Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 169

Phương Ly chỉ có chút bất ngờ rồi thôi.

Tự bản thân cô cảm thấy mình chẳng làm gì sai, cũng chẳng gây ra loại chuyện đáng xấu hổ để mà không dám ngẩng cao đầu khi đối diện với người kia, nhưng chưa chắc chị ta đã có suy nghĩ đó.

Hinh Hinh nhanh chóng sà vào lòng ba mình, được anh ôm lấy và bế lên, những người bên cạnh không ngừng vẫy tay cũng như mỉm cười chào đón con bé. Xem ra mảnh ghép cuối cùng cũng đã xuất hiện, bức tranh gia đình đến lúc này mới thật sự hoàn chỉnh, đẹp đẽ ấm áp khiến ai nấy nhìn vào đều phải muôn phần ngưỡng mộ.

Chỉ riêng một người không thấy thế…

Lưu Nhã Đình hận thù siết chặt tay, móng tay bấu mạnh vào da thịt.

Cô căm ghét Phương Ly đó, nếu đã biến mất thì tại sao không biến mất luôn đi, còn quay về làm gì chứ?

Nhưng Lâm gia bọn họ…đang cùng cô ta và thằng bé Lạc Lạc đó chụp ảnh gia đình sao?

Gia đình…

Lưu Nhã Đình cô dọn đến Lâm gia đã sáu năm, là sáu năm rồi nhưng chưa từng được họ xem là người trong nhà, mặc dù mỗi giây mỗi phút cô đều nghĩ đến việc sẽ yêu thương và chăm sóc tốt cho Lâm Hạo cũng như Ân Ân, bù đắp tất cả lỗi lầm ngày xưa nhưng đám người đằng kia nào có cho cô cơ hội.

Chẳng bao lâu sau ngày cái Phương Ly rời đi, sau khi xảy ra ‘’chuyện đó’’, cứ ngỡ họ sẽ chấp nhận cô nào ngờ hai người gọi là ‘’cha mẹ’’ Ân Ân lại nhẫn tâm chia cắt chị em cô, mang theo con bé sang Pháp định cư với lý do là muốn gần gũi chăm sóc ông nội, còn thực sự có đúng là thế không thì chỉ có trời mới biết.

Chiếc cầu nối duy nhất không còn, Lâm Hạo cũng tuyệt tình không giữ cô ở lại, phút chốc bầu trời tươi đẹp trước mắt cô sụp đổ tan tành.

Rồi bẵng đi một vài tháng đột nhiên nhận được tin đại thiếu phu nhân - Kiều Gia Mỹ đang mang thai con đầu lòng. Chưa kịp vui mừng vì cứ ngỡ có con cho riêng mình rồi thì cặp vợ chồng đó sẽ trả lại Ân Ân cho cô, nào ngờ con của họ, chính là đứa bé gái cô vừa dẫn sang đây - Hinh Hinh vừa chào đời đã luôn ốm yếu nhiều bệnh tật.

Lúc con bé được vài tháng tuổi, chủ tịch Lâm mời người cao nhân về xem bói thì được phán rằng, con bé trước năm sáu tuổi không nên ở cùng với ba mẹ ruột mà nên giao cho người thân khác trong nhà chăm sóc thì mới có thể khỏe mạnh mà lớn lên.

Gia tộc họ Lâm tuy lớn, nhưng người đủ để họ tin tưởng giao con gái chỉ có Lâm Hạo. Biết được chuyện đó, cô đã phải khổ công biết bao để tiếp cận và chứng minh cho anh thấy rằng cô có thể giúp anh một tay nuôi nấng Hinh Hinh. Lúc Ân Ân còn nhỏ là do một tay cô chăm sóc nên việc này chẳng thể làm khó được cô.

Cũng may ông trời chiếu cố, Hinh Hinh có vẻ rất hợp với cô, mỗi lần nó khóc to chỉ cần được cô ôm lấy dỗ dành là nín ngay, mà chuyện này lại không có ai khác làm được nên Lâm Hạo dù có muốn hay không cũng buộc phải để cô quay lại Lâm gia.

