Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 62

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Mưa giội xuống đỉnh dù vang tiếng đồm độp, giọt nước thuận theo mi mắt người đàn ông lăn xuống, mũi của Dụ Dao vô cùng chua xót, cô che giấu mà ngoảnh đầu đi, cố gắng bình ổn hơi thở.

Cảnh tượng này, những lời này, dáng vẻ hành động của anh, tình cảm tích lũy chồng chất nơi đáy mắt, trong một giây lát nào đó giống như là đảo ngược thời gian, quá khứ và hiện tại kín kẽ mà hợp lại với nhau.

Ngay cả tiếng sấm nặng nề phía chân trời cũng bắt đầu trở nên dịu dàng.

Thật là không dễ dàng gì, lúc trước Nặc Nặc trăm cay nghìn đắng chạy tới ngoài cửa nhà cô, hiện tại Dung Dã lại trèo đèo lội suối, đạp lên nhiều mũi đao như vậy mới trở lại được nơi này.

Dụ Dao dùng khóe mắt liếc nhìn anh, nhờ hơi cồn, cảm xúc đã bị đè nén lâu như vậy càng không ức chế được, nước mắt xúc động tuôn ra ngoài.

Vậy thì anh có thể nhắn cho cô một tin đơn giản rồi biến mất một tuần sao?

Trong video tin tức, dáng vẻ cổ tay anh chảy máu đáng sợ biết bao, trái tim cô một mực bị nhấc lên theo, mãi đến khi trông thấy anh vào giờ khắc này mới thoáng thả lỏng, mức độ lo lắng và để ý của cô, có phải là anh hoàn toàn không có khái niệm không?

Cô cần tiền làm gì? Khi nào thì anh mới có thể hiểu được, cô chỉ cần một người mà thôi, bất cứ điều kiện kèm theo gì cô cũng không cần.

Trêи môi Dụ Dao bị cắn xuất hiện dấu răng.

… Tha thứ cho anh mới là lạ.

Trước đó tức giận là cô giả vờ.

Hiện nay thì rất thật, thật đến mức cô muốn dứt khoát ném anh vào trong màn mưa cho rồi.

Dụ Dao trốn tránh góc độ, ra vẻ trấn định lặng lẽ lau đi nước mắt, kiên trì tránh chân ra khỏi trong ngực Dung Dã, lạnh mặt hỏi: “Em cần tài sản của anh có tác dụng gì, không biết tự mình kiếm sao? Anh mang theo nhiều tài sản như vậy mà còn muốn bảo em nuôi anh?”

Trong lồng ngực không ai nhìn thấy, trái tim cô tê dại mà trở nên mềm mại, cô còn rất cứng miệng: “Anh nhiều tiền, muốn dùng vào đâu thì dùng, làm gì cũng không cần nói với em, nhiều công việc chờ anh như vậy, tới tìm em lãng phí thời gian làm gì? Anh như vậy em không nuôi được.”

Dung Dã không nói lời nào, cứ yên lặng như vậy mà nhìn cô chăm chú.

Cổ họng Dụ Dao có chút nghẹn ngào: “Nhà em nhỏ, không chứa nổi anh, về nhà của anh đi.”

Nói thì nói như thế, chiếc dù lại đang cố hết sức nghiêng về phía anh, che cả người anh ở bên dưới, sợ cánh tay kia của anh còn bị ướt nữa thì không tốt cho vết thương.

Cô che mưa cho anh, lại không nhịn được mà tức giận hơn, hung dữ với anh: “Bên ngoài có nhiều người chạy theo anh như vịt như vậy, anh không đi bận rộn, chạy tới chỗ em gặp mưa, còn không biết mang theo dù, lại nói không phải khóa ở cửa không có vân tay của anh, sao anh không vào trong! Có phải bị ngốc không!”

Mưa lại lớn hơn thêm một chút, diện tích của dù có hạn, che cho Dung Dã thì bản thân Dụ Dao đương nhiên là lộ ra bên ngoài.

