Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 63

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Dung Dã đè bên tai cô, khoảng cách quá gần, hơi thở nóng hổi, trái tim treo cao của Dụ Dao đang run rẩy, cô không kịp nói gì, bàn tay đã bị anh nắm chặt, trực tiếp duỗi đến vạt áo hơi loạn của anh, dưới sự dẫn đường của anh mà kéo mở một hàng cúc áo ngủ vốn không kiên cố kia.

Áo ngủ trắng nhạt tản ra, để lộ vân da với vết sẹo mới cũ, Dụ Dao nhìn thoáng qua liền không khỏi tăng nhanh nhịp thở, đột nhiên cảm nhận được khí oxi vô cùng mỏng manh.

Ánh đèn trong phòng ngủ quá mờ, mờ đến mức không nhìn thấy rõ khuôn mặt Dung Dã, chỉ có một đôi mắt đen sáng rực giống như có thể làm bỏng người ta, sự nguy hiểm tan trong màn đêm, càng thêm khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô.

Dụ Dao cảm nhận được sức chống cự đang xói mòn, cô cuống quýt đi tìm công tắc đèn bàn, muốn vặn cho tia sáng sáng thêm một chút, có lẽ không tối như vậy thì cô còn có thể chống cự lại đại yêu tinh này mấy phần.

Nhưng khuôn mặt cô bị xoa, cô không xoay đầu qua được, chỉ có thể dùng tay tìm kiếm lung tung, chẳng những không đụng vào được công tắc mà còn ngoài ý muốn lật đổ ly sữa chua hạt anh đào vừa rồi mở nắp đặt trêи bàn, còn chưa ăn xong.

Ngón tay Dụ Dao dính sữa chua, vừa ướt lại lạnh, cô co lại theo phản xạ, Dung Dã đỡ lấy ly nhựa bị nghiêng, tiện đà nắm chặt cổ tay cô.

Trêи đốt ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn trắng như tuyết của cô gái đều là sữa trắng, Dung Dã cụp mắt, nâng tay cô lên, đưa đến bên môi mình chạm một cái, sau đó anh giương mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi trêи hai mắt của Dụ Dao, không chớp mắt mà đối mặt với cô.

“Dao Dao, sữa chua ngon không?” Giọng nói của anh rất thấp, sự hấp dẫn hòa tan rung động màng nhĩ, giống như thuần khiết: “Có thể cho anh nếm thử với không?”

Trêи ngực Dụ Dao chập trùng, cô muốn rút tay về nhưng anh đã hơi cúi đầu, đầu lưỡi mang theo lửa nóng khẽ ɭϊếʍ ngón tay hơi run của cô, nếm thử một chút vị sữa rồi không chút cố kỵ mà quấn quanh bao bọc lấy.

Xúc cảm đánh tới trong nháy mắt khiến Dụ Dao không nhịn được mà cong lưng lên, mũi chân thẳng băng, cô nắm lấy chăn mền, sắc mặt đỏ thêm mấy độ, cô nói đứt quãng: “Dung Dã… buông ra, sao anh…”

Cô muốn nói là cô vẫn chưa tha thứ, còn chưa làm lành với anh, như vậy là vi phạm chơi xấu!

Nhưng mi mắt màu mực của Dung Dã rung lên, anh khàn giọng hỏi lại: “Cún con chỉ muốn ɭϊếʍ ngón tay chủ nhân, Xoài cũng làm, vì sao anh không được? Không phải em đã dẫn anh về nhà, nhận giữ anh lại rồi sao? Coi như là anh đang… biểu đạt sự cảm tạ đối với chủ nhân.”

Sống lưng Dụ Dao dâng lên từng đợt tê dại, sức lực đang bất giác xói mòn, cô mở miệng thở gấp, giọng nói không khỏi hung ác: “Vậy cún con không thể hôn, càng không thể...”

Dung Dã nở nụ cười rất nhạt, anh bưng ly sữa chưa còn lại đáy uống một ngụm, anh ngửa đầu, cái cổ tự nhiên kéo ra đường cong trôi chảy, mỗi lần yết hầu nhấp nhô, cùng với những đường gân mạch thon dài kéo căng kia đều khiến Dụ Dao khó mà bình tĩnh được.

Đầu lưỡi của anh chậm rãi câu lấy, mãi đến khi giữa hàm răng cắn một hạt anh đào đã được cắt thành một nửa.

Dụ Dao nhìn anh tới gần, trái tim nhảy đến yết hầu, lúc muốn miệng cọp gan thỏ mà nhấn mạnh lại câu nói vừa rồi, bên kia của nửa hạt anh đào liền dán trêи môi cô.

Hô hấp của cô gần như dừng lại.

Dung Dã không hôn cô, chỉ duy trì khoảng cách của một chút thịt hạt anh đào, dùng loại quả bỏ túi không to bằng cái móng tay này thấm đầy vị ngọt và hương sữa, anh cắn lấy, không nhanh không chậm nghiền ép ở giữa cánh môi cô.

Đôi mắt anh không chịu khép lại, dù cho gần như vậy cũng đang không bỏ lỡ giây nào mà nhìn cô chăm chú, chóp mũi thỉnh thoảng sẽ chạm nhau giao thoa, mùi hương cây cỏ sương tuyết trêи người anh sạch sẽ lẫm liệt, hòa với vị ngọt của sữa từng chút một xâm nhập cô.

Không tính là hôn, ngay cả sự tiếp xúc thực tế của đôi môi cũng không có, nhưng nhịp tim chấn động mạnh của anh, sự ẩm ướt mềm đi của thịt hạt anh đào, bờ môi anh như có như không mà lướt qua, dưới động tác của anh, chúng đều là sự dẫn dụ gấp bộ, đè nén tình yêu ɖu͙ƈ vọng sôi trào lại khắc chế. [XLA23AGS]

Trong đêm khuya, hai người ôm nhau sau khi xa cách, thậm chí so với nụ hôn nồng nhiệt thì càng làm cho Dụ Dao không có cách nào khống chế được.

