Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 9

Dư Sanh từ từ rút mình vào trong chăn.

Cảm xúc dâng trào ban nãy đã tan biến, bây giờ cô không muốn nói gì nữa.

Trần Uyển Thanh sẽ không bao giờ cho phép cô làm như vậy.

Dư Sanh thò tay lấy điện thoại bên cạnh gối, tìm đến WeChat của Trần Uyển Thanh, quả nhiên bên trong có gửi một danh thiếp liên lạc.

Ảnh đại diện là bóng lưng một chàng trai mặc chiếc áo khoác bay, trên đó thêu hình thần sấm chớp Nhật Bản với đôi nanh trắng sắc lạnh.

Tay Dư Sanh run rẩy, cô để lại lời nhắn trong yêu cầu kết bạn: “Chào anh, tôi là Dư Sanh.”

Chu Diễn nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng từ màn hình điện thoại bên cạnh.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng ấy tắt đi, giọng Dư Sanh nhỏ giọng thì thầm, mang theo sự run rẩy: “Tôi lạnh quá.”

Chu Diễn đột nhiên mở mắt, nghe thấy cô ho khan dữ dội.

Anh lập tức bật dậy, mở đèn ngủ bên cạnh, nhìn thấy Dư Sanh đang yếu ớt dựa vào gối. Đôi tay mềm mại không ngừng run rẩy, tựa như cành cây khô chao đảo dưới cơn gió thu.

Dư Sanh th* d*c từng hơi, nhưng cảm giác vẫn không thể hít thở.

Chu Diễn cầm lấy điện thoại: “Tôi gọi cấp cứu ngay.”

“Đừng…” Dư Sanh giữ lấy tay anh, ngực cô phập phồng hỗn loạn, thốt ra từng chữ yếu ớt đứt quãng: “Đừng gọi… không cần đến bệnh viện.”

Cô đã quá quen với những triệu chứng này, phản ứng sinh lý khi cơ thể không chịu nổi cảm xúc. Trong mắt cô, chuyện này không đáng để đến bệnh viện.

Chu Diễn nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ngập tràn hoảng sợ, lo lắng. Đầu mũi cô thấm đầy mồ hôi li ti, những lọn tóc mái lòa xòa cũng đã hơi ướt.

Anh rút một tờ khăn giấy trên đầu giường, nhẹ nhàng lau lên gương mặt cô.

Khăn giấy nhanh chóng thấm hết hơi ẩm.

“Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện.”

Hơi thở của cô dần ổn định lại, nửa người nằm úp trên gối, như một chú cá mắc cạn trên bãi cát.

Chu Diễn cong khớp ngón tay, dùng đốt ngón tay chạm vào bàn tay trắng nõn của cô, lạnh hơn cả nhiệt độ sau khi anh rửa tay bằng nước lạnh.

Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật ở mức cao nhất.

Chu Diễn hỏi: “Muốn uống thêm chút sữa nóng không?”

Dư Sanh lắc đầu. Vừa rồi ho dữ dội khiến cô hơi buồn nôn, không muốn ăn hay uống thêm gì.

Nắm lấy khớp tay anh, ngón tay chạm phải một vết chai mỏng. Ngập ngừng trong giây lát, cô lách mình đưa cả bàn tay mình vào, đến khi được bao trọn trong lòng bàn tay anh.

“Tắt đèn được không? Mắt tôi không thoải mái.”

Chu Diễn siết chặt bàn tay phải, tay cô vừa nhỏ vừa gầy, anh gần như cảm nhận được hình dáng xương cốt dưới làn da mỏng manh.

Tắt đèn xong, anh nằm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Dư Sanh, có chuyện gì xảy ra với cô à?”

Lúc anh đón cô, trên xe tâm trạng cô vẫn khá tốt. Sau khi nghe điện thoại, cô giống như chú chim non vừa học bay giữa cơn bão, lúc bay vút lên cao, lúc lại rơi xuống thấp.

“Không có.”

Dư Sanh dọc theo tay anh, chậm rãi trườn về phía bên kia giường.