Dung Dã một lần nữa ôm lấy cô, sức lực không có cách nào kháng cự được, thân thể Dụ Dao lay động một cái, dán vào anh càng chặt hơn, hai người chen chúc bên trong cùng một mảng cảng tránh gió nho nhỏ.

Anh liên tục có thời gian rất dài chưa nghỉ ngơi, trong mắt là tơ máu chằng chịt, anh ôm cô khàn giọng nói: “Ngoại trừ những thứ trong két này, anh không có gì khác.”

“Những thứ anh nghĩ có thể lấy anh đều lấy, lại tới tìm em, mấy lần trước kia cũng không thể tính, hôm nay mới là lần đầu tiên Dung Dã chính thức gặp mặt em, mặc dù em vẫn chưa tha thứ cho anh nhưng anh nhất định phải mang sính lễ.”

“Dao Dao, ngoại trừ chỗ này, anh đâu có nhà?”

“Nhưng cánh cửa này là em lưu dấu vân tay cho Nặc Nặc, em không cho phép, A Dã không dám vào.”

“Nếu như em không nhận, anh cũng chỉ có thể lưu lạc, tự sinh tự diệt.”

“Em nỡ sao?” Anh chống cái cằm ướt lạnh lên đùi cô, cứ như vậy mà nâng lên khuôn mặt mê hoặc một cách quá đáng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Anh ở bên ngoài bị dầm mưa, bị gió thổi, em nhìn thấy thì có đau lòng không?”

Dụ Dao quả thật không nhịn được nữa, trái tim bị anh nhào nặn qua lại.

Dung Dã níu lấy ống tay áo của cô, cho tới giờ phút này cũng không lộ ra một chút đáng thương nào, cũng chỉ có không chút che giấu nào mà ngay thẳng phát tiết ra những gì anh cầu mong, mà anh như vậy khiến cho người ta không từ chối được, Dụ Dao biết rõ đây là cái bẫy mà tên điên đã đào sẵn, chờ đến khi thật sự dẫn anh trở về, anh nhất định sẽ phách lối.

Nhưng có thể làm sao chứ, xương sườn mềm đều bị anh nắm lấy, cô chính là không nỡ, chính là đau lòng, hố có sâu hơn nữa cô cũng phải nhảy xuống.

Dung Dã nắm tay Dụ Dao, ấn lên đầu mình, không cho cô cơ hội dời đi: “Bây giờ đã sờ đầu, chẳng khác nào em đồng ý nhận anh, không thể nuốt lời không nuôi, lập tức dẫn về nhà.”

“A Dã không xấu xa như vậy.” Anh khẽ nói: “Dao Dao, em để anh theo đuổi em.”

Dụ Dao đã phá hàng phòng thủ rồi, cô mím chặt môi, kéo Dung Dã dậy, kéo lấy chiếc áo ướt dầm dề của anh, nhanh chân đi về phía trước: “... Vậy thì nhanh một chút! Chậm nữa thì đừng hòng vào cửa nhà em!”

Xoài như thường ngày mà nghênh đón ở cửa ra vào, móng vuốt nhỏ giẫm lên sàn nhà vang tiếng cộc cộc, chuẩn bị an ủi Dụ Dao gần đây mang trạng thái ủ dột, kết quả dù sao cũng không nghĩ tới, cửa vừa mở ra, nó trực tiếp đối mặt với đôi mắt đen nhánh của kẻ địch.

Xoài ở tại chỗ nằm sấp giả chết, mẹ nó đây là thảm kịch lớn kinh động trời đất gì vậy, Đế Hậu lại bà nội nó hợp thể rồi!

Cuộc đời chó khó khăn của nó sắp kết thúc, lại phải đi làm đại tổng quản giữ cửa nghe góc tường vào nửa đêm?!

Dụ Dao đóng cửa lại, chỉ vào nhà tắm nói với Dung Dã: “Nhanh đi tắm rửa, nếu như dám bị bệnh thì lập tức đuổi ra khỏi cửa, không thương lượng.”

