Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 240

Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào cô đến sững sờ, cả người cứng đờ, rồi hơi thở trở nên hỗn loạn vô cùng.

Ngàn vạn lần anh cũng không ngờ đến được sẽ gặp lại Phương Ly trong hoàn cảnh này.

Trước khi đến đây anh đã nghe về ý định tối hôm nay của Phương Ly. Anh kiên quyết không tin, cho dù người khác có cố thuyết phục anh thế nào, thậm chí cho anh xem một trăm tấm hình cô ở khách sạn cùng người đàn ông khác anh cũng nhất quyết không tin rằng cô tự nguyện.

Vậy mà thứ anh nhìn thấy trước mắt lại trái ngược hoàn toàn.

Trái tim như bị bóp nghẹn khi người con gái anh nhất mực yêu thương trân trọng nhất xuất hiện trước mặt anh khi trên người chỉ hờ hững khoác mỗi lớp áo choàng tắm mỏng manh không đủ che đi toàn bộ cơ thể, phần eo được buộc lại bằng một dây thắt lưng, thân thể nhỏ bé nửa kín nửa hở càng tăng thêm sự mê hoặc.

Bộ dạng cô rõ ràng là vừa mới tắm xong, mái tóc đen nhánh vẫn còn ươn ướt rũ xuống vai, hương sữa tắm ngọt ngào phảng phất lưu lại giống như đang cố tình quyến rũ người khác. Có người đàn ông nào nhìn thấy mà không khao khát muốn chiếm giữ cô đây?

Chưa hết, giữa đêm khuya khoắc cô lại còn ở trong phòng tình nhân của khách sạn một mình, sau ba tiếng gõ cửa đã vội vã ra mở với vẻ mặt mong mỏi chờ đợi và vui mừng vì ai đó đến nơi.

Liếc mắt nhìn thấy ly rượu vang đỏ đang được uống dở trên bàn cộng thêm không gian xung quanh vừa kín đáo vừa thập phần ám muội càng đem cơn tức giận của anh lên đến đỉnh điểm

- Em…mau đi thay quần áo rồi chúng ta đến nơi khác nói chuyện! - Anh nói xong thì quay mặt sang hướng khác, giống như không thể chịu đựng thêm cảnh này

Trông Phương Ly rất tự tin bình tĩnh, nhưng bên trong trái tim là bao đắng cay chua chát như nước thủy triều lên mạnh mẽ

- Nơi này là khách sạn không phải nơi công cộng, tôi mặc thế này thì có vấn đề gì? Còn rất phù hợp là đằng khác. Nếu không thích thì anh có thể không nhìn…Còn nữa, tôi sẽ không đi đâu cả!

Nếu như là bị một người đàn ông khác bắt gặp mình trong hoàn cảnh này, với bộ dạng này, có lẽ cô sẽ không cảm thấy xấu hổ nhục nhã đến như thế!

Xấu hổ nhục nhã đến tận xương tủy!

Giống như bị chồng mình bắt quả tang bản thân đang ngoại tình…

Trong khi rõ ràng chồng sắp cưới của cô lại là một người khác…

Sự đời thật kì lạ…

- Em…

Lâm Hạo sắc mặt tối đen, lòng sôi sục như núi lửa phun trào, nhanh chóng xoay người lách vào trong, sau đó bàn tay to lớn vươn ra khóa chặt cánh cửa sau lưng lại.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người, kèm theo tiếng hít thở, mơ hồ bất ổn.

Phương Ly đầu óc đang mơ mơ hồ hồ thì bị âm thanh tiếng khóa cửa làm bừng tỉnh

- Ai…ai cho anh bước vào đây? Mau ra ngoài!

Anh mặc kệ tất cả, vẫn cứ tiếp tục tiến tới chỗ cô đang đứng, sau đó vươn tay ra, mạnh mẽ ôm lấy eo cô kéo về phía mình, sau đó xoay người, ép lưng cô chạm vào cánh cửa lạnh lẽo.

- Anh làm gì thế? - Phương Ly hốt hoảng vì hành động vừa rồi của anh

Lâm Hạo buông tay rồi cởi ngay áo khoác đang mặt trùm chặt lên người của cô, không, phải gọi là quấn thân trên của cô như cái bánh chưng mới đúng.

