Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 33.2

Chuyện kể rằng, rất lâu rất lâu sau này, Diệp Bối Nhi đã gả cho tên lão đại xấu xa nào đó. Cuộc sống thường ngày rất thư thái, hết ăn lại ngủ đính thị chính là sâu gạo. Nguyên nhân chính biến cô thành sâu gạo là vị đại Boss Tưởng Từ Hi. Anh không cho bảo bối nhà mình đi làm việc nữa, bắt buộc cô ở nhà. Cho nên cô rảnh rỗi sinh nông nỗi và một ít tác động khác. Diệp Bối Nhi đã dấn thân sa lầy vào thế giới ngôn tình và nghiện game online nữa. Sau đây là cuộc đối thoại thường ngày.

"Oa~~~ thật soái nha. Ông xã anh đọc thử đoạn này đi... Vị nam chính này thực chiều nữ chính nha." Diệp Bối Nhi hí ha hí hửng đưa quyển tiểu thuyết cho ông xã nhà mình.

Ông xã nào đó trên đầu nổi đầy mây đen, liếc mắt cũng không thèm nhìn đến quyển tiểu thuyết trên tay bảo bối của anh, Tưởng Từ Hi đưa tay nắm cái cằm xinh xắn của cô, lạnh giọng nói, "Bà xã bảo bối, ông xã chiều em không bằng tên nam chính trong quyển tiểu thuyết của em sao? Hửm?"

Diệp Bối Nhi nghe giọng điệu sặc mùi dấm chua của ông xã nhà mình liền bỏ quyển tiểu thuyết xuống, lập tức làm nũng, cô giạng hai chân ngồi trên đùi Tưởng Từ Hi, mặt đối mặt với anh, Diệp Bối Nhi sau khi chung đụng với ông xã lâu ngày lá gan cũng lớn hơn, cô hôn lên yết hầu Tưởng Từ Hi, híp mắt nhìn anh cười, "Ông xã, anh đừng giận mà. Em có nói ông xã không chiều em đâu? Ông xã của em soái nhất, ông xã lại tốt với em nữa, cũng rất chiều em nha."

Tưởng Từ Hi hài lòng với câu trả lời của cô, anh cười cười, rồi cúi người hôn lên cái cổ trắng ngần của cô, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai mẫn cảm của cừu nhỏ ngốc nghếch, "Bà xã, em lại châm lửa rồi." Giọng cười yêu nghiệt vang lên.

=•= Ta là kẻ phá đám =•=

Lại một tình huống khác.

"Bảo bối." Tưởng Từ Hi nhíu mày nhìn Diệp Bối Nhi đang chơi game online mà chẳng thèm để ý ông xã là anh đây.

"Ông xã gọi em có chuyện gì?" Diệp Bối Nhi vẫn cúi đầu nhìn màn hình, chăm chú đánh quái, tay phải cầm chuột click liên tục. Cô thật sự nghiện game rồi.

"Em nghiện game online?"

"Ngày nào em cũng chơi thấy có nghiện đâu." Đầu cô không ngẩng lên vẫn tiếp tục đánh quái.

"Em mau tắt máy tính cho anh." Tưởng Từ Hi tức giận.

"Ông xã, cho em chơi một xíu thôi. Đánh hết trận này em tắt liền." Diệp Bối Nhi vẫn bỏ ngoài tai những gì anh nói.

"Này... Ông xã làm gì vậy? Bỏ em ra, sắp đánh xong rồi mà." Tưởng Từ Hi không nói hai lời đưa tay tắt máy tính, rồi khiêng Diệp Bối Nhi đặt lên vai mình vác cô lên giường.

"Bà xã, em dám không nghe lời."

"Tại ông xã hết, tại ông xã." Diệp Bối Nhi mếu máo nói, hai tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực rắn chắc của Tưởng Từ Hi. Cô khó khắn lắm mới đánh hết quái chuẩn bị diệt Boss thì Tưởng Từ Hi lại tắt máy tính. Cô tức lắm mà không dám phản kháng, chỉ sợ ông xã nhà mình nổi giận. Nước mắt cô to như hạt đậu liên tục chảy ra.

Tưởng Từ Hi thấy vậy không đành lòng mắng cô nữa. Anh đặt cô ngồi lên đùi mình, ôm bà xã vào lòng, nhẹ giọng nói, "Bà xã... Đừng khóc mà. Anh không mắng nữa."

Diệp Bối Nhi sụt sịt mũi nhìn anh, cô đưa tay lau nước mắt.

"Tại... Tại ông xã hết." Giọng cô có chút nghẹn ngào lên án Tưởng Từ Hi.

"Tại sao?" Tưởng Từ Hi hai tay ôm lấy eo cừu nhỏ.

"Tại ông xã cứ bắt em ở nhà, em rảnh rỗi sinh nông nổi mới chơi game online. Nếu, nếu anh cho em đi làm thì đâu có chuyện gì." Diệp Bối Nhi đưa tay quệt mũi, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn anh.

"Tại ông xã, bà xã đừng khóc nữa, được không? Tại ông xã không ngoan, bà xã đừng giận mà." Tưởng Từ Hi hôn lên mặt Diệp Bối Nhi vừa dỗ dành cô. Thật là, thấy cô khóc anh lại không đành lòng chút nào. Tâm can bảo bối của anh khóc, tim anh như quặn thắt lại.

"Vậy... Ông... Ông xã cho em đi làm lại nha." Diệp Bối Nhi cọ cọ vào ngực anh.

"Tuỳ vào biểu hiện của em đã." Sói xám lại nổi lên dục vọng, trực tiếp đè cừu nhỏ dưới thân.

=•=• Ta là kẻ phá đám =•=

Cuối cùng thì....

Bà xã người nào đó vẫn tiếp tục ở nhà làm sâu gạo. Và cái trò chơi game online đã bị vị Chủ Tịch nào đó thu mua bản quyền, trò chơi đó không biết vì lí do nào đã khoá game. Diệp Bối Nhi chính thức rời bỏ game online.

P/s: Có nàng nào hóng Chương 34: Nguy hiểm (2) không??
Bình Luận (0)
Comment