Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 24

Phòng tiếp khách đang mở điều hòa, nhiệt độ trong phòng rất mát mẻ dễ chịu.

Các phóng viên từ các phương tiện truyền thông lớn mỗi người ngồi một ghế.

Với tư cách là người được phỏng vấn, Tần Noãn ngồi ở đầu bàn dài.

Quản lý Trương yêu cầu Tô Bảo Bảo rót trà cho mọi người, sau đó ông pha một ít trà kỷ tử và trà hoa cúc vào chiếc ly giữ nhiệt thông thường của mình, ung dung bước vào phòng tiếp khách.

“Trời nóng quá, mọi người vất vả rồi.” Quản lý Trương cười nói.

Ông liếc nhìn Tần Noãn đang ngồi ở ghế chính rồi đặt chiếc ly giữ nhiệt lên bàn trước mặt Tần Noãn.

Tần Noãn ngay lập tức phản ứng, nhanh chóng đứng dậy nhường ghế ông.

Quản lý Trương vui vẻ tiếp nhận, ngồi xuống, ông nói với mọi người: “Các bằng hữu từ giới truyền thông đã đến rất đúng lúc, vừa lúc giúp làm chứng cho công ty của chúng tôi.”

“Đối với Sunflower mà nói, chúng tôi luôn cố gắng tạo được chỗ đứng trong thị trường nhờ danh tiếng và chất lượng tuyệt vời của mình.”

“Lần này Tần Noãn xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không hề muốn mọi chuyện đi theo hướng như vậy.”

“Nhưng lãnh đạo cấp trên đã lập tức đưa ra thông báo, từ hôm nay Tần Noãn sẽ không còn là nhân viên công ty Sunflower nữa.”

“Tôi hy vọng rằng những bằng hữu từ các phương tiện truyền thông sẽ ngừng tụ tập ở tầng dưới trong công ty của chúng tôi và làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của những người khác.”

“Cảm ơn đã lắng nghe.”

Lời nói của quản lý Trương đã chính thức cắt đứt quan hệ giữa Tần Noãn và Sunflower, đồng thời sa thải Tần Noãn mà không báo trước.

Lời ông nói giống như tiếng sét giữa trưa nắng, khiến Tần Noãn bên ngoài bỏng rát, bên trong hồn bay phách lạc.

Tô Bảo Bảo bưng trà vừa vào cửa cũng sửng sốt.

Một lúc lâu sau, cô tức giận ném chiếc khay trong tay xuống bàn dài.

Trên đĩa đựng đầy nước có hơn chục chiếc cốc giấy, nghiêng đi lật lại, nước suýt nữa tràn ra ngoài.

“Cậu!” Tô Bảo Bảo giậm chân tức giận quản lý Trương.

Tần Noãn, người đang ngỡ ngàng, nhanh chóng phục hồi tinh thần, mơ hồ nhìn Tô Bảo Bảo và quản lý Trương.

Trước đây, cô cảm thấy mối quan hệ giữa quản lý Trương và Tô Bảo Bảo rất không bình thường.

Nếu không, tại sao Tô Bảo Bảo chỉ cần nói vài lời, Tần Noãn liền thực sự được tuyển dụng.

Thì ra là quan hệ cậu cháu.

Tần Noãn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của mình.

Cô đã đoán chắc rằng mình sẽ bị sa thải, từ khi cô bước ra khỏi nhà vào buổi sáng, cô tưởng là Cố Quân Dương thực sự đã khiếu nại lên ban quản lý.

Ban lãnh đạo không chừng đã sai thải cô rồi.

Bây giờ cô thực sự bị sa thải, nhưng không phải vì Cố Quân Dương, mà là vì chính cô.

Quản lý Trương nhìn Tô Bảo Bảo một cái, đứng dậy nói với Tần Noãn: “Tôi sẽ cho cô mượn phòng tiếp tân trước, có thời gian thì đến văn phòng của tôi để làm thủ tục từ chức.”

Nói xong, quản lý Trương cầm ly nước lên, kéo Tô Bảo Bảo ra ngoài trước.

Trong phòng tiếp khách rộng lớn chỉ còn lại Tần Noãn và một nhóm phóng viên truyền thông.

Im lặng một lúc, một nam phóng viên đứng gần Tần Noãn nhất mới nói: “Cô Tần, tôi bắt đầu được chưa?”

Tần Noãn đứng lên, cười với mọi người: “Chờ một chút.”

Cô đi đến tủ đựng thức ăn để lấy một miếng giẻ và dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn.

