Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 248

- Xin tất cả hãy trật tự, sự thật không phải là như vậy đâu! Tất cả mọi người có mặt tại đó đều sững sốt ngỡ ngàng, đầu óc đờ đẫn, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lại thêm một sự thật nào nữa vậy, chắc họ chết mất thôi, ngần ấy năm có mặt trên cuộc đời chưa từng tham dự buổi họp báo nào bất ngờ và kịch tính như vậy, hết sự việc gây kinh ngạc này nối tiếp sự việc gây kinh ngạc khác, có người còn tưởng mình đang hồi hộp dõi theo diễn biến trong một bộ phim truyền hình nào đó! Đèn flash chớp tắt không ngừng vây lấy Phương Ly nhằm muốn cô giải thích cho rõ ràng mấy lời vừa rồi, có lẽ vì ánh sáng quá chói nên cô thấy mắt mình cay xè, nước mắt tiếp tục rơi xuống. Mặc cho bên dưới đang làm loạn, Phương Ly trên sân khấu vẫn hơi cúi đầu im lặng trầm ngâm, mấy đầu ngón tay lạnh cóng từng ngón từng ngón siết chặt lại, không ai biết là cô đang nghĩ gì, cũng không ai biết cô đang cố gắng ép chặt cơn sóng đang cuộn trào trong lòng. Có lẽ cô làm thế này sẽ khiến cho mẹ thất vọng, nhưng mà, cô không thể lừa dối bản thân mình được nữa, càng không thể trơ mắt nhìn người trước mặt chịu đựng hậu quả do những lời mà anh vừa nói ra. Không thể… Đến cuối cùng vẫn là không thể… Một lúc sau, Phương Ly quay người lại đối diện với đám đông, trong đôi mắt là sự bình tĩnh đến kì lạ, nhưng giọng nói lại muôn phần kiên quyết - Những gì mới rồi mọi người được nghe từ hai vị phóng viên và cô diễn viên kia đều không phải là thật! Tất cả đều là những lời bịa đặt! Chuyện Phương Ly phủ nhận đã vượt xa dự kiến của Giang phu nhân. Bà đã nghĩ rằng nếu cô không có can đảm đứng lên buộc tội thằng nhóc đó thì với sự sắp sếp chu toàn của bà thì cô chí ít chỉ cần đứng yên giữ im lặng là đủ để khiến nó thân bại danh liệt, nào ngờ cô lại không ngần ngại đem hết thảy tâm huyết của bà vùi chôn xuống biển… Nhưng đó không phải cái quan trọng, quan trọng là có phải con bé bị hỏng não rồi không? Thật khiến bà tức chết! Còn Lâm Hạo, sau một tiếng “ầm”

như có thứ gì đập mạnh vào gáy, đầu óc anh lập tức trống rỗng! Anh mải miết nhìn cô, không chớp mắt lấy một cái, trái tim đập nhanh hoảng loạn. Cô…vừa nói cái gì? Những con người bên dưới thấy tai mình ong ong, thật thật giả giả khiến họ đau đầu chóng mặt.

Cũng có người rất tò mò cô sẽ phủ nhận và bẻ lái mọi chuyện bằng cách nào.

- Nhưng câu chuyện mà hai vị kí giả đưa ra đều rất đầy đủ và hợp lý, chưa kể đứng trước lời buộc tội của cô Nhã Nhi đây Lâm tổng cũng không hề phản bác, nếu anh ấy thật sự không có làm, vậy thì phải giải thích thế nào?

- Một phóng viên híp đôi mắt lại nhìn cô Không khí buổi họp báo một lần nữa bị đẩy lên căng thẳng.

