Thường Lê cảm nhận rõ ràng được bốn chữ tự làm tự chịu viết thế nào.
Sau khi Hứa Ninh Thanh về nước hai tiếng đồng hồ, bởi vì xa cách nên mãnh liệt “yêu thương” Thường Lê một hồi, mãi tới khi trời hửng sáng mới bị cô đạp một phát bay xuống giường.
“Đừng có đụng vào em nữa.” Thường Lê nói.
Cực kỳ lạnh lùng vô tình.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Đúng chất bad girl.
Cũng bởi chuyện này nên cô ngủ một giấc tới chiều hôm sau mới tỉnh d.
Thường Lê chui rúc trong chăn, cánh tay tinh tế trắng mềm lộ ra ngoài, khẽ duổi eo một cái.
Bên cạnh không một bóng người, có thể nghe được tiếng rửa mặt phát ra từ phòng tắm.
Thường Lê thật không hiểu nổi, sao thể lực của một ông chú hai mươi tám có thể lớn hơn kẻ mười chín tuổi nhiều đến vậy?? Chênh lệch tuổi tác gấp ba lần luôn đó!!
Thường Lê cúi đầu nhìn người mình, bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Tối nay cô phải về Bắc Kinh, nhưng dấu hôn đỏ rải khắp thân thể, sao cô gặp người khác được đây…
“Hứa Ninh Thanh!” Cô kêu lên.
Chàng trai đang đánh răng đi ra từ nhà tắm, nhướng lông mày: “Dậy rồi à.”
Anh vừa tắm rửa xong, để trần nửa người trên, phía dưới mặc quần jean lỏng lẻo. Anh chưa lau khô hết người, giọt nước lăn dài xuống nơi thắt lưng.
Dáng người này chỉ đứng một chỗ thôi cũng là mô hình cực đẹp rồi. Thường Lê thích nhìn khi anh đánh răng lắm, bởi vì sẽ có cảm giác thân thiết sinh hoạt cùng nhau.
Cô nhìn chằm chằm Hứa Ninh Thanh một lát, nhịn lại cơn giận khi nhìn thấy dấu đỏ dấu hồng trên người mình, thả nhẹ giọng nói: “Quần áo em đâu?”
Anh cười nhẹ một tiếng, xoay người nhặt quần áo lên giường cho cô.
Thường Lê đang định thay quần áo, nhưng vừa nâng mắt lên thì thấy người đối diện uể oải dựa vào bàn, không hề có ý định rời đi.
“Em phải thay quần áo.” Cô nói.
Hứa Ninh Thanh: “Em thay đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
“… Anh ở đây sao em thay.”
Hứa Ninh Thanh bật cười như chú hồ ly, “Có chỗ nào anh chưa thấy đâu.:
“…”
Thường Lê kéo mền che qua vai, núp bên trong mặc quần áo. Hứa Ninh Thanh cứ đứng đối diện, cặp mắt đào hoa tràn đầy ý cười, nhìn cô thay đồ xong mới đi vào nhà tắm.
Bởi vì điều chỉnh vòng chung kết của “Màu vẽ không phai” nên phải cách một tháng mới quay tiếp. Thường Lê có hai ngày nghỉ, đêm đó về lại Bắc Kinh cùng Hứa Ninh Thanh.
Sức khỏe của ông nội Thường đã hồi phục, sau khi tái khám kiểm tra lại, xác định không còn mầm bệnh nào thì mới yên tâm.
Ngày mai có tiết, Thường Lê đúng giờ đi học.
Sau khi tham gia chương trình, bây giờ Thường Lê cứ như người nổi tiếng trong trường vậy, lúc đến giảng đường học có rất nhiều người chụp ảnh cô đăng lên vòng bạn bè.
Thường Lê cảm thấy mọi người thật đáng yêu, rõ ràng đã học cùng nhau hết một học kỳ, thỉnh thoảng cũng có nói chuyện. Vậy mà sau kỳ nghỉ đông lại coi cô như ngôi sao nổi tiếng vậy.
