Về đến nhà vừa mới thay giày xong, Dư Sanh đã nhận được cuộc gọi video từ Trần Uyển Thanh.
Tình huống này rất hiếm thấy.
Dư Sanh khựng lại, nói với Chu Diễn: “Tôi ra nhận điện thoại. Túi này là bộ bát đĩa, anh lấy ra xếp vào tủ giúp tôi nhé.”
Sau khi bước vào phòng sách, cô lập tức khóa cửa, chỉnh đèn ở mức tối nhất có thể.
Khi cuộc gọi được kết nối, một gương mặt được nuông chiều hiện lên trên màn hình.
Trần Uyển Thanh mặc bộ váy ngủ lụa màu nhạt. Gần như ngay khi nhìn thấy Dư Sanh, bà đã nhíu mày: “Sao không trả lời tin nhắn mẹ gửi?”
Dư Sanh trả lời: “Đang ăn cơm với bạn học, điện thoại hết pin, vừa về nhà mới sạc lại.”
Trần Uyển Thanh khó chịu hừ một tiếng.
Bàn tay Dư Sanh đặt dưới bàn cứng đờ.
“Tháng sau con được nghỉ lễ Giáng Sinh, đã sắp xếp gì chưa?”
Trong lòng Dư Sanh thoáng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Trước đó chẳng phải Dư Chính Vanh đã hỏi cô một lần rồi sao? cô vẫn trả lời: “Chắc sẽ tìm một nơi nào đó đi du lịch.”
Chợt cô nhớ đến lời Chu Diễn nói, muốn đi ngắm sao, ngắm biển.
Nhưng anh vẫn chưa nói cụ thể là đi đâu.
Dư Sanh thả hồn trôi xa, hoàn toàn không nghe rõ những lời phía sau của Trần Uyển Thanh.
“Dư Sanh, mẹ đang hỏi con đấy! Sao lại thất thần nữa?” Giọng Trần Uyển Thanh đột ngột cao lên, qua loa điện thoại nghe càng thêm chói tai. “Cuối năm nay con không về nước, đúng không?”
Dư Sanh lấy lại tinh thần: “Ba nói ông ấy rất bận, mẹ cũng rất bận. Con về chỉ thêm phiền, nên con không định về.”
“Ông ta nói ông ấy… rất… bận?” Trần Uyển Thanh nhấn từng chữ một, giọng đầy vẻ mỉa mai.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Dư Sanh càng lúc càng lớn: “Vâng.”
“Hừ, ông ta đúng là giỏi ăn nói. Nếu ông ấy đã nói vậy, thì Giáng Sinh đừng về nữa, mắt không thấy tâm không phiền.”
Dư Sanh không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Trần Uyển Thanh cười lạnh ra tiếng: “Xảy ra chuyện? Nhà chúng ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đợi ba con xử lý xong thì tự ông ấy sẽ nói với con.”
Thái dương Dư Sanh giật lên từng hồi.
Đột nhiên, Trần Uyển Thanh ngẩng cao cằm, giọng điệu dịu dàng, tỏ vẻ quan tâm: “Sanh Sanh, tuần sau mẹ có một người bạn, con trai bà ấy sẽ đến London. Con gặp cậu ta một lần đi.”
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Dư Sanh.
“Cậu ấy tuổi tác xấp xỉ con, gia đình ở Bắc Kinh rất có danh tiếng, mẹ cậu ta còn là học trò của bà ngoại con.”
Cổ họng Dư Sanh như bị nghẹn lại: “Ý mẹ là gì?”
“Ý gì? Con không hiểu sao?” Trần Uyển Thanh nở nụ cười cay nghiệt: “Mẹ đang tìm cho con một gia đình tốt để gả vào. Không muốn con bước vào vết xe đổ của mẹ, lấy một người vô dụng, để giờ mỗi lần về Bắc Kinh đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Dư Sanh khó khăn đáp lại: “Mẹ, con không có ý định kết hôn lúc này. Hoàn cảnh của con hiện tại cũng không phù hợp để kết hôn.”