- Các vị tác nghiệp đã lâu chắc hẳn không xa lạ gì bản tính Lâm tổng trước nay đều không lên tiếng giải thích bất kì tin đồn nào hướng về phía mình, đứng trước những lời công kích bất lợi đều lựa chọn im lặng nên mới khiến người ta hiểu lầm, hơn nữa đây đâu phải tòa án, cũng chẳng có thẩm phán xét hỏi, còn các vị, cho hỏi các vị lấy tư cách gì để buộc tội một người im lặng là đồng nghĩa với chuyện anh ấy thừa nhận mọi cáo buộc? Câu trả lời của Phương Ly khiến người ta tâm phục khẩu phục, chí ít là không thể moi móc được gì. Ánh sáng hội trường hắt lên khuôn mặt dịu dàng của cô, khóe môi hơi cong lên, giống như đang cười, lại có vẻ bình thản, đáy mắt thấp thoáng những giọt nước mắt long lanh - Lâm tổng chỉ mới nói sáu năm trước đã từng bỏ rơi tôi, thật ra đó là lời nói dối để bảo vệ danh dự cho tôi, bảo vệ một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn chạy như tôi, bởi vì sự thật là…sự thật là chúng tôi đã từng quen nhau.

Tuy thời gian ngắn ngủi chỉ có một tháng nhưng khoảng thời gian đó anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất dịu dàng, vì tôi mà chấp nhận thay đổi, cùng tôi làm những việc mà trước kia anh ấy từng không thích, luôn bên cạnh bảo vệ tôi, còn vì cứu tôi mà không ngại bản thân gặp nguy hiểm, khiến tôi cảm thấy mình là người con gái may mắn hạnh phúc nhất trên thế gian này… Bao hỗn tạp, bao kích động bên dưới cũng vì những lời tâm sự vô vàn cảm động cũng như giọng nói đầy hoài niệm và tiếc nuối của Phương Ly mà yên ắng hẳn đi. Lâm Hạo tuy không ôm cô nhưng anh cảm nhận được cơ thể và hơi thở ấm áp của cô, cảm nhận được từng câu từng chữ của cô đều là tận đáy lòng, cảm nhận được nước mắt chầm chậm chảy trên gò má của cô như từng nhát dao tàn nhẫn đâm vào trái tim anh… Những gì cô vừa nói chỉ là một nửa của câu chuyện mà thôi… Anh chỉ cho cô một tháng bình yên vui vẻ, chỉ một tháng, nhưng lại lấy đi cả thanh xuân của cô, sáu năm ngập tràn trong bóng tối nỗi đau và sự cay đắng đến tột cùng. Cả đời này…đều là anh nợ cô… Bỗng chốc, ánh sáng tươi đẹp trong đôi mắt Phương Ly tan vỡ, giọng cô nghẹn ngào chua xót - Nhưng tôi của năm mười sáu tuổi là một đứa con gái vô cùng tự ti nên đã chủ động nói lời chia tay.

Bởi vì tôi thấy thân phân phận của mình không xứng đáng trở thành bạn gái của anh ấy, không muốn anh ấy chịu điều tiếng khi ở cùng tôi và càng cảm thấy anh ấy vốn dĩ nên quen với một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối chứ không phải là tôi! Các phóng viên xôn xao hết cả lên, fan hâm mộ trong đám người chen lấn bắt đầu gào tên cô như muốn an ủi động viên. Nụ cười thật nhẹ nhàng của cô hướng về phía anh, rất khó nhận ra bờ môi đang run rẩy - Tôi sang nước ngoài du học cũng vì muốn hoàn thiện bản thân mình cũng như dùng thời gian và sự xa cách để khiến anh ấy triệt để quên đi tôi.