Đôi mắt u ám lướt từ phía trên xuống phía dưới, nhìn đôi chân trắng nõn mịn màng của cô đang chạm vào nhau, hơi run lên vì lạnh, chợt cảm thấy, phải dùng thêm cái mền nữa thì mới đủ!!!

Thấy anh nhìn chằm chằm vào phần da thịt lộ ra ngoài của mình lúc này, cả người Phương Ly nóng đến tận mang tai, chỉ dám cúi đầu, nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì anh không hề phát hiện ra.

- Không chịu thay quần áo cũng không đi đúng không? Vậy thì anh sẽ đứng đây để mà nói chuyện với em!

Anh hoàn toàn không muốn để cô lưu lại cái chỗ này thêm một giây một phút nào nhưng việc để người khác thấy cô trong bộ dạng này lại càng không được! Tuyệt đối không thể được!

Rõ ràng đang rất giận dữ, rất phẫn nộ nhưng trong lòng cũng có phần nhẹ nhõm khi cô vẫn bình an đứng trước mặt anh.

Lúc này chỉ muốn ôm chầm lấy cô cho thỏa nhung nhớ suốt những tháng ngày qua, vậy mà rất nhanh cô lại khiến tâm trạng anh chuyển biến xấu nhất có thể…

- Tùy anh! Nhưng tôi là cố tình ăn mặc như vầy là để cho người ta ngắm và cảm thấy thích thú, vậy thì cần đến cái này để làm gì? - Cô nói xong liền lạnh lùng cởi áo mà anh khoác cho mình ném sang một bên

- Em… - Lâm Hạo suýt nữa không kiềm chế được khi bị cô trêu tức như thế, con ngươi của anh nhuộm thành một màu đỏ thẫm

- Tôi không biết vì sao anh lại có mặt ở đây, nhưng anh mau đi đi, tôi không có gì để nói với anh cả. Hôm nay …tôi….

Cố gắng mấy lần cũng không thể mở miệng nói ra vế sau.

Cô không biết mình rốt cuộc bị sao thế này?

Lâm Hạo bối rối nghẹn ngào, từng cơn tê tái trong lồng ngực

Thế nào gọi là không có gì để nói? Chẳng lẽ cô đã quên những lời bản thân đã từng nói, ước hẹn của cả hai lúc cô mất đi trí nhớ rồi sao? Quên tất cả rồi sao? Tất cả đều chỉ như mới hôm qua!

- Anh hỏi em! Rốt cuộc tại sao em lại ở đây!

Đôi mắt anh hiện rõ nỗi tức giận, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận đến như vậy…

Phải đuổi anh đi là ý định duy nhất trong đầu Phương Ly lúc này.

Nếu không chỉ một lát nữa thôi Giang Tuấn mà đến nơi nhìn thấy anh ở cùng cô, cộng thêm những hận thù trong quá khứ của cả hai người, với tính cách đáng sợ của Giang Tuấn, nếu như bộc phát, chỉ e là người trước mặt cô sẽ…

Không, ngàn vạn lần cô không thể để chuyện đó xảy ra được!!!

Hơn nữa, cô hiểu rằng, buổi tối đêm nay đã định là vở kịch lớn nhất trong cuộc đời cô, đã phải khó khăn dằn vặt bản thân thế nào mới đi đến được quyết định có mặt tại nơi này, hơn nữa là không thể để anh biết được sự thật, cho nên, chỉ còn một con đường duy nhất…

Phương Ly buộc mình phải tỉnh táo, nắm tay siết chặt đến đau nhức, cố gắng hít một hơi thật sâu, gạt bỏ hết những đau đớn ngổn ngang trong lòng, ngước mắt lên, giọng nói có phần giễu cợt

- Không ngờ lại bị anh phát hiện. Nơi này là phòng tình nhân của khách sạn, anh nhìn mà không biết sao? Anh cho là tôi ở đây làm gì? Dĩ nhiên là chờ tình nhân của tôi đến!

- Tình nhân! Em biết hai từ đó có nghĩa là gì không? Nghĩ cũng không được phép nghĩ! - Lâm Hạo kích động lớn tiếng nói, trong lòng hừng hực lửa giận

Phương Ly mỉm cười, nụ cười thản nhiên như không, sau đó hai đưa ra choàng qua vai anh, ôm chặt lấy, chân hơi nhón lên, kề sát mặt anh.