Xử lý xong mọi việc, Tần Noãn lại ngồi xuống, hai tay chống lên bàn, cười nói: “Có thể bắt đầu rồi.”

Như Tần Noãn đã nói, cô sẽ thành thật trả lời mọi câu hỏi của giới truyền thông, nhưng mỗi người chỉ được hỏi một câu.

Nếu làm lơ quy tắc của cô, cô sẽ từ chối trả lời.

Trước khi bắt đầu phần chất vấn, hai bên đã thống nhất ba chương.

Các vị đồng chí ở các phương tiện truyền thông cũng đồng ý.

Tần Noãn cho họ hai mươi phút để suy nghĩ cẩn thận về những câu hỏi mà họ muốn hỏi.

Nhân cơ hội này, trước tiên cô đến văn phòng của quản lý Trương để làm thủ tục từ chức.

Khi Tần Noãn bước vào văn phòng, Tô Bảo Bảo đang dựa vào bàn quản lý Trương để thương lượng.

Hai người đang nói chuyện, Tô Bảo Bảo kéo tay áo quản lý Trương lắc mạnh.

Quản lý Trương bị cô làm phiền đến khó chịu: “Được rồi, được rồi, chuyện này đã định như vậy rồi, cháu nháo lên cũng vô dụng.”

“Ai bảo công ty này không phải của nhà chúng ta? Cậu của cháu cũng chỉ là nhân viên bán thời gian, đâu thể làm được gì?”

Tô Bảo Bảo kiên trì nói: “Cháu mặc kệ, dù sao cậu cũng không thể sa thải Noãn Noãn.”

“Cậu ấy không liên quan gì đến Ôn Thuần, tại sao công ty phải sa thải cậu ấy?”

“Thật không công bằng!”

Đề-xi-ben(*) của Tô Bảo Bảo cao đến mức quản lý Trương phải bịt tai lại.

(*)Decibel: Là đơn vị đo lường mang tính tương quan, tính theo thang logarit, ở đây là tông giọng, thanh âm.

Cũng may, ông thoáng thấy Tần Noãn đang chuẩn bị vào cửa.

Như nhìn thấy cứu tinh: “Tần Noãn đến rồi, cô mau vào đi!”

“Mau thuyết phục nha đầu này giúp tôi, sao con bé lại cố chấp như vậy?”

Tần Noãn cong môi, khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Sau khi cô đóng cửa phòng làm việc, Tô Bảo Bảo quay đầu lại nhìn cô: “Noãn Noãn, cậu yên tâm, nếu cậu của mình thật sự đuổi cậu, mình sẽ đi cùng cậu!”

Tần Noãn dở khóc dở cười.

Quản lý Trương đứng bên cạnh sắp phát điên nhìn Tô Bảo Bảo, muốn nói gì đó nhưng vì Tần Noãn ở đây, không tiện mở lời.

Tần Noãn nhìn ông một cái rồi quay đi, tiếp tục lắng nghe Tô Bảo Bảo nói nhảm.

Tần Noãn bình tĩnh nói: “Quản lý, ngài nói ngài đuổi việc tôi là ý của cấp trên, tôi muốn hỏi cấp trên là ai?”

Đây là nghi vấn duy nhất trong lòng Tần Noãn.

Quản lý Trương nhìn cô, thở dài: “Cô không biết rằng Sunflower thuộc sở hữu của tập đoàn Quân thị sao.”

Vì vậy, “cấp trên” mà ông ấy nói đến đương nhiên là ám chỉ Tập đoàn Quân thị danh giá.

Đó chính là công ty đứng đầu giới kinh doanh ở Đồng Thành.

Khi nghe nói đó là tập đoàn Quân thị, Tần Noãn lập tức hiểu ra.

Bởi vì Quân Hoan là thiên kim của Tập đoàn Quân thị, nên việc cô bị sa thải và lộ thông tin cá nhân nhất định có liên quan đến Quân Hoan.

Chỉ là thủ đoạn của người này quá thâm độc, cô ta hẳn là không muốn cô tiếp tục lăn lộn ở Đồng Thành đúng không?

Quản lý Trương thậm chí đã nhắc đến tập đoàn Quân thị, cho dù Tô Bảo Bảo có ngốc đến đâu thì cũng nên hiểu rằng việc Tần Noãn bị sa thải lần này là không thể tránh khỏi.

Cô chợt đau lòng không thôi.

Đương là người trong cuộc Tần Noãn vươn tay vỗ vỗ vai cô, cười nói: “Không sao, cùng lắm thì chuyển đến thành phố khác sinh sống.”

Dù sao trên đời này cô cũng không còn người thân để lo lắng, quan tâm, đi đâu cũng đều giống nhau.

