Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 3

Nửa tháng sau, nhiệt độ ở London dần dần giảm xuống, mùa đông đã bước vào thành phố này.

Dư Sanh mở mắt, nhìn chăm chú vào trần nhà trắng xóa một lúc, rồi chậm chạp đứng dậy.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng vươn ra, lòng bàn tay là sáu viên thuốc màu sắc khác nhau.

“Uống thuốc.” Chủ nhân của bàn tay khuôn mặt lạnh nhạt, như đang làm một công việc thường ngày.

Dư Sanh nhận lấy thuốc, nhét một lượt vào miệng, không nhận lấy cốc nước, trực tiếp nuốt xuống.

Bên ngoài cửa sổ là dòng sông Thames lấp lánh ánh sáng, bầu trời phủ đầy mây đen, nhìn như sắp mưa lớn.

Dư Sanh rời mắt, ngồi xuống bàn ăn.

Trên bàn có một chiếc sandwich và một cốc sữa nóng.

Dư Sanh cầm nĩa lên, đột nhiên quay đầu lại: “Tôi không muốn ăn cái này.”

Bên kia quầy bếp, bóng dáng của người đàn ông dừng lại, nói: “Cô muốn ăn gì?”

Cái sandwich này là cô tự mua về làm bữa sáng hôm qua.

Dư Sanh đẩy đĩa sang một bên: “Tiểu long bao.”

Chu Diễn quay người lấy áo khoác: “Tôi ra ngoài mua cho cô.”

Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, anh đã quen với việc làm theo mệnh lệnh của cô.

Dư Sanh gật đầu, im lặng nhìn anh cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Hai mươi phút sau, một chiếc Lamborghini SVJ màu đen bóng dừng lại bên lề đường.

Loại siêu xe này ở đâu cũng rất bắt mắt, huống chi là trước một nhà hàng Trung Quốc trang trí đơn giản.

Chu Diễn tắt máy, xuống xe vào tiệm, nói với ông chủ: “Hai phần tiểu long bao với một ly sữa đậu nành, đóng gói mang đi.”

Tiếng động cơ vừa rồi thu hút ánh nhìn của vài vị khách trong cửa hàng.

Anh trả tiền, lấy hộp thuốc lá từ túi áo khoác, đi ra ngoài phố.

Anh cúi đầu dùng diêm châm thuốc, que thuốc mảnh mai kẹp giữa hai ngón tay, vừa đợi bữa sáng vừa nhìn đối diện ngây người. Người giao thư đang mở chiếc hộp thư đỏ hình trụ.

Gió London quá lớn, ngọn lửa nhanh chóng bị thổi đi từng chút một.

Cuối cùng, Chu Diễn chẳng hút được mấy hơi. Anh dập tắt đầu thuốc, vứt vào thùng rác, định vào quán hỏi xem còn bao lâu nữa.

Một cô gái chặn anh lại, giọng ngạc nhiên: “Anh Diễn? Anh đến London từ khi nào vậy?”

Chu Diễn nheo mắt, quan sát cô ta vài lần, nhưng không thể nhớ ra là ai.

Cô gái cũng nhận thấy sự xa cách của anh, ngượng ngùng sờ mũi: “Em là Tô Tư Ý, ba em và ba anh có hợp tác làm ăn, trước đây chúng ta từng ăn cơm chung, anh quên rồi sao?”

Chu Diễn im lặng nhếch môi, không chút nể nang: “Quên rồi.”

Tim Tô Tư Ý ngừng đập một nhịp, lén nhìn chiếc xe đậu bên cạnh, rồi quay đầu nhìn qua cửa sổ về phía bạn ngồi trong nhà hàng cùng cô. Bạn của cô qua kính, giơ ngón tay cái lên ra hiệu cho cô.

Vừa rồi Tô Tư Y cùng bạn mình đang ăn trong quán, bỗng nhiên cô bạn kéo tay cô, giọng đầy phấn khích: “Nhìn kìa, có soái ca, còn lái Lamborghini nữa.”

Xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, Tô Tư Y không mấy quan tâm với siêu xe, nhưng vẫn theo hướng bạn chỉ mà nhìn qua.

Người đàn ông đang nói chuyện với chủ quán, giọng điệu tự nhiên, thoải mái. Anh ta mặc quần jean tối màu phối với áo hoodie trắng rộng thùng thình, khuôn mặt không biểu cảm.

Tô Tư Ý đứng dậy, có chút căng thẳng.

Gia đình cô giàu có, học tại London School of Economics, lại xinh đẹp, thường xuyên có nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng Tô Tư Ý chưa bao giờ coi trọng những người đó.

