Trình Du Lễ hơi cụp mắt xuống, đôi chân dài thả lỏng, dáng vẻ lười nhác mà phong lưu.
Ánh hoàng hôn nhuốm lên vai và mái tóc anh một tầng sắc vàng ấm áp, phủ lên cả bầu không khí chút lười biếng của buổi chiều muộn.
Hai người đứng cách nhau không xa cũng chẳng gần, chẳng vội mở lời, trong khi xung quanh sân thể dục vẫn rộn ràng tiếng người. Nhưng cái thế giới nhỏ bé của họ lại như bị ngăn cách, chỉ còn lại sự mơ hồ, dịu dàng giữa cả hai.
Loa phát ra một bài hát ngọt ngào.
Tần Kiến Nguyệt vô thức khẽ cong môi, cảm xúc mềm mại trôi nổi trong dòng không khí mang theo hơi thở của mùa mới.
Cô hơi ngẩng đầu, liền thấy tấm lưng mảnh mai nhưng rắn rỏi của anh dưới lớp áo đồng phục.
Cho đến khi thầy thể dục từ xa gọi lớn: “Trình Du Lễ, lại đây phát nước!”
Anh đáp lại một tiếng: “Được.”
Nhưng không lập tức đi ngay, vẫn có chút chần chừ, đứng tại chỗ.
Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Còn nóng không?”
Cái đầu nhỏ bị ép dưới lớp mũ khẽ lắc qua lắc lại.
Tần Kiến Nguyệt cụp mắt xuống, dùng khóe mắt thấy được anh đã xoay người lại.
Rất nhanh sau đó, cô nghe giọng anh dịu dàng nói: “Đừng ăn bánh quy nữa, lát nữa cùng anh đi ăn tối đi.”
Cô ngẩn ra.
Anh hỏi lại: “Được không?”
Tần Kiến Nguyệt đáp: “Nhưng… hình như em sắp tập xong rồi. Chúng ta không cùng thời gian mà?”
Trình Du Lễ nói: “Yên tâm, anh sẽ không để em phải đợi.”
“Ừm…” Cô suy nghĩ một lát, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh định trốn tập sao? Thầy sẽ giận đấy.”
Trình Du Lễ không nhịn được bật cười: “Sao em ngoan thế này.”
Tần Kiến Nguyệt: “…”
Trước khi đi, anh còn chu đáo kéo mũ xuống lại cho cô.
Tần Kiến Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh rời đi, hai má lặng lẽ đỏ ửng.
Trình Du Lễ nói được làm được, không để cô phải chờ lâu. Anh sớm lẻn ra khỏi đội nghi thức, dẫn cô ra ngoài trường ăn tối.
Bầu trời xuân tối rất nhanh, lúc hai người rời trường, đêm đã đen kịt.
Sự thân mật lúc trò chuyện trước đó đã lọt vào mắt nhiều người.
Với một người luôn nhút nhát, cẩn trọng như Tần Kiến Nguyệt, được sánh bước bên nhân vật nổi bật nhất trường khiến cô vừa vui lại vừa lo.
Vì thế, cô cúi đầu lặng lẽ đi theo anh, giữa hai người thỉnh thoảng lại bị cắt ngang bởi những người qua đường.
Cô cố ý đi chậm lại một chút, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn.
Như thế lại khiến cô thấy yên tâm hơn.
Cô đã quen với việc giữ một khoảng cách an toàn giữa mình và anh.
Vị trí bên cạnh anh chưa bao giờ thuộc về cô.
Tần Kiến Nguyệt khẽ siết lấy dây đeo cặp, thận trọng từng bước đi.
Có lẽ Trình Du Lễ thấy lạ, bỗng dừng chân lại, ngoái đầu nhìn cô.
Tần Kiến Nguyệt lên tiếng giải thích: “Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút. Nhiều người đang nhìn anh quá, em cảm giác mình sắp bị ánh mắt họ siết chặt đến nghẹt thở rồi.”
Sự hoang mang vừa lố bịch vừa chân thật này khiến Trình Du Lễ hơi sững lại, rồi không nhịn được bật cười khẽ.
Anh không tiếp tục đi trước nữa, đứng yên tại chỗ đợi cô rón rén bước tới, sau đó mới nói: “Ánh mắt không thể siết chết người đâu, em cứ quen dần là được.”
Quen dần… Quen nghĩa là sao?
Cô có thể hiểu rằng, quen với việc đi bên cạnh anh không?
Tần Kiến Nguyệt lặng lẽ nhìn anh với chút mong đợi.
Trình Du Lễ dịu dàng nói tiếp: “Hơn nữa, em đi sát anh thì anh mới nhìn ra ai đang trừng mắt với em, để anh trừng lại giúp em. Có phải không?”
Tần Kiến Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ dây đeo cặp, chần chừ đáp: “Ừm… nhưng trừng lại cũng không cần thiết lắm, em đâu có thù dai như vậy.”
Anh cười đến mắt cong cong.
Tần Kiến Nguyệt ngẩn người nhìn nụ cười trong trẻo của anh.
Trong màn đêm cuồn cuộn sóng ngầm, dường như anh chính là món quà xinh đẹp mà số phận đã ban tặng.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, đừng căng thẳng.” Anh nói.
Cánh cửa quán “Mẹ Nấu” được đẩy ra, Tần Kiến Nguyệt theo sát phía sau.
Trong quán không có nhiều khách, hơi ấm lan tỏa khắp không gian.
Nhân lúc Trình Du Lễ đang gọi món, Tần Kiến Nguyệt vén mũ lưỡi trai lên, nhìn vào cửa kính.
Hai lọn tóc nghịch ngợm cuối cùng cũng đã được mũ ép xuống ngay ngắn.
Lúc này, cô mới hoàn toàn yên tâm tháo mũ ra.
Cô chỉnh lại tóc.
Trong tấm kính sáng bóng, Tần Kiến Nguyệt nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trung niên quen thuộc.
Tim cô chùng xuống —— Chết rồi, là thầy giám thị!
Giây tiếp theo, thầy giám thị tinh mắt nhận ra chàng trai cao ráo trong quán, liền cất tiếng chào: “Ơ? Trình Du Lễ? Hôm nay chỉ có mình em thôi à?”
Tần Kiến Nguyệt rụt vai lại, ngồi thu lu trên ghế trong góc.
Cảm giác giống như yêu đương vụng trộm rồi bị bắt quả tang vậy…
Trình Du Lễ bình tĩnh trả lời: “Không phải một mình.”
Nói xong, anh quay người bước thẳng về phía bàn của cô.
Anh ngồi xuống đối diện, còn Tần Kiến Nguyệt thì căng thẳng mấp máy môi nhắc anh bằng khẩu hình: “Chúng ta chờ thầy đi rồi hãy ngồi chung.”
Trình Du Lễ: “……”
Cô bé này, nhát gan đến mức nào vậy chứ?
Nói xong, Tần Kiến Nguyệt liền lặng lẽ xoay người, dịch ghế sang bàn khác với tốc độ ánh sáng.
Cố gắng giữ khoảng cách an toàn với anh để tránh bị thầy giám thị hiểu lầm.
