Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 47.2

_AAAAA

Phía sau lưng truyền đến âm thanh lạ làm cô dựng cả tóc gáy hét toáng lên rồi ôm chặt lấy người trước mặt.

- Anh ơi ! C…có……m….ma…a…..!!!!!!

- Buông ra, không phải ma…

- Đằng…đằng sau…kìa…!!!!

_GÂU GÂU

- Nghe rõ chưa, là chó chứ không phải ma, nhát gan vừa thôi, mau buông ra. - Đối phương bị cô ôm quá chặt bực bội quát

- A…chó, tôi…sợ chó dữ lắm…!!! - Cô phát hoảng càng ôm chặt hơn, úp mặt trước ngực anh

- "…"

- Sợ cướp, sợ ma, sợ chó, còn gì cô không sợ không? - Vài giây đứng hình anh nhướng mày bật ra một câu hỏi mang tính chất châm biếm

- Đây không phải là lúc để móc họng nhau đâu nhé. Hồi nhỏ tôi từng bị chó cắn nên…

_GÂU GÂU

- Đứng yên đó. - Lâm Hạo nói, một chút sợ hãi cũng không có

- Anh không cần bảo tôi đứng yên đâu, chân tôi…hết cử động được rồi.

- Tôi bảo con chó chứ không phải cô!

- "…"

- Thế tay cô cử động được không? Đừng có lợi dụng con chó mà giở trò với tôi.

Cô giật mình nhìn lại, cảnh tượng lúc này thật không trong sáng chút nào. Ôm, là ôm đó, còn là cô chủ động, lại ở nơi tối tăm hoang vắng hai người một chó.

Phương Ly ngượng ngùng đỏ mặt vội vàng thu vòng tay về. Vừa tức vừa xấu hổ, người ta là con gái không sợ thiệt thòi thì thôi chứ.

- GRUUU….GÂU, GÂU…

Con chó gầm gừ sủa lớn hơn, nhe hàm răng trắng sáng như muốn xông về phía này.

Lâm Hạo lập tức kéo mạnh người cô về phía sau rồi tiến lên vài bước như che chắn cho cô, giây phút đó không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy an toàn cùng yên tâm như vậy, lại thêm một chút cảm động.

Anh bình tĩnh, cực kì bình tĩnh nhìn vào mắt con chó.

Có ai ngờ ánh mắt lạnh lẽo mà cô rất ghét ở anh lại có tác dụng vào đúng lúc này, con chó không sủa thêm tiếng nào.

- Bây giờ tôi ném quả bóng cho nó, sau đó đếm 1,2,3 CÙNG chạy.

- Ừ. - Phương Ly run rẩy gật đầu

- Nếu không chạy thì có xảy ra mệnh hệ nào cũng đừng tìm đến tôi.

- Biết…biết rồi.

_1,2,…

Phương Ly chẳng biết gì cả, quay người lại cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, Con hẻm này sao tự dưng lại dài như vậy, mất một lúc mới thấy được ánh sáng bên ngoài.

Chân cô run rẩy, tròng mắt ngưng đọng lại. Bởi vì phía bên kia con đường có một chiếc ô tô đang đậu, ánh đèn pha chói lóa rọi sáng người con gái xõa tóc dài, mặc đầm đỏ đang đứng vuốt tóc phía trước.

Quan trọng hơn là…cô…cô gái đó có gương mặt giống…giống cô!

- M…ma…

Phương Ly tiếp tục la toáng lên rồi bỏ chạy thục mạng. May thay là cuối cùng cũng bình yên vô sự về đến cổng nhà.

Cô dừng lại, cúi người chống tay lên đầu gối thở hổn hển, mồ hôi trên trán tuôn ra thành từng giọt, lưng áo cũng ướt đẫm.

Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm Hạo ngay trước mắt, anh ta chạy sau mà, làm sao mà lại đến trước cô? Đây không phải cũng là ma đấy chứ?

Lâm Hạo lúc này đang đứng khoanh tay trước ngực dựa lưng dựa vào cánh cổng cao lớn của biệt thự. Ánh đèn đường soi bóng càng tăng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của anh, dáng vẻ cao ngạo nhưng lại phảng phất nét trầm buồn, tựa như một thiên sứ cô độc bị lãng quên giữa màn đêm lạnh giá.

Trước cảnh tượng này tim cô tự dưng đập nhanh một cách bất thường. Cô không biết mình bị cái gì nữa, nhưng phút chốc lại quên mất nỗi sợ hãi khi gặp ma áo đỏ vừa rồi.

Lâm Hạo nhận ra có người nhìn mình chằm chằm nên nghiêng đầu sang, mắt chạm vào mắt cô.

Tiếp theo đó…Lãng mạn sao? Hay là tiếng sét ái tình xẹt qua.

Không hề!

Ánh mắt anh như muốn đem cô cẩu đầu trảm khiến cô ban đầu giật nảy mình, sau đó sởn hết cả gai óc.

- Tôi…lại làm gì sai nữa sao?

Anh muốn nói có người bảo chân không cử động mà anh mới đếm đến hai đã chạy vù đi, báo hại anh suýt bị chó cắn, may là nhanh chân chạy vào con hẻm tắt.

