Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 1

Tháng 11, London.

Cửa sổ kính lớn ngăn cách mọi thứ bên ngoài, những giọt mưa không biết mệt mỏi đập vào cửa kính, tụ lại thành những dòng nước nhỏ chậm rãi trượt xuống theo trọng lực.

Toàn bộ London bị bao phủ bởi mây đen, sương mù dày đặc khiến thành phố cổ kính này như quay trở lại thời kỳ Victoria, tái hiện lại quan cảnh sương mù dưới ngòi bút của Dickens.

Dư Sanh đứng trước cửa sổ luyện đàn.

Đôi mắt cô mơ màng, ngón tay dưới tác động của ký ức cơ bắp khẽ ấn lên dây đàn vĩ cầm.

Cây đàn này có nguồn gốc từ một thị trấn nhỏ ở Naples cách đây 250 năm trước, sau khi được sửa chữa, nó phô bày vẻ đẹp quyến rũ mang đậm phong cách Ý với âm sắc ấm áp vang dội.

Bản nhạc này cô không biết đã chơi qua bao nhiêu lần.

“Thư gửi Elise” của Beethoven.

Khi chuyển sang hợp âm C thứ, Dư Sanh nắm chắc cây vĩ trong tay phải, bắt đầu điều khiển nó, không ngừng run rẩy dữ dội.

Cô không để tâm, nghĩ đó chỉ là một triệu chứng bình thường của cơ thể.

Đem vĩ cầm cất vào trong hộp đàn, Dư Sanh quay lại phòng ngủ nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Chưa đầy nửa giờ sau, cô ý thức được lần này khác với mọi lần. Toàn bộ nửa người bên phải đã hoàn toàn tê liệt, cô không thể kiểm soát được tay phải nữa.

Vươn tay trái lên mò mẫm trên giường nửa ngày, Dư Sanh lại gặp phải một vấn đề khác.

Điện thoại của cô vẫn còn trong thư phòng.

Dư Sanh nhìn đăm đăm lên trần nhà bất động một lúc lâu.

Căn hộ này là gia đình đặc biệt chuẩn bị cho cô để du học. Dư Chính Vanh đã chi một số tiền lớn mua lại căn hộ xa hoa này từ tay một nghệ sĩ người Anh. Cô không có sức lực để sửa sang lại, nên mọi thiết kế nội thất đều được giữ nguyên.

Chủ nhà trước đây để thể hiện gu thẩm mỹ đã sử dụng một tấm đá cẩm thạch lớn trang trí trần nhà. Những hoa văn màu trắng pha chút xám lúc này nhìn vào giống như màu của xương.

Có phải vì gần đây mình không uống thuốc đúng giờ không? Hay là uống thuốc quá liều?

Không đúng, mấy ngày nay mình có uống thuốc không?

Dư Sanh nỗ lực tìm ra từ khóa “thuốc” trong những mảnh ký ức rời rạc, nhưng trong đầu cô đã thiếu mất một vài mảnh ghép.

Bụng phải bất ngờ truyền đến cơn đau nhói dữ dội. Vị trí đó cách đây bốn năm từng bị thương nghiêm trọng, song đã hoàn toàn hồi phục chỉ còn lại vết sẹo.

Tại sao vẫn còn đau?

Cơn đau nhói từng đợt nhắc nhở cô, chiếc Apple Watch trên tay phải bắt đầu rung liên tục. Dư Sanh mới nhớ ra món đồ chơi nhỏ này, thử vài lần mới gọi được Siri nhờ nó gọi cấp cứu.

Sau khi mô tả tình trạng hiện tại, nhân viên tổng đài an ủi cô: “Không sao đâu, chúng tôi đã cho xe cấp cứu xuất phát rồi. Sẽ có người đến nhà bạn ngay, bạn cứ giữ bình tĩnh, đừng lo lắng.”

Quả thật chưa đầy mười phút sau, âm thanh phá cửa vang lên.

Nhân viên cấp cứu tóc vàng mắt xanh xông vào cùng với hai lính cứu hỏa và một cảnh sát.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, nhân viên cấp cứu hỏi cô bằng tiếng Anh: “Gần đây bạn có dùng thuốc gì không?”

“Tôi bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực.” Dư Sanh dừng lại một chút, sau đó như liệt kê món ăn, đọc một chuỗi tên thuốc phức tạp.

Nhân viên cấp cứu gật đầu, an ủi cô: “Không sao đâu, chúng tôi sẽ chăm sóc bạn.”

Sau đó, Dư Sanh được nâng lên cáng đưa đến bệnh viện cấp cứu.

*

Cuối cùng Dư Sanh được chẩn đoán bị đột quỵ, nguyên nhân không rõ.

Cô mới chỉ 21 tuổi.