Trong đầu cô đều đang nghĩ là đồ chó con này sao lại rành như thế, lấy đâu ra những kỹ năng này, đánh không được mắng không xong, ngay cả một chút lý trí tỉnh táo muốn từ chối cũng không ngừng tan rã trong sự dụ dỗ dây dưa của anh.

Rất nhanh, bờ môi bị thấm ướt của cô bắt đầu không chịu khống chế, đón lấy hạt anh đào đã ma sát đến nóng lên kia.

Sự nhẫn nại của cô đã đến giới hạn, trong khoảnh khắc cô cắn lấy, Dung Dã đột nhiên buông ra, rất khẽ mà hỏi: “Dao Dao, hương vị được không?”

Anh lại hỏi: “Bằng lòng muốn anh không?”

Vạt áo của cô bị cọ xát mở ra, dán vào vòng eo của anh, môi của Dung Dã rất đỏ, còn dính vệt sữa, Dụ Dao ngẩng đầu lên là có thể hôn được, cô biết rằng cô có thể chà đạp thỏa thích.

Dụ Dao oán hận nhai nhát hạt anh đào, hai tay giữ đầu anh, ngón tay nắm lấy mái tóc ngắn của anh đè xuống, ɖu͙ƈ vọng mạnh mẽ đốt thành ngọn lửa chọc trời, cô muốn kéo anh qua rồi cắn lên.

Mẹ nó cô sướиɠ trước đã rồi nói.

Đôi mắt Dụ Dao có chút ʍôиɠ lung, cô kéo Dung Dã tới gần liền xâm chiếm môi anh, nhưng vừa mới chạm vào nhau, còn chưa nếm được mùi vị thì đã nhìn thấy trong đôi đồng tử hơi mở ra của Dung Dã, tơ máu đã ngưng tụ thành cục máu loang lổ, rải rác trêи vùng màu sắc vốn nên trắng thuần.

Cô bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, những sự mệt mỏi và ráng chống đỡ chồng chất kia, thậm chí là khuôn mặt nhợt nhạt mang theo chút ốm yếu đều trở nên không có chỗ che thân.

Dụ Dao nuốt nước bọt một cái, bỗng thấy chua xót buồn bã đến mức nói không thành lời, cô đè xuống ngọn lửa đã dấy lên, bất ngờ đẩy Dung Dã sang bên cạnh rồi xoay người cưỡi lên, hai tay mơ hồ bóp cổ anh, ngón cái uy hϊế͙p͙ nhấn trêи yết hầu rung động của anh.

“Anh nói thật cho em biết,” Khóe mắt cô còn tỏa ra màu ửng hồng, cô nghiêm khắc nhìn anh chằm chằm hỏi: “Rốt cuộc anh mấy ngày không ngủ rồi! Bữa cơm trước đó ăn lúc mấy giờ! Anh xem xem anh mệt mỏi đến như vậy rồi mà còn có sức trêu chọc em?! Có phân biệt được nặng nhẹ không!”

Dung Dã vùi đầu trong gối, biết được cô sẽ không tiếp tục nụ hôn mà anh trông mong ngày đêm kia nữa, lại còn không có chuyện sau đó, sự nhiệt liệt căng đầy tới mức điên cuồng trong mắt anh trở nên ảm đạm, thành một mảng màu xám.

Yên tĩnh một lát, anh nhìn qua Dụ Dao nói: “Đương nhiên là phân biệt rõ, nặng chính là… muốn để em tha thứ cho anh.”

“Dao Dao, anh đã đi quá lâu mới quay về bên cạnh em, không dám lãng phí một chút nào, anh muốn xác định là em thật sự chấp nhận anh, chịu giữ anh lại… anh muốn để Dao Dao là của anh, muốn dùng vẻ mặt ban đầu được em yêu, anh thật sự quá gấp, không tìm được những cách khác.”

Anh cười cười: “Tình cảm đều bị em nắm giữ lấy, anh chỉ còn tấm thân thể này, nếu như em vẫn thích, anh sẽ dùng nó để đổi lấy sự gần gũi của em, quá tâm cơ, đúng không?”

Dung Dã giang hai tay, giữ lấy hai mu bàn tay của Dụ Dao rồi đè mạnh xuống, để cô càng bóp chặt cổ anh hơn, anh khàn giọng nói: “Loại cảm giác không thể thở dốc này, mỗi ngày mà anh xa em anh đều trải qua, em có bóp chặt hơn nữa thì cũng không đủ một phần trăm cuộc sống thực sự của anh.”

“Mấy tháng trời rồi, dường như lúc nào cũng chìm trong nước, cho rằng em thật sự từ bỏ anh rồi, cho rằng em cần tình yêu mới, cho rằng em sẽ động lòng đồng ý Thẩm Diệc, cho rằng em… sẽ xem anh là kẻ thù, hận anh… anh thật sự vất vả chống đỡ mới vượt qua được.”

“Sau đó ở bên cạnh giường bệnh của Dung Thiệu Lương, anh chưa từng kiêu ngạo như vậy, anh cho ông ta xem Weibo của em, nói em yêu anh,” Anh cong mắt lên, màu đỏ sậm càng sâu: “Nhưng anh còn muốn chính miệng Dao Dao nói với anh, nội dung bài Weibo kia chính là em đăng cho anh, người em yêu kia chính là anh, đúng không?”

Dung Dã cấp bách như vậy mà ngẩng đầu, chờ một câu trả lời của cô.

Lời nói của Dụ Dao ở ngay bên miệng, cô đau lòng đến mức âm thầm hít hơi, nhưng lửa giận cũng càng bừng bừng vọt lên.

Đồ chó con không trả lời một câu hỏi nghiêm túc, cũng hoàn toàn không ý thức được mấu chốt nằm ở đâu!

