Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 249

- Chuyện mà tôi muốn tuyên bố trước khi kết thúc họp báo chính là…mồng năm tháng sau, hôn lễ của tôi và chồng sắp cưới sẽ được cử hành như dự định!

Trước mắt là một màn đen trống rỗng, Phương Ly như đang cố gắng diễn một cảnh phim khó nhất trong cuộc đời, gắng gượng từng chút một.

- Cuộc đời của người con gái, điều may mắn nhất là tìm được một người con trai yêu thương mình trọn vẹn, luôn bao dung, che chở và bảo vệ cho mình vượt qua mọi sóng gió cuộc đời. Và tôi đã tìm được rồi. Chồng tương lai của tôi - Giang Tuấn, chính là người đó, là người mà tôi đã chờ đợi rất lâu mới gặp được, quyết định nhận lời kết hôn với anh ấy là điều mà tôi chưa bao giờ hối hận.

Phương Ly cố sức ép bản thân không được nhắm mắt lại mà phải mở to mắt nhìn thẳng xuống những hàng ghế khán giả bên dưới bên dưới sân khấu kia, ép mình phải nói to và rõ ràng rành mạch từng chữ từng chữ một…

Nhưng mà…

Rõ ràng biết có rất nhiều người đang xoay quanh cô, ánh sáng chói lòa rợp trời rợp đất, thế mà đến cuối cùng, cô cứ như cái gì cũng không nhìn thấy.

Những lời vừa rồi chỉ giống như một đoạn thoại trong kịch bản mà cô đã cố học thuộc lòng rồi đứng trước gương tự mình nói cho bản thân mình nghe mà thôi.

Không có linh hồn, không có cảm xúc, không có bất kì biểu hiện của sự vui vẻ hân hoan nào của một người sắp trở thành cô dâu…

Khi Phương Ly vừa dứt lời, hội trường lần nữa sôi sục, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía dáng người cứng đơ của cô, hàng nghìn ánh đèn flash chớp tắt liên tục.

Cả Phương Ly lẫn Giang phu nhân đều chính miệng xác nhận với giới truyền thông rằng hôn lễ sẽ không có gì thay đổi, mọi thứ đều rõ như ban ngày nhưng tại sao họ lại cảm thấy mơ hồ dường như có sự nhầm lẫn gì đó ở đây.

Hôm nay tại sân khấu này, ai ấy đều đã tận mắt chứng kiến một câu chuyện không thể tuyệt diệu và cảm động hơn về cặp tình nhân dù đã vì hiểu lầm mà chia tay.

Xa cách nhau tận sáu năm dài đằng đẵng nhưng rõ ràng tình cảm trong họ vẫn chưa bao giờ tắt. Nếu không, họ sẽ không bất chấp tất cả điều tiếng, hình ảnh bản thân đã gây dựng trước đó, không ngại sự nghiệp bị sụp đổ, hy sinh danh dự của chính mình, tự biến mình thành người xấu, thậm chí còn lớn tiếng chống lại cả thế giới chỉ để bảo vệ cho đối phương.

Và đỉnh điểm là khi nhìn thấy cả hai tha thiết ôm chặt lấy nhau trong nước mắt, hết thảy mọi người có mặt cứ ngỡ cái kết đẹp nhất vẫn tưởng chỉ có trong câu chuyện cổ tích đang hiện ra trước mặt họ.

Vậy mà thế sự lại một lần nữa nghịch chuyển theo cái cách mà không ai ngờ tới được, theo cái cách mà buổi họp báo này diễn ra từ đầu đến giờ.

Phương Ly đó xoay người đi một cái lại như mất hết trí nhớ, bảo người mà cô yêu, người luôn bảo vệ cô lại là chồng chưa cưới của cô - Giang tổng. Vậy thì trong lúc tình thế rối ren, cô đang phải hứng chịu công kích thế này anh ấy đang ở đâu?

Hơn nữa nếu vừa rồi mà cô không nêu thẳng tên chồng chưa cưới ra ắt hẳn sẽ có vô số người hiểu nhầm về nam chính mà cô đang đề cập đến là ai.

Sau một lúc, trong khi mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc thì không biết là ai đứng giữa đám đông cất tiếng vỗ tay nhiệt liệt, phút chốc trong toàn hội trường như bừng tỉnh mà vỗ tay theo.