Ấy vậy mà lúc nãy còn định dắt cô ta chạy, bây giờ bụng đứng chờ xem cô ta có về được đến nhà không?

- Cô bảo lúc nhỏ cô từng bị chó cắn? - Chân mày anh hơi nhướng lên

- Ừ, phải. - Phương Ly gật đầu xác nhận

- Chó mực à? - Lâm Hạo khóe môi cong lên một đường

- Không, là chó vàng, mà sao anh hỏi vậy?

Lâm Hạo không trả lời, dứt khoát quay người lại ấn chuông.

Mất ba giây để hiểu ra ẩn ý cũng là lúc máu nóng trong người cô xông lên tận não.

Chẳng phải ý anh ta muốn nói cô xui xẻo, đi cùng cô gặp đen đủi như chó mực sao?

Hừ, tiểu nhân, mở miệng ra chẳng có câu nào là đẹp đẽ cả!

Chị Cầm ra mở cửa nhìn hai người cô ngạc nhiên

- Thiếu gia cậu về rồi! - Rồi chị nhìn sang cô - Phương Ly em cũng chơi bóng rổ à, đổ mồ hôi nhiều vậy?

- "…"

- Hay là em thấy…thứ đó…

Cô không trả lời cứ cúi đầu lủi đi một mạch, cho đến khi đụng thêm một người

- Chị không nằm mơ chứ, bình thường em chơi đến sáng mà? - Gia Mỹ thật không dám tin cô có thể « tha » được Lâm Hạo về

- Cô ta phiền quá, không chơi được.

Anh phun ra một câu, cũng chẳng tỏ thêm thái độ gì, nhanh chân bước lên phòng

Rồi Gia Mỹ quay sang cô cười tươi như hoa

- Phương Ly, chị biết ngay mà, sự phiền phức của em rất hữu ích!

Chị Gia Mỹ có tính là đang khen cô không? Cô không hề vui một chút nào đâu nhé! Vừa rồi còn gặp ma nữa đấy!

- Chị cứ cười đi, em tắm rửa rồi đi ngủ đây, lần sau em không nghe chị ra sân bóng rổ nữa đâu.

- Hôm nay em làm tốt lắm. Em ngủ ngon nhé!

Có cảm giác chị Gia Mỹ dù cười nhưng trong lòng lại đang buồn phiền chuyện gì đó liên quan đến Lâm Hạo mà cô cũng chẳng rõ.

Mà sao anh ta phải tự hành hạ bản thân như vậy, trời tối rồi thì ngủ đi chứ, chơi bóng rổ có thể chơi ban ngày mà.

…………………….

Lâm Hạo nằm trên giường một lúc vẫn không chợp mắt được. Anh ngước nhìn lên trần nhà, kí ức năm đó chợt hiện về.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, mây trắng bềnh bồng. Trên sân bóng rổ, một cô gái đang ngồi một góc hướng ánh mắt chan chứa yêu thương và ngưỡng mộ về phía anh. Mỗi lần anh đưa bóng vào rổ liên tiếp là cô lại vỗ tay và hét to.

« BỐP BỐP BỐP, Lâm Hạo anh là nhất »

Khi anh quay lại nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười thuần khiết đáng yêu đó, đôi môi lại vô thức vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.

Nhờ có sự cổ vũ của cô nên anh dường như quên hết mệt mỏi, càng chơi càng hăng say.

Mỗi khi anh tập xong chưa kịp tiến đến gần thì cô đã lôi “dụng cụ” trong ba lô ra.

Cô nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, đồng thời đưa chai nước cho anh uống đỡ mệt, có khi còn lấy điện thoại ra không ngừng bấm nút chụp ảnh.

- Lần sau anh dạy em chơi nhé. - Cô gái níu níu tay anh, gương mặt rạng ngời, nụ cười hết sức đáng yêu

- Chơi bóng khó lắm, lại rất mệt nữa, không hợp với em đâu.

“Nhưng em muốn chơi, em muốn được chơi cùng anh.”

“Năn nỉ đó.”

“Một lần thôi.”

“Lâm Hạo dạy em đi mà.”

“Rồi rồi, anh dạy nhưng có học không được cũng không được dỗi”

- Xin hứa. - Cô gái giơ cao cánh tay nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hòa vào làn gió nhẹ

Vậy mà 15 phút sau

- Thôi em không chơi nữa, bóng rổ chỉ dành cho con trai thôi.

- Anh nói rồi mà, thôi thì em cứ ngoan ngoan ngồi mà nhìn anh chơi đi.

Chơi xong, cả hai lại ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ gần đó rồi cùng ngước nhìn lên bầu trời trong xanh. Khoảnh khắc ấy thật yên bình và hạnh phúc, chỉ có nụ cười và nhịp đập trái tim hai con người yêu nhau.

Chỉ đáng tiếc đấy đều là những chuyện mà cả đời này anh không thể bắt gặp lại cũng không hề muốn nhớ lại.

Vậy mà lúc nãy nhìn thấy cô gái đó, trong phút giây bất chợt lại rơi vào khoảng kí ức mơ hồ.

Có phải từ đầu cho cô ta vào nhà này thì đã định có những thứ trước sau gì cũng buộc phải đối mặt?
Bình Luận (0)
Comment