Cô bạn nhìn thấy cô có vẻ bất thường, ngạc nhiên hỏi: “Biết nhau à? Bạn của cậu sao?”

Tô Tư Ý mơ hồ đáp một tiếng “Ừ”, khẽ kéo vạt áo khoác.

Năm ngoái họ đã ăn cơm cùng nhau một lần. Còn trước đó, mối quan hệ chỉ là cô đơn phương yêu thầm.

Ba Tô lúc đó chỉ nói là đi ăn với đối tác, Tô Tư Y rất phản cảm với cuộc gặp này, trong mắt cô hành động của ba không khác gì “bán con gái”. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Chu Diễn tại bàn ăn, cô nghĩ có lẽ ông trời đã nghe thấy lòng mình.

Trước khi ra nước ngoài, họ hoàn toàn là bạn học từ bé, từ mẫu giáo đến cấp ba đều học cùng trường.

Anh chỉ ngồi đó, môi nhếch lên nụ cười không đến mắt, giống như mỉa mai, cũng giống như châm biếm, lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra quanh bàn tiệc.

Chu Diễn rời khỏi nhà hàng.

“Tớ đi chào hỏi anh ấy một tiếng.” Tô Tư Ý đuổi theo.

Cô chưa bao giờ bị người khác từ chối, nhưng giờ đây hai chữ “quên rồi” lạnh nhạt, đã đem mặt mũi của cô giẫm nát dưới chân.

Tô Tư Ý có phần lúng túng.

Chu Diễn không có kiên nhẫn khách sáo nói chuyện, anh liếc nhìn thời gian, bước nhanh qua người nọ, vào trong cửa hàng. Nếu còn chần chừ thêm, Dư Sanh lại nổi giận mất.

May mà ông chủ vừa lúc bước ra, đưa túi nhựa đựng đồ ăn mang đi cho anh: “Chàng trai lại đến mua bữa sáng cho bạn gái à?”

Đây là quán ăn sáng kiểu Trung Quốc mà Dư Sanh yêu thích nhất ở London, cô với Chu Diễn đã đến đây vài lần, mỗi lần đều gọi tiểu long bao và cháo kê.

Cả hai người đều là trai xinh gái đẹp, ông chủ ấn tượng rất sâu sắc.

Chu Diễn im lặng nhận lấy túi, bước ra khỏi cửa hàng.

Anh đặt túi nhựa lên ghế phụ, cởi áo khoác ra, lắc nhẹ rồi tùy tiện vứt lên ghế.

Đóng cửa xe, xoay người bước sang bên kia, ngồi vào ghế lái.

Tô Tư Ý nhìn chiếc xe thể thao bóng loáng dần dần khuất bóng, bất đắc dĩ quay lại cửa hàng.

Bạn cô nhìn thấy cô trở lại, tò mò hỏi: “Tư Ý, người đàn ông đẹp trai đó với cậu có quan hệ gì vậy?”

“Đã nói là bạn thôi mà.” Tô Tư Ý siết chặt cằm, tìm WeChat trên điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn.

Cứ cảm giác chuyện giữa hai người này không đơn giản, nhưng biểu cảm của Tô Tư Ý không tốt, bạn cô cũng không dám hỏi thêm.

Chu Diễn mang bữa sáng trở về, vừa mở cửa ra đã thấy Dư Sanh đang cuộn mình trên sofa, trên mặt không có biểu cảm gì, ngón tay vô thức lướt trên màn hình điện thoại.

“Ăn sáng đi.” Anh mở hộp đồ ăn, hơi nóng bốc lên.

Dư Sanh đứng dậy khỏi sofa, nhận lấy đôi đũa từ tay Chu Diễn.

Ăn được một nửa, Dư Sanh như nhớ ra cái gì, lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat, ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay tôi sẽ đi nhuộm tóc.”

“Muốn tôi chở đi không?” Chu Diễn nửa dựa vào quầy bếp, hai tay khoanh trước ngực.

Cô ăn rất chậm, từng miếng nhỏ, giống một học sinh tiểu học đang chăm chú hoàn thành bài tập được giao.

Dư Sinh xua xua tay: “Không cần đâu, tôi luyện đàn xong sẽ bắt taxi đi.”

Anh cúi mắt xuống: “Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Dư Sanh gật đầu.

Chu Diễn cảm thấy Dư Sanh rất kỳ lạ, ban đầu nói muốn anh làm tài xế, nhưng phần lớn thời gian cô lại thích tự bắt taxi.

Lý do của Dư Sanh cũng rất đơn giản, lái chiếc Aventador SVJ đến trường quá nổi bật.

Nhưng rõ ràng London không thiếu nhất chính là mấy phú nhị đại khoe khoang khắp nơi.

Ăn xong bữa sáng, Dư Sanh đeo hộp đàn trên lưng, cầm túi vải, bước ra ngoài.

Chu Diễn ăn nốt chiếc sandwich cô bỏ lại với phần tiểu long bao còn thừa, nhanh chóng cho đồ vào máy rửa chén.

Anh cầm một cây bút đen, đánh một dấu X vào ô ngày hôm nay trên lịch trên tủ lạnh, biểu thị cho việc hôm nay Dư Sanh đã uống thuốc.

Đây là dấu gạch chéo thứ 25 trong tháng Mười, ba ngày nữa Dư Sanh phải đến gặp bác sĩ để tái khám lấy thuốc.

*

Dư Sanh bước ra từ học viện, bầu trời đầy những tầng mây dày đặc, như thể sắp đè bẹp cả thành phố.

Cô thản nhiên bắt một chiếc taxi đến tiệm làm tóc.

Người thợ làm tóc chào đón cô rất nhiệt tình, chuẩn bị sẵn nước chanh cùng trái cây cho cô.

“OMG, tóc của em mọc nhanh thật đấy!” Thợ làm tóc phần chân tóc cô vừa nhuộm cách đây ba tuần đã dài ra một đốt ngón tay tóc đen.

Tóc của Dư Sanh thường xuyên được tẩy đến mức sáng hơn 9 độ, chỉ cần tóc đen mới mọc ra, cô lập tức đến tiệm để nhuộm lại.

Thợ làm tóc chu đáo gợi ý: “Em có muốn thử nhuộm balayage không? Như vậy tóc đen mọc ra sẽ không bị lộ rõ.”

Dư Sanh lắc đầu: “Cứ làm như lần trước đi.”

Thợ làm tóc lấy giấy bạc chia tách phần tóc cũ của cô, bắt đầu bôi thuốc nhuộm lên phần chân tóc mới mọc.

Trong khi thợ đang làm, Dư Sanh cúi đầu nghịch điện thoại. Bất chợt, một giọng nữ vang lên từ phía sau:

“Đây không phải là Sanh Sanh sao?” Trình Giai vén tóc, nở một nụ cười, “Trùng hợp ghê, cậu cũng đến đây làm tóc à?”

Bên cạnh Trình Giai còn có một cô gái khác, phong cách ăn mặc na ná, đậm chất hot girl mạng.

Dư Sanh khẽ liếc mắt nhìn cả hai, chỉ cảm thấy khuôn mặt của Trình Giai có chút ấn tượng, nhưng không tài nào nhớ nổi tên của cô ta.

“Đúng là trùng hợp thật.”

Tiệm làm tóc này là nơi nổi tiếng nhất trong cộng đồng người Hoa ở đây, cũng không thể nói là trùng hợp lắm.

“Đây là bạn tôi, Quách Diệp Kỳ” Trình Giai cười giới thiệu.

Dư Sanh gật đầu, lịch sự mỉm cười với đối phương, nhưng không tiếp lời.

Trong lòng Trình Giai cười khẩy. Chẳng qua là nhà có tí tiền thôi, có cần làm bộ khinh người như vậy không?

Bên ngoài, cô ta vẫn mỉm cười giải thích với Quách Diệp Kỳ: “Sanh Sanh không thích tiếp xúc với người lạ. Trong số những người tôi quen, cô ấy chỉ có chút thân thiết với chị Tiffany thôi.”

Nghe đến cái tên Tiffany, sắc mặt Quách Diệp Kỳ khẽ thay đổi, cô ta liếc nhìn Dư Sanh thêm vài lần.

Khác với những du học sinh bình thường như Quách Diệp Kỳ, Tiffany là một hot girl mạng nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi. Chỉ cần dựa vào tiền quảng cáo, cô ấy đã có thể sống xa hoa ở thành phố đắt đỏ nhất nước Anh này.

Trong giới các hot girl mạng ở London, không ai không biết Tiffany.

Dư Sanh vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ. Những giọt mưa lớn rơi xuống đập vào cửa kính tạo nên những âm thanh nặng nề.

Cô cầm điện thoại lên, bấm số. Ngay khi đối phương nhấc máy, cô lạnh nhạt nói: “Chu Tam, hai tiếng nữa đến đón tôi, nhớ mang theo ô.”

Phần chân tóc sau hai lần tẩy đã chuyển sang màu vàng hoàn hảo, phát sáng dưới ánh đèn.

Dư Sanh bước ra trước cửa tiệm làm tóc, phát hiện Chu Diễn vẫn chưa đến.

Cô nhìn đồng hồ, đã qua giờ hẹn ba phút.

Mưa vẫn rả rích rơi, gương mặt của Dư Sanh cũng u ám như cơn mưa.

Rốt cuộc tiếng động cơ của chiếc Lamborghini cũng vang vọng cả con phố.

Chu Diễn bung ô, bước đến trước mặt Dư Sanh.

“Anh đến trễ.” Dư Sanh đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nói.

Chu Diễn ngập ngẩn ra, cúi đầu: “Có chút việc nên bị trễ một chút.”

Dư Sanh ngẩng cao đầu, lớn tiếng: “Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, chỉ cần tôi gọi cho anh, dù anh đang làm gì cũng phải lập tức đến ngay.”

Chu Diễn cũng là người sinh ra đã ở vạch đích. Trước khi bỏ nhà đi, anh chưa bao giờ bị mắng, cũng chưa bao giờ cúi đầu trước ai. Ngay cả khi cãi nhau với ba, anh cũng chưa bao giờ nhượng bộ.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt như muốn xuyên thủng đối phương.

Dư Sanh mím chặt môi, nhìn anh. Thời gian trôi qua, mưa đã làm ướt cả vai áo của anh.

“Thôi đi, đi thôi.” Dư Sanh bước vào dưới ô của anh, “Không có lần sau đâu.”

Từ góc này, anh có thể nhìn thấy phần tóc đen mới mọc của cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mái tóc vàng óng ánh đến mức không thật.

Chu Diễn hộ tống cô đến bên xe, mở cửa ghế phụ cho cô, tay đặt trên cửa, tránh cho đầu cô va phải nóc xe.

“Chu Tam, tôi không thích trời mưa, sau này anh không được trễ nữa.” Dư Sanh nhìn những giọt nước bị cần gạt nước xua khỏi kính chắn gió.

Chu Diễn nắm chặt vô lăng: “Tại sao?”

“Mưa làm tôi nhớ đến những chuyện không vui, không thoải mái.”

Anh không khởi động xe mà quay đầu lại. Dư Sanh đặt chân lên ghế, cả người cuộn lại thành một đống nhỏ.

“Cô đừng ngồi như vậy, rất nguy hiểm.”

Dư Sanh không nghe lời anh, cằm vẫn đặt lên đầu gối.

Chu Diễn bật đèn nhỏ trong xe, lẳng lặng nhìn mái tóc mềm mại của cô: “Tóc cô vừa mới mọc lên, sao lại muốn nhuộm?”

Nếu Dư Sanh cứ giữ tư thế này, anh cũng không thể lái xe được.

“Vì màu vàng có thể tạo sự tương phản với màu đen.” Dư Sanh gõ nhẹ vào cửa kính, ngón tay trượt dọc theo giọt nước chảy xuống, “Màu đen mới mọc ra có thể nhắc nhở tôi rằng tôi còn sống.”

Trước đây Chu Diễn từng nghĩ cô nhuộm tóc sáng màu chỉ để làm đẹp. Không nghĩ tới lại có một lý do sâu xa như vậy.

Anh im lặng một lúc, nắm chặt tay lái, cứng nhắc nói: “Dư Sanh, tôi nói lại một lần nữa, ngồi ngay ngắn, tôi phải lái xe.”

Lần này Dư Sanh rất nghe lời, ngoan ngoãn bỏ chân xuống, thắt dây an toàn.

Tiếng gầm của động cơ vang lên.

Ở một nơi mà hai người không nhìn thấy, Trình Giai và Quách Diệp Kỳ đã quan sát toàn bộ quá trình.

Quách Diệp Kỳ trước đây chỉ thấy các du học sinh khoe khoang trên mạng, đây là lần đầu tiên cô thấy siêu xe ngoài đời, ngạc nhiên thốt lên: “Người đó là bạn trai cô ấy à? Lái Lamborghini, giàu thật đó.”

Trình Giai khinh thường liếc mắc: “Làm gì có? Đó là xe của cô ta, người có bệnh thần kinh như cô ta sao có thể có bạn trai?”

Dù có giàu có đến đâu thì có ích gì.

“Bệnh thần kinh?”

“Đúng vậy, cô ta bị bệnh thần kinh, ai mà để ý đến, cùng lắm chỉ có thể là bao nuôi một tên tiểu bạch kiểm.”

Bình Luận (0)
Comment