Những tháng ngày tiếp theo với cô như một giấc mơ. Sống chung một nhà với anh và Hinh Hinh, mỗi ngày chăm sóc con bé, cơm nước đợi anh trở về, rất nhiều lúc cô ngỡ rằng mình là vợ anh còn Hinh Hinh là con gái của cả hai.

Nhưng mà…những người trong Lâm gia đều trước sau như một, chưa bao giờ nhìn thấy những cố gắng nỗ lực của cô, mỗi lần dẫn Hinh Hinh sang đây đều chỉ chú ý đến con bé mà gạt cô sang một bên thậm chí xem cô giống như là người vô hình.

Phương Ly đó năm xưa chỉ chăm sóc Ân Ân vài ba tháng, mà Ân Ân có phải con gái ruột gia đình họ đâu, luận công lao luận khổ lao, lý nào cô lại không so sánh được với cô ta?!

Chụp ảnh gia đình, tiếp theo sẽ là gì đây, chủ tịch Lâm đó có phải sẽ chia gia sản cho cô ta không?

Cô cố gắng bao năm nay chẳng được gì cả, nhưng Phương Ly đó chỉ trở về có vài tháng lại nghiễm nhiên có được tất cả mọi thứ sao?

Nghĩ đến đó Lưu Nhã Đình không khỏi sôi máu, sự ghen ghét đố kị tăng thêm gấp nghìn lần.

Cô theo chân Hinh Hinh bước đến, hít một hơi thật sâu ngẩng đầu nhìn người trước mặt

- Lâm Hạo anh có biết mình đang làm cái gì hay không? Dẫn một người có con riêng về gặp ông nội, còn cùng chụp ảnh gia đình. Còn mọi người, xem cô ta là người trong nhà, nhưng có chắc rằng thằng bé con cô ta là máu mủ Lâm gia không?

Những người lớn kinh hoàng mở to mắt.

Sau đó, Phương Ly nhanh chóng bịt tay Lạc Lạc lại để thằng bé không phải nghe những thứ không hay, Gia Mỹ thị bịt tai Ân Ân, Lâm Huy cũng làm như thế với Hinh Hinh.

- Lưu Nhã Đình, cô bị điên rồi à, nơi này có trẻ con, cô nghĩ mình đang nói cái gì thế! - Lâm Hạo ánh mắt hằn học, sau đó, anh vươn tay ra chắn phía trước giống như che chở cho Phương Ly và Lạc Lạc, điều này càng làm cho Lưu Nhã Đình ghi hận đến tận xương tủy

- Dù anh có mắng em em cũng phải nói, còn hơn là để cả nhà anh bị cô ta lừa. Anh đã từng thử đem thằng bé này đi xét nghiệm ADN chưa, anh không cho rằng cô ta vì việc năm ấy bị anh bỏ rơi mà tìm ai đó sinh một đứa trẻ rồi gán cho anh, sau đó bước chân vào gia đình anh rồi thực kế hoạch trả thù sao?

Phương Ly vẫn giữ nguyên tư thế nhưng trong lòng bực tức vô cùng, cô thật sự không chịu được cái cách cô ta bịa chuyện để sỉ nhục cách người khác, cho rằng trên đời ngoài cô ta ra thì ai cũng xấu xa đê tiện hết sao?

- Lưu Nhã Đình, tôi yêu cầu cô ăn nói thận trọng một chút!

- Phương Ly, tôi không ngờ cuối cùng tôi lại thua thủ đoạn này của cô, chắc cô đắc ý lắm đúng không? Nhưng cô cẩn thận bản thân sẽ gặp quả báo đấy!

Gia Mỹ vốn đã chướng tai gai mắt với kẻ trước mặt, bây giờ không nhịn thêm được nữa

- Lưu Nhã Đình, đủ lắm rồi nhé, nơi này còn có mặt ông nội nữa, cứ cho rằng chúng tôi ‘’trẻ người non dạ’’ bị lừa, còn ông, không lẽ Phương Ly có thể qua được nhãn quang của ông sao?

