Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 6

Ngày Dư Sanh chuẩn bị gặp Lục San Ương.

Chu Diễn xé tờ giấy trên tủ lạnh xuống, thay tờ giấy mới lên. Tờ giấy cũ đã đầy những dấu gạch chéo, không thiếu một ngày nào.

“Thuốc lithium của cô sắp hết rồi.” Chu Diễn lật chiếc túi thuốc ra.

“Hôm nay tôi sẽ nhờ bác sĩ Lục kê đơn mới.” Hai tay Dư Sanh ôm cốc sữa nóng, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Vài giây sau, biểu tình cô đổi thành vẻ ghét bỏ, “Chu Tam, anh mua nhầm sữa rồi. Đây là sữa tách béo, khó uống quá.”

Chu Diễn mở tủ lạnh kiểm tra nhãn trên bao bì sữa, quả thật hàm lượng chất béo chỉ có 1.5%.

“Tôi xuống dưới mua lại cho cô.”

“Không cần đâu.” Dư Sanh ngăn lại, “Nhưng anh sẽ bị trừ tiền đó.”

Chu Diễn khẽ cười một tiếng: “Được thôi.”

Dư Sanh nhìn chằm chằm vào khóe miệng hơi cong lên của anh, nếu là trước đây, cô sẽ không khống chế được chính mình, thường xuyên vì những chuyện nhỏ nhặt mà phát hỏa.

Nhưng từ khi Chu Diễn chuyển vào sống cùng, loại tình huống này ngày càng ít đi.

Anh ấy như có ma lực.

Ngồi trên xe, Chu Diễn điều chỉnh gương chiếu hậu, vừa lùi xe vừa nói với Dư Sanh đang ngồi ở ghế phụ: “Tôi chuẩn bị thi lấy giấy phép lái xe ở Anh.”

Phản ứng đầu tiên của Dư Sanh: “Hóa ra trước giờ anh lái xe mà không có bằng lái à?”

Chu Diễn bị mạch não của cô làm cho bất đắc dĩ, giải thích: “Hiện tại tôi có bằng lái xe tạm thời, chỉ có thể lái trong một năm. Sau một năm, nếu muốn tiếp tục lái xe ở Anh, phải thi lấy giấy phép lái xe ở đây.”

Dư Sanh an tĩnh lại, một năm đối với cô nghe có vẻ quá lâu.

Chu Diễn nhận ra cô có vẻ buồn, liếc mắt nhìn cô, phát hiện cô đang phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lại đang nghĩ gì vậy?”

Dư Sanh không trả lời, mà hỏi lại anh: “Anh định ở lại Anh mãi sao?”

“Sẽ không” Chu Diễn lưu loát trả lời.

Theo kế hoạch trước đó của anh, Chu Diễn định ở lại London vài tháng, mới tính xem sẽ đi đâu.

Nhưng gặp Dư Sanh là chuyện ngoài dự liệu của anh.

Dư Sanh nhắc nhở anh: “Vậy anh cũng không cần phải thi lấy bằng lái xe ở Anh, Anh khác với các nơi khác, tay lái ở bên phải.”

Phía trước là đèn đỏ, Chu Diễn đạp phanh: “Tôi biết, lỡ sau này cô lại cần tôi lái xe thì sao.”

“Một năm đối với tôi đã quá lâu rồi.”

Một năm có 365 ngày, Dư Sanh không biết cuộc đời đầy những lỗ hổng của mình sẽ đi về đâu.

Chu Diễn nhớ lại câu nói của cô hôm đó ở ban công.

Cô nói, cô muốn sống đến mùa xuân tiếp theo.

*

Phòng khám, Lục San Ương cầm cốc nước, vừa nhìn thấy Dư Sanh bước vào đã nói: “Gần đây trạng thái của em nhìn có vẻ khá hơn.”

Ánh mắt của một người không thể nối dối.

Lần này, trong mắt Dư Sanh có một chút ánh sáng yếu ớt.