“Dư Sanh, con nên thấy may mắn vì ít nhất con vẫn thừa hưởng một gương mặt xinh đẹp.” Trần Uyển Thanh phớt lờ lời phản đối của cô. “Lát nữa mẹ sẽ gửi WeChat của cậu ta cho con. Thêm bạn, hẹn ăn một bữa rồi báo lại tình hình với mẹ.”
Nói xong, Trần Uyển Thanh thẳng thừng ngắt máy.
Dư Sanh không nhớ rõ Trần Uyển Thanh đã bắt đầu thay đổi thành như thế này từ khi nào.
Trần Uyển Thanh là một điển hình của tiểu thư khuê các xuất thân dòng dõi thư hương. Từ nhỏ đã được nuông chiều, Trần gia cũng có chút danh tiếng ở Bắc Kinh. Nhưng khi học đại học ở Thượng Hải, Trần Uyển Thanh lại bất ngờ đem lòng yêu Dư Chính Vanh, một chàng trai đến từ vùng nông thôn nghèo khó. Bất chấp sự ngăn cản của gia đình. Bà kiên quyết kết hôn, sinh con với Dư Chính Vanh hai bàn tay trắng.
Ông bà ngoại không muốn con gái mình phải chịu khổ. Khi Dư Chính Vanh khởi nghiệp, họ đã trong ngoài giúp đỡ không ít. May là Dư Chính Vanh không làm họ thất vọng, sự nghiệp dần dần phát triển ổn thỏa.
Trong ký ức thời thơ ấu của Dư Sanh, Trần Uyển Thanh là người phụ nữ dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, luôn đối xử với mọi người bằng thái độ hòa nhã.
Có lẽ từ khi cô bắt đầu học đàn, tính cách của Trần Uyển Thanh trở nên nóng nảy hơn. Bà đã giận dữ quát lên với Dư Sanh: “Bà ngoại con là quốc bảo âm nhạc, sao con một chút thiên phú cũng không có?”
Cũng có lẽ là từ khi cô được chẩn đoán mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, Trần Uyển Thanh đã hoàn toàn từ bỏ Dư Sanh.
Dư Sanh cúi gục đầu trên bàn, như con cá bị đẩy lên bờ cát. Tóc mái của cô rủ xuống, nửa khuôn mặt phản chiếu trong màn hình điện thoại đen.
Nửa đôi chân mày lộ ra, màu sắc nhạt và thưa, giữa chúng là một vết lõm.
Dư Sanh có đôi mày bị đứt từ khi sinh ra. Theo quan niệm của người xưa, đó là điềm không may.
Mày đứt, tài lộc đứt, tình duyên cũng đứt.
*
Chu Diễn lấy món đồ trong túi ra.
Đồ dùng ăn uống đều là bộ đầy đủ, nền trắng in hình nghệ thuật pop.
Dọn dẹp xong, Chu Diễn cầm thuốc đi gõ cửa phòng sách: “Dư Sanh? uống thuốc.”
Kèm theo tiếng khóa xoay, cửa kẽo kẹt mở ra, Dư Sanh đứng đó, mắt hơi đỏ. Cô giật lấy thuốc trong tay anh, nuốt vội rồi chạy vào phòng ngủ.
Khi lấy thuốc, đầu ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh, lạnh buốt.
Dư Sanh rất sợ lạnh, trong nhà luôn bật hệ thống sưởi nền ở mức cao nhất.
Để chiều lòng cô, Chu Diễn ở nhà chỉ có thể mặc áo phông ngắn tay.
Chu Diễn đứng ngoài cửa phòng sách, nhìn thấy cửa phòng ngủ chính bị cô mạnh tay đóng sầm lại.
Trong căn phòng bên cạnh, tối đen, Dư Sanh gấp đến nỗi không kịp đóng cửa phòng sách lại.
Dư Sanh đã nói rõ với anh, anh không được vào căn phòng này.
Chu Diễn cúi đầu, không cố gắng tìm hiểu trong đó có gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay đóng cửa phòng sách lại.
*
Trong phòng tắm của phòng ngủ chính, vòi nước được mở hết cỡ.