Dung Dã đồng ý siêu nhanh, thậm chí là cực kỳ vô hại mà liên tục “Ừ” hai tiếng, tùy tiện để hai cái két sắt có giá trị khó mà lường được ở bên cạnh tủ giày, trông cực kỳ ôn hòa thuần hậu.

Dụ Dao vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm, Dung Dã liền để chân trần đứng trêи mặt đất, ngón tay mò tới cúc áo sơ mi.

Dụ Dao có uống rượu ít hơn nữa thì cũng có chút xông lên đầu, phản ứng không đủ nhanh, cô nhất thời ngẩn ngơ, quên né tránh, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Dung Dã chậm rãi mở tất cả cúc áo, cởi chiếc áo ướt sũng, bỏ qua một bên, vết thương trêи cánh tay đáng sợ khó coi, anh không giấu được liền dứt khoát không cố ý che giấu, tiếp tục đến thắt lưng bên hông, ngón tay không cẩn thận ấn trêи vân da nơi eo, ngay cả sự lõm vào cũng không có, khắp nơi đều căng cứng, mang theo tính xâm lược.

Dụ Dao hoàn toàn xuất phát từ phản ứng sinh lý mà nuốt nước bọt một cái, cuối cùng cũng hồi thần, căm tức nhìn anh.

Dung Dã ngoan ngoãn vâng lời, chu đáo mà hỏi: “Em bảo anh tắm rửa, vậy không nên cởi quần áo sao? Có phải anh cởi quá chậm không? Được…”

Quả nhiên, anh tăng nhanh tốc độ, cởi ra một cách gọn gàng dứt khoát, còn tiếp tục trưng cầu ý kiến của cô: “Dao Dao, anh có thể tiếp tục cởi xuống dưới không? Em nói là được.”

Hơi rượu của Dụ Dao tăng gấp mấy lần so với vừa rồi, đầu váng mắt hoa, cô ném túi xách trong tay về phía anh, tránh cái tay bị thương kia: “Vào bên trong cởi, không được để em nhìn thấy!”

Cô sợ Dung Dã đuổi theo nên gấp rút chạy vào phòng ngủ, tìm ra quần áo của Nặc Nặc trong tủ treo quần áo, sau đó dán vào cánh cửa nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng nước tắm rửa, cô mới cẩn thận mở ra một cái khe cửa, ném quần áo thay giặt lên chiếc giường đơn nhỏ ở cửa rồi lập tức rụt về.

Tức giận thì phải tức cho đàng hoàng.

Theo đuổi thì phải rất khó theo, dỗ cũng phải rất khó dỗ.

Nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt, dù sao thì lần này cần phải để anh nhìn thẳng vào lỗi của bản thân, nhớ đủ lâu, không thể để anh tùy tiện đạt được nữa.

Dung Dã đi ra khỏi phòng tắm, liếc mắt liền thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, đuôi mắt anh rũ xuống, mang theo một thân hơi nước ấm áp mặc quần áo sạch vào, sau đó đứng yên tĩnh mấy giây rồi đi thẳng về phía Xoài.

Xoài nằm trong ổ, hoảng sợ trừng mắt nhìn ma vương đến gần, mở miệng liền muốn kêu cứu.

Bàn tay Dung Dã đè một cái ngắn ngủi trêи đầu nó: “Đừng lên tiếng.”

Sau đó anh nhấc Xoài lên, xách nó đến giữa ghế sô pha rồi thả xuống, trầm giọng dặn dò: “Ngủ ở đây, đừng nhúc nhích.”

Xoài yếu ớt mắng chít chít, ông đây ngược lại muốn động! Dám sao?

Dung Dã thẳng người dậy, thuần thục tìm ra thùng dụng cụ trong tủ kê TV, anh tiện tay cầm lấy rồi trở lại bên cạnh giường đơn cúi người xuống, vặn lỏng một bên chân giường.

Xử lý xong hiện trường gây án, anh tắt đèn, khao khát mà nhìn qua một chút tia sáng ấm áp chảy ra từ bên dưới cửa phòng ngủ, anh nằm nghiêng trêи giường.

