Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 154

Thường Lê thật sự không hiểu nổi, rõ ràng đã là ông chú hai mươi tám tuổi rồi, sao còn làm mấy chuyện như này được vậy.

Đổi luôn avatar, cũng giỏi ghê ha.

Ba giờ sáng, cơn buồn ngủ của Thường Lê cất cánh bay xa. Giữa căn phòng tối đen rộng lớn, cô gái nhỏ ôm điện thoại nằm lì trên giường, ánh sáng hắt ra từ màn hình làm cô hơi nheo mắt lại.

Không thể không nói, con gái đu idol rất giỏi thức đêm hóng biến.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô xem lại bài đăng đổi avatar của tập đoàn Thừa Hòa, lúc hai giờ rạng sáng, đến bây giờ thì đã tạo nên oanh động quy mô nhỏ.

[ Hứa Ninh Thanh cũng đỉnh vãi ha ha ha ha ha ha ha! Lòng chiếm hữu mạnh thật, điên cuồng vả mặt tất cả couple “+Lê”! ]

[ Đời này tui còn có thể thấy chính chủ couple tự mình công khai chủ quyền ư, có trời mới biết trước đó tui đã lạch cạch gõ biết bao fanfic tổng giám đốc bá đạo yêu tôi x họa sĩ nhỏ đâu hu hu hu hu hu hu T_T ]

[ Thú vị dữ he, avatar của tài khoản kinh doanh mà để vậy được luôn?? Có phải công ty nghiêm túc không thế?? ]

[ Cái avatar này, thôi mở đám cưới ở công ty luôn đi, không phí đâu. ]

[ Ui ui couple thần tiên gì đây, chết tui mất thôi ]



Nhanh chóng tăng số lượng fan couple Thanh Lê.

Mà mấy fan couple nhà khác cũng cổ vũ chính chủ nhà mình mau dũng cảm đối mặt với tình yêu, còn có couple bị kéo vào chuyện này là Lâm Thành và Trần Tiềm Nhượng.

Bên dưới tài khoản Weibo của cô cũng có rất nhiều fan hâm mộ ba giờ sáng còn bình luận, từng cái từng cái một tăng lên.

[ A Lê, tổng giám đốc như chúng ta đã làm đến vậy rồi, cô còn không đáp lại hả? ]

[ Ha ha ha ha ha cười chết mất. Lê Lê nhà mình có cái mặt em gái mềm mại thế thôi chứ thật ra phũ lắm nha. Weibo ngoài trừ quảng cáo thì chỉ có quảng cáo, bạn trai đành phải tự mình dọn sách chướng ngại. ]

[ A Lê chia sẻ về cuộc đời mình được không vậy, hu hu hu chúng tui đều rất muốn biết á, dù tổng giám đốc có xuất hiện hay không thì đều okei! Đương nhiên nếu hét thì tiếng của tui sẽ là tiếng to nhất. ]

[ Chắc tui cũng phải đổi avatar lại thành ảnh người yêu [ khuôn mặt chân thành ], cũng là hôn nhau nhưng mà khác chút, bây giờ chụp luôn. ]

Có nhiều người bình luận rất hài hước, bản thân còn được tung hô lên làm couple thần tiên với Hứa Ninh Thanh, đương nhiên đáy lòng cô rất vui, đọc mãi không dừng nổi, cuối cùng cũng đọc hết bình luận, hình như cô ngồi đọc suốt một đêm rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngày hôm sau mang theo quầng thâm mắt thật đậm đi tới trường quay.

“Ôi xem quầng thâm mắt của em này.” Chuyên viên trang điểm nhìn thấy cô liền nói, “Có ỷ vào mình còn trẻ cũng không nên thức đêm thế chứ.”

Bánh Su Kem đang ngồi trang điểm cạnh đó cũng gật đầu, dáng vẻ y hệt chị chuyên viên trang điểm: “Bây giờ cậu mới tập thức đêm thôi nên vậy. Chứ giống tui nè, ngày nào cũng thức, thành đồng hồ sinh học luôn rồi nên chẳng có quầng thâm.”

