Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 34

"Chủ Tử, thuộc hạ thất trách." Ma Phong cùng mười mấy tên hộ vệ đồng loạt quỳ xuống nhận tội. Tưởng Từ Hi vẫn đứng bất động, mọi người trong đại sảnh Tổng bộ Khắc Long đang đối mặt với cơn hoả ngút trời của Chủ Tử. Ngay cả Doanh Hạo luôn luôn cà lơ cà phất cũng thu liễm lại, dáng vẻ cực kì nghiêm túc. Chuyện Chủ Mẫu bị bắt đi chưa rõ sống chết, là chuyện lớn trong tổng bộ ai ai cũng biết. Chủ Tử rất cưng chiều Chủ Mẫu, đính thân xác nhận Diệp Bối Nhi là Chủ Mẫu, vậy mà bây giờ... Diệp Bối Nhi mất tích.

Lòng người rối ren, Ma Phong và Doanh Hạo cùng mười mấy tên hộ vệ đang cực kì lo lắng cho an nguy Diệp Bối Nhi.

Mà Tưởng Từ Hi đứng như trời chồng, ngay cả mí mắt cũng không động, nhưng sát khí toả ra ngày càng đậm. Ánh mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán cũng thấy rõ mồn một.

Doanh Hạo và Ma Phong thường hay bên cạnh Tưởng Từ Hi cũng cảm nhận được, hai người đưa mắt nhìn nhau trao đổi, và càng chắc chắn rằng vị trí của Diệp Bối Nhi cực kì quan trọng đối với Tưởng Từ Hi.

"Doanh Hạo." Căn phòng im lặng, bỗng nhiên Tưởng Từ Hi cất giọng gọi người anh em của mình.

"Cậu mau tra vị trí hiện tại của bảo bối đi." Giọng anh vẫn không mảy may thể hiện một tia cảm xúc nào, lạnh nhạt. Đúng, chính là lạnh nhạt. Từ lúc phát hiện Diệp Bối Nhi mất tích tâm tình biến đổi thất thường, tuy rằng không dễ phát hiện nhưng cái dáng vẻ âm trầm bất định của anh gây cho người khác giác rợn người, bảo bối của anh mất tích mà anh bình tĩnh lạ thường, giống như chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.

Thật ra, Tưởng Từ Hi trong đầu trăm mối tơ vò, anh phải giữ vững bình tĩnh, mau chóng điều tiết tâm trạng muốn giết người của anh. Phải lí trí, tìm giải pháp cứu Diệp Bối Nhi. Chỉ mảy may sơ xuất chỗ nào, tính mạng Diệp Bối Nhi lập tức gặp nguy hiểm, không được, anh không cho phép. Diệp Bối Nhi là bảo bối trong tay anh, anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, làm sao anh nỡ để cô gặp chuyện không may được. Bảo bối sẽ không có chuyện, mọi chuyện sẽ như cũ. Chỉ cần anh tìm được cô. Tưởng Từ Hi đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm.

Bảo bối, đừng sợ, anh ở đây.

"Từ Hi, trên người chị dâu nhỏ có gắn thiết bị định vị?" Doanh Hạo kinh ngạc trước lời nói của anh.

"Lúc giúp bảo bối buộc dây giày tớ đã gắn vào đế giày cô ấy." Ngữ điệu chậm rãi, bình tĩnh, không mang theo một tia tình cảm.

"Được. Cho tớ một giờ."

"30 phút, chậm một giây cũng không được."

"Tớ sẽ cố gắng." Doanh Hạo lập tức đứng dậy dẫn theo vài thuộc hạ đi vào phòng tin tức tình báo trong Tổng bộ. Ngón tay lướt trên bàn phím vi tính rất nhanh, thông số lập hiện ra trước mặt, các hacker khác nhanh chóng truy tìm tung tích Diệp Bối Nhi dựa vào thiết bị định trên người cô.

========

"Chủ Tử, thuộc hạ thất trách." Ma Phong cùng mười mấy thuộc hạ vẫn đinh ninh quỳ dưới sàn. Nhận thức, được sự sơ xót của bản thân, Ma Phong tự nhận lỗi.

"Đứng lên" Tưởng Từ Hi lạnh giọng nói. anh bây giờ mới xoay người lại đối mặt với Ma Phong.

"Chủ Tử."

"Đứng lên." Tưởng Từ Hi dần mất kiên nhẫn.

