Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 7

Thứ Bảy, thời điểm Dư Sanh đến cửa tiệm, Trần Phán Hạ đã đứng đợi sẵn ở cửa.

Trần Phán Hạ khoác tay cô: “Hôm nay cậu đến lấy gì vậy?”

“Không biết, là quà sinh nhật gia đình gửi đến.”

Cuối tuần trước, trợ lý của Dư Chính Vanh nhắn tin WeChat cho cô, nói quà đã được chuyển đến cửa hàng, chỉ chờ Dư Sanh đến lấy.

Không cần suy nghĩ nhiều, chắc cũng chỉ là túi xách mới hoặc trang sức mà thôi.

Trần Phán Hạ hâm mộ nhìn cô. Cô phải nhận vài hợp đồng quảng cáo mới đủ tiền mua một chiếc túi, lại còn khổ sở vì không đủ điều kiện mua. Nhưng những thứ này Dư Sanh sinh ra đã có sẵn.

Hai người mới vừa đi vào tiệm, lập tức có nhân viên ra đón: “Dư tiểu thư phải không ạ? Đồ của cô đã chuẩn bị xong rồi.”

Dư Sanh được dẫn vào phòng VIP, nhân viên chu đáo mang nước chanh cùng macarons lên.

“Màu trắng sữa phối hồng anh đào, là phối màu rất thịnh hành năm nay, cũng rất hợp với các cô gái trẻ.” Nhân viên mở hộp quà màu cam trên bàn, là một chiếc túi da dê tinh xảo nhỏ nhắn nằm yên tĩnh nằm bên trong.

“Cảm ơn.” Dư Sanh cầm chiếc túi lên, xoay một vòng rồi đặt nó vào hộp, đóng nắp lại, hỏi nhân viên cửa hàng: “Gần đây có mẫu túi nào khác không?”

Nhân viên mỉm cười nói: “Để tôi kiểm tra kho cho cô ngay.”

Dư Sanh nghĩ nghĩ, gọi nhân viên chuẩn bị đi ra ngoài lại: “Dạo trước cửa hàng có ra mắt một bộ bát đĩa mới đúng không?”

Nhân viên mừng thầm, gật đầu ngay: “Đúng vậy, tôi lấy ra cho cô xem nhé?”

“Không cần, cứ gói lại giúp tôi, lát nữa tôi sẽ thanh toán luôn.”

Sau khi nhân viên rời khỏi phòng, trong lòng Trần Phán Hạ dấy lên một cảm giác bất an.

Túi xách của H luôn trong tình trạng cung không đủ cầu. Để mua được túi, thường phải tuân theo một quy định bất thành văn. Trước tiên cần mua các sản phẩm khác, chi tiêu trong tài khoản đạt đến một mức nhất định, mới đủ điều kiện để mua túi.

Cô đã nghiên cứu kỹ trên mạng về vấn đề này từ lâu.

Với mức thu nhập của mình, nếu muốn xây dựng một tài khoản có lịch sử tiêu dùng đẹp mắt, không biết phải đợi đến bao giờ. Chính vì vậy, cô mới tìm đến Dư Sanh, hy vọng có thể giảm bớt việc mua những thứ không cần thiết.

Trần Phán Hạ kéo tay Dư Sanh: “Sanh Sanh, mình có thể tự mua được mà.”

“Không sao đâu, tớ cũng đang muốn sắm thêm bộ bát đĩa.”

Từ khi Chu Diễn bắt đầu vào bếp, số lượng bát đĩa trong nhà đã không đủ dùng.

Chỉ một lát sau, nhân viên mang vào hai chiếc hộp.

Một trong số đó được mở ra, chính là chiếc túi xách mà Trần Phán Hạ từng ao ước nhưng mãi không mua được.

Nhân viên nói: “Hiện tại chỉ còn màu nâu vàng kim thôi, cô xem có thích không?”

