại co rút vô cùng đau đớn, anh xoay người che miệng lại, chịu đựng không ho thành tiếng.

Bên ngoài truyền đến âm thanh mơ hồ, Thẩm Diệc lo lắng đến mức đi gọi bảo vệ.

Dung Dã sắp không chịu nổi nữa, hướng về phía Dụ Dao cong môi lên một cách xấu xa, không chớp mắt mà nhìn cô chăm chú: “Còn không ra ngoài nữa thì qua đây làm với anh.”

Mắt thấy sắp bị phát hiện, Dụ Dao vội vàng mặc quần áo dự bị, đeo khẩu trang lên, cuộn sườn xám lại nhét vào túi rồi vỗ cửa, nói cho Thẩm Diệc biết là cô sắp xong rồi, trước khi kéo cửa ra, cô quay đầu nhìn cái ghế kia một chút.

Người đàn ông ngồi trêи đó với tư thế lười biếng, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào chỉ có thể soi sáng cái cằm gầy gò của anh, có một vệt nước trong suốt mơ hồ treo ở nơi đó, yên tĩnh nhỏ giọt xuống đùi.

Trong một khắc đó, Dụ Dao gần như ngạt thở.

Cô dùng sức nắm chặt tay nắm cửa, suýt chút nữa muốn quay người lại kéo anh đi, đều kệ bà nội nó, không quan tâm nữa, thích làm gì thì làm, lập tức tìm một nơi có thể yên ổn một mình, ép hỏi rõ ràng những chuyện cô muốn biết, dạy anh nói chuyện đàng hoàng, không cho phép một mình chịu đựng nữa, cô cũng không đành lòng trừng phạt anh như thế.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn bò lên, đè sự xúc động của cô xuống.

Thẩm Diệc đã chạy tới.

Dụ Dao che chắn phía sau lưng, nhìn như là nói với Thẩm Diệc trước mặt nhưng thực tế là nói với người trong phòng, cô nói rõ ràng từng chữ: “Đừng sợ, tôi đều biết tâm tư của anh.”

Thẩm Diệc nhìn thấy cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận theo đó mà trả lời: “Biết là tốt, không lên tiếng thật sự là dọa tôi sợ rồi.”

Anh ta thấy cô đeo khẩu trang thì nhíu mày hỏi: “Có phải là không thoải mái không? Tôi đưa em về.”

Dụ Dao thất thường mà gật đầu: “Có thể là uống nước trái cây lạnh, vừa rồi lúc thay quần áo thì đau dạ dày, sắc mặt không tốt lắm.”

Cô chậm rãi rời xa phòng thay đồ, Thẩm Diệc cũng áy náy nói: “Là tôi sơ sót, lúc ấy Dung Dã bưng trà nóng về, tôi nên rót một ly cho em.”

Anh ta nói xong thì lại cảm thấy không ổn, tự giễu mà lắc đầu: “Trà đó hình như là của một mình chủ tịch Dung, cũng chỉ có hai ông cháu bọn họ uống, người khác cũng không dám đụng vào, chúng ta vẫn là không uống thì tốt hơn, tôi sẽ gọi người chuẩn bị sữa nóng cho em.”

Ngón tay nắm lại của Dụ Dao không khỏi siết chặt.

Đương nhiên là cô có chú ý tới ấm trà đó, Dung Thiệu Lương đau đầu rời tiệc, cô cũng từng có suy nghĩ ngắn ngủi, đoán rằng có khi nào liên quan tới trà hay không.

Nhưng lúc đó tinh thần cô quá căng thẳng nên không có nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, dù sao thì Dung Dã cũng uống.

Hiện tại Thẩm Diệc lại nhắc đến, phản ứng vừa rồi của Dung Dã trong phòng thay đồ rõ mồn một trước mắt, cô đột nhiên kịp phản ứng lại, nào có trùng hợp như vậy, không phải là Dung Dã không có việc gì mà là anh luôn nhẫn nhịn chịu đựng.

Anh chịu đựng cơn đau đầu giống như Dung Thiệu Lương chỉ vì để có thể gặp cô một lần.

Bình Luận (0)
Comment