Tiếng leng keng của chùm chìa khóa treo trên thắt lưng thầy giám thị khiến Tần Kiến Nguyệt càng thêm hoảng loạn.
Cô sợ rằng ngay giây tiếp theo sẽ bị tóm lại, bị xem như một học sinh yêu sớm hư hỏng.
Một giây trôi qua… Hai giây… Ba giây…
Trình Du Lễ bất ngờ đứng dậy, chỉ hai ba bước đã đi đến trước mặt Tần Kiến Nguyệt và ngồi xuống lần nữa.
Tần Kiến Nguyệt: “……”
Cô kinh ngạc liếc nhìn anh, lần này muốn trốn cũng chẳng còn chỗ mà trốn. Trong khi đó, Trình Du Lễ vẫn điềm nhiên như không.
Thầy giám thị ăn xong, đứng dậy, vừa nhìn thấy Tần Kiến Nguyệt liền ồ lên một tiếng đầy hào hứng: “Ôi chao, còn dẫn theo một cô bé xinh đẹp nữa cơ à?”
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trình Du Lễ bình thản đáp: “Đây là hội trưởng của em.”
Thầy giám thị thoáng ngạc nhiên: “Hội trưởng? Em tham gia câu lạc bộ rồi à?”
Anh trả lời: “Câu lạc bộ Kinh kịch.”
Thầy giám thị cúi xuống, nhìn kỹ Tần Kiến Nguyệt một chút rồi bật cười: “Ôi trời, nhận ra rồi, nhận ra rồi! Là cô bé hát Kinh kịch đây mà!”
Tần Kiến Nguyệt mặt nóng bừng, yếu ớt gật đầu: “Dạ… Chào thầy ạ.”
Thầy vỗ vai cô, hài lòng nói: “Tốt, tốt lắm! Tiếp tục cố gắng, góp phần phát triển văn hóa truyền thống của chúng ta nhé! Tất nhiên, cũng đừng để ảnh hưởng đến việc học.”
Tần Kiến Nguyệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Được, được ạ.”
Tán gẫu đôi câu, thầy giáo chào hai người rồi rời đi.
Đợi bóng người biến mất hoàn toàn, trái tim treo lơ lửng của cô mới chịu rơi xuống.
Cô tu ừng ực mấy ngụm nước, gương mặt vẫn còn chút hoảng hốt chưa hoàn hồn.
Còn người ngồi đối diện vẫn ung dung nhấp trà, trong mắt thậm chí còn ẩn chứa ý cười thích thú.
Thấy cô thở phào nhẹ nhõm, Trình Du Lễ chậm rãi hỏi: “Sao lại phải trốn?”
“Không… chỉ là… chỉ là…” Tần Kiến Nguyệt vò vò má, nói lắp bắp mãi không ra câu hoàn chỉnh.
“Chỉ là cái gì?”
Anh nghiêng đầu, chậm rãi hỏi tiếp: “Coi anh là bạn trai rồi à?”
Tần Kiến Nguyệt giật bắn, lập tức ngẩng phắt đầu lên: “Không có, không phải!”
Trình Du Lễ khẽ nhướng mày, giọng điệu đầy ẩn ý: “Không phải?”
Cô đứng hình, ngẩn người cả buổi trời.
Trình Du Lễ nói không sai. Thân ngay không sợ bóng nghiêng, rõ ràng chỉ là quan hệ hội trưởng và hội viên, có gì mà phải trốn đâu chứ…
Là cô tự suy diễn, tâm tư rối ren, nên mới có cảm giác chột dạ như làm chuyện xấu.
Bị vài câu nói của anh chọc đến đỏ mặt, Tần Kiến Nguyệt cụp mắt, ngón tay vô thức đặt trên đầu gối, không dám động đậy.
May mà đúng lúc đó, thức ăn được bưng lên.
Nhân viên phục vụ vừa đặt xong bát đũa xuống bàn.
Ngay khoảnh khắc ấy—
Một bóng người bất ngờ lướt đến như cơn gió.
Một nam sinh đột ngột ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Tần Kiến Nguyệt.
Cô giật nảy mình.
Trình Du Lễ liếc mắt nhìn người vừa đến, khẽ cau mày, có vẻ như không vui vì bị quấy rầy.
Là bạn cùng lớp của anh—Trương Tự Thần.
“Mượn bàn ngồi ké chút, không phiền chứ, em gái?” Trương Tự Thần nhét hai tay vào túi, hơi nghiêng người về phía Tần Kiến Nguyệt, giọng điệu tự nhiên như thân quen từ lâu.
Tần Kiến Nguyệt thoải mái đáp: “Ồ, được chứ. Dù sao hai bọn em cũng ăn không hết nhiều món thế này.”
Trình Du Lễ lạnh nhạt lên tiếng, cắt ngang: “Ai là em gái cậu?”
Trương Tự Thần cười tỉnh bơ: “Đây không phải đàn em sao? Gọi em gái thì có gì sai?”
Tần Kiến Nguyệt vô tư gật đầu: “Không sai, đúng mà.”
Trình Du Lễ lặng lẽ liếc nhìn cô một cái.
Tần Kiến Nguyệt biết đến Trương Tự Thần, vì cậu ta có quan hệ khá tốt với Trình Du Lễ.
Cô từng vô thức để ý nên cũng nhận ra gương mặt này.
Cậu ta tính cách phóng khoáng, mồm miệng dẻo quẹo, phong lưu đa tình, nổi danh là tay sát gái trong trường, thay bạn gái như thay áo.
Khác hẳn với Trình Du Lễ—một người trầm ổn, lạnh lùng.
Trương Tự Thần lại là kiểu người nhiệt tình rực lửa.
Cậu ta đi thẳng vào vấn đề, hỏi Tần Kiến Nguyệt: “Chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Cô lắc đầu, cẩn trọng đáp: “Chắc là chưa đâu.”
“Em tên gì?”
“Tần Kiến Nguyệt. ‘Kiến’ trong ‘nhìn thấy’, ‘Nguyệt’ là ‘mặt trăng’.”
“Anh tên Trương Tự Thần, giờ thì biết nhau rồi.” Cậu thiếu niên mỉm cười thân thiện, nhìn cô với vẻ hào sảng.
Tần Kiến Nguyệt đáp: “Ừm ừm, chào anh.”
“Anh vừa thấy em ở sân vận động. Em lớp 10-15 đúng không? Anh còn tưởng em cũng ở lại đến sáu giờ, sao đi sớm vậy?”
Chưa nói dứt câu, cô đột nhiên nhận ra mình lỡ miệng, câu nói chết cứng trong cổ họng.
Cô căng thẳng liếc sang Trình Du Lễ, rồi lại lo lắng nhìn Trương Tự Thần.
Tần Kiến Nguyệt vội giải thích: “Bọn em khác nhau mà, đội nghi lễ vốn dĩ ít việc hơn đội điền kinh rất nhiều…”
Trương Tự Thần cười thích thú: “Ồ? Em còn biết anh ở đội điền kinh cơ à?”
Cậu ta nhìn về phía Trình Du Lễ, tò mò hỏi: “Cậu nói với cô ấy à?”
