Chiều hôm sau, Dư Sanh đứng trước tủ quần áo chọn đông chọn tây.
Khi cô mang bộ đồ thứ ba ra phòng khách để hỏi ý kiến Chu Diễn, anh nhắc nhở: “Chỉ là đi ăn lẩu thôi mà.”
Cô bày vẽ chẳng khác gì chuẩn bị tham dự một bữa tiệc tối trang trọng ở học viện.
“Là đi ăn với bạn anh.”
Có lần sau giờ học, Dư Sanh đến nhà Trần Phán Hạ chơi. Hai người định gọi xe đến một nhà hàng Nhật để check-in. Trước khi xuất phát, Trần Phán Hạ mất tận hai tiếng để trang điểm, phối đồ, làm tóc.
Đến nhà hàng, những cô gái khác cũng trang điểm kỹ càng, thời gian chụp ảnh còn lâu hơn cả thời gian ăn uống.
Theo cách hiểu của Dư Sanh, ăn tối với bạn bè thì phải ăn mặc đẹp.
“Cô cũng nói là ăn với bạn bè thôi.” Chu Diễn mặc áo đen, quần đen, dựa lưng vào sofa, dáng vẻ lười biếng, bật cười: “Đâu phải ra mắt phụ huynh.”
Một câu đùa vui, nhưng lại rất mập mờ.
Dư Sanh siết chặt móc treo chiếc áo len màu be nhạt, đứng ngẩn người tại chỗ.
Ở chung lâu ngày, mọi hành động của Chu Diễn luôn vừa đủ, không vượt quá giới hạn, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhưng chỉ với một câu nói vừa rồi, Dư Sanh cảnh giác ý thức rõ ràng anh vẫn là một người khác giới bình thường.
Cô quay mặt đi, nghiêm túc nói: “Chu Tam, tôi không thích anh.”
Ngón tay đang vuốt màn hình của Chu Diễn khựng lại, dừng trên màn hình điện thoại. Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lảng tránh của cô.
Dư Sanh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Không phải không thích, chỉ là… không phải kiểu thích đó.”
Cô không ghét anh.
Chu Diễn biết nấu cơm cho cô, luôn chiều theo lời cô nói.
Chu Diễn đối xử tốt với cô đến mức khiến Dư Sanh quên mất việc nam nữ sống chung dưới một mái nhà, ít nhiều cũng có chút gì đó không rõ ràng.
Chu Diễn nhấn nút khóa màn hình điện thoại: “Biết rồi. Mau thay đồ đi, chuẩn bị ra ngoài thôi.”
Trước khi bước vào phòng ngủ, Dư Sanh lén nhìn quan sát biểu cảm trên gương mặt anh. Những lọn tóc ngắn lòa xòa trên xương mày, gương mặt thờ ơ kết hợp với đôi mắt đào hoa thu hút, sự đối lập này đẩy sức hấp dẫn của anh l*n đ*nh điểm.
Không đời nào anh thiếu những cô gái thích mình.
Nếu dẫn anh đến những buổi tiệc của nhóm bạn hot girl mà cô từng tham gia, chắc chắn những cô gái đó sẽ chen chúc nhau xin số liên lạc của anh.
*
Trước khi ra ngoài, Dư Sanh đặc biệt mang theo con thỏ bông của mình.
Chu Diễn xoay vô lăng, qua khóe mắt thấy cô không ngừng nghịch tai thỏ.
“Cô mang cái này theo làm gì?”
“A Bối Bối.”
Chu Diễn không hiểu, ngớ người: “Cái gì?”
Dư Sanh lặp lại lần nữa: “Đây là A Bối Bối.”
Cô hơi lo lắng, vì vậy mới mang theo con thỏ, kéo tai nó có thể tự trấn an bản thân.
Chu Diễn không hiểu, chỉ nghĩ cô đặt tên con thỏ là A Bối Bối.
Anh không hỏi thêm, vốn dĩ Dư Sanh đã rất trẻ con rồi.
Chiều thứ Sáu, đường phố London tắc nghẽn khủng khiếp, tiếng còi xe inh ỏi không ngừng.
Chiếc Lamborghini giữa dòng xe cộ vô cùng nổi bật. Một tài xế bên cạnh nhìn qua, huýt sáo với Chu Diễn: “Nice car, bro!”
