Em Thấy Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 72

Trình Du Lễ liếc nhìn Chung Dương bằng ánh mắt sắc bén như muốn hỏi: “Cậu cũng muốn tham gia à?”

Chung Dương lập tức giơ tay đầu hàng, trên mặt viết rõ bốn chữ: “Tha cho tôi đi.”

Rất nhanh sau đó, nơi này lại chỉ còn ba người.

Tần Kiến Nguyệt nắm chặt mép váy, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi nóng dần lan khắp cơ thể. Âm thanh từ TV tuy to nhưng dường như rất xa, bên tai cô lúc này chỉ còn lại tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Trình Du Lễ ở ngay sát bên.

Cô không để ý đến những động tác nhỏ của anh, nhưng mơ hồ cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại. Hương thơm lạnh lẽo từ cơ thể hay mái tóc anh bao bọc lấy cô. Giống như bị điểm huyệt, cô ngồi cứng đờ bên cạnh anh.

Ở nơi có Trình Du Lễ, mọi thứ xung quanh dường như trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại anh là trung tâm.

Tầm mắt cô dừng trên mu bàn tay anh, nơi những đường gân xanh chằng chịt, rồi chuyển sang những ngón tay thon dài đang cầm tách trà. Một tay anh đặt hờ hững trên đầu gối, cổ tay áo cài cúc ngay ngắn, sạch sẽ gọn gàng.

Tần Kiến Nguyệt khẽ thả lỏng bàn tay đã siết chặt vạt váy, đặt ngay ngắn lên đầu gối. Muốn chạm vào anh nhưng lại sợ chạm phải. Trình Du Lễ càng ung dung bao nhiêu, cô lại càng căng thẳng bấy nhiêu.

Hôm nay trước khi đi, cô đã chọn váy rất lâu, thậm chí còn lén tô một chút son. Tuy sau khi bị bạn học trêu đùa, khuôn mặt dính đầy bánh kem khiến son cũng trôi sạch, nhưng nghĩ đến khoảnh khắc tiếp xúc vừa rồi, cảm giác mềm mại lưu lại trên đầu ngón tay vẫn chưa tan biến.

Cô khẽ mím môi, cúi đầu, không nhịn được mà đỏ mặt.

Có lẽ khoảng cách gần đến vậy chỉ là do cô tưởng tượng. Trình Du Lễ vẫn điềm nhiên như thường lệ, ánh mắt anh nhìn màn hình TV, bất kể trên đó phát cái gì, anh cũng xem một cách vô cùng bình tĩnh.

Trương Tự Thần ở bên kia cầm điều khiển, bấm chuyển kênh.

“Xem cái này đi, thế nào?” Trương Tự Thần đổi sang một bộ phim truyền hình, rồi bất chợt quay sang hỏi Tần Kiến Nguyệt.

Tần Kiến Nguyệt liếc nhìn Trương Tự Thần, Trình Du Lễ lại liếc nhìn cô.

Cô nói: “Ừm ừm, cũng được ạ.” Sau đó mới quay sang nhìn TV, trên màn hình đang chiếu Chân Hoàn Truyện.

Tần Kiến Nguyệt cầm lên một miếng bánh mousse nhỏ trên bàn, lơ đãng xúc một thìa bỏ vào miệng.

Trong phim, Hoa Phi đang hét lớn: “Tại sao ai cũng có thể sinh con, chỉ riêng bổn cung là không thể?!”

Trương Tự Thần tò mò hỏi: “Sao bà ta lại không thể sinh con?”

Tần Kiến Nguyệt gãi gãi má, ừm… lý do là gì nhỉ? Cô nói: “Để em nghĩ xem, hình như em đã xem đoạn này rồi…”

Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói nhàn nhạt, lành lạnh: “Bởi vì hoàng đế đã hạ độc bà ta.”

Trương Tự Thần thực sự tò mò về tình tiết bộ phim, liền nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Tần Kiến Nguyệt, hỏi Trình Du Lễ: “Tại sao lại hạ độc bà ta?”

Trình Du Lễ đáp: “Để khống chế anh trai của bà ta.”

“Anh trai bà ta là ai?”

“Tướng quân.”

Trương Tự Thần suy nghĩ một lúc, rồi khẽ “xì” một tiếng: “Nói thật nhé…”

Tần Kiến Nguyệt bị kẹp giữa hai người, cảm thấy hơi khó xử. Cô nhân cơ hội này để thoát khỏi tình cảnh đầy áp lực, bèn nói: “Hay là hai anh ngồi cạnh nhau nói chuyện đi, như vậy tiện hơn. Em nhường chỗ cho.”

Trình Du Lễ lập tức lên tiếng: “Được, cậu ngồi bên này.”

Anh chỉ sang phía bên kia mình.

Trương Tự Thần: “…” Cảm thấy có gì đó không ổn.

Tần Kiến Nguyệt và Trình Du Lễ đổi chỗ cho nhau, anh chuyển sang ngồi giữa hai người. Tâm trạng có vẻ rất tốt, anh liếc nhìn Trương Tự Thần, hơi nhướng mày, hào phóng hỏi: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Trương Tự Thần hơi nghẹn lời, sau đó nói: “Không ngờ đấy, cậu cũng thích nghiên cứu mấy thứ này.”

Trình Du Lễ khẽ cười, giọng điệu thoáng vẻ hờ hững: “Xem cùng bà ngoại một chút thôi, tình tiết đơn giản thế này có gì mà phải nghiên cứu?”

Ánh mắt anh lướt qua Tần Kiến Nguyệt, vừa vặn trông thấy váy cô hơi xê dịch sau khi đổi chỗ, để lộ một mảng da trắng ngần. Yết hầu anh khẽ chuyển động, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đưa cho cô một chiếc gối ôm.

“Hửm?” Tần Kiến Nguyệt không hiểu, quay sang nhìn anh.

Trình Du Lễ nói: “Tựa sau lưng sẽ không thoải mái, em ôm đi.”

“Ừm, được.” Cô bình tĩnh nhận lấy gối ôm, tiếp tục xúc bánh nhỏ ăn.

Trương Tự Thần lẩm bẩm: “Chậc, cậu kể hết tình tiết rồi, vậy tớ còn gì để xem nữa?”

Trình Du Lễ: “…”

Thôi vậy, tâm trạng anh lúc này khá tốt, không thèm chấp nhặt.

Anh vắt chéo chân, nhàn nhã uống trà.

Trương Tự Thần cầm điều khiển, tua nhanh về phía sau: “Tập nào hay nhỉ?”

Tần Kiến Nguyệt đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: “Em nhớ có một tập có cảnh trượt băng, hình như khá thú vị.”

“Để anh tìm xem…”

Trương Tự Thần tìm đến tập có cảnh An Lăng Dung trượt băng, rồi lại hỏi: “Phân đoạn này nói về chuyện gì thế?”

Tần Kiến Nguyệt đáp: “Để lấy lòng sủng ái chứ sao.”

Trên màn hình, nhân vật đang biểu diễn một điệu nhảy trên băng. Trương Tự Thần chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười nói: “Này, các cậu biết không, hồi nhỏ tớ từng học trượt băng nghệ thuật đấy. Gia đình định hướng tớ theo con đường vận động viên. Khi đó còn từng đại diện tỉnh đi thi đấu nữa cơ.”

Tần Kiến Nguyệt kinh ngạc, vô cùng hưởng ứng: “Wow, thật á? Thế sao sau này anh lại không theo nữa?”

Trương Tự Thần nói: “Bởi vì có lần tập luyện anh bị gãy xương, phải mất hơn nửa năm để hồi phục, lỡ mất thời gian. Sau đó lại lo chuyện học hành, nhiều lý do chồng chất với nhau, cuối cùng không tập nữa. Nhưng mấy huấn luyện viên từng dạy anh ai cũng khen anh giỏi, nói anh là thiên tài trượt băng nghệ thuật. Hehe.”

Trình Du Lễ: “…” Thế mà cũng được à?

Diễn sâu đến mức người ta không phòng bị nổi, làm anh đau cả đầu.

Anh chống cằm, giọng điệu lười biếng, không khách khí mà châm chọc một câu: “Trượt giỏi thế thì sao? Cuối cùng cũng bị đày vào lãnh cung thôi.”

Trương Tự Thần không nhận ra ẩn ý trong lời của Trình Du Lễ.

Cậu ta chỉ có hứng thú trong ba phút, lập tức chán xem TV, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tần Kiến Nguyệt: “Học muội, em có thích ai không?”

“Bộp.”

Tần Kiến Nguyệt bị câu hỏi bất ngờ làm giật mình, tay run lên, miếng bánh nhỏ trong thìa rơi xuống cổ áo.

Chiếc váy sạch sẽ của cô ngay lập tức bị vấy một mảng kem socola đen kịt.

Cô vội vàng lấy khăn giấy lau nhẹ nhàng, vừa lau vừa phát hiện hai người bên cạnh đều đang nhìn cô chờ đợi, bất đắc dĩ đành cười gượng trả lời: “Có.”

Giọng cô rất nhỏ, nhưng trong không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ này, lại vang lên rõ ràng như tiếng sấm.

Sau đó, cả ba người đều rơi vào im lặng.

Cô ấy chỉ vào chiếc áo, yếu ớt nói: “Em đi rửa một chút, váy bị dơ rồi”
Hôm nay, lịch vạn niên chắc chắn sẽ ghi “không nên lại gần bánh ngọt,” nghĩ vậy, Tần Kiến Nguyệt xui xẻo lần thứ hai vào phòng vệ sinh, những bộ quần áo bị bẩn dường như không dễ dàng làm sạch. Cổ áo bị vấy một vết đen lớn, lau sơ qua không có tác dụng, cô định đi rửa sạch nó.

Chỗ này mà dính nước sẽ trông rất lạ. Chi bằng cứ để nó bẩn như vậy.

Đang do dự, đèn trên đầu bỗng tắt ngóm.

Tần Kiến Nguyệt hít một hơi lạnh, cũng nghe thấy tiếng mắng chửi vọng ra từ bên ngoài.

Lúc tám giờ tối, nhà Chung Dương mất điện.

“Chuyện gì vậy! Cái quái gì thế!”

“Tôi còn đang hát đây!! Tên nào kéo cầu dao vậy?!”

“Đây có phải là cố ý không?!”

Tiếng ồn ào hỗn loạn, lẫn lộn với tiếng hét của các cô gái.

Tần Kiến Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, cô lo lắng mò mẫm trong bóng tối đi ra ngoài hành lang.

Trong bóng tối, cảm giác an toàn đột ngột biến mất. Tần Kiến Nguyệt mắc chứng mù ban đêm, cô chỉ có thể dựa vào việc cảm nhận vị trí bằng tay, từng chút từng chút di chuyển từng bước một.

Cho đến khi, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

Tần Kiến Nguyệt nhỏ giọng kêu lên: “Ai đấy?!”

“Là anh.” Người ở phía sau trả lời lạnh nhạt.

Trình Du Lễ trong bóng tối có thể nhìn thấy Tần Kiến Nguyệt, còn cô thì hoảng hốt nhìn xung quanh, có lẽ vì tầm nhìn của cô chưa tập trung, nên anh nhận ra điều bất thường.

Anh khẽ cười một chút, hỏi: “Không nhìn thấy à?”

Giống như người đang chìm trong nước nắm lấy chiếc phao cứu sinh, khi con người lo lắng và hoang mang, họ sẽ chủ động tìm kiếm một chút cảm giác an toàn. Tần Kiến Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy áo len của anh, sợ rằng Trình Du Lễ sẽ bỏ mặc cô mà đi mất.

Cô giọng run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Em có một chút chứng mù ban đêm.”

Trình Du Lễ có chút muốn cười, Tần Kiến Nguyệt lúc này giống như con thỏ hoảng sợ, nắm lấy áo trước người anh.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô, di chuyển cô ra sau lưng mình.

Còn tay Tần Kiến Nguyệt nắm áo anh cũng không buông ra, chỉ là di chuyển vị trí.

“Đi theo anh.”
“……Được.”
Cảm giác đột ngột như thể mình đã trở thành con cừu chờ bị thịt, Tần Kiến Nguyệt lúc này cảm thấy mình chẳng có sức lực gì. Nếu như Trình Du Lễ có ý đồ xấu với cô, cô cũng không biết phải kêu cứu ở đâu.

Đi qua hành lang, cô cảm nhận được dòng người tụ tập, đang vui đùa.
Có người giơ cao cây nến sinh nhật nhỏ, ánh sáng yếu ớt đó khiến Tần Kiến Nguyệt có thể nhìn rõ vẻ mặt của họ. Nhưng ngay sau đó, ánh sáng lại biến mất.

Trong dòng người thay đổi, cô cứ thế nhẹ nhàng nắm lấy áo Trình Du Lễ, bước đi trong tiếng ồn ào xung quanh. Mặc dù không thể nhìn thấy gì, nhưng khi ở bên anh, không biết tại sao, cô lại có thêm can đảm để bước về phía trước.

“Học trưởng, hình như chúng ta… ” Cuối cùng, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được lên tiếng.

“Hình như gì?” Trình Du Lễ vẫn bình tĩnh như thường.

“Đi xa quá rồi, đây có phải là đường về phòng khách không?”

Anh không trả lời, chỉ nói: “Lên cầu thang, em cẩn thận.”

Chưa kịp dứt lời, Tần Kiến Nguyệt đã bước một chân ra ngoài, chưa kịp thốt lên tiếng hét, Trình Du Lễ đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, giữ cô vững. Tần Kiến Nguyệt loạng choạng ngã vào người anh, trọng tâm đổ nghiêng về phía anh, cô đỡ lại, giật mình nhận ra mình đang nắm lấy cổ tay anh.

Cô vội vã buông tay ra.

Với cảm giác tủi thân tự nhiên đến, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao anh không nói sớm, anh bắt nạt em.”

Bên tai cô vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng: “Suýt quên là em không nhìn thấy.”

Tần Kiến Nguyệt đi theo Trình Du Lễ, mò mẫm bước lên. Đến khúc quanh, tầm nhìn cuối cùng cũng sáng lên. Một tia trăng rơi xuống mặt đất, chiếu sáng con đường cô đang bước lên.

“Anh dẫn em đi đâu vậy?” Tần Kiến Nguyệt vừa nói xong, nhìn thấy cuối cầu thang là một cánh cửa trên ban công tầng ba.

Trình Du Lễ bước tới, đẩy cửa ra. Cô nhìn anh, bóng hình anh bị ánh sáng bên ngoài bao phủ, ngây người một lúc, quên mất bước tiếp. Chỉ đứng nhìn đôi chân dài của anh, lặng lẽ không nói gì.

Bên ngoài, làn gió xuân mát rượi thổi qua tóc. Trong khu vườn ngoài trời là một hồ bơi đã cạn nước. Trình Du Lễ đứng bên hồ, cúi đầu nhìn vào đồng hồ. Tần Kiến Nguyệt theo anh bước xuống đáy hồ, đứng ở trung tâm hồ bơi, có thể nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn và trống trải.