"Vâng."

"Tôi không trách cậu." Chỉ bốn chữ đơn giản. Nhưng đối với Ma Phong là một đặc ân rất lớn. Mọi người cũng biết Tưởng Từ Hi tính khí cao ngạo, suy nghĩ thâm sâu khó lường. Một khi nhận định kẻ nào làm trái ý mình thì lập tức giết... Tưởng Từ Hi không dễ tin tưởng bất kì ai, những người thân cận nhất của anh chỉ có ba người. Lần lượt là Diệp Bối Nhi, Doanh Hạo, cuối cùng là Ma Phong. Ngoài ra, bất cứ ai anh cũng không tin. Chỉ bốn chữ đơn giản đã nói lên sự tín nhiệm của Tưởng Từ Hi đối với Ma Phong.

***(Tác giả: Au cứ ngửi thấy mùi đam ở đâu đây. "Tôi không trách cậu"

Doanh Hạo: Tác giả cô chết chắc rồi.

Tác giả: Thực ra tôi biết anh đang ghen với Ma Phong chứ gì?

Ma Phong: Chủ Mẫu không phải lỗi của tôi)***

"Ma Phong."

"Chủ Tử có gì căn dặn." Ma Phong cung kính đáp.

"Có ai gửi vật gì đến không?"

Cốc... Cốc... Cốc

Tiếng gõ cửa thanh thuý vang lên. Cắt đứt lời nói của Tưởng Từ Hi.

Ma Phong đi đến mở cửa, một tên thuộc hạ cầm một cái USB cung kính báo cáo với Ma Phong.

"Nhị Đương Gia, có một USB gửi đến Tập đoàn Tưởng Thị, thư kí Miêu vừa mới đưa đến." Tên thuộc hạ vừa nói vừa đưa cái USB cho Ma Phong.

"Chủ Tử, có phải người đang nói cái này."

"Mau bật USB lên." Tưởng Từ Hi có dự cảm xấu trong lòng, bảo bối mất tích chẳng lẽ không phải nhằm vào vị trí lão đại của anh. Phải chăng nhằm vào Diệp Bối Nhi. Không suy nghĩ nhiều anh lập tức đi đến chiếc laptop đặt trên bàn trà. Đập vào mắt anh là một video quay lại cảnh tượng Diệp Bối Nhi đang thoi thóp nằm trên mặt đất, mặt dính bê bếp máu, tay chân cô bị trói chặt lại. Anh có thể nghe rõ tiếng roi da từng đợt từng đợt quất mạnh trên người cô. Ánh mắt cô trong veo nhìn về phía màn, luôn miệng kêu "Hi Tử, Hi Tử" mặc dù là đoạn video được quay lại nhưng ánh mắt cô như nhìn xuyên qua màn nói với Tưởng Từ Hi. Tim anh như ai bị bóp nghẹn, đau quá, Tưởng Từ Hi không thể nào bình tĩnh được nữa. Anh giơ chân đạp bay bàn trà. Chiếc bàn thuỷ tinh xấu số lập tức vỡ vụng thành từng mảnh nhỏ, laptop cũng bị hất văng ra ngoài. Nhưng màn hình vẫn còn phát cảnh tượng đau xót của Diệp Bối Nhi. Cô cố gắng né tránh những đòn roi đánh vào da thịt mình, cô càng né tránh càng bị đánh tàn nhẫn hơn, không phải là roi da nữa mà là thanh sắt, Tưởng Từ Hi và Ma Phong có thể nghe rõ mồn một tiếng âm thanh kim loại va chạm. Tưởng Từ Hi viền mắt đỏ hoe, tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt nổi lên tầng tầng sát ý, Ma Phong có thể nhìn thấy những tia máu hằn lên trong mắt Tưởng Từ Hi. Cả người anh toả ra một luồng sát khí, có thể thấy hiện giờ tâm trạng Tưởng Từ Hi kích động đến mức nào, hận không thể ngũ mã phanh thay tên hành hạ cừu nhỏ của anh. Tưởng Từ Hi bây giờ như một tên điên, lí trí hoàn toàn biến mất anh như hoá thành một dã thú, anh sẽ cắn xé bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương bảo bối. Ma Phong nhìn vào màn hình laptop, sống mũi anh cay cay, Chủ Mẫu rất lương thiện, thường ngày rất tốt với mọi người, anh rất kính trọng cô. Tại sao Chủ Mẫu lại phải chịu loại đau đớn như vậy.

