Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 25

Câu nói của Cố Quân Dương quá xấu hổ, khiến đám phóng viên choáng váng.

Tần Noãn bị nắm lấy cổ tay, lôi nhẹ.

Cố Quân Dương kéo cô đến bên cạnh mình, khiêm tốn mỉm cười với đám phóng viên ở bàn dài: “Nếu các vị có bất kỳ câu hỏi nào, không bằng trực tiếp đi hỏi cô Quân và Ôn Thuần.”

“Tần Noãn chỉ là người ngoài cuộc, đừng lãng phí thời gian của cô ấy.”

Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của Cố Quân Dương khiến mọi người sững sờ và rơi vào tình thế suy tư.

Lúc này, Cố Quân Dương kéo Tần Noãn ra khỏi phòng tiếp khách.

An Thành ở lại phụ trách giải quyết hậu quả.

Sau khi Lý Hưởng cùng Tần Noãn và Cố Quân Dương ra ngoài, Tô Bảo Bảo bị bỏ quên ở bên cạnh cũng lặng lẽ rời khỏi phòng tiếp tân.

Cô ấy có lẽ là người đầu tiên hồi phục sau tất cả mọi chuyện.

Lúc này, trong đầu Tô Bảo Bảo chỉ có một ý niệm duy nhất – ăn dưa!

Đường đường Cố ảnh đế thế mà lại thực sự cố ý hạ mình đến Sunflower, nếu nói giữa anh và Tần Noãn không có quan hệ bí mật, Tô Bảo Bảo sẽ không bao giờ tin.

Cô hôm nay chỉ muốn đi theo Tần Noãn! Ăn dưa của cô và Cố Quân Dương đến no mới thôi!

Chiếc xe chuyên dụng màu trắng bạc dừng ở bãi đậu xe ngầm của tòa nhà.

Tần Noãn được Cố Quân Dương dẫn ra khỏi thang máy, quay lại nhìn Lý Hưởng và Tô Bảo Bảo theo sát phía sau.

Cô thoáng có chút yên tâm, quay đầu nhìn người đàn ông đang nắm cổ tay mình: “Anh định dẫn tôi đi đâu?”

Cố Quân Dương đi thẳng đến xe chuyên dụng.

Lý Hưởng đi theo phía sau cũng tăng tốc, đi vòng qua giúp mở cửa, để Cố Quân Dương và Tần Noãn lên xe trước.

Tô Bảo Bảo đi theo sau liền bị cậu ấy ngăn lại.

Tô Bảo Bảo: “Tôi là bạn của Noãn Noãn!”

Cô ấy nói vậy cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Lý Hưởng mang vẻ mặt khó xử, quay lại nhìn Tần Noãn và Cố Quân Dương đang ngồi yên ổn trong xe.

Tần Noãn cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của Cố Quân Dương, cô đang xoa cổ tay, thản nhiên liếc nhìn Lý Hưởng: “Để cô ấy lên xe.”

Giọng nữ lạnh lùng không thể cưỡng lại.

Lý Hưởng nuốt nước bọt, lặng lẽ rút tay ra, nhường đường cho Tô Bảo Bảo.

Với vẻ mặt đắc ý, Tô Bảo Bảo hếch cằm lên xe, ngồi xuống bên cạnh Tần Noãn.

Cô ở bên cạnh Tần Noãn, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Quân Dương.

Có một sự ớn lạnh xuyên thấu trong ánh mắt người đàn ông.

Khuôn mặt đắc ý của Tô Bảo Bảo liền cứng đờ lại, sau đó cô bình tĩnh ngồi dịch ra xa Tần Noãn.

Không rõ nguyên nhân, Tần Noãn nghi ngờ nhìn về phía cô.

Tô Bảo Bảo cười nói: “Nóng quá, mình ngồi xa một chút cho mát.”

Tần Noãn không quản cô, quay sang nhìn Cố Quân Dương.

Ánh mắt của người đàn ông vừa rơi vào trên người cô, liền dịu đi một chút: “Fans của Ôn Thuần đã lên đường rồi.”