“Ở đây có gì vậy?” Tần Kiến Nguyệt tò mò nhìn lên bầu trời mờ mịt.

Trình Du Lễ bình tĩnh đáp: “Chờ một chút.”

Đứng dưới đáy hồ cao một mét tám, mặt đất không có nước, cảm giác bị vây bủa khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy một chút ngột ngạt, khó thở.

Trong dòng nước vô hình tách biệt với thế giới bên ngoài, cô giống như một con cá im lặng, mang theo những tâm sự nặng trĩu, lặng lẽ bơi dưới đáy hồ. Cơ thể nặng nề bị đè nén sâu vào dưới cùng. Và cô cố gắng ngẩng đầu lên để bắt lấy ánh sáng thiên nhiên mà lâu nay mình khao khát.

Dưới đáy hồ vắng vẻ này, mọi lời nói đều bị bức tường hồ phản lại, cảm giác yêu thầm u ám khiến cô cảm nhận rõ ràng đến tận tâm can.
Trình Du Lễ vẫn bình thản như mây gió.

Tần Kiến Nguyệt khẽ liếc nhìn gương mặt thiếu niên hoàn hảo bên cạnh. Cô không biết mình còn có thể đứng bên anh bao nhiêu lần nữa.

Trong nỗi buồn nhẹ nhàng, ánh sáng chói lọi bỗng lướt qua đôi mắt sáng của cô, cùng lúc đó, góc nghiêng khuôn mặt anh được ánh sáng chiếu rọi.

Tần Kiến Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.

Một ngôi sao băng vụt qua, vèo một cái rơi xuống chân núi. Ngay sau đó, lại một ngôi sao nữa. Những ngôi sao băng lướt qua thành từng vệt, chiếu sáng cả bầu trời đêm rực rỡ.

Tần Kiến Nguyệt đứng ngây người, không thể tin vào cảnh tượng hùng vĩ này.

Trình Du Lễ liếc nhìn cô, nở nụ cười nhẹ: “Ước nguyện đi, sao thế, em ngẩn người rồi à?”

Cô chắp tay lại, nhắm mắt, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Niềm vui bất ngờ khiến những mong ước của cô trong đầu trở nên hỗn loạn.

Trong luồng ánh sáng dành riêng cho cô, những tâm tư sâu kín bỗng nổi lên.

Hy vọng… hy vọng… được kết hôn với Trình Du Lễ!

Cố gắng mở mí mắt một cách khó khăn, cô lén lút nhìn về phía cậu con trai bên cạnh, quả nhiên anh ấy đang nhìn cô và cười. Giống như lời ước nguyện bị nghe lén, mặt Tần Kiến Nguyệt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô hỏi: “Anh không có ước nguyện à?”

Trình Du Lễ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời không có.”

Câu nói “không có ước nguyện” nghe có vẻ rất kỳ lạ, nhưng lại hợp lý khi nói về Trình Du Lễ. Dù sao thì anh là người sinh ra đã có tất cả, không có gì là anh muốn mà không thể có được.

Trong nửa phần ghen tị, có nửa phần suy nghĩ, Tần Kiến Nguyệt lấy hết can đảm, mỉm cười hỏi: “Vậy, anh có người mình thích không?”

“Người mình thích?” Trình Du Lễ liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là không có.”

Chắc là không có?

Đây, đây là có ý gì vậy?

Có lẽ chính Trình Du Lễ cũng cảm thấy câu trả lời của mình hơi kỳ lạ, anh định giải thích thêm một chút.

Anh chưa từng thích ai, không hiểu rõ cảm giác thích, không thể đưa ra kết luận chính xác về từ này.

Còn cần phải tìm hiểu thêm.

Tuy nhiên, chưa kịp nói ra lời, đột nhiên, ánh sáng vừa sáng lên một cách bất ngờ đã chặn lại tất cả những gì cả hai định nói.

Khi mạch điện được phục hồi, Tần Kiến Nguyệt nghe thấy có người kêu lên—

“Chắc là có người đang hôn nhau dưới đó đấy.”

Âm thanh phát ra từ hướng của họ.

Tần Kiến Nguyệt giật mình, vội vàng đẩy chàng trai đang bị chiếu sáng vào góc dưới đáy hồ, cố gắng che giấu anh. Trong lúc hoảng hốt tìm nơi trốn tránh, sự gần gũi đến đột ngột. Tần Kiến Nguyệt chỉ cách anh một khoảng rất nhỏ, vừa ngẩng đầu lên, môi cô đã vô tình chạm vào vạt áo anh.

Trình Du Lễ không hiểu gì, nhìn cô rồi hỏi: “Làm gì thế?”

Tần Kiến Nguyệt vội vàng ra hiệu im lặng, nhắc anh nói nhỏ hơn, giọng cô thều thào: “Em sợ bị người khác nhìn thấy.”

Trình Dư Lễ có chút buồn cười: “Nhìn thấy cái gì?”

“Được rồi, đây là chỗ không thể giấu được nữa.”

Mặc dù anh là người trong cuộc, nhưng sao trong lời anh lại có chút vui mừng như thể đang hả hê vậy?

Tần Kiến Nguyệt ủ rũ nghĩ như vậy, trong khi âm thanh từ xa càng lúc càng gần.

Giọng Trình Du Lễ trở nên có chút bi ai, thê lương: “Bây giờ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch, danh dự coi như mất hết.”

Tần Kiến Nguyệt lo lắng, vội vàng che miệng anh lại.

Vạt váy của cô không yên ổn bay phất phới, Tần Kiến Nguyệt vội vàng siết chặt lại.

Ngay lập tức, Trình Dư Lễ nắm chặt cổ tay cô, điều chỉnh lại vị trí của cô và anh, đẩy cô vào góc tối.

Cô giật mình: “Anh…?”

Trình Du Lễ trong mắt chứa nụ cười, giải thích: “Nhìn thấy anh thì không sao, nhưng nhìn thấy em thì không được.”

Trong tầm nhìn mờ mịt, là bờ vai của chàng trai đang bảo vệ cô khỏi những lời đàm tiếu.

Trình Du Lễ hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai cô gái đang lén lút hóng hớt, ánh mắt anh gặp ngay ánh mắt của họ, ánh nhìn không hề lạnh lùng, chỉ là một sự cảnh báo nhẹ nhàng.

Sau đó, Trình Du Lễ giơ tay chỉ vào cánh cửa gần đó.

Hai cô gái hoảng hốt chạy vội đi.

Vì chiếc váy bị bẩn, Tần Kiến Nguyệt chào tạm biệt với Chung Dương rồi nói rằng cô sẽ về sớm. Trình Du Lễ cũng cảm thấy không hòa nhập với không khí ở đây, nên đi theo cô. Tần Kiến Nguyệt định ra bến xe buýt, nhưng Trình Du Lễ đã chặn một chiếc xe và bảo cô lên ngồi.

Tài xế hỏi đi đâu, Tần Kiến Nguyệt im lặng một lát, thử nhìn về phía Trình Du Lễ. Trình Du Lễ cũng nhìn cô, ra hiệu bảo cô nói điểm đến.

Tần Kiến Nguyệt hỏi: “Chúng ta có thể không đi chung một hướng, anh có muốn đi vòng không?”

Anh nhắm mắt, nghiêng đầu, trả lời: “Giữa đêm khuya, anh còn để em đi một mình à?”

Cô ừ nhẹ một tiếng, rồi nói với tài xế: “Vậy đi đến đường Lan Lâu ạ, cảm ơn.”