Cả khuôn mặt Dư Sanh chôn sâu dưới nước, mặt nước nổi lên bọt khí lăn tăn.
Mãi lâu sau, cô ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương. Mấy lọn tóc ướt dính quanh đường hàm, mái tóc rối bù dính vào trán, khuôn mặt quen thuộc chỉ còn vẻ bi thương.
Dư Sanh hô hấp dồn dập lui về giường, dùng sức cuộn tròn cơ thể vào trong chăn.
Không thể phân biệt là nước hay là nước mắt trên mặt, cô cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức không thể hít thở nổi.
Điện thoại lại rung lên, linh cảm bảo Dư Sanh đó là tin nhắn từ Trần Uyển Thanh.
Cô thấy khuôn mặt cười mỉm của Trần Uyển Thanh trong đầu, tay trái cô run lên không kiểm soát.
Dư Sanh không thể với tay lấy điện thoại, càng cố gắng kiểm soát tay, nó càng run rẩy dữ dội hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng của Chu Diễn cách cánh cửa vang lên: “Dư Sanh, cô có muốn uống sữa nóng không?”
Dư Sanh chăm chú nhìn hoa văn trên tủ quần áo, cô không biết đã trôi qua bao lâu. Khi cơ thể dần dần lấy lại cảm giác, bên ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa.
Dư Sanh lấy chân kéo đôi dép, xuống giường, mở cửa.
Chu Diễn vẫn đứng bên ngoài, trong tay anh cầm chiếc cốc mà cô vừa mới mua hôm nay.
Anh nhẹ nhàng nói: “Sữa sắp lạnh rồi.”
Dư Sanh nhìn vào hình vẽ trên cốc trong tay anh.
Màu sắc rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Dư Sanh im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng: ” Tôi muốn ngủ với anh.”
Chu Diễn siết chặt tay cầm cốc, trên tay nổi đầy gân xanh, anh đẩy cốc vào tay cô, sữa trong cốc b*n r* vài giọt, rơi xuống sàn nhà.
“Dư Sanh, đừng đùa nữa.”
Dư Sanh biểu tình cố chấp: “Chúng ta đã nói rồi, tôi muốn gì anh cũng phải nghe theo.”
Cô tiếp tục bổ sung: “Cuối tháng tôi có thể trả thêm tiền cho anh.”
Chu Diễn khép chặt mi mắt, cảm xúc bực bội bị kìm nén trong đôi đồng tử đen láy.
Cô có muốn nghe lại một chút, chính mình vừa nói cái gì không?
Đây là vấn đề tiền bạc sao.
Anh xoay người, chuẩn bị trở về phòng mình.
Dư Sanh bước theo, nắm lấy ba ngón tay anh, ngẩng mặt nhìn anh.
Đôi mắt, cái mũi cô đều đỏ, tóc ướt quấn quang má trắng nõn, mỗi chi tiết trên khuôn mặt đều toát lên vẻ yếu đuối.
“Tôi sẽ tự ôm chăn qua đó.” Dư Sanh nói giọng có chút nghẹn ngào, “Tôi không muốn ngủ một mình.”
Cơ mặt Chu Diễn thả lỏng.
Dư Sanh nói “ngủ” cũng chỉ là “ngủ” mà thôi.
“Đây là nhà của tôi, anh không thể từ chối tôi.” Cô vẫn tiếp tục lải nhải.
“Tuỳ cô.”
*
Dư Sanh ôm đồ đi vào phòng ngủ khách. Âm thanh nước chảy từ phòng tắm vọng ra.
Phong cách trang trí của phòng ngủ khách khá giống với phòng ngủ chính, nhưng không có những con búp bê loè loẹt như trong phòng cô, có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.
Dư Sanh nhìn chằm chằm vào chiếc chăn màu xám nhạt trong vài giây, rồi vứt chiếc gối và chăn lên giường.
Cô nằm nghiêng, trùm kín chăn, ôm con thỏ bông vào lòng.
Bất chợt, Dư Sanh nhớ lại cảnh tượng khi cô ở ký túc xá trường trung học.