Chu Diễn nhận ra một góc chăn bị nhấc lên, cơ thể lập tức cứng đờ.

Dư Sanh chui vào trong, đôi chân lạnh toát luồn xuống dưới bắp chân ấm áp của anh. Cô áp sát từng phần da thịt mình vào anh, cố gắng hút lấy hơi ấm.

Giống như vừa bắt được một khúc gỗ cứu sinh, nhất quyết không chịu buông tay, trong khi bên dưới làn nước, những nhánh tảo cứ quấn lấy chân cô, cố sức kéo cô chìm xuống.

Dư Sanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh đang tăng lên rõ rệt, trong nhất thời cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Càng nóng, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô.

Cô không thể tiếp tục kéo người khác xuống nước cùng mình.

Dư Sanh buông tay, ý đồ rút ra.

Chu Diễn lại siết chặt cô, đem người ôm ở trong lòng, mũi của Dư Sanh chạm vào xương quai xanh của anh.

Rất mau, nước mắt theo xương quai xanh chảy vào trong áo ngắn tay. Cơ thể cô lạnh lẽo, chỉ có nước mắt là ấm.

Nóng đến mức thiêu đốt cả lồng ngực anh.

*

Đầu tháng 12, trường học bước vào giai đoạn thi cuối kỳ, di chứng vẫn còn vương vấn trong tay của Dư Sanh.

Sau khi viết email giải thích cho giáo sư về tình hình của mình, cô đến văn phòng sinh viên để xin giấy phép vắng thi.

Không tham gia kỳ thi cuối kỳ, Dư Sanh hoàn toàn ở nhà rảnh rỗi, mỗi ngày tự nhốt mình trong phòng sách, luyện đàn, tập yoga, nghịch bộ Lego mới mua.

Trong thời gian gần đây, Dư Sanh rõ ràng cảm thấy tinh thần của mình khá hơn nhiều. So với tháng trước, lúc thời gian cô nằm trên giường càng nhiều, giờ cô đã có năng lượng để làm nhiều việc khác.

Cô cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, lần sau nhất định phải nói với Lục San Ương, phương án điều chỉnh thuốc rất thành công.

Cho đến khi cuộc gọi của Trần Uyển Thanh vang lên.

“Con có liên lạc được với Tiểu Vương không?”

Dư Sanh nhớ lại việc thêm đối phương vào WeChat và những tin nhắn đã trao đổi.

【Bạn đã thêm W, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện】

Dư Sanh: 【Chào anh, tôi là Dư Sanh】

W: 【Vương Nhất Tùng】

Mặc dù không có cuộc trò chuyện nào tiếp theo, nhưng như vậy cũng xem như đã liên lạc được rồi.

“Ừm.” Dư Sanh dùng tay vặn vẹo áo ngủ của mình.

Trần Uyển Thanh nghe có vẻ rất hài lòng: “Có hẹn ăn cơm cùng nhau chưa?”

“Chưa, anh ta hình như rất bận.” Dư Sanh nói dối.

“Mặc kệ cậu ta bận thế nào, trong tháng này con phải hẹn được người ta đi ăn, nghe rõ chưa?”

Dư Sanh cố gắng giãy giụa thêm một chút: “Mẹ, con không muốn đi, cũng không muốn kết hôn.”

“Dư Sanh, con có biết lần này mẹ về Bắc Kinh gặp mấy dì của con ăn cơm, bọn họ đã cười nhạo mẹ thế nào không?” Trần Uyển Thanh bật cười rồi giọng nói đột ngột vỡ òa hét lên, “Đều nói mẹ lấy phải một người đàn ông vô dụng, sinh ra một đứa ngốc. Nếu không phải lấy ba con, mẹ có thể không dám ngẩng đầu trong cái vòng này sao? Còn con, con xem giờ mình thế này có ai thèm lấy không? Nhà họ Vương tuy không bằng nhà họ Tống, nhưng cũng là gia đình danh giá trong giới thượng lưu, một con ngựa gầy còn lớn hơn con lừa mập. Con nói hôn sự này dễ dàng lắm sao?”

