Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 11

Âm thanh nước chảy ào ào làm cho giọng nói của Tô Tư Ý trở nên mơ hồ trong không gian chật hẹp.

Dư Sanh nhìn về phía bóng lưng của cô ta: “Cái gì?”

Tô Tư Ý vặn vòi nước, vẩy tay cho khô, lấy ra hai tờ giấy, thong thả ung dung lau những ngón tay trắng nõn.

Giấy trắng bị vò lại thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Tô Tư Ý nhìn thẳng vào mắt Dư Sanh, lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, cô và anh ấy không hợp.”

“Cô biết gia đình anh ấy có tình huống thế nào không?”

Những gia tộc có địa vị như Chu gia, vừa có ảnh hưởng trong chính trị, vừa có tiếng nói trong thương trường, quan hệ phức tạp, càng đề cao vấn đề môn đăng hộ đối. Họ sẽ không để con cái tự do yêu đương.

Tô Tư Ý thậm chí chỉ vừa đủ khiến Ba Chu để ý, có thể ngồi vào bàn ăn cùng họ.

Còn Dư Sanh thì có là gì?

Dư Sanh im lặng đứng đó, sàn nhà sáng bóng phản chiếu bóng hình mờ nhạt của cô.

Ánh sáng từ đèn huỳnh quang trên trần chiếu vào mắt cô, từng đợt sóng ngầm dâng lên trên mặt biển, ngưng tụ thành lốc xoáy.

Gió lốc tan đi.

“Tôi biết.”

Câu trả lời của Dư Sanh khiến Tô Tư Ý bất ngờ, cô đứng đó, ngây ra vì ngạc nhiên.

Chu Diễn quả thật đã kể mọi chuyện cho cô ấy biết.

“Xin lỗi, tôi ra ngoài trước.” Dư Sanh vặn nắm cửa phòng vệ sinh, loạng choạng đi qua hành lang chật hẹp, đi qua cửa phòng bao.

Trong đại sảnh, hơi nóng từ nồi lẩu lan tỏa khắp nơi, tiếng người ồn ào.

Khi Dư Sanh đi qua quầy lễ tân, cô chợt nhớ ra một chuyện, gọi phục vụ viên lại: “Phòng bao số hai, có thể thanh toán không?”

Trước khi đến đây hôm nay, cô đã định sẵn sẽ mời anh và bạn của anh ăn tối.

Nhân viên phục vụ ngạc nhiên: “Các vị ăn xong rồi sao?”

Rõ ràng lúc nãy, khách trong phòng còn yêu cầu thêm phần viên thịt bò.

“Tôi có thể thanh toán bằng thẻ không?” Trong đầu Dư Sanh vvang lên một tiếng ồn lớn, ẩn ẩn kèm theo tiếng cười của người khác.

Nhân viên phục vụ thấy hành động của cô hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi thêm gì, rút máy POS cùng hóa đơn, để Dư Sanh quẹt thẻ.

Lúc ký tên, tay Dư Sanh run lên, cán bút gỗ chạm xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục, giống như có người đang dùng gậy gỗ gõ xuống mặt bàn.

Một cây búa lớn vung lên, chém đôi không gian trước mắt, để lộ ra một lỗ đen ngòm, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ các dụng cụ kim loại.

Dư Sanh quay người lao ra ngoài, chạy trên con đường, trời lại bắt đầu mưa, cơn mưa mà cô ghét nhất.

Chiếc Lamborghini màu đen dừng lại không xa, Dư Sanh nắm chặt tay nắm cửa, các ngón tay dần dần siết lại.

Cô không có chìa khóa xe.

Dư Sanh đập mạnh hai cái lên kính, thân xe lạnh lẽo, vẫn bất động đứng đó.

Qua cửa kính, con thỏ của cô vểnh hai chiếc tai dài, nằm im lặng trên ghế phụ, không một tiếng động.

*

Tô Tư Ý đứng ở cửa phòng bao, nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại.