- Chị đừng quên Phương Ly cô ta xuất thân là diễn viên, muốn đóng kịch qua mặt người khác thì có gì là khó! - Nói đến đó, cô ta quay sang Phương Ly, ánh mắt gắt gao

Toàn thân Gia Mỹ tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ, giận dữ quát

- Nói thật nhé, tôi thấy cô không phải nghĩ cho chúng tôi, mà chỉ đang đố kị với Phương Ly vì chúng tôi xem em ấy là người trong nhà thôi. Cô cho rằng bị Lâm gia chúng tôi đối xử bất công khi bao nhiêu năm cô ‘’cống hiến’’ mà chẳng được gì đúng không? Nhưng tôi nói cô biết, sau những chuyện cô gây ra chúng tôi để cô ở lại Lâm gia, không bạc đãi là nhân nhượng cô lắm rồi, còn nữa, việc chăm sóc Hinh Hinh, mỗi tháng chúng tôi đều gửi tiền vào tài khoản của cô, lúc đó sao cô không thấy cô la lớn bảo rằng mình bị đối xử bất công…

- Không, em không đố kị cô ta, cô ta có cái gì đáng để mà em đố kị chứ?

Lưu Nhã Đình chuyển từ tức giận sang xấu hổ vô cùng nhưng gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, lời nói vô cùng rành mạch

- Em là thật lòng không muốn mọi người bị cô ta lừa, sao mọi người cứ nhằm vào em, ngược lại là cô ta, có chứng cứ gì chứng minh thằng bé đó là con của Lâm Hạo, có giỏi thì mang ra đây…

Thấy Phương Ly mím môi im lặng, Lưu Nhã Đình được nước la lối

- Sao, nói không ra lời được à! Chứng tỏ cô là kẻ nói dối!

- Tôi chính là chứng cứ của cô ấy!

Một giọng nói như có ma lực làm chấn động tâm trí của mọi người, khiến cho không gian và thời gian phút chốc đông cứng lại.

Phải hay không phải, dường như chỉ cần một lời của anh là đủ!

- Cô nghe cho kĩ đây, Lạc Lạc là con trai tôi, không cần đến cái gọi là chứng cứ! Cô không báo với ai đã dám tự ý dẫn Hinh Hinh sang đây, chỉ là vì muốn có mặt phá rối mọi người mà cả gan lợi dụng con bé. Cũng may là con bé Hinh Hinh bình an đến nơi, nếu không cô đừng nghĩ mình sẽ yên ổn với cả nhà tôi.

Lưu Nhã Đình đột nhiên cười, nụ cười trông thật cay đắng.

Phương Ly kinh ngạc nhìn Lâm Hạo. Trí nhớ của cô rất tốt, cả đời cô cũng không cách nào quên được là năm đó anh ta đã yêu Lưu Nhã Đình đến mức bị bỏ rơi vẫn có thể lựa chọn tha thứ, tàn nhẫn vứt bỏ cô chỉ để được hạnh phúc bên chị ta, vậy thì giờ đây tại vì sao lại nói ra những lời làm tổn thương chị ta như thế.

Không đâu, nhất định là anh đang diễn kịch, vì có mặt ông nên anh buộc phải thừa nhận Lạc Lạc là con trai của mình.

Đúng là vậy rồi…

Quay lưng đi anh sẽ lập tức xin lỗi và dỗ dành Lưu Nhã Đình này, họ sẽ lại ân ái bên nhau.

Hình như ở đâu đó trong trái tim cô, một nỗi đau âm thầm từ từ trỗi dậy.