Dư Sanh đã từng từ vô số cuộc cãi vã giữa Trần Uyển Thanh và Dư Chính Vanh mà mơ hồ ghép lại được những mảnh ghép về quá khứ.

Tống gia là gia tộc đứng đầu trong giới thượng lưu Bắc Kinh, có nền tảng hơn trăm năm, tổ tiên từng lập công lớn. Trần gia so với Tống gia chỉ có thể xem như một thế lực nhỏ. Nhưng ông ngoại của Dư Sanh có ân ưu mạng với Tống gia, nên hôn ước này được định sẵn từ mấy thế hệ trước, ước định tôn bối có duyên sẽ tiến tới hôn nhân.

Ông bà ngoại của Dư Sanh sinh ra ba người con, nhưng chỉ có Trần Uyển Thanh là con gái, hôn ước đương nhiên rơi vào tay bà. Không ngờ, cuối cùng Trần Uyển Thanh lại quyết chí chạy theo Dư Chính Vanh, một tên tiểu tử nghèo.

Sau khi kết hôn, tình cảm giữa hai người như một lon đồ hộp bị mở nắp, không còn giữ được tươi mới mà dần dần trở nên biến chất.

Dư Sanh là kết quả của tình yêu, cũng là nỗi nhục nhã trong cuộc hôn nhân này.

Dư Sanh nghẹn ngào: “Kết hôn với họ có cái gì tốt?”

Trong mắt cô, cuộc hôn nhân của ba mẹ giống như một cuộn chỉ rối, không thể cắt đứt, mà càng cố gỡ lại càng rối hơn.

“Có gì tốt à? Cả đời không phải lo ăn lo mặc, chẳng phải rất tốt sao?” Trần Uyển Thanh cười lạnh, hạ lệnh cuối cùng, “Trong tháng này, con phải làm xong chuyện này, hiểu chưa?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, Dư Sanh không rét mà run.

Kết thúc cuộc gọi với Trần Uyển Thanh, Dư Sanh ngồi trên ghế một lúc lâu.

Cuối cùng, cô cắn môi, run rẩy gõ chữ.

【Xin hỏi gần đây có thời gian hẹn ăn một bữa cơm không?】

Chu Diễn đứng trước cửa phòng sách gọi Dư Sanh mấy lần mà không có ai trả lời. Vừa chuẩn bị gõ cửa.

Cô mở cửa, tóc xõa dài bước ra.

Trên bàn ăn lớn bày ba món ăn. Chu Diễn đã tập nấu ăn trong bếp cả tháng nay, cơm trắng nấu khá ổn, nhưng món ăn Trung Quốc vẫn chỉ là mấy món gia đình quen thuộc.

Dư Sanh không có khẩu vị, chỉ múc hai muỗng trứng cà chua xào cho vào bát, không ngừng khuấy lên.

Những hạt cơm trắng tơi ra, nhuốm màu nước sốt đỏ nhạt.

“Dư Sanh, tối mai tôi có chút việc phải ra ngoài, sẽ không có ở nhà.” Chu Diễn nhìn cô vẫn cứ khuấy muỗng trong bát nữa ngày, cũng không có ăn.

Đây là lần đầu tiên Chu Diễn xin nghỉ sau một tháng “đi làm”.

Dư Sanh đặt muỗng xuống, nhấc mí mắt lên: “Việc gì?”

Ngữ khí thập phần bất mãn.

Chu Diễn bình thản nói: “Đi ăn với bạn.”

Hôm qua Tống Thành Trí nhắn tin cho anh, ngày mai Đại Trương và A Bì sẽ đi tàu từ Edinburgh đến London. Tống Thành Trí đã đặt nhà hàng, đặc biệt dặn anh: “Đừng để anh em thất vọng.”

“Không được.” Dư Sanh từ chối dứt khoát, “Tôi không muốn ở nhà một mình.”

Chu Diễn từ biểu tình của cô đọc ra được tâm tình của cô không tốt, ánh mắt, nét mặt đầy khó chịu.

Dư Sanh lại cầm muỗng lên, tiếp tục khuấy trong bát.