Kết thúc một ngày học tập, Hứa Ninh Thanh đến đón cô.
Hôm nay có hẹn đến nhà họ Hứa ăn cơm.
Thường Lê chỉ mới tới một lần, thêm một lần gặp mặt cha mẹ Hứa Ninh Thanh ở Hàng Châu nữa, lần này tới thăm cũng không căng thẳng lắm.
Dạo này trời đã ấm lên, có dấu hiệu mùa xuân về. Hồ nước đối diện nhà họ Hứa đã phá băng, hoa mai nở rộ.
Hứa Ninh Thanh dừng xe trước cửa.
Thường Lê nhìn cảnh tượng trước mắt: “Cứ có cảm giác ra mắt phụ huynh ấy.”
Anh đưa tay đụng vào lúm đồng tiền của cô: “Chứ không phải đang ra mắt phụ huynh à?”
“Ý em bảo là ra mặt nghiêm túc á, là mấy người chuẩn bị kết hôn kia kìa.” Thường Lê nói.
Hứa Ninh Thanh bật cười: “Cô gái nhỏ, em đã nhận vật gia truyền nhà anh rồi, cũng chỉ có thể cưới anh thôi.”
“…” Thường Lê cố ý không hùa theo, “Vậy em trả lại cho anh.”
Chàng trai “Chậc” một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Giờ không kịp nữa, em xem còn ai dám cưới em không.”
Cô không hài lòng với cách nói của anh: “Sao không ai dám cưới em? Chẳng lẽ em tệ tới cỡ đó à?”
Anh híp đôi mắt đào hoa lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt cằm cô, dịu dàng nói: “Nếu thật sự có người đó, vậy em xem anh đánh chết tên đó kiểu gì.”
“…”
Hứa Ninh Thanh dắt cô vào nhà. Cô gái nhỏ nhanh chóng thay đổi một trăm tám mươi độ, hai mắt cong cong, nhìn ngoan ngoãn rất được lòng người khác, gọi chú gọi dì.
“Ai!” Trần Điềm đáp lại, càng nhìn càng thích cô, vội kéo cô vào nhà.
Đồ ăn đã dọn ra bàn, mọi người ngồi vào bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn cơm, Hứa Thừa và Hứa Ninh Thanh nói về chuyện công ty, còn Trần Điềm với Thường Lê lại trò chuyện về “Màu vẽ không phai”, bởi vì từ tập một Trần Điểm đã để ý cô rồi.
Mỗi ngày nhìn bình luận khen Thường Lê, tự dưng lại muốn khoe cô gái nhỏ này là con dâu tương lai của bà đó.
“Trong chương trình của bọn con á, có một cô bé, tên gì nhỉ, cũng rất xinh xắn.” Trần Điềm nói.
“Tên là Bánh Su Kem ạ.” Thường Lê cười, “Người thật còn đẹp hơn màn ảnh nhiều.”
“Nhưng không đẹp bằng Lê Lê nhà ta.” Trần Điềm nói, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vỗ tay một cái, “Ôi đã tối rồi hả? Dì để quên chậu hoa bên ngoài chưa mang vào.”
Trần Điềm rất thích trồng hoa cỏ, vừa nhắc tới đã muốn đi lấy vào. Hứa Ninh Thanh đứng dậy trước cả bà: “Để con đi lấy cho mẹ.”
“Bây giờ tổng điểm của con đứng hạng mấy rồi?” Trần Điềm tiếp tục trò chuyện cùng cô.
Chương trình vẫn chưa chiếu hết nên Thường Lê chẳng giấu gì bà: “Đồng hạng nhất với Lâm Thành rồi ạ.”
“Giỏi vậy à.” Trần Điềm cười, “Thế vòng chung kết có khả năng giành giải nhất rồi.”
“Dạ, con cũng mong vậy.”
Sau khi ăn cơm xong thì mọi người ngồi lại một chỗ xem tivi, vừa xem vừa nói chuyện phiếm.
Bình thường Hứa Thừa ăn xong là lên phòng sách luôn, nhưng hôm nay phá lệ ở lại phòng khách.