Nghe cô nàng nói xàm nói nhảm để biện hộ, chuyên viên trang điểm nhịn không được, mắng một trận: “Lý thuyết đó móc từ đâu ra vậy?”

“Sao lại không có?” Bánh Su Kem đung đưa chân cười, “Chị à chị nghĩ kỹ chút đi. Nếu bây giờ thức đêm có hại đến vậy thì những người cách xa chúng ta tận mười múi giờ thì sao? Không phải đã bảo cấu tạo cơ thể con người đặc biệt lắm hả, chị phải tin chứ. Đồng hồ sinh học có thể tạo thành thói quen, chỉ cần mỗi ngày thức đêm, làm việc đúng quy luật, nghỉ ngơi đúng giấc là được. Nếu em ở nước Mỹ thì sẽ ngủ lúc tám giờ nè.”

“…” Chị chuyên viên không đồng ý với câu này của cô nàng, nhưng nghĩ mãi không ra câu phản biện, đành phải bảo, “Đừng nói chuyện! Để chị son môi cho em!”

Bánh Su Kem yên lặng mấy giây, tô son xong thì lại nghiêng đầu hỏi Thường Lê: “Hôm qua do lên hot search nên cậu mới không ngủ đúng không?”

Thường Lê ngáp một cái, uể oải, “Ừm, đọc bình luận cả tối.”

Mặc dù chương trình mới phát sóng hai tập, nhưng đã ghi hình tới giai đoạn cuối rồi. Từng vòng đào thải diễn ra, cuối cùng chỉ còn năm người họ và năm thí sinh khác. Chỉ là dù sao bọn họ cũng là năm người tổ chương trình tỉ mỉ lựa chọn, thành tích vượt xa những thí sinh bình thường.

Giải nhất nhì ba cũng nhất định sẽ nằm trong năm người họ.

Tâm trạng mấy thí sinh khác khá bình tĩnh, chỉ cảm thấy cực kỳ bội phục, coi trận thi đấu này như một lần tập luyện.

Điểm số Thường Lê vững vàng ở vị trí thứ hai, đứng sau Lâm Thành. Nhưng điểm bọn ho suýt sao lắm, hạng hai này chẳng chắc chắn gì đâu.

Huống chi mục tiêu của cô là vị trí đầu bảng kia.

Mặc kệ Lâm Thành giỏi cỡ nào, Thường Lê vẫn muốn thử một lần, giành được chiếc cúp vàng đó.

Với mấy chuyện khác, cô cứ giữ thái độ thờ ơ lười biếng, chỉ cần mình vui là được. Nhưng trong việc vẽ tranh thì sẽ để lộ dã tâm của bản thân, muốn được đứng đầu, muốn trở thành người giỏi nhất.

Hôm nay là vòng bán kết, đấu 10 lấy 5. Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm người họ sẽ chiếm hết danh sách được vào. Nhưng điểm số vòng này cực kỳ quan trọng với Thường Lê.

Trang điểm xong, cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau lại đi tới cuối hành lang mở cửa sổ ra hóng gió.

Chuẩn bị quay rồi, thế mà đụng độ Lâm Thành nơi hậu trường.

Lâm Thành cười với cô: “Chỉ kém hai phẩy ba điểm là giành hạng nhất rồi, cố lên.”

Thường Lê cũng cười híp mắt: “Anh cũng vậy.”

Từ khi chương trình hot lên, sugar daddy đầu tư cũng hào phóng hẳn, thay cả đèn sân khấu, nhìn ngầu và sang hơn nhiều.

Nơi Hứa Ninh Thanh công tác chênh lệch tám tiếng so với chỗ Thường Lê.

Lúc cô gái nhỏ cầm điện thoại lên xem thì bên đó đã là sáng hôm sau rồi, chỗ cô vẫn còn đang đêm, mới ghi hình xong.

Bắt đầu cuộc gọi video.

Hứa Ninh Thanh đang trên đường đi ký hợp đồng, nhìn thấy màn hình nhảy ra giao diện call video, nhịn không được nhếch môi cười nhẹ. Anh ngồi ở ghế sau, nối máy.