Dư Sanh ngồi bên cạnh hắt hơi một cái.
Chu Diễn mỉm cười xin lỗi tài xế bên cạnh, sau đó kéo kính xe lên, quay sang hỏi: “Lạnh không?”
Dư Sanh hôm nay trang điểm nhẹ, lớp phấn nền làm gương mặt trắng hơn, đôi môi nhợt nhạt được tô điểm bởi son bóng đỏ anh đào, nhưng sắc mặt cô vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Dư Sanh lắc đầu.
Bên ngoài kia tiếng còi xe ồn ào khiến màng nhĩ cô đau nhức.
Chu Diễn giữ vô lăng bằng một tay, tay còn lại mở hộp đồ trên xe, lấy ra một chiếc mũ nồi màu đỏ gạch, đội lên đầu Dư Sanh: “Lần trước cô để quên trên xe.”
Dư Sanh nhìn gương trên trần xe ngắm nghía chiếc mũ nửa ngày. Trong khoảnh khắc, nháy mắt kinh hỉ, cô cứ tưởng cái mũ này mất rồi.
*
Trong phòng bao của quán lẩu, những người còn lại ngồi quanh bàn.
Tống Thành Trí nhìn đồng hồ, đã trễ hẹn mười phút.
“Chắc là bị tắc đường rồi.”
Đại Trương lật qua lật lại thực đơn: “Hai tuần trước mày nói Tam ca tới London, tao còn tưởng mày đùa. Anh ấy ở New York lâu thế, sao đột nhiên lại chạy đến Anh vậy?”
Tống Thành Trí nhún vai: “Cậu ta cũng vừa xuống máy bay thì mới báo cho tao. Cậu ta với ba cậu ta mấy năm nay nháo đến căng thẳng, Các người chẳng phải đã biết rồi sao? Trợ lý ba cậu ta năm nay bay sang New York hai lần, chắc chưa thỏa thuận được gì.”
“Tam ca không ở với mày à? Chưa nghe nói anh ấy có nhà ở London.”
“Nhà tao dọn sẵn rồi, nhưng Tam ca mày không cần đâu.” Tống Thành Trí lấy một điếu thuốc ra, nghịch ngợm trong tay rồi cười bí ẩn, “Tam ca mày giờ mỗi ngày đều bận lo lắng cho cô em gái nhỏ, đâu có thời gian cho anh em nữa.”
Tô Tư Ý ngồi trong góc siết chặt túi xách, móng tay cọ vào lớp da mềm.
Những người ngồi quanh bàn đều lớn lên trong cùng một khu đại viện, nhưng mỗi nhà mỗi cảnh. Khi còn nhỏ, Tô Tư Ý từng khinh thường việc chơi chung với đám con trai lêu lổng này, ngoại trừ Chu Diễn.
Lớn lên rồi cô mới nhận ra, Tống Thành Trí mà cô từng coi thường nhất hóa ra lại xuất thân từ một gia tộc mà tập đoàn của họ có hoạt động kinh doanh trải dài khắp thế giới, nhiều dự án cơ sở hạ tầng mà họ đầu tư còn được chính phủ bảo trợ. Ba Tô không ít lần đến nhà họ Tống nhờ vả.
Thực tế, Tô Tư Ý không thân thiết gì với đám con trai trong nhóm này, giao tiếp chỉ giới hạn ở vài lượt “thả tim” trên mạng xã hội.
Nhưng Tống Thành Trí là người hào sảng, dễ gần, rất biết cách kết giao với mọi người. Chỉ cần cô nhắn một tiếng “Anh Trí” trên WeChat, anh ta liền đồng ý để cô tham gia buổi tụ tập hôm nay.
A Bì trố mắt hỏi: “Thật hả? Tam ca có bạn gái rồi sao?”
Tống Thành Trí đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, vừa cười vừa lắc đầu.
Đại Trương xoay ly trà thủy tinh trong tay, chen vào nói: “Tao không tin. Lão Tống đổi mười cô bạn gái, Tam ca chắc cũng chưa nói được một câu với con gái.”
Tống Thành Trí cười khẩy: “Cứ đợi cậu ta đến rồi sẽ biết.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Chu Diễn mặc một cây đen cất nước tiến vào. Đại Trương và A Bì lập tức đứng dậy, bước tới ôm lấy anh.
“Tam ca.”