Dư Sanh nghiêng mắt nhìn Trần Phán Hạ, dùng ánh mắt hỏi ý cô.

“Có, có thể mà!” Lòng bàn tay Trần Phán Hạ rịn mồ hôi, cô không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ hơn tưởng tượng.

“Vậy thanh toán cùng nhé”

*

Nhân viên lễ phép tiễn hai người ra khỏi cửa hàng.

Đi được một đoạn, Trần Phán Hạ lập tức lấy hóa đơn trong túi ra, mở điện thoại: “Mình chuyển tiền cho cậu ngay đây.”

Dư Sanh gật đầu.

Nhà hàng tối nay cách đây không xa, nhưng vì mang theo túi xách khá bất tiện nên cả hai quyết định gọi taxi đến đó.

Nhà hàng nằm trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, bốn phía là cửa kính chạm đất, ở trung tâm có một nghệ sĩ đang biểu diễn piano.

Phục vụ dẫn hai người đến bàn đã đặt trước, những người khác vẫn chưa đến.

Điện thoại của Dư Sanh rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Chu Diễn.

[Có cần tôi đến đón không?]

Trước khi ra ngoài, Dư Sanh đã nói với anh tối nay cô đi ăn với bạn.

Dư Sanh nhìn qua khung cửa kính, cảnh đêm London trải dài dưới chân cô.

“Nếu trời mưa thì cần.”

Mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp bước đến.

“Chị T, sao hai người đến sớm thế?”

Trần Phán Hạ cười tươi nói: “Chiều nay đi shopping, mua xong đồ thì trực tiếp đến đây luôn.”

Một cô gái tinh mắt nhìn thấy chiếc túi màu cam trên sàn, lên tiếng:
“Không phải là vừa mua túi mới đấy chứ? Mau lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng nào!”

Trần Phán Hạ không ngần ngại lấy chiếc túi xách từ trong hộp ra.

“Wow, là màu nâu vàng kim à?”

“Trời ơi, lần trước tôi đi xem một mẫu ở tiệm đồ second-hand, vừa hỏi giá đã hết hy vọng. Vẫn là chị T có năng lực!”

“Chứ còn gì nữa! Tiffany dạo gần đây còn nhận quảng cáo cho một thương hiệu mỹ phẩm phải không? Hợp đồng đó chắc kiếm được không ít đấy.”

“Sanh sanh cũng đi mua sắm sao?” Người vừa lên tiếng là Trình Giai.

Bị gọi tên, Dư Sanh buông điện thoại, ngẩng đầu lên, khẽ “Ừ” một tiếng.

Trình Giai mỉm cười: “Cũng lấy ra cho mọi người xem đi.”

Trần Phán Hạ nhanh nhạy nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Dư Sanh. Gần như ngay lúc cô ấy vừa cau mày, Trần Phán Hạ đã lên tiếng: “Sanh Sanh mua đồ đặc biệt đặt riêng từ SO, là quà sinh nhật, không tiện để mọi người xem đâu.”

Mấy cô gái xung quanh đều xuýt xoa.

Hạng ngạch đặt hàng đặc biệt chỉ dành cho khách hàng VIP mà thôi.

Sau khi gọi món, các cô gái tụ tập lại với nhau để chụp ảnh, thảo luận xem nên đăng ảnh nào lên mạng xã hội, PR của thương hiệu nào đang tiếp cận rộng rãi.

Dư Sanh an an tĩnh tĩnh ngồi một bên, không tham gia vào những đề tài này. Từ trước đến nay cô chưa từng chia sẻ gì trên mạng xã hội, chỉ thỉnh thoảng lướt qua những bài đăng của người khác.

Trong thời đại big data, các ứng dụng giống như đọc được suy nghĩ của người dùng. Cô thường xuyên thấy những bài viết liên quan đến rối loạn cảm xúc lưỡng cực.

Dù cô đã không ngừng nhấn “không quan tâm,” nhưng trang chủ vẫn kiên trì đề xuất cho cô những bài viết đó.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, mọi người đều rất ăn ý không động vào dao nĩa, mà tanh tách chụp ảnh trước.