Phòng ngủ là hai giường, bạn cùng phòng của cô là người Mỹ, mỗi tối đều video call với những chàng trai khác nhau.
Dư Sanh ngủ trên giường tầng trên, cũng giống như lúc này, ôm con thỏ bông của mình, im lặng lắng nghe bạn cùng phòng chê bai những quy tắc cứng nhắc của trường với giọng điệu khoa trương.
Cửa phòng tắm mở rồi lại đóng.
Một loạt bước chân vang lên, Dư Sanh cảm nhận được chiếc đệm bên cạnh mình lún xuống một chút.
Cạch, đèn cũng bị tắt đi.
Dư Sanh siết chặt hai tai con thỏ.
Phòng ngủ im ắng rất lâu, chỉ còn âm thanh của kim giây đang chuyển động.
Dư Sanh bỗng nhiên xoay người lại, nhỏ giọng hỏi: “Chu Tam, anh ngủ chưa?”
Trong bóng tối, một câu trả lời ngắn gọn vang lên. “Chưa.”
Dư Sanh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người bên cạnh nằm thẳng, cằm hơi nhếch lên.
Cô bỗng cảm thấy không còn buồn ngủ, rất muốn trò chuyện với ai đó, giống như bạn cùng phòng của cô đã làm.
Dư Sanh nghĩ ra một câu mở đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi ngủ với con trai.”
“…”
Mặc dù đã ở chung một thời gian dài, Chu Diễn vẫn không thể hoàn toàn hiểu được mạch não của Dư Sanh. Có lúc cô quá bình tĩnh, có lúc lại ngây thơ như một đứa trẻ.
Chẳng hạn như lúc này, giọng điệu ngây ngô nói ra những câu không rõ nghĩa.
“Cảm giác lần đầu anh ngủ với con gái thế nào?” Dư Sanh hỏi, giống như một đứa trẻ tò mò.
Chu Diễn hơi ngừng lại: “Tôi chưa bao giờ ngủ với con gái.”
“Ồ…” Giọng Dư Sanh có vẻ rất thất vọng.
Trong những người khác giới mà cô từng gặp, Chu Diễn là người đẹp trai nhất. Các cô gái bên cạnh người khác luôn thay đổi liên tục, cô nghĩ Chu Diễn cũng vậy.
Cô quay sang hỏi: “Trước đây anh học cái gì ở New York?”
“Học y.”
Dư Sanh thán phục: “Giỏi thật đó.”
Chu Diễn nhúc nhích ngón tay trên chăn: “Không giỏi đâu.”
Nếu không học y, có lẽ anh cũng không đi đến tình trạng ngày hôm nay.
“Tôi học violon, thầy giáo nói tôi có thiên phú, nhưng tôi một chút cũng không cảm giác được.” Dư Sanh tự nói với mình, “Tôi không thích London, vì nó luôn mưa. Cũng không thích New York, vì quá chật chội. Thầy giáo nói khi tôi tốt nghiệp, ông ấy có thể giới thiệu tôi vào dàn nhạc, theo họ đi biểu diễn khắp nơi.”
Dư Sanh thao thao bất tuyệt, những lời cô nói không có logic gì mấy.
Chu Diễn im lặng lắng nghe.
Dư Sanh nhớ đến cuộc gọi với Trần Uyển Thanh hôm nay, cô vẫn chưa thêm số WeChat của “cậu con trai của bạn Trần Uyển Thanh”.
“Chu Tam, mối quan hệ của anh với gia đình có phải không tốt lắm không?” Dư Sanh ngượng ngùng hỏi.
Cả đời cô chưa bao giờ dám trái lời Trần Uyển Thanh, nhưng lần này, cô không muốn để bà điều khiển mình.
Nhưng hậu quả của việc làm như vậy, Dư Sanh rất muốn biết.
“Ừ.”
“Gia đình không quản anh nữa à?” Dư Sanh nhớ lại trước đây Chu Diễn đã nói anh hiện tại đang thiếu tiền.
Cô đoán có phải cãi nhau với gia đình không.
“Không quản, cũng không thể quản.”