Lâm Hạo đứng giữa đám đông thi nhau hân hoan chúc mừng, anh trái lại khuôn mặt trắng bệch như bị mất máu, đôi mắt đen không thể tin được trợn tròn hướng về phía cô.

Ngày hôm nay đứng trên sân khấu này, anh hoàn toàn có thể nhìn ra được bất luận là sáu năm trước hay bây giờ, thì người cô yêu vẫn là anh, tình yêu mãnh liệt sâu sắc chưa bao giờ thay đổi dù cho anh đã từng làm tổn thương cô không cách nào bù đắp được.

Mà cho dù đó chỉ là những gì anh tưởng tượng ra để tự an ủi lấy mình, cô thậm chí không còn chút tình cảm nào với anh đi chăng nữa, thì cũng làm sao có thể…

Những việc gần đây cô đã làm, tất cả những hi sinh của cô, đến mức không tiếc hủy hoại chính bản thân chẳng phải đều nhằm mục đích xóa bỏ cuộc hôn nhân đầy rẫy ép buộc và tàn nhẫn đó hay sao?

Lý do gì giờ đây, khi đã thành công khiến Giang Tuấn hoàn toàn bất lực buông tay, đồng thời có cơ hội thuận lợi đứng trước toàn thể giới truyền thông tuyên bố chấm dứt tất cả thì cô lại quay sang đồng ý lấy cậu ta được…

Không đâu, đằng sau nhất định có uẩn khúc gì đó, anh nhất định phải hỏi rõ cô, nhất định…

Không màn đến bao ánh mắt chĩa thẳng về phía mình, Lâm Hạo lao đến nắm chặt lấy cánh tay phải đang run rẩy lạnh ngắt của Phương Ly.

- Em mới nói là, em sẽ…

- Lâm tổng, xin anh đừng làm vậy trước mặt nhiều người, hơn nữa chúng ta đã chia tay nhau rồi. - Toàn thân hơi run, Phương Ly khó nhọc thốt ra mấy chữ.

- Sao? - Lòng anh như bị một nhát dao tàn nhẫn đâm vào

Gạt lấy bàn tay đang níu giữ lấy mình, giọng của Phương Ly vang vọng trong không gian. Dù đối mặt với anh nhưng ánh mắt cô lại vô hồn lặng lẽ nhìn vào khoảng không trước mặt

- Tôi rất cảm kích những tấm chân tình anh dành cho tôi trước sau không đổi và ngày hôm nay đã không màn thân phận đứng nơi đây lên tiếng bảo vệ cho tôi, nhưng…đến cuối cùng chỉ có cảm kích mà thôi…Chuyện xưa đã qua không thể níu kéo được, xin anh đừng lưu luyến nữa, và những hành động vừa rồi của tôi cũng chỉ là sự quan tâm lo lắng dành cho một ‘người bạn cũ’, nếu có làm anh hiểu lầm về tình cảm của tôi thì cho tôi xin lỗi.

Lâm Hạo không thể nào tin nổi những lời này của cô. Rõ ràng tất cả đều là nói dối.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phương Ly từ từ nhắm mắt lại, trong lòng giá băng đến tê liệt, nỗi đau khiến cô không thể cất lời nổi mà cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa ngoại trừ một câu đơn giản

- Mong anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình, giống như tôi…

Tranh thủ lúc Lâm Hạo thẫn thờ bất động Giang phu nhân đã kéo mạnh Phương Ly ra đứng phía sau mình rồi chắn ngang trước mặt, ánh mắt sắc nhọn như kim châm, bộ dạng hệt như gà mẹ bảo vệ gà con khỏi loài thú dữ ăn thịt.

Hừ, chuyện hồi nãy đã là giới hạn của bà rồi, từ nay về sau, một ngón tay của Phương Ly cũng không để cho nó được động vào!