Dư Sanh cũng lấy điện thoại ra chụp một bức, sau đó lướt qua danh sách trò chuyện, cuối cùng cô gửi bức ảnh cho Chu Diễn.

Dư Sanh từ từ dùng dao nĩa cắt beefsteak, đầu bếp rõ ràng đã nắm vững độ lửa, giữ lại phần thịt mềm nhất ở giữa.

“Trời mưa rồi.”

Dư Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa bắn lên kính, để lại vệt nước.

“Vậy anh đến đón tôi nhé.” Dư Sanh gửi địa chỉ, cúi đầu tiếp tục ăn beefsteak.

“Sanh Sanh, đang nói chuyện với ai thế?” Trình Giai cười tủm tỉm chuyển chủ đề sang cô.

Dư Sanh không để ý đến ánh mắt ẩn ý của đối phương, thần sắc như thường: “tài xế.”

Mấy cô gái trên bàn nhìn nhau, ngay cả Trần Phán Hạ cũng hơi ngẩn ra.

Trình Giai tiếp tục nói: “Là vậy à? Hôm trước mình thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa salon, tưởng là bạn trai của cậu.”

Dư Sanh dừng tay, ngay lập tức phủ nhận: “Không phải đâu.”

Trần Phán Hạ thấy sắc mặt của Dư Sanh có chút thay đổi, liếc nhìn khóe miệng của Trình Giai đang mỉm cười đắc ý, vội chuyển chủ đề:”Tháng sau nghỉ lễ rồi, mọi người đã nghĩ đi đâu chơi chưa? Có chỗ nào hay không, giới thiệu cho tớ với!”

“Paris thì sao? Nghe nói Disneyland có sự kiện kỷ niệm, còn có thể đi mua sắm ở Galeries Lafayette.”

“Đông Âu? Giá cả rẻ mà lại có thể chụp ảnh đẹp.”

“Đông Âu có vẻ không hợp lắm, mình muốn đi Iceland.”

Mọi người bắt đầu ồn ào bàn luận, dần dần quên đi câu chuyện lúc nãy.

Dư Sanh nhìn vào đĩa thịt bò chỉ còn lại một phần ba, nhưng cô chẳng còn tâm trạng ăn nữa.

Các cô gái ríu rít nói chuyện, cô chỉ thấy thật ồn.

Đây cũng chính là lời khuyên của Lục San Ương đưa cho cô.

Ra ngoài nhiều hơn, kết thêm bạn bè.

Cho nên Dư Sanh mới thường xuyên đồng ý lời mời của Trần Phán Hạ.

Cô cố gắng đóng vai một học sinh bình thường, ra ngoài ăn uống cùng bạn bè.

Lý thuyết vòng tròn xã hội của Dunbar nói rằng, mỗi người đều có một mạng lưới quan hệ giống như hành tây, mỗi lớp được bóc ra, càng sâu vào bên trong thì số lượng người càng ít.

Người thân thiết nhất có 5 người, bạn bè tốt có 15 người, bạn bè có 50 người, người quen biết có 150 người, còn lại chỉ là những mối quan hệ xã giao.

Trong lớp tâm lý, thầy giáo yêu cầu mỗi người vẽ ra mạng lưới quan hệ của mình.

Trong vòng tròn của Dư Sanh, ngay giữa là một khoảng trống rỗng.

Nếu giờ đây Trần Phán Hạ miễn cưỡng có thể coi là người quen, thì mấy cô gái trên bàn, có vài người cô thậm chí còn không nhớ tên.

Nếu đào sâu thêm vào mạng lưới quan hệ, còn ai nữa đây?

Dư Sanh cố gắng nhớ lại một người mà cô có thể coi là gần gũi hơn một chút, dù chỉ là người mà vào dịp lễ tết có thể gọi điện chúc mừng qua loa.