Trình Du Lễ không lên tiếng, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Tần Kiến Nguyệt vội nói: “Không phải đâu, em thấy tên anh trong danh sách.”
Trương Tự Thần cười ha hả: “Vậy trí nhớ em cũng tốt đấy. Anh cứ tưởng tên mình bình thường lắm, không ngờ chỉ liếc một cái mà em nhớ luôn.”
Mấy chữ “liếc một cái mà nhớ luôn” khiến Tần Kiến Nguyệt chột dạ đến đỏ bừng mặt.
Trương Tự Thần tiếp tục: “Xem ra là có duyên, hay là anh nhận em làm em gái nhé?”
Trình Du Lễ chỉ vào món ăn trên bàn, kịp thời cắt ngang: “Ăn đi, đồ ăn nguội rồi.”
Tần Kiến Nguyệt cầm đũa lên: “Ăn, ăn nào.”
Trương Tự Thần cũng nhấc đũa, quay sang Trình Du Lễ, bĩu môi: “Cậu đúng là chuyên gia phá đám.”
Trình Du Lễ chẳng có tâm trạng ăn uống.
Cậu ta đang cố cảm nhận xem giữa hai người đối diện có gì đó khác thường không.
Tần Kiến Nguyệt sao lại biết chuyện của Trương Tự Thần? Mà đã biết rồi, tại sao lúc đầu còn giấu giấu giếm giếm, không nói thẳng ra? Rõ ràng ánh mắt của cô rất không tự nhiên.
Cậu ta nghĩ đến một khả năng—cô ấy thích Trương Tự Thần.
Đôi đũa đang gắp miếng thịt chậm rãi thu về.
Ai mới là người phá đám đây?
Bỗng chốc, cậu chẳng muốn ăn gì nữa.
Nói cho cùng, chỉ là mối quan hệ chủ tịch câu lạc bộ và hội viên, nhưng trong lòng Trình Du Lễ lại vô cớ dâng lên cảm giác khó chịu như bị người khác “đào góc tường”.
Cậu ta chống cằm, không nhìn về phía hai người đang cười nói vui vẻ kia nữa. Nhưng dù không nhìn, mấy câu khoác lác bất tận của Trương Tự Thần vẫn lọt vào tai từng chữ một.
Tần Kiến Nguyệt vẫn lịch sự cười hùa theo.
Trông có vẻ rất hợp nhau.
Nếu đúng như cậu nghĩ, thì có lẽ cậu đã vô tình tạo điều kiện se duyên cho họ, cũng coi như làm được chuyện tốt.
Nghe cũng không tệ.
Cậu ta lại cầm đũa lên, chuẩn bị gắp thức ăn.
Nhưng vừa nghĩ đến chiếc đèn quất nhỏ kia—chiếc đèn duy nhất, đặc biệt nhất—
Nếu người tham gia câu lạc bộ là Trương Tự Thần, cô ấy có tỉ mỉ chuẩn bị một chiếc cho cậu ta không?
Vậy ra, cái “đặc biệt” mà cậu vẫn nghĩ, vốn dĩ chẳng hề đặc biệt.
Cái đặc biệt không phải là Trình Du Lễ, mà chỉ là thân phận “học sinh lớp 12” của cậu ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trình Du Lễ hoàn toàn mất hứng ăn uống.
Tối hôm đó, về đến nhà, Trình Du Lễ hiếm khi chịu ngồi làm bài tập vào buổi tối, nhưng mới giải được vài bài đã bắt đầu mất tập trung.
Cậu ta lấy điện thoại ra, lướt xem mấy tấm ảnh tự chụp của Trương Tự Thần.
Tò mò—cô ấy thích kiểu người này sao?
Học sinh chuyên thể thao, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, mối tình dài nhất không quá hai tháng, viết hoa và gạch chân ba lần chữ “lăng nhăng”.
Xung quanh Trình Du Lễ không thiếu những tên đào hoa, nhưng cậu chưa bao giờ ghen tị với kiểu người suốt ngày vây quanh con gái. Chỉ cần tưởng tượng đến kiểu cuộc sống đó thôi cũng thấy nhức đầu.
Với một người không thích sự mới lạ chóng vánh như cậu, thì cái cảnh cứ vài ngày lại phải làm quen với một cô gái khác chẳng khác nào một sự tiêu hao thể xác lẫn tinh thần.
Vậy mà bây giờ, lần đầu tiên cậu lại bị tò mò thôi thúc phải suy nghĩ.
Đổi góc độ mà nói, những cô gái đó đổ xô vào cậu ta, là vì cái gì?
Trình Du Lễ buông bút xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế, vắt óc suy nghĩ.
Rốt cuộc thích hắn ta ở điểm nào?
Cơ bụng?
Qua lớp sơ mi mỏng, Trình Du Lễ đặt tay lên bụng mình, cảm nhận được những đường nét rắn rỏi, chỉ cần siết nhẹ là cơ bắp hiện lên rõ ràng.
Cũng đâu có thua kém gì.
Không được.
Trình Du Lễ đưa mắt nhìn ra ngoài, mặt nước trong hồ bơi ngoài sân lấp lánh phản chiếu ánh trăng.
Trở lại phòng ngủ, cậu thay đồ.
Lúc cậu ra ngoài, bà nội Thẩm Tịnh Phàn đang đọc kinh thư. Nhìn cháu trai ăn mặc thế này, bà sững sờ: “Đêm hôm thế này, con định đi đâu?”
Trình Du Lễ lười biếng đáp một tiếng: “Đi bơi.”
Bà cụ nhìn đồng hồ, ánh mắt lộ rõ vẻ “ta không hiểu, nhưng ta vô cùng sốc”.
Thôi kệ đi.
Trình Du Lễ cảm thấy chẳng đáng để bản thân khó chịu vì chuyện này.
Mấy cái suy nghĩ so đo linh tinh chỉ làm con người ta trở nên kỳ quặc. Lòng dạ hẹp hòi chẳng khác nào mắt kim khâu, nhìn vào chỉ thấy khó coi.
—
Vài ngày sau, như thường lệ, cậu cùng Trương Tự Thần trốn học đi chơi game.
Mọi chuyện vẫn vui vẻ như mọi khi.
Cho đến khi—
Trương Tự Thần đột nhiên hỏi một câu đúng chỗ đau: “Ê, dạo này sao không thấy ông rủ em gái tôi đi chơi nữa?”
Trình Du Lễ khẽ nhíu mày, khó chịu liếc hắn một cái: “Em gái ông?”
Trương Tự Thần cười tủm tỉm: “Là Kiến Nguyệt chứ ai.”
…..Kiến Nguyệt?
Vẫn có thể thân mật mà trông đường hoàng như vậy.
Trình Du Lễ nhất thời không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hai giây sau, Trương Tự Thần bỗng hét lên: “Má nó! Ông vừa ném bom giết tôi à?!”
Trình Du Lễ nhàn nhạt đáp: “Chướng mắt.”
Trương Tự Thần chửi ầm lên.
Thoát Game. Máy tính tắt.
Trình Du Lễ đứng dậy, thản nhiên nói: “Không chơi nữa. Đi tập luyện.”
