Em Còn Muốn Gì Nữa?

Chương 13

“Hai người họ chưa thực sự làm gì cả, con nhịn một chút, tha cho nó một lần, sau này trước mặt nó con sẽ có quyền thế hơn. Đằng này con lại làm lớn chuyện, mà cũng chẳng triệt hạ được ai, chỉ là hành động bốc đồng thôi! Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần dựa vào đàn ông. Mẹ ra lệnh cho con, lập tức đến đón Trần Mục Lễ về nhà! Không nghĩ cho ai thì cũng phải nghĩ cho con gái con chứ!”

Mắt tôi đỏ hoe, buồn bã nhưng kiên quyết.

“Mẹ, vậy mẹ có từng nghĩ cho con gái của mẹ không? Con biết làm vậy không thể hạ gục anh ta hoàn toàn, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc hai người họ vẫn sống vui vẻ, sạch sẽ như không có gì xảy ra, tim con như bị kim đâm từng mũi. Tại sao họ sai mà vẫn sống tốt, còn con thì bị giày vò mỗi ngày? Mẹ, con nghẹn trong lòng, khó chịu đến mức không thở nổi. Con thực sự đau khổ lắm!”

Hai ngày qua, tôi đã nghĩ thông suốt một điều.

Dù cuối cùng có ly hôn hay không, dù tương lai tôi phải gánh chịu hậu quả gì, dù tổn thất lớn thế nào… có một việc tôi nhất định phải làm, bằng mọi giá phải làm:

XẢ HẾT CƠN GIẬN!

Nếu không trút giận, lòng sẽ không yên. Lòng không yên thì người không thể bình thản.

Khi chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu được tại sao những người vợ bị phản bội trong tiểu thuyết hay phim ảnh lại mất kiểm soát, khóc lóc, đánh ghen, thậm chí là cào cấu, mắng chửi như điên dại.

Tôi tin rằng, bình thường họ không phải như thế.

Họ cũng từng là những người phụ nữ vui vẻ, lạc quan, yêu đời và yêu gia đình.

Nhưng khi bị chính người thân yêu nhất phản bội, khi cả thế giới mà họ từng tin tưởng sụp đổ trước mắt, khi giận dữ vì bị lừa dối trong quá khứ và hoảng sợ trước tương lai mịt mờ… thì đó là cách trực tiếp, đau đớn nhưng hiệu quả nhất để giải tỏa.

Tôi ngưỡng mộ những người phụ nữ có thể bình thản, dứt khoát ly hôn, chia tài sản và bước tiếp một cách lạnh lùng.

Nhưng tôi không làm được.

Thực ra tôi có thể làm được, nhưng tôi không chắc mình sẽ mãi làm được.

Tôi sợ rằng sẽ có những ngày tháng sau này, khi ký ức và cảm xúc bùng lên, tôi sẽ hối hận:

“Tại sao lúc đó không làm cho ra lẽ? Tại sao không cho họ một bài học? Tại sao lại phải giữ thể diện để rồi cơn giận cứ âm ỉ, gặm nhấm dần dần suốt cả quãng đời còn lại?”

Không. Tôi phải giải quyết ngay lúc đó, ngay tại chỗ.

Tôi không sai. Tôi là nạn nhân.

Họ không giữ thể diện, vậy tại sao tôi phải giữ?

Tôi không làm vậy để trừng phạt họ, mà là để cứu chính mình.

Cuộc sống sau này của tôi nhất định phải tươi đẹp và bình yên, không thể để những chuyện vớ vẩn này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Dù sao đi nữa, nghĩ đến việc họ cũng không được sống thoải mái, ít nhất là ban ngày tôi không còn run rẩy, không còn cảm giác tức ngực, và đêm đến có thể ngủ ngon giấc.

Khi tôi đến đón Mày Mày, mấy bà mẹ khác dường như đã nghe ngóng được chuyện gì đó, liền kéo đến an ủi tôi.

“Không ngờ nhà cậu cũng gặp chuyện này, xem ra đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả!”

“Mẹ của Mày Mày, cậu dám trực tiếp tố cáo chồng mình lên đơn vị luôn á? Tớ nể cậu thật đấy! Nhưng mà… cậu không sợ sau này chồng cậu ghi hận sao?”

Tôi cười nhạt:

Bình Luận (0)
Comment