Đột nhiên, khuôn mặt đẹp trai của Chu Diễn xuất hiện trong đầu cô.

Dư Sanh lấy điện thoại ra, gửi bức ảnh đã chụp trước đó.

Đối phương mãi không trả lời.

Có lẽ anh đang lái xe.

*

[Tôi đến rồi, nhớ nhắn tin trước khi xuống.]

Dư Sanh nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo nhẹ vạt áo của Trần Phán Hạ: “Tớ đi trước đây.”

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Trình Giai vẫn nghe thấy: “Chờ một chút đi, mọi người ăn gần xong rồi mà.”

Dư Sanh quay lại nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Trình Giai, cô không có ấn tượng gì đặc biệt với người này, cũng không hiểu vì sao Trình Giai lại luôn tìm cách ngấm ngầm châm chọc mình như vậy.

“Không sao đâu, cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ thanh toán hộ cậu.” Trần Phán Hạ vỗ nhẹ tay Dư Sanh.

Dư Sanh gật đầu: “Tớ sẽ chuyển tiền cho cậu qua WeChat sau.”

Trần Phán Hạ cười: “Không cần đâu, hôm nay cậu đã giúp tớ một việc lớn thế này rồi.”

Dư Sanh cầm túi xách đi qua sảnh, đứa bé giữ cửa mỉm cười tiễn cô.

Cô vừa nhấn nút thang máy vừa nhắn tin cho người đang đợi bên dưới: [Tôi xuống ngay đây.]

Ra khỏi tòa nhà, những giọt mưa thưa thớt ban nãy đã nối lại thành một chuỗi, biến thành màn mưa dày đặc.

Dư Sanh nắm chặt quai túi xách trên tay.

Dưới cơn mưa lớn, người đàn ông cầm ô, không có vẻ gì là lúng túng.

Chu Diễn nhìn thấy Dư Sanh, đôi mày anh nhíu lại: “Cô mặc áo gió ra ngoài từ sáng à?”

“Đi mua đồ, ăn uống, dù sao cũng ở trong nhà có máy sưởi.”

Chu Diễn nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, còn chưa kịp hỏi thêm.

Dư Sanh: “Mưa lớn rồi.”

Cô gái ngữ khí thật nhẹ như thể chỉ đang thông báo một sự thật, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang ngắm nhìn một nơi rất xa, nhưng ngoài kia chỉ có mưa rơi không ngừng.

Chu Diễn cúi nhìn, thấy chiếc cổ mảnh mai trắng nõn của Dư Sanh, quá yếu ớt.

“Ừ, mưa lớn thật.” Chu Diễn nghiêng chiếc ô về phía cô, nhận lấy túi quà từ tay cô, “Đi thôi, về nhà.”

*

Sau khi nhóm của Trình Giai ăn xong xuống lầu, trùng hợp nhìn thấy bóng dáng Dư Sanh lên xe.

Cảnh tượng này giống hệt lúc trước ở ngoài cửa hiệu tóc.

Gương mặt của người đàn ông dưới cơn mưa mờ ảo, dáng người cao lớn, một tay chống vào cửa xe, đợi cho cô gái ngồi vào xe rồi mới thu dù lại.

Móng tay của Trình Giai cào vào lòng bàn tay, để lại vết máu.

“Đó là tài xế của Dư Sanh sao? Nhìn trẻ thật đó.”

“Chỉ mới đi học thôi mà, cần gì phải thuê tài xế? Tự lái xe không được sao?”

“Cô ấy hình như không biết lái xe.”

Trần Phán Hạ thanh toán xong đi sau cùng, vừa ra ngoài liền thấy chiếc Lamborghini mà trước đó Dư Sanh cho cô mượn để chụp ảnh vọt qua trên đường bắn lên một trận bọt nước.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô gái, cô ngẩng đầu lên: “Đó là chuyện của người ta, ít quan tâm đi.”

Bình Luận (0)
Comment