Men rượu trong người lúc này đã phát huy tác dụng, tan ra ngấm vào hơi thở, hai má cô đỏ hồng trông càng xinh đẹp dụ hoặc.

- Tất nhiên biết, chẳng phải là hai người một nam một nữ không danh không phận cùng với nhau ở nơi kín đáo và làm những chuyện không thể để người khác biết! Anh chưa từng thử qua sao?

Câu trả lời thật thản nhiên như thể cô đã trải qua chuyện đó rất nhiều lần nên vô cùng am hiểu nhưng thực ra Phương Ly là đang ép buộc bản thân nói những lời lẳng lơ không biết xấu hổ đó.

Trong mắt anh lúc này, cô là một người phụ nữ rất bẩn thỉu, rất đáng khinh, đúng không?

Lâm Hạo nhìn cô vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ, một lần nữa, nỗi đau xé ruột gan lại cuồn cuộn trong lòng

- Em đừng mang diễn xuất của mình ra để lừa anh nữa, em tuyệt đối không phải người con gái như vậy! Phương Ly mà anh biết luôn giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không bao giờ buông thả bản thân!

- Anh cho rằng mình hiểu tôi sao? Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Anh vừa nói là Phương Ly của sáu năm trước. Người con gái đó đã chết rồi! Anh nhìn tôi bây giờ xem có điểm nào giống không?

Vế cuối thốt ra, Phương Ly không tránh khỏi đau đớn trong lòng.

Chính cô cũng không nhận ra bản thân lúc này nữa.

- Cũng giống như anh vậy, tôi cũng từng cho rằng là mình hiểu được trái tim anh, nhất mực tin tưởng anh, kết quả thế nào…Tôi cũng từng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, tại sao anh còn xuất hiện trước mặt tôi!

- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, anh sẽ giải thích với em sau, còn bây giờ, em tỉnh táo lại, thay quần áo và lập tức rời khỏi nơi này, đừng lầm đường lạc lối nữa!

- Người nên đi là anh mới phải. Còn tôi sẽ không đi đâu cả. Tối nay, tôi phải ở đây đợi cho được ‘’anh ấy’’.

Hai chữ ‘’anh ấy’’ phát ra từ miệng cô mang theo cơn lốc tàn phá lý trí khủng khiếp.

Lâm Hạo siết chặt nắm tay nhìn cô không rời, cô cũng rất kiên trì cố chấp đối mắt cùng anh.

- Anh hỏi em lần cuối cùng, em nhất quyết không chịu đi đúng không? Muốn ở đây làm ra một màn “tình nhân vui vẻ” đúng không? - Sự kiên nhẫn của anh dường như đã đi đến giới hạn

- Phải! Sống thác loạn như thế nào là lựa chọn của tôi, không mượn anh phải quan tâm. Hơn nữa, tôi đã từng sinh con cho người đàn ông khác, cũng từng sống chung với chồng sắp cưới của mình trước khi cưới, sau đó còn qua lại với tình nhân, hẹn hò mờ ám ở khách sạn, mà cũng không phải là chỉ một người đâu. Thân thể này đã bị chà đạp qua rất nhiều lần, rất dơ bẩn, chạm vào tôi chỉ làm anh nhục nhã thêm thôi, một người cao quý như anh đừng phí thời gian quý báu của mình ở đây vì một người phụ nữ như tôi nữa.

Ngoài mặt cứng cỏi, nhưng kì thực, đó chỉ là lớp vỏ bọc kết băng dày, trái tim cô đang nứt ra từng đường từng đường, máu đỏ tươi chảy không thể dừng lại.

Thì ra…cái cảm giác đau đến không muốn sống nữa là như thế!

Cô đau quá, cô không biết mình có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa…

- Bây giờ thì anh đã rõ rồi chứ! Mau đi đi trước khi anh ấy đến. Hay là anh muốn lát nữa chứng kiến cảnh tôi cùng người đàn ông khác quấn quýt bên nhau!

Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ sao, đừng ép cô nói ra thêm bất kì lời tàn nhẫn nào.

Anh ghét bỏ cô cũng được, khinh thường cô cũng được, căm hận cô cũng được.

Hãy đi đi, sống cuộc sống của anh, và đừng quay đầu lại nhìn cô nữa!

Vĩnh viễn đừng quay đầu lại…

Lâm Hạo bỗng thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, máu trong người hết thảy đều đông cứng.