Sáu năm sau khi gặp lại, Lâm tổng chẳng những không hề trách tôi năm xưa đã rời bỏ anh ấy ngay lúc tình cảm sâu đậm nhất mà còn động viên tôi cố gắng đóng phim, đồng thời chúc phúc cho tôi cùng người yêu hiện tại, thậm chí hôm nay anh ấy không màn đến thân phận đứng ở đây lên tiếng bảo vệ tôi, cho nên, tôi càng không thể để anh ấy bị cả thế giới hiểu lầm phải chịu tiếng oan được… Lâm Hạo như không thể giữ bình tĩnh được nữa… Đó không phải sự thật… Đó hoàn toàn không phải sự thật… Tại sao cô lại đem mọi chuyện kể ra thành như thế, anh đã nợ cô quá nhiều, thời gian cũng không thể chứa đựng hết những đau thương mà anh đã gây ra cho cô, tại sao giờ phút này lại còn biến bản thân thành kẻ có lỗi để bảo vệ anh? Chẳng phải trước đó cô rất hận anh sao, hận anh đến mức muốn anh chết đi… - Cô Phương Ly, những gì cô nói hoàn toàn trái ngược với lời của hai kí giả vừa rồi, cho hỏi cô có bằng chứng gì không? Ánh mắt cô vẫn hiên ngang kiên cường nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén của người vừa lên tiếng - Không cần bằng chứng, bởi vì tôi chính là bằng chứng! Anh cũng biết chuyện yêu đương nam nữ là loại chuyện riêng tư đến nhường nào, lý nào lời của người trong cuộc như tôi lại không đáng tin, không thuyết phục bằng người ngoài.

Hơn nữa họ còn là những người trước đây tôi chưa hề gặp! Tôi có thể khẳng định chắc chắn điều đó! Không tin thì cứ cho người điều tra! Hầu hết những người có mặt đều hoàn toàn bị đánh gục bởi diễn xuất và lý lẽ của cô. Tuy nhiên vẫn có tay phóng viên kiên quyết không chịu bỏ cuộc, sau khi nghe những lời ấy thì nhảy dựng lên - Vậy còn chuyện cô Nhã Nhi buộc tội Lâm tổng sử dụng quy tắc ngầm với cô ấy, sau đó lại vì say mê cô mà vứt bỏ cô ấy thì sao? Phải chăng hai người sau lưng có điều khuất tất, cô thật sự dùng tình đổi lấy vai diễn nên mới sợ bị liên lụy mà bảo vệ anh ta.

Chưa hết, cô Nhã Nhi ấy hiện còn là diễn viên trực thuộc tập đoàn Lâm Thị, lý nào lại hy sinh danh dự bản thân ra mặt chỉ chứng Giám đốc của mình trước giới truyền thông mà không sợ lãnh hậu quả! Câu nói khiến cho sự bực tức của Phương Ly dâng lên đến tận cổ họng! Cô cũng không biết mình nổi giận là vì sự suy diễn, giọng điệu điêu ngoa giễu cợt của tay vừa rồi cùng lời tố cáo của cô gái đó có liên quan đến cô hay là vì… - Về vấn đề này, phiền cô Nhã Nhi lên sân khấu trực tiếp đối chất vậy!

- Phương Ly lãnh đạm nói Cô gái bên dưới sân khấu hết sức kinh ngạc vì tình thế ngoài dự liệu, hai bàn tay cô ta xoắn vào nhau, đưa ánh mắt về phía hai đồng bọn của mình và Giang Phu Nhân để cầu cứu nhưng đáp lại cô ta là chỉ là những ánh nhìn đầy xa lạ. Đến bước này, biết rằng không còn con đường quay đầu, cũng chỉ có thể tự mình cứu lấy mình, cô ta hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía trước. Mặt mũi, danh sự và sự nghiệp đều được quyết định thông qua ván cờ này.

Nhưng không sao cả, cô ta là một diễn viên tốt nghiệp trường nghệ thuật, được đào tạo bài bản, không tin mình sẽ thua đâu. Lúc cách Phương Ly cùng Lâm Hạo khoảng cách ba bước chân, cô ta đột ngột dừng lại, đầu không dám ngẩng lên vì sợ chạm phải ánh mắt sắc lạnh của người con trai kia. Phương Ly quay mặt về phía cô ta, sắc mặt vẫn điềm tĩnh. Khán giả bên dưới nín thở hồi hộp theo dõi trận chiến giữa hai người con gái xinh đẹp cùng mang tin đồn là tình nhân “của người nào đó”

- Những gì cần nói lúc nãy tôi đã nói hết rồi! Rốt cuộc cô còn muốn đối chất cái gì nữa! Loại chuyện này…trước mặt đám đông, tại sao đều là con gái với nhau cô không thông cảm lại dồn ép tôi như vậy?