Thường Lê và Hứa Ninh Thanh ngồi cùng nhau. Anh lười nhác vòng tay qua vai cô, ngón tay di chuyển trên màn hình. Thường Lê ngồi cạnh vừa nói chuyện với Trần Điềm vừa nhìn anh chơi game.
Thật ra nhìn anh chơi game cũng là một loại hưởng thụ. Anh không nghiện game, chỉ khi rảnh rỗi mới lấy ra chơi, ngón tay thon dài tinh tế, thao tác nhanh nhẹn, không lâu sau đã thắng trận.
Trong phòng ấm áp, Thường Lê thấy hơi nóng, thế là cởi áo khoác treo một bên.
“Phải rồi Lê Lê, con đã từng xem anh hồi xưa của thằng bé chưa?” Trần Điềm nói, cằm hất về phía Hứa Ninh Thanh bên cạnh.
Thường Lê: “Con từng thấy ảnh thời đại học của anh ấy rồi.”
Trần Điềm ngoắc ngoắc tay gọi cô: “Lại đây, trong phòng dì có nhiều lắm, dì cho con xem.”
Hứa Ninh Thanh “Chậc” một tiếng, tay buông bả vai cô ra.
Thường Lê và Trần Điềm đi lên lầu vào phòng ngủ. Bà lấy một cuốn album có vẻ khá cũ trong tủ nơi đầu giường, bên trong ảnh đã ố vàng, nhưng nhìn vẫn rất sạch sẽ. Mỗi tấm ảnh đều được đặt trong bao bóng, có thể thấy nó rất được trân trọng.
“Con nhỏ hơn Hứa Ninh Thanh nhiều tuổi quá, lúc nó học cấp hai thì con còn chưa biết gì, may là có ảnh chụp lại.:
Trần Điềm lật một trang ra, “Con xem nè, đây là ngày đầu năm mới.”
Thường Lê vén tóc ra sau, ngồi xuống bên cạnh, cúi xuống nhìn cho kỹ.
Khi Hứa Ninh Thanh còn bé không khác hiện tại là bao, từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp trai, chỉ là khi đó trông non nớt hơn, nhíu mày, không thoải mái nhìn vào ống kính.
Thường Lê nhìn thấy thì không nhịn cười nổi, lấy điện thoại ra chụp lại.
“Tính tình từ nhỏ đã không tốt rồi, khi đó khó lắm dì mới chụp xong đó.” Trần Điềm lật qua trang khác, “Ầy, lúc này là học cấp ba nè.”
Thiếu niên mặc áo khoác đồng phục xanh trắng rộng lớn, tóc mái rủ lên trán dài hơn bây giờ nhiều, trên vai là chiếc cặp màu đen, dáng vẻ lạnh nhạt lười nhác, thờ ơ nhìn vào ống kính.
Cực kỳ có khí chất thiếu niên, rất giống dáng vẻ “đàn anh” như lời người khác kể.
Bỗng nhiên Thường Lê rất hối hận vì sao mình không sinh ra sớm một chút, vậy thì có thể yêu đương với Hứa Ninh Thanh thời ấy rồi.
Thời gian dần trôi, cô gái nhỏ cúi người chụp lại toàn bộ ảnh chụp hấp dẫn của Hứa Ninh Thanh, vén tóc ra sau tai.
“Oa, tấm này đáng yêu quá.”
Trần Điềm sát mắt lại nhìn: “Hình như là lúc đi nhà trẻ này.”
Bà ngồi dậy, tầm mắt bỗng nhiên khựng lại.
Cô gái nhỏ cúi người xuống, cổ áo len rộng rãi để lộ làn da trắng nõn mềm mại, nơi viền cổ có vài dấu đỏ.
Trần Điềm đã tuổi này rồi, sao không biết dấu đó là gì được. Bà cũng qua tuổi ngạc nhiên rồi, tầm mắt chỉ khựng lại rồi tiếp tục kể cho Thường Lê nghe lai lịch của những tấm hình.
Không lâu sau, Hứa Ninh Thanh đi lên.