- Lâm tổng, tôi biết giữa cậu và con dâu tương lai của tôi - Phương Ly trước kia từng có thời gian qua lại với nhau, nhưng mà đó cũng là chuyện cũ của nhiều năm trước đây rồi, cả hai cũng đã sớm chấm dứt. Con trai tôi không hề mảy may chấp nhất điều này vì nó biết được hiện tại trái tim Phương Ly trao trọn cho ai, cả nhà chúng tôi cũng vậy, ai nấy đều cảm thấy rất may mắn vì cưới được một đứa con dâu ngoan ngoãn, giỏi giang, xinh đẹp và hiểu chuyện như Phương Ly vào nhà. Vừa rồi chắc hẳn cậu cũng đã nghe Phương Ly chính miệng tuyên bố, sau bao nhiêu sóng gió thì lễ cưới vẫn sẽ chẳng có gì thay đổi cả, mong cậu hãy chấp nhận hiện thực. À mà, hôm đó cậu sẽ có mặt uống rượu mừng và thật lòng chúc phúc cho con trai tôi cùng con dâu tương lai của tôi chứ?

Nhìn bộ dạng hốt hoảng, suy sụp và đau khổ của kẻ trước mặt, Giang phu nhân thầm cười nhạo.

Xem xem, phút chốc có kẻ từ một nhân vật cao cao tại thượng người người ngưỡng mộ chớp mắt liền biến thành một thằng hề bị vứt bỏ trên sân khấu.

Nếu có một người phải trả giá cho tất cả những gì đã xảy ra, thì chỉ có thể là nó…

Rồi bà đột nhiên không nhịn được nữa mà cười phá lên, nụ cười rạng rỡ khác thường, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai giễu cợt

- Sao cậu lại không có phản ứng gì vậy? Lẽ nào cậu đến bây giờ vẫn còn nuối tiếc mộng xưa tươi đẹp? Chắc là không đâu nhỉ, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, người đàn ông độc thân hoàng kim của cả thành phố này, con gái muốn được cậu để mắt đến, trở thành vợ cậu xếp hàng dài đếm cả ngày không hết, sao lại có thể vì một cô gái đã không còn yêu mình mà phiền não không vứt bỏ được chứ?

Mặc cho phía dưới sân khấu nhao nhao, Lâm Hạo im lặng không đáp, nắm tay bị bóp chặt lại, gân xanh nổi hết lên.

Là bà ta, nhất định là bà ta, rốt cuộc bà ta đã giở thủ đoạn gì?

- Ôi chao, tôi chưa già đã lẩm cẩm rồi, hôm trước lúc mời thiệp cưới cậu đã nói hôm đó có việc bận không thể tham dự được mà nhỉ! Thật tiếc quá! Chi bằng nhân cơ hội hiếm có mọi người cùng nhau đứng ở đây, con trai tôi bị bệnh không thể đến được, để tôi thay mặt nó cùng Phương Ly mời cậu một ly rượu mừng, cậu thấy thế nào?

Uống rượu mừng…

Lâm Hạo cảm thấy Giang phu nhân càng lúc càng điên rồ, bà ta thế nào mà lại nghĩ ra được chuyện đó.

Theo kịch bản vốn đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước, Giang phu nhân ra hiệu cho người bên trong đưa rượu lên, đồng thời mượn ánh nhìn của người đời mà dồn cả Lâm Hạo cùng Phương Ly vào con đường không thể thoái lui.

Đám đông phía dưới kinh ngạc trầm trồ không ngờ gần cuối giờ lại có thể được chứng kiến một màn tuyệt diệu khó tin như vậy.

Khẳng định buổi họp báo hôm nay sẽ được ghi nhận vào lịch sử tác nghiệp của họ là buổi họp báo gây ấn tượng và chứa đựng nhiều điều không thể ngờ nhất.

- Mẹ! Chuyện này…Không được…

Nhìn chiếc khay chứa mấy ly rượu phút chốc được mang lên trước mặt, Phương Ly mới biết vừa rồi bà không hề nói giỡn, ánh mắt cô đỏ hoe, gương mặt đầy phản kháng quay sang bà.

- Phương Ly, con đã quên mình đã nói gì với mẹ trước đi đến đây rồi sao? Chẳng lẽ con muốn…- Bà gằn giọng rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy

- Không! - Phương Ly khẽ lắc đầu, trong lòng đau đớn cực độ

- Mẹ là đang giúp con thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Ở bên dưới còn rất nhiều người đang chứng kiến bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, hơn nữa con cũng đâu muốn người đằng kia cứ mãi ôm mộng tưởng, day dưa dùng dằng cả đời không chịu buông tay con đúng không? Nghe lời mẹ, uống hết ly rượu này thì tất cả đều sẽ được giải quyết rồi! Đau khổ hết hôm nay thôi, ngày mai, con nhất định sẽ thật hạnh phúc! - Bà thúc giục cô bằng những lời lẽ kiên quyết nhất

Bàn tay run rẩy đưa ra chạm vào ly rượu đẹp đẽ trước mặt, Phương Ly biết mình đã không còn quyền để lựa chọn nữa rồi, mọi thứ đều đã được ông trời an bài...

