Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 4

Dư Sanh vừa mở cửa nhà, đã ngửi thấy mùi phô mai nồng nàn, cô thay dép bước vào trong nhà.

Trên quầy bếp có một túi giấy có chữ Le Festin viết bằng chữ thảo tiếng Anh, cái chảo đỏ hình chữ nhật kia chắc chắn không phải đồ giao tận nơi, vì đó là dụng cụ bếp Dư Sanh tự tay mua khi cô chuyển vào đây.

Mì Ý phô mai trong chảo đã không còn bốc hơi.

Ngón tay của Dư Sanh cứng đờ, cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vẫn đứng ở cửa: “Anh đã dùng bếp à?”

Chu Diễn lắc nhẹ chiếc ô, làm rơi những giọt nước trên đó: “Ừ, tôi đang nấu ăn trước khi ra ngoài.”

Anh ở London cũng không có việc gì làm, chăm sóc Dư Sanh gần như là công việc, anh cũng cần thử làm những điều mới để quên đi quá khứ, đưa cuộc sống trở lại quỹ đạo.

Dư Sanh đã hiểu lý do anh đến muộn, nhìn anh đặt chiếc ô lên giá, ánh sáng ấm áp từ góc hành lang kéo dài đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh.

Trong vô thức, thế giới nhỏ bé của cô đã bị người khác xé ra một khe hở, mặc dù mối quan hệ của hai người chỉ là quan hệ công việc.

Chu Diễn ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau, gương mặt anh bình tĩnh.

“Đã đợi lò nướng một lúc, nhưng chắc là đã nguội rồi, đừng ăn nữa.”

Sáng nay cô đã nói với anh hôm nay sẽ đi taxi, Chu Diễn tưởng cô sẽ tự về nhà, lúc nhận được cuộc gọi đồng hồ đếm ngược trên điện thoại chỉ còn mười phút. Anh cố gắng lái xe nhanh nhất có thể, nhưng giao thông ở London tắc nghẽn cũng không kém gì New York, khi anh đến nơi chỉ thấy gương mặt ủ rũ không vui của Dư Sanh.

“Có gì mà không ăn được, đồ mang về chẳng phải cũng là đồ nguội sao?” Dư Sanh mở lò vi sóng, hâm nóng bữa tối trên bàn.

“Tôi tưởng cô kén ăn.” Đợi đến khi lò vi sóng “ding” một tiếng, Chu Diễn dùng găng tay chịu nhiệt lấy đĩa ra.

Dư Sanh kéo ghế, phản bác: “Tôi không kén ăn.”

Chu Diễn không cho là đúng, anh đặt bát đũa lên bàn trước mặt cô: “Cô chỉ ăn mấy nhà hàng đó thôi.”

Mỗi lần gọi món cũng luôn là mấy món đó.

Nửa khuôn mặt của Dư Sanh bị mái tóc vàng bạch kim che khuất, Chu Diễn không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

Trên bàn cơm im lặng một lúc lâu, Dư Sanh nhẹ nhàng nói: “Thỉnh thoảng tôi có thử những nhà hàng mới với bạn bè. Nhưng nếu chỉ có một mình, tôi thích ở trong không gian quen thuộc hơn.”

Mọi thứ mới mẻ luôn chứa đầy sự bất ổn, giống như đi hái nấm trong rừng.

Cũng như trong bài thơ của Cố Thành viết, để tránh kết thúc, cô tránh mọi sự khởi đầu.

Dư Sanh dùng nĩa cuộn mì Ý lên: “Chu Diễn, đây là lần đầu anh nấu ăn à?”

Chu Diễn: “Không nhớ, có thể trước đây tôi đã nấu mì.”

Ở New York anh cũng là người không bao giờ vào bếp, ba bữa mỗi ngày đều nhờ vào đồ ăn giao tận nơi.

Dư Sanh gật gật đầu, đánh giá: “Vậy anh không có thiên phú nấu ăn.”

Nói xong, cô cong môi cười, giống như tự kể cho mình một câu chuyện hài hước, khiến bản thân bật cười.

Chu Diễn rất ít khi thấy cô cười, phần lớn thời gian Dư Sanh đều ở trong trạng thái uể oải. Khi cô cười, giống như nhân vật bước ra từ một bộ phim đen trắng được tô màu, phút chốc trở nên sống động đầy sức sống.

“Rất khó ăn à?” Chu Diễn đưa đũa lên định nếm thử.

Anh đã làm đúng từng bước theo công thức trên mạng, ngay cả lượng muối cũng chính xác đến từng gram, đáng lý ra không thể sai được.

Trên đầu lưỡi, hương phô mai đậm đà hòa quyện với vị chua ngọt của cà chua.

Anh nhìn Dư Sanh, ánh mắt hỏi, thế này mà còn kêu khó ăn hả?

Dư Sanh lại cuốn một nĩa mì lên: “So với nhà hàng dưới lầu thì còn kém xa.”

Chu Diễn hiểu lúc tại sao lúc nãy cô lại cười, nhưng cũng không nản lòng, bình thản nói: “Nếu tôi có tay nghề đó, giờ tôi chắc đã mở một nhà hàng làm bếp trưởng rồi.”