- Bất động hồi lâu, cô ta lên tiếng, khóe mắt bắt đầu rưng rưng trở lại tìm kiếm sự đồng tình bên dưới - Cái gì mà trước mặt đám đông lại không nói được! Cô quên là lúc nãy cô mới là người lớn tiếng trước sao?

- Phương Ly cau mày lạnh lùng - Cô… Phương Ly không đôi co nữa mà đi thẳng vào vấn đề - Cô bảo Lâm tổng những lúc buồn chán sẽ gọi cô đến khách sạn.

Vậy hai người thường đến khách sạn nào?

- Cái…cái đó…Tôi không nhớ! Cô ta thừa biết nếu nêu đại tên một chỗ nào đó thì chỉ cần truy lại sổ sách suốt một năm qua sẽ biết đó là giả.

- Vậy cô có nhớ nhân viên ở đó là ai không? Tên tuổi hay diện mạo… - Cái này....

cũng không!

- Không phải cô chứ, cô bảo hai người quen nhau suốt một năm dài cơ mà, trí nhớ kém vậy sao? Có khi nào đến người hẹn mình, bao dưỡng mình là ai cô cũng nhớ nhầm không?

- Phương Ly nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai giễu cợt.

- Không có! Vì để tránh bị bại lộ mỗi lần anh ấy hẹn tôi ở một khách sạn khác nhau, không có cố định, chưa kể anh ấy đã dùng quyền lực của mình giấu hết mọi thông tin đăng kí, có tra cũng không tra ra được gì đâu… Cô ta thầm khen mình thông minh vì nghĩ ra được lý do này.

- Nào nào, tôi đâu có nói là tra cứu gì đâu, cô không cần có tật giật mình như vậy!

- Phương Ly cười khẩy - Tôi…không có!

- Cô ta chột dạ la lên - Vậy còn điện thoại của cô chắc cũng phải lưu lại tin nhắn hoặc lịch sử cuộc gọi anh ấy hẹn cô chứ? Phiền cô cho toàn thể mọi người cùng xem để chứng minh lời cô nói là thật nào?

- Phương Ly tiếp tục Trán cô ta toát mồ hôi hột, cố định thần lại rồi lên tiếng - Cái này cũng không.

Lâm tổng là người rất cẩn thận, anh ấy bắt tôi phải xóa hết tất cả bằng chứng lưu lại trong điện thoại, đó là lý do chúng tôi qua lại một thời gian dài mà không bị ai phát hiện ra.

- Ồ…- Phương Ly khẽ thốt lên một tiếng như đang đồng tình khiến đối phương chết sững không biết cô đang nghĩ gì - Làm tình nhân lén lút vất vả như vậy chắc anh ấy cho cô lợi không ít nhỉ, thí dụ như trang sức, hay là cô mang ra đây xem, nếu không có đem theo thì bảo người về nhà lấy cũng được, đi giám định dấu vân tay sẽ biết ai là người tặng chứ gì?

- Hả!

- Bất động hồi lâu, đôi môi trắng bệch của cô ta mấp máy, xua tay theo quán tính - Không, không, Lâm tổng chẳng tặng cho tôi cái gì cả nên không giám định được gì đâu! Phương Ly phun thẳng một câu - Ha, hóa ra anh ta giàu nhưng lại keo kiệt như vậy, ăn xong là ngoảnh mông bỏ đi, thế thì thiệt thòi cho cô quá còn gì!

- Cô gái:’’…”

- Đám đông:’’…”

Sắc mặt Lâm Hạo tối đen… Ở dưới âm thầm đánh giá, tuy rằng cô gái kia đáp lại Phương Ly bằng lời lẽ rất thuyết phục nhưng nét mặt lẫn thái độ lại cực kì không tự nhiên, giống như vừa cố gắng nghĩ vừa trả lời vậy, cơ thể thỉnh thoảng lại run rẩy, rõ ràng là có khuất tất.