Tất cả những giấc mộng đẹp đẽ ngày xưa đều chỉ trong chớp mắt hóa thành tro tàn rồi bị vùi lấp trong lớp bụi thời gian, không thể nào lấy lại được nữa…

Nếu như cô đã quyết định sống trọn đời bên người con trai khác, thì hãy khiến anh triệt để quên cô đi…

- Phương Ly, em…

Phương Ly nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh lung linh thấm đẫm lệ, nước mắt lũ lượt chảy xuống lướt qua bờ môi khiến cô cảm nhận được mạnh mẽ, hóa ra rượu này hoàn toàn là hương vị của nước mắt.

Lâm Hạo trợn trừng mắt thản thốt nhìn ly rượu bị Phương Ly uống cạn sạch.

Chứng kiến hành động vừa rồi của cô, anh biết bản thân dù có làm gì cũng không thể ngăn cản được quyết định của cô muốn lấy cậu ta!

Chẳng phải trước nay đều là thế sao? Đứng trước cô, đứng trước sự cố chấp của cô anh luôn là kẻ thua cuộc.

- Ơ kìa, con dâu của tôi đã cạn ly rồi, sao cậu vẫn chưa uống? Sợ tôi hạ độc vào đó sao? - Giang phu nhân vờ như trêu đùa

Lâm Hạo làm như chẳng nghe thấy gì. Anh muốn hỏi cô thêm một lần nữa

- Phương Ly, đây là điều mà em muốn sao?

- Đúng vậy. - Giọng nói của cô cứng đờ

- Em có yêu chồng sắp cưới của mình không?

Đôi mắt của cô hoa lên những tia sáng trắng

- Có, tôi rất yêu anh…ấy…

Từng chút từng chút, ánh sáng trong đáy mắt từ từ tắt lụi, giọng nói của Lâm Hạo nhẹ như không

- Vậy được! Anh chúc phúc cho em…

Không cần phải hỏi cô thêm bất kì điều gì nữa. Bị ruồng bỏ có lẽ chính là lời nguyền của ông trời dành cho anh.

Tay nắm chặt ly rượu trong tuyệt vọng, Lâm Hạo ngửa cổ đưa lên môi uống cạn một hơi. Sau đó, thứ chất lỏng đó giống như kịch độc từ từ hoành hành khắp cơ thể, hủy diệt mọi giác quan của anh.

Đau đến mức, đã không còn có thể cảm nhận được bất gì điều gì nữa rồi.

Giang phu nhân hài lòng hé môi cười

- Rượu mừng cũng đã uống rồi, tấm lòng thành của cậu chúng tôi xin nhận. Tôi biết cậu vẫn còn rất quan tâm Phương Ly nhưng mà dù sao hiện tại thân phận đã không còn thích hợp, mong là từ nay về sau cậu hãy tự trọng, giữ khoảng cách với con dâu tôi, tuyệt đối không được có những hành động lỗ mãng giống như vừa rồi, thậm chí không liên lạc hay lui tới nữa càng tốt, đừng làm đôi bên thêm khó xử. Tôi tin chắc cậu cũng không muốn khiến cho Phương Ly gánh chịu thêm bất kì điều tiếng nào nữa đúng không?

Giang phu nhân giáng vào Lâm Hạo một đòn cuối cùng, muốn anh cùng Phương Ly rũ sạch hoàn toàn mọi quan hệ, thế giới của hai người sẽ không bao giờ giao nhau nữa…

Khóe miệng tạo thành một nụ cười lạnh nhạt mỉa mai giễu cợt, Lâm Hạo chầm chậm xoay người bước đi, nước mắt từ hàng mi rơi xuống không ai hay.

Anh như đang ở trong một giấc mơ không cách nào tỉnh lại được.