Vẫn còn hơi hoảng hốt.

Trong đầu Tần Kiến Nguyệt hiện lên những hình ảnh vừa xảy ra, cô thở phào một hơi.

“Vẫn còn lo lắng à?” Trình Du Lễ nâng mí mắt, nhìn vào đường viền môi cô đang mím chặt.

“Có, em sợ bị đồn thổi đó.”

Anh khẽ cười: “Đồn thổi với anh chẳng phải tốt sao?”

Tần Kiến Nguyệt ngẩn ra một chút, ngạc nhiên nhìn anh: “Hả?”

Trình Du Lễ nhận ra mình nói lỡ lời, khẽ ho một tiếng để giải vây: “Không đâu. Họ dám đâu.”

“Thật chứ?” Cô nhìn anh, đôi mắt ngập đầy mong chờ.

Trình Du Lễ nhắm mắt lại, nét mặt bình tĩnh. Một là vì rủi ro không lớn, hai là nếu tin đồn thật sự bị phát tán, anh cũng không khó để giải quyết, Trình Du Lễ không đến nỗi không giải quyết được việc nhỏ như vậy. Không nói lại một lần nữa về kết quả, anh chỉ nhẹ nhàng đáp: “Anh sẽ bảo vệ em.”

“……” Ở nơi tối tăm mà anh không nhìn thấy, Tần Kiến Nguyệt mặt đỏ bừng.

Đưa cô đến trước cửa nhà, anh không vào sâu vào trong ngõ. Cả hai đi trên con đường lớn, chậm rãi. Trình Du Lễ không có ý định rút lui, sắc mặt không còn thoải mái như thường lệ, có chút do dự, như muốn nói gì nhưng lại thôi. Khi anh suy nghĩ, không tự chủ đi rất nhanh.

Cho đến khi anh nhận ra Tần Kiến Nguyệt đang đi nhanh bước nhỏ để theo kịp anh, anh liền giảm tốc độ.

Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người đan vào nhau rồi tách ra, tiếp đó lại đan vào nhau.

Anh cao ráo và thẳng tắp, bước đi thoải mái. Tần Kiến Nguyệt nắm chặt quai túi, lén nhìn Trình Du Lễ.

Bị anh bắt gặp ánh mắt của cô.

“Chuyện gì vậy?”

Tần Kiến Nguyệt ngẩn người, chỉ chỉ con hẻm bên cạnh: “Nhà em ở đây.”

Anh nhẹ nhàng đáp “Ừ”. Không nói thêm chuyện vào trong, cũng không có ý định quay lại.

Cứ đứng yên như vậy, Tần Kiến Nguyệt cúi đầu nhìn bóng dáng của họ.

Cô cũng không muốn chia tay, vì vậy câu “Em vào trước đây” ở miệng mãi chưa thốt ra.

“Anh tò mò một chuyện.” Cuối cùng, Trình Du Lễ lên tiếng hỏi.

“Chuyện gì vậy?” Tần Kiến Nguyệt hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Phần trên cơ thể Trình Du Lễ mặc màu sắc nhạt, vì vậy ánh mắt của anh trở nên hiếm thấy dịu dàng. Hoặc có thể là bóng tối ban đêm khiến vẻ mặt anh như được bao phủ bởi ánh sáng mềm mại. Tần Kiến Nguyệt tự luyến mà cảm thấy, chìm đắm trong ánh mắt ấy, có một loại ngọt ngào như được cưng chiều và chăm sóc. Cô không tự chủ được mà khẽ mỉm cười.

Trình Du Lễ đang định nói gì đó, nhưng lại dừng lại: “Cười gì vậy?”

Tần Kiến Nguyệt vội vã thu lại nụ cười, ngượng ngùng ho khan: “Không có gì, em không cười đâu.”

Lần này đến lượt anh khẽ mỉm cười.

Trình Du Lễ nhìn vào khuôn mặt đang cúi xuống xấu hổ và đôi tai đỏ của Tần Kiến Nguyệt, cơn gió đêm thổi làm mái tóc mềm mại của cô bay sang một bên, anh chợt muốn động tay xoa đầu cô. Trong lòng anh giống như lúc anh lau nước trên mặt cô, không thể bình tĩnh được, Trình Du Lễ siết chặt nắm tay trong túi, cố kìm nén suy nghĩ bột phát đó.

“Anh tò mò gì vậy?”

Thấy anh im lặng, Tần Kiến Nguyệt chủ động hỏi lại một lần nữa.

Trình Du Lễ nói: “Tò mò là người em thích đó, em thích anh ta vì điều gì?”

Cô ngẩn người nhìn anh.

Trình Du Lễ hỏi: “Không tiện nói sao?”

“Không phải, chỉ là có chút đột ngột thôi.”

Anh mỉm cười: “Em có thể không trả lời.”

Tần Kiến Nguyệt lại không tránh né câu hỏi nữa, cô nói: “Em thích anh ấy vì anh ấy rất lý trí và cũng rất dịu dàng. Lời nói và khí chất của anh ấy đều rất tốt, khi nhìn thấy anh ấy, mọi chuyện phiền toái đều không còn phiền nữa.”

Trong nửa phút suy nghĩ, Trình Du Lễ đang tự hỏi liệu Trần Tự Thần và sự lý trí, dịu dàng có mối quan hệ gì không?

Chợt một thoáng anh nghi ngờ lại phỏng đoán của mình.

“Còn gì nữa không?”

Lời hỏi của Trình Du Lễ có vẻ rất nhắm vào cô. Tần Kiến Nguyệt không hiểu lý do, hỏi lại: “Còn gì… ví dụ như?”

“Ví dụ như, trượt băng rất giỏi?”

Tần Kiến Nguyệt vội lắc tay, trong quá trình dần dần hiểu ra, khuôn mặt cô đỏ bừng, “Không phải, không phải là anh Trần Tự Thần đâu, anh hiểu lầm rồi.”

Trình Dư Lễ nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng xấu hổ, một lúc lâu cũng không thể xác định được điều gì.

Anh vừa định nói thôi thì một chiếc xe chạy nhanh từ phía sau, suýt nữa chạm vào hai người, kèm theo một tiếng còi ngắn ——— đinh!

Trình Du Lễ hơi nghiêng người, nắm lấy khuỷu tay của Tần Kiến Nguyệt, kéo cô vào sát bên trong, bảo vệ cô tránh khỏi đường.

Tần Kiến Nguyệt cũng bị giật mình đứng sững tại chỗ, sau khi chiếc xe lái đi xa, cô mới thở phào, vỗ ngực. Một lúc sau, cô bỗng nhận ra chiếc xe này có vẻ quen mắt, nhìn kỹ lại.

Kinh hoàng, đó là xe của bố cô!

Tần Kiến Nguyệt hoảng hốt nói: “Em phải về trước đây, bố em về rồi.”

Trình Du Lễ cũng hơi ngạc nhiên: “Ừ.”

Tần Kiến Nguyệt vội vàng tạm biệt anh, chưa kịp nói “chú ý an toàn”, trái tim vẫn còn treo lơ lửng, cô lo sợ, rón rén đi về phía nhà mình. Cô vừa chưa kịp bước qua, đã bị cảnh tượng này làm giật mình, đứng lại.

Tần Y đưa mắt ra hiệu, muốn nói chuyện nghiêm túc với cô. Còn Giang Hoài thì mỉm cười, liếc nhìn Tần Kiến Nguyệt, trong ánh mắt có chút ý “Bảo trọng nha con gái”.