Lý nào… - Không đùa nữa, tóm lại trong tay cô chẳng có gì chứng minh mình từng là tình nhân của Lâm tổng!

- Phương Ly xoáy ánh mắt vào cô ta rồi nói - Phải! Tôi làm sao lại có… - Theo diễn biến câu chuyện, cô ta gật đầu một cách máy móc và quán tính cùng giọng điệu chắc nịch vì sợ phải lấy ra cho người ta xem, rồi sắc mặt hoảng hốt khi chợt nghĩ lại câu trả lời này thật sai trái, giống như bản thân bị đưa vào tròng vậy.

- Không hề có bất kì bằng chứng hay nhân chứng nào khác trừ lời nói phiến diện của chính bản thân mình, thế mà hôm nay dám hiên ngang đứng ở đây tố cáo người có thế lực như vậy, có nên khen cô rất can đảm không? À không, phải nói là tiền bối đúng thật là tiền bối, không những thông minh mà diễn xuất cũng xếp vào hàng đỉnh cao. Phương Ly chỉ cần nhẹ nhàng từ tốn vài câu là có thể hoàn toàn vạch trần những lời giả dối của cô ta. Tình thế lúc này gần như đã bị đảo ngược hoàn toàn. Cô gái yếu ớt run rẩy, chỉ còn có thể dùng diễn xuất níu kéo tia hy vọng cuối cùng.

Nước mắt lưng tròng rồi rơi đầm đìa trên má, cô ta khóc lóc, bộ dạng gần như sắp ngất xỉu tới nơi đủ để bất kì ai nhìn thấy đều động lòng - Lời tôi nói là thật không phải diễn kịch! Tôi biết là vì tôi ngu ngốc không chừa lại bất kì bằng chứng nào cho mình sau này, nhưng mà sự thật không thể nào thay đổi, tôi đã bị người ta lợi dụng, chà đạp rồi vứt bỏ… Phương Ly nhịn không được nữa - Đủ rồi! Không ngờ cô vẫn một hai tiếp tục diễn kịch.

Cứ cho nhân chứng vật chứng đều không có đi, nhưng mà trên người anh ấy có một vết sẹo, tình nhân như cô chắc là không thể không biết chứ? HỞ Tất cả mọi người đều thừ người ra, miệng há hốc, ngơ ngác và đờ đẫn đến không động đậy nổi. Sau tiếng ồ lên kinh ngạc, toàn bộ ánh mắt đều phóng thẳng về phía Phương Ly đầy nghi hoặc, nhưng cô lờ đi tất cả vì cô biết trong đầu họ đang suy nghĩ ra chuyện không trong sáng gì. Thật ra…cô cũng hết cách mới đi đến nước cờ không ai ngờ tới này! Giang phu nhân ánh mắt trợn trừng như muốn giết người hướng về sân khấu, xem ra để thằng nhóc này chết đã là quá dễ dàng cho nó rồi! Sau câu chất vấn của Phương Ly cô gái kia trên sân khấu đầu óc rối mù, lưỡi líu lại không nói thành lời.

Hỏi Lâm tổng có sẹo chỗ nào thì chi bằng trực tiếp giết cô ta đi còn hơn.

Nhưng kĩ lại người từ nhỏ đã lớn lên trong giàu sang phú quý được bao bọc cẩn thận như anh ấy thì làm sao để thân thể có vết tích được.

Nhất định kẻ trước mặt chỉ tung hỏa mù thôi… - Cô đang thử tôi đúng không? Trên người anh ấy không vốn không có vết sẹo nào cả! Chớp mắt một cái, chỉ trong tích tắc nét mặt Phương Ly lại rơi vào trầm tư u uất - Cô sai rồi.