“Tháng này có uống thuốc đầy đủ không?”

Dư Sanh đã không nhớ nổi lần cuối cùng cô có thể uống thuốc đủ trong một tháng là khi nào.

Cô lấy cuốn sổ ghi chép từ trong túi ra, mở ra trên bàn, đối chiếu với những ghi chép trước đây: “Đầu tháng  em thường xuyên gặp ảo giác, nghe thấy tiếng nói.”

Dư Sanh nói chuyện với Lục San Ương về tình trạng gần đây, nhưng không nhắc đến Chu Diễn.

“Có lúc em nghĩ có phải kiếp trước mình đã làm nhiều việc sai trái, nên bây giờ phải chịu khổ để chuộc tội không?” Dư Sanh vuốt nhẹ xương cổ tay, tháng này cô đã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể chơi trọn vẹn một bản nhạc hoàn chỉnh.

Lục San Ương nhìn thấy sự yếu đuối thoáng qua trong ánh mắt cô: “Dư Sanh, lần ở New York đó là…”

Ngoài ý muốn.

Dư Sanh cắt ngang: “Em biết.”

Im lặng một lúc, cô nhẹ nhàng nói: “Chỉ là đôi lúc em cảm thấy sống quá mệt mỏi.”

Cuộc đời như một vở kịch, cô tưởng tượng mình là một NPC, cố gắng đóng tốt vai trò này, vì vậy phải đối mặt với rất nhiều người.

Nhưng chung quy cô cũng không phải là mã trong trò chơi, cô cũng có lúc muốn ngủ.

Những lời này làm Lục San Ương cảnh giác.

“Lần trước chị đề nghị em đã suy xét qua chưa?”

“Đề nghị nào?”

“Tìm một người sống cùng.” Lục San Ương dùng bút gõ nhẹ lên bàn, cô đã bắt đầu suy nghĩ nếu Dư Sanh không đồng ý với lời đề nghị, có lẽ cô sẽ phải yêu cầu can thiệp trị liệu.

Ngón tay của Dư Sanh co lại nắm thành một đấm, rồi lại thả lỏng: “Hiện tại em có bạn cùng phòng, anh ấy rất chăm sóc em, nhưng anh ấy đến từ New York.”

New York là một nửa cơn ác mộng của cô.

Lục San Ương đưa ra một lời khuyên khác: “Nếu em muốn, có thể thử tìm một nơi mà em cảm thấy an toàn, cố gắng bình tĩnh nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng nếu giữa chừng cảm thấy không thoải mái, đừng ép buộc bản thân phải tiếp tục.”

Cô còn dặn dò thêm một số lưu ý, rồi viết lại đơn thuốc. Lục San Ương tiễn Dư Sanh ra tận cửa. Khi bóng dáng Dư Sanh sắp khuất sau góc rẽ, cô gọi với theo: “Dư Sanh—”

Dư Sanh quay lại, trên mặt có điểm nghi hoặc.

“Nhớ câu chị nói nhé, what doesn’t kill you makes you stronger.’”

“Cảm ơn bác sĩ Lục.”

*

Trong lúc chờ Dư Sanh tái khám, Chu Diễn không có việc gì làm, cũng không thể hút thuốc. Anh chán nản dựa vào cửa xe, bật lửa quay một vòng trên những ngón tay dài, ngọn lửa lóe lên rồi tắt ngóm.

“Anh Diễn?” Tô Tư Ý không ngờ sẽ gặp Chu Diễn trước phòng khám vào ngày đầu tiên thực tập. Thấy ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, cô liền hỏi: “Anh đến gặp bác sĩ tâm lý à?”

Chu Diễn đánh giá cô ta, họ đã gặp nhau hai lần, ở London còn biết anh, hẳn là Tô Tư Ý mà Tống Thành Trí nhắc đến.

“Đợi người.” Câu trả lời ngắn gọn.

“Là bạn à? Thật trùng hợp, em đang thực tập ở đây.”