Mãi một lúc lâu, cô mới thấp thỏm mở cửa phòng bao, lại ngoài ý muốn phát hiện Dư Sanh không có ở trong.

Chu Diễn sau lưng cô ta không một bóng người, ánh mắt tối lại: “Cô ấy đâu rồi?”

“Dư Sanh à? Cô ấy chưa về sao?” Tô Tư Ý giả vờ ngạc nhiên, “Vừa rồi lúc em đang rửa tay, cô ấy nói là đi trước, em còn tưởng cô ấy về trước rồi.”

Đại Trương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu Dư đi đâu rồi? Bên ngoài còn đang mưa đấy.”

Chu Diễn đứng bật dậy, đùi đụng phải mép bàn, làm đổ cốc trà, nước trà xanh bắn tung tóe.

Anh cầm điện thoại lên, lao ra ngoài.

Đại Trương vội vàng lấy khăn ăn lau sạch nước trà: “Tam ca lại làm sao thế?”

Tống Thành Trí cười nhẹ, quay sang nhìn Tô Tư Ý.

Dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của anh ta đã biến mất, Tô Tư Ý bị nhìn chằm chằm đến căng thẳng.

“Anh Trí…” Cô cố gắng biện hộ cho bản thân.

“Đừng gọi tôi là ‘anh Trí’. Tô Tư Ý, hôm nay tôi đồng ý cho cô đến đây vì tình bạn cũ. Nhưng cô cũng biết, lúc đó chúng ta cũng không thân đến mức ấy. Tôi là đàn ông, không hiểu những chuyện vụn vặt mà các cô hay làm sau lưng.” Tống Thành Trí cắt ngang lời cô, “Nhưng tốt nhất cô nên hy vọng Dư Sanh không có chuyện gì.”

Tô Tư Ý cắn chặt môi dưới, nước mắt suýt rơi ra, cô nhìn sắc mặt của Tống Thành Trí cũng không tốt.

Ánh mắt lướt qua chỗ Dư Sanh ngồi lúc nãy, trên bàn có thêm một cái bát mới, chất đầy những thịt bò viên.

*

Chu Diễn chạy tới cửa, túm lấy nhân viên quét dọn bên cạnh quầy lễ tân: “Vừa rồi có một cô gái, tóc vàng, mặc áo khoác lông trắng có phải không?”

“Có, có, có!” Nhân viên phục vụ nhớ rất rõ mái tóc vàng dài, “Cô ấy vừa thanh toán xong liền đi rồi.”

“Đi đâu?” Chu Diễn khẩn trương hỏi.

Nhân viên phục vụ chỉ tay ra ngoài cửa.

Chu Diễn vừa chạy vừa lấy điện thoại, gọi cho Dư Sanh.

Không ai nghe máy. Tim anh càng lúc càng nặng nề, như sắp rơi xuống đáy vực.

Từ xa, Chu Diễn nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, một bài hát thiếu nhi nước ngoài vui tươi.

Anh buông điện thoại, chạy về hướng đỗ xe trước đó, nhìn thấy Dư Sanh đang ngồi co ro dưới đất, đầu gục xuống gối.

Một tia chớp hình chữ Z lóe lên trên bầu trời, theo sau là tiếng sấm vang dội.

Bài hát trong điện thoại của Dư Sanh vẫn đang phát.

Schni Schna Schnappi Schnappi Schnapp.

Mưa rơi dày đặc, từng giọt không tiếc va vào mặt đất vỡ vụn tan tành.

Chu Diễn nghe rõ tiếng nức nở của Dư Sanh, lưng cô cong đến lợi hại, như một con ốc sên mất đi khả năng di chuyển.

Dư Sanh chỉ cảm thấy lạnh, phảng phất như quay lại New York bốn năm trước, ngã xuống trên mặt đường nhựa, xung quanh là tiếng la hét chen lấn xô đẩy.