Tô Bảo Bảo biết cô nói nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng thực ra trong lòng lại không thể chịu đựng được khi chia tay ngôi nhà cũ của mình.

Nhưng cô không có vạch trần Tần Noãn, để tránh cho cô lo lắng, Tô Bảo Bảo hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Đi thôi, mình giúp cậu đi chặn đám phóng viên kia.”

Trừ cái này ra, Tô Bảo Bảo cảm thấy mình không thể làm gì khác để giúp Tần Noãn.

Tần Noãn không từ chối lời đề nghị của Tô Bảo Bảo.

Chỉ là cô phải kí đơn từ chức với quản lý Trương trước, làm thủ tục từ chức rồi mới cùng Tô Bảo Bảo trở lại phòng tiếp khách.

Các phóng viên đã chờ đợi rất lâu trong phòng tiếp tân đã xác định được vấn đề mà họ muốn hỏi.

Nhìn thấy Tần Noãn vào cửa, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử.

Nhưng do Tần Noãn đã cảnh cáo trước nên không có ai cư xử lỗ mãng hết.

Cuối cùng, chính Tần Noãn là người phá vỡ sự im lặng: “Mọi người đã nghĩ kỹ chưa? Mỗi đơn vị truyền thông chỉ được hỏi một câu.”

“Ai đã quyết định xong rồi, xin hãy giơ tay và đặt câu hỏi.”

Tần Noãn nói xong, Tô Bảo Bảo đứng bên cạnh trấn an cô suýt nữa cười phá lên.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy đám phóng viên nói nhiều và hùng hồn trước đây bây giờ đứng trước mặt Tần Noãn lại vô cùng ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.

Không lẽ năng lực làm chủ tình huống của cô quá mạnh?

Tô Bảo Bảo nhấp môi cười, đôi mắt mang vài phần đắc ý.

Lại nhìn Tần Noãn, cô nói xong liền ngồi thẳng người, tùy ý chống tay lên bàn, không hề có chút căng thẳng của người được phỏng vấn.

Im lặng hồi lâu, một nữ phóng viên đứng lên phá vỡ yên lặng: “Cám ơn cô Tần đã phối hợp, vậy tôi sẽ không vòng vo nữa.”

“Xin hỏi cô Tần đã ở cùng Ôn Thuần bao lâu rồi?”

Thời gian có thể nói lên nhiều điều.

Ví dụ, có thể biết mối quan hệ giữa Tần Noãn và Ôn Thuần có bền chặt hay không, chẳng hạn như để xác định Tần Noãn và Ôn Thuần có quan hệ trước khi anh gặp Quân Hoan hay sau khi gặp Quân Hoan.

Tần Noãn bình tĩnh nhìn qua, cười với nữ phóng viên: “Còn chưa đến 24 giờ.”

Mọi người bị sốc.

Đám phóng viên vừa rồi còn yên lặng đột nhiên trở nên kích động.

“Cô Tần, cô vừa rồi nói sẽ thành thật trả lời vấn đề của chúng tôi.”

“Tôi có cần thề không? Tôi đã trả lời thật mà.” Tần Noãn mỉm cười, ngồi thẳng người, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía nam phóng viên đang chất vấn mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ thấp thoáng dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo trong phòng tiếp tân.

Tần Noãn thực sự là một mỹ nhân, với khuôn mặt trái xoan chuẩn mực và đôi mắt tròn xoe hạnh nhân dễ thương.

Nhưng với cặp lông mày lá răm, chiếc mũi thanh tú và bờ môi gợi cảm thì không đơn giản chỉ đơn giản là dễ thương như vậy.

Cô thanh tú dễ thương, nhưng trong đôi mắt hạnh nhân gợn sóng kia, tràn đầy tính khiêu khích.

Người ta đều nói rằng cô quyến rũ động lòng người, nhưng biểu cảm đó lại lộ ra một chút hồn nhiên.

Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều không tìm được tính từ thích hợp để miêu tả cô.

Giọng điệu của Tần Noãn quá mức chân thành, nhưng đám người có mặt ở đây đều nửa tin nửa ngờ.

Nam phóng viên vừa hỏi cô vừa rồi nhíu mày, sau đó hỏi thêm câu thứ hai: “Theo như câu trả lời vừa rồi của cô Trần, có nghĩa là cô và Ôn Thuần chỉ đơn giản là tình một đêm nông cạn thôi đúng không?”

“Vậy xin hỏi cô Tần, cô có biết trừ cô ra Ôn Thuần còn phát sinh quan hệ với người khác giới nào không?”