Cách đây sáu năm…anh ấy đã vì cứu người mà bị thương, trên lưng cũng mang một vết sẹo, hồ sơ của bệnh viện Khánh Dương có ghi lại, chuyện này xác thực vô cùng…cũng đồng thời xác thực chuyện cô chỉ đang đặt điều nói dối, Lâm tổng vốn dĩ chưa từng tìm đến cô, quy tắc ngầm gì đó tất cả đều là giả! Dưới hội trường ồ lên, không ngờ hỗn loạn lâu như vậy, hóa ra lại là mánh khóe cũ gây chú ý. Thấy bản thân không trụ được nữa, cô gái lao xuống sân khấu, nhờ vệ sĩ hỗ trợ cố gắng thoát khỏi khỏi vòng vây công kích của đám đông rồi mất hút.

Dù người đã đi rồi nhưng có một điều chắc chắn, tương lai cô ta sẽ phải trả giá cho hành động hôm nay mình đã làm! Trên sân khấu bỗng chốc chỉ còn lại hai người. Gương mặt Phương Ly chìm trong yên tĩnh một lúc lâu, đợi sự ồn ào giảm đi đáng kể cô mới chậm rãi tuyên bố, nhưng điều lạ là gương mặt của cô lúc này không tự chủ được mà hướng về phía Lâm Hạo.

- Thực ra người mà Lâm tổng đã cứu năm đó chính là tôi.

Anh ấy là người tốt, những lời vu cáo khi nãy đều là bịa đặt cả.

Mong mọi người đừng tin là thật.

Cuối cùng, chúng tôi… Dòng kí ức xa xăm hiện về và lưu chuyển khiến đáy mắt cô lần nữa xuất hiện những giọt nước trong suốt, trong lòng đau xót - Chúng tôi đích thực đã từng yêu nhau, nhưng đó là trước kia, bất luận chia tay vì lý do gì thì cũng là chuyện của quá khứ rồi, mong mọi người sau này đừng bao giờ tìm cách đào bới thêm nữa, tôi của hiện tại rất tốt…Trước khi buổi họp báo kết thúc, còn một chuyện tôi muốn tuyên bố, đó là…á… Cả hội trường kinh ngạc! Đám phóng viên bên dưới trố mắt nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy, không bỏ lỡ một giây nào sự kiện vừa diễn ra. Cảnh tượng trước mặt khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi còn chuyện gì có thể gây bất ngờ đến kinh hãi hơn được nữa đây? Chắc là không có đâu! Vô số ánh đèn flash tạo thành quầng sáng chói chang bao quanh hai bóng dáng đang lồng vào nhau khắng khít trên sân khấu, tựa như cái kết thúc có hậu trong vô số bộ phim truyền hình, nam chính và nữ chính sau khi trải qua hết thảy sóng gió và thử thách trong cuộc đời rốt cuộc cũng về bên nhau và từ đây họ sẽ mãi mãi không bao giờ xa cách nhau thêm lần nào nữa. Bất giấc bị anh ôm chặt, trong vòng tay anh, người Phương Ly đã cứng đờ không nhúc nhích nổi. Cô đã phải vất vả biết bao để hóa giải toàn bộ nghi ngờ và hiểu lầm mà những con người bên dưới dành cho anh, vậy mà giờ đây anh lại đang làm gì trước vô số khán giả chứng kiến thế này? Sau đó Lâm Hạo nói nhỏ vào tai cô như thì thào, những lời chỉ để cô nghe thấy - Anh biết em muốn tuyên bố cái gì, có phải là em sẽ rời khỏi làng giải trí hay không?

- Anh… - Nhưng ý định thật sự của em là ngày mai sẽ cùng chị hai em và Lạc Lạc rời xa nơi này, sau này cũng không trở về nữa…Từ đầu em đã tính toán tất cả mọi chuyện rồi, lúc nhớ lại em đối với anh lạnh lùng tuyệt tình như vậy là vì muốn anh đau khổ, muốn anh tuyệt vọng để rồi khi em không còn bên anh nữa anh sẽ vì sự đau khổ tuyệt vọng đó mà triệt quên em đi, nhưng mà anh nói em biết, anh sẽ không bao giờ quên em…cho dù em yêu anh hay hận anh, cho dù là một năm, mười năm hay cả đời này…anh cũng không thể quên được em… Đáy mắt anh là nỗi đau u uất, trong tim máu trào ra đau đớn, nỗi lo sợ mất cô đến nghẹt thở khiến vòng tay anh càng ôm chặt lấy cô hơn. Máu trong người Phương Ly dường như hết thảy đều đông cứng.