Trong giấc mơ đó, chỉ có mình anh cô độc trong làn sương mờ mịt vô cùng vô tận.

Anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc cứ bước đi giống một linh hồn vất vưởng như thế.

Không có ánh sáng, không có điểm dừng, cũng không có bất kì ai bên cạnh…

Không thể nhìn thấy phía trước, lại càng không thể ngoảnh lại phía sau…

Người ta thường bảo, có mơ, ắt có tỉnh…

Nhưng còn anh…

Có lẽ cả đời chỉ có thể tiếp tục chìm sâu trong cơn ác mộng này mà không cách nào tỉnh lại được nữa…

Không tỉnh lại được nữa…

Cuộc đời này ông trời chỉ cho anh duy nhất một cơ hội để có được hạnh phúc mà thôi…

Nhưng sáu năm trước anh lại bỏ lỡ…

Không còn cơ hội để quay lại nữa…

- Buổi họp báo đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn giới truyền thông đã quan tâm và cất công tham dự.

Giang phu nhân ngắn gọn kết thúc buổi họp báo, không cho những phóng viên kia tiếp tục quấy rầy Phương Ly nữa. Mục đích đã đạt được thì cũng không cần day dưa thêm làm gì.

Trái ngược với nụ cười như có được cả thế giới của Giang phu nhân, Trời đất như xoay chuyển trước mặt Phương Ly, trong đầu cô khắp nơi đều là tấm lưng cô đơn thẳng đứng của Lâm Hạo lúc rời khỏi, bóng dáng lạnh lẽ tan biến sau cánh cửa lớn hội trường, giống như từ nay thế giới của anh mãi mãi chia cắt với thế giới của cô.

Phương Ly đau khổ đến mức cảm thấy mình như không còn hơi thở…

Đưa tay tới ngực, phảng phất không thấy tiếng đập.

Một trận đau dữ dội truyền tới thái dương, Phương Ly ôm lấy đầu rồi lảo đảo lùi về sau hai bước, và rồi thân thể cứ như vậy không trọng lực đổ ập xuống.

Xung quanh có tiếng thét rất to, có rất nhiều người thi nhau gọi tên cô, nhưng cô…cả người bị nước biển sâu vô tận nhấn chìm, cả trái tim lẫn cơ thể đều lạnh buốt, không tài nào mở mắt nổi, cuối cùng tâm trí rơi vào khoảng tối tăm…

………………..

Kết thúc buổi tối mang bao sự kiện chấn động hôm đó, Phương Ly đã ngất xỉu trên sân khấu trước toàn thể đám đông chứng kiến. Cô lên cơn sốt rồi rơi vào mê man.

Được đưa đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố, lại có bác sĩ lẫn y tá túc trực, thuốc men truyền nước đầy đủ vậy mà suốt một ngày một đêm nhiệt độ của cô đều không hạ, qua đến ngày thứ hai mới có chuyển biến nhưng hai mắt cô vẫn cứ nhắm nghiền khiến những người thân xung quanh và cả những fan hâm mộ không ngừng lo lắng.

Thông báo được công ty quản lý truyền ra bên ngoài nói rằng cô đang trong giai đoạn lo lắng tiền hôn nhân, lại phải chịu áp lực do những tin đồn ác ý tàn nhẫn và sự công kích nặng nề suốt thời gian qua nên mới dẫn đến cơ thể mệt mỏi suy kiệt không thể chống chọi thêm được.

Dư luận do đó chuyển sang công kích kẻ đầu sỏ đã gây ra chuyện này với Phương Ly, chưa kể lên án nặng nề kẻ đó trong quá khứ đã hành hạ cô tàn nhẫn như thế nào.

Phương Du trở thành nhân vật bị nhiều người chướng tai gai mắt và muốn loại bỏ nhất.

Giờ đây không ai còn tin vào bất kì lời đơm đặt nào của cô ta nữa.

Làng giải trí không còn đất dung chứa, lại bị người người nhà nhà tẩy chay, đặt chân đến bất cứ đâu xung quanh cũng vang đến tiếng mắng chửi xối xả thậm chí còn bị nhiều người đuổi đánh và ném trái cây, trứng gà…bắt cô ta phải lên tiếng công khai xin lỗi Phương Ly.

Không thể chịu được những chuyện khủng khiếp này, cô ta muốn trốn sang nước ngoài sống.