- Không, không phải như vậy, là do Hinh Hinh cứ khóc bảo nhớ mọi người nên em mới dẫn nó sang. Vội quá không kịp…

- Đủ rồi…- Chủ tịch Lâm đập mạnh đầu gậy xuống nền đất

Rõ ràng hôm nay là ngày vui cả nhà sum họp, rõ ràng tâm trạng ông đang vô cùng tốt, tốt đến nỗi quên mất là bản thân đang có bệnh trong người, vậy mà ‘’vị khách không mời’’ kia vừa xuất hiện chớp mắt lại trở nên thế này…

- Lưu Nhã Đình, nãy giờ ta không lên tiếng là vì muốn giữ chút thể diện cho cô, hơn nữa là Ân Ân em gái cô cũng đang ở đây, không ngờ cô càng lúc càng quá quắt…

Ông giận dữ nói xong liền quay sang nhìn đứa trẻ đang mếu máo đến tội nghiệp.

- Ông nghe cháu nói đã, cháu…

Lưu Nhã Đình nhanh chóng biện minh cho bản thân nhưng bị chủ tịch Lâm cắt ngang

- Nếu cô muốn gây rối, thì phải xem lại bản thân có ‘’danh phận’’ gì đã. Ta đã chính thức hỏi cưới cô vào nhà chưa mà cô có quyền lên tiếng về việc Lạc Lạc phải hay không phải con cháu Lâm gia ta, còn vu oan giá họa, bôi nhọ sự trong sạch cháu dâu tương lai của ta…

Đôi môi của Lưu Nhã Đình thoáng chốc đã trắng bệch. Cô đứng đờ đẫn, đột nhiên nghe như không hiểu gì hết

Cháu dâu tương lai…

- Bây giờ cô để Hinh Hinh ở lại rồi về đi, tốt nhất là đừng để ta trong thời gian này nhìn thấy cô. - Rồi ông nheo mắt nhìn lên bầu trời trên cao, nhàn nhã nói - Chúng ta nhanh chóng tiếp tục đi, nắng sắp lên cao rồi!

- Vâng, thưa ông!

Mọi người xem như từ nãy đến giờ đều là giải lao, sau đó nhanh chóng ổn định vị trí để chụp hình.

Lưu Nhã Đình mở to mắt ngửa mặt lên, cố để không cho nước mắt rơi ra nhưng cuối cùng lại không làm được.

Tất cả đều tại Phương Ly đó, cô thề, chỉ cần còn sống ngày nào thì tuyệt đối không để cô ta sống yên. Phải sống lâu hơn cô ta để chứng kiến cô ta gặp quả báo.

Quay người lại rời đi trong nỗi uất hận, được một đoạn xa sực nhớ ra chuyện gì đó, Lưu Nhã Đình vội vã lấy điện thoại trong túi xách ra, lục lọi trong danh bạ rồi ấn nút gọi một dãy số.

Những tiếng tút dài đằng đẵng vang lên trong cơn giận giữ.

- [Là tôi, bà có biết hôm nay tôi vừa bay sang đây đã nhìn thấy những gì không?]

- […]

- [Đứa con gái yêu quý của bà đang cùng chụp ảnh gia đình với người của Lâm gia. Chủ tịch Lâm đó còn gọi cô ta ‘cháu dâu tương lai’.]

- […]

- [Hôm trước bà nói có cách khiến cô ta triệt để từ bỏ Lâm Hạo, nhưng cần tôi giúp một tay, rốt cuộc là cách gì?]

- […]

- [Chuyện đó sao? Tôi nghĩ cô ta nhất định không biết. Nhưng để chắc ăn, sao bà không thử thăm dò?!]

- […]

- [Được, khi máy bay đáp xuống tôi sẽ lập tức đến gặp bà.]

Kết thúc cuộc gọi Lưu Nhã Đình siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt sáng quắc chỉ toàn là thù hận.

“Phương Ly, nhất định là cô sẽ không ngờ được đâu, quả báo mà cô phải chịu chính là đến từ người mẹ ruột đã sinh ra cô đấy!”

“Đừng trách tôi, tất cả là tại cô đã ép tôi thôi!”
Bình Luận (0)
Comment