“Em nên cảm ơn tôi vì đã cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng.”

Tần Noãn: “…”

Cô cũng không biết mình đây là đã phải đổi đời mấy đời rồi.

Vừa trở về Trung Quốc không lâu, tên của cô đã được tìm kiếm hai lần trên Weibo và các tiêu đề tin tức giải trí.

Lần trước là vì tai nạn xe cộ của Cố Quân Dương.

Mặc dù nó chỉ ở trong danh sách hot search  trong chốc lát vì đã được An Thành giải quyết.

Lý Hưởng ngồi ở vị trí xa bọn họ nhất, bên cạnh là tài xế ngồi ở ghế lái.

Nhìn Cố Quân Dương và Tần Noãn từ xa, cậu ấy sợ rằng mình sẽ bị vạ lây nếu đến quá gần.

Quả nhiên, trong vòng mười phút, bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng.

Tần Noãn và Cố Quân Dương hai mặt nhìn nhau, cả hai đều có khuôn mặt u ám khó coi, khí chất thù địch, không ai nhường ai.

Tô Bảo Bảo thật sự nhìn không nổi nữa, cầm lấy một chai nước khoáng, vặn ra, uống một hớp, lấy hết can đảm nói: “Cố ảnh đế, tôi có một câu hỏi…”

   

“Không biết có nên hỏi hay không?”

Tô Bảo Bảo cười khan.

Cũng may là Cố Quân Dương không cố tình làm lơ sự tồn tại của cô, đôi mắt phượng của anh nheo lại nhìn cô.

Tô Bảo Bảo vội vàng hỏi: “Làm sao anh biết khi nào Ôn Thuần và Noãn Noãn rời khỏi khu chung cư Hợp Hoan vậy?”

“Còn nữa… cái gì mà ‘tinh.lực.dồi.dào’ của Ôn Thuần ‘theo như tôi biết’?”

“Chẳng lẽ là Cố ảnh đế, cuộc sống riêng tư của anh đối với Ôn Thuần…”

Tô Bảo Bảo không dám nói vế sau.

Nhưng mấy người ở đây trong lòng biết rõ đây là ý tứ gì.

Đặc biệt là Cố Quân Dương, anh gần như ngay lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tô Bảo Bảo.

Tần Noãn cố nén cười, vẻ mặt ái muội đánh giá người đàn ông ngồi đối diện.

Sắc mặt của Cố Quân Dương rất xấu, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy sương giá như thể bị đóng băng.

Trong lúc nhất thời, Tô Bảo Bảo bắt đầu hối hận về sự thẳng thắn của mình.

May mắn thay, trong giây tiếp theo, sự chú ý của Cố Quân Dương đã chuyển sang Tần Noãn, người đang cố gắng nhịn cười đến nỗi đỏ bừng mặt.

“Có gì buồn cười? Tôi nói như vậy không phải vì cứu em sao?”

Thật là một nha đầu thúi vô lương tâm!

Tần Noãn cong môi, quay đi không nhìn anh nữa.

Chiếc xe chuyên dụng lái thẳng đến Trường Đảo quốc tế.

Tại cổng phía nam của khu chung cư, Cố Quân Dương yêu cầu Lý Hưởng đưa Tô Bảo Bảo ra khỏi xe.

Về phía Tần Noãn, theo lời nhắc nhở của An Thành, cứ tạm thời để cô tránh bão ở Trường Đảo quốc tế.

Tần Noãn đi theo Cố Quân Dương vào cửa, khi cô đang thay giày ở cửa thì một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn nhảy qua.

Thở hổn hển –

Chiếc mũi lợn ướt cọ cọ lên mu bàn tay Tần Noãn, Quân Quân vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi xoăn tít của nó, cười đến vui vẻ.

Tần Noãn nhếch môi, vỗ vỗ con heo hương con hai lần.

Thay giày xong, cô nhìn Cố Quân Dương đang đứng sững ở cửa ra vào.

“Anh không thay giày à?”

Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng và nghiêm trọng, anh “Ừm” một tiếng: “Tôi còn có việc phải làm.”

Tần Noãn không hỏi nhiều mà chỉ nói “Cảm ơn” khi Cố Quân Dương chuẩn bị rời đi.

Dù sao, Cố Quân Dương đã ban cho cô một ân huệ lớn.

“Tần Noãn, rốt cuộc giữa em và Ôn Thuần đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Quân Dương đặt tay lên nắm đấm cửa, đột nhiên thu lại.

Anh xoay người nhìn người phụ nữ đang ôm Quân Quân, ý nghĩ mạnh mẽ trong lòng cuối cùng cũng xuất hiện: “Theo tôi được biết, Ôn Thuần rất yêu vị hôn thê của mình, cậu ta là một người luôn giữ mình trong sạch.”

   

Vì vậy, Tần Noãn và Ôn Thuần đi khảo sát phòng tân hôn đêm khuya, điều này khó có thể thuyết phục được Cố Quân Dương.

Rốt cuộc loại chuyện này, cứ để người đại diện xử lý thì tốt rồi.

Người nổi tiếng luôn gặp phải nhiều thị phi, Ôn Thuần thì không phải là nghệ sĩ mới vào nghề, vì vậy cậu ta nên biết cách tránh bị nghi ngờ.

Nghe Cố Quân Dương nói như vậy, Tần Noãn sinh có loại cảm tưởng: “Ý này của anh là nói tôi không biết kiềm chế bản thân?”

Cố Quân Dương nghẹn lại.

Anh hiện tại thật sự rất tức giận.

Bởi vì cho tới bây giờ, Tần Noãn cũng chưa từng giải thích tại sao đêm khuya cô lại tới phòng tân hôn của Ôn Thuần.

Nói đi khảo sát thực đia, có người tin mới lạ.

Anh rất muốn tin, nhưng Tần Noãn lại không nghiêm túc giải thích cho anh.

Anh vẫn luôn chờ lời giải thích từ phía cô.

Tần Noãn cũng có chút tức giận, nhưng không biết là tức giận Cố Quân Dương không tin tưởng cô, hay là tức giận do cô nhạy cảm.

Một lúc lâu sau, cô đặt Quân Quân trong lòng mình xuống đất, nghiêm túc nói: “Tôi không nói dối.”

“Những gì tôi nói với giới truyền thông là sự thật.”

“Tối hôm qua, tôi và Ôn Thuần gặp nhau lần đầu tiên. Người ban đầu hẹn tôi đi quan sát phòng tân hôn chính là quản lý Chu Ngọc của anh ấy.”

“Nếu không tin, anh có thể tự mình đi tìm Chu Ngọc xác nhận.”

Dù sao, với uy tín và địa vị của Cố Quân Dương trong làng giải trí, muốn tra tìm thông tin, hẳn là không khó.

“Nói thật, tôi cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Ôn Thuần.”

“Về việc anh hỏi tôi tại sao tôi lại đi làm vào lúc nửa đêm, điểm này tôi nghĩ Cố ảnh đế là người hiểu rõ nhất.”

“Dù sao thì anh và Ôn Thuần đều là nghệ sĩ, đối với mấy người mà nói đêm khuya thì làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều so với ban ngày.”

Nháy mắt Cố Quân Dương đã hiểu ra.

Anh có thể hiểu Ôn Thuần, dù sao thì có hàng chục ngàn fans nữ cũng rất mệt mỏi.

Thân là những nghệ sĩ giải trí, được gọi là nhân vật của công chúng, họ sẽ thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào họ đến.

Ngay cả khi một điều bình thường xảy ra với họ, cũng sẽ được quần chúng phóng đại và bàn luận vô cùng nhiều.

Cái gì mà minh tinh nổi tiếng chuẩn mực? Chỉ để trưng bày thôi.

Trong lòng mội người hẳn là biết rõ mình đã làm bao việc xấu xa, sống cũng không được thoải mái hơn người bình thường là bao.

“Được, em nói có lý.” Cố Quân Dương hếch cằm hắng giọng: “Sau đó thì sao?”