Hai người vẫn ngồi bên giường như khi nãy, ở giữa rải rác đủ tấm ảnh.
Anh đi qua, cũng chú ý tới sau gáy Thường Lê, lặng lẽ kéo lại cho cô rồi lên tiếng: “Xem hết chưa? Về thôi.”
Cô chụp thêm vài tấm nữa mới đứng dậy: “Rồi rồi.:
Hứa Ninh Thanh nhìn qua album ảnh, vươn tay bóp mặt cô, hừ khẽ: “Ảnh từ hồi nào rồi, xem làm gì.”
“Hứa Ninh Thanh.” Thường Lê nói, “Hồi cấp ba anh đẹp trai ghê á, đúng là giá trị nhan sắc cực đỉnh ha.”
“…”
Lúc đi cùng hai người xuống lầu, Trần Điềm nhân lúc Thường Lê không chú ý, gọi Hứa Ninh Thanh ra một góc.
Vừa mở miệng đã nói: “Con sống giống con người chút đi.”
Hứa Ninh Thanh nâng mắt: “…”
Bà nhíu mày: “Đừng suốt ngày làm mấy chuyện không giống người.”
Hứa Ninh Thanh: “?”
Từng câu một phát ra làm anh tức tới bật cười, hỏi lại: “Con làm gì?”
“Lê Lê ấy.” Tay Trần Điềm chỉ vào gáy của mình, “Bọn con trưởng thành cả rồi nên mẹ không xen vào, nhưng cô gái nhỏ người ta còn phải đi quay chương trình nữa, bây giờ có nhiều fan hâm mộ như vậy, lỡ một ngày bị nhìn thấy thì sao.”
“…”
“Sẽ luôn có người nói những lời khó nghe, con tự chú ý đi.” Trần Điềm nhíu mày, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn tên biế.n thái, “Trước kia con đi cùng đám bạn giang hồ toàn chơi mấy trò lưu manh. Nhưng cô gái nhỏ người ta còn trong sạch, đừng làm con bé chỉ vì chuyện này mà bị bàn tán, con bé còn đi học đó.”
Hứa Ninh Thanh không ngờ sẽ có ngày mình và Trần phu nhân nói về chủ đề xấu hổ như vậy.
Dù hai mươi mấy năm qua anh sống buông thả, nhưng cũng không bình tĩnh nói về chuyện này với mẹ mình được.
Cho nên không nói rõ ràng chuyện vết hôn đỏ kia.
Đương nhiên Hứa Ninh Thanh cũng đã nghĩ về những điều Trần Điềm nói, ngoại trừ đêm ngày đầu tiên ghi hình không kiềm chế được thì mấy ngày sau anh không làm nữa. Gần đây là do cô nghỉ một tháng nên mới không nhịn nữa.
Hứa Ninh Thanh đưa tay sờ mũi, lười nhác đáp: “Được rồi, con đã biết.”
Một lát sau Thường Lê đi ra, Trần Điềm không nói chuyện này trước mặt cô, cười nói hẹn gặp lại với cô, còn căn dặn nhớ tới chơi thường xuyên.
Ngày mai còn có tiết, Hứa Ninh Thanh chở cô về trường.
Thường Lê không biết trước đó đã xảy ra chuyện xấu hổ cỡ nào, vui vẻ ngồi trên ghế phụ mở album ảnh, cảm thán không ngừng: “Lúc còn nhỏ anh đáng yêu quá à.”
Cô sát mặt lại xem ảnh, nhìn Hứa Ninh Thanh phiên bản dễ thương, mắt cong như vầng trăng khuyết.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay kéo điện thoại ra xa, thuận miệng nói: “Anh từng gặp em lúc em còn nhỏ đấy.”
Thường Lê khựng lại: “Hả?”
“Khi đó hình như em mới học tiểu học, anh học cấp ba.” Hứa Ninh Thanh nói, “Gặp nhau trong một bữa tiệc.”
Đương nhiên cô chẳng nhớ gì cả, thậm chí còn chẳng rõ có phải anh nói đùa hay không: “Thật hay giả thế?”