Tần Kiến Nguyệt: “……”

Tần Y sắp xếp lại những đồ dùng sinh hoạt vừa mua về, gọi Tần Kiến Nguyệt đang định trốn về phòng: “Hôm nay con đi chơi đâu vậy?”

Tần Kiến Nguyệt quay lại nhìn mẹ, thành thật trả lời: “Bạn học sinh nhật ạ.”

Tần Y lên tiếng sắc lạnh: “Bạn học? Không phải là bạn trai đấy chứ?”

“Không phải đâu, tuyệt đối không phải!!” Tần Kiến Nguyệt hoảng hốt vội vàng xua tay.

Tần Y nhìn cô với ánh mắt “con rất đáng nghi.”

Tần Kiến Nguyệt ngay lập tức dùng ánh mắt cầu cứu, liếc nhìn bố mình, nháy mắt nói: “Bố biết mà, là bạn cùng câu lạc bộ! —— Đúng không, bố!”

Giang Hoài hơi ngây người, rồi nhanh chóng hiểu ra và phụ họa: “Ừ, đúng rồi, là bạn cùng câu lạc bộ.”

Tần Kiến Nguyệt vẫn bị mẹ nghi ngờ: “Câu lạc bộ mà lại tự mình đưa con về?”

Tần Kiến Nguyệt bịa ra một lý do: “Không phải đâu, không phải đưa về đâu. Nhà cậu ấy ngay phía sau. Cùng đường thôi mà.”

Tần Kiến Nguyệt không còn bị mẹ nghi ngờ, nhưng bà vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén khiến cô cảm thấy có chút lo lắng.

Cô nghẹn lời: “Tất cả những gì con nói đều là sự thật, mẹ không thể chỉ vì người ta đẹp trai mà nghĩ đến những chuyện khác đâu! Tiểu Bộ cũng đã từng đến nhà chúng ta tìm con mà, mọi người thật sự chỉ vì học tập mới tụ tập lại với nhau thôi. Thật đấy, mà, mà… người ta đẹp trai cũng không thể thích con đâu.”

Tần Kiến Nguyệt nói đến đó, giọng nói bắt đầu yếu đi, tràn đầy tủi thân.

Tần Y suy nghĩ một chút, cũng thấy có lý, nên cũng dần yên tâm, nhíu mày thư giãn: “Được rồi, tạm tin con vậy.”

Tần Kiến Nguyệt lẩm bẩm: “Vốn dĩ là vậy mà.”

Cuối cùng cũng được tha. Cô trở về phòng ngủ, tháo túi xách xuống, thả mình xuống giường như xả hết hơi, cảm giác như vừa thoát được một kiếp nạn.

Cô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Trình Du Lễ gửi đến cách đây năm, sáu phút.

Anh hỏi: Bố em hiểu lầm rồi à?

Tần Kiến Nguyệt: Chuyện dài lắm, vừa rồi em sợ muốn chết. Nhưng mà em đã giải thích rõ ràng rồi.

Trình Du Lễ: Ừ, giải thích rõ ràng là được.

Trình Du Lễ: Bây giờ hiểu lầm vẫn còn hơi sớm.

Tần Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm vào mấy chữ “hiểu lầm vẫn còn hơi sớm”, mắt mở to không dám tin.

Cô bật dậy khỏi giường ngay lập tức, nhìn chằm chằm màn hình mà nghẹn lời.

Là ý cô đang nghĩ sao…?

Nhất thời, cô không biết phải phản ứng thế nào.

Trình Du Lễ lại nhắn tiếp: Có rắc rối gì, anh sẽ giải quyết. Đừng suy nghĩ lung tung.

Câu này dễ hiểu, chắc là đang nói đến chuyện tin đồn.

Tần Kiến Nguyệt: Dạ dạ.

Anh nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”

Dù trong lòng có nhiều thắc mắc, nhưng Tần Kiến Nguyệt cũng không hỏi tiếp, chỉ đáp lại: “Ngủ ngon.”

Đặt điện thoại xuống, cô cảm thấy tim mình ấm áp lạ thường.

Nhắm mắt lại, mũi cô vẫn như còn vương vấn mùi hương sạch sẽ trên người anh, bên tai vang vọng giọng nói trầm thấp của anh. Trong đáy mắt còn sót lại bóng dáng anh—bờ vai thẳng tắp và đường nét quai hàm gọn gàng.

Từng chút, từng chút dấu vết mà Trình Du Lễ để lại lấp đầy khoảng trống trong tim cô, biến thành vị ngọt dịu như mật.

Cô ôm lấy chú gấu bông mềm mại, tiếp tục giấc mơ còn dang dở.

Ngày hôm sau, vào buổi tổng duyệt trước ngày hội thao, Tần Kiến Nguyệt bị hiệu trưởng gọi đích danh.

Khi đó, cô vừa thu dọn sách vở, định rời khỏi sân thể dục thì bị thầy hiệu trưởng họ Ngô gọi lại: “Này, Tần Kiến Nguyệt? Đừng đi vội, em qua đây một chút.”

Cô ngập ngừng nhìn ông, chỉ vào mình để xác nhận: “Thầy đang gọi em ạ?”

Thầy hiệu trưởng gật đầu: “Đúng, gọi em đó. Qua đây nào.”

Tần Kiến Nguyệt bỗng thấy căng thẳng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Cô để ý thấy thầy hiệu trưởng đang cầm một hộp quà, đi đến trước phòng thay đồ trong nhà thi đấu. Thầy đưa hộp quà cho Tần Kiến Nguyệt: “Cầm lấy, em thử đồ xem sao. Ngày mai em mặc bộ này để cầm bảng hiệu.”

Lập tức, cô nhớ đến chuyện Trình Dư Lễ từng nói sẽ chuẩn bị một bộ lễ phục cho cô.

Cô không hỏi gì, thầy hiệu trưởng cũng chẳng nhắc đến tên anh. Hai người cứ thế hiểu ngầm mà trao đổi hộp quà. Sau giây phút ngỡ ngàng thoáng qua, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng khiến cô mạnh mẽ gật đầu: “Vâng ạ.”

Bên trong hộp là một chiếc váy công chúa màu vàng, kèm theo một chiếc vương miện lấp lánh.

Vốn dĩ làn da Tần Kiến Nguyệt đã trắng mịn, khi mặc bộ váy này vào, nó lại càng tôn lên vẻ tinh tế của bờ vai trần và chiếc cổ thon gầy.

Không đoán sai thì chắc chắn Trình Dư Lễ đã cẩn thận suy nghĩ về kích cỡ trang phục của cô.

Cầm chiếc vương miện trong tay, cô nhanh chóng bước ra ngoài, lòng đầy háo hức.

Lúc lướt qua thầy hiệu trưởng, nghe thấy tiếng gọi “Này này này!”, cô vội vàng đỏ mặt đáp: “Em sẽ quay lại ngay ạ!”, rồi liền chạy về phía sân thể dục tìm người.

Vừa bước ra khỏi nhà thi đấu, cô đã ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới rổ bóng rổ.

Có người gọi anh: “Trình Dư Lễ! Cậu đi không đấy? Cậu đang đợi ai thế?”

Trình Du Lễ kéo nhẹ tay áo đồng phục, liếc nhìn đồng hồ: “Cậu cứ đi trước đi, tôi còn chút chuyện.”

Anh đứng đó bình tĩnh chờ đợi.

Còn đang đợi ai ư?

Anh cũng không nói rõ.

Ngay sau đó, trong tầm mắt của chàng trai xuất hiện một sắc màu rực rỡ, khác biệt hoàn toàn với những bộ đồng phục tẻ nhạt.