Ánh sáng máy quay đột ngột chiếu thẳng vào làm cô nhắm chặt mắt lại, nước mắt từ từ lan ra, âm ấm rơi trên mảng vai áo của anh. Cô khóc, lồng ngực thắt lại từng cơn đau nhói - Anh biết mình đang làm gì không? Quên tôi đi, cho dù không quên được thì cũng hãy quên đi… Tình yêu lúc cuồng nhiệt giống như mặt trời thêu đốt vạn vật, nhưng nó không phải là mãi mãi, khi màn đêm buông xuống, mặt trời sẽ biến mất… Cho nên anh nhất định sẽ quên được cô, nhất định là như thế mà… Sau đó hãy tìm một người con gái khác yêu anh bằng cả trái tim và cùng người đó sống hạnh phúc đến suốt cuộc đời này… - Hôm nay anh có mặt ở đây không phải là vì những con người bên dưới kia, càng không vì bất kì ai khác trên đời này, mà là vì em.

Anh không cần biết người khác nhìn anh bằng ánh mắt nào, chỉ trích anh ra sao, anh chỉ là không thể để em đi được.

Phương Ly, anh cần em, xin em, đừng đi… Cơ thể Phương Ly vì chấn động mạnh mà run lên. Anh cần cô sao? Tại sao sáu năm trước anh dễ dàng bỏ rơi cô như vậy mà bây giờ lại cần cô. Nhưng mà…giờ đây ai cần ai, yêu ai, hận ai tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi… Bởi vì lựa chọn của cô chỉ có một và không thể nào thay đổi… Tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều có kết cục của riêng nó… Và đây chính là kết cục mà ông trời đã định sẵn cho cô… Giang phu nhân đôi mắt đen u ám không gì sánh nổi, bà lúc này không còn khả năng chịu đựng cảnh tượng trước mặt thêm phút giây nào nữa.

Trong lòng ngọn gió giận dữ điên cuồng gào thét, bà đứng bật dậy, gương mặt lạnh băng tiến về phía sân khấu. Đám đông vừa bất ngờ vừa dự đoán về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo trên sân khấu nên càng ầm ĩ hơn. Dù trước đó có tin đồn râm ran rằng hôn lễ sẽ bị hủy bỏ nhưng người trong cuộc chưa hề lên tiếng nên Phương Ly lúc này vẫn mang thân phận là con dâu tương lai của Giang gia.

Vậy mà trong khi mẹ chồng tương lai ngồi sờ sờ đây cô lại dám để người đàn ông khác còn là người yêu cũ ôm mình trước mặt bà cũng như dưới sự chứng kiến và theo dõi của hàng nghìn khán giả. Chưa hết, thậm chí lúc nãy cô còn lên tiếng ra mặt bảo vệ sự trong sạch của Lâm tổng giống như người vợ luôn tin tưởng chồng mình, nhắc lại chuyện xưa với nỗi nhung nhớ ánh mắt sâu đậm đầy tình yêu thương, hơn nữa tính cách của Giang phu nhân cả làng giải trí không ai không rõ nên bên dưới đoán chắc rằng bà sẽ lên tận đó cho cô một bài học, tệ nhất là một cái tát rồi lớn tiếng chê trách và nói lời hủy hôn vì Giang gia không thể dung thứ được một đứa con dâu mang nhiều tai tiếng như vậy, sau đó thì sẽ khiến tên tuổi cô vụt tắt hoàn toàn khỏi cái làng giải trí này. Tệ rồi, mọi chuyện thật sự tệ rồi… Phương Ly đó có thể tránh được bao nhiêu kiếp nạn nhưng may mắn chỉ đành dừng lại ở đây thôi. Phương Ly linh cảm được chuyện đáng sợ không chịu được đành mở mắt ra. Cô chết trân rồi theo bản năng đẩy mạnh người đang ôm chặt lấy mình ra, gương mặt phủ đầy sự căng thẳng và lo lắng khi tiếng bước chân càng lúc càng gần. Trời đã rất khuya, mấy phóng viên chờ đợi chuyện hay bên dưới lúc này cũng đã mệt mỏi, một người mất hết kiên nhẫn nên châm luôn mồi lửa vì muốn mau kết thúc mọi chuyện - Cô Phương Ly, có lời đồn rằng do những điều tiếng gần đây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh và danh dự của cô nên hôn lễ của cô cùng Giang tổng sẽ bị hủy bỏ, có phải là thật không? Giang phu nhân đánh ánh mắt về phía Phương Ly, giống như một ám hiệu nhưng hồi lâu Phương Ly vẫn bất động, ánh mắt thất thần nhìn xuống nền gạch bên dưới khiến bà phải ráng hết sức để kiềm chế cơn giận dữ để mở miệng - Tất cả đều là lời đồn thổi thôi.