Tô Tư Ý học chuyên ngành tâm lý.

“Ừ, tốt.” Chu Diễn nhìn thấy bầu trời hơi tối, có lẽ sắp mưa.

“Anh Trí có nói với anh chưa? Tháng sau Trương Tử Thạch và Kha Bạch cũng sẽ đến London, chúng ta cùng tụ tập nhé.” Tô Tư Ý nỗ lực tìm một chủ đề để nói chuyện.

Chu Diễn nhét chiếc bật lửa vào túi: “Có nhắc qua.”

Lời anh luôn ngắn gọn như vậy.

Trong ký ức hạn chế của Tô Tư Ý, Chu Diễn lúc nào lạnh lùng như thế, anh như ngọn hải đăng trong màn sương của rừng sâu, một chút ánh sáng cũng đủ thu hút những con bướm lao vào.

“Anh Diễn, có tiện thêm WeChat để sau này liên lạc không?” Tô Tư Ý cẩn thận hỏi.

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như vực sâu không thấy đáy.

“Không cần, cô có WeChat của Tống Thành Trí, có chuyện gì có thể tìm cậu ta.”

Tô Tư Ý nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, vẻ mặt có chút khó xử, cuối cùng cô bước đi: “Vậy em đi trước.”

Cô bước hai bước quay đầu ba lần đến cửa phòng khám, dư quang thoáng nhìn thấy người đàn ông vẫn dựa vào cửa xe không hề động đậy.

Tô Tư Ý cắn chặt môi dưới, duỗi tay đẩy cửa phòng khám, nhanh chóng bước vào bên trong.

Cô không để ý vô tình va phải một người đang đi ngược lại.

“phịch”, một thứ gì đó rơi xuống đất.

Tô Tư Ý vội vàng nói: “I’m sorry. I didn’t see you there.”

“It’s ok.” Cô gái bị va phải cúi xuống nhặt lên một cuốn sổ có kích thước bằng bàn tay.

Lúc cô gái ngẩng đầu lên, Tô Tư Ý mới nhận ra, mặc dù cô ấy có mái tóc vàng rất đẹp, nhưng khuôn mặt mang đậm nét Á Đông.

“Cũng là người Trung Quốc sao?” Tô Tư Ý hỏi một cách không chắc chắn.

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Tô Tư Ý lại xin lỗi: “Vừa nãy thật sự xin lỗi, tôi hơi mất tập trung nên đã va phải cô.”

Dư Sanh nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Tô Tư Ý không nhịn được liền hỏi: “Cô đến khám bệnh à?”

“Ừ.”

Trong nháy mắt, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ dâng lên trong lòng Tô Tư Ý, trực giác mách bảo cô, cô gái trước mặt chính là người mà Chu Diễn đang đợi.

*

Dư Sanh rời khỏi phòng khám, trước tiên đến tiệm thuốc bên cạnh để mua thuốc.

Ngồi lại vào xe, cô nhét túi giấy đựng đầy hộp thuốc xuống ghế sau.

Chu Diễn gõ ngón tay lên vô-lăng: “Bác sĩ có nói gì không?”

“Bác sĩ khen tôi tiến bộ.” Dư Sanh thong thả lật xem những gì vừa ghi lại trong sổ tay.

Sinh hoạt điều độ, ăn uống lành mạnh, uống thuốc đúng giờ.

Không được kìm nén cảm xúc, tìm người để giãy bày.

Trong trường hợp đặc biệt, liên hệ ngay lập tức.

Mấy lời này cô đã thuộc nằm lòng nhưng vẫn ghi lại vào sổ.

Gấp sổ lại, Dư Sanh quay đầu nhìn về phía ghế lái: “Chu Tam, tháng sau là Giáng Sinh rồi.”

Kỳ học mùa thu sắp kết thúc, Dư Sanh sẽ nghênh đón một kỳ nghỉ dài phía trước.