Chu Diễn: “Lâu rồi không gặp.”
Ôm xong, Chu Diễn lùi lại nửa bước, giới thiệu: “Dư Sanh, đây là Đại Trương và A Bì.”
Đại Trương cùng A Bì lúc này mới nhận ra phía sau anh còn có một cô gái trẻ trung, xinh xắn. Hai người hai mặt nhìn nhau.
Hóa ra lời Tống Thành Trí nói là thật!
Dư Sanh đưa tay ra sau nắm chặt: “Chào hai anh.”
A Bì: “Tam ca, em gái này là ai vậy?”
Chu Diễn quay đầu nhìn Dư Sanh, thấy cô hơi lúng túng: “Bạn tao.”
A Bì chớp mắt, thu lại ánh mắt dò xét, cười đầy ẩn ý rồi ngồi xuống lại.
“Thế sao không giới thiệu tao luôn?” Tống Thành Trí gác một tay lên lưng ghế, tay kia xoay xoay điếu thuốc, biểu tình mười phần u uất.
“Đây là Tống Thành Trí, người bạn ở London mà trước đây tôi đã nhắc tới.” Ánh mắt anh nhanh chóng lướt quanh căn phòng, phát hiện trong góc còn có Tô Tư Ý đang ngồi. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, Chu Diễn hờ hững quay đi, nhìn điếu thuốc trên tay Tống Thành Chí: “Đừng hút, trong phòng còn có con gái.”
Dư Sanh hướng về phía Tống Thành Trí nhoẻn miệng cười: “Chào anh, tôi là Dư Sanh.”
Tống Thành Trí phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Chu Diễn: “A Diễn ở chỗ em chắc chắn đã gây không ít rắc rối cho em rồi đúng không? Hôm nay bữa này tôi mời.”
Anh ta nói rất nhanh, Dư Sanh không nghe rõ được hai chữ đầu, là “yan” hay “ye”.
“Đừng nghe cậu ta nói linh tinh.” Chu Diễn kéo ghế bên cạnh mình ra cho cô, đợi Dư Sanh ngồi xuống, đưa thực đơn cho cô. “Cô xem thử muốn ăn gì.”
Dư Sanh ngoan ngoãn lật thực đơn, một bàn tay mảnh mai khác vươn qua.
Tô Tư Ý cười mỉm: “Chào cô, tôi là Tô Tư Ý, cũng là bạn của anh Trí.”
“Chào cô.” Dư Sanh cảm thấy Tô Tư Ý hơi quen, cô đang cố nhớ lại.
Tô Tư Ý tiếp tục mở lời: “Cô có phải là bệnh nhân của bác sĩ Lục không? Trước đây chúng ta đã gặp vài lần ở phòng khám, tôi là thực tập sinh của bác sĩ Lục.”
“À, đúng vậy, thật là trùng hợp.” Dư Sanh nhớ ra, cô gái từng va phải mình ở phòng khám chính là cô ấy.
Đại Trương mở miệng dò hỏi: “Dư tiểu thư bị bệnh sao?”
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Dư Sanh.
Ánh mắt của Chu Diễn đen thẫm, sắc mặt không tốt, cơn bão sắp đến.
Ánh sáng từ đèn trên cao chiếu xuống rất chói, Dư Sanh không có chỗ trốn tránh, nhỏ giọng trả lời: “Ừm, đúng rồi, tôi bị bệnh tâm lý.”
Cô luôn không che giấu vấn đề này, chỉ cảm thấy lần đầu tiên nói ra trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng có chút xấu hổ.
Đại Trương lúc này mới nhớ ra Tô Tư Ý học ngành tâm lý học lâm sàng, cực kỳ hối hận vì câu hỏi vừa rồi, cậu ta vốn tưởng chỉ là bệnh nhẹ gì đó.
“Cô nghĩ xong muốn ăn gì chưa?” Chu Diễn chỉ vào thực đơn trong tay Dư Sanh.
Quán lẩu này áp dụng mô hình lẩu nhỏ dành cho mỗi người, mỗi người đều phải chọn một nồi riêng.
Dư Sanh lật lại trang đầu tiên: “Đang phân vân giữa lẩu cà chua và lẩu nấm…”
“Thế đừng suy nghĩ nữa.” Chu Diễn gập lại thực đơn, “Cô chọn một món, còn lại tôi sẽ gọi.”