Một lúc lâu trôi qua trong im lặng, chỉ có âm thanh của muỗng va vào sứ thanh thúy vang lên.

Chu Diễn có thể dễ dàng hủy cuộc hẹn với Tống Thành Trí, nhưng Đại Trương cùng A Bì là đặc biệt đến để gặp mặt, tính ra đã 3-4 năm rồi anh em chưa gặp nhau.

Anh cảm thấy hơi đau đầu.

Nhưng anh cần phải tham gia buổi gặp mặt ngày mai, lại không muốn trái ý Dư Sanh.

Dư Sanh liếc nhìn, thấy Chu Diễn chống tay lên trán, vẻ mặt khó xử.

“Là người bạn ở London mà anh đã nói trước kia phải không?”

“Đúng.” Ở London anh chỉ có mỗi Tống Thành Trí là bạn.

“Ồ.” Dư Sanh đẩy bát cơm ra, “Vậy anh định tháng sau chuyển đi à?”

Chu Diễn hơi nhíu mày, lần nữa nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng đối diện: “Không chuyển đi.”

Dư Sanh thở phào nhẹ nhõm: “Không phải anh đã nói trước kia định chuyển đến ở với anh ta sao?”

Cô nghĩ anh đi ăn là để bàn chuyện chuyển đi.

Nếu Chu Diễn đi rồi, cô lại phải tìm người khác để thay thế anh, thật phiền phức.

Vạn nhất lại là một người đàn ông… Dư Sanh rùng mình.

“Lúc này mới một tháng, tôi còn chưa nhận lương của cô. Làm sao mà chuyển đi được?” Chu Diễn nói một cách bình thản, như thể anh thực sự rất thiếu tiền.

Dư Sanh cắn muỗng: “Nếu tôi không trả lương cho anh, chẳng lẽ anh sẽ luôn không đi sao?”

Hai người dù có vẻ là quan hệ công việc, nhưng thực ra không có hợp đồng chính thức nào, chỉ là thỏa thuận miệng mà Dư Sanh tự quyết định.

Dư Sanh cảm thấy Chu Diễn cũng thật là dũng cảm, nếu cô đuổi anh đi ngay bây giờ, anh cũng không có chỗ nào để tố cáo.

Chu Diễn khẽ cười, như lông vũ quét nhẹ lên da, ngứa ngứa.

“Cô có thể thử xem.”

Dư Sanh cúi đầu bĩu môi, quyết định tha cho anh: “Thôi, anh đi đi.”

“Cô không muốn ở nhà một mình thì tôi có thể dẫn cô đi cùng.” Chu Diễn chuẩn bị đứng dậy.

“Thật sao?” Mắt Dư Sanh sáng rỡ.

Cô ở London không có bạn bè thực sự, đi ăn cùng nhóm Tiffany cũng không thể hòa nhập được, không biết bữa tiệc bạn bè thật sự như thế nào.

Chu Diễn: “Nếu cô muốn đi thì tôi sẽ đưa cô đi thôi.”

Chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà.

“Các anh ăn gì thế?” Dư Sanh nhớ tới những video nhỏ mà vài người bạn trên WeChat đăng, bữa tiệc luôn diễn ra ở câu lạc bộ đêm, âm nhạc ồn ào, bóng người lắc lư, nam nữ mỗi người cầm một ly rượu.

“Ăn món Trung.” Chu Diễn mở lịch sử trò chuyện với Tống Thành Trí, bật sáng màn hình iphone đưa cho Dư Sanh, “Cô tự xem đi.”

Dư Sanh thấy phần ghi chú của đối phương là “Tống Thành Trí”.

Trong hai tin nhắn gần đây, có một liên kết được chia sẻ.

Click mở thì thấy là một nhà hàng lẩu mới mở gần khu phố người Hoa, món ăn trang trí đẹp mắt, đánh giá rất cao.

Dù không thích lẩu, nhưng miễn là không phải là câu lạc bộ đêm hay quán bar thì cô thấy đều tốt.

Dư Sanh: “Vậy tôi cũng đi.”

Bình Luận (0)
Comment