Không lâu sau đó, một tiếng “Ầm” vang lên, anh thành công ngã xuống.

Dụ Dao ở bên trong nghe thấy động tĩnh thì giật nảy mình, hoảng hốt đẩy cửa phòng ra, lao ra ngoài liền nhìn thấy Dung Dã ở dưới sàn nhà, bên cạnh là cái giường sập một nửa, Dung Dã hơi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Có thể là quá lâu rồi không ngủ, hỏng rồi, anh xin lỗi.”

Vốn đã ngã rồi, còn xin lỗi như thế, cộng thêm sự rã rời không bỏ qua được trêи trán Dung Dã, hàng phòng ngự của Dụ Dao lùi về sau ba ngàn mét.

“Ngày mai đổi một cái cho anh, nếu không đêm nay tạm thời ngủ sô ---”

Lời còn chưa dứt, cô liền nghênh đón khuôn mặt chó vô tội của Xoài.

Cả đầu thêm đuôi của nó đã chiếm hết non nửa cái ghế sô pha.

Dụ Dao xoa xoa thái dương, trái tim đang ngầm nổi lơ lửng, cô nhỏ giọng nói: “... Vào trong ngủ đi.”

Dung Dã ôm lấy chăn gối của mình, nhắm mắt theo đuôi mà đuổi theo cô, chen vào trong căn phòng ngủ nhỏ mà anh nằm mơ đêm đêm, anh không tới gần chiếc giường đó mà trực tiếp đi đến trong góc dựa vào tường mà ngồi xuống, cười nhạt nhìn Dụ Dao: “Anh có nơi này là thỏa mãn rồi.”

Anh quả thật bao bọc bản thân mình, chống đầu lên tường nhắm mắt lại, hấp thụ hơi thở sinh động trong phòng cô.

Đừng nói là góc tường, cho dù là cửa ra vào có thể nhìn thấy bất cứ nơi nào của cô, mấy tháng nay anh đều không chạm đến được.

Nhớ cô đến mức không chịu nổi sự tra tấn, khẩn cấp cần nhiệt độ của cô, tâm cơ thủ đoạn như thế cũng chỉ vì muốn lấy được một chút yêu mến của cô, có một góc là tốt rồi, nhưng chờ đến khi thật sự đi tới thì mới nhận ra, không đủ, đối với cô, anh mãi mãi có lòng tham không đáy.

Dụ Dao tức giận đi qua, cô bắt lấy cổ tay Dung Dã kéo anh dậy, đẩy lên trêи giường rồi lấy chăn mền che lại, duy trì khuôn mặt lạnh nhạt: “Sàn nhà quá lạnh, anh ngủ trêи giường cho em, em đến phòng tập.”

Cô cắn chặt răng, quay người muốn đi, vừa bước một bước thì bị người ta quấn lấy từ phía sau rồi siết chặt lấy, giữ lấy bả vai kéo về giường, chăn mền ấm áp dễ chịu hoàn toàn bao trùm cô.

Nhịp tim Dụ Dao tăng nhanh, cô không tự chủ được mà nắm lấy gối, lưng cô dán vào lồng ngực chấn động mạnh, Dung Dã không thu liễm được mà cướp đoạt, muốn từng bước xâm chiếm cô.

“Dung Dã, anh…”

“Anh không ép buộc em,” Dung Dã ép bên gáy cô, bàn tay ôm chặt lấy cô: “Có một lần đó là đủ rồi.”

Đủ để khiến anh bắt đầu từ ngày đó ở trong xe rồi chia tay, không có một giờ phút nào anh không giống trong sự giày vò.

Dung Dã ở trong bóng tối hôn tóc cô: “Dao Dao, em phạt anh đi, anh có sự kiên nhẫn, sau này trừ phi em nguyện ý, chịu chấp nhận anh, anh mới có thể đụng vào em.”

Môi anh không chạm vào làn da của cô cũng vẫn khiến cô khẽ co rúm lại.