Không thể nghe thêm bất kì điều gì, anh dùng môi mình khóa chặt những lời lẽ không có lương tâm đó.

Nụ hôn mạnh mẽ và mãnh liệt, giống như dồn nén toàn bộ cảm xúc.

Phương Ly hoảng loạn, vì chuyện xảy đến quá bất ngờ nên muốn nghiêng đầu né tránh hay tìm cách la hét cũng không được.

Cô liền nghĩ đến chuyện chống cự xô anh ra, thế nhưng tác dụng của rượu làm cho từng cử động của cô đều không thể có sức lực giống như bình thường, hơn nữa lại ở trong không gian nhỏ hẹp thế này, cả thân thể bị anh ép chặt giữ lấy, không còn con đường nào khác là thuận theo anh.

Cả người cô run lên vì nụ hôn cuồng dại, trái tim dồn dập, nhịp đập hoảng loạn.

Trước đây, nụ hôn của anh, mềm mại và dịu dàng, đối với cô từng chút từng chút một yêu thương trân trọng…

Còn bây giờ…

Có lẽ…anh thật sự xem cô là hạng phụ nữ đó rồi…

Bất lực, Phương Ly buông thõng hai tay không chống cự nữa…

Cô hoàn toàn không muốn khóc nhưng nước mắt lại bất chợt lăn xuống, tràn qua bờ mi đang khép chặt và và chảy dài trên gương mặt.

Cô không hề biết rằng vị mặn của nước mắt đó cũng đang chà xát trái tim anh làm cho nó rách toạc ra, chảy rất nhiều máu.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Bỗng dưng Phương Ly có cảm giác cả người mình bị nhấc bổng lên, bàn tay thon dài với từng ngón tay lạnh giá chạm vào đùi cô khiến cả người cô như căng cứng lại, cả quá trình di chuyển môi anh vẫn chiếm đoạt môi cô không ngừng nghỉ.

Nỗi sợ hãi đè chặt lấy thân người, Phương Ly không dám mở mắt nhìn chuyện đang phát sinh, đầu óc cô quay cuồng, những ngón tay co lại bấu chặt vào vai anh và rất nhanh thân thể mảnh mai đã được đặt xuống chiếc giường êm ái phảng phất hương thơm đặc trưng.

Cũng không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, nhưng lúc hơi thở được giải phóng đầu óc cô trở nên choáng váng quay cuồng suýt nữa thì ngất đi, cơ thể mềm nhũn không sức lực.

Ánh trăng bên ngoài huyền ảo xuyên qua rèm cửa, phủ lên gương mặt xinh đẹp mơ màng đang bị bàn tay của người đối diện vuốt ve từng đừng nét.

Chưa kịp lấy lại toàn bộ tri giác thì phát hiện ra chuyện còn đáng sợ hơn

- Anh…muốn làm gì? - Bàn tay bé nhỏ vô thức giữ chặt lấy đai lưng mỏng manh đang bị anh nắm lấy, sắc mặt tái mét hoảng loạn đôi môi run rẩy, trắng bệch

Ccô biết những gì mà anh mới vừa nhìn thấy, nghe thấy và những gì anh đang phải chịu đựng là vô cùng tàn nhẫn tuyệt vọng, giày vò thống khổ, giống như một bàn tay tàn nhẫn vò nát cả thân thể, cả trái tim…

Trước kia anh yêu cô bao nhiêu, giờ phút này nhất định sẽ hận cô bấy nhiêu…

Khi tổn thương lên đến đỉnh điểm, con người ta có thể không còn là chính bản thân mình nữa.

Cho nên, cô kì thực không hề trách anh về những việc anh đang làm. Chỉ là cô sợ rằng nếu mọi việc phát sinh, anh nhất định sẽ biết những lời cô nói hôm nay đều là nói dối, biết rằng trước nay cô chưa từng có người đàn ông nào, anh sẽ không buông tay cô, còn cô, cả đời này cũng không nỡ rời xa anh…

- Lúc nãy anh đã cho em cơ hội rời khỏi đây, là do em không chịu nắm bắt. Dù sao tình nhân của em cũng không đến, mà em lại chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng thế này, vậy thì để anh thay anh ta làm tình nhân của em, em thấy thế nào!