Trương Tự Thần nhìn đồng hồ, vội vã vác cặp chạy theo. Hai người ra khỏi tiệm net, hướng về phía trường.
Cậu ta đuổi kịp, tò mò hỏi: “Có chuyện này tôi vẫn không hiểu. Sao tự nhiên ông lại không đi du học nữa?”
Trình Du Lễ liếc hắn một cái: “Ra nước ngoài có gì hay?”
Trương Tự Thần vắt tay lên vai cậu, cười cười: “Lấy bằng xịn, du học sinh về nước được ưu tiên. Nghe nói chương trình học còn nhẹ nhàng. Nhất là với thân phận của ông, ra đó chắc được chăm lo tận răng. Nếu nhà tôi có điều kiện, tôi cũng đi tận hưởng rồi.”
Trình Du Lễ hờ hững đáp: “Cũng không nhẹ nhàng đến thế.”
Rồi cậu nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ: “Ông đi học chỉ để ‘lấy bằng xịn’ và ‘tận hưởng’ à?”
Trương Tự Thần vốn chẳng phải kiểu người có chí tiến thủ. Hắn không thèm để ý đến lời mỉa mai kia, chỉ hỏi ngược lại: “Ông cứng đầu thế, ba mẹ chịu đồng ý chắc?”
Nhắc đến chuyện này, đúng là đau đầu muốn nổ tung.
Trình Du Lễ thở dài: “Không đồng ý.”
Trình Càn thậm chí còn từng đe dọa sẽ đánh gãy chân cậu.
“Ông không sợ ông nội ông làm thật à?”
“Chỉ dọa thôi, ông ấy không nỡ đâu.”
Trương Tự Thần phì cười.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện bâng quơ.
Bỗng phía đối diện có một nhóm nữ sinh đi tới, vừa trông thấy hai người bọn họ, tiếng trò chuyện lập tức nhỏ lại, mấy cô gái ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Chờ nhóm kia đi qua, Trương Tự Thần ghé sát vào tai Trình Du Lễ, cười như không cười, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Con bé cột tóc đuôi ngựa kia chắc chắn có ý với ông.”
“Ai cơ?” Trình Du Lễ còn chẳng buồn để ý mấy người xung quanh, ngạc nhiên nhìn Trương Tự Thần, “Sao ông nhìn ra được vậy?”
Trương Tự Thần nhún vai: “Thích ai thì ánh mắt không giấu nổi đâu.”
“Thế à?”
Trình Du Lễ đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Tần Kiến Nguyệt khi nhìn Trương Tự Thần.
Nhưng cậu lại không đủ nhạy bén để đoán ra điều đó có ý nghĩa gì.
Trương Tự Thần thở dài: “Thật muốn tìm một em lớp 10 yêu thử xem sao.”
Ánh mắt Trình Du Lễ lạnh xuống: “Ông có thể làm người được không?”
“Tôi làm gì mà không phải người?” Trương Tự Thần vô tội đáp, rồi chợt hỏi, “Nói thật, ông không có ý định tán em gái tôi chứ? Nếu ông không ra tay thì tôi không khách sáo đâu đấy.”
Hai chữ “em gái tôi” lặp đi lặp lại nghe mà phát bực.
Giọng Trình Du Lễ lạnh hẳn: “Em ấy từng gọi ông là anh chưa?”
Trương Tự Thần đáp ngay: “Có rồi chứ sao.”
Trình Du Lễ khựng lại một chút, nhíu mày hỏi: “Khi nào?”
“Hôm qua gặp ở căng-tin. Tôi bảo—không gọi anh thì đừng hòng đi.”
Xem ra, cô ấy bị ép buộc chứ chẳng phải tự nguyện.
Trình Du Lễ lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút: “Dưa hái ép không ngọt, ông bỏ ý định đó đi.”
Phía trước sắp đến sân vận động.
Cả hai đồng thời nhìn thấy Tần Kiến Nguyệt cùng một cô gái lớp bên cạnh đang đi tới.
Trương Tự Thần hất cằm: “Em gái tôi tới rồi! Tôi đi xin tài khoản Q.Q đây!”
Trình Du Lễ dừng bước, đứng yên nhìn Trương Tự Thần lao thẳng về phía Tần Kiến Nguyệt.
Cô bị Trương Tự Thần làm giật mình, ngơ ngác nhìn cậu ta.
Trương Tự Thần nói gì đó, Tần Kiến Nguyệt gật đầu, miệng đáp “được thôi”, sau đó lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn thêm bạn.
Trình Du Lễ không muốn nhìn nữa, quay ánh mắt sang chỗ khác.
Trong lúc chờ Trương Tự Thần gửi lời mời kết bạn, Tần Kiến Nguyệt lén nhìn về phía Trình Du Lễ.
Anh mặc đồng phục xuân sạch sẽ, dựa vào tay vịn cầu thang ở khán đài.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng hôm nay trông anh ấy có vẻ tâm trạng không tốt.
Rất muốn hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng sự quan tâm của Tần Kiến Nguyệt luôn phải trải qua một trận đấu tranh tư tưởng mới có thể thốt ra thành lời. Nếu lát nữa có cơ hội nói chuyện, cô sẽ giả vờ như vô tình mà hỏi thử.
Cô đang ngẩn người nhìn Trình Du Lễ, rất nhanh sau đó, Trương Tự Thần lên tiếng: “Xong rồi!”
Nghe thấy vậy, Trình Du Lễ lập tức nhìn sang, bắt gặp ánh mắt lén lút của Tần Kiến Nguyệt.
Cô vội vã dời mắt đi, hoảng loạn bấm đồng ý kết bạn trên giao diện điện thoại.
Trương Tự Thần cười híp mắt, nhập tên mình vào danh bạ của cô, hai người kề sát nhau đến mức đầu gần như chạm vào nhau.
Bóng họ chồng lên nhau.
Tần Kiến Nguyệt nhận ra sự thân mật hơi quá mức này, liền né ra một chút để giữ khoảng cách.
Để xua đi sự lúng túng vì bị bắt gặp đang nhìn lén Trình Du Lễ, cô đành phải cố tỏ ra vui vẻ, nói cười rôm rả với Trương Tự Thần.
Trương Tự Thần hỏi: “Em về nhà đi tuyến xe nào?”
Tần Kiến Nguyệt đáp: “118.”
“Trùng hợp ghê, chúng ta cùng đường. Tối nay về chung nhé?”
“Thế à?”
Tần Kiến Nguyệt lại liếc nhìn Trình Du Lễ.
Cậu không hề quay sang, góc nghiêng lạnh lùng, không đoán được cảm xúc.
Cô hờ hững gật đầu với Trương Tự Thần: “Dạ, cũng được.”
Thật ra, có về chung với Trương Tự Thần hay không cũng chẳng quan trọng.
Chỉ là cô không giỏi từ chối người khác mà thôi.
“Đi thôi.”
Giọng nói trầm thấp của Trình Du Lễ vang lên bên tai.
Tần Kiến Nguyệt giật mình, tưởng rằng cậu đang nói với mình, nhưng hóa ra người bị kéo đi lại là Trương Tự Thần.