Đây là lần đầu tiên bác sĩ gặp một bệnh nhân bị đột quỵ ở độ tuổi trẻ như vậy, chỉ có thể nói với cô nguyên nhân là do thói quen sinh hoạt không điều độ.

Dư Sanh không mấy bận tâm. Mỗi khi cô hưng cảm, có khi chỉ ngủ một tiếng trong hai, ba ngày liền. Khi trầm cảm, cô có thể nằm liền mấy ngày trên giường, ngủ rồi thức, thức rồi ngủ.

Theo yêu cầu bắt buộc của bác sĩ, cô phải nằm viện một tuần.

Bảy ngày sau, Dư Sanh xuất viện, bắt một chiếc taxi ở ven đường về nhà.

Đi đến sảnh tòa nhà, quản lý tòa nhà đưa cho cô một chiếc chìa khóa mới.

Lần trước lính cứu hỏa đến đã cạy hỏng ổ khóa, họ đã thay ổ khóa mới cho cô.

Dư Sanh tiếp nhận chìa khóa, nói “Cảm ơn”.

Chiếc điện thoại bị bỏ lại trong thư phòng đã hết pin.

Dư Sanh cắm sạc, phải chờ một lúc lâu mới đủ pin để bật máy.

Nhưng đáng tiếc là trong đó không có một tin nhắn mới nào.

*

Ngày hôm sau sau khi xuất viện, Dư Sanh đến phòng khám của bác sĩ tâm lý tái khám.

Bác sĩ tâm lý ở nước ngoài rất khó hẹn, mà một bác sĩ tâm lý người Hoa nói tiếng Trung lại càng khó hơn. Cô đã phải chờ hai tháng trong danh sách chờ mới có thể gặp Lục San Ương lần đầu.

Dư Sanh là bệnh nhân đầu tiên trong ngày hôm nay.

Lục San Ương dẫn cô vào phòng khám, rót một cốc nước ấm đặt lên bàn: “Dạo này cảm thấy thế nào?”

Dư Sanh cầm cốc nước, hơi ngẩng đầu lên, kể với Lục San Ương về cơn đột quỵ của mình, đồng thời kể về tình trạng gần đây: “Dạo này chất lượng giấc ngủ của em rất kém, có lúc ngủ cả mười mấy tiếng mà vẫn không thể tỉnh lại, không nhớ được gì.”

Lục San Ương ghi chép triệu chứng vào máy tính, đây là những biểu hiện điển hình của giai đoạn trầm cảm.

Trên màn hình là những dòng chữ dày đặc, sớm nhất có thể ngược dòng từ bốn năm trước. Ngoài rối loạn cảm xúc lưỡng cực, Dư Sanh còn mắc chứng rối loạn stress sau sang chấn nhẹ.

Lần gặp đầu tiên, Dư Sanh đã để lại ấn tượng sâu sắc với Lục San Ương.

Nhiều bệnh nhân mắc rối loạn cảm xúc lưỡng cực không muốn thừa nhận mình bị bệnh, họ cho rằng đó là chẩn đoán sai, thường xuyên đổi bác sĩ để kiểm tra lại kết quả.

Nhưng Dư Sanh thì khác, cô trực tiếp đưa cho Lục San Ương một chồng hồ sơ bệnh án dày cộp, trong đó là ghi chép về việc cô đã điều trị, sử dụng thuốc ở trong nước, sau đó kể về tình trạng của mình, ngữ khí lạnh nhạt như đang nói về một người hoàn toàn không liên quan.

Rối loạn cảm xúc lưỡng cực thường biểu hiện bằng các giai đoạn trầm cảm, hưng cảm xen kẽ lẫn nhau. Dư Sanh thuộc loại II, giai đoạn trầm cảm của cô kéo dài còn giai đoạn hưng cảm thì nhẹ hơn.

Theo nghiên cứu hiện tại, rối loạn cảm xúc lưỡng cực không thể chữa khỏi hoàn toàn, hầu hết bệnh nhân cần duy trì việc dùng thuốc suốt đời.

“Hiện tại em đang sống một mình sao?”

Thấy Dư Sanh gật đầu, Lục San Ương kiến nghị: “Em có muốn thử tìm một người ở cùng không?”

Dư Sanh mím môi, vẻ mặt có chút kháng cự. Cô không thích tiếp xúc với người hay sự việc mới mẻ mà đã quen duy trì cuộc sống trong một nhịp điệu quen thuộc.

Lục San Ương giải thích: “Với tình trạng hiện tại, việc sống một mình rất nguy hiểm. Cơn đột quỵ lần này chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nếu người thân của em có thể đến sống cùng để chăm sóc thì đó là điều tốt nhất. Nếu không, chị khuyên em nên thử ở chung với người khác. Ít nhất lần sau xảy ra chuyện, sẽ có người kịp thời giúp đỡ.”