Không đợi cô trả lời, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ghì chặt về hai phía, sau đó cúi đầu xuống hôn lên cái cổ trắng ngần mảnh khảnh, nụ hôn trượt dần xuống vai…

- Không! Buông tôi ra... Anh mau buông tôi ra… - Phương Ly không ngừng lắc mạnh đầu mình, cô không còn dám mở mắt nữa, chỉ hy vọng đây chỉ là một giấc mơ

Giờ thì cô đã biết bản thân dại dột đến mức nào khi quyết định diễn vở kịch tối nay.

- Tôi không muốn như thế này! Tôi không muốn làm tình nhân của ai cả!

- Phương Ly, đừng khóc…

Tiếng gọi êm đềm dịu dàng khiến Phương Ly ngỡ mình đang nằm mơ. Đôi mắt ngập nước mở to nhìn vào đôi mắt đang cố kìm nén sự đau khổ và cào xé tận đáy lòng của người đối diện.

- Em biết không? Em thật sự rất biết cách làm tổn thương người khác!

Ngừng một chút anh đưa tay lau nước mắt cho cô, lời lẽ vừa cứng rắn vừa áy náy tự trách

- Xin lỗi, anh cũng không muốn thế này nhưng không còn cách nào khác. Giờ thì em biết rồi chứ, làm tình nhân rốt cuộc phải trải qua những gì và đánh đổi những gì? Em thực sự cho rằng bản thân có thể cùng với người mình không yêu làm ra những chuyện như vừa rồi sao? Chưa kể cho dù đó có là người em quen biết đi chăng nữa, cho dù chỉ là đóng kịch để qua mắt Giang Tuấn thì người đó cũng là đàn ông, làm sao em dám chắc rằng giây phút tiếp xúc với thân thể em hắn ta có thể kiềm chế được bản thân không làm ra chuyện hủy hoại em?!

- Anh…từ nãy đến giờ là anh đang thử tôi?

Phương Ly chợt hiểu ra.

Diễn đạt đến thế kia, anh dứt khoát nên đi làm diễn viên thì hơn…

- Không phải! Là muốn để em biết, sau này tuyệt đối không được lặp lại những chuyện sai lầm, ngu ngốc, và nguy hiểm như tối nay. May mắn người đến gặp em trước là anh, nếu không…

Bàn tay run run vươn ra lau nước mắt cho cô

- Trên đường đến đây anh thật sự đã rất sợ, bản thân đến muộn không thể ngăn cản được ý định của em, càng sợ em xảy ra chuyện bất trắc, chịu tổn hại, đau đớn và hối hận về sau…

Khoảnh khắc này, Phương Ly đau lòng khi chợt phát hiện, đúng là ngoại trừ anh ra, cô không thể cùng người đàn ông nào khác có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, tâm trí cũng không tránh khỏi sự dày vò cùng cảm giác khinh bỉ chính bản thân mình, cho dù có là người cô thân thuộc và vô cùng tin tưởng như Đỗ Duy Thành đi chăng nữa.

Cho nên buổi tối hôm nay, cùng anh ở đây, có lẽ chính là ý trời.

Hóa ra anh đã biết toan tính của cô. Cô biết nếu như mở miệng anh nhất định sẽ đồng ý giúp cô hoàn thành vở kịch này, nhưng mà…không thể làm như thế được…

Nhưng rốt cuộc là ai đã báo anh biết? Có thể không ai cả, mà chỉ là anh cho người theo dõi cô đến khách sạn này, và những chuyện anh vừa nói đều là suy đoán không căn cứ, đúng vậy rồi!

Rũ bỏ những cảm xúc của bản thân, Phương Ly cố gắng diễn lần cuối cùng

- Đúng là tôi đã nhờ người đóng kịch gạt chồng tương lai của tôi. Nhưng có một chuyện anh không ngờ được đâu, người đó đích thực là tình nhân của tôi. Đợi khi Giang Tuấn hủy bỏ hôn lễ rồi, chúng tôi sẽ danh chính ngôn thuận về bên nhau, sống với nhau thật hạnh phúc.

- Đủ rồi! Em đừng diễn nữa, anh biết những lời em nói từ lúc anh bước chân vào phòng này tất cả đều là gạt anh!

Tim Phương Ly đập mạnh, cô lờ mờ đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn cố gắng diễn

- Tôi không biết anh đang nói gì cả!