“Lừa em làm gì.”
Anh hờ hững nhếch môi, “Em ngồi một mình trong góc vẽ tranh, thỉnh thoảng còn lén nhìn anh. Lúc anh đi qua anh mới thấy người trên giấy vẽ là anh.”
“…”
Thường Lê nhớ lại tấm hình Hứa Ninh Thanh học cấp ba mặc đồng phục nồng đậm khí chất thuở niên thiếu, cảm thấy cũng không hẳn là không thể xảy ra.
“Anh hỏi em vì sao lại vẽ anh, em đoán xem em đã trả lời cái gì.”
“Hửm?”
Hứa Ninh Thanh bật cười, thản nhiên nói: “Bởi vì anh trai đẹp lắm.”
“…”
Nghe chuyện lúc bé mình nói vậy nên cô hơi lúng túng, mặt nóng ran lên: “Em không tin.”
“Lê Lê nhà ta ấy.” Hứa Ninh Thanh nói, “Từ lúc còn nhỏ vậy đã gọi anh là anh trai rồi.”
Thường Lê nhớ ra gì đó: “Anh còn nhớ chuyện này, vậy sao lúc em mới tới nhà anh thì anh lại bảo không quen.”
Hứa Ninh Thanh: “… Ừm.”
Thường Lê mở to mắt: “Anh còn nhốt em ngoài cửa nữa chứ!”
“…”
Hứa Ninh Thanh gậy ông đập lưng ông, đành phải giải thích: “Lần đầu tiên gặp lại không phải là ở sân bay à? Lúc đó anh đã thấy em rất quen rồi, sau đó nghe tên em trong lễ trao giải ở phòng trưng bày thì mới nhớ ra em là cô nhóc đó.”
Thường Lê không ngờ tới, khi đó ở sân bay cô vừa gặp đã yêu anh, còn Hứa Ninh Thanh thì vốn đã biết cô từ trước kia rồi.
Cứ cảm thấy thật kỳ diệu.
Giống như là, mình và Hứa Ninh Thanh cùng nhau lớn lên, rồi trưởng thành vậy.
Thường Lê chớp mắt: “Thế nhưng anh vẫn nhốt em bên ngoài, ngay lúc mùa hè.”
“Không phải ngay sau đó đã mở cửa cho em vào à.” Hứa Ninh Thanh đuối lý, bất đắc dĩ nói.
Anh không giỏi nhớ mặt người, nhất là phụ nữ. Sau này bước vào nơi đấu đá danh lợi muôn màu muôn vẻ, ít khi nhớ tên ai bao giờ.
Nhưng kỳ lạ làm sao khi năm mười sáu, mười bảy tuổi gặp Thường Lê bé nhỏ đúng một lần, mãi tới hai mươi tám tuổi vẫn có thể thấy cô quen mắt.
Thật sự rất rất kỳ lạ.
Hứa Ninh Thanh chở Thường Lê tới tận dưới lầu ký túc xá.
“Em vào đây.” Cô đeo cặp trên lưng.
Anh đáp một tiếng rồi xuống xe tiễn cô, đột nhiên tầm mắt dừng lại trên môi cô, sau đó nhìn lên đôi mắt kia.
Anh vươn tay kéo cặp cô xuống. Thường Lê chỉ thấy bả vai chợt nhẹ nhõm, sau đó bị người khác ôm sát lại. Hứa Ninh Thanh cúi đầu hôn lên.
Sống chung với nhau ở Hàng Châu lâu như vậy, thế mà nụ hôn này càng đơn thuần lưu luyến hơn, nhịp tim Thường Lê tăng nhanh chóng.
Không biết hôn bao lâu, dù không để ý xung quanh, cô vẫn đoán có người đi ra đi vào nơi cửa ký túc, thế mà Thường Lê và Hứa Ninh Thanh lại đứng đây hôn nhau.
Lúc buông ra cô mơ mơ màng màng.
Nghe được giọng anh tràn đầy ý cười khẽ vang bên tai: “Ngủ ngon, con dâu nuôi từ bé.”