Không kịp nói gì.
Tần Kiến Nguyệt càng thêm lo lắng, chẳng lẽ anh ấy đang giận cô sao?
Cô cẩn thận nhớ lại, hình như mình đâu có làm gì quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Tần Kiến Nguyệt lại càng không dám tùy tiện bước lên bắt chuyện.
Mới quen mà đã bị ghét thì chẳng phải rất đáng buồn sao?
Cô bất an cắn môi, tự tưởng tượng một vở kịch buồn bã, rồi xoay người chạy ra giữa sân vận động để tập hợp đội hình.
Sau buổi huấn luyện hôm nay, Tần Kiến Nguyệt mang theo tâm trạng rã rời sau một ngày vất vả, đi đến trạm xe buýt.
Vừa đợi xe, cô vừa lật xem bài kiểm tra tháng.
Trương Tự Thần quả nhiên giữ lời, đến đợi xe cùng cô.
Tần Kiến Nguyệt nghe thấy giọng anh gọi “Học muội!” từ xa, liền ngẩng lên một cách bình thản.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên cạnh Trương Tự Thần— Trình Du Lễ.
Hôm nay tài xế của anh ấy không đến sao?
Trương Tự Thần cười híp mắt: “Đúng là trùng hợp, cả ba chúng ta đều đi cùng một chuyến xe.”
“Dạ…” Tần Kiến Nguyệt cười gượng gạo, “Học trưởng, em cứ tưởng mọi người đều có xe đưa đón chứ.”
Trình Du Lễ thản nhiên nói: “Hôm nay tình cờ không có ai đến đón.”
Trương Tự Thần đứng giữa hai người họ, nhưng trong mắt Tần Kiến Nguyệt, sự hiện diện của anh dường như mờ nhạt.
Cô vừa lắng nghe Trương Tự Thần nói chuyện, vừa dùng khóe mắt quan sát từng cử động của Trình Du Lễ.
Trực giác vẫn mách bảo cô rằng, hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt.
Trình Du Lễ lạnh lùng đứng đó, vẻ mặt không cảm xúc.
Tần Kiến Nguyệt thầm nghĩ, rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?
Trương Tự Thần vui vẻ, nhiệt tình kể về những chuyện thú vị trong đội điền kinh.
Cuối cùng, khi anh tinh ý nhìn thấy chiếc xe buýt đang chạy tới, liền nói với hai người bên cạnh: “Xe tới rồi, đi thôi.”
Trên xe khá vắng, Tần Kiến Nguyệt ngồi ở hàng ghế áp chót. Trương Tự Thần ngồi ngay ghế trống phía trước cô. Trình Du Lễ ngồi bên trái, cách cô một lối đi.
Trương Tự Thần xoay người, chống tay lên lưng ghế, tò mò hỏi: “Anh nhớ hồi bọn anh học lớp 10, mấy nữ sinh cầm bảng tên đều mặc cái gì nhỉ… à, váy JK? Năm nay các em mặc kiểu gì?”
Tần Kiến Nguyệt đáp: “Năm nay không có đồng phục chung cho toàn khối, váy sẽ phối theo áo lớp của từng lớp. Giáo viên chủ nhiệm bọn em thấy không cần quá màu mè, nên bắt bọn em mặc đồng phục trường luôn.”
“Không đến mức vậy chứ? Đại hội thể thao còn có đài truyền hình đến quay mà, sao lại qua loa thế này? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai vậy? Quá thiếu trách nhiệm rồi.”
Tần Kiến Nguyệt không bán đứng giáo viên của mình: “Vì sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, giáo viên của em khá nghiêm khắc, thầy ấy muốn bọn em tập trung vào việc học hơn.”
“Trời ơi, lại câu này! Nghe đến nhức hết cả đầu.” Trương Tự Thần ôm trán, làm bộ đau khổ, “Ngoài miệng thì cứ nói phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, lao động, nhưng sau lưng thì chỉ chăm chăm bắt học. Một năm cũng chỉ có hai lần đại hội thể thao, chẳng lẽ không thể để học sinh thư giãn một chút sao? Hay là bảo thầy em luôn đi, lớp em đừng tham gia nữa. Bọn anh ở dưới thi đấu, lớp em ở trên làm bài kiểm tra, thế mới đúng ý thầy chứ gì?”
Tần Kiến Nguyệt nghĩ ngợi một chút, đáp: “Thật ra em thấy thầy cũng có lý. Mặc gì cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là hình thức thôi. Đồng phục lớp có đẹp cũng không quyết định thành tích thi đấu mà.”
Trương Tự Thần ngẫm nghĩ, gật đầu: “Em nói cũng đúng.”
Hai người trò chuyện rôm rả một lúc lâu.
Trình Du Lễ nhắm mắt, trông có vẻ đang ngủ, nhưng thực chất vẫn tỉnh táo.
Trương Tự Thần lại kéo Tần Kiến Nguyệt vào mấy câu khoe khoang về thành tích thể thao của mình.
Không lâu sau, xe lắc lư khiến cậu ta bắt đầu thấy mệt, mà Tần Kiến Nguyệt cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa.
Thế là Trương Tự Thần tựa đầu vào cửa sổ chợp mắt.
Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tần Kiến Nguyệt nhận ra Trình Du Lễ đã im lặng từ lâu.
Cô lặng lẽ liếc sang, nhìn hàng mi rủ xuống của cậu dưới ánh đèn đường, đổ bóng lên gương mặt sạch sẽ, tạo thành một mảng tối mơ hồ.
Sợ anh ấy mở mắt ra rồi lại bắt gặp ánh nhìn của mình, cô không dám nhìn lâu.
Thu lại ánh mắt, cô lấy MP3 từ trong cặp, gỡ rối dây tai nghe lộn xộn, chuẩn bị nghe nhạc một lúc.
Chưa được bao lâu, bên tai chợt vang lên một câu hỏi trầm thấp: “Thích cậu ta à?”
Ngón tay thiếu nữ đang mân mê sợi dây tai nghe rối bời bỗng khựng lại. Cô bối rối đặt tai nghe lại lên đầu gối, giống như tâm trạng mình lúc này—hỗn loạn và rối tung.
Cô nghiêng đầu nhìn Trình Du Lễ, ngơ ngác đáp: “Không mà, sao anh lại nói vậy?”
Cậu hơi mở mắt, liếc nhìn cô.
Trên ghế cuối xe buýt không có đèn, Tần Kiến Nguyệt chỉ có thể dựa vào ánh đèn lờ mờ bên ngoài để đoán nét mặt của anh.
Dường như có ý cười, nhưng không hẳn là ấm áp.
Ngược lại, còn có chút giễu cợt: “Thế sao em lại gọi người ta là anh?”
Cô ngẩn ra: “Hả? Em đâu có gọi là anh đâu?”
Nghĩ một chút, có phải lúc ở căng-tin không?
“À… vì anh ấy chặn đường em, không cho em đi. Em không còn cách nào khác.”
Trình Du Lễ nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, rồi khẽ cười, không có ý trách móc: “Biết rồi.”
Nụ cười đến muộn này cuối cùng cũng khiến cô nhẹ nhõm một chút, vơi bớt phần nào mối bận tâm trong lòng.