Cô buông tay ra, từ trêи cao nhìn xuống mà lườm anh: “Dung Dã, đến bây giờ anh cũng không rõ rốt cuộc vì sao em tức giận, còn muốn để em trả lời câu này của anh?! Đi ngủ trước! Không ngủ đủ tám tiếng thì đừng nói chuyện với em!”

Dụ Dao từ trêи người anh đi xuống, đắp kín chăn mền cách anh thật xa, quay lưng lại, chờ mấy giây, người phía sau lặng lẽ chen tới, cách chăn mền ôm lấy cô, anh thấp giọng thì thào: “Dao Dao… để anh ôm một cái, cũng chỉ ôm một cái.”

Ở trong lồng ngực anh, Dụ Dao mơ màng ngủ mất, đến sau nửa đêm Dung Dã lại buông ra.

Anh có chút khó khăn mà ngồi dậy, im hơi lặng tiếng xuống giường, ngồi quỳ bên cạnh luyến tiếc nhìn cô mấy phút, thật sự không chống đỡ được mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, tìm hòm thuốc trong ngăn kéo bàn trà.

Hình như anh phát sốt rồi, có lẽ sẽ còn ho khan, anh không thể quấy nhiễu cô, có bất kỳ sự không thoải mái gì, anh ở nơi không có ai, nhịn một chút là có thể qua được.

Hòm thuốc rất trống, thuốc cảm cũng không có.

Dung Dã để Xoài về ổ, anh mê man ngã nằm trêи ghế sô pha, lúc muốn ho khan thì cắn cánh tay, có thể áp lại, gần như không phát ra tiếng.

Lần cuối cùng anh nhìn thời gian là hai giờ rưỡi sáng, sau đó rất nhanh đã cuộn tròn người mất đi ý thức.

Dụ Dao vốn ngủ không an ổn, sau khi cái ôm của anh rút đi, không lâu lắm cô tỉnh lại, sau lưng lại trống rỗng, drap giường cũng lạnh.

Cô lập tức tỉnh táo, tìm điện thoại xem, mới ba giờ, anh có thể đi đâu.

Dụ Dao nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ, Dung nhị thiếu không ai bì nổi trong bản tin, người trước đây không lâu còn dốc hết hỏa lực ôm lấy cô, giờ phút này giống như con thú lang thang không có tổ, cuộn tròn thân thể mình, vùi trong một góc của ghế sô pha, mi tâm nhíu rất chặt, buồn bã mím môi, gương mặt và tai đều đang đỏ lên.

Trái tim cô bị dồn nén nhào nặn, cô gọi anh một tiếng, bước nhanh qua sờ trán anh, nóng đến đáng sợ.

Dụ Dao vừa vội vừa tức, càng hối hận vì mình không đủ chu đáo, không sớm phát hiện ra sự khác thường của anh.

Liên tục không nghỉ ngơi không ăn cơm, còn mắc mưa, nhiệt độ cơ thể anh trước đó cao như vậy, không hoàn toàn là bởi vì động tình, anh hoàn toàn chính là bệnh!

Con chú nhỏ cố chấp từ nhỏ bị cắn xé mà lớn lên, chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, bởi vì làm chuyện sai lầm mà bị đuổi ra khỏi cửa, ra ngoài hối hả rất lâu, chạy như điên mà ngậm về tất cả tích góp của mình, lấy lòng mà đưa cho cô, muốn cùng cô có một mái nhà.

Sao cô lại hung dữ như vậy.

Biết rõ anh sống trong hoàn cảnh gì, biết rõ trái tim anh như thế nào, làm gì mà nhất định phải để anh tự suy nghĩ, có lời gì cũng không bằng trực tiếp nói rõ.

Nếu như cô không nói, có phải cả một đời anh cũng sẽ không nghĩ tới không, những sự cáu kỉnh này của cô không phải bởi vì anh mạnh mẽ, mà là bởi vì anh hèn mọn.

Dụ Dao đi đến chỗ cửa ra vào cầm lấy túi của mình, gần đây thời tiết thay đổi nhanh, cô đều mang theo thuốc cảm thuốc hạ sốt ở bên mình.

Cô rót nước nóng, lay tỉnh Dung Dã: “A Dã, uống thuốc rồi ngủ tiếp, nếu không em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”

Dung Dã khó khăn mở mắt ra, ʍôиɠ lung nhìn thấy Dụ Dao ngồi bên cạnh, anh bật dậy theo phản xạ, giấu đi vẻ bệnh tật yếu đuối kia, bình tĩnh nói: “Dao Dao, anh sợ đè trúng em nên ra ngoài ngủ.”

Dụ Dao thật sự muốn hung hăng đánh anh một trận.

“Còn giả vờ? Còn nhịn? Có phải không nói thật với em đã trở thành thói quen của anh rồi không!”

Cô giơ nhiệt kế lên trước mắt anh: “Hơn ba mươi tám độ! Còn giấu giếm em?!”

Dung Dã lắc đầu: “Em nói, dám bị bệnh sẽ đuổi ra khỏi cửa, không thương lượng, anh sợ em đuổi anh đi, anh không có nơi nào để đi, loại bệnh nhẹ thế này, nhịn một chút là không sao rồi.”

Đây là từ nhỏ đến lớn đã nhịn bao nhiêu lần mới có thể bình tĩnh mà trần thuật như chuyện thường ngày như vậy.

Dụ Dao cố hết sức kiềm chế, cuối cùng vẫn không vượt qua được cảm xúc bộc phát: “Anh định sau này cứ như vậy? Chính là sống ngày tháng thế này? Dù cho em đồng ý với anh, chấp nhận anh, chúng ta một lần nữa quay về làm người yêu, anh cũng mặc kệ cái gì cũng chịu đựng không nói, đặt mình ở nơi vũng bùn cống ngầm đó, thực sự không được thì cưỡng ép em một lần nữa, đúng không?”