Nhưng ngặt nỗi trong túi không có lấy một đồng, những người quen trước kia đều từ mặt, tình nhân cũng bỏ rơi, Phương Du muốn kiếm tiền nhưng không biết phải làm gì nên đánh liều nghĩ đến con đường xấu xa khác.

Ngay ở phi vụ đầu tiên, cô ta giả dạng để không bị ai nhận ra và đi vào cửa hàng quần áo để thực hiện hành vi trộm cắp, nào ngờ giữa chừng bị phát hiện, cô ta quẫn trí ôm đống đồ lao thẳng ra đường, nơi có một chiếc đang đi tới…

Lần cuối cùng xuất hiện trên mặt báo, Phương Du trong bộ dạng tả tơi thảm hại, cả người đầy vết thương, vật vã khóc lóc trong bệnh viện, rơi những giọt nước mắt và lời hối lỗi đầy muộn màng bên cạnh ba mình - người thân duy nhất tìm đến và ở lại bên cạnh cô ta.

Đây cũng là một bài học cho những ai luôn có tâm địa xấu, hãm hại người khác. Thật ứng nghiệm với câu ác giả ác bảo.

Phương lão gia cũng nhân lúc đó người lên tiếng xin lỗi và mong mỏi truyền thông và mọi người hãy khoan dung cho con gái ông, chỉ một này thôi, từ nay ông sẽ không bao giờ để Phương Du xuất hiện làm loạn nữa.

Thấy ông gương mặt đầy nếp nhăn, lại vì đứa con gái ngỗ nghịch bất hiếu mà chịu đựng đắng cay tủi hổ đến rơi nước mắt như vậy như vậy ai nấy cũng đều động lòng và đồng ý bỏ qua, không đuổi cùng giết tận Phương Du nữa.

Có một chuyện mà Phương lão gia vì lời hứa mà không kể cho bất kì ai, đó là cách đây một tháng Phương Ly đã tìm đến ông. Thật ra từ lúc về nước đến giờ con bé thỉnh thoảng vẫn đến quan tâm thăm hỏi, trò chuyện cùng ông, tình cảm năm xưa không chút phai nhạt.

Nhưng lần đó thì có sự khác biệt rất lớn, con bé không mua quà bánh cùng một ít đồ đạc cho ông như mọi khi nữa, ngược lại nó dẫn ông rời khỏi ngôi nhà xập xệ hiện tại để di chuyển đến một căn biệt thự khác, bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, bên trong đồ đạc bài trí còn đẹp hơn và bảo rằng từ nay ông cứ sống ở đây, có cả người giúp việc chăm sóc, đừng lo lắng gì cả.

Dứt lời, Phương Ly mang hết giấy tờ và chìa khóa nhà giao cho ông kèm theo một số tiền bảo rằng nếu khi nào đó ông có muốn làm ăn kinh doanh trở lại thì hãy sử dụng, và sau này cũng hãy để con bé phụng dưỡng ông đến già giống như con gái của ông vậy.

Dĩ nhiên ông nào có đồng ý, thứ nhất ông thấy mình không xứng đáng bởi năm đó không thể bảo vệ được con bé, thứ hai là ông biết được với khả năng của Phương Ly mới gia nhập làng giải trí làm sao mua nổi những thứ này, nếu như là của gia đình chồng tương lai nó cho thì ông càng không thể nhận, vì ông không muốn con bé chịu bất kì điều tiếng gì với Giang gia.

Trước sự kiên quyết từ chối của ông, Phương Ly cũng đành tiết lộ cho ông biết thân thế thật sự của mình.

Đây là điều ông có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới…

Cảm ơn trời đất, cảm ơn vận mệnh vì đã không bỏ rơi con bé…

Mong rằng từ nay về sau, con bé sẽ luôn may mắn và hạnh phúc bên cạnh những người thân của mình, không bao giờ chịu bất kì tổn thương hay chia cắt nào nữa…

……………..

Vẫn còn một nhân vật khác gánh chịu hậu quả sau buổi họp báo chính là cô diễn viên Triệu Nhã Nhi đã ra mặt chỉ chứng tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị - Lâm Hạo sử dụng quy tắc ngầm với cô ta. Đây đúng là lời bịa đặt vu khống hoang đường và nực cười nhất trong làng giải trí mấy năm trở lại đây.