Tần Kiến Nguyệt cúi đầu xuống, ấn nút chọn bài trên MP3 một cách vô thức.
Tách… tách…
Mới nhấn hai lần, tai nghe còn chưa kịp đeo lên tai, Trình Du Lễ bỗng nhiên đứng dậy.
Cô ngạc nhiên ngước lên nhìn cậu.
Trình Du Lễ hất cằm về phía cô, ra hiệu cho cô ngồi dịch vào trong.
Tim đập loạn xạ, Tần Kiến Nguyệt khẽ chỉnh lại chiếc cặp trên đầu gối, ngoan ngoãn nhích vào trong, nhường chỗ cho anh.
Anh ngồi xuống.
Hơi thở mát lạnh tự nhiên toát ra từ người thiếu niên, hòa lẫn với chút ấm áp khiến người ta muốn đến gần.
Những cảm giác mâu thuẫn và phức tạp bủa vây lấy cô, cuối cùng hóa thành từng đợt nóng lan lên gò má.
Đầu gối vô tình chạm vào nhau, cô hoảng hốt rụt chân lại.
“Em muốn mặc váy không?” Trình Du Lễ hơi nghiêng đầu, hạ mắt nhìn cô.
Khoảng cách gần đến mức giọng cậu trở nên thân mật, như thể họ đang thủ thỉ trong giấc mơ, khi cô và anh ôm nhau thật chặt.
Tần Kiến Nguyệt khẽ lắc đầu, nhỏ giọng lặp lại: “Thầy bảo chúng em phải mặc đồng phục lớp.”
Cậu nói: “Đừng để ý thầy giáo, em có muốn không?”
Cô đáp, giọng nói có chút ấm ức: “Em muốn hay không không quan trọng, thầy sẽ không đồng ý đâu.”
“Không thử thì sao biết?” Trình Du Lễ khẳng định chắc nịch, “Chỉ cần em muốn, anh nói là được.”
Tần Kiến Nguyệt: “……”
Cậu lại nói: “Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì tiếc lắm.”
Giữa màn đêm rực rỡ, Tần Kiến Nguyệt cúi mắt, không biết đang nghĩ gì. Ngón tay cô bất an đan vào nhau, sợi dây tai nghe đang tháo dở nằm yên trên đầu gối.
Cô phản bác khẽ: “Chưa chắc đâu, có thể năm sau em cũng được lên sân khấu mà.”
“Cũng đúng.” Trình Du Lễ khẽ cong môi, nhưng giọng nói lại trầm xuống vài phần, “Nhưng khi đó, không phải ai cũng có cơ hội được thấy nữa.”
Những sợi dây tai nghe rối rắm cuối cùng bị cậu cầm lên, nhẹ nhàng gỡ ra chỉ trong vài động tác.
Cậu đưa cho cô một bên, giữ lại một bên cho mình.
Ngay sau đó, một giai điệu mềm mại rơi vào màn đêm tĩnh lặng, vang vọng bên tai họ.
Trình Du Lễ liếc nhìn màn hình hiển thị—bài hát này tên là “Nghe thấy tiếng mưa rơi”.
Một đêm không có mưa, nhưng tiếng mưa lại cuồn cuộn vang lên trong tai nghe.
Dưới bầu trời đêm loang lổ ánh sáng, họ để mặc bản thân trôi theo gợn sóng của giai điệu, lắc lư theo từng nhịp xe lăn bánh về phía trước.
Bài hát cứ lặp đi lặp lại, như thể không có điểm dừng, hết lần này đến lần khác phát từ đầu.
Không ai đổi bài, cũng không ai lên tiếng, chỉ để mặc nó vang lên mãi.
Trong tiếng nhạc miên man kéo dài, Tần Kiến Nguyệt dần đánh mất đi mọi cảm giác.
Cuối cùng, thứ duy nhất còn đọng lại bên cô là âm điệu dịu êm vờn quanh tai, là cảnh vật thành phố ngoài cửa sổ bị xáo trộn thành một mảng mơ hồ xám xịt.
Chỉ có đường nét gương mặt nghiêng nghiêng của chàng trai bên cạnh—rõ ràng chỉ là một bóng hình thoáng qua trong khóe mắt, một đường viền nhàn nhạt được phác thảo bởi ánh sáng hắt vào.
Thế nhưng, so với tất cả những ngọn đèn neon ngoài kia, bóng hình ấy lại rực rỡ hơn bất cứ điều gì—rực rỡ đến vĩnh hằng.
Lúc này đây, cả thế giới như nghiêng về phía cậu.
Nếu chuyến hành trình này cũng có thể giống như bài hát kia, mãi mãi không kết thúc thì tốt biết bao.
Thế nhưng, dù bài hát có thể phát mãi không ngừng, chuyến xe rồi cũng đến lúc phải dừng.
Cuối cùng, khi Tần Kiến Nguyệt đến trạm Lan Lâu, Trình Du Lễ tháo tai nghe, trả lại cho cô: “Mai gặp.”
Tần Kiến Nguyệt cũng nhẹ giọng chào tạm biệt: “Mai gặp.”
Đứng giữa con đường vắng lặng, cô dõi theo chiếc xe buýt dần khuất xa, cảm giác xúc động và luyến tiếc bất chợt ập đến.
Về đến nhà, Giang Hoài và Tần Y đã ngồi vào bàn ăn. Tần Kiến Nguyệt rửa tay rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Chiếc tivi bên cạnh đang chiếu một bộ phim thần tượng cũ.
Cô vốn dĩ chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng diễn biến trên màn hình lại thu hút cô ngẩng lên theo dõi.
Phim chiếu đến cảnh nữ chính khoác lên mình chiếc váy công chúa lộng lẫy, đến buổi hẹn cùng bạch mã hoàng tử.
Giữa những thước phim đẹp đẽ, họ khiêu vũ giữa sàn nhảy, ánh đèn rọi xuống khiến mọi thứ càng trở nên huyền ảo.
Cô gái vốn ngày thường luôn giản dị và mờ nhạt, giờ đây dưới lớp trang phục lộng lẫy lại khiến mọi người đều kinh ngạc, trầm trồ.
Tần Kiến Nguyệt từ nhỏ đã thích những câu chuyện về sự lột xác như thế này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, bản thân cũng sẽ có cơ hội hóa thân thành công chúa.
Trở thành tâm điểm giữa đám đông—đó là điều cô chưa bao giờ dám mơ đến.
Ngậm đầu đũa giữa môi, cô lặng lẽ ngẩn người.
Làm xong bài tập, nằm trở lại trên giường, Tần Kiến Nguyệt mở điện thoại ra, nhìn thấy hàng loạt thông báo tin nhắn nhảy ra liên tục.
Trương Tự Thần để lại mấy chữ trên bảng tin nhắn của cô
Tần Kiến Nguyệt đang cân nhắc xem nên đáp lại anh ấy thế nào cho lịch sự.
Thế nhưng, còn chưa kịp gõ xong, tin nhắn mới lại liên tục bật lên. Hết tin này đến tin khác, cứ như bị lỗi vậy, vèo vèo không dứt.