“Em yêu anh hay không, em tin rằng lúc nhìn thấy bài Weibo kia anh đã hiểu rõ,” Giọng nói của cô nghẹn ngào, rất khàn: “Anh tin nhưng từ sâu trong gốc rễ anh lại cảm thấy, anh phải có ích, có giá trị, mới xứng đáng được yêu.”

“Cho nên mặc kệ nhớ em cỡ nào anh cũng không chịu đến, nhất định phải chờ đến khi lấy đầy hai cái két sắt kia, anh mới cảm thấy mình có tư cách đứng trước mặt em, đúng không?”

Dụ Dao hung dữ mà nhìn anh chăm chú, nước mắt chảy ra như vỡ đê, cô cũng không lau đi, mặc cho những vệt nước kia chảy qua gương mặt, nhỏ giọt xuống đùi.

“Sau đó thì sao, anh có biết, em nhớ anh đến mức nào không?”

“Bắt đầu từ ngày anh biến thành Dung Dã, cùng Dung Thiệu Lương rời đi, em đã nhớ anh, mỗi lần gặp mặt đều ngắn ngủi như vậy, không kịp nói gì, ngay cả hôn cũng cắn!”

“Toàn bộ sự khó khăn của anh đều do em tự suy đoán, Dung Dã, nếu như không phải em vững vàng thì những hành vi trong mấy tháng này của anh, mỗi cái đều đủ cho em phán anh tử hình!”

“Sao anh lại không hiểu, em phải yêu anh nhiều bao nhiêu mới có thể ngay từ đầu đã không quan tâm anh là Nặc Nặc hay Dung Dã! Em hoàn toàn không cần chỗ có ích của anh, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em!”

“Em lo lắng hãi hùng lâu như vậy, muốn cái gì? Chỉ muốn người yêu của em hạ thấp bản thân mình như vậy, không tin là có thể có được tình yêu, đi nổi điên ghen với những người qua đường không bằng một đầu ngón tay kia sao? Hay là muốn mọi thứ anh đều yên lặng chống chọi, ngay cả cơ hội chia sẻ với em, thẳng thắn với em anh đều chưa từng cho bản thân?!”

Dụ Dao khóc đến mức thở hổn hển, vẫn duy trì giọng nói gương mặt nghiêm túc.

“Người yêu của em, dựa vào cái gì mà phải bị anh đối xử như thế?”

“Em yêu anh ấy, anh ấy chính là hào quang vạn trượng, mất trí em cũng có thể nuôi được thì huống chi là việc khác! Mạnh mẽ em cũng thích, quá khứ có bao nhiêu đen tối em cũng chấp nhận, bệnh tâm lý có nặng hơn nữa thì em cũng đã biết từ nhỏ, cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết! Ma đồng lớn lên biến thành ma vương thì làm sao, cũng là vị thần của em!”

“Giống như lúc trước lựa chọn Nặc Nặc, em đã dám muốn thì dám tiếp nhận hết mọi thứ!”

“Dung Dã, anh không đặt mình ở vị trí chính giữa, ngược đãi bản thân mình như vậy, khiến em cũng bị giày vò, em làm sao tha thứ được ---”

Dung Dã không nhúc nhích mà cố định tại chỗ, trong đôi mắt sâu thẳm đen nhanh lóe ra nước mắt và ánh sáng hừng hực, anh đè nén sự run rẩy, nắm cánh tay Dụ Dao qua, ôm cô chặt chẽ sít sao, sâu nặng mà hôn.

Môi kề nhau, anh không kịp chờ đợi mà ôm cô cọ xát, sự khát vọng yêu thương tràn ngập trong anh rốt cuộc không chịu được nữa mà tràn ra, giống như cơn lũ mà nhấn chìm cô.

Hơi thở của Dụ Dao không đều đặn, cô cố hết sức đẩy anh ra, vứt anh lên lưng ghế sô pha, trong mắt đều là hơi nước tràn lan: “Thành thật một chút, cho anh hôn rồi sao! Hai chúng ta có quan hệ gì! Anh không giải quyết được vấn đề, trước khi một lần nữa theo đuổi được em thì đừng hòng ăn vụng!”

Cô dùng một tay bóp mặt Dung Dã, một tay nâng đống thuốc con nhộng lên đút cho anh, nhờ nước ép anh nuốt xuống, không cho vẻ mặt vui cười: “Uống thuốc xong rồi, nếu như không muốn nhúc nhích thì nằm trêи sô pha, nhanh chóng đi ngủ.”

Dung Dã kéo cô ngồi xuống, quay người liền gối lên đùi cô, ôm lấy vòng eo thon của cô.

Dụ Dao không xê dịch được, thô lỗ làm loạn tóc anh: “Làm gì! Lại làm dáng vẻ vô lại.”

“Anh bệnh rồi,” Anh gối lên đến mức chặt chẽ: “Muốn chủ nhân an ủi, lần trước em cũng làm thế với Xoài, em còn hôn đầu nó.”

Khá lắm, chút chuyện vớ vẩn ấy nhớ bao lâu rồi, trong đầu anh chứa nhiều thứ sống còn như vậy, kết quả còn có chỗ cất giấu những sự ghen tuông nhỏ như mũi kim này.

Dụ Dao gật đầu: “Lần trước Xoài bị triệt sản, em cũng mang anh đi triệt sản nhé?”

Dung Dã thấp giọng cười, giọng nói hấp dẫn trầm thấp, chấn động lồng ngực cô: “Dao Dao không nỡ.”

Cách váy ngủ hơi mỏng, anh khẽ hôn lên bụng cô, khiến lưng và eo của cô căng lên: “Đó là vật sở hữu của Dao Dao, kỳ động ɖu͙ƈ của cún con mới nhà em cũng sắp đến rồi, phải giữ lại thật tốt.”

Sáng hôm sau, Dung Dã tỉnh lại, đã hết sốt, anh đi vào phòng bếp làm cả bàn đồ ăn sáng cho cô, chạng vạng tối hôm nay ở Thượng Hải là buổi công chiếu đầu tiên và buổi họp báo truyền thông của “Ngọn Núi Mộng Mơ”, Dụ Dao phải đuổi kịp chuyến bay buổi trưa cùng đoàn làm phim xuất phát.

Dụ Dao ngủ quá muộn, mãi đến khi làm cơm xong vẫn chưa tỉnh, Dung Dã tính toán thời gian rồi đẩy cửa đi vào phòng ngủ, vớt người từ trong chăn ra, sợ cô lạnh, anh lại phủ lên một tấm chăn nhỏ, sau đó ôm cô vào trong phòng tắm đặt trêи bồn rửa tay, dùng khăn lông đã được thấm ướt nước nóng chậm rãi lau khuôn mặt trắng như men sứ của cô.

Dụ Dao còn mơ màng, dựa vào tường cũng không vững, khẽ ngã về phía trước liền ngã trêи vai anh.

Dung Dã ôm trọn trong lòng, quyến luyến quấn chặt, Dụ Dao cảm thấy hơi đau, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, cô bóp cằm anh lên án: “Có phải là anh không có một chút tự giác nào của người theo đuổi dự bị không, ai cho anh thân mật như vậy.”

“Vì Dao Dao mà phục vụ thôi,” Anh vểnh môi lên: “Vinh hạnh của cún con.”

Anh chống hai tay bên bồn, lẳng lặng nhìn cô: “Nếu như có thể nhận được một nụ hôn khen thưởng thì quá tốt rồi.”

Dụ Dao kiêu ngạo không cảm kϊƈɦ: “Tỉnh táo lại, đừng nằm mơ nữa.”

Dung Dã rửa mặt cho cô xong, Dụ Dao mới phát hiện ra tên điên hoàn toàn không mang dép cho cô, bàn chân trần trụi, cô vừa định nhón mũi chân chạy ra ngoài thì lại bị nâng lên, trực tiếp mấy bước đến ghế sô pha, thuận thế bị ôm lên đùi anh.

Xem đi, một đêm qua đi liền trở nên phách lối rồi.

Dung Dã cầm mấy chồng văn kiện thật dày trêи bàn trà lên, dụ dỗ: “Dao Dao, ký mấy chữ là được.”

“Cái gì?”

Dụ Dao dời ánh mắt qua rồi nhảy dựng lên, cô lật xem đơn giản, không phải là bất động sản thì chính là cổ phần, những cái khác đều đã được mô phỏng rồi, nên đóng dấu nên ký chữ không thiếu một cái nào, chỉ còn một khoảng trắng duy nhất cần cô xác nhận.

“Anh?!"

Ánh mắt Dung Dã ổn định, lộ ra sự bướng bỉnh: “Những thứ có thể chuyển đều chuyển tới dưới tên em, mấy căn hà khi đó em xoắn xuýt, chúng ta chờ tích lũy tiền đặt cọc, anh đều mua hết rồi, em tha hồ chọn, căn nhà hiện tại này, anh biết từ lúc tốt nghiệp em đã ở đây, có tình cảm, không nỡ, cho nên anh cũng mua lại từ chủ nhà rồi, những căn nhà khác dưới tên anh, bao gồm cả nhà riêng đều ở đây.”

“Dao Dao, trong một tuần này, anh còn thu dọn trong một căn nhà mới trong khu biệt thự mà em thích,” Đáy mắt anh sự ngóng trông trĩu nặng: “Anh đã trồng cây và vườn tường vi ở sân sau cho em, chúng ta chuyển qua đó được không.”

“Dao Dao, em ký tên đi.”

Dụ Dao nắm chặt những trang giấy này, mũi và hốc mắt đều chua xót, cô ngoảnh đầu đi thở hổn hển mấy cái, buồn bực mạnh miệng, cô ném trả cho anh: “Ai cần mấy thứ này của anh! Còn không bằng tùy tiện đi xem phim tặng hoa!”

Cô chỉ thuận miệng nói, đoàn làm phim bên kia liền gọi điện thoại đến, một lần nữa xác nhận với cô về hành trình ngày hôm nay.

Dụ Dao sắp không kịp rồi, chỉ có thể đi ăn cơm trước rồi chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi, cô nói với Dung Dã: “... Em không xác định được mấy ngày là có thể trở về, anh đi bận việc của anh đi, còn để em phát hiện anh không ăn không ngủ nữa thì anh liền hoàn toàn xong đời.”

Vứt lại những lời hung ác vốn không đáng sợ này, cô vội vàng xuống lầu đi đến sân bay.

Dụ Dao không nghĩ tới, lúc lên máy bay, trời vẫn được xem như là yên bình, máy bay hạ cánh liền có gió mây cuồn cuộn, trong sân bay bị người hâm mộ và truyền thông chặn lại, dựa vào bảo vệ kịp thời mở đường mới thuận lợi rời đi.

Trước khi lên xe, trong tai Dụ Dao vẫn là những tiếng hỏi thăm ở phía sau.

“Dụ Dao, xin cô trả lời, người đàn ông trong tấm hình rốt cuộc là ai! Là bạn trai cũ sao? Hai người sắp quai lại? Hay là người nào khác?”

“Người yêu mà cô nói trong Weibo, có phải là anh ta không?”

“Bị chụp được hình như vậy, cũng không có gì muốn công khai hay làm sáng tỏ sao?”

Cửa xe vừa đóng lại, Dụ Dao mới miễn cưỡng thấy yên tĩnh, trái tim còn đang đập mạnh.

Máy bay hạ cánh cô liền biết, trong đêm mưa tối hôm qua, hình ảnh cô ở dưới lầu bị Dung Dã ôm chân không biết đã bị người nào đó ở cửa sổ trêи lầu tình cờ nhìn thấy, hôm nay hình ảnh bị đăng lên mạng, lập tức gợi lên ngàn cơn sóng.