Dư Sanh nghiêng đầu: “Sao anh lại đến London?”

Cô chợt nhớ ra mình chưa từng hỏi về anh, ngay cả tên anh cũng chưa hỏi.

Dư Sanh là người sống theo cảm giác, lần đầu gặp Chu Diễn, trực giác mách bảo cô anh là người có thể tin tưởng, nên cô đã để anh ở lại.

Chu Diễn nhẹ nhàng bâng quơ tránh qua câu hỏi: “Hết tiền rồi, có một người bạn ở London, ban đầu định qua nhờ cậu ấy, nhưng lại thấy tin nhắn cô gửi trong nhóm.”

Dư Sanh vạch trần: “Anh đang nói dối, anh không thiếu tiền.”

Nếu nói lần đầu gặp gỡ chỉ là dự cảm, thì hôm Chu Diễn chuyển đến, khi Dư Sanh thấy chiếc vali Rimowa màu đen kim loại, cô đã hiểu rõ là anh không thiếu tiền.

Chu Diễn nhìn cô hai giây, bỏ đũa xuống: “Đó là trước đây, bây giờ khác rồi.”

Mấy năm nay kinh tế suy thoái, việc du học sinh không nhận được tiền trợ cấp không phải chuyện hiếm.

Dư Sanh im lặng, cô nghe thấy tiếng đồng hồ Big Ben vang vọng từ xa, âm thanh trầm ấm giống hệt giọng nói của anh.

“Nếu anh có thể nấu ăn, mỗi tháng tôi sẽ trả thêm cho anh 500 bảng.” Dư Sanh đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng sách luyện đàn, “Cuối tháng sẽ trả tiền mặt cho anh.”

Chu Diễn muốn hỏi cô, không biết tên thật của anh, lại biết anh đang nói dối, vậy sao lúc đầu cô vẫn quyết định giữ anh lại.

Nếu là người khác, liệu kết quả có giống vậy không?

Tiếng nhạc từ phòng sách truyền tới vẫn như cũ là giai điệu mãnh liệt dâng trào, nhưng không phải là nhạc cổ điển truyền thống mà là một bài nhạc pop.

“Viva La Vida” của Coldplay.

Cuộc đời dài lâu.

Chu Diễn theo nhịp điệu, nghe thấy tiếng chuông từ Jerusalem vọng lại.

*

Buổi tối, Dư Sanh trằn trọc không thể ngủ, cô có một cảm giác rất kỳ lạ.

Trái tim như bị xé làm đôi, một nửa nhắc nhở cô phải nhanh chóng ngủ, nửa kia lại khao khát tìm kiếm sự k*ch th*ch. Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra.

Cả người cô rất mệt mỏi, nhưng lại muốn ra ngoài hít thở không khí đêm.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt cô, đã hơn một giờ sáng. Cô từ từ tìm được công tắc đèn ngủ, phòng ngủ sáng lên.

Bên cạnh đèn ngủ, có một lọ kẹo dẻo vỏ màu tím nằm lặng lẽ.

Giấc ngủ của Dư Sanh không ổn định, đôi khi ngủ hơn mười hai tiếng một ngày, đôi khi lại liên tục mấy ngày chỉ ngủ hai ba tiếng.

Trước khi gặp được Lục San Ương, cô đã sống qua ngày với lọ kẹo dẻo này. Một viên không đủ, cô sẽ ăn hai viên. Dù ngày hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn không thoải mái, đầu óc nặng trĩu không làm được việc gì, nhưng ít nhất vẫn duy trì được giấc ngủ, bề ngoài cô vẫn như một người bình thường.

Sau này, Lục San Ương đã từng nghiêm khắc cảnh báo cô, việc dùng melatonin lâu dài sẽ l*m t*nh trạng trầm cảm của cô trở nên nghiêm trọng hơn.

Dư Sanh mở ngăn kéo, nhét lọ kẹo vào trong, mạnh mẽ đóng lại.

Phòng khách tối om, không thể nhìn thấy gì.

Dư Sanh khoác lên mình chiếc áo len cardigan caro của bà, dùng đèn flash của điện thoại chiếu sáng sàn gỗ lạnh lẽo, rồi ngồi xuống ghế sofa.

Trên mạng xã hội rất nhộn nhịp.

Hôm nay, hiện tượng bùng phát bão mặt trời cực hiếm đã xảy ra, chỉ số KP tăng vọt, có nghĩa là một nửa châu Âu sẽ có cơ hội ngắm cực quang.

Dư Sanh thấy mọi người đang tranh luận sôi nổi về việc đi đâu để ngắm.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, đêm London vẫn tối đen như mực.

Cơn rung bất ngờ khiến Dư Sanh giật mình, điện thoại trên tay rơi xuống sàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Dư Sanh nhặt điện thoại lên, thấy cuộc gọi đến từ —— Dư Chính Vanh.

Cô mím môi, quyết định nhận cuộc gọi: “Ba.”

“Sanh Sanh, dạo này thế nào? Sắp được nghỉ rồi phải không?”

“Vẫn còn sớm, phải đợi đến Giáng Sinh mới có kỳ nghỉ.”

“Gần đây ba bận quá, quên mất sinh nhật con, ba đã chuẩn bị quà cho con rồi, lúc đó trợ lý của ba sẽ liên lạc với con, con chỉ cần đến lấy là được.” Dư Chính Vanh dịu dàng nói, như thể thực sự đang xin lỗi.

Dư Sanh không có chờ mong gì, nhàn nhạt “vâng” một tiếng: “Cảm ơn.”

Giây tiếp theo, Dư Chính Vanh lại nói: “Con đã nghĩ xong Giáng Sinh này sẽ đi đâu chơi chưa? Có muốn đi Ý không? Hay là đi Iceland? Cuối năm công ty rất bận, ba mẹ đều có việc, năm nay con đừng về nước nhé.”

Con dao sắc bén được bọc trong lớp vải mềm, thẳng tắp xuyên vào người cô.

“Biết rồi, ba mẹ bận thì cứ làm việc đi.”

Dư Sanh cúp máy, thay đổi tư thế, nằm nghiêng trên sofa.

Móng tay của cô bấu mạnh vào vải bọc của sofa, muốn lấy kéo đâm mạnh xuống.

Dư Sanh cảm giác trước mắt cô chợt lóe lên ánh sáng trắng, cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhìn xem liệu bầu trời có đổi màu hay không.

Cô đứng dậy chuẩn bị ra ban công, thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ phía sau mở ra: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”

Chu Diễn nhìn cũng chẳng có vẻ gì là tỉnh táo, dụi mắt rồi lười biếng trả lời: “Bị làm ồn tỉnh dậy.”

Dư Sanh không tin, lúc cô gọi điện thoại rõ ràng đã cố gắng nói nhỏ rồi mà.

Cô trực tiếp kéo cửa kính ra, tùy ý để gió lạnh ùa vào.

“Bọn họ nói hôm nay có thể thấy được cực quang.” Cô xoay chiếc ghế mây trên ban công một chút.

Trên bàn kính ngoài ban công có một chiếc gạt tàn, bên trong vương vãi vài đầu thuốc lá.

Dư Sanh bình thường không ra ban công nghỉ ngơi, chỉ có Chu Diễn tới. Hai người chưa từng thảo luận việc này, nhưng có lẽ đều ngầm hiểu ban công là nơi anh hút thuốc.

Cô chuyển mắt, nhìn lên bầu trời, cảm giác bồn chồn trong lòng giảm đi một chút.

Nhiệt độ ngoài trời vào đêm khuya chưa đến 5 độ C, Dư Sanh chỉ mặc bộ đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo len mỏng.

Chu Diễn cầm chiếc chăn trên sofa, bước ra ban công theo cô. Anh liếc xuống dưới, những ngôi sao rơi trên mặt sông Thames lấp lánh.

“Hôm nay London sẽ không có cực quang.” Chu Diễn vứt chăn lên đùi Dư Sanh.

“Sao anh biết?” Dư Sanh bình tĩnh đáp lại, không có gì bất ngờ.

“Bản đồ cực quang.” Chu Diễn chỉ vào màn hình điện thoại của mình, “Vĩ độ của London thiếu một chút, vừa vặn nằm ngoài phạm vi nhìn thấy.”

“Vậy tiếc quá, tôi vẫn chưa nhìn thấy cực quang.” Cô co người lại, không có ý định vào nhà.

Chu Diễn ngồi xổm xuống, trải chăn ra trên chân cô, như thể nâng một lá cờ trên người cô: “Nếu cô muốn xem cực quang, nên đi Bắc Âu vào mùa đông.”

Chu Diễn dừng lại một chút, ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện: “Tuy nhiên, tối nay có mưa sao băng Orionids.”

“Thật sao?” Dư Sanh ngẩng đầu lên, bầu trời vẫn một mảng đen kịt.

Thành phố phức tạp này như một con quái vật khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ, giấu đi bụi bẩn và rác rưởi.

“Trong thành phố có ô nhiễm ánh sáng, chắc sẽ không thấy được, lên núi ngoài ngoại ô thì sẽ tốt hơn.” Chu Diễn quay đầu nhìn cô, “Cô có muốn ước nguyện gì không?”

Anh lại lừa cô một lần nữa. Thật ra anh không ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng cô mở cửa, đi lại, nói chuyện điện thoại.

Cách âm của phòng rất tốt, anh không nghe rõ cô nói gì, nhưng anh không tiếng động cảm nhận được cô không vui vẻ lắm.

Đôi mi dài của Dư Sanh rủ xuống, cơ thể cuộn tròn dưới chăn, như một vật nhỏ đang ngủ đông trong hang.

Chu Diễn đang nghĩ xem làm sao để gọi cô dậy, ngoài trời quá lạnh, ngủ như vậy sẽ bị cảm.

Anh vừa mới đứng dậy, tay còn chưa kịp chạm vào vai cô.

“Sống đến mùa xuân tiếp theo.”

Bình Luận (0)
Comment