Tần Kiến Nguyệt sững sờ nhìn bảng tin nhắn của mình, thấy Trình Du Lễ đã gửi đến mười biểu tượng quả quýt. Ánh mắt cô tràn đầy vẻ khó tin.
Không nhiều không ít, đúng mười tin nhắn, vừa vặn lấp đầy cả một trang.
Tần Kiến Nguyệt không hiểu đây có ý nghĩa gì, suy nghĩ một lúc vẫn không có đầu mối, bèn gõ vào khung trò chuyện của anh:”Sao anh lại gửi nhiều tin như vậy?”
Trình Du Lễ: “Xin lỗi, điện thoại của anh bị lag.”
A… Vậy mà mạng của anh ấy lại “biết điều” ghê, vừa hay làm cho tin nhắn của Trương Tự Thần bị đẩy ra ngoài luôn.
Tần Kiến Nguyệt bỗng cảm thấy sự trùng hợp này có chút buồn cười.
Trong đêm yên bình và thư thái ấy, cô đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, Tần Kiến Nguyệt hóa thân thành nữ chính trong phim truyền hình, khoác lên mình chiếc váy dài rực rỡ màu đỏ, đi đôi giày cao gót, cùng Trình Du Lễ, người mặc bộ vest chỉnh tề, khiêu vũ. Trong giấc mơ, khiêu vũ trở thành một kỹ năng mà cô bỗng dưng thành thạo. Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh lại mang một vẻ dịu dàng bất ngờ. Tình cảm ấm áp, ướt át ấy khiến cô chìm đắm, hồi lâu vẫn không thể thoát ra.
Vào cuối điệu nhảy, cô tham lam ôm chặt lấy anh. Mà Trình Du Lễ cũng chủ động ôm cô vào lòng.
Cơ thể anh ấm áp, ôm vào cảm giác rất… rất mềm mại.
Vô cùng mềm mại.
Cuối cùng, mồ hôi tuôn rơi không kìm chế được đã khiến Tần Kiến Nguyệt bừng tỉnh trong cơn nóng bức. Cô nhìn con gấu bông bị mình siết đến mức biến dạng: “……”
Giấc mơ táo bạo này chỉ khiến cô một mình chìm đắm trong sự xấu hổ vô tận.
Tần Kiến Nguyệt lau mồ hôi, rồi xoay người ngủ tiếp.
Trước thềm đại hội thể thao, thời tiết ấm dần lên, hoa xuân rực rỡ khắp nơi.
Khu vườn ở nhà cũ của nhà họ Trình bắt đầu trở nên đầy màu sắc.
Sau khi bơi xong, Trình Du Lễ nhìn thấy Thẩm Tịnh Phàn đang tỉa cành trong vườn hoa.
Anh thoáng liếc qua, giữa những nụ hoa tươi mới, bắt gặp một sắc màu vô cùng quen thuộc.
Từ giữa đông đến tận bây giờ, sắc đỏ thắm ấy vẫn chưa phai, giữa muôn hoa tranh sắc, riêng cành đó lại mang một vẻ thanh cao thoát tục, tựa như câu thơ: “Nàng cười rạng rỡ giữa muôn hoa.”
Là hoa mai.
Thẩm Tịnh Phàn có sở thích rất đa dạng, lúc thì nghe nhạc, lúc lại nghiên cứu hương liệu.
Sở thích ít ỏi của Trình Du Lễ phần nào cũng được thừa hưởng từ bà nội.
Cảm nhận được có người đứng phía sau, Thẩm Tịnh Phàn hỏi: “Cháu thích bông nào?”
Trình Du Lễ không trả lời ngay, khiến Thẩm Tịnh Phàn phải nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Thiếu niên ngước mắt lên, chăm chú nhìn đóa mai trên tường viện. Ánh mắt anh thản nhiên, nhưng không hoàn toàn là vẻ lơ đãng, trong đáy mắt còn ẩn chứa một chút tán thưởng và suy tư.
Bách hoa tuy rực rỡ, nhưng nếu có hoa mai, mọi thứ đều trở nên lu mờ.
Vạn vật trên đời, quý nhất là phẩm cách thanh cao thoát tục.
Ai mà không yêu hoa mai chứ?
Trình Du Lễ hỏi: “Có thể cắt xuống không ạ?”
Thẩm Tịnh Phàn đưa kéo qua, “cạch” một tiếng, đóa hoa rơi vào lòng bàn tay anh.
Bà cụ thở dài: “Hoa mai thật đẹp, hương thơm của nó đến từ giá lạnh.”
Mang nhành hoa trở về phòng, Trình Du Lễ nhẹ nhàng tách từng cánh hoa. Chưa kịp làm gì, anh đã nhận được một tin nhắn.
Là Chung Dương sắp đến sinh nhật, cậu ta định tổ chức tiệc tại nhà và hỏi anh có muốn đến không. Trình Du Lễ bỏ qua những nội dung thừa thãi, chỉ chú ý đến bốn chữ nổi bật trong tin nhắn: Hội trưởng cũng đến.
Trình Du Lễ thoáng suy nghĩ rồi trả lời: “Ừ.”
Lại hỏi thêm: “Có Trương Tự Thần không?”
Chung Dương: “Trương Tự Thần là ai?”
Trình Du Lễ: “Tốt.”
Chung Dương: “Tốt cái gì?”
Trình Du Lễ: “Không có gì.”
Chung Dương: “?”
Trình Du Lễ: “Im lặng.”
Sinh nhật của Chung Dương nhanh chóng đến, hôm ấy trời quang đãng. Trình Du Lễ thay một bộ đồ xuân sạch sẽ, chất vải mềm mại, rồi đi sớm.
Bạn bè của Chung Dương khá đông. Khi Trình Du Lễ đến nhà cậu ta, anh đứng ở cửa quét mắt một vòng trong phòng, vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Nhưng sự quen thuộc này không phải là kiểu anh mong muốn.
Không thể nói là người mà anh rất muốn gặp.
Trương Tự Thần ngồi trong phòng khách, xung quanh có mấy cô gái vây quanh. Một mình trêu chọc nhiều người, cậu ta vẫn có thể xoay sở được.
Trình Du Lễ nhìn Trương Tự Thần cười đến mức gió xuân phơi phới, đồng thời tiện tay nhét một phong bao lì xì vào tay Chung Dương, rồi hỏi: “Giải thích đi.”
Chung Dương chẳng buồn xem số tiền bên trong, thoải mái nhét thẳng vào túi: “Giải thích cái gì?”
Trình Du Lễ nghiêng đầu ra hiệu về phía Trương Tự Thần: “Không phải cậu nói cậu ta không đến sao?”
“Hả?” Chung Dương nhìn sang, thản nhiên nói: “Cậu ta à? Hình như họ Trương gì đó, tôi không nhớ nữa. Chỉ nhớ tên trong game của cậu ta… Bạn cùng lớp với cậu à?”
Trình Du Lễ: ………… Câm nín.
Anh đứng ngây ra ở cửa hơn nửa phút.
Thôi vậy.