Nghĩ tới những gì cô đã chịu đựng, nỗi đau như xé nát người anh.

Đặt nụ hôn trân trọng vào trán cô, giọng anh khàn đi

- Anh đã biết Lạc Lạc không phải là con trai ruột do em sinh ra, nhưng mấy năm nay em luôn gánh lấy trách nhiệm chăm sóc thằng bé một cách chu toàn nhất, mặc cho ánh nhìn của những người ngoài kia dành cho em thế nào, đến một lời biện minh cho bản thân cũng không có lấy. Anh còn biết lúc em mất trí nhớ Giang Tuấn đã dựng chuyện lừa dối em rồi giam giữ em bên bên cạnh, giày vò em cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng em thà chết cũng không để cậu ta được như ý nguyện. Cả chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa, em vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân đó và bắt đầu một cuộc sống mới nên mới bày ra một màn này, mặc cho danh dự và sự trong sạch của bản thân bị hủy hoại, mặc cho hậu quả sau đó có thể khủng khiếp đến thế nào. Phương Ly, anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, là anh đã không bảo vệ tốt cho em, gây cho em quá nhiều tổn thương, lại không thể bên em trong những ngày tháng em chịu nhiều đắng cay tủi nhục nhất…

Thân thể Phương Ly trước nay luôn gồng mình gánh chịu những nỗi oan ức nay dường như đã không còn đủ sức lực nữa.

Cuối cùng sự thật cũng phơi bày ra, cuối cùng thì anh cũng đã biết tất cả…

Nhưng mà quyết định của cô cũng chẳng thể thay đổi…

Tất cả những tổn thương đều đã khắc sâu, tất cả những sai lầm có lẽ là không cách nào nào bù đắp được…

- Đều anh hối tiếc nhất cả đời này, chính là năm đó không thể giữ em ở lại…Anh chỉ mong sao những ngày tháng sau này em luôn sống bình an vui vẻ, sống là chính bản thân mình và không có bất kì sự trói buộc nào. Xin em, đừng tự hành hạ hủy hoại bản thân mình nữa. Nhìn thấy em thế này, anh còn đau hơn cả cái chết…

Toàn thân như có luồng điện chạy qua, cô nhìn anh một cách kinh ngạc!

Phương Ly kinh hoảng phát hiện ra Lâm Hạo đang khóc, khóe mắt ươn ướt đỏ hoe.

Người ta nói nước mắt của đàn ông vô cùng quý giá và chỉ dành cho những quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nhưng ngày hôm nay, cô lại chứng kiến nước mắt anh rơi vì cô.

Giống như quán tính, bàn tay run run vươn lên khẽ chạm vào gương mặt anh, chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi, cõi lòng đau nhói như thể có thứ gì đó đang không ngừng giày xéo.

Cô chẳng thà bản thân có thể chịu đựng nỗi đau này thay anh còn hơn chứng kiến tất cả.

- Nếu em muốn hủy hôn, bằng bất cứ giá nào anh cũng nhất định sẽ giúp em, bắt cậu ta chính miệng nói ra câu trả lại tự do cho em. Em đừng bao giờ suy nghĩ dại dột như tối nay nữa.

- Anh đừng nói nữa!

Phương Ly dùng hết sức lực còn lại mà hét lên, cô biết mình không thể nghe thêm bất kì lời nào của anh.

Trong phút giây này, cô không thể tự chủ được. Men rượu, nước mắt cùng những lời lẽ thương tâm của anh gần như đã hủy đi toàn bộ lý trí của cô, xóa bỏ hết những đau thương đã từng trải qua.

Như có thứ ma lực điều khiển, bàn tay lần nữa choàng qua vai anh, kéo gương mặt anh xuống gần mình hơn, sau đó đôi môi mềm mại dán chặt vào môi anh, đôi mắt khép lại trao đi nụ hôn, trao cả trái tim mình.

Lâm Hạo như bị nhấn chìm trong nụ hôn của cô. Sau giây phút thất thần, anh cố kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình, nhưng mùi hương quen thuộc của cô, hơi thở nóng ấm quen thuộc của cô khiến tất cả chỉ là bất lực.

Có thể cô đã sai, có thể anh đã lầm, nhưng giờ phút này dường như không ai còn đủ khả năng nghĩ đến nữa.