Cô không quá hiểu rõ mà nghĩ, đây là ý gì?

Chính là nói, anh muốn tuân thủ pháp luật, lần sau lên giường còn phải là cô xin anh?!

Dụ Dao nổi lên tinh thần, vùi đầu vào gối nói: “... Được, Dung Dã, anh tốt nhất là nói được làm được.”

Đợi cô xin? Nói đùa gì vậy, kiếp sau đi!

Quả nhiên Dung Dã không lộn xộn nữa, rất yên tĩnh nằm ở một bên, một lát sau Dụ Dao liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều rất nhỏ của anh, ngủ nhanh như vậy, anh phải mệt đến mức nào.

Dụ Dao lại đợi mấy phút, xác định Dung Dã an phận rồi mới nhẹ tay nhẹ chân quay người lại, mượn ánh đèn nhạt ở đầu giường để nhìn về phía anh.

Lông mi đổ ra cái bóng hình quạt màu đậm ở dưới mắt anh, đường quai hàm càng sắc bén hơn trước đó, trông môi rất mềm, không đề phòng như thế, quả thật là mặc cho người ta ngắt hái.

Yết hầu của Dụ Dao chuyển động.

Tức thì tức, để anh theo đuổi thì để anh theo đuổi nhưng đây là người của cô, cô cũng nhớ đến khó khăn, bây giờ cuối cùng cũng gần trong gang tấc rồi, đương nhiên là cô không nhịn được mà muốn chạm vào.

Hơn nữa anh ngủ rồi, lại không biết, cô có thể lén lút mặc sức một chút.

Đầu ngón tay của Dụ Dao không khỏi lướt nhẹ qua môi anh, ánh mắt hướng xuống rơi lên cánh tay anh, cô nhíu mày vuốt ve vết thương kia.

Từ cổ tay anh đến cánh tay, lại lan ra đến bả vai, đầu ngón tay lướt qua từng chút một, như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm nổi lên ánh lửa dày đặc.

Mãi đến khi tiếng hít thở trêи đỉnh đầu nặng đến mức bên tai cô cũng cảm nhận được nhiệt độ, Dụ Dao mới giật mình tỉnh táo lại, một chút hơi rượu cuối cùng đột nhiên tan thành mây khói.

Màu máu trêи mặt cô nổ tung.

Chuyện gì vậy… Dung Dã tỉnh rồi? Hành động vụng trộm sau lưng của cô bị bắt tại trận?!

Dụ Dao vội ngẩng đầu, va vào đôi mắt đen hơi mở ra của Dung Dã, bên trong đó vốn không buồn ngủ, một mảng sóng triều phóng đãng.

Anh đẩy chăn mền xuống, khàn giọng hỏi: “Anh thật sự muốn nhịn nhưng không thể không hỏi một chút, Dao Dao, em xâm phạm đủ chưa?”

Dụ Dao xấu hổ giận dữ muốn chết, hận không thể trực tiếp chui vào gầm giường.

Dung Dã chống người dậy, chiếc chăn xuôi theo đó mà trượt xuống thấp hơn, anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Nếu như không đủ, hiện tại anh giúp em tiếp tục.”

Anh đưa tay qua, kéo Dụ Dao đang có ý đồ đào tẩu về dưới thân, ánh mắt rất sâu, hòa lẫn với ý cười dung túng: “Cún con của em, làm sao có thể để em mở miệng xin anh được?”

“Anh vẫn sẽ dụ dỗ.”

“Dụ dỗ cũng là một loại theo đuổi.”

“Loại ngây thơ ngốc nghếch kia của Nặc Nặc em đã hưởng rất nhiều lần rồi, có thấy ngán không?”

Dung Dã lịch sự tao nhã mà cụp mắt, vểnh môi lên, ngón tay lại rơi xuống gương mặt nóng đỏ của cô, anh cúi người nhẹ giọng hỏi: “Dụ Dao, sự dụ dỗ của người trưởng thành, em muốn ăn thử không?”

Bình Luận (0)
Comment