Chu Diễn nhập điểm đến vào GPS: “Cô có kế hoạch gì chưa?”

Dư Sanh thắt chặt dây an toàn: “Đi ra ngoài chơi.”

Dù sao cũng không cần về nước.

“Nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?” Chu Diễn nghiêng đầu nhìn cô một lúc, “Phần Lan thì sao? Cô có thể ngắm cực quang.”

Dư Sanh lắc đầu: “Muốn đến nơi nào ấm áp, có ánh mặt trời.”

Thời tiết ở Anh luôn âm u, gần như ngày nào cũng có mưa, áp suất thấp khiến người ta ngột ngạt.

“Vậy thì đi Nam Âu.” Chu Diễn khởi động xe, “Ý? Tây Ban Nha?”

Cảnh sắt bên ngoài cửa sổ lướt qua, trời bắt đầu lác đác những hạt mưa nhỏ, người đi đường không mang ô vội vã sải bước.

Chu Diễn chợt nghĩ đến một nơi: “Dư Sanh, cô muốn ngắm biển không?”

Cơn buồn ngủ ập đến, Dư Sanh ngáp một cái: “Địa Trung Hải à? Tôi từng đến Mallorca rồi, thấy cũng không có gì thú vị. Lặn xuống nước cũng không có gì để xem.”

“Không, là Đại Tây Dương.” Chu Diễn điều khiển từ xa đóng cửa sổ xe, ngăn cách tiếng mưa bên ngoài, “Tôi biết một nơi, có thể ngắm biển, còn có thể ngắm sao.”

*

Xe chạy vào gara của căn hộ. Sau khi tắt máy, Chu Diễn phát hiện người bên cạnh không có động tĩnh gì. Anh nghiêng người nhìn, hóa ra Dư Sanh đã ngủ thiếp đi.

Cô gái nhỏ tựa đầu vào vách xe, cằm gác trên dây an toàn, trong lòng ôm chặt chiếc túi vải màu trắng ngà. Hơi thở rất nhẹ, lông mi khẽ rung, đôi môi mím chặt, rõ ràng là một giấc ngủ không yên ổn.

Chu Diễn không đánh thức cô.

….

Dư Sanh có một giấc mơ rất ngắn.

Trong mơ, cô bước đi một mình trong một vùng đầm lầy, xung quanh là những con thuyền nhỏ chở những bóng người màu đen, từ từ tiến về phía cánh cửa phía trước.

Dư Sanh ngồi xổm xuống, mực nước còn chưa đến cẳng tay cô.

Sao thuyền có thể đi được?

Dư Sanh tỉnh dậy, cổ hơi đau nhứt. Cô xoay đầu, chậm chạp tìm đến chốt dây an toàn để mở ra.

Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại của Chu Diễn chiếu lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh.

“Sao anh không gọi tôi dậy?”

Chu Diễn nghiêng đầu. Dư Sanh đôi mắt mông lung, ánh lên chút nước, ảm đạm nhưng cũng không thể che giấu khuôn mặt mềm mại, xinh đẹp của cô.

Anh thu ánh mắt lại, nhẹ cười một tiếng, giọng thấp thoáng có chút bất đắc dĩ: “Gọi dậy rồi cô sẽ tức giận.”

Qua hơn nửa tháng ở chung, Chu Diễn  dần nắm được nhịp sống của Dư Sanh.

Cô làm gì cũng cố gắng thuận theo ý mình, chỉ cần có chút sai lệch sẽ không kìm được mà phát cáu.

Dư Sanh thường xuyên bắt lỗi Chu Diễn những chuyện nhỏ nhặt mà anh chưa bao giờ để tâm, nhưng sau khi cơn giận qua đi, cô lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tiếp tục ra lệnh cho anh.

Hai người giống như hai bánh răng khớp lại mà không có dầu bôi trơn, liên tục ma sát, tóm lại vẫn cùng nhau khiến cuộc sống tiếp tục vận hành.

Bình Luận (0)
Comment