Anh chủ động đáp trả lại cô, hòa quyện trong nụ hôn say đắm, bàn tay đặt ở eo cô chuyển sang ôm trọn lấy cô vào lòng như ôm lấy một báu vật trân quý nhất trên đời.

Và rồi…trên thế gian dường như chỉ còn lại hai người cùng vòng xoáy mãnh liệt và ngọt ngào nhất.

Không cần biết đến quá khứ, cũng không màn đến ngày mai…

Màn đêm cũng không còn băng giá hay cô độc nữa…

Hình như có tiếng gì đó, nhưng toàn bộ thần trí đều bị nụ hôn xâm chiếm, cả cô và anh đều cho rằng mình đã nghe nhầm.

- Các người đang làm cái gì vậy?

Giọng nói giận dữ quen thuộc khiến Phương Ly tỉnh khỏi cơn mộng ảo, giật mình mở choàng mắt nhìn về phía cánh cửa màu trắng.

Giang Tuấn đứng cứng đờ trước cửa như một bức tượng lạnh lẽo, môi mím chặt đầy giận dữ, nắm tay bóp chặt cứng chuyển qua màu trắng xanh, mạch máu nổi hết lên, hỏa khí thịnh nộ nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm chặt nhau trên giường lớn như hòa vào làm một, vừa rồi còn mãnh liệt hôn nhau đến mức không biết đến sự hiện diện của anh.

Trong lòng là ngọn lửa đau khổ cháy rực bùng bùng, ngực như bị những nát dao tàn nhẫn đâm xuyên, toàn bộ thế giới đều bị hủy hoại.

Anh không phải trẻ con ba tuổi mà không biết họ đang làm gì, nơi này còn là nơi nào?

Những thứ trước mặt từng chút một đông cứng lại.

Tối om, lạnh ngắt, trên thế gian này dường như chẳng còn chút ánh sáng nào, một chút ấm áp cũng không có lấy.

Máu cuồn cuộn trong lồng ngực, anh bỗng dưng nhớ đến những lời mà cô đã nói buổi tối hôm đó

‘’Những thứ do cưỡng ép mà có được sẽ không bao giờ toàn vẹn…Cũng giống như anh, mãi mãi không bao giờ có được con người toàn vẹn của tôi…’’

Phải rồi, tất cả toàn vẹn của cô đều cho hắn cả rồi, sự dịu dàng của cô, trái tim cô, thân thể cô, tất cả mọi thứ…Một chút dành cho anh cũng không có…

- Phương Ly, em thật tàn nhẫn! - Giọng anh lạnh lùng đến thấu xương - Tại sao em lại chọn cách tàn nhẫn để làm tổn thương anh?

Thân thể đờ đẫn lùi về sau hai bước, anh lắc đầu không cách nào chấp nhận được sự thật này.

Nếu như là trước kia, cô bị mất đi toàn bộ kí ức thì anh còn có lý do để mà hiểu được. Nhưng giờ đây chẳng phải cô đã nhớ ra mọi thứ, nhớ được sự tàn nhẫn và độc ác của hắn, nhớ được năm đó hắn đã hủy hoại cô như thế nào. So với những chuyện anh đã làm, nó còn đáng sợ và tàn khốc hơn, cho nên không thể, không thể đâu…

- Là hắn ta đã ép buộc em đến đây, bắt em phải thỏa mãn hắn ta và để anh chứng kiến có đúng không? Anh không biết hắn ta đã dùng thứ gì, nhưng sự thật là như vậy phải không? - Giang Tuấn mang toàn bộ căm phẫn hét lớn

Phương Ly nghe như thế thì cả người run lẩy bẩy, sợ hãi nói không nên lời.

Không còn kịp nữa rồi! Chính cô đã tạo nên vở kịch tàn nhẫn này, khiến Lâm Hạo một lần nữa gánh chịu nỗi oan ức, trả giá cho những việc mà bản thân vốn dĩ không làm.

Thế nhưng trái lại với cô, sắc mặt Lâm Hạo vẫn vô cùng bình tĩnh, anh kéo chăn phủ lên thân người cô, trùm kín người cô lại, lời nói nhẹ nhàng nhưng kiên định

- Phương Ly nhìn anh này…

- Không…

- Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, sẽ không sao đâu. Em chỉ cần nằm im ở đây cho anh, tuyệt đối không được bước xuống, có biết không?
Bình Luận (0)
Comment