Bởi vì vấn đề về góc độ, cộng thêm có chiếc dù, ống kính không chụp được chính diện cô và Dung Dã nhưng thân hình đều rất rõ ràng, dưới sự gia tăng của bầu không khí trong màn mưa, vậy mà từng tấm một đều có cảm giác điện ảnh.

Dụ Dao còn không nhịn được mà thưởng thức một lúc.

Nơi này là nhà cô, hơn nữa trước kia Nặc Nặc xuất hiện trước ống kính đều đội mũ đeo khẩu trang, công chúng không biết rõ khuôn mặt anh nhưng lại nhớ được thân hình.

Nghi ngờ là Nặc Nặc, không sai chút nào.

Mấy người cùng đoàn làm phim ở trong xe đều đã phát điên, quấn lấy cô ra sức hỏi: “Chị Dao Dao, rốt cuộc có phải là anh ấy không! Có phải là người hâm mộ CP Bạch Ngọc tụi em có thể sống lại không chị nhanh nói lời chắc chắn đi!”

Dụ Dao mím môi không trả lời, lập tức lướt xem trêи mạng, đầu đề của tài khoản marketing quả thật là vô cùng bất lương: “Cún con đêm mưa biến thành chó la ɭϊếʍ?! Không tiếc quỳ xuống ôm chân xin quay lại!”

Dụ Dao thầm mắng, con mẹ nó mày mới là chó la ɭϊếʍ, cả nhà mày đều là chó la ɭϊếʍ! [XLAAGS]

Bình luận khắp nơi sắp làm oanh tạc đôi mắt cô.

“Mẹ nó cuộc sống! Tôi lại có thể nhìn thấy ngày này! Cún con lâu như vậy không xuất hiện, tôi cho rằng anh ta đau khổ tự sát rồi hu hu hu hu, may mà còn sống trời ạ!”

“Có phải là quay lại rồi không! Dụ Dao dẫn anh ta vào nhà, cả đêm không ra ngoài! Trời đất thiên lôi làm mấy trăm trang H văn cho tôi!”

“Quả nhiên bạn trai cũ chính là thơm nhất! Nhanh chóng quay lại đi!”

“Không phải, chờ một chút! Chẳng lẽ đều không có ai chèo thuyền CP Vinh Dự sao? Tôi khóc chết mất, vừa nảy mầm liền hết trò rồi, tuyệt vọng quá đi, quả nhiên phụ nữ vân không kháng cự lại được kiểu ăn nói khép nép này, kiểu hủy thiên diệt địa như Dung Dã thật sự không thể nào với Dụ Dao sao?”

*Vinh Dự phát âm là [róngyù], lấy từ chữ Dung [róng] trong tên của Dung Dã và chữ Dụ [yù] trong tên Dụ Dao. Cách phát âm giống nhau nhưng cách viết khác nhau.

“Dựa vào lá gan to của bạn, Dung Dã mà bạn cũng dám nghĩ đến, lại nói không phải người ta công khai nói có cô gái nhỏ của mình rồi sao!”

“Cái gì nhỉ, cả internet, không có một ai cảm thấy… thật ra thân hình của Dung Dã và cún con rất giống nhau sao? Không phải hôm nay mới giống mà lần đầu tiên Dung Dã lộ diện đã con mẹ nó cảm thấy giống cực kỳ rồi!”

Tài khoản marketing chỉ sợ thiên hạ không loạn, dẫn đầu chia sẻ Weibo này, được đẩy lên thành chủ đề hot, được cả internet vây xem, người hâm mộ của những nhà cạnh tranh vốn bởi vì thực lực danh tiếng của Dụ Dao đồng thời xoay người mà dồn dập giậm chân.

“Không phải chứ, cho dù Dung Dã gián tiếp báo thù cho Dụ Dao thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, Dụ Dao đừng suy nghĩ hão huyền, muốn mượn chuyện này treo lên cành cao à, mất mặt.”

“Lại khuyên nhủ một vài người hâm mộ, đừng nói Dung nhị thiếu và một trợ lý ngu đần nhập làm một, không khỏi quá buồn cười rồi.”

Dụ Dao nhìn thấy không biết nên khóc hay cười, cô giữ chặt điện thoại, cũng không gọi điện cho Dung Dã.

Cô không ở đó, hẳn là anh bề bộn nhiều việc.

Cô cũng không thể tự tiện công khai chuyện này, phía sau Dung Dã có nhiều lực lượng đấu đá như vậy, có thể thừa nhận mối quan hệ hay không, cô vẫn không xác định được.

Trêи đường đi đến rạp chiếu phim, ở một đèn đỏ nào đó, tài xế nhận được một cuộc gọi rồi lập tức đổi đường, anh ta quay đầu nói với người trong xe: “Đạo diễn vừa thông báo, đổi sang một rạp chiếu phim khác, bây giờ đi qua đó.”

Chờ tài xế báo tên, ngay cả Dụ Dao cũng không nhịn được mà giật mình.

Năng lực của đạo diễn ở trong giới có hạn, rạp chiếu phim đặt trước đó bất kể là về quy mô hay tính phô trương thì đều chỉ có thể tính là bậc trung, không lấy được rạp tốt hơn nữa, nhưng nơi được đổi sang này, các rạp chiếu phim khác của toàn bộ Thượng Hải đều phải cam tâm thoái vị, hoàn toàn xứng đáng là lựa chọn hàng đầu, cho dù là một đạo diễn lớn cũng chưa chắc có thể đặt được, huống chi còn là sát giờ.

Chờ tới nơi, Dụ Dao càng bất ngờ, mọi phương diện đã được bố trí tốt không bỏ sót chi tiết nào, quy mô vượt xa khỏi sự mong muốn tâm lý của cô.