Cô gái nhỏ vẫn chưa tẩy đi lớp trang điểm khi nãy ghi hình, mái tóc rủ trước ngực, mặc chiếc áo màu trắng cổ chữ V, để lộ cần cổ trắng nõn xinh đẹp.

Không biết từ khi nào, cô đã bớt đi vài phần non nớt, nhưng dáng vẻ vẫn cứ như thế, dù không biết nên diễn tả ra sao, nhưng quyến rũ hơn nhiều.

Cô cong mắt nhìn màn hình, cười khúc kích: “Đồng hạng nhất rồi nè.”

Hứa Ninh Thanh nhìn theo đôi môi mở đóng của cô, nghe không rõ: “Hửm?”

“Hạng nhất hạng nhất á. Bây giờ tổng điểm của em đồng hạng nhất với Lâm Thanh rồi.” Cô gái nhỏ cực kỳ phấn khích, cứ như muốn bay lên trời luôn, nở nụ cười tủm tỉm, “Vòng bán kết đạt được hạng nhất. Đến vòng tiếp theo có khi em sẽ giành cúp vàng được thật á.”

Cô ngồi một mình trong phòng nghỉ, tay vẫn chưa rửa, dính vết màu khô. Vậy mà đã vội vàng muốn kể chuyện này cho Hứa Ninh Thanh rồi.

Cô chống tay lên má, tự nói tự cười ha ha ha hồi lâu, không thèm che giấu tâm tư giành giải nhất của mình.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô, môi hồng răng trắng xinh xắn. Nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh, cực kỳ muốn về ngay đã nhìn thấy cô.

Anh cũng không nhịn được, cười theo: “Vậy vòng này em đạt hạng nhất?”

“Đúng thế, điểm em lần này là cao nhất á, ngay cả giáo sư Phó cũng không chỉ ra sai sót được mà.” Thường Lê nói.

Hứa Ninh Thanh khen cô: “Bảo bối giỏi quá.”

“Đương nhiên.”

Thường Lê thuận theo đáp một tiếng, bỗng nhiên chợt yên lặng. Cô nhìn chằm chằm chàng trai trong màn hình một lát, sau đó mềm nhũn cả người sát lại, mũi dán lên.

Hứa Ninh Thanh nhìn chóp mũi bị cô gái nhỏ đè ép thành cái chấm nhỏ trong điện thoại, nhìn cực kỳ tùy hứng. Anh khẽ cười một tiếng, giọng trầm khàn, nhưng lại rất dịu dàng: “Em làm gì vậy?”

Cô cứ dán mũi vào như thế, bởi vì khoảng cách gần quá nên nhìn không rõ, chỉ thấy lông mi phía trên chợt run rẩy.

Thường Lê lẩm bẩm một câu, giọng nói mềm mại: “Nhớ anh.”

Trái tim Hứa Ninh Thanh như bị ai véo mạnh, không cứng rắn được nữa mà như tan chảy ra.

Thường Lê lặp lại: “Rất nhớ anh.”

Tài xế đã lái xe đến công ty đối tác, định quay đầu lên tiếng thì bị ánh mắt của Hứa Ninh Thanh ngăn lại.

Thường Lê nói xong hai câu, mãi không thấy anh đáp lại nên mới ngồi dậy. Vì trang điểm nên dính lại trên điện thoại dấu vết nhỏ, cô dùng ngón trỏ lau sạch sẽ: “Khi nào anh mới về?”

“Hôm nay.” Hứa Ninh Thanh nói.

“Hả?” Thường Lê hơi ngạc nhiên, “Không phải hôm qua bảo phải ba ngày lận à?”

Anh khẽ cười: “Không phải em nhớ anh ư?”

Cô chớp chớp mắt, chợt thấy mình tùy hứng quá, khẽ “Ừ” một tiếng rồi bảo: “Vây anh về sớm nhé.”

Hứa Ninh Thanh: “Được.”

“Mua vé chuyến bay nào? Để em tới đón anh.” Thường Lê nói.