Ánh nhìn đơn giản và lười biếng của anh bỗng chốc trở nên sâu sắc.

Đập vào mắt anh là một sắc vàng nhạt trong trẻo và rực rỡ, thấp thoáng lướt qua như một cánh bướm dập dìu.

Tà váy che đi nửa bắp chân cô, chỉ để lộ đôi mắt cá chân trắng ngần, nhỏ nhắn.

Bước chân cô gái nhẹ nhàng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cô đi về phía anh, rồi lại quay lại, đôi mắt hơi cụp xuống, trên môi vương một nụ cười dịu dàng ngọt ngào.

Trình Du Lễ cũng khẽ cong môi, như trút được gánh nặng.

Anh giơ tay ra hiệu cho cô lại gần.

Tần Kiến Nguyệt liếc nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh: “Cảm ơn anh.” Cô khẽ nói.

Trình Du Lễ không đáp, chỉ dùng ngón tay móc lấy chiếc vương miện trong tay cô.

Anh nâng tay, định đặt nó lên mái tóc cô.

Tần Kiến Nguyệt có chút hoảng hốt muốn ngăn lại. Cô nhát gan, cảm thấy đeo thứ này ở đây có vẻ quá khoa trương.

Nhưng Trình Du Lễ vẫn kiên quyết đội chiếc vương miện ấy lên đầu cô.

Anh nói: “Như thế mới trọn vẹn.”

“Trọn vẹn gì cơ?”

Trình Du Lễ lùi lại hai bước, từ trên xuống dưới quan sát Tần Kiến Nguyệt một lượt, sau đó nở một nụ cười hài lòng, đáp: “Một nàng công chúa trọn vẹn.”

Biểu cảm của Tần Kiến Nguyệt rõ ràng không giấu nổi sự vui sướng, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ồ.” một tiếng.

Trình Du Lễ nhìn cô mỉm cười, còn cô thì cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi mũi giày của mình.

Trong lễ khai mạc đại hội thể thao, chiếc váy của Tần Kiến Nguyệt quá nổi bật, khiến cô vô tình trở thành nhân vật được chú ý trong trường.

Buổi khai mạc kết thúc vào buổi sáng, đến chiều sẽ bắt đầu các cuộc thi đấu.

Ngay khi xong việc, cô liền đi thay đồ. Nhưng vừa thấy màn hình điện thoại trong túi sách sáng lên, cô lập tức có linh cảm, vội vàng lấy ra xem.

Quả nhiên là tin nhắn của Trình Du Lễ: “Đợi anh.”

Tần Kiến Nguyệt: “Anh đang ở đâu vậy?”

Hai phút sau, anh trả lời: “Ra đây đi.”

Cô nhấc tà váy, bước nhanh ra ngoài.

Dọc đường, những người bạn quen đều không ngừng xuýt xoa: “Kiến Nguyệt hôm nay xinh quá!”

Cô nhẹ nhàng cúi mắt, nở nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn.”

Khi nhìn thấy chàng trai đang ngước mắt tìm kiếm nơi đường chạy, cô lập tức rảo bước nhanh hơn, lao về phía Trình Du Lễ.

Nhưng đến gần anh, cô lại kìm chế mà dừng lại một cách đầy ý tứ, hỏi: “Tìm em có chuyện gì vậy?”

Trình Du Lễ quan sát cô một lượt, rồi gọi một nam sinh đứng gần đó: “Cậu giúp tôi chụp một tấm ảnh được không?”

Nam sinh đáp: “Ồ, được chứ.”

Tần Kiến Nguyệt khẽ “A” một tiếng, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc, lẩm bẩm nhỏ: “Anh còn không thèm hỏi xem em có đồng ý không à?”

Trình Du Lễ cười: “Dù sao cũng là anh chọn váy, chụp chung một tấm cũng không được sao?”

Cô cũng mỉm cười nhẹ nhàng: “Hóa ra anh chỉ muốn chụp với chiếc váy thôi à?”

Anh hơi nghiêng người, vô thức dựa về phía cô: “Em cứ coi là vậy đi.”

Khoảng cách tưởng chừng không rõ ràng này, khi lên ảnh lại trở nên vô cùng dễ nhận thấy.

Tần Kiến Nguyệt thu tay lại, đặt hai tay đan nhau ngay trên váy. Còn Trình Du Lễ vẫn là dáng vẻ lười nhác quen thuộc, tay đút trong túi quần. Khuỷu tay anh vô tình chạm nhẹ vào cánh tay cô.

Cái cách hai người đứng gần mà không quá thân mật, lại như vô tình lộ ra sự mập mờ vượt trên mức bạn bè nhưng chưa hoàn toàn là người yêu.

Anh xem qua bức ảnh, hài lòng nói: “Cũng được đấy, anh đi rửa ảnh đây.”

Tần Kiến Nguyệt ngạc nhiên: “Còn phải rửa ra nữa à?”

“Để làm kỷ niệm.”

Cô không nói gì, cũng chẳng phản đối.

Trình Du Lễ bất đắc dĩ cười: “Cứ coi như chụp kỷ niệm với chiếc váy, được không?”

Tần Kiến Nguyệt gật đầu: “Em cũng muốn một tấm.”

“Được thôi.” Anh nhét điện thoại vào túi, vừa thong thả bước đi vừa nói: “Vậy thì rửa hai tấm.”

Tần Kiến Nguyệt cười tít mắt, vui vẻ theo sau. Trình Du Lễ lại dừng bước, đợi cô bắt kịp, rồi cùng sánh vai đi tiếp.

Chiếc váy dạ hội này, trả lại cho anh thì anh cũng không dùng được, tặng người khác thì các cô gái khác cũng chẳng muốn mặc đồ đã qua tay người khác. Vậy nên, đương nhiên nó thuộc về Tần Kiến Nguyệt.

Đêm đó, để chuẩn bị cho kỳ thi tháng vào tuần sau, Tần Kiến Nguyệt vắt óc làm bài toán thì nhận được tin nhắn của Trình Dư Lễ.

Trình Du Lễ: Mai anh thi nhảy cao.

Tần Kiến Nguyệt không muốn bị cắt ngang dòng suy nghĩ, nên chỉ trả lời có lệ: Ừm ừm.

Trình Dư Lễ: Ừm.

Ừm gì chứ? Giận rồi sao?

Cô lén đoán tâm trạng anh.

Một lúc sau, Tần Kiến Nguyệt cũng nhắn lại: Ừm.

Trình Du Lễ: Ừm.

Tần Kiến Nguyệt: Biểu cảm mặt quỷ.jpg

Trình Du Lễ: Cầu xin em đến xem anh thi đấu.

Cô đặt điện thoại xuống, nằm sấp trên bàn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bài toán, nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay. Nhưng tâm trí lại bay đi đâu mất, những con chữ trước mắt dần trở nên nhòe nhoẹt, cuối cùng chỉ còn lại một chút xấu hổ ẩn giấu trong đôi mắt cười kia.

Người hâm mộ của Trình Du Lễ rất nhiều.

Tần Kiến Nguyệt tính toán thời gian, nhận ra cuộc thi nhảy cao của anh không trùng với trận đấu của lớp mình. Cô căn giờ đến sân thể dục, nhưng vẫn đến muộn một bước. Xung quanh chật kín người, ba tầng trong, ba tầng ngoài, ngay cả tầng hai của dãy phòng học – góc nhìn khá tốt – cũng đã có người đứng chật kín.

Cuối cùng, Tần Kiến Nguyệt buồn bực ngồi xuống khán đài.