Hôn lễ vẫn sẽ cử hành như dự định không có gì thay đổi, con trai và con dâu tương lai của tôi Phương Ly, tình cảm hai đứa vẫn bền chặt và gắn bó với nhau khắng khít, sau này này không nhọc lòng các vị lo lắng! Giọng nói bà lạnh lẽo nhưng tràn ngập khí phách phong thái của một nữ vương trên cao khiến người ta nghe xong không khỏi lạnh sóng lưng và không dám ngước nhìn thẳng. Bên dưới, vô số âm thanh bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt ngờ vực hướng thẳng lên sân khấu. Nhận ra điều đó, Giang phu nhân khẽ bước tới cạnh cô, vươn tay ra nắm lấy cánh tay Phương Ly, âm thanh nhẹ nhàng thúc giục cô đối diện với sự thật - Con mau nói cho những người ở đây biết đi, có phải là như vậy không? Phương Ly đứng yên bất động, sâu thẳm tận đáy lòng cô, nỗi đau khổ lại bùng lên… Lâm Hạo lườm Giang phu nhân, hai bàn tay anh nắm chặt lại, đôi mắt xanh sâu thẳm vô tận, do dự đắn đo hồi lâu rằng có nên giật cô lại không, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Anh không muốn làm Phương Ly thêm khó xử nữa… - Không phải con bảo có chuyện muốn tuyên bố sao? Mẹ nghĩ mọi người ở đây đều đang rất nóng lòng muốn biết đấy!

- Âm thanh dịu dàng nhưng đầy ẩn ý lại lần nữa tiếp cận Phương Ly. Trong vô thức những ngón tay trắng trẻo của bà bấu chặt vào da thịt cô giống như muốn nhắc nhở cô điều gì đó. Thời khắc Phương Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn, dường như mọi ánh sáng tươi đẹp trên thế gian này đều biến mất. Tất cả mọi người đều nhìn vào cô nhưng cô lại chẳng thấy ai hết… Hai bàn tay lạnh như băng, thân thể không ngừng run rẩy như sắp sửa bị cơn ác mộng nuốt chửng… Không phải tất cả câu chuyện tình yêu trên thế gian này đều có kết thúc tốt đẹp… Không phải những người yêu nhau đến cuối cùng đều sẽ về bên nhau… Tháng năm đằng đẵng, thế sự xoay vần, duyên phận bất giác đã tan biến… Nếu như không thể vứt bỏ được những vui vẻ và đau thương đã từng trải qua thì chỉ đành đem tất cả kỉ niệm cất vào một chiếc hộp khóa kín để rồi chôn sâu trong tận đáy lòng, mãi mãi không mở ra nữa.

- Chuyện mà tôi muốn tuyên bố trước khi kết thúc họp báo chính là…mồng năm tháng sau, hôn lễ của tôi và chồng sắp cưới sẽ được cử hành như dự định!
Bình Luận (0)
Comment