Tiếng chuông điện thoại, tiếng ù ù của bộ đàm, tiếng còi xe cứu thương…

Các nhân viên y tế vỗ nhẹ lên mặt cô, miệng họ mở ra đóng lại, nhưng cô không nghe thấy gì, chỉ cảm nhận được từng giọt mưa lạnh buốt rơi xuống mặt.

Một trận ấm áp đột ngột bao phủ lên tay vẫn bám chặt cửa xe của Dư Sanh.

Cô bất đắc dĩ thay đổi tư thế, bị ai đó bế lên.

Dư Sanh nắm lấy áo trước ngực của Chu Diễn, không ngừng run rẩy.

Dư Sanh cao 1m70, nhưng lúc này co lại thành một đống nhỏ trong vòng tay anh, như một đứa trẻ sơ sinh.

Chu Diễn nhấc tay chống sau lưng cô ra mở cửa xe, đặt Dư Sanh vào trong.

Anh lùi lại nửa bước, Dư Sanh nắm lấy cánh tay anh, móng tay tròn vùi sâu vào cơ bắp chắc khỏe.

Chu Diễn cúi đầu, thấy ánh mắt cô trống rỗng, hoảng sợ, răng va vào nhau lập cập.

Anh biết mình nên nói vài lời an ủi cô, nhưng anh không phải người biết ăn nói như Tống Thành Trí.

Cánh tay còn lại đặt lên cửa xe, siết chặt đến mức trắng bệch, nước mưa chảy qua các kẽ ngón tay.

Im lặng rất lâu.

“Ngoan, chúng ta lập tức về nhà.” Anh xoa đầu cô, ánh mắt vô tình lướt qua con thú nhồi bông bị đẩy vào khe ghế, anh lấy con thỏ đó, nhét vào lòng cô.

Dư Sanh sờ thấy A Bối Bối, từ từ tỉnh lại từ cơn ác mộng, nhận rõ hiện thực, cúi người vươn tay lấy một tờ giấy, lau khô nước mưa trên mặt.

Cởi chiếc áo khoác lông, chất liệu vải Canada Goose có khả năng chống thấm nước rất tốt, dù đã bị mưa dính một lúc, nhưng chiếc áo len bên trong vẫn khô ráo.

Trong túi áo có một cuốn sổ tay nhỏ và một cây bút bi.

Nương theo ánh sáng mờ mờ, Dư Sanh mở ra một trang mới, đầu bút bi lăn vài vòng trên giấy, viết ra vài dấu chấm đứt quãng, rồi nối lại thành một đường.

Cuối cùng, Dư Sanh run rẩy viết ra một chữ.

冂土口. (*)

Chu.

(*): rìu; : đất, vùng đất; : miệng hoặc lối vào.

Chu Diễn ngồi vào ghế lái, tầm mắt hướng qua Dư Sanh, mái tóc dài của cô hoàn toàn che khuất những động tác trong lòng ngực.

Anh nghe thấy tiếng bút bi được đóng lại phát ra một âm thanh nhẹ.

Dư Sanh cất cuốn sổ, ôm chiếc áo khoác lông, cơ thể vẫn còn run rẩy.

Chu Diễn bật chế độ sưởi lên mức tối đa.

Suốt chặng đường cả hai đều im lặng, ánh đèn xe xuyên qua màn mưa dày đặc.

Khi đến tầng hầm, Chu Diễn tắt máy.

Dư Sanh quay đầu nói với anh: “Anh xuống dưới mua cơm.”

Chu Diễn nhíu mày, định từ chối.

Nhưng ánh mắt của Dư Sanh rõ ràng lại kiên quyết, đó là mệnh lệnh không thể tranh cãi.

Cô thoạt nhìn đã lấy lại tinh thần.

“Được.”

Mưa càng lúc càng nặng hạt, anh không mặc áo khoác, dầm mưa đến nhà hàng.

Đã gần 10 giờ tối, chỉ còn lại vài thực khách trong nhà hàng.

Bà lão mập mạp nhìn thấy tóc Chu Diễn ướt đẫm, vội đưa cho anh một chiếc khăn.