Tiếng hét phấn khích của các nữ sinh vang lên bên tai, cô chỉ có thể lắng nghe những cái tên được gọi để đoán xem ai đang dẫn đầu trận đấu.

Bỗng một cô bạn cùng lớp đi ngang qua, gọi cô lại: “Tần Kiến Nguyệt! Sao cậu còn rảnh rỗi ở đây? Lớp mình đang thiếu người viết bài tường thuật, mau đến giúp một tay đi!”

Tần Kiến Nguyệt lập tức đứng dậy: “Được! Mình tới ngay!”

Cô theo bạn quay về khu vực lớp mình, giúp lớp trưởng viết bài tường thuật một lúc. Người đông sức lớn, bài viết nhanh chóng được hoàn thành.

Tạm thời không có cuộc thi nào, Tần Kiến Nguyệt lấy từ túi ra một tờ đề thi thử của kỳ thi tháng để xem lại. Ngồi trong bóng râm, ánh nắng xuyên qua tán trúc in bóng lốm đốm trên tấm lưng mảnh mai của cô.

“Cái này thầy giảng trên lớp cậu không nghe à? Sửa bài rồi mà vẫn sai kìa!”

Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ phía sau, làm Tần Kiến Nguyệt giật mình đến mức vai run lên.

Là Tiểu Bộ – bạn cùng bàn phía sau cô.

Tần Kiến Nguyệt bĩu môi lẩm bẩm: “Cậu xuất hiện không một tiếng động làm mình hết hồn đấy.”

Tiểu Bộ cũng cầm theo một cuốn bài tập, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô hóng mát.

“Tiểu Bộ, thầy có nói đề thi tháng này sẽ ra lại câu hỏi cũ không?”

“Đúng rồi.” Tiểu Bộ gật đầu, “Nhưng chắc chắn không giống hệt, chỉ thay đổi số liệu thôi. Cách giải vẫn như vậy, cậu phải hiểu rõ phương pháp, đừng chỉ nhớ đáp án.”

Tần Kiến Nguyệt gật gù: “Mình đâu có chỉ nhớ đáp án, nhưng mà bước làm của câu lượng giác này sao thấy khó hiểu quá. Cậu xem thử coi mình có bỏ sót bước nào không?”

“Đưa đây mình xem.”

Tiểu Bộ nghe vậy, ghé sát lại nhìn bài kiểm tra với những dòng chữ đỏ đánh dấu trên đó.

Hai cái đầu gần như chạm vào nhau trong khoảnh khắc.

Cộp.

Một tấm huy chương từ phía sau bay tới, rơi xuống đùi Tần Kiến Nguyệt, đè lên tờ đề thi của cô.

Tiểu Bộ và Tần Kiến Nguyệt đồng loạt quay đầu lại, ngạc nhiên.

Trình Du Lễ trông như vừa chạy tới, hơi thở vẫn chưa ổn định, lồng ng.ực còn phập phồng lên xuống. Nhưng ánh mắt anh thì vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là khi nhìn thấy hai người kề sát nhau, trong mắt anh thoáng qua chút nghi hoặc.

“À… đàn anh… cái này…”

Tần Kiến Nguyệt cầm lấy tấm huy chương của anh, nhìn một chút rồi lắp bắp mở miệng.

Trình Du Lễ liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Bộ. Cậu bạn nhanh trí lập tức hiểu ý, nhìn Tần Kiến Nguyệt bằng ánh mắt có chút trêu chọc, sau đó lặng lẽ rời đi.

Đợi người đi rồi, Trình Dư Lễ mới ung dung bước đến, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Tần Kiến Nguyệt.

“Em vừa nãy là vì…”

Cô định giải thích lý do mình không đi xem thi đấu, “Là bởi vì…”

Trình Du Lễ không đợi cô nói hết, liếc mắt xuống tờ đề thi đầy vết mực đỏ của cô, hỏi: “Cậu ta thi toán được bao nhiêu điểm?”

Tần Kiến Nguyệt ngẩn ra một lúc mới nhận ra chữ “cậu ta” mà anh nói là chỉ Tiểu Bộ. Cô trả lời: “Cũng khá ổn định, hơn 140 điểm thì phải.”

Anh nói: “Năm lớp 10 anh thi toán điểm tuyệt đối. Anh dạy kèm cho em.”

Tần Kiến Nguyệt nghẹn lời, không biết nói gì. Một lúc sau mới lên tiếng: “Như vậy có lãng phí thời gian của anh không?”

Trình Du Lễ chậm rãi nói từng chữ một: “Anh có rất nhiều thời gian.”

“Không, thật sự không cần đâu. Chẳng qua dạo gần đây em bận ôn thi giữa tháng thôi.”

Nghe xong, anh khẽ cười: “Tần Kiến Nguyệt.”

“Dạ?”

“Đừng khách sáo với anh. Anh nói có thời gian tức là có thời gian. Anh muốn dạy kèm cho em.”

“Nhưng mà…”

“Anh muốn làm vậy, có nghĩa là: Dành thời gian cho em, anh cam tâm tình nguyện.” Anh nói, “Đừng nói nhưng nhị gì nữa.”

Câu này khiến Tần Kiến Nguyệt đỏ bừng mặt. Cô cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, im lặng không nói.

Trình Du Lễ lướt mắt nhìn qua bài thi của cô, tiện tay cuộn tờ giấy lại, rồi nhẹ nhàng chọc vào trán cô, giọng điệu như đang tra hỏi nhưng lại rất dịu dàng: “Vừa nãy em đi đâu vậy? Nói lại xem nào.”

“Bởi vì chỗ đó đông người quá, em không chen vào được.” Tần Kiến Nguyệt lén liếc nhìn anh, “Chủ yếu là vì có người nào đó có quá nhiều fan, em nghĩ thiếu em cũng chẳng sao, thế là đi luôn.”

Trình Du Lễ khẽ cười: “Nhưng anh chỉ muốn thắng để em nhìn thấy.”

Bị sự hiếu thắng bất ngờ của anh làm cho sửng sốt, Tần Kiến Nguyệt lắp bắp hỏi: “Tại sao chứ?”

Mấy năm trước, trong đại hội thể thao, anh luôn về nhì, nhận huy chương bạc. Nhưng Trình Dư Lễ chẳng bận tâm đến chuyện đó, anh cảm thấy đó đã là giới hạn của mình, mỗi người có sở trường riêng, không cần thiết phải ganh đua với những vận động viên chuyên nghiệp.

Thế nhưng bây giờ, có điều gì đó đang dần thay đổi. Ý chí chiến thắng, sự quyết tâm trong anh đã đánh bại thái độ dửng dưng trước đây. Anh muốn giành lấy vị trí đầu tiên.

Bản thân Trình Du Lễ cũng có chút kinh ngạc trước sự hiếu thắng bất ngờ của chính mình. Anh nói: “Bởi vì đối thủ của anh là Trương Tự Thần.”

Tần Kiến Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Anh ấy thì sao ạ? Sao lại phải ganh đua với anh ấy?”

Trình Du Lễ nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Thật sự không hiểu à?”

Tần Kiến Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, rồi chợt nhớ đến lần trước khi nói về “người mình thích.” Cô bừng tỉnh, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Thật sự không phải anh ấy.”

Nhìn vành tai đỏ bừng của cô, Trình Du Lễ thoáng trầm ngâm.

Tấm huy chương bị cô lén lút nhét lại, đặt trên chân anh. Nhưng Trình Du Lễ lại đẩy nó về tay cô.

Anh hào phóng nói: “Của em rồi.”

Cô lắc đầu: “Em không nhận đâu, đây là vinh dự của anh mà.”

“Anh thắng vì em, nên nó là của em.”