Không ai quan tâm mục đích của cô ta là gì và có người giật dây phía sau không, tất cả hợp đồng phim ảnh sắp tới của cô ta đều bị hủy bỏ, những fan hâm mộ phim ảnh nói chung và hâm mộ Lâm Hạo cùng Phương Ly nói riêng đồng loạt nộp đơn lên đài truyền hình HTS yêu cầu cắt sạch đất diễn của cô ta trong bộ phim đang phát sóng đồng thời đuổi luôn cô ra khỏi làng giải trí.

Triệu Nhã Nhi tức tốc mở cuộc họp báo thanh minh nhưng không còn bất kì ai muốn nghe cô ta nói, quá xấu hổ và nhục nhã, cô ta tuyên bố cuối tháng này mình sẽ hoàn toàn rút lui khỏi làng giải trí và ra nước ngoài du học, nhưng vẫn là không còn ai muốn nghe nữa…

Vậy là sau tất cả, làng giải trí cũng trở lại những ngày tháng yên bình, mọi người lại không ngừng mong ngóng chờ đợi hôn lễ giữa Giang tổng cùng Phương Ly mồng năm tháng sau…

…………….

Bước sang ngày thứ ba hôn mê, buổi sáng, Phương Ly tỉnh dậy trong bệnh viện.

Ánh mắt mông lung nhìn trên trần nhà, cô hoảng hốt như vừa trải qua một cơn ác mộng dài, bên tai là tiếng gió, tiếng chim chóc bên ngoài cùng những âm thanh nhẹ nhõm vui mừng của những người luôn hết lòng lo lắng cho mình suốt những ngày qua.

Cô dần dần tỉnh táo hơn, những kí ức đau đớn hỗn tạp hiện rõ trong đầu.

Xung quanh lúc này có Giang phu nhân, Ngọc Mai, bạn gái của Minh Khải - Hiểu An, chị Vân Hà và cả Đỗ Duy Thành - người vừa chạy đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô lần nữa.

Sau đó Phương Ly được kể lại rằng, biết được tin cô nằm viện bạn bè đều tức tốc chạy đến, những ngày qua thay nhau ở lại canh chừng và dõi theo cô, cầu nguyện cho cô sớm khỏe lại. Đỗ Duy Thành sau khi xem hết buổi họp báo cũng không dám giấu chị Vân Hà mà kể lại hết rồi cùng chị đến.

Tuy nhiên vì Giang phu nhân cũng ở đây nên họ đành đóng kịch, bảo rằng Đỗ Duy Thành là bạn trai của chị Vân Hà, vừa khiến bà yên tâm rằng thời gian qua chị Vân Hà ở nhà anh và được chăm sóc chu đáo nên không trách cứ nhiều việc chị mất liên lạc với bà, nữa đồng thời hợp thức hóa việc anh lo lắng cho Phương Ly - em vợ tương lai, nhất cử lưỡng tiện.

Vẫn may là Giang Tuấn không hề lên tiếng vạch trần chuyện này, cũng không mảy may quan tâm đến sự xuất hiện của hai người, cũng đúng thôi, toàn bộ tâm trí của anh giờ đây đều đặt ở nơi Phương Ly cả rồi.

Vân Hà không biết bản thân nên vui hay thấy chua xót đây.

Lại nói đến Giang Tuấn, hôm nào anh cũng đến đây và ở lại rất lâu, nhưng tuyệt nhiên không bước nửa bước chân vào căn phòng bệnh này mà chỉ lẳng lặng đứng đằng sau lớp cửa kính, bộ dạng cô độc và yếu đuối, ánh mắt trầm ngâm lo lắng và suy tư trước sau không rời khỏi bóng dáng người con gái đang nằm trên giường kia, dõi theo tia sáng duy nhất của cuộc đời anh, rất lâu rất lâu tư thế ấy cũng không thay đổi…

Vân Hà khó có thể tin đây lại là thật nếu như cô không tận mắt chứng kiến.

Nếu là một Giang Tuấn của trước kia, tuyệt đối sẽ không có những hành động giống như thế.