“Sau khi vào phòng tân hôn, em ở đó tận hơn mười phút, làm cái gì vậy trong đó?”

Đây là trọng điểm mà Cố Quân Dương quan tâm.

Nếu thật sự là khảo sát thực địa, chỉ cần mười phút?

Tần Noãn bị từ “làm gì” dọa đến sợ.

Những suy nghĩ về đêm qua lại trôi về.

Nghĩ đến Quân Hoan và nam diễn viên tên Lục Hiên ở bên trong phòng ngủ chính…

Vành tai Tần Noãn hơi đỏ lên, trên mặt cũng nóng lên không ít.

Cố Quân Dương đứng cách đó không xa có thể thấy rõ khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô đang dần trở nên hồng nhuận dưới ánh đèn.

Cố Quân Dương khó chịu vì vẻ mặt ngại ngùng của cô.

Anh bước nhanh về phía trước, đặt hai tay lên vai Tần Noãn, siết chặt: “Em nói em không liên quan gì đến hắn ta? Vậy sao lại đỏ mặt?”

“Tần Noãn, em yêu hắn sao?”

Vai bị siết đau như búa bổ, Tần Noãn bị anh mạnh mẽ đẩy lui hai bước.

Khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, cô đau đớn cau mày, bất mãn nhìn Cố Quân Dương: “Anh đang nói nhảm gì vậy?”

Người này sao lại có thể trông gà hóa cuốc vậy?

Cái quái gì chứ?

Làm sao mà cô đi cùng ai liền thích người đó được chứ?

Điên rồi!

Lần trước là Bạch Chi Diễn, lần này thì lại là Ôn Thuần…

Tần Noãn cảm thấy Cố Quân Dương thực sự điên rồi.

Hồi trước cô mù quáng thích anh, đầu óc cũng không bất bình thường như vậy.

“Nhưng mà em đỏ mặt, tôi nhìn thấy mà!” Cố Quân Dương cắn môi, đôi môi vốn đã đỏ tươi nay đã đỏ đến sắp chảy máu.

“Ôn Thuần có gì mà khiến em đỏ mặt? Hắn có đẹp trai như tôi không?”

“Dáng người có ngon như tôi không?”

Cố Quân Dương càng nói càng xúc động, thuận tiện đẩy Tần Noãn vào bức tường cạnh tủ giày, áp người tới.

Tần Noãn hoàn toàn bị mắc kẹt giữa bức tường và anh.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao phủ lấy người cô, Tần Noãn chỉ cảm thấy một luồng khí tức áp bức, khiến tim cô rung lên như trống đánh.

Cố Quân Dương cao gần 1,9 mét, sừng sững đứng trước mặt Tần Noãn, một tay ôm vai cô, tay kia chống lên bức tường phía sau cô, hoàn toàn không có ý định cho cô cơ hội trốn thoát.

   

Tần Noãn chỉ có thể ngẩng đầu lên, buộc phải đối diện với đôi mắt đen láy của anh: “Anh đang suy nghĩ lung tung gì vậy?”

Tần Noãn không có nhiều tự tin khi nói điều này.

Bởi vì lúc này tâm trí cô thực sự tràn ngập những hình ảnh không phù hợp.

Chỉ là nhân vật chính trong bức tranh này không phải là cô và Ôn Thuần, mà là Quân Hoan và Lục Hiên.

Lời rên rỉ nhẹ nhàng êm ái của Quân Hoan khiến Tần Noãn cảm thấy cả đời này cô cũng không bắt chước theo được.

Cô, một người phụ nữ, không thể chịu đựng nổi.

Chắc hẳn lúc đó Ôn Thuần nhất định rất khó chịu, dù sao cô ta cũng là vợ chưa cưới của anh, mà Quân Hoan lại ở bên một người đàn ông khác.

“Tần Noãn!” Cố Quân Dương tức giận.

Anh cảm thấy sâu sắc rằng mình đã bị ai đó hoàn toàn phớt lờ.

Bình Luận (0)
Comment