Thậm chí là bước vào rạp chiếu phim, bảng tên trêи chỗ ngồi của cô đều được khảm viền vàng, cũng không phải là tình trạng dùng giấy trắng mực đen qua loa như lúc trước nữa, trêи ghế lại còn có đệm cao su, trái cây bên cạnh đều mẹ nó được cắt gọn.

Dụ Dao mơ hồ có loại linh cảm, cô đứng ngồi không yên mà âm thầm nắm chặt tay, mãi đến đi hoàn toàn quá trình trước mắt, phim chuẩn bị được chiếu, trong khoảnh khắc cả hiện trường tối đi, có một bóng dáng từ nơi đen kịt đi tới, dọc theo lối đi bên cạnh mà hướng về phía trước.

Người vốn nên không nhìn thấy, nhưng cô liếc mắt liền bắt được rồi, tiếng tim đập ầm vang phóng đại, âm thanh của dàn lo âm hưởng mạnh như vậy cũng không lấn át được sự rung động ầm ầm.

Mấy giây sau, điện thoại được chỉnh sang chế độ yên lặng của cô hơi sáng lên, hiện ra tin nhắn Wechat mới:

Cún con Dã: “Đến xem phim với Dao Dao.”

Cún con Dã: “Cún con lăn lộn.gif.”

Cún con Dã: “Chủ nhân cưng chiều anh, cún con thút thít.jpg.”

Vấn đề là hình biểu cảm này còn không đơn giản, là hình ảnh phim hoạt hình không biết anh đặt biệt làm riêng từ chỗ nào, một chú cún con nhỏ trắng xóa, cực kỳ đáng yêu, dáng dấp vừa hung dữ vừa đáng yêu, còn có chỗ nào đó thật sự giống anh một cách không nói ra được!

Dụ Dao muốn xỉu rồi, phim đã chiếu được mười phút nhưng cô không nhớ đã diễn cái gì.

Như thế là phạm quy!

Cô chỉ thuận miệng nói một câu là không bằng đi xem phim, hoàn toàn không xem là thật có được không!

Đợi chút nữa làm thế nào đây, nhiều người xem và truyền thông có mặt như vậy, hẳn là anh sẽ không khoa trương đâu nhỉ, hơn nữa vừa bị chửi là chó la ɭϊếʍ, dù sao anh cũng nên cố kỵ một chút về sự ảnh hưởng của tập đoàn, lại tiến hành theo chất lượng…

Dụ Dao có chút không tập trung mà xem hết phim, trong lúc tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, cô cùng đoàn làm phim vẫy tay gửi lời cảm ơn, ánh mắt của cô chuyển vài vòng trong này cũng không nhìn thấy Dung Dã, trong lòng bàn tay không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh đi ra ngoài sao? Hay là đã rời đi rồi?

Bên ngoài rạp phim, vì sợ người hâm mộ làm mất trật tự nên ở gần đó đã được vây kín lại, nhưng vẫn có hai người mở vòng vây ra đi vào, nhìn nhau nhíu mày, cách nhau thật xa.

Lục Ngạn Thời mặc âu phục mang giày da, cố ý đổi kiểu tóc chững chạc sạch sẽ, mang theo một bó hoa dành dàng, ôm ngực đứng ở bên trái.

Thẩm Diệc cũng không quá cứng nhắc, đặc biệt mặc đồ thể thao, hoa hồng trĩu xuống đến mức sắp không xách được, vẻ mặt nghiêm túc.

Người phụ nữ một lòng muốn gả vào nhà họ Thẩm, hại Dụ Dão đã mai danh ẩn tích, anh ta mơ hồ biết được, dường như là tác phẩm của Dung Dã, mà anh ta thì càng khó tả hơn, bởi vì dính líu quá sâu với Dung Thiệu Lương mà toàn bộ nhà họ Thẩm đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhất là anh ta, đã bị ép đến tình trạng hiểm ác không thể không ra nước ngoài tìm đường sống.

Anh ta muốn đến nhìn Dụ Dao một chút, chính miệng nói với cô một tiếng, trước đó anh ta thật sự không biết những việc đó của Dung Thiệu Lương, anh ta thật sự ái mộ cô.

Hai người phân biệt rõ ràng, ngược lại cũng hài hòa, mãi đến khi bên trong chiếu đến hồi cuối, xuất hiện phụ đề, ánh sáng dần dần sáng lên, có một người từ bên trong sự mờ tối kia không nhanh không chậm đi ra, trong tay cầm một cái hộp hình chữ nhật.

Đội mũ đeo khẩu trang, cao lớn thẳng tắp.

Thẩm Diệc cũng sửng sốt, người này… làm sao thấy rất quen mắt?

Lục Ngạn Thời vừa nhìn thấy thì không khỏi nói một tiếng “Mẹ nó”, anh ấy rầu rĩ đến mức cơ thịt bên gò má co lại, run rẩy buông bó hoa dành dành kia xuống, nói không lưu loát: “Tôi, tôi không có ý đó, tôi chỉ tới chúc mừng cô ấy, nếu anh ở đây, vậy thì tôi đi trước ---”

Thẩm Diệc cũng không hiểu ra sao, chăm chú nhìn thêm, giật mình nhớ tới hình như là bạn trai cũ ngốc nghếch kia của Dụ Dao, chó la ɭϊếʍ chụp được trong tấm hình chính là anh ta! Anh ta cùng Dụ Dao về nhà cả đêm không ra!

Anh ta gần như sắp không nhịn được mà tiến lên, nhưng trong một cái nháy mắt nào đó, ánh ta cảm nhận được dưới vành mũ kia, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua giống như thanh đao tuyết sắn bén, nhìn thoáng qua lại cắt cho toàn thân anh ta rét run.

Làm sao lại… quen thuộc hơn rồi?!