Tần Noãn giơ tay vén tóc ra sau tai, khép hờ đôi mắt quả hạnh nhìn nam phóng viên một lúc.

Hai phút sau, cô bình tĩnh nói: “Xin lỗi, như tôi đã nói, mỗi đơn vị truyền thông chỉ giới hạn trong một câu hỏi.”

“Phiền anh phóng viên này nhớ kỹ quy tắc.”

“Người tiếp theo.” Tần Noãn hơi nhướng mày, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Nam phóng viên vừa đặt câu hỏi liền sững sờ tại chỗ.

Anh còn chưa kịp phản đối, một phóng viên của hãng truyền thông khác đã đứng dậy: “Làm sao cô Tần đây lại quen biết Ôn Thuần?”

Câu hỏi này tương đối thẳng thắn.

Rốt cuộc, họ đều có thông tin của Tần Noãn trong tay.

Theo tư liệu, Tần Noãn mới trở về Trung Quốc, mới gia nhập Sunflower chưa đầy nửa tháng.

Vì thông tin về gia cảnh của cô không được tiết lộ, nên họ đoán liệu Tần Noãn có lai lịch sâu xa nào đó không rõ ràng hay không.

Nếu không, làm sao cô ấy có thể có quan hệ với một nam nghệ sĩ hàng đầu như Ôn Thuần chỉ với tư cách là một nhân viên quèn cơ chứ?

Tần Noãn cười nhạt trước câu hỏi này.

“Có vẻ như người nào đó tiết lộ thông tin cá nhân của tôi cho mọi người đã không nói rõ với mọi người về mối quan hệ hợp tác giữa tôi và Ôn tiên sinh.”

“Ngài Ôn là khách hàng của công ty chúng tôi.”

“Tôi phụ trách thiết kế phòng tân hôn của ngài ấy và cô Quân.”

“Cho nên cái mà các người gọi là lén lút gặp đêm khuya căn bản đều là giả dối, tình huống thực tế là ngài Ôn chỉ đơn giản dẫn tôi tới khảo sát thực địa mà thôi.”

Nhân tiện, Tần Noãn đã giải thích tường tận những gì cô muốn nói với giới truyền thông nói riêng và cộng đồng người hâm mộ Ôn Thuần nói chung, cùng nhau trình bày minh bạch.

Cô muốn làm rõ.

Tuy nhiên vẫn có người không tin.

Nam phóng viên vừa rồi bị Tần Noãn phớt lờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đưa ra một câu hỏi mà anh ta cho là rất sắc bén: “Vì sao nửa đêm lại đi khảo sát thực địa?”

“Cô Trần, cho dù cô muốn tìm một cái cớ, thì ít nhất cũng phải tìm một lý do chính đáng chứ.”

Nam phóng viên vừa dứt lời, Tần Noãn đang định quay đầu lại, lại bị một giọng nam khác giành trước.

“Những gì cô ấy nói đều là sự thật.”

Cánh cửa kính dày của phòng tiếp tân bị đẩy ra.

Lý Hưởng giữ cửa mở đường, chủ nhân của giọng nói đút hai tay vào túi quần thong thả bước vào phòng tiếp tân.

Đằng sau anh ta là An Thành, mặc vest và đi giày da.

Trong lúc nhất thời, các phóng viên trong phòng tiếp tân đều sững sờ ngay tại chỗ.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Cố Quân Dương đang bước vào cửa, đầu óc trống rỗng, xoay như chong chóng.

Cố Quân Dương không đeo khẩu trang, mái tóc nhuộm màu xám tiêu hơi xoăn, trông bớt trẻ trung và chững chạc hơn.

Anh nở một nụ cười thật tươi trên môi, ánh mắt và giọng điệu rất dịu dàng: “Nếu mọi người không tin, mọi người có thể đến khu chung cư Hợp Hoan mà điều tra.”

“Hãy nhìn xem thời gian hai người họ đến và rời khu chung cư là lúc nào.”

“Theo tôi được biết, Ôn Thuần là bằng hữu của tôi, tinh lực hẳn là không yếu đến mức chỉ chống cự được mười phút thôi nhỉ?”

Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, giọng điệu như đang đùa giỡn.

Nhưng vì anh có một khuôn mặt đẹp trai vô hại, nên mỗi một từ được phát ra từ miệng anh cũng không một ai dám chửi mắng anh hạ lưu,xấu xa cả.

Tuy nhiên, sau khi nghe những lời anh nói, Tần Noãn cảm thấy rất muốn tát vào miệng anh.

Bình Luận (0)
Comment