Chu Diễn chỉ đơn giản lau mặt, gọi món ăn mà Dư Sanh thường xuyên gọi nhất.

Bà lão có chút khó xử: “Không còn sườn cừu rồi, mỗi ngày đều có giới hạn, hôm nay đã bán hết.”

“Vậy cô ấy hay gọi món gì khác?”

Trong bếp không còn nguyên liệu để làm món chính, bà lão nghĩ một lát rồi nói: “Tarte Tatin được không? Elise lần nào cũng gọi món tráng miệng này.”

Chu Diễn gật đầu, bà lão vớ lấy tạp dề bước vào bếp.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn thấy là cuộc gọi của Tống Thành Trí, không chút do dự tắt máy.

Hai mươi phút sau, hộp đồ ăn tinh xảo được đưa vào tay Chu Diễn.

Thực tế, nhà hàng này không phục vụ mang đi, nhưng hai vợ chồng già này xem Dư Sanh như cháu gái, cô có một bộ hộp mang đi riêng.

Chu Diễn cầm hộp đồ ăn, chạy về hướng tòa chung cư.

Trong lòng ẩn ẩn bất an, giống như cơn mưa không thể nào xua đi được.

Mở cửa, trong phòng khách không có ai.

Đi thêm vài bước, Chu Diễn nhìn sang bếp ở bên phải, hộp thức ăn rơi xuống đất.

Trên bàn bếp kiểu mở, mọi thứ hỗn loạn, những thứ có thể vỡ đều đã vỡ hết.

Từ những mảnh vỡ, anh có thể nhận ra đây là bộ bát đĩa mới mà Dư Sanh mang về không lâu trước đây, viền sứ trắng còn dính vết đỏ.

Trong phòng sách vang lên tiếng đàn mãnh liệt dâng trào.

Là “Croatian Rhapsody” của  Maksim Mrvica.

Yêu cầu thứ ba của Dư Sanh đối với anh.

Không được vào phòng sách.

Nhưng hiện tại, Chu Diễn hoàn toàn vứt lời dặn này ra sau đầu, không để ý đến hộp thức ăn nằm trên sàn, lao tới đập mạnh vào cửa phòng sách.

“Dư Sanh—”

Chỉ có tiếng nhạc bất tận trả lời anh.

Hai người sống cùng nhau hơn một tháng, Dư Sanh chưa bao giờ có phản ứng như thế này.

Phần lớn thời gian ở nhà cô đều ngốc trong phòng sách, gọi tên sẽ không trả lời, nhưng chắc chắn sẽ nhanh chóng mở cửa.

Chu Diễn nắm chặt tay nắm cửa, qua hai giây, anh quyết tâm.

Dùng sức xoay mạnh nấm cửa, mới phát hiện cửa căn bản không khóa.

Trong phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn trên bàn làm việc, ánh sáng yếu ớt.

Ngoài cửa sổ mưa giông ầm ầm, tiếng sấm vang rền khắp bầu trời.

Một tia chớp xẹt qua bầu trời, như muốn đem thành phố này chia thành hai nửa. Nhờ vào một khoảnh khắc lóe sáng, Chu Diễn thấy cảnh tượng mà suốt đời anh sẽ không thể nào quên.

Dư Sanh đứng chân trần trên sàn gỗ, xung quanh là những vết đỏ nâu. Khác với cách kéo đàn bình thường, cô luôn ngẩng cao đầu, duy trì một tư thế kỳ lạ để chơi đàn violin.

Cô giống như một nhân vật trong phim của đạo diễn Quentin, tay trái lướt nhanh trên dây đàn, những sợi dây trắng đã nhuốm đỏ, tay phải điều khiển cây cung kéo qua kéo lại.

Đôi mắt cô trống rỗng, như con búp bê không có sự sống trên hộp nhạc, chỉ biết xoay theo điệu nhạc.

Bình Luận (0)
Comment