Trái tim Dụ Dao vẫn luôn lơ lửng, móng tay đè trong lòng bàn tay, cô chịu đựng từng giây từng phút, cuối cùng giai đoạn người xem đặt câu hỏi cũng tiến hành đến hồi cuối, cuối cùng có một vị đứng lên, kϊƈɦ động hỏi: “Xin hỏi Dụ Dao, người đàn ông chụp được trong tấm hình rốt cuộc là ai! Đến bây giờ cô đều không đáp lại, là không dám nói sao? Bởi vì bạn trai cũ ngốc nghếch?”

Vấn đề này thật sự là ---

Dụ Dao nắm chặt micro, bỗng nhiên khán đài loạn lên, có người chỉ về phía ngoài cửa kêu: “Là Thẩm tổng! Mang theo hoa hồng! Đến tặng Dụ Dao sao!”

Bàn tay Dụ Dao không khỏi siết chặt, ánh mắt di chuyển lướt qua.

Mẹ nó, thật sự là Thẩm Diệc.

Nếu tên điên thật sự đã ra ngoài cửa, chẳng phải là sẽ gặp được Thẩm Diệc sao?! Lại nổi lên thói xấu thì làm thế nào, anh còn bệnh đấy!

Dụ Dao nhíu mày, bước chân không nhịn được mà chuyển động, truyền thông bên này đúng lúc đã chụp được đề tài chính rồi, đang lo xem làm thế nào để đào ra chuyện tình cảm của Dụ Dao, lần này thì tốt rồi, có người tự đưa tới cửa, bọn họ vội vàng tranh nhau chen lấn dời ống kính về phía Thẩm Diệc, nhao nhao đặt câu hỏi cho Dụ Dao.

Cô bị tiếng ồn ào của màn trập nhấn chìm.

Thẩm Diệc đứng ở cửa, đang muốn thẳng lưng đi vào thì nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn im lặng không nói mở nắp của chiếc hộp dài trong tay, lấy ra một cành… hoa đào khô.

Dung Dã hơi rũ mắt, cẩn thận lau sạch bụi bặm vốn không tồn tại trêи cánh hoa.

Anh tới muộn hơn Dao Dao, chính là vì đi đến tòa nhà trước kia giam cầm anh, cây đào trong sân mà khi còn bé Dao Dao thích nhất, hàng năm đều sẽ nở hoa.

Từ khi có năng lực, vào mùa tốt nhất, anh đều cắt xuống một cành hoa nở rộ đầy đủ nhất, giữ lại hong khô.

Cho dù không thể gặp mặt, không thể chạm đến thì loài hoa mà cô từng yêu thích, anh cũng dùng hết toàn lực vì cô mà cất giữ.

Cành hoa này là cành tốt nhất trong nhiều năm qua, anh muốn tự tay đưa cho cô.

Từ trong xương cốt, Thẩm Diệc không hiểu sao mà cảm thấy e sợ, cho dù nhiều ống kính nhắm vào như vậy nhưng anh ta cũng không khống chế được mà dừng ánh mắt trêи thân người đàn ông đó, không dám tự tiện tiến lên, mà một chút dừng lại này cũng làm cho Dung Dã bại lộ trong tầm mắt của truyền thông và người xem.

Cả hiện trường yên tĩnh trong phút chốc rồi lập tức nhấc lên sóng nhiệt.

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó bạn trai cũ!”

“Là anh ta không sai chứ! Chính chó la ɭϊếʍ ngu ngốc kia đúng không!”

“Chắc chắn rồi! Tôi nhận ra thân hình! Mẹ nó đây là cảnh tượng gì vậy!”

“Có điều trông cũng không thấy ngốc chút nào?!”

Dụ Dao đã hoàn toàn quên hít thở, mãi đến khi nhìn thẳng vào người đứng bên ngoài cửa cách vài mét, micro bị mồ hôi thấm ướt, sắp trượt xuống từ trong tay cô.

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim “Ngọn Núi Mộng Mơ” quen thuộc với Nặc Nặc, biết đây chính xác là anh không sai, so với người xem và truyền thông thì họ càng phấn khởi hơn, nhưng cũng có người nhạy cảm, phát hiện ra sự khác thường: “Ôi, không đúng lắm, khí chất không phù hợp lắm, người này lại giống ---”

Dung Dã cầm lấy càng hoa đào được lưu giữ qua thời gian kia, vượt qua Thẩm Diệc đang ngẩn ngơ, một lần nữa quay lại rạp chiếu phim tiến vào phạm vi ống kính.

Tiếng kêu “Nặc Nặc”, “Cún con”, “Trợ lý nhỏ”, thậm chí là “Chó la ɭϊếʍ” ở bên tai không dứt, khắp nơi là sự hỗn tạp của tiếng kêu và tiếng ầm ĩ.

Anh nghênh đón ánh mắt nóng rực của Dụ Dao, đi đến dưới sân khâu, không đi lên trêи, cứ như vậy mà hơi nghiêng người, ngẩng mặt lên.

“Là bạn trai cũ.”

Anh nói một câu.

Mấy giây sau, anh hành động chậm rãi, lấy cái mũ xuống, sau đó là khẩu trang, đầu ngón tay câu lấy sợi dây nhỏ, để lộ ra nửa gương mặt.

Dụ Dao cắn môi, ánh mắt bỗng nhiên có chút mơ hồ.

Dung Dã cầm mũ và khẩu trang trong tay, quay đầu lại, thản nhiên đối mặt với tất cả những đôi mắt sợ hãi trợn to và mấy chục ống kính.

“Cũng là người dự bị đương nhiệm.”

Dung Dã cười yếu ớt, đưa cành hoa đào về phía Dụ Dao, đôi con ngươi đen như mực, được hình bóng cô hoàn toàn lấp đầy.

Giọng nói của anh không lớn, như ngọn gió trêи biển tuyết, từng chữ gõ vào màng nhĩ của cô.

“Anh xin lỗi, trước kia không thể đón cô gái nhỏ tan học.”

“Nhưng hiện tại, anh tới đón nữ minh tinh nhà anh tan làm.”

Bình Luận (0)
Comment