Trình Du Lễ không tính toán nữa, đến rồi thì cứ an yên ở lại. Anh bước vào trong, nghe thấy có người đang hát trên lầu, liền định tránh đi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lát.
Đột nhiên, cánh cửa bếp bị đẩy ra, tiếng reo hò náo nhiệt bên trong ập tới, cùng lúc đó, một cô gái lao thẳng vào lòng anh.
Vì bị bánh kem che mất tầm nhìn, không thấy rõ đường, Tần Kiến Nguyệt vội vàng chạy ra ngoài và cứ thế đâm sầm vào Trình Du Lễ.
Anh đưa một tay ra đỡ cô.
Không thể ngăn lại được cơ thể mềm mại của cô gái, cú chạm bất ngờ khiến cả hai đều sững sờ.
Trình Du Lễ ngạc nhiên lộ rõ trên nét mặt.
Còn Tần Kiến Nguyệt thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Khi nhận ra người trước mặt, cô lập tức đỏ mặt, bật ra khỏi vòng tay anh như bị điện giật.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng sữa, bên ngoài khoác một chiếc cardigan vàng nhạt. Mái tóc ngắn được kẹp gọn sau tai, cả bộ trang phục khiến cô trông dịu dàng đến lạ.
Tần Kiến Nguyệt vội vàng lau kem trên mặt, nhưng bàn tay lại bị gạt ra.
Một đốt ngón tay mát lạnh lướt qua mí mắt mỏng manh của cô, gạt đi lớp bánh kem dính trên đó.
Hàng mi mềm mại bị ấn cong xuống, nhẹ nhàng chớp chớp, còn vương lại một chút kem tươi. Lớp kem trắng muốt, dày đặc, tựa như tuyết vừa rơi.
Trình Du Lễ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười.
“Em đi rửa mặt một chút.”
Tần Kiến Nguyệt xấu hổ lên tiếng, rồi lại để ý thấy dấu vết do mình để lại trên áo của Trình Du Lễ. Càng thêm lúng túng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo len gile màu xám nhạt. Lúc này, lớp len mềm mại đã bị bánh kem bết dính thành một mảng.
Thế là hai người cùng đi vào phòng vệ sinh.
Trình Du Lễ không vội xử lý chiếc áo đắt tiền của mình, mà đứng yên lặng một bên, nhìn Tần Kiến Nguyệt rửa mặt.
Khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt át đã sạch sẽ hơn, nhưng vẫn còn vài chỗ dính kem mà cô không nhận ra.
“Vẫn chưa sạch lắm, có muốn anh giúp không?”
“…Được ạ.”
Trình Du Lễ lấy khăn ướt lau nhẹ tóc và má cô. Động tác cẩn thận, tỉ mỉ, không chút qua loa.
“Cảm ơn anh…” Cô khẽ nói.
Từ đâu đó vang lên tiếng nước nhỏ tí tách. Không nghe thấy anh trả lời, Tần Kiến Nguyệt ngẩng mắt lên nhìn anh.
Ngón tay Trình Du Lễ, cách một lớp khăn giấy, lướt qua khóe môi cô. Hơi ấm từ đầu ngón tay len lỏi giữa hai người.
Kem bên khóe môi được lau sạch, ngón tay anh tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi dính kem của cô.
Một lớp khăn giấy mỏng lướt qua làn môi mềm mại, cọ nhẹ nhưng không hề nặng tay.
Hai bóng dáng, một cao một thấp, đứng bên bồn rửa tay.
Dòng người ồn ào bên ngoài dường như xa cách như hai thế giới. Chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách bên tai, như đang ghi lại từng giây từng phút.
Ánh mắt anh, vốn luôn sáng rõ, giờ đây lại có chút mơ hồ hiếm thấy.
“Lạ ghê, em gái tôi đâu rồi? Vừa nãy còn thấy cô ấy ở đây mà.” Tiếng la hét từ bên ngoài vang lên.
Cửa bị đẩy ra, Tần Kiến Nguyệt lập tức chuyển sự chú ý sang Trương Tự Thần, nhắc anh: “Em ở đây này.”
Trương Tự Thần quay đầu lại, nhìn cô, rồi lại nhìn Trình Du Lễ. Sau đó, ánh mắt lại rơi xuống dấu vết kem còn dính trên tóc cô: “Ăn bánh kem rồi à?”
“Không, em bị người ta úp thẳng vào mặt…”
Trương Tự Thần bật cười: “Em có phải nhân vật chính đâu, sao lại bị úp bánh vào mặt?”
Tần Kiến Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tại có người không biết nhìn đường ấy…”
Trương Tự Thần cười lớn, rồi kéo cô đến phòng khách nhỏ bên cạnh.
Trình Du Lễ vứt tờ khăn giấy trong tay, im lặng đi theo.
Anh ở đây vì không uống rượu. Còn Tần Kiến Nguyệt ở đây vì không thích ồn ào.
Trương Tự Thần ngồi xuống bên cạnh Tần Kiến Nguyệt, bật TV lên và chăm chú xem chương trình.
Trình Du Lễ để ý thấy khoảng cách giữa anh ta và Tần Kiến Nguyệt có vẻ hơi gần. Chắc không phải cố ý, vì Trương Tự Thần vốn không phải kiểu người suy tính nhiều.
Trình Du Lễ vắt chân, ánh mắt lặng lẽ quét qua, đo lường khoảng cách giữa hai người họ. Anh đang ở thế bất lợi, vậy nên chẳng để lộ dấu vết gì mà lặng lẽ dịch sát về phía Tần Kiến Nguyệt một chút.
Nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi cô va vào người mình lúc nãy, cổ họng anh có chút khô khốc. Trong tầm mắt là gương mặt nghiêng trong trẻo của cô, lọn tóc vừa mới gội xong vẫn còn ẩm ướt mang theo hơi nước.
Tần Kiến Nguyệt mím môi, cảm giác nơi khóe môi như còn vương lại một chút ngưa ngứa.
Là dấu vết từ đầu ngón tay mát lạnh kia.
Trương Tự Thần xem được một lúc thì ngả người ra sau, khoanh tay gối đầu, tiện thể buông một câu gì đó với hai người bên cạnh. Không nhận được hồi âm, anh tò mò liếc nhìn họ.
Phát hiện ra… khoảng cách có vẻ gần hơn rồi.
Dù Trương Tự Thần có đơn thuần đến đâu, cũng không thể chịu thua thế này được.
Vì thế, anh cũng dịch người sát vào Tần Kiến Nguyệt một chút.
Trong chốc lát, Tần Kiến Nguyệt sắp bị kẹp đến mức không còn chỗ mà ngồi.
Trình Du Lễ vẫn bình thản nhấp một ngụm trà bạc hà.
Ba người cứ thế, mỗi người một tâm tư, nhưng đều im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Giữa chừng, Chung Dương mang đồ ăn tới, tò mò nhìn biểu cảm của bọn họ, rồi lại quay sang nhìn người nông dân trong chuồng lợn đang được phỏng vấn trên TV.
Dù chương trình Bí quyết làm giàu đúng là rất hay, nhưng cũng không đến mức nghiêm túc học cách nuôi lợn như thế này chứ?
Ba người này thật kỳ lạ.