Lúc nhân viên phục vụ đến ghi đơn, mọi người trên bàn bị chia ra làm hai bên.
A Bì vội vàng liếc mắt về phía Tống Thành Trí, khẽ làm động tác môi về phía Chu Diễn.
Tống Thành Trí vung tay, nhún vai, vẻ mặt như ra dấu “tao hiểu mà.”
Chờ nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Đại Trương quay sang hỏi: “Tam ca lần này dự định ở London bao lâu?”
“Chưa quyết định, tạm thời không về nước, cũng không về New York.”
“Ai, có thời gian thì gặp nhau thêm nhé.” A Bì cầm bia, chuẩn bị rót vào từng ly.
“Tao không uống, hôm nay lái xe.” Chu Diễn đẩy ly bia sang một bên, “Mày thì sao? Năm nay tốt nghiệp rồi, có về nước không?”
Trong bốn người, chỉ có A Bì vẫn đang học tiến sĩ, ba người còn lại đều đã tốt nghiệp.
“Về chứ, ông già ở nhà giục em lắm, bảo em nhanh chóng tốt nghiệp rồi vào công ty làm, xây dựng mối quan hệ.” A Bì ha ha cười rồi chững lại, Chu Diễn chẳng phải vì chuyện này mà cãi nhau với gia đình sao.
“Tam ca, em không phải ý đó… Anh…”
“Không sao.” Chu Diễn nhẹ nhàng bâng quơ nâng ly trà lên, “Chúc mày may mắn.”
Bốn người bạn lâu ngày không gặp, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
So với Dư Sanh, Tô Tư Ý còn giống người ngoài cuộc hơn. Cô càng nghe Tống Thành Trí trêu chọc những chuyện họ làm trước kia, càng hối hận, giá như lúc trước mình không quá kiêu ngạo thì tốt.
Cô nghiêng đầu nhìn Dư Sanh, cô gái đang gắp thức ăn từ nồi của Chu Diễn, như một đứa trẻ trên bàn ăn thỉnh thoảng lén lút lấy thức ăn từ đĩa của người lớn.
Tô Tư Ý nhìn vào nồi nước lẩu không ngừng bốc hơi, đột nhiên lên tiếng: “Sanh Sanh, tôi có thể gọi cô như vậy được không?”
Dư Sanh đang gắp viên thịt bò vừa tìm thấy, do dự một chút rồi gật đầu.
Tô Tư Ý mỉm cười: “Có thể đi cùng tôi một chuyến đến nhà vệ sinh không?”
Dư Sanh đặt đũa xuống, đứng dậy.
Động tác của hai người thu hút sự chú ý, Chu Diễn quay đầu chăm chú nhìn Tô Tư Ý, ánh mắt lạnh lùng.
Trong lòng Tô Tư Ý lộp bộp một chút, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ đoan trang bình tĩnh: “Xin phép một chút.”
*
Dư Sanh đứng cạnh bồn rửa tay chơi điện thoại, phát hiện có một thông báo đỏ trong danh sách tin nhắn, cô kéo xuống.
W: [Thứ năm tuần sau, 10 giờ tối, gửi địa chỉ cho bạn.]
Hoàn toàn không hỏi ý kiến cô.
Nhưng thứ năm tuần sau là ngày cuối cùng của tháng này.
Dư Sanh trả lời: [Được.]
Cô tắt điện thoại, từ bồn rửa tay lấy một tờ giấy, mạnh tay lau đi lớp son môi bị lem ở khóe miệng.
Âm thanh nước chảy vang lên trong phòng vệ sinh.
Tô Tư Ý bước ra, cười với Dư Sanh, mở vòi nước rửa tay.
“Dư Sanh, cô biết không?” Tô Tư Ý chăm chú nhìn vào dòng nước, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Cô không thể làm gì với Chu Diễn, nhưng có rất nhiều cách để khiến Dư Sanh rút lui.
Sau lần gặp ở phòng khám, Tô Tư Ý dễ dàng tìm một cô bạn trong vòng hỏi thăm, nhanh chóng biết được thông tin về Dư Sanh.
Cô ấy suốt ngày chỉ quanh quẩn với mấy người nổi tiếng trên mạng, không đáng để chú ý.
“Cô không phù hợp với anh ấy.”