Em Còn Muốn Gì Nữa?

Chương 14

“Ghi hận thì sao? Cùng lắm là ly hôn.”

“Ly hôn?”

Gương mặt mọi người hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Mẹ Mày Mày, vì chuyện này mà ly hôn thì không đáng đâu.”

“Cậu đừng nóng giận rồi quyết định bốc đồng. Nếu cậu ly hôn, chẳng phải tiện cho kẻ thứ ba à? Cậu chịu khổ cùng anh ta, đến khi anh ta thành đạt lại để người khác hưởng sao?”

“Đúng rồi đấy, xả giận là được rồi. Bây giờ đàn ông biết mang tiền về nhà là tốt lắm rồi, bên ngoài ai chẳng chơi bời? Chồng cậu xem ra còn tử tế chán…”

Tôi có thể chịu đựng được sự phản đối và không thấu hiểu của những người xung quanh.

Giống như việc anh ta ngoại tình thì phải chịu trách nhiệm với hậu quả, tôi trút giận thì cũng phải chấp nhận phản ứng kéo theo.

Công bằng thôi. Chỉ là lựa chọn cá nhân, tôi sớm đã lường trước.

Ngoại trừ… Mày Mày.

09

Một đêm nọ, sau khi Trần Mục Lễ dọn ra ngoài, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì bất chợt thấy Mày Mày đứng ở cửa phòng, mặc đồ ngủ, mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

“Mẹ… là mẹ đuổi bố đi phải không?”

Ánh mắt con bé khiến tôi sững sờ.

Đó không phải ánh mắt của một đứa trẻ bảy tuổi.

Uất ức, trách móc, oán giận, thậm chí là một chút căm ghét.

Tôi vội vàng đứng dậy kéo con bé vào lòng, nhưng Mày Mày lạnh lùng nghiêng người, tránh khỏi tay tôi.

Bàn tay tôi lơ lửng giữa không trung.

Tôi chưa bao giờ thấy Mày Mày như vậy. Xa lạ đến mức khiến tôi sợ hãi.

Mày Mày từ nhỏ lớn lên trong vòng tay tôi. Khi Trần Mục Lễ mải mê với sự nghiệp, gần như không có mặt ở nhà, con bé từng buồn bã hỏi tôi:
“Bố không cần mẹ con mình nữa à?”

Tôi nghiêm túc trả lời:

“Bố cũng rất muốn ở bên chúng ta. Nhưng để có thể cho mẹ và Mày Mày một mái nhà ấm áp, mỗi ngày bố đều phải làm việc rất vất vả. Chúng ta phải yêu thương và thấu hiểu cho bố, nhớ không?”

“Con nhớ rồi, mẹ ơi.”

Sau đó, tôi đã chủ động tìm gặp Trần Mục Lễ và trao đổi thẳng thắn. Từ đó, dù bận rộn đến đâu, anh cũng dành ra nửa tiếng mỗi ngày để trò chuyện, kể chuyện hoặc chơi với Mày Mày.

Mỗi ngày, con bé đều mong chờ nửa tiếng quý giá ấy với bố.

Tình cảm giữa hai bố con ngày càng khăng khít.

“Bà nội và cô nói là mẹ ép bố phải đi. Mẹ còn khiến bố mất công việc mà bố đã cố gắng rất nhiều. Mẹ ơi, bố tốt như vậy, tại sao mẹ lại đối xử với bố như thế?”

Vừa nói, Mày Mày vừa đẩy mạnh tôi, rồi òa khóc nức nở:

“Con muốn bố về nhà! Mẹ phải đưa bố về, nếu không con sẽ không yêu mẹ nữa!”

Từng đợt lạnh lẽo lan tỏa khắp người tôi.

Tôi ngồi xuống giường, lặng lẽ hỏi:

“Bà nội và cô còn nói gì với con nữa không?”

Mày Mày ngước đôi mắt sưng đỏ, lớn tiếng đáp:

“Bố không có quan hệ gì với cô kia cả. Là mẹ hẹp hòi! Mẹ muốn đổi sang một người bố khác!”

“Còn gì nữa không?”

Giọng tôi nghe u ám lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment