Thời điểm Chu Diễn chuyển đến, Dư Sanh dẫn anh xuống hầm đỗ xe, đưa cho anh một chiếc chìa khóa.
“Đây, chìa khóa xe của anh.”
Đỗ ngay tại đó là một chiếc Aventador SVJ, thân xe sợi carbon màu đen, đường nét sắc bén, thể hiện sự tinh tế vượt trội trong thiết kế khí động học, hệ thống ống xả trên cánh gió sau đầy tính công kích.
SV là viết tắt của Super Veloce, nghĩa là “siêu tốc độ”. Nếu khởi động động cơ, chiếc xe này chỉ mất 2,8 giây để tăng tốc từ 0 lên 100 km/h.
Đây là một con quái thú thực thụ đang ngủ yên, dù ở bất kỳ đâu trên thế giới cũng đủ khiến cho cánh đàn ông phát cuồng.
Thế nhưng Chu Diễn thoạt nhìn không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Anh chỉ quay đầu hỏi: “Xe của cô?”
Đây là quà trưởng thành của Dư Sanh, từ ngày đầu tiên chiếc xe được giao đến từ showroom 4S, nó vẫn nằm trong gara phủ bụi.
Vì cô không có bằng lái xe.
Dư Sanh gật nhẹ đầu xác nhận, đồng thời ném ra một câu hỏi khác: “Anh biết nấu ăn không?”
Chu Diễn không lập tức bỏ chìa khóa vào túi: “Hôm qua cô không nói có yêu cầu này.”
Cô cũng có thể thay đổi quyết định ngay bây giờ.
“Tôi biết. Vậy chúng ta đi ăn thôi.”
Nhưng Dư Sanh không để anh lái xe mà dẫn anh ra khỏi gara, vòng qua một vòng đến bên kia con phố trước tòa nhà chung cư.
Trước tòa kiến trúc bằng đá cổ kính có treo vài chậu hoa, cửa chính trang trí tinh tế, bảng hiệu ghi “Le Festin” với họa tiết vàng sang trọng.
Dư Sanh ngựa quen đường cũ đẩy cửa bước vào.
Chào đón hai người là một bà lão mập mạp, cười hiền hậu: “Elise, hôm nay có món sườn cừu yêu thích của con.”
Dư Sanh ngồi vào vị trí gần cửa sổ, mím môi chỉ vào thực đơn: “Anh gọi món đi.”
Chu Diễn mở thực đơn ra, phần giới thiệu phía trước nói đây là một nhà hàng Pháp đạt sao Michelin, mặc dù không phải là nhà hàng tốt nhất của các tín đồ ẩm thực, nhưng một bữa ăn ở đây đổi ra tiền Trung Quốc, một người ít nhất cũng phải bốn con số. Cô đã quen thuộc với mọi thứ ở đây, giống như đang ăn ở căng-tin.
“Hai vị đã sẵn sàng gọi món chưa?”
Dư Sanh thành thạo đọc tên mấy món khai vị, món chính và món tráng miệng mà cô muốn.
Chu Diễn đóng thực đơn lại: “Giống cô ấy.”
Bà lão ghi lại tên món ăn: “Cậu mới đến London à?”
Dư Sanh đã ăn ở nhà hàng của cặp vợ chồng Pháp này hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bà thấy cô mang theo bạn đến, lại còn là người khác giới. Chu Diễn nói tiếng Anh giọng Mỹ rõ ràng.
Chu Diễn trả lời: “Phải, tôi mới đến không lâu.”
Bà lão thu thực đơn lại: “Cậu nói tiếng Anh rất tốt.”
“Chắc vậy, tôi đã sống ở Mỹ một thời gian dài trước đây.”
“Thành phố nào ở Mỹ?”
“New York.”
“Vậy cũng là một thành phố lớn đấy, chúc cậu ở London vui vẻ nhé.” Nói xong, bà lão lui về sau bếp, báo món cho người chồng đang đứng bếp.
Dư Sanh rời mắt khỏi điện thoại, lên tiếng hỏi: “Anh đã từng ở New York à?”
Giọng cô bình thản, như chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
“Phải.” Chu Diễn dứt khoát trả lời, “Hai năm trước tôi có thực tập ở New York.”
“Thật tốt.”
London là ánh sáng cuối cùng của xứ sở sương mù, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ đàn quạ bay qua bầu trời trên Giáo đường Westminster.
Còn New York lại hoàn toàn trái ngược. Bất kỳ người trẻ tuổi nào cũng có thể bén rễ và phát triển tại New York, những tòa nhà chọc trời san sát, chuột chạy khắp các ga tàu điện ngầm, những bữa tiệc không bao giờ kết thúc.
Chu Diễn bình thản nói: “Cô từng đi qua à?”
Dư Sanh gật đầu, cô đã đến New York vào một kỳ nghỉ hè cùng trường để tham gia một chuyến nghiên cứu.
Vào lúc cô cố gắng nhớ thêm, đầu óc lại trở nên hỗn loạn.
Dư Sanh cảm thấy mình như đang đi trên một đại dương bằng thủy tinh, xung quanh là những chiếc gương phản chiếu lại từng mảnh quá khứ. Nhưng mỗi khi cô cố gắng đến gần để nhìn kỹ hơn, những hình ảnh trong gương liền biến mất.
Cảm giác choáng váng làm cô hoa mắt, cả người khó chịu đến mức muốn nôn mửa.
Không khí tĩnh lặng, Chu Diễn hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía đối diện: “Dư Sanh?”
Cô gái nhỏ nét mặt trống rỗng, như một con búp bê bị bỏ lại trên ghế.
Dư Sanh nghe thấy có người gọi tên mình.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả những chiếc gương xung quanh đều vỡ vụn.
Bóng tối trước mắt từ từ biến mất, thị giác của cô hồi phục lại bình thường, nhưng một cơn đau nhẹ ở bên phải bụng dưới vẫn âm ỉ.
“Ừ, đã từng.”
Dư Sanh lại cúi đầu, lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút.
28.10.2023
NYC, xuất hiện ảo giác.
Viết xong hai dòng, Dư Sanh bỏ cuốn sổ vào túi, không nói thêm gì nữa.
Giữa hai người lại rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, cho đến khi món khai vị được mang lên.
Dư Sanh ngồi thẳng, dùng một chiếc dĩa cuộn một miếng thịt bò tươi thái mỏng, kết hợp với truffle mới bào, đưa vào miệng. Hoàn toàn xem nhẹ sự hiện diện của Chu Diễn đối diện.
Xung quanh còn có những thực khách người nước ngoài khác, tất cả đều nâng ly, trò chuyện vui vẻ. Chỉ có bàn của họ, như hai NPC đang thực hiện nhiệm vụ, mỗi người chỉ chăm chăm hoàn thành bữa ăn của riêng mình.
Lúc món tráng miệng cuối cùng được mang lên, bà lão lại bưng một khay đến, trên khay là một chiếc bánh nhỏ cắm nến: “This is for Elise.”
Dư Sanh quay đầu, thấy ông đầu bếp tóc hoa râm đứng ở cửa bếp vẫy tay với cô, miệng mấp máy rõ ràng: “Happy Birthday.”
Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của Dư Sanh, nhưng cô lại tự mình quên mất.
Tại sao trước đó lại nhớ?
Đầu Dư Thăng lại đau nhức, tầm nhìn bị bóng tối bao phủ.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Trong bóng đêm Dư Sanh nhìn thấy ngọn nến đang cháy trên bàn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt Chu Diễn, làm nổi bật đường viền hàm sắc nét, giọng nói trầm ấm của anh chậm rãi vang lên, như nốt trầm cuối cùng trong tiếng đàn vĩ cầm của cô.
Cô mấp máy môi: “Cảm ơn.”
Dư Sanh không thể không lấy cuốn sổ từ trong túi ra lần nữa, ấn ngòi bút bi, tiếng “cạch” vang lên trong không khí rất chói tai.
Dưới hai dòng chữ ban đầu, lại có thêm một từ.
Birthday.
*
Dư Sanh vừa về đến nhà, liền đi đến tủ lấy ra một chiếc túi, những viên thuốc bên trong được giũ ra trên bàn.
“Cái này sáng tối mỗi ngày uống một viên, cái này chỉ uống vào buổi sáng…” Dư Sanh xếp các hộp thuốc lại như chơi xếp hình, đặt chúng trước mặt Chu Diễn, “Mỗi ngày anh phải nhắc tôi uống thuốc.”
Chu Diễn nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc, như thể cô đang nói về một chuyện vô cùng quan trọng.
Dù anh không hiểu tại sao cô lại cần người nhắc nhở về những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hành động này không thể không khiến anh liên tưởng đến mấy cô tiểu thư trước đây gia đình giới thiệu cho anh, cái gì cũng để người giúp việc làm thay.
Nhưng hiện tại, Dư Sanh là “sếp” của anh, mọi việc đều do cô quyết định.
Chu Diễn học chuyên ngành sinh học ở đại học, nhưng để vào trường y anh đã học thêm chương trình dự bị Pre-Medical.
Anh lật bao bì, trên đó ghi Lithobid, Lithium là một trong các loại thuốc ổn định tâm lý phổ biến nhất.
Anh chụp mỗi loại thuốc một tấm, lưu vào ghi chú trên điện thoại như lời Dư Sanh nói.
“Còn gì khác không?”
Dư Sanh gật đầu: “Nếu phát hiện tôi có gì bất thường, phải gọi điện cấp cứu ngay.”
Chu Diễn cất điện thoại: “Thế nào thì tính là không ổn?”
Biểu cảm Dư Sanh thoáng mơ hồ.
So với một người bình thường, phần lớn thời gian cô đều không ổn.
Sau một lúc suy nghĩ, Dư Sanh nói: “Mấy hôm trước tôi bị đột quỵ một lần, nếu tái phát thì phải đến bệnh viện ngay. Vì vậy uống thuốc đúng giờ rất quan trọng, trước đây tôi hay quên, đôi khi bỏ lỡ, có khi lại uống gấp đôi liều, bác sĩ nói như vậy không tốt.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Chu Diễn, giọng nói chậm rãi: “Xin anh, nhắc tôi uống thuốc đúng giờ.”
Chu Diễn khẽ nheo mắt, quan sát lại người trước mặt.
Gương mặt cô trắng như sứ, đôi mắt nâu nhạt như nước trà, cô đang rất nghiêm túc cầu xin anh.
“Biết rồi.”
Chu Diễn lại lấy điện thoại ra, trong phần cài đặt thời gian, anh tạo thêm hai báo thức mới, đặt tên là “Nhắc Dư Sanh uống thuốc.”
Trí nhớ anh rất tốt. Lúc học năm ba, chuẩn bị cho kỳ thi vào trường y ở Mỹ, chỉ trong một tháng anh đã học thuộc bảy cuốn sách, cuối cùng đạt điểm tuyệt đối.
Không cần báo thức, anh cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Dư Sanh gật đầu, tiếp tục nói: “Mấy hôm trước bác sĩ tâm lý đã đổi thuốc cho tôi, gần đây có thể sẽ có chút hưng cảm nhẹ, tôi sẽ cố gắng kiểm soát, nhưng nếu có hành động quá khích, cũng phiền anh gọi xe cấp cứu.”
Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh một căn phòng bệnh với tường bao phủ bởi lớp đệm mềm, ga giường trắng, dây buộc trắng, tất cả đều là màu trắng.
Dư Sanh chuyển sang tiếng Anh: “They will take care of me.”
Giọng nói chuẩn Oxford rõ ràng.
“Cô có phiền nếu tôi ra ngoài hút thuốc không?” Chu Diễn dùng lưỡi chống cằm, chỉ về phía ban công ngoài phòng khách.
Dư Sanh im lặng một lúc, nhượng bộ: “Được. Nhưng trước khi vào phải xóa sạch mùi thuốc lá, sau này cũng không được hút trước mặt tôi.”
Nói xong, cô quay người vào phòng sách.
Chu Diễn mở cửa kính ban công, một làn gió lạnh tràn vào, anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, không đủ chống chọi với cái lạnh của London đầu tháng 11.
Lấy một điếu thuốc từ bao ra, anh nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ phòng sách.
Người chơi đàn có lẽ trạng thái không tốt, vài lần đứt đoạn giai điệu, rồi lại bắt đầu lại từ đoạn trước.
Que diêm bị kéo qua miếng giấy mồi, ma sát sinh ra nhiệt khiến que diêm bùng cháy.
Chu Diễn nhìn ngọn lửa trên que diêm từ từ tắt đi, cuối cùng vẫn không đốt được thuốc.
Theo một cách nào đó, anh và Dư Sanh khá giống nhau.
Trong thời đại công nghệ thông minh phát triển mạnh mẽ, cô ấy vẫn dùng phương pháp nguyên thủy để ghi nhớ.
Còn Chu Diễn thì không bao giờ mang bật lửa, hút thuốc bằng những que diêm phổ biến từ những năm 50 của thế kỷ trước.
Tiếng đàn trong phòng sách dừng lại.
Chu Diễn cất điếu thuốc nguyên vẹn vào lại bao, chuẩn bị quay vào trong.
Điện thoại trong túi rung lên, anh liếc nhìn tên người gọi, không chút do dự mà tắt máy.
Tiếng chuông lại vang lên, một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, da trên cổ tay anh nổi lên từng đợt ớn lạnh.
Chu Diễn nhận điện thoại, tiếng gió rít mạnh, cũng không thể át đi âm thanh cuồng loạn từ đầu dây bên kia.
Que diêm đã tắt bị bẻ làm đôi, giọng anh lạnh hơn cả gió: “Vậy thì coi như tôi đã chết đi.”
Chu Diễn không cho đối phương cơ hội tiếp tục mắng nhiếc, cúp máy, bước vào trong.
Một bản nhạc cuối cùng cũng đạt đến cao trào.
Dù Chu Diễn không hiểu gì về âm nhạc cổ điển, nhưng bất kỳ ai cũng đã từng nghe qua bản nhạc này.
Für Elise.
Trong phòng sách, Dư Sanh đặt cây đàn violin xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.
Lục San Ương đã từng nhắc nhở cô, tay run là tác dụng phụ thường gặp của Lithium.
Bác sĩ cấp cứu cũng đã nói, đột quỵ có thể để lại di chứng, nếu tay run, có thể sẽ tự hồi phục sau một thời gian.
Dư Sanh hỏi bác sĩ thời gian là bao lâu. Câu trả lời của bác sĩ: “Nếu may mắn thì mười ngày nửa tháng, có thể mất vài tháng, tình huống xấu nhất có thể kéo dài cả đời.”
Dư Sanh không thể phân biệt rõ ràng cái nào đã dẫn đến tình trạng này, nhưng cô biết một điều, tần suất tay run ngày càng tăng.
Tay là Jerusalem của một nghệ sĩ violin, người không thể điều khiển được tay mình không có tư cách để lên sân khấu biểu diễn.
Dư Sanh lần nữa đặt đàn violin lên vai trái, nhẹ nhàng dùng cằm giữ đàn, các ngón tay uốn cong ấn lên dây đàn.
Ngay sau đó, cây vĩ lướt trên dây đàn.
Dư Sanh nhớ lại lần đầu tiên khi Trần Uyển Thanh dẫn cô đến nhà hát để xem buổi hòa nhạc giao hưởng, tác phẩm đầu tiên mà dàn nhạc biểu diễn chính là “Bản Giao Hưởng Định Mệnh”
Trần Uyển Thanh ngồi bên cạnh chỉ về phía sân khấu, dùng âm thanh rất nhỏ nói với cô: “Sanh Sanh, lớn lên con có muốn đứng trên sân khấu biểu diễn không?”
Dư Sanh ngây thơ không biết điều đó có nghĩa là gì. Cô chỉ vừa mới vào mẫu giáo, nghe đến “biểu diễn trên sân khấu” liền vui mừng gật đầu.
Đó chính là bắt đầu của cơn ác mộng trong cuộc đời cô.
Trần Uyển Thanh yêu cầu cô phải luyện đàn ít nhất 4 tiếng mỗi ngày, khi vào tiểu học, thời gian luyện tập lên đến 6 tiếng. Sau khi được tài xế đón từ trường về nhà, cô không ngừng ăn cơm, làm bài tập, rồi lại luyện đàn đến tận một, hai giờ sáng mới đi ngủ. Mỗi khi Trần Uyển Thanh không hài lòng, cây roi sẽ rơi xuống tay cô.
Lẽ ra Dư Sanh phải ghét đàn violin. Nhưng cây đàn này, dù là thứ khiến tuổi thơ cô đầy đau khổ, lại như một mảnh vỏ đạn cắm sâu vào cơ thể, đã ăn sâu vào da thịt suốt nhiều năm. Cô không có cảm xúc gì với nó, nhưng cũng không thể nào lấy nó ra khỏi cuộc sống của mình.
Ánh mắt Dư Sanh bỗng dừng ở một chiếc túi trên kệ.
Cô chợt nhớ ra, tại sao trước đây cô lại nhớ được sinh nhật của mình. Bởi vì mỗi năm, Dư Chính Vanh đều đúng hẹn tặng cô quà sinh nhật, nhưng năm nay thì không.
Chiếc túi Hermes màu xám xi măng Kelly Doll mà cô nhận được vào năm ngoái, giờ đây như đang mở to mắt, nở một nụ cười không tiếng.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong dạ dày.
Dư Sanh đặt cây đàn xuống, chạy vội vào nhà vệ sinh, quỳ gối ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Chu Diễn thấy một bóng người lao vút ra từ phòng làm việc, như một cơn gió. Ngay sau đó là tiếng nôn mửa, tiếng xả nước vang lên, rồi lại im bặt.
Anh đứng dậy, vào bếp rót một cốc nước ấm, gõ cửa: “Dư Sanh, cô ổn không?”
Cửa mở ra, Dư Sanh sắc mặt tái nhợt, trong bụng chỉ còn lại cơn buồn nôn từ dạ dày trống rỗng, nhìn thấy cốc nước trong tay Chu Diễn.
“Cảm ơn.”
Dư Sanh nghĩ, có lẽ cô sẽ cần một khoảng thời gian để quen với sự hiện diện của một người khác trong ngôi nhà này.