“Giải quyết xong việc rồi đặt vé, phải bay mười mấy tiếng, có lẽ khi về cũng đã rạng sáng rồi, không cần đến đón đâu.” Anh nhếch môi: “Chờ khi ngủ dậy là có thể nhìn thấy anh rồi.”

“Vậy nếu không phải chuyến bay rạng sáng đó thì bảo em để em tới đón.”

“Ừm.” Hứa Ninh Thanh cười.

Có lẽ là do khó khăn lắm mới đạt giải nhất nên hôm nay Thường Lê cực kỳ bám người, ôm lấy điện thoại làm nũng với anh một hồi, thấy mọi người trở lại phòng nghỉ thì mới luyến tiếc nói tạm biệt, cúp máy.

Thường Lê đi rửa tay, khi trở lại thì nghe đạo diễn đang nói chuyện với nhóm người kia.

Sau đó vẫy tay với cô: “Thường Lê lại đây, tôi bàn với các cô chút chuyện vòng chung kết.”

Thường Lê ngồi xuống cạnh Bánh Su Kem.

Đạo diễn: “Lúc đầu, theo kế hoạch thì vòng chung kết phát sóng trực tiếp là được rồi. Nhưng bây giờ độ hot khác xa, chúng ta đành sửa lại sách lược một chút. Dự định tới cuối mới công bố tác phẩm, sau khi kết thúc trao giải, ghi hình thì sẽ tổ chức một buổi gặp mặt fan hâm mộ với họa sĩ, bán ra ngoài 500 vé.”

“Mọi người không cần lo về giá vé. Chắc chắn chúng ta sẽ không ham chút tiền mà vé đắt vé rẻ đâu, tất cả đều đồng giá, được phân phát ngẫu nhiên nên trị giá không quá 800 tệ (khoảng hai triệu tám trăm VND).”

“Mọi người có ý kiến gì về việc này không?” Cuối cùng đạo diễn hỏi.

Thường Lê giơ tay lên: “… Tôi có thể lấy một vé nội bộ không?”

Không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, đạo diễn cười: “Đương nhiên có thể. Nếu mọi người cần vé nội bộ thì cứ nói tôi, không tính 500 vé bán ra kia, chắc chắn sẽ được ngồi hàng ghế đầu.”

Thường Lê không có ý kiến khác, mấy người kia cũng im lặng, thế là chuyện kết thúc như vậy.

Bởi vì vòng chung kết phải phát sóng trực tiếp, thế là phải hoãn lại khoảng một tháng sau khi phát sóng tập bán kết lên mạng.

Tất cả mọi người được rảnh rỗi, nhưng tâm lý căng cứng vẫn không thả lỏng được.

Thế là hẹn ngày hôm sau cùng nhau đi chơi.

Bởi vì Lâm Thành kín lịch trình nên không đi chơi tiếp được, chỉ còn lại bốn người cùng nhau ăn lẩu.

Bình thường chỉ để ý độ hot trên mạng thôi, ở mãi trong khách sạn chẳng đặt chân đi đâu chơi, thế nên lần này vào tiệm lẩu mới cảm nhận được sự nổi tiếng thật sự.

Sau khi phát sóng tập thứ ba, chương trình “Màu vẽ không phai” đã có số người xem ổn định khá cao. Đương nhiên mọi người cũng quen mặt mấy vị ngôi sao họa sĩ giá trị nhan sắc cực cao này.

Lúc ngồi chờ lẩu lên là khoảng thời gian ký tên cho fan.

Tay Thường Lê tê rần, khẽ nghiêng người dựa vào ghế, nói đùa với một fan hâm mộ bên cạnh: “Tôi chưa luyện ký tên bao giờ hết, nên là ký cho mọi người chữ ký khi học lớp mười hai luôn, chẳng khác khi viết tên tôi ra lắm.”

Bánh Su Kem từng xuất bản truyện tranh, đã từng luyện đến chuyên nghiệp, động tác ký tên thuần thục.

Một bé fan nhỏ lặng lẽ hỏi cô: “A Lê, cô hẹn hò với tổng giám đốc Thừa Hòa thật hả?”

Thường Lê khựng lại rồi bật cười: “Đúng thế, nếu không sao lại bị chụp ảnh hôn nhau chứ.”

Cô còn tưởng bé fan này lén lút hỏi vậy, chắc là fan couple Khổng Dung hoặc fan couple của cô và Bánh Su Kem, không ngờ hai nữ sinh nghe xong thì nắm tay nhau hí hửng dậm chân, “Thấy chưa thấy chưa! Tình yêu cổ tích hu hu hu hu!”

Thường Lê: “…?”

Nữ sinh kia lại nắm chặt tay cô, nước mắt chực trào như cảm động lắm: “Hai người nhất định phải ở mãi bên nhau nha!!”

Thường Lê không nhịn được cười, thậm chí còn vỗ nhẹ lên lưng cô gái đó như an ủi: “Ừm ừm.”

Ăn xong lẩu, tay mọi người cũng ký tên tới gãy luôn rồi. Mới đầu khi chụp ảnh còn sợ chụp xấu, sau đó thì mặc kệ chụp đại luôn cho xong.

Không dám đi dạo thêm nữa, mọi người rời khỏi tiệm lẩu thì về khách sạn luôn.

Thường Lê xem tivi một lát, tay đau nhức không còn sức lực, chờ trời tối rồi mới tắm rửa đi ngủ.

Giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên bên giường có cảm giác lún xuống, sau đó là mùi hương mát lạnh đặc trưng của chàng trai bao lấy.

Thường Lê khịt khịt mũi, khẽ ưm một tiếng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Mãi đến khi bên cạnh lún xuống nặng nề, Bánh Ngọt ngủ ở cuối giường meo một tiếng, cô mới mơ màng mở mắt ra.

Không gian đen đặc, chàng trai mặc quần áo ở nhà, xương lông mày cương nghị, không nhìn rõ biểu cảm.

Hứa Ninh Thanh thấy cô đang ngủ, vốn chẳng định đánh thức cô nên cố gắng nhẹ tay nhẹ chân. Nay thấy cô dậy rồi thì bật cười thành tiếng, hạ thấp giọng: “Dậy rồi?”

Chàng trai đi suốt mười mấy tiếng, âm thanh khản đặc, giọng mũi nặng nề.

Thường Lê chậm chạp mở mắt ra, nhìn anh hồi lâu mới phản ứng lại, lẩm bẩm mấy tiếng: “Anh về rồi à.”

“Ừm.” Hưa Ninh Thanh nằm xuống giường, ôm lấy cô gái nhỏ lâu ngày không gặp vào ngực.

Thường Lê cọ lên cổ áo anh, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt thì lại mở mắt: “Anh tắm rồi hả?”

“Mới tắm xong.”

Cô như chú cún hít hà mùi thơm: “Tắm khi nào thế, em chẳng nghe thấy gì luôn.”

“Tắm ở tầng hai.” Hứa Ninh Thanh thấp giọng bảo, vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành: “Ngủ tiếp đi.”

Thường Lê cũng còn buồn ngủ lắm, từ từ nhắm hai mắt lại, chui trong ngực anh không nỡ thiếp đi. Mặc dù mới có mấy ngày không gặp, nhưng lại nhớ anh quá.

“Nhưng mà em muốn nói chuyện với anh một lát.” Cô nhỏ giọng bảo.

Hứa Ninh Thanh cười: “Mắt em díu lại còn chẳng mở được, mai ngủ dậy rồi hãy nói sau.”

Thường Lê lẩm bẩm mấy câu, lại hỏi: “Thế anh có buồn ngủ không?”

“Anh vẫn ổn, có ngủ trên máy bay.”

“Vậy nói chuyện một lát đi.” Thường Lê quấn lấy không buông.”

“Thật sự không buồn ngủ à?” Ngón trỏ Hứa Ninh Thanh nâng cằm cô lên.

Cô cố gắng mở mắt ra, kiên quyết bảo: “Không buồn ngủ.”

Anh xoay người, ghé xuống gần cô bảo, “Không buồn ngủ thì mình làm chuyện khác, làm tới khi buồn ngủ rồi thôi.”

Thường Lê: “…”
Bình Luận (0)
Comment