Ngón tay Dư Sanh gõ lên cốc nước, một lúc lâu sau mới trả lời: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”

Lục San Ương in ra một đơn thuốc mới đưa cho Dư Sanh: “Chị đã đổi cho em một loại thuốc chống trầm cảm khác với liều lượng thấp hơn. Với tình trạng hiện tại, giữ mình ở trạng thái nhẹ hưng cảm sẽ tốt hơn là rơi vào trầm cảm. Nếu sau khi uống thuốc xuất hiện triệu chứng mới, nhớ gọi cho chị ngay.”

Việc điều trị bằng thuốc cho bệnh nhân rối loạn lưỡng cực vốn là một việc rất phức tạp. Một số bệnh nhân có thể chỉ cần sử dụng Lithium là hiệu quả, một số khác cần kết hợp nhiều loại thuốc cùng lúc. Hơn nữa loạt thuốc đang dùng có thể đột nhiên mất tác dụng sau vài tháng, buộc phải điều chỉnh lại.

Hệ thống lưu trữ của phòng khám cho thấy Dư Sanh đã thử qua 7 loại thuốc chống trầm cảm, 3 loại thuốc chống lo âu, 2 loại thuốc chống loạn thần, cùng vô số loại vitamin.

Dư Sanh ghi chú lời dặn dò của cô ấy vào sổ tay.

Đây cũng là ý kiến của Lục San Ương. Việc dùng thuốc trong thời gian dài đã gây ra một loạt thay đổi cho cơ thể cô, trong đó rõ rệt nhất là tình trạng suy giảm trí nhớ.

Bước ra khỏi phòng khám, trời bắt đầu mưa lất phất làm ướt đẫm mặt đất.

Thời tiết ở London luôn thất thường như vậy.

Cơn mưa nhẹ thổi qua mặt khiến Dư Sanh nghẹt thở, một hình ảnh nào đó chợt lóe lên trong đầu cô như một tia chớp.

Cô vội vàng chui vào một chiếc taxi đỗ bên đường, báo ra một địa chỉ.

Tài xế nhìn thấy nét mặt hoảng loạn của cô qua gương chiếu hậu, liền chủ động hỏi: “Cô có cần giúp đỡ gì không?”

Dư Sanh điên cuồng lắc đầu, tự nhủ những gì mình đang nhìn thấy đều là ảo giác.

Trên mặt tài xế treo nụ cười thiện ý, ở trong mắt cô lại dần trở nên vặn vẹo, khóe miệng của anh ta kéo dài vô tận, âm thanh càng ngày càng trở nên điên loạn.

Dư Sanh ôm chặt lấy tai, cố gắng đuổi tiếng cười đó đi.

Taxi dừng lại dưới chung cư, Dư Sanh run rẩy rút một tờ tiền ra, không đợi tài xế trả lại tiền thừa, vội vã mở cửa lao ra ngoài.

Cô loạng choạng bước vào thang máy, còn ấn nhầm tầng.

Thật vất vả mới vào được nhà, cô đột nhiên khụy xuống, lưng cong lại thành một đường cong, nằm úp xuống sàn với tư thế rất kỳ lạ, giống như một quả bóng xì hơi.

Lông mi cô run rẩy, vết sẹo trên bụng phải dường như lại âm ỉ đau.

Cứng đờ không biết bao lâu, mặt dán xuống sàn gỗ đã lạnh.

Dư Sanh chậm chạp bò dậy ngồi xuống ghế sofa.

Suy nghĩ một lát, cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của Lục San Ương.

Dư Sanh lục tìm trong danh sách WeChat một nhóm du học sinh, cô đã quên mất là mình gia nhập nhóm này từ bao giờ, nhưng cô chưa bao giờ xem qua.

“Cần tuyển tài xế ở London, có chỗ ở, lương thỏa thuận, ưu tiên nữ.”

Gửi xong không bao lâu, Dư Sanh cảm thấy hơi hối hận, lẽ ra cô nên viết là tuyển trợ lý có bằng lái xe đi kèm, tốt nhất là biết nấu ăn. Nhưng cô không kịp thu hồi.

Thông báo này trong đống tin nhắn bán đồ cũ, tìm nhà, xin tài liệu ôn tập, giống như một viên đá rơi xuống nước, ngay lập tức khuấy lên sóng gió. Liên tục có người thêm Dư Sanh vào danh sách bạn trên WeChat.

[Đại tiểu thư còn tuyển người không? Tôi biết lái xe, nhưng không có bằng lái ở Anh.]

[Hỏi thử ngoài chỗ ở, có bao gồm chỗ ngủ không?]

[Phú bà tỷ tỷ, em là em trai thất lạc của chị đây!]

Những yêu cầu kết bạn cứ thế liên tục hiện lên, nhưng không có một ai nghiêm túc ứng tuyển.

Dư Sanh siết chặt điện thoại trong tay, hơi thở gấp gáp, có xúc động muốn bóp nát màn hình.

Ngay lúc đó, một yêu cầu kết bạn mới lại xuất hiện.

[Xin hỏi nam giới có được không? Tôi có bằng lái xe.]

Dư Sanh nhìn chằm chằm avatar màu đen tuyền của người đó lâu thật lâu, giống như một cái hố đen muốn hút người ta vào.

Cuối cùng, cô chấp nhận yêu cầu kết bạn của người đó, gửi một tin nhắn: [Có thể đến phỏng vấn không?]

Người kia nhanh chóng trả lời: [Có thể.]

*

Ngày gặp mặt, Dư Sanh thức dậy rất sớm. Vì lần điều chỉnh thuốc trước đó, tâm trạng cô có chút kích động nhẹ.

Thông thường trong những tình huống như vậy, cô sẽ vào thư phòng để luyện đàn, nhằm giữ cho tâm trạng ổn định.

Đến giờ hẹn, chuông cửa vang lên, Dư Sanh hé cửa mở một khe nhỏ.

“Chào cô, tôi đến để phỏng vấn.”

Người đàn ông có mái tóc cắt ngắn, đôi mắt, lông mày tinh tế như từ trong tranh bước ra, vẻ mặt lạnh lùng. Song, khuôn mặt lạnh nhạt ấy lại có một đôi mắt phượng, vốn dĩ rất cuốn hút, nhưng ánh nhìn của anh ta đen kịt, không có một chút nhiệt độ nào.

Cô không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với nam giới.

Chỉ biết một điều: Anh ta rất đẹp trai. Đẹp hơn tất cả những chàng trai mà cô từng gặp trước đây.

Rõ ràng không giống kiểu người thiếu tiền đến mức phải làm tài xế.

“Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Dư Sanh nhích người sang một bên để người kia tiến vào, vẻ cảnh giác trên khuôn mặt cô không hề giảm bớt, như một con thú nhỏ bị ai đó x*m ph*m l*nh th*.

“Tôi tên là Dư Sanh.” Cô ngồi xuống sofa, cằm căng cứng, “Còn anh tên gì?”

“Gọi tôi là Chu Tam đi, họ Chu, là con thứ ba trong nhà.” Người kia bình tĩnh trả lời.

“Ồ…” Dư Sanh gật gật đầu, “Tin nhắn tôi gửi trong nhóm trước đó, chưa chỉnh sửa tốt, thật ra tôi muốn tìm một trợ lý, ngoài lái xe còn có thể giúp làm những việc khác.”

“?”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Dư Sanh thoải mái hào phóng nói: “Tôi bị bệnh, cần có người trông chừng, để tránh chết đi mà không ai biết.”

Ánh mắt của Chu Diễn có một tia dao động, lần này đổi thành anh đánh giá Dư Sanh.

Cô gái nhỏ mặc bộ đồ ở nhà màu kem, quấn kín mít, mái tóc vàng bạch kim đã qua nhiều lần nhuộm gần như trong suốt, làm tôn lên làn da trắng như tuyết, không có một chút huyết sắc, nhìn dưới ánh sáng ấm áp còn có chút đáng sợ.

“Bệnh gì?” Chu Diễn hỏi.

“Rối loạn cảm xúc lưỡng cực.”

Ngoài cửa sổ bầu trời lại bắt đầu mưa,  những giọt mưa rơi xuống sông Thames tạo thành những vệt sóng nhỏ.

“Còn yêu cầu gì nữa không?”

Dư Sanh suy nghĩ một lúc: “Khi tôi gọi điện cho anh, bất kể anh đang làm gì đi nữa, phải lập tức đến ngay. Căn hộ này còn một phòng ngủ khách trống, anh có thể chuyển đến ở, mỗi tháng tôi sẽ trả thêm 4.000 bảng lương.”

“Vậy tôi được xem là đã trúng tuyển rồi sao?”

Dư Sanh cân nhắc một chút: “Có thể thử việc một tháng trước.”

Cô học trung học tại một trường nội trú nữ sinh tư thục ở Oxfordshire, ít khi có cơ hội tiếp xúc với phái nam. Cuối tuần, bạn học của cô thường đi nghỉ ở khách sạn tại London hoặc chờ tài xế riêng đến đón, còn cô chỉ ở lại trong ký túc xá.

Dẫu vậy, Dư Sanh đã quen với việc đơn giản hóa mọi thứ, người đối diện không khiến cô cảm thấy khó chịu, hiện tại cũng không có ai phù hợp hơn.

“Được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment