Bầu trời dần sáng.
Dư Sanh thức dậy rất sớm, mí mắt như bị keo dính chặt lại. Đêm qua cô mơ một cơn ác mộng, nhưng không thể nhớ rõ mình mơ thấy gì, chỉ nhớ mình cứ mãi chạy, chạy mãi.
Cô cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại hai vòng, Dư Sanh phải dùng rất nhiều sức để thuyết phục bản thân thức dậy. Mở cửa phòng ngủ, cô ngửi thấy mùi bơ thơm ngậy.
“Chu Tam, tối qua tôi có uống thuốc không?” Dư Sanh mò mẫm vào bếp, nhìn thấy trong đĩa nhỏ trên quầy bar là mấy viên thuốc đủ màu sắc.
“Uống rồi.” Chu Diễn ấn nút tắt báo thức trên điện thoại ngay khi nó vừa reo lên. “Cô có muốn ăn sáng không?”
Dư Sanh có lớp học sáng vào mỗi thứ Ba, cô thường ghé qua tiệm ăn sáng kiểu Trung Quốc để giải quyết bữa sáng.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Sandwich.” Chu Diễn thay đổi cách diễn đạt chính xác hơn, “Dùng trứng mua ở Whole Foods chiên chín, kẹp vào bánh mì nguyên cám.”
Dư Sanh nhận lấy đĩa thức ăn, hỏi: “Ăn cái này xong có phải trả anh thêm 500 bảng không?”
“Một cái sandwich mà tính cô 500 bảng, tôi cũng không vô lương tâm đến vậy.” Chu Diễn quay đầu lại, thấy cô đang chân trần đứng trên sàn nhà.
Anh đi đến lối vào, lấy một đôi dép mới, đặt dưới chân Dư Sanh: “Có cần tôi đưa cô đến trường không?”
Dư Sanh lắc đầu. Hôm nay cô chỉ có một tiết học về lịch sử âm nhạc, thậm chí không định mang theo đàn.
Chu Diễn ngồi xổm xuống, ngước nhìn cô: “Chiều nay tôi có hẹn gặp bạn. Nếu cô cần đón, gọi điện sớm một chút.”
Dư Sanh cắn một miếng bánh mì nhỏ, lòng đỏ trứng chảy ra, cô nói chuyện ngọng nghịu: “Chu Tam, anh không thể đưa ra yêu cầu với tôi.”
“Tôi không yêu cầu cô. Chỉ là báo với cô, tôi sẽ lái xe của cô ra ngoài. Nếu cô gọi điện, tôi sẽ lập tức quay lại.” Chu Diễn phủi tay, đứng thẳng dậy.
Dư Sanh thoáng thấy trên cánh tay phải của anh có một vết sẹo dài, nhìn như con đường ngoằn ngoèo chạy dọc lưng chừng núi, kéo dài đến tận khuỷu tay.
“Chu Tam, trên tay phải của anh có một vết sẹo.”
Chu Diễn cúi đầu, kéo tay áo của chiếc áo phông trắng lên: “Cái này à?”
Dư Sanh nhìn chằm chằm một lúc. Bác sĩ từng nói với cô, tình trạng này là do trong quá trình phục hồi, các mô liên kết dưới da tăng sinh quá mức dẫn đến hình thành sẹo. Nếu cảm thấy không đẹp, sau này có thể cân nhắc phẫu thuật để loại bỏ.
Chu Diễn nhìn cô nghiêm túc quan sát, không mấy bận tâm cười nhạt: “Trước đây bị người ta đâm một nhát.”
“Ở New York à?”
“Ừ.”
*
Dư Sanh rời nhà đúng giờ như mọi khi, bước vào lớp học, bên trong không một bóng người.
Đây là tòa nhà giảng dạy cổ nhất trong trường, bức tường xám trắng treo đầy những bức bích họa tinh xảo, trên trần cao vút là một chiếc đèn chùm pha lê xinh đẹp.
“Sanh Sanh.”
Có người vỗ nhẹ vào vai Dư Sanh. Cô quay đầu, là Trần Phán Hạ.
“Sao hôm nay cậu đến sớm thế?” Trần Phán Hạ đặt chiếc túi Lady Dior sơn bóng màu đen xuống.
Trần Phán Hạ học thiết kế thời trang, chẳng dính dáng gì đến âm nhạc, nhưng cô ấy vẫn đăng ký môn đại cương ngoài chuyên ngành này.
“Không ăn sáng trên đường.” Dư Sanh luôn cảm thấy cái đèn chùm pha lê kia đang lắc lư, sắp rơi xuống.
“Cậu không ăn sáng à? Vậy lúc tan học có muốn đi ăn brunch cùng không? Gần đây tớ thấy một quán cà phê mới mở, đánh giá rất cao.” Trần Phán Hạ mở điện thoại ra, tìm lại bài đăng mà cô đã lưu trước đó, định đưa cho Dư Sanh xem.
“Tớ ăn ở nhà rồi.”
Dư Sanh nhìn có vẻ không muốn nói chuyện. Cô gái nhỏ buộc tóc gọn gàng thành búi đơn giản, vài sợi tóc không chịu nghe lời rơi ra khỏi dây buộc, quấn lấy khăn quàng cổ hoạ tiết đen trắng cùng chiếc cổ thiên nga thon dài mảnh mai.
Trần Phán Hạ nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, Dư Sanh cũng đeo khăn quàng cổ như thế này.
Trần Phán Hạ có một cái tên khá bình thường, Trần Mai.
Cô không giống Dư Sanh, cô đến từ một gia đình trung lưu.
Cha mẹ Trần rất coi trọng việc học, từ nhỏ đã gửi cô vào trường quốc tế, nhưng học phí cao chiếm phần lớn thu nhập của gia đình, nên trong lớp, Trần Mai là người khiêm tốn nhất.
Cao trung là độ tuổi các cô gái yêu thích làm đẹp nhất, mỗi ngày các bạn nữ trong lớp thường tụ lại thảo luận về thương hiệu xa xỉ nào vừa ra mắt trang sức hay quần áo mới, còn cô chỉ biết đứng bên cạnh lắng nghe. Những món đồ đó chỉ cần chọn vài thứ cũng đã gần bằng mức lương hàng tháng của bố mẹ cô.
Đến năm cuối, lúc chuẩn bị nộp đơn vào đại học, ba mẹ Trần bàn nhau đưa cô đến một thành phố nhỏ ở Anh với mức chi phí sinh hoạt rẻ, để cô học xong đại học.
Nhưng Trần Mai kiên quyết muốn đến London, cô có suy nghĩ riêng, cũng muốn sống cuộc sống như vậy.
Qua nhiều lần tranh cãi, ba mẹ không thuyết phục được Trần Mai, đành phải đồng ý.
London là một thành phố có mức sống đắt đỏ.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh năm đầu tiên, Trần Mai đã lén mua vé máy bay về nước mà không nói với ba mẹ, tìm một bác sĩ chuyên làm phẫu thuật cho các influencer. Cô đã nâng mũi, gọt cằm, gần như thay đổi hoàn toàn diện mạo.
Cái giá phải trả là cô đã tiêu tốn gần hết số tiền sinh hoạt phí của cả nửa năm.
Khi trở lại London, Trần Mai đã biến mất hoàn toàn.
Chỉ còn lại Trần Phán Hạ và cái tên tiếng Anh quen thuộc trong giới: Tiffany.
Nhan sắc thật sự rất hữu dụng, cô chỉ cần đi theo một người chị em trong giới influencer tham gia vài buổi tiệc. Những chàng trai giàu có sẽ chủ động thêm WeChat cô, những món quà xa xỉ liên tiếp đổ về như tuyết rơi.
Lãi sinh lãi, cuộc sống khoe mẽ trên mạng xã hội của cô nhanh chóng được hiện thực hóa, số lượng người theo dõi tăng vọt như nấm sau mưa, ngày càng nhiều thương hiệu tìm đến cô hợp tác.
Mùa xuân năm đó, cô cùng một người bạn đứng xếp hàng ở quán cà phê trước cổng trường.
Trước mặt còn có một cô gái quấn chiếc khăn quàng màu đen trắng, Trần Phán Hạ nhạy bén phát hiện góc của chiếc khăn có một logo hình chữ H.
Máy thanh toán trong cửa hàng gặp sự cố, cô gái thử vài lần nhưng không thể quẹt thẻ thành công, nhân viên cửa hàng cũng bất lực vì khách hàng không mang theo tiền mặt.
Trần Phán Hạ chủ động bước tới: “Để tôi trả giúp cô ấy.”
Cô gái đó chính là Dư Sanh.
Dư Sanh ngại ngùng nói “Cảm ơn”, thêm WeChat của Trần Phán Hạ, sau đó chuyển lại tiền đồ uống cho cô ấy.
Vài ngày sau, Trần Phán Hạ đăng một bài trên vòng bạn bè: “Có ai có thể cho tôi mượn xe không? Để quay một quảng cáo nhỏ.”
Dư Sanh chủ động nhắn tin cho cô, lúc đó Trần Phán Hạ mới biết hoá ra dưới gara căn hộ xa hoa của Dư Sanh còn có một chiếc Lamborghini.
*
Sau giờ học, Dư Sanh cất máy tính bảng vào ba lô.
Trần Phán Hạ bỏ điện thoại xuống, hỏi cô: “Sanh Sanh, có thể gửi cho mình bản ghi chép vừa rồi không?”
“Về nhà tớ chuyển thành PDF, gửi qua WeChat cho cậu,” Dư Sanh đeo ba lô lên, lúc cúi người, khăn quàng cổ trượt xuống đất.
Trần Phán Hạ giúp cô nhặt chiếc khăn, sờ lên chất liệu cashmere mượt mà: “Đây là khăn cậu mới mua à? Trước đây chưa thấy cậu đeo. Là mẫu mới sao?”
Dư Sanh nhận lại chiếc khăn, quấn lại rồi lắc đầu: “Không phải, mua lâu rồi, không nhớ là năm nào nữa.”
“Thảo nào lần trước mình đi Hermes không thấy” Trần Phán Hạ thu tay lại, đảo mắt một cái, “Lúc đó mình định mua một cái túi, nhưng nhân viên nói hết hàng.”
Dư Sanh khẽ “Ừ” một tiếng: “Họ cần phân phối hàng, tài khoản của cậu trước đó có ghi nhận giao dịch mới có thể nhận túi.”
Đi theo bên cạnh Trần Uyển Thanh từ nhỏ mưa dầm thấm đất, dù cô không hiểu sự cuồng nhiệt của các dì đối với thương hiệu này, nhưng cô cũng biết một chút về các chiến lược marketing khéo léo của họ.
Trần Phán Hạ giả vờ như đã hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
“Thứ bảy cậu rảnh không? Mình phải đi lấy đồ. Cậu có muốn đi cùng không? Tớ có một người quen là nhân viên bán hàng, chắc chắn có thể mua được.”
Mắt Trần Phán Hạ sáng lên: “Được đó. Tụi mình còn có một bữa tiệc tối thứ bảy, cậu có đến không? Đặt ở nhà hàng trên không, gần London Eye. Mấy cô bạn đó cậu đều biết.”
“Được.”
Sau khi tạm biệt Trần Phán Hạ, Dư Sanh đi bộ một đoạn dọc con đường lát đá mới vẫy một chiếc taxi bên đường.
Trước khi mở cửa bước vào xe, gió thổi làm một góc chiếc khăn của cô bay lên, cô giống như một du học sinh bình thường, lên lớp, về nhà, làm bài tập, tụ tập bạn bè ăn tối.
*
Một câu lạc bộ đêm chưa chính thức khai trương, không gian rộng lớn, ánh đèn rực rỡ.
“Thế nào? Night Club này có phải trông khá chuyên nghiệp không? Tên tao cũng đã nghĩ ra rồi, Into The Night.” Tống Thành Trí tự hào vỗ ngực nói.
Chu Diễn đi theo sau anh ta, lơ đãng gật đầu.
Tống Thành Trí quay lại, hai tay cho vào túi, tấm tắc hai tiếng: “Mày xem mày đi, cứng đầu thế làm gì? Bây giờ mày thấy chưa, Chu thiếu gia cũng có lúc phải lang thang ngoài phố đấy.”
Một tháng trước, lúc Tống Thành Trí đang uống rượu ở quán bar với bạn bè, anh ta bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chu Diễn.
Cậu ta sẽ đến London.
Tống Thành Trí phải mất một lúc lâu mới thuyết phục được bạn gái nhỏ của mình dọn ra ngoài. Nhưng vừa dọn xong nhà, Chu Diễn lại bảo với anh là cậu ta có chỗ ở rồi.
“Mày cùng bảo mẫu của cô ấy có khác gì nhau không ? Tao đã hỏi thăm rồi, cô ấy từ Thượng Hải đến, trong nhà còn có chút tiền.” Tống Thành Trí một chân đặt lên mép sàn nhảy, miệng ngậm thuốc lá, vừa nghịch bật lửa vừa nói. “Nhưng nghe nói cô ấy ngày nào cũng giao du với mấy hot girl mạng. Mấy cô gái có gia cảnh tương tự đều bảo cô ấy có vấn đề về tinh thần, không ai chơi với cô ấy.”
Nghe đến câu “có vấn đề về tinh thần,” Chu Diễn bỗng nhớ đến Dư Sanh trong đêm khuya, nép mình vào chiếc ghế mây ngoài ban công. Khuôn mặt cô ấy trắng hơn cả ánh trăng, chỉ có một chút sắc màu, trên đôi môi phớt hồng.
Anh nhíu mày, giọng điệu cảnh cáo: “Đừng nói bậy.”
Tống Thành Trí cười giả lả: “Sao mà bảo vệ cô ấy thế?”
Chu Diễn đổi chủ đề: “Dự tính khi nào mở cửa?”
Tống Thành Trí chỉ về phía cửa: “Chờ bảng đèn làm xong, gắn lên là chính thức khai trương.”
Chu Diễn cười: “Chờ tin tốt từ mày.”
“Tất nhiên rồi.”
Câu lạc bộ đêm này là do Tống Thành Trí đầu tư. Khi ba Tống Thành Trí biết anh ta muốn khởi nghiệp ở London, ông đã gửi cho anh ta một khoản tiền lớn, bảo anh ta mau cút đi. Trang hoàng đến một nửa, tài chính không đủ, anh phải tìm Chu Diễn mượn số tiền còn thiếu.
“Tô Tư Ý, nhớ không? Mấy hôm trước cô ấy còn đến tìm tao hỏi về mày.” Tống Thành Trí giơ tay lên, hộp thuốc lá bay trong không trung rơi vào tay Chu Diễn.
“Ai?” Chu Diễn tiếp lấy hộp thuốc, nheo mắt lại. Tên này hình như anh đã nghe qua ở đâu đó gần đây.
Đối với phản ứng của Chu Diễn, Tống Thành Trí không thấy lạ chút nào.
Mặc dù Tống Thành Trí với Chu Diễn là anh em lớn lên cùng nhau, nhưng quỹ đạo trưởng thành của họ rất khác biệt.
Tống Thành Trí là cái loại nam sinh từ nhỏ đã đi trêu chọc con gái, ba Tống cứ cách vài bữa lại bị mời phụ huynh.
Còn Chu Diễn là hình mẫu lý tưởng mà người lớn đều công nhận, cũng được các bạn nữ cùng tuổi đặc biệt yêu thích. Những cô gái không thích Tống Thành Trí lại thường tìm đến hắn nhờ vả đưa thư tình cho họ.
“Trước kia sống trong đại viện, cô ấy nhắn tin WeChat cho tao, nói sao mày không rên tiếng nào liền đến London, đề nghị tìm thời gian tụ tập cùng nhau.” Tống Thành Trí chậm rãi phun một vòng khói thuốc.
Nói ra thì anh ta hút thuốc, uống rượu đều là do một tay Chu Diễn dạy.
Bề ngoài Chu Diễn lúc nào cũng chính trực, thực chất trong xương tủy còn quậy hơn cả Tống Thành Trí.
“Không hứng thú.” Chu Diễn ném lại hộp thuốc.
Tống Thành Trí ngạc nhiên: “Không hút sao?”
Chu Diễn vẫn giữ biểu tình nhàn nhạt: “Tạm thời cai một thời gian.”
Tống Thành Trí giơ ngón tay cái, đổi chủ đề: “Bất quá vì mặt mũi anh em, mày vẫn nên tham gia một lần đi, không chỉ có Tô Tư Ý đâu, ở Anh còn có Đại Trương và A Bì nữa, đợi bọn họ có thời gian qua London, chúng ta tụ tập một chút, lâu rồi không uống với nhau.”
Chu Diễn im lặng một lúc, miễn cưỡng trả lời: “Thông báo trước cho tao, chưa chắc tao có thời gian.”
Tống Thành Chí bật cười: “Mày thật sự đã nghiện làm bảo mẫu rồi.”
Chu Diễn không thèm để ý.