Hai chữ “vì em” nghe như một giấc mộng. Âm điệu nhẹ nhàng chậm rãi, thoát ra từ đôi môi anh. Dù giọng nói có trầm đến đâu, thốt ra câu này vẫn khiến người ta cảm thấy mềm mại dịu dàng.

Tần Kiến Nguyệt khẽ cắn môi, nhìn tấm huy chương trong tay.

“Cảm ơn anh.”

Bụi trúc phía sau xào xạc trong cơn gió. Dưới ánh mặt trời, bóng tre đổ xuống vai hai người.

Tần Kiến Nguyệt cầm bút lên lần nữa, Trình Du Lễ bắt đầu giảng sơ qua cách giải bài toán lượng giác.

Cô không phải người đặc biệt nhạy bén với các con số. Đôi khi, thầy giáo giảng bài quá nhanh, nhảy từ chỗ này sang chỗ khác khiến cô không theo kịp. Nhưng hầu hết thời gian, cô chỉ âm thầm chịu đựng, không dám yêu cầu thầy dạy lại vì sợ lộ ra sự “chậm chạp” của mình.

Hầu hết những bạn học giỏi xung quanh cô đều không khác mấy.

Vì ai cũng có việc riêng phải làm, một bài giảng qua hai lần, nếu cô vẫn chưa hiểu thì người ta sẽ bắt đầu sốt ruột.

Dĩ nhiên, đây là do khả năng lĩnh hội của Tần Kiến Nguyệt chưa đủ tốt, các bạn đã tận tình giúp đỡ hết sức, cô không thể trách họ.

Trong số tất cả mọi người, Trình Du Lễ là người giảng bài chi tiết và toàn diện nhất mà cô từng gặp. Thậm chí đến từng bước tính toán anh cũng viết ra rõ ràng rành mạch.

Thời gian gặp nhau không thường xuyên, chủ yếu là vào tiết nghỉ dài trước giờ tự học buổi tối. Lúc đó, có người tranh thủ ăn cơm, có người vội về nhà, lớp học trống trơn, không còn ai nán lại.

Trình Du Lễ ngồi ở chỗ của Tề Vũ Điềm, dùng đầu bút gõ nhẹ vào đáp án cuối cùng: “Hiểu chưa?”

Tần Kiến Nguyệt nhìn tờ giấy nháp chi chít chữ do anh viết, gật đầu: “Ừm ừm, em hiểu rồi.”

Trình Du Lễ lật sang mặt sau tờ giấy: “Vẫn còn một cách giải khác.”

Ngay khoảnh khắc lật ra, hình ảnh đập vào mắt họ một cách bất ngờ—một chữ “Trình” được viết một cách nguệch ngoạc và phóng khoáng.

Cả hai cùng khựng lại.

Bốp!

Tờ giấy nháp bị cô dằn mạnh xuống bàn một cách vô tình. Tần Kiến Nguyệt đỏ mặt đến mức không dám nhìn anh: “Không, không cần đâu. Giảng nhiều quá em không tiêu hóa nổi.”

“……”

Trình Du Lễ ngẩn ra năm, sáu giây, sau đó khóe môi hơi cong lên, tạo thành một nụ cười khó nhận ra.

Đôi mắt dài vốn luôn lãnh đạm kia bỗng mang theo chút ấm áp, như gợn sóng lặng lẽ bao trùm lấy cô gái trước mặt. Nhưng Tần Kiến Nguyệt vẫn cúi gằm đầu, không chịu ngẩng lên.

Trình Du Lễ đặt bút xuống: “Ừm, vậy em tự tính lại một lần đi.”

“Vâng, vâng ạ.”

Cô vội rút tờ giấy nháp về, gò người xuống bàn, bắt đầu tính toán. Thậm chí, bàn tay cô còn lén che đi một góc nào đó như đang giấu giếm điều gì.

Đầu bút run rẩy vẽ loạn một hồi, rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Trình Du Lễ nhìn gáy trắng ngần của cô, khẽ cụp mắt, tâm trạng thư thái.

Ánh sáng cuối ngày nhẹ nhàng rơi trên eo lưng thiếu nữ. Anh lặng lẽ ngắm nhìn, rồi chẳng bao lâu sau, sự tĩnh mịch kéo dài đã dỗ anh vào giấc ngủ.

Anh ngủ trong tư thế ngồi, hơi nghiêng người tựa vào bàn phía sau.

Câu hỏi của Tần Kiến Nguyệt bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Nhìn vẻ an tĩnh và bình thản khi ngủ của anh, cô không khỏi cảm thán—người đẹp, ngay cả lúc ngủ cũng đẹp như vậy.

Lồng ngự.c anh khẽ phập phồng, hơi thở đều đặn, không một tiếng động.

Gió đầu hạ ngoài cửa sổ mang đến sự vỗ về dịu dàng đầu tiên của mùa.

Nổi hứng nghịch ngợm trong phút chốc, Tần Kiến Nguyệt cầm lấy cây bút đỏ trong tay.

Ngay dưới đuôi mắt của Trình Du Lễ, cô vẽ một hình trái tim.

Tô đầy màu sắc, một màu đỏ rực rỡ.

Chỉ vài nét bút là xong.

Sau khi vẽ xong, cô mới sực nhận ra mình vừa làm một chuyện hết sức tệ hại, hối hận không kịp.

Đang định xóa dấu vết thì Trình Du Lễ bỗng nhiên tỉnh dậy.

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh bình thản hỏi: “Tính xong rồi?”

“Ừm, ừm…”

Cô vội đưa bài làm cho anh: “Anh xem đáp án có đúng không?”

Trình Du Lễ nhận lấy tờ giấy nháp, gật đầu: “Được đấy, ngộ tính rất cao.”

Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà bật cười—lần đầu tiên có người khen cô có ngộ tính cao đấy.

Rõ ràng là lời khen lấy lệ thôi.

Nhưng khi ngước lên, nhìn thấy “tác phẩm” ngay dưới khóe mắt của Trình Du Lễ, nụ cười của cô bỗng nhiên cứng lại.

Trời ơi, có nên nói với anh không đây?

Cô sợ quá.

Sợ anh sẽ nổi giận.

Cuối cùng, Tần Kiến Nguyệt vẫn hèn nhát, không dám hé răng.

Hình trái tim đỏ rực ấy cứ thế nằm lại ngay dưới khóe mắt anh.

Mặc dù trông hơi lạ, nhưng lại tinh tế và cũng khá đẹp…

Chắc là anh sẽ không giận đâu nhỉ?

Sau khi giúp Tần Kiến Nguyệt làm bài tập xong, Trình Du Lễ quay trở về lớp học.

Bên ngoài bầu trời đầy sao, màn đêm tĩnh lặng bao trùm.

Dãy phòng học của khối mười hai, đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, yên tĩnh đến mức như bị bóng tối nuốt chửng.

Vừa mới ngồi xuống chỗ, cậu bạn cùng bàn của Trình Du Lễ lập tức chú ý đến điều gì đó, hét lên: “Woa, mặt cậu có cái gì thế kia?!”

Tiếng la thất thanh lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp, khiến nhiều người quay đầu lại nhìn.

Trình Du Lễ khó chịu trước tiếng ồn mà đối phương gây ra, liếc anh ta một cái: “Không đẹp sao?”

Cậu bạn cùng bàn nhìn kỹ lại, ngập ngừng: “Ờm… cũng… cũng khá thú vị đấy chứ.”

Trình Du Lễ bình thản đáp: “Vậy thì đừng làm quá lên như thế.”

Bình Luận (0)
Comment