"Ma Phong, không đợi nữa, lập tức phái người tìm bằng được bảo bối cho tôi. Dù lật tung cả trái đất phải tìm cho ra." Câu cuối cùng dường như gào lên. Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy. Bảo bối của anh, bảo bối bị tổn thương, anh cảm thấy thật vô dụng, Tưởng Từ Hi ngồi bệt xuống đất hai tay ôm chặt đầu.

Ma Phong vừa định khuyên nhủ thì Doanh Hạo bước vào, "Từ Hi, đã tra ra."

========

"Bảo bối ngoan, em đã an toàn, bảo bối phải mau chóng khoẻ lại, em đã hứa là nấu cơm cho anh mà, đúng không? Cho nên, em phải mau chóng bình phục, em có nhớ là mấy ngày trước em nói với anh "Hi Tử, gả cho em đi", bảo bối có nhớ không? Chắc em quên rồi nhỉ, em thật không ngoan chút nào, chờ em tỉnh lại xem anh phạt em như thế nào?" Đã một tuần trôi qua, Tưởng Từ Hi vẫn còn sợ hãi cảnh tượng ấy, Diệp Bối Nhi nằm trên vũng máu, hơi thở yếu ớt luôn miệng kêu anh, tay chân cô bị trói chặt. Tưởng Từ Hi ôm cô vào bệnh viện, Diệp Bối Nhi không ngừng nôn ra máu. Lúc ấy Tưởng Từ Hi cảm thấy mình thật bất lực, có quyền thế, có tiền tài, nắm trong sinh mệnh của mọi người nhưng anh lại không bảo vệ được người con gái anh yêu nhất. Đã một tuần trôi qua, Diệp Bối Nhi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Tưởng Từ Hi đưa tay vuốt ve vết bầm tím trên cả tay Diệp Bối Nhi, anh nhìn những vết thương chằng chịt trên người cô, nhìn những băng gạt quấn quanh người cô như lên án sự vô dụng của anh. Tưởng Từ Hi đưa tay đặt lên ngực trái mình. Đau quá! Trong tim anh như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm xuyên qua. Cảm giác ấy thật khó chịu, Tưởng Từ Hi yêu thương hôn lên gương mặt nhợt nhạt của cừu nhỏ nhà mình, nước mắt anh kìm không được lập tức rơi ra chạm vào gò má xanh xao của cô.

"Cốc... Cốc... Cốc"

Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên.

"Vào đi." Âm thanh như từ địa ngục phát ra hướng về cánh cửa đang đóng.

"Từ Hi, chuyện này cậu định xử lí thế nào? Chị dâu nhỏ vẫn chưa tỉnh lại, cậu suốt ngày bên cô ấy cũng không phải là cách, cậu bỏ mặc chuyện trong bang phái cũng không sao, có tớ với Ma Phong thu xếp, còn Tập đoàn Tưởng Thị thì sao? Cậu cứ mặc như vậy à?" Doanh Hạo bất lực nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của người bạn thân mình. Anh đành lắc đầu thở dài.

"Cô ta như thế nào rồi?" Tưởng Từ Hi vẫn đinh ninh nắm chặt bàn đang truyền dịch của Diệp Bối Nhi, bàn tay to lớn bao phủ tay nhỏ bé của cô.

Doanh Hạo thở dài.

"Ả ta vẫn chưa chết." Doanh Hạo sải bước kéo chiếc ghế ngồi bên giường bệnh. Doanh Hạo nhìn Diệp Bối Nhi thành ra dạng như vậy cũng không đành lòng nhìn nữa, anh xoay đi chỗ khác.

"Hạo, cậu ở đây trông bảo bối giúp tớ. Tớ về Tổng bộ xem ả ta chết chưa." Nói rồi anh lưu luyến hôn lên đôi môi không có chút huyết sắc của Diệp Bối Nhi, trước khi đứng lên Tưởng Từ Hi nói nhỏ bên tai cô.

Bảo bối, kẻ nào tổn thương em, anh thề dù dùng cả tính mạng này, anh cũng phải trả lại những gì kẻ đó đã làm với em.

Tác giả: Nàng nào đoán ra là ai không?

Chú ý: Không phải Liễu Phi Nhã nha~~~
Bình Luận (0)
Comment