Giang Tuấn của trước kia, chỉ hận không thể lao đến ôm chặt lấy Phương Ly mỗi khi con bé xuất hiện trong tầm mắt, nắm giữ con bé trong lòng bàn tay, vậy mà giờ đây…

Là anh đã thật sự thay đổi hay chỉ đang dằn vặt bản thân vì chuyện trước đây?

Phương Ly nghe xong thì một thứ chất lỏng nóng hổi chảy dài từ khóe mắt, âm thầm tuông rơi xuống chiếc mền đang bị cô vò chặt.

Mọi người sao đều ở bên cạnh cô quan tâm lo lắng cho cô thế này, vậy còn Lâm Hạo, lúc này ai sẽ ở bên anh cùng anh vượt qua nỗi đau?

Phương Ly nằm trên giường bệnh thêm một ngày nữa cũng dần dần hồi phục, cô cảm ơn vì những ngày qua đồng thời không muốn phiền mọi người lo lắng nữa nên bảo mình đã không sao rồi, mọi người nếu ai có việc thì cứ về không cần ở đây với cô cũng được.

- Chị…em lại làm chị phải lo lắng nữa rồi…- Trên hành lang bệnh viện, một âm thanh yếu ớt khẽ vang lên - Chị không cần làm thế này đâu, em có thể tự đi được.

Vân Hà vừa cẩn thận dìu Phương Ly hướng về phía vườn hoa vừa khẽ lắc đầu

- Phương Ly, em…

- Sao ạ?

- À không, việc quan trọng là em lo dưỡng bệnh cho khoẻ hẳn đi, đừng quan tâm đến những chuyện khác.

Trong lòng Vân Hà đầy hoang mang giày vò, cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn hỏi Phương Ly cho ra lẽ, nhất là những chuyện xảy ra ở cuối buổi họp báo kia.

Cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà con bé lại đưa ra quyết định như vậy, nhưng mà, Phương Ly chỉ mới tỉnh lại, cô sợ mình lại làm kích động tổn thương nó.

- Chị hai, hôm nay anh ấy có đến thăm em không?

Vân Hà nhất thời không biết trả lời với con bé ra sao.

Lồng ngực phập phồng, cô ngậm ngùi nói

- Anh ấy, kể từ sau khi rời khỏi buổi họp báo hôm đó đã không hề thấy xuất hiện nữa.

- Không, em đang hỏi là Giang Tuấn, hôm nay anh ấy có đến không?

- Sao? - Vân Hà thảng thốt kinh ngạc dán mắt nhìn vào Phương Ly

- Nếu Giang Tuấn có đến hãy bảo anh ấy đến gặp em nhé…

Vân Hà biết vừa rồi mình không nghe nhầm, nhưng lý do gì mà Phương Ly chỉ sau vài ngày lại đột nhiên như trở thành một người khác như vậy?

Chẳng phải vào cái ngày mưa tầm tã hôm đó nó lạnh lùng tuyệt tình quay lưng đi không ngoảnh đầu nhìn lại, muốn cùng Giang Tuấn đó chấm dứt tất cả, từ nay về sau không gặp nhau cũng không có bất gì liên quan nào nữa.

Kì thực chính cô đã nhìn thấy, và cũng nghe thấy, nó xác thực hơn bất kì thứ gì…

Vậy mà chớp mắt một cái con bé lại công khai với toàn thể giới truyền thông sẽ đồng ý gả cho anh ta, và bây giờ lúc tỉnh dậy còn tha thiết muốn gặp anh ta thay vì người đó…

- Phương Ly, nói chị hai biết đi, rốt cuộc vì sao em lại đồng ý hôn lễ này? Em có biết lấy người mình không yêu là loại chuyện như thế nào, phải trải qua những gì không? - Vân Hà quay sang đau đớn hỏi - Lẽ nào anh ta giống như lần trước, bắt ép em…

Phương Ly chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ quay người lại nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài khung cửa kính trong suốt kia.

Những giọt nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi nhưng được cô mau chóng lau khô.

- Không, chị đừng hiểu lầm, anh ấy không bắt ép em…

- Vậy lẽ nào em lại tự nguyện?

- Chính tôi cũng muốn biết điều đó!

Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên nơi cuối hàng lang cách đó không xa, Vân Hà hoảng hốt chợt nhận ra nơi này vẫn còn người khác.